Nha nha hắc!
Bị đau xót đánh thức, chuyện đầu tiên Bắc Tam Tam làm, đó là xách đao vọt tới dưới chân núi xương cá sấu, tìm Chân Tiểu Tiểu trả thù.
Nhưng mà hắn mới vừa vào sơn cốc, đã thấy lão đại đầm nước đánh nhau với mình ròng rã sáu năm, đang ngượng ngùng thở gấp dưới thân con đại yêu giáp đen đáng chết của Chân Tiểu Tiểu!
Loảng xoảng!
Đại đao trong tay Bắc Tam Tam nện xuống mặt đất.
Qua bảy tám ngày.
Nha nha hắc!
Mạnh mẽ phá giai, nâng cao tu vi đến Ngưng khí tầng tám viên mãn, Bắc Tam Tam xách hai thanh đại đao, lấy hết can đảm vọt tới dưới chân núi xương cá sấu, tìm Chân Tiểu Tiểu trả thù lần thứ hai.
Lần này, cuối cùng hắn cũng dám lơ đi đôi phu thê cá sấu yêu tìm niềm vui giữa ban ngày ban mặt kia, bước lên triền núi, sau đó gặp phải một con Bát Nhãn Tri Chu sắc thái sặc sỡ, hình thể khổng lồ, tu vi Trúc cơ kỳ. Hiện nó đang treo ngược trên cây chơi đánh đu, vây quanh nó là vô số lão đại Độc Nhãn Lang, Đại Hoa Mãng, Bạch Cốt Phong và Thổ Giáp Thú!
Thú tức của chúng nó ngang dọc đan xen, hợp thành một cơn sóng cuồng trào dâng. Khi đám tinh thú khủng bố đó nghe được động tĩnh, không hẹn mà cùng nhìn chằm chằm hắn, "cộp cộp cộp" Bắc Tam Tam lập tức lui về phía sau mười bước, có một loại đau đớn như trái tim bị búa tạ gõ nát.
Ầm!
Hai thanh đao trực tiếp đập xuống mu bàn chân.
Anh anh anh anh……
Tỷ tỷ địch nhân thật hung tàn, không chơi không chơi, ta vẫn chỉ là cái hài tử oa!
Ngay lúc Bắc Tam Tam ngồi xổm trên mặt đất khóc oà, một bàn tay nhỏ dài trắng muốt bất chợt nhắc cổ áo hắn lên.
“Nga? Tam Tam sư điệt à.”
Gương mặt tươi cười đáng giận của Chân Tiểu Tiểu, đột nhiên ánh vào đáy mắt Bắc Tam Tam.
“Ai mẹ nó là sư điệt ngươi?” Bắc Tam Tam như con thú nhỏ hung tàn, giơ nắm tay mình cao thật cao.
“Cữu đại sư huynh của ngươi phong.” Chân Tiểu Tiểu lấy ra tờ giấy khế ước thứ hai, lơ đễnh đung đưa trước mũi Bắc Tam Tam. Tiếp đó thập phần nhiệt tình mà kéo hắn lên trên núi.
“Thật vất vả mới tới địa bàn của ta một lần, vậy phải ở mười ngày nửa tháng rồi hẵng đi, sư thúc thật rất nhớ ngươi, ngoan, ở lại, nấu cơm cho ta!”
“Ta sẽ không!”
Nha! Sĩ khả sát bất khả nhục, đường đường là nam tử hán, nhị đệ tử của chủ mạch, khế ước giả của Tổ Hồn Phong Dực Xà Phi Long Quan, mà lại đi làm đầu bếp cho cái kẻ lừa đảo? Phi! Nghĩ cũng đừng nghĩ!
Bắc Tam Tam kiên quyết mà rướn thẳng cổ.
“Không sao hết nha…” Chân Tiểu Tiểu cười ôn nhu như nước: “Ta có thể dạy ngươi.”
Hối hận oa, hối hận!
Hối hận đồng thời điều động cả Đường Lương và Đỗ Nhược Phi ra ngoài Phi Long Quan, nhiều ngày liên tiếp Chân Tiểu Tiểu phải ăn Tích Cốc Đan và Địa Hoàng Tinh … Thật tưởng niệm bát cơm thơm ngào ngạt oa.
Nếu nhóc con này tự mình đưa tới cửa, vậy tuyệt đối không thể lãng phí nhân tài!
Chăm chú nhìn Bắc Tam Tam, trong mắt Chân Tiểu Tiểu tràn ngập từ ái và chờ mong.
“Ta không làm! Ta không làm! Đánh chết cũng không làm!”
“Tiểu Bát Nhãn, ngươi nói cái gì? Đã lâu lắm rồi không ăn thịt người? A ha? Còn muốn ăn thịt trẻ con? Ai ai ai, nhưng đừng có yêu cầu cao quá như vậy, toàn bộ Phi Long Quan này đều là đại hán cơ bắp cuồn cuộn, trẻ con vừa trắng vừa mềm không dễ tìm đâu!”
Trong tiếng thét to của Chân Tiểu Tiểu, hai mắt Bắc Tam Tam ứa máu mà nhìn đến, con nhện hoàng tám mắt vừa đánh đu trên cây kia, đang hoan hô nhảy nhót lao về phía mình, trong tám con mắt hung tàn lập loè vẻ đói khát.
“Ngươi không đánh ta, ta lập tức học, ưu điểm lớn nhất của ta đây, chính là ăn mềm không ăn cứng!”
Nước mắt điên cuồng tuôn như thác, Bắc Tam Tam nỗ lực giữ gìn chút tôn nghiêm cuối cùng của mình.
Sau nửa canh giờ, trên núi xương cá sấu lượn lờ bay ra hương thơm ngào ngạt của cơm nóng.
“Hôm nay … Bắc sư đệ lại đi chỗ nào chơi rồi?”
Khuôn mặt Cữu Tử Mặc hốc hác, gần đây tâm tư không còn đặt vào việc đột phá Trúc cơ nữa. Dù sao, mỗi khi đến đêm, nơi Chân Tiểu Tiểu ở sẽ dâng lên một cái linh đấu thật lớn, cướp đi toàn bộ linh khí tích tụ suốt một ngày trong quan.
Cho nên hắn bước ra Trúc Uyển, bắt đầu dạo qua các nơi trong tông môn. Đàn thú đã dần dần rút lui về phía núi rừng, hiện đúng là thời cơ tốt để tổ chức đệ tử trong tông xây phòng vá tường.