Toàn Chức Nghệ Thuật Gia

Chương 296: Trâu bò

Nhưng bấy nhiêu đã đủ để tất cả mọi người nhận ra bài hát này rất tốt!

Người duy nhất không đủ am hiểu về âm nhạc là vị người đại diện của Lam Nhan, giờ phút này đã kích động đến da đầu tê dại.

Thân thể hắn lay động theo điệu nhạc, hắn đã bị bài hát chi phối hoàn toàn.

Một người không chuyên nghiệp như hắn chỉ có thể dùng hai chữ thô bạo để đánh giá về Mặt Trời Đỏ: “Trâu bò!”

Khi ca khúc kết thúc, người đại diện không kềm lòng được mà thốt lên hai chữ này. Nhưng nói xong hắn không khỏi lúng túng, bèn ho khan một tiếng:

“Xin lỗi, ta có hơi kích động, bài hát này thật sự quá tuyệt vời.”

Trịnh Tinh bật cười, hai mắt toả sáng nhìn Lâm Uyên:

“Lấy điệp khúc ra để mở đầu bài hát, nhịp điệu nhanh gọn dứt khoát mà tươi sáng có thể bắt tai người nghe ngay lập tức, phần lời chính vận dụng phương pháp tu từ rất tự nhiên, đoạn chuyển điệu du dương rất hoàn mỹ, đoạn kết lặp lại thủ pháp ban đầu, rõ ràng điệp khúc xuất hiện nhiều lần nhưng lại không khiến người nghe chán ngán mà càng thêm nhiệt huyết. Ừ, thật sự là rất trâu bò.”

“? ? ?”

Người đại diện của Lam Nhan ngơ ngác nhìn Trịnh Tinh. Tóm lại là ý của ngươi cũng giống ta có phải không?

Lam Nhan: “. . .”

Hắn cảm giác mình có đánh giá thêm cũng chỉ là dư thừa, bèn dùng lời ít ý nhiều để phụ hoạ: “Trâu bò!”

Nói xong Lam Nhan và người đại diện lại đưa mắt nhìn nhau, vẻ mặt phức tạp.

Bọn hắn vốn định từ chối Tiện Ngư, dưới tình huống thông thường thì ai cũng sẽ chọn khúc phụ thôi. Đây là bài hát mừng Tần Tề thống nhất, lại còn có thể được trình diễn trong Đêm Nhạc Cuối Năm, lên bảng xếp hạng Cuộc Chiến Chư Thần, đương nhiên Lam Nhan muốn đảm bảo bài hát đó sẽ là tấm bài tẩy mạnh nhất!

Bọn hắn vốn cho là, tấm bài tẩy này sẽ đến từ tay Trịnh Tinh lão sư, một trong những khúc phụ của công ty.

Nhưng sau khi nghe Mặt Trời Đỏ, Lam Nhan lại sinh ra một hoài nghi mà trước nay hắn chưa bao giờ dám nghĩ tới ——

Bài hát của Trịnh Tinh liệu có hay hơn được bài này không?

Không, đây chẳng thể gọi là hoài nghi nữa, vì Lam Nhan đã gần như tin chắc bài hát của Trịnh Tinh lão sư sẽ không thể nào bằng được Mặt Trời Đỏ!

Lâm Uyên không phải khúc phụ, nhưng có lẽ lần này hắn đã phát huy vượt xa năng lực trước đó. Tóm lại, Mặt Trời Đỏ chính là tác phẩm cấp bậc khúc phụ, hoàn toàn xứng đáng!

Tiểu khúc phụ Tiện Ngư có thể viết ra được ca khúc này cũng hợp tình hợp lý, nếu không mọi người đã chẳng ca tụng hắn có tiềm lực của khúc phụ.

Cho dù là khúc phụ cũng không thể thoải mái viết ra một ca khúc có trình độ này. Thân là ca vương, Lam Nhan có đầy đủ năng lực phán đoán.

Không thấy sao, ngay cả Trịnh Tinh cũng bị chấn kinh rồi, đến nỗi phải dùng hai chữ “trâu bò” để đánh giá.

Vậy bây giờ làm sao đây?

Lam Nhan khẳng định là muốn hát bài Mặt Trời Đỏ này, thậm chí còn rất muốn đến không kịp chờ đợi.

Nhưng trước đó hắn muốn uyển chuyển cự tuyệt Tiện Ngư, bây giờ thì ngược lại. Hắn làm sao uyển chuyển cự tuyệt Trịnh Tinh đây?

Trời ạ!

Cự tuyệt một khúc phụ đó! Lam Nhan chưa từng dám nghĩ tới chuyện này.

Đương nhiên cũng không phải là hoàn toàn cự tuyệt, chỉ là nếu bài hát của Trịnh Tinh không bằng Mặt Trời Đỏ thì lần này Lam Nhan chỉ có thể lựa chọn Tiện Ngư.

Bài hát của Trịnh Tinh lão sư có thể để sang năm được không?

Nhưng mà… Trịnh Tinh lão sư sẽ đồng ý chứ? Có phải ta sẽ đắc tội nàng không?

Lam Nhan lâm vào xoắn xuýt và lo lắng. Quá khó khăn rồi! Bình thường cả hai vị này đều là cơ hội khó tìm, nhưng hôm nay núi vàng cùng rơi vào đầu một lúc, mẹ nó hắn thật sự không biết phải làm sao.

Dường như nhìn ra được nỗi lo toan của Lam Nhan, Trịnh Tinh đột nhiên nói: “Lam Nhan, lần này ngươi dùng bài hát của Tiện Ngư đi. Bản Mặt Trời Đỏ quả thật chất lượng hơn bản nhạc ta chuẩn bị cho ngươi.”

“Trịnh Tinh lão sư…” Lam Nhan cảm thấy xấu hổ vô cùng. Hắn đã quá coi thường lòng dạ của các vị khúc phụ rồi.

Trịnh Tinh cười nói: “Bài hát của ta vẫn chưa xong, tháng sau ta sẽ gửi cho ngươi. Ngươi có thể đợi sang năm rồi dùng, vừa hay ta cũng không muốn dựa vào bài đó để cạnh tranh với tên kia.”

“Tên kia?” Lam Nhan hiếu kỳ hỏi.

Trịnh Tinh liếc nhìn Lam Nhan: “Lần này người viết ca khúc cho Phí Dương là Doãn Đông. Toàn bộ Tinh Mang cũng chỉ có Dương Chung Minh là dám tự xưng mình lợi hại hơn Doãn Đông thôi.”

“Doãn Đông lão sư…” Sắc mặt Lam Nhan khẽ đổi, sau đó bật cười nói: “Chúng ta có Mặt Trời Đỏ, chưa chắc thắng không được bọn họ.”

“Nếu là bài này thì đúng là có thể.”

Trịnh Tinh tán đồng suy nghĩ của Lam Nhan, sau đó nhìn chằm chằm Lâm Uyên nói, “Tranh thủ trong mấy năm sắp tới đào tạo ra ca vương ca hậu đi, dù sao càng về sau sẽ càng khó.”

Lam Nhan nghe vậy lập tức biến sắc. Người đại diện của hắn cũng trợn trừng mắt.

Lời này của Trịnh Tinh rõ ràng là có ý nói nàng đã xem Tiện Ngư là khúc phụ tương lai!

Trước đó công ty đều gọi Lâm Uyên là tiểu khúc phụ, nhưng chưa có vị khúc phụ nào lên tiếng chứng thực điều này.

Mà hôm nay, Trịnh Tinh đã thể hiện rất rõ ràng cái nhìn của nàng.

Nàng cảm thấy tương lai Lâm Uyên sẽ trở thành khúc phụ, nếu không nàng sẽ không nói như vậy.

Lâm Uyên lại không hiểu rõ việc này, chỉ thuận tiện gật đầu.

. . .

Việc sau đó tiến hành rất thuận lợi.

Trịnh Tinh chủ động lùi về sau, Mặt Trời Đỏ giao cho Lam Nhan. Hợp đồng cụ thể sẽ được ký sau, trước mắt còn phải đợi ca khúc thông qua khảo hạch, nhưng đây chỉ là vấn đề thời gian.

Sau khi thêm số liên lạc của nhau, mấy người rời đi.

Cố Đông vẫn đứng trong phòng nhìn chằm chằm Lâm Uyên, trong lòng rung động không thôi.

Xong đời! Thật sự xong đời!

Khúc phụ Trịnh Tinh chủ động rời khỏi Cuộc Chiến Chư Thần, điều này có nghĩa là đại biểu sẽ tham dự cuộc sát phạt tháng 12.

Quần ma loạn vũ! Gió tanh mưa máu! Là tháng có ca vương ca hậu và khúc phụ nhan nhản khắp nơi.

Lâm Uyên không biết suy nghĩ rối bời của Cố Đông, chỉ tò mò hỏi: “Vừa rồi Trịnh Tinh lão sư bảo ta đào tạo ca vương ca hậu là có ý gì?”

“Ngài không biết?” Cố Đông kinh ngạc, sau đó giải thích, “Muốn trở thành khúc phụ cũng cần có tiêu chuẩn nhất định, mà một trong những cách để trở thành khúc phụ chính là đào tạo ra một ca vương và một ca hậu.”