Đưa cố bé Ngọc Trinh trở lại bệnh viện, Tô Hỷ Lai lúc này cũng đón một chiếc taxi, quyết định về nhà nhìn xem Triệu Nhiễm Từ như thế nào. Dù sao đi nữa, hai người cũng là vợ chồng với nhau, Tô Hỷ Lai hy vọng mình có thể giải thích, rồi làm lành với cô.
Ngôi nhà của cha mẹ Triệu Nhiễm Từ vốn nằm ở gần khu nhà ga cũ, từ bệnh viện đến đó cũng mất hơn mười phút. Lúc xuống xe, nhìn thấy đèn ở trong nhà vẫn còn sáng, Tô Hỷ Lai hơi có mấy phần do dự, không biết lát nữa mình nên nói gì với Triệu Nhiễm Từ.
Nhưng suy nghĩ một hồi, anh vẫn quyết định đi thẳng vào nhà, đưa tay nhấn vào chiếc chuông cửa gắn ở đầu cổng.
Tiếng chuông đổ lên một hồi, nhưng trong nhà vẫn không có người đi ra ngoài mở cửa. Ánh mắt của Tô Hỷ Lai lơ đễnh, nhìn về phía bên trong phòng khách, ngồi trên sô pha là bóng lưng của vợ anh. Nhưng không biết cô đang làm gì, dường như lại rất chăm chú, ngay cả tiếng chuông cửa reo lên cũng không để ý.
Advertisement
Sau một lúc, Tô Hỷ Lai âm thầm lắc đầu thở dài, anh xoay người, quyết định rời đi. Nhưng vừa mới nhấc chân còn chưa kịp bước đi, động tác của anh đột nhiên dừng lại.
Từ khoảng cách cổng chính đi đến phòng khách, chỉ khoảng chừng bảy, tám mét. Với lại, cửa phòng cũng không có hệ thống cách âm giống như khách sạn. Thế nên, bằng vào thính lực siêu phàm của mình, Tô Hỷ Lai có thể nghe được tiếng khóc thút thít của Triệu Nhiễm Từ từ trong phòng phát ra.
Không hiểu, trong lòng lại vang lên từng trận đau nhói. Anh rõ ràng biết được, vì sao vợ mình lại ngồi ở đây khóc một mình. Lần trước, khi đưa Triệu Nhiễm Từ vào bệnh viện, nhìn thấy màn hình điện thoại của Triệu Nhiễm Từ vỡ nát. Vì không nhịn được nghi ngờ, nên anh đã mượn nhờ hệ thống Siêu Trí Tuệ Nhân tạo, trực tiếp xâm nhập, tra ra thông tin ở trong đó.
Cuối cùng, anh mới biết được vì sao vợ mình lại trở nên tức giận như vậy, còn để trượt chân dẫn tới sảy thai. Chuyện này, Tô Hỷ Lai cũng không biết rõ là ai làm. Nhưng anh có thể khẳng định, có người đang cố ý muốn phá hoại cuộc hôn nhân này của anh.
Advertisement
Ring… ring…
Lần này, Tô Hỷ Lai quyết định dùng điện thoại để gọi cho Triệu Nhiễm Từ. Tiếng chuông điện thoại vang lên hồi lâu, nhưng vẫn không có ai bắt máy. Hơn nữa, tiếng chuông vừa mới đổ được một nửa, đã bị tắt đi.
Nhưng Tô Hỷ Lai vẫn không có ý định bỏ cuộc, anh lại gọi tiếp vào số máy của Triệu Nhiễm Từ. Liên tục gọi tới hơn chục cuộc, rốt cuộc Triệu Nhiễm Từ cũng bắt máy lên nghe.
Thế nhưng, âm thanh vừa kết nối, Tô Hỷ Lai đã nghe được tiếng quát đầy tức giận của cô.
“Anh gọi cho tôi làm gì? Anh cảm thấy có phiền hay không hả?”
Nói xong, cô liền ngắt máy, để cho Tô Hỷ Lai không khỏi cười khổ lắc dầu. Nhưng dù sao, bản thân là người có lỗi, Tô Hỷ Lai cũng không lên tiếng trách cô.
Anh lại lần nữa cầm điện thoại ra gọi. Nhưng lần này, anh không gọi cho Triệu Nhiễm Từ, mà trực tiếp gọi cho mẹ vợ của mình.
Bà Mẫn sau mấy lần ở trong bệnh viện, chứng kiến được năng lực của Tô Hỷ Lai, bà ta đã không còn thái độ xem thường anh như trước đây nữa. Nhưng dù sao, tình cảm của hai người không được tốt, giọng nói cũng có mấy phần lạnh nhạt.
Chỉ có điều, Tô Hỷ Lai không hề để ý, anh chỉ gọi điện để mẹ vợ giúp mình đi ra mở cửa mà thôi.
Qua một lúc, bà Mẫn quả nhiên cũng đi ra mở cửa. Nhìn thấy Tô Hỷ Lai đứng ở bên ngoài, lại nhìn thấy con gái ngồi khóc ở trong phòng khách. Không hiểu sao, bà ta lại thở dài một hơi. Sau đó, còn cố ý lên tiếng nhắc nhở cho Tô Hỷ Lai.
“Tâm trạng của con bé không được tốt, hai đứa có gì thì từ từ nói chuyện với nhau, không nên để cho con bé kích động!”
Nói xong, bà ta cũng không để ý Tô Hỷ Lai có nghe hay không, tự mình mở cửa, rồi xoay người rời đi, để lại phòng khách cho hai người bọn họ.
Tô Hỷ Lai vừa mới đi vào, con chưa kịp khép cửa, âm thanh lạnh lùng của Triệu Nhiễm Từ đã vang lên ở phía sau lưng của anh.
“Anh còn về đây làm gì? Nơi này đâu phải là nhà của anh?!”
Lời này của cô thật sự để cho Tô Hỷ Lai cảm thấy đau nhói. Nhưng anh cũng không có đáp lại, mà chỉ nhẹ nhàng đem cửa chính ở phòng khách khóa lại. Sau đó, anh mới đi tới bên cạnh của cô, ngồi xuống.
Thế nhưng, anh vừa mới đặt mông, còn chưa kịp ngồi, thì Triệu Nhiễm Từ đã trực tiếp đứng thẳng người dậy, đi lên trên lầu, trở về phòng ngủ của mình.
Vẻ mặt của Tô Hỷ Lai hơi có mấy phần cứng đờ. Nhưng anh nghĩ nghĩ một hồi, vẫn quyết định đuổi theo phía sau lưng của cô.
Lúc đi lên lâu, đứng trước cửa phòng ngủ của Triệu Nhiễm Từ. Tô Hỷ Lai dự định đưa tay lên gõ một hồi, nhưng anh không nghĩ tới, tay chỉ đυ.ng nhẹ một cái, cửa phòng đã tự động mở ra.
Nhất thời, trong lòng vui như mở hội, Tô Hỷ Lai không chút do dự, trực tiếp đi vào trong phòng, đem cửa phòng khóa chặt lại.
“Anh muốn làm gì? Ai cho phép anh vào trong phòng của tôi?”
Ngay lập tức, âm thanh gắt gỏng của Triệu Nhiễm Từ vang lên. Nhưng Tô Hỷ Lai làm sao có thể để ý. Anh nhanh chóng trèo lên trên giường, dự định ôm lấy vợ mình.
Chỉ có điều, lần này có vẻ Tô Hỷ Lai đã tính toán sai. Triệu Nhiễm Từ vậy mà trực tiếp, vung chân lên đạp mạnh vào người anh, để cho anh không thể nào phòng bị, trúng phải một cú đau điếng hết cả người.
Ôm người lăn xuống dưới nền gạch, vẻ mặt của Tô Hỷ Lai lúc này không khỏi nhăn nhó. Mới đầu, trên mặt của Triệu Nhiễm Từ hơi có mấy phần sợ hãi, lại thêm mấy phần lo lắng nhìn anh.
Nhưng ngay sau đó, cô lại trở nên lạnh lùng, hừ lên một tiếng.
“Đáng đời!”
Nói xong, Triệu Nhiễm Từ cũng không thèm để ý gì đến anh, tự mình kéo chăn lên che kín người, chuẩn bị đi ngủ.
Xoa xoa bắp đùi của mình một hồi, cảm thấy cơn đau đã qua đi không ít. Lúc này, Tô Hỷ Lai mới lòm còm bò dậy, nhìn lấy bóng lưng của Triệu Nhiễm Từ đang xoay về phía mình.
Không hiểu vì sao, trong lòng của anh lại có mấy phần vui vẻ. Vì anh biết được, phản ứng vừa rồi của cô tuy là tức giận, nhưng không đến mức gay gắt như lúc gặp nhau ở trong bệnh viện.
Ví thế, Tô Hỷ Lai mới lấy hết can đảm, chậm rãi bò lên trên giường, chạm nhẹ vào người của Triệu Nhiễm Từ, nói ra.
“Bà xã, anh biết mình sai rồi, cho anh xinh lỗi được không? Từ đây trở về sau, toàn bộ mọi việc anh đều nghe theo em, tuyệt đối không dám làm trái ý em nữa, như vậy có được chưa?”
Vừa nói, Tô Hỷ Lai vừa cố ý đưa tay mò vào trong chăn, còn cố ý hướng về phía trước ngực của cô tập kích. Nhưng Triệu Nhiễm Từ lúc này vẫn còn tức giận, làm sao có thể dễ dàng tha thứ cho anh ta như vậy.
Thế nên, cái chụp này của anh ta không trúng mục tiêu, còn bị bàn tay của cô vỗ mạnh một cái.
“Anh muốn làm gì? Mau cút ra khỏi phòng cho tôi!”
Cô lại bắt đầu trở người, hung hăng trừng lấy anh ta. Nhưng lúc này, Tô Hỷ Lai lại nhịn không được, đưa tay vuốt nhẹ trên khuôn mặt của cô, bộ dáng vô cùng áy náy, nói.
“Nhiễm Từ, anh biết là mình đã có lỗi với em, làm em bị tổn thương không nhỏ. Nhưng anh hứa, từ đây về sau anh sẽ không tái phạm nữa. Thế nên, em có thể tha thứ cho anh được không?”
Vừa nói, vừa cố ý lau đi một ít nước mắt vẫn còn chưa khô ở trên mặt cô. Trong lòng Tô Hỷ Lai lúc này, quả thật đã làm ra quyết tâm. Sau này, anh tuyệt đối sẽ không liên hệ gì đến nhà họ Trịnh kia nữa.
“Anh ơi, điện thoại đến kìa, điện thoại đến kìa…”
Thế nhưng, ngay lúc Triệu Nhiễm Từ đã có mấy phần mủi lòng, thì tiếng chuông điện thoại của Tô Hỷ Lai lại đột ngột vang lên. Hơn nữa, bên trong còn phát ra âm thanh vô cùng ngọt ngào, sủng nịnh của Trịnh Tố Trinh.
Nhất thời, bầu không khí ở trong phòng trở nên trầm xuống. Mà sắc mặt của Tô Hỷ Lai lúc này, thật sự có thể nói là vô cùng khó coi. Anh lại quên mất, lần trước Trịnh Tố Trinh đã mượn điện thoại của mình, còn cài nhạc chuông riêng của cô. Chỉ cần mỗi lần Trịnh Tố Trinh gọi đến, thì nhạc chuông bằng giọng nói của cô sẽ vang lên.
Lần này, cho dù là Tô Hỷ Lai có nhảy xuống sông Hồng, cũng không cách nào gột rửa được oan khuất trong lòng.
“Cút! Mau cút ra khỏi phòng tôi!”
Giống như một cơn đại hồng thủy tuôn trào. Lúc này, Triệu Nhiễm Từ hét lớn lên một tiếng, sau đó trực tiếp đem Tô Hỷ Lai đạp mạnh xuống giường, còn đem anh đẩy ra khỏi phòng của mình.
Ầm!