Gần như khi tin tức mới bố cáo xong, nhóm chat nhỏ của đám tác giả viết truyện ngắn bắt đầu có tiếng than thở.
“Xong rồi, tháng 3 này có Sở Cuồng!”
“Trời ạ, sớm biết như vậy ta đã tránh hắn rồi, vị trí top 3 lại thiếu mất một!”
“Vốn tưởng Thân Gia Thụy lão sư ra tay đã đủ khiến ta đau đầu, không ngờ lại thêm một Sở Cuồng. Vị trí top 3 chưa gì đã mất hai chỗ, vậy là chúng ta phải tranh vị trí còn lại đến vỡ đầu chảy máu rồi?”
“Xem ra chúng ta chỉ có thể đứng xem Sở Cuồng lão sư và Thân Gia Thụy lão sư đại chiến?”
“Ta vốn còn có chút hy vọng với tiền thưởng, bây giờ xem ra không thể rồi. Mà cũng chỉ có loại tác giả nổi tiếng như Sở Cuồng và Thân Gia Thụy mới có tiền thưởng cao.”
Trong lúc bất tri bất giác, Sở Cuồng đã trở thành boss trùm trong mắt người trong ngành.
Lúc này, một tác giả viết truyện ngắn trong nhóm chat có quan hệ khá thân với Thân Gia Thụy bỗng @ hắn:
“Thân lão sư, cơ hội để ngươi gia tăng vị trí trên bảng xếp hạng đã tới rồi… chỉ cần thắng được Sở Cuồng thôi!”
“Đúng vậy, Sở Cuồng là người đứng hạng 14, hắn thua cũng chưa chắc sẽ tuột hạng, nhưng Thân lão sư chắc chắn có thể lên hạng đó.”
“Tuy nguy hiểm nhưng cũng là cơ hội.”
“Ta cảm thấy tác giả viết truyện ngắn vào được bảng xếp hạng đều rất khủng bố, Thân lão sư đứng hạng ngoài hai mươi cũng không thể khinh thường.”
Lúc này Thân Gia Thụy đang ở nhà tưới cây, thấy trong nhóm chat có người @ mình bèn theo bản năng mở ra xem, sau đó hai mắt trừng to:
“Sở Cuồng phát hành tác phẩm mới cùng lúc với ta?” Hắn lập tức @ mấy người bạn trong nhóm để hỏi lại.
“Đúng vậy.”
“Bên Bộ Lạc vừa tuyên bố đó. Đã lâu rồi Sở Cuồng không phát hành tác phẩm truyện ngắn mới, nếu hắn phát hành sớm hơn một tháng thì giải nhất tháng trước đã không bị vị tác gia đứng hạng thứ tám bên Sở tỉnh giành mất rồi.”
“Tháng này cũng không sao, lần này cơ hội của Thân lão sư đã tới!”
“Nếu thắng được Sở Cuồng thì Thân lão sư sẽ được thăng hạng đó!”
“Cố lên!”
Đám người trong nhóm chat rối rít nói. Ai cũng cho rằng Thân Gia Thụy hừng hực chiến ý nên mới nói lời cổ vũ như vậy. Thân Gia Thụy là tác giả có thực lực mạnh nhất trong nhóm chat này cơ mà!
Nếu muốn chọn một người để đánh với Sở Cuồng một trận thì nhóm bọn hắn chỉ có thể chọn Thân Gia Thụy.
“. . .”
Thân Gia Thụy gửi một đống dấu chấm, gương mặt xệ xuống.
“Cố cái rắm, một đám chỉ muốn hại chết ta!”
Nếu có thể lựa chọn, Thân Gia Thụy tuyệt đối sẽ không bao giờ muốn đυ.ng độ với Sở Cuồng. Gã này chính là người có thể đánh ngang tay với cả Phùng Hoa đó!
Sở Cuồng xếp hạng thứ mười bốn?
Nếu không phải vì thời gian viết tiểu thuyết của hắn còn quá ngắn thì có lẽ hắn đã được xếp vào top 10 rồi!
Nhìn bảng xếp hạng là biết thôi. Những người đứng phía trước Sở Cuồng trên bảng xếp hạng đều là các tác giả có nhiều năm viết lách với rất nhiều đầu truyện, Sở Cuồng thua là bởi hắn là nhân tài mới nổi, thời gian ra mắt công chúng quá ngắn nên tác phẩm chưa được nhiều thôi.
Thân là một trong những người có mặt trong bảng xếp hạng, Thân Gia Thụy hiểu rất rõ việc này.
Cho nên hắn rất buồn rầu.
Bởi vì nếu không có Sở Cuồng thì hắn đã có thể giành được giải nhất truyện ngắn tháng 3 rồi.
“Đừng hoảng hốt, còn có hy vọng mà…”
Thân Gia Thụy hít sâu một hơi, bắt đầu tự an ủi bản thân.
Ừm, thứ nhất là tác phẩm lần này của mình có chất lượng rất tốt, thứ hai là biết đâu đợt này Sở Cuồng lại đột nhiên phát huy không tốt thì sao?
Nghĩ tới đây, Thân Gia Thụy lại bắt đầu hăng máu lên.
Đúng như nhóm chat thảo luận, nếu một tác giả hạng hơn hai mươi như mình bỗng nhiên đánh bại Sở Cuồng hạng mười bốn, vậy thứ hạng của mình có phải sẽ được tăng lên không?
Cũng tức là giá trị con người tăng lên!
Lên hạng cao rồi, tiền nhuận bút với website văn học đều sẽ được tăng!
“Phải viết cho hay hơn mới được…”
Sau khi có ý tưởng, Thân Gia Thụy bắt đầu lôi tác phẩm của mình ra chỉnh chỉnh sửa sửa.
Mà cùng lúc đó, Lâm Uyên cũng đang bận rộn viết tác phẩm mới.
Truyện ngắn lần này tên là Một Bát Mì Dương Xuân. Lâm Uyên cấp tốc gõ bản thảo:
[Đối với một tiệm mì thì thời điểm bận rộn nhất trong năm chính là hôm giao thừa. Ngày cuối năm, tiệm mì Bắc Hải vô cùng bận rộn mà cũng đặc biệt vui vẻ…]
Khác với mấy tác phẩm truyện ngắn trước đó, tác phẩm lần này là của Nghê Hồng.
Nghê Hồng có rất nhiều tác phẩm văn học kinh điển, trong đó có câu chuyện về một bát mì Dương Xuân.
Giống như Dây Chuyền, đây cũng là tác phẩm đề cao những phẩm cách tốt đẹp của con người mà các tác giả viết truyện ngắn thường sử dụng.
Nhưng cũng bởi vì quá nhiều người viết “súp gà” (chú thích: kiểu truyện ngắn như trong Hạt Giống Tâm Hồn, Chicken Soup for The Soul) nên độc giả mới cảm thấy phản cảm vì bị ăn súp quá nhiều.
Cũng từ đó các loại tiểu thuyết phản súp gà mới xuất hiện, thế nên thị trường hiện tại có khuynh hướng ưa thích kiểu giọng văn châm biếm hơn.
Nhưng đó cũng chỉ vì một số tác giả non tay cố viết súp gà mới khiến độc giả bị phản cảm, một bộ súp gà chất lượng thật sự vẫn sẽ khiến mọi người cảm động và yêu thích như thường.
Nhất là bộ Một Bát Mì Dương Xuân còn dính đến kỹ năng trong kinh doanh, từng được xem là kim chỉ nam của rất nhiều cửa hàng kinh doanh dịch vụ ăn uống.
Lâm Uyên viết rất nhanh, bởi vì tiểu thuyết ngắn này không cần phải sửa đổi bối cảnh quá nhiều, không giống với bối cảnh phương Tây cổ trong truyện Dây Chuyền.
Tác phẩm của Nghê Hồng cũng mang văn hoá phương Đông đặc sắc, cho nên Lâm Uyên gần như không cần sửa đổi gì đã có thể viết xong tác phẩm.
Đương nhiên là vẫn sẽ có một chút sửa đổi cần thiết, dù sao nơi này cũng là Lam Tinh, không có Nghê Hồng tồn tại.
Lâm Uyên giao tác phẩm cho Kim Mộc, bây giờ Kim Mộc là người đại diện của hắn, sẽ thay hắn gửi truyện ngắn này cho Bộ Lạc.
Giải quyết xong chuyện này, Lâm Uyên bắt đầu suy tính tới bộ tiểu thuyết dài kỳ tiếp theo.
Tuy không vội vã phát hành tiểu thuyết dài kỳ mới nhưng hắn muốn quyết định xem tiếp theo sẽ viết bộ nào.