Chàng Rể Kỳ Quái

Chương 260: Lấy được

Từ đầu đến cuối, ánh mắt anh đều nhìn chăm chú vào thân hình xinh đẹp khoác trên mình lớp áo đen kia, khóe miệng Giang Hải nhếch lên, anh mỉm cười một cách ma mị.

Điều kiện này thật là làm khó cho người Lập Dị quá.

Tất nhiên không phải là Giang Hải thích một cô gái mà mình chưa từng gặp mặt bao giờ, mà chỉ làm vậy để chọc tức đối phương thôi.

Trước đây anh đã nghe đồn rằng, trong số những người Lập Dị, có một cô gái thường xuyên xuất đầu lộ diện, mà địa vị của cô ta lại rất cao.

Nếu như, Giang Hải bắt người Lập Dị phải phá lệ mà trở thành thông gia của anh, thì sau này, một lời nói của Đế Vương ở thế giới phương Tây cũng sẽ có trọng lượng hơn.

Nhưng mà!

Khiến cho người Lập Dị đồng ý, thật khó như lên trời.

Mà cho dù Giang Hải thật sự mang cô gái này về, cũng không có khả năng sẽ tiến triển thêm tí nào.

Điều anh muốn, chỉ là cái danh phận mà thôi.

Lời nói của Giang Hải, bá đạo vô cùng, một giọng điệu không cho phép người khác có quyền trả giá.

Ông lão người Lập Dị, bỗng dưng trầm mặc.

Nhưng, cô gái áo đen, toàn thân run rẩy, thân thể mềm mại của cô ta cũng run nhè nhẹ.

Phía dưới lớp áo đen, ánh mắt cực kỳ phức tạp nhìn Giang Hải.

“Không đồng ý, thì thôi.”

Giang Hải vẫy tay: “Cô quay về suy nghĩ thêm đi, nhưng mà…”

“Chừng nào giải được lời nguyền rủa của người Lập Dị, thì tôi không chắc lắm.”

Giang Hải đá lông nheo với cô gái áo đen, anh hôn gió cô một cái như muốn trêu ghẹo.

Lập tức, anh quay phắt người đi: “Hy vọng, các ông có thể sắp xếp nội trong vòng hai ngày, mang thứ tôi muốn đến khách sạn của tôi.”

“Tôi, chỉ chờ các ông hai ngày.”

“Đợi một chút…”

Ông lão kia rốt cuộc cũng lên tiếng rồi. Ông ta biết rõ, lúc này nếu như Giang Hải đi về, lúc nào anh sẽ quay lại thương lượng lần nữa, cũng phải đợi xem tâm trạng Giang Hải ra sao.

Lời nguyền rủa của gia tộc, ông ta một ngày cũng không muốn đợi thêm nữa, dù gì cũng đã bắt được cơ hội như thế này, vẫn nên mau chóng giải quyết thì hơn.

Ông ta nhìn về phía cô gái áo đen: “Bộ cô không muốn nói gì sao?”

Thân thể mềm mại của cô gái run lên, giọng nói của cô ta hơi run rẩy: “Tôi là người Lập Dị, và vĩnh viễn cũng là người Lập Dị.”

Nghe như thể cô ta không muốn có quan hệ qua lại gì với Giang Hải.

Thực tế, ý cô gái muốn nói là, cô ta sẽ nghe theo sự sắp xếp.

Đi theo Giang Hải, ít nhất, cô ta còn có thể thoát khỏi sự an bài của vận mệnh.

Theo cô ta thấy thì, biểu hiện của Giang Hải, rất có tinh thần của một kỵ sĩ.

So với những tên nhát gan người Lập Dị, anh như là thần thánh vậy, gặp nguy hiểm cũng không hoảng loạn.

Yêu cầu của Giang Hải, làm cho cô ta nghĩ đến, nếu chờ thêm một tháng nữa, thì thân phận người phụ nữ thánh khiết này của cô ta, sẽ không còn thánh khiết nữa, mà hoàn toàn trở thành công cụ để thỏa mãn thú tính, biến thành một cái máy sinh con, trở thành kỹ nữ của gia tộc.

Hậu quả, rất là thê thảm, cũng rất đáng sợ.

Cô gái áo đen rất muốn nói mình đồng ý.

Nhưng, cô ta không dám.

Tất nhiên là Giang Hải không biết, trong vụ này lại còn có một mối quan hệ hiếm thấy như vậy.

Nghe cô gái áo đen trả lời, ông lão phá lên cười một cách quái dị.

“Yêu cầu này, chúng tôi đồng ý!”

Vừa dứt lời, tất cả mọi người ở đó, đều giật mình.

Cái này… làm sao có thể vậy được.

Người Lập Dị chưa bao giờ kết hôn với người ngoại tộc, bọn họ, tuyệt đối không cho phép trong dòng máu của người Lập Dị, pha lẫn một dòng máu khác.

Cho dù, người thân có huyết thống của bọn họ lưu lạc bên ngoài, cũng tuyệt đối không cho phép.

Đám người sói và ma cà rồng, đều có vẻ mặt rất khó coi.

Thậm chí, Giang Hải cũng kinh ngạc không kém.

Vậy… là đồng ý rồi sao?

Có nghe lầm hay không đây.

Anh chỉ là lóe lên ý tưởng, rồi thuận miệng nói ra mà thôi.

Mà, cô gái áo đen, sợ hãi kêu một tiếng, không thể tin được vào tai của mình.

Ông ta, vậy mà đồng ý rồi sao?

Thật sự đồng ý rồi sao!

“Thưa ngài…”

Cô gái áo đen rất nhạy bén, trong lòng cô ta xém chút nữa kìm chế không được mà reo toáng lên, nhưng, cô ta vẫn quyết không thể biểu hiện ra tí nào.

Trái lại, cô ta phải tỏ ra từ chối, tỏ ra phản đối.

Đưa tay lên ngắt lời cô gái, ông lão nhìn về phía Giang Hải.

“Hôm nay, tôi đại diện người Lập Dị, định ra hôn ước của cậu và Morin.”

Khóe miệng Giang Hải cong lên, vẻ mặt anh cười thê thảm, giờ phút này, anh đã tìm không ra một gì lý do nào để phản đối.

“Cái này… Có phải hơi qua loa rồi không.”

Tiếng ông lão khàn khàn trầm thấp.

“Nhưng mà…”

“Người Lập Dị có quy định riêng của mình, Morin còn chưa làm lễ trưởng thành. Cứ đợi anh Giang từ Canaan về, thì có thể thành hôn.”

Giang Hải hơi nhíu mày, không ai nhìn ra anh đang cười khinh miệt.

Người Lập Dị chắc chắn đang muốn giải quyết anh trong thời gian đó.

Đã như vậy, Giang Hải chỉ còn nước thuận gió đẩy thuyền.

“Cứ quyết định như vậy đi.”

Anh mỉm cười, rồi hơi khom người một cách lịch sự.

Lập tức, Giang Hải rời khỏi nơi đó.

Nhìn bóng Giang Hải từ từ đi xa, khóe mắt của cô gái áo đen từ từ chảy xuống một giọt nước mắt.

Nhưng mà, không ai nhìn thấy cô khóc, giọt nước mắt được gạt đi một cách cẩn thận.

Ông lão từ từ lui ra phía sau, biến mất vào trong bóng tối.

Toàn thân người đó, tản ra một mùi mục nát, trong đó, nồng nặc mùi gϊếŧ chóc.

“Cậu ta, vậy mà lại phát hiện ra.”

“Muốn diệt trừ cậu ta, quả thật phải nghĩ ra một kế hoạch và sắp đặt chỉn chu.”

“Càng lớn mạnh, lại càng phải chết!”

Trước khi đi, Giang Hải cũng không có yêu cầu phải xem mặt cô gái áo đen.

Việc này, thật là không đúng logic tí nào.

Ngày khác, người Lập Dị hoàn toàn có thể tìm đại một cô gái khác để qua loa với Giang Hải.

Mấu chốt nhất là, ánh mắt của Giang Hải, từ đầu đến cuối đều rất chính trực, không hề có chút ham muốn xá© ŧᏂịŧ nào. Tất cả mọi cử chỉ của anh với cô gái áo đen, cũng không có một cử chỉ tùy tiện muốn làm gì thì làm.

Cô gái áo đen đứng ngây ra như phỗng, cho đến khi bóng lưng Giang Hải, khuất bóng hồi lâu.

Bên cạnh của cô, vang lên một tiếng cười dữ tợn: “Đừng vọng tưởng nữa, rất nhanh thôi, cậu ta sẽ được lên thiên đường gặp thượng đế.”

Cô gái áo đen chợt tỉnh táo lại, trong thoáng chốc cô ta có hơi run sợ.

Đúng vậy, người Lập Dị sẽ không để cho chuyện này phát sinh, bọn họ nhất định sẽ trừ khử Giang Hải.

Hơn nữa, Giang Hải chắc chắn phải chết, không có bất kỳ ngoại lệ nào.

Thế giới này, có rất rất ít việc mà người Lập Dị muốn làm, nhưng lại làm không được.

Trong lòng của cô gái áo đen, vừa mới lóe lên một tia hy vọng, nhưng mới đó, lại lâm vào vực sâu lần nữa.

Vận mệnh của cô, mãi đến bây giờ cũng không thể thoát khỏi sự khống chế của người Lập Dị.

Trở về khách sạn, vẫn còn rất sớm.

Trước mặt Diệp Thụy Nguyệt, là một bữa sáng thịnh soạn, đầy đủ dinh dưỡng, đầy đủ món ăn đặc sản Thái Lan.

Nhưng, Diệp Thụy Nguyệt không hề động đũa, cô phồng má, nhìn chằm chằm vào mấy người đang cúi đầu ủ rũ.

Cho dù cô nói thế nào, những người này, chắc chắn cũng không cho phép cô ra khỏi cửa nửa bước.

Gọi điện thoại khiếu nại với lễ tân, cũng vô dụng.

Cô chỉ được một câu trả lời rằng, chỉ cần cô ta không ra khỏi cửa, tất cả bọn họ sẽ được trọng thưởng.

“Tại sao cô không ăn sáng?” Giang Hải đi vào, anh nhìn thoáng qua cũng biết chuyện gì đang xảy ra.

Anh xua tay, cho phép tất cả mọi người lui xuống.

Giang Hải vừa ngồi xuống là ăn ngay, ăn như hổ đói.

“Anh đi Đại Hoành Tự rồi hả?”

Giang Hải gật đầu.

“Linh bài đâu?”

Giang Hải lắc đầu, miệng anh ngấu nghiến nhai đồ ăn, ú ớ nói: “Tôi chưa lấy, sẽ có người đưa nó tới.”

“Vậy… lúc nào thì chúng ta mới về?”

Trong lòng Diệp Thụy Nguyệt có chút do dự.

Lấy được đồ rồi, cũng là lúc bọn họ cần phải trở về. Cô với Giang Hải, e là không còn cơ hội được ở chung với nhau nữa rồi.

“Có lẽ, tôi phải ở đây thêm một thời gian.”

“Cô, về trước đi.”

Diệp Thụy Nguyệt ngoan ngoãn gật đầu, cô cắn môi đến nỗi môi mình trắng bệch.

“Tôi… Tôi có thể ở lại với anh được không?”

“Hoàn cảnh ở đây không tốt lắm, không thoải mái bằng lúc ở trong nước.”

Người Lập Dị đảm nhận khai thác mạch khoáng, những việc này, Giang Hải muốn làm cho xong luôn rồi hẵng về.

Chỗ mạch khoáng, là rừng sâu núi thẳm, có Diệp Thụy Nguyệt đi theo, chắc chắn là không tiện cho lắm.

“Tôi cũng muốn ở lại đây!”

Đó giờ Diệp Thụy Nguyệt vẫn luôn là một cô con gái ngoan hiền, đây là lần đầu tiên, cô dùng một giọng điệu cương quyết mà nói chuyện với Giang Hải.

Cô cúi đầu, ánh mắt cô liếc nhìn trộm Giang Hải, cô sợ Giang Hải giận.

Giang Hải không nói nhiều, mà ăn như vũ như bão.

“Mau ăn đi.”

Tối hôm sau, người Lập Dị liên lạc với Giang Hải.

Tất nhiên Giang Hải sẽ không tiếp đón họ ngay trong phòng khách, mà là ở tầng dưới, anh chìa tay đón lấy một cái hộp.

Mở ra nhìn sơ, khóe miệng anh hơi nhếch lên.

Hiệu suất làm việc của người Lập Dị, có độ chính xác rất cao.

Ngay cả Giang Hải cũng không điều tra ra tung tích linh bài ở đâu, nhưng chỉ cần thời gian một ngày, mà người Lập Dị đã mang linh bài tới.

Mà đi kèm với nó còn có một tờ giấy phép chứng nhận.

Phạm vi gần mỏ đá quý, trong khoảng phạm vi vài chục km, đều được cấp phép sử dụng.

Việc này, không phải đơn giản chỉ là quyền khai thác thôi đâu.

Trong khu vực này, Đế Vương, chính là chúa tể, ngoại trừ việc đóng thuế cho Thái Lan, thì ở đây, anh có muốn gϊếŧ người cũng được.

Anh một bước trở thành chúa tể của Thái Lan.

Người mang đồ tới chính là một tên Ma cà rồng, thoạt nhìn cao lớn tuấn tú, tự xưng mình là Francis.

Giang Hải muốn đi, Francis bước tiến một bước ngăn anh lại, rất lịch sự mời Giang Hải đi uống một chén.

Giang Hải nhíu mày: “Cút, anh không xứng.”

Francis cắn răng, làm ra vẻ do dự, rồi mới tránh đường.

Cho đến khi Giang Hải đi ngang qua vai, anh ta hung dữ nói: “Hy vọng, anh có thể sống sót. Chúng tôi sẽ cho anh biết, đâu mới là huyết thống cao quý.”

“Huyết thống? Người biến dị cũng dám lấy huyết thống ra nói chuyện sao?”

“Một đám súc sinh.”

Giang Hải cười nhạo, cũng chẳng thèm quay đầu lại nhìn.

Khuôn mặt Francis dữ tợn: “Hy vọng, khi anh lên lầu, sẽ không bị phát điên, ha ha…”

“Ồ, chào anh…”

Anh vừa định đi vào thang máy, một người nhân viên phục vụ tươi cười chào đón, hỏi Giang Hải phòng số mấy.

Giang Hải khẽ nhíu mày, dường như, có gì đó sai sai.

Bỗng dưng lông mày anh chợt dừng lại, tiếng anh lạnh lùng nói: “Cút!”

Anh vội vàng đè ấn nút thang máy, trên lầu, chắc chắn đã xảy ra chuyện gì không hay rồi.

Quả nhiên, lúc Giang Hải nhìn thấy cửa phòng khép hờ, là anh đã biết ngay, anh xuống lầu lấy đồ, là đã trúng kế điệu hổ ly sơn.

Francis mời Giang Hải uống một ly, uống nổi sao?

Nhân viên phục vụ gọi với Giang Hải lại…

Tất cả thứ này, đều nhắm mục đích kéo dài thời gian của Giang Hải.

Một cước đá mở tung cửa phòng, trong phòng, chỉ còn lại một luồng khí tức nhàn nhạt.

Mà, Diệp Thụy Nguyệt, thân người cong quẹo, nằm ngã dưới sàn.

Anh vừa chụp một cái ly nước quẳng ra xa, ly nước rơi vãi trên đất, xộc lên mùi máu tanh kì lạ.

Anh lại vừa xông lên trước, đỡ lấy Diệp Thụy Nguyệt.

Giờ phút này, sắc mặt của cô, đã trắng bệch như tờ giấy rồi.

Một luồng hơi thở thở vào phổi Diệp Thụy Nguyệt, vừa thổi vào đã không còn tác dụng nữa.

Sắc mặt Giang Hải, hoàn toàn chùng xuống.

Người Lập Dị, muốn chết hay sao!

Nếu như đôi bên đã kí xong hiệp ước, không lí nào lại ra tay với Giang Hải nữa, cũng không có lý do gì để ra tay với những người bên cạnh Giang Hải, để mà phá hỏng hiệp ước đôi bên để làm chi.

Nhưng, sự thật là, người Lập Dị đã động thủ, hơn nữa, còn nhằm vào Diệp Thụy Nguyệt.

Đỡ Diệp Thụy Nguyệt lên giường, dịu dàng đắp kín mền.

Trước tiên Giang Hải liên lạc với Tinh Hà, lập tức tay điều tra, ai là nội ứng trong khách sạn.

Ném điện thoại, Giang Hải thoắt cái ra khỏi khách sạn.

Khóe miệng tươi cười, mà ánh mắt dần dần trở nên dữ tợn, làm cho ai cũng sợ hãi.

Giang Hải, thật sự nổi giận rồi.

Mới vừa nãy, anh chỉ mới rời phòng chừng vài phút, mà một con Ma cà rồng từng bị Giang Hải đá gãy một chiếc răng đã lẻn vào phòng.

Trong ly nước mà Diệp Thụy Nguyệt uống, có máu của cô ta.

Giờ này, Diệp Thụy Nguyệt, đã trúng độc của Ma cà rồng.

Người trúng độc của Ma cà rồng, sẽ có hai cái kết. Một, là trở thành Ma cà rồng; Hai, là thân thể bị khô kiệt mà chết.

Hơn nữa, quá trình này, lại rất nhanh.

Ngắn thì vài ngày, dài nhất cũng chỉ nửa tháng.

Trong bóng đêm, Giang Hải lao vụt đi.

Đích đến của anh, là Đại Hoành Tự, Giang Hải tin rằng, người Lập Dị vẫn chưa đi đâu!