“Nói thật cho các ngươi biết, đồ ăn ta làm rất khó nuốt. Không tin sao, nếu không hai người các ngươi thử xem?”
Làm bộ, Chân Tiểu Tiểu lại muốn rút ra một cái móng heo từ dưới miệng Tiểu Chúc Chúc.
“Không cần không cần không cần!” Đường Lương cả kinh nhảy dựng lên trên mặt đất, nhìn móng heo như nhìn kịch độc.
Ánh mắt Đỗ Nhược Phi trở nên sáng tỏ!
“Nga nga nga! Cao Hiên!”
Đột nhiên hắn nhớ tới, lúc trước sau khi Cao Hiên nuốt đan, phản ứng cũng giống hệt cá sấu yêu bây giờ.
“Khó trách không cho ta ăn!”
Đường Lương vỗ đùi, đủ loại ủy khuất bị lão đại xem nhẹ trước đó tức khắc bay biến sạch sẽ, không thấy tăm hơi!
Diệt ha ha ha ha!
Nguyên lai, ở trong lòng lão đại, địa vị của ta vẫn là cao hơn súc sinh kia rất nhiều nha!
Giống như con gà trống chọi thắng, đầu to của Đường Lương vì kích động mà trở nên đỏ tươi roi rói.
“Vậy … Chu Châu sư đệ……”
Dùng ánh mắt kính sợ đánh giá Tiểu Chúc Chúc ăn đến say mê sung sướиɠ một cái. Đỗ Nhược Phi giống tu sĩ Thất Diệp Cốc, nghĩ lầm hắn tên thật là “Chu Châu”.
“Thiên phú dị bẩm.” Chân Tiểu Tiểu trả lời như thế, trong lòng đích xác cũng nghĩ như thế.
“À! Thiên phú dị bẩm!”
Bên tai còn vang vọng tiếng gào thét thống khổ của cá sấu yêu, quay đầu lại nhìn nhìn nam nhân nào đó đã sắp nhảy luôn vào trong nồi.
Ba người ngồi xung quanh tức khắc không hẹn mà cùng khẽ gật đầu.
“Không biết … Tiểu Tiểu có tính toán gì cho ngày sau không?”
Ba người yên lặng một lát, Đỗ Nhược Phi dời đi đề tài, có điều hắn không gọi Chân Tiểu Tiểu là trưởng lão.
Nàng mời hắn đồng hành, đối đãi khác biệt so với đám người Thải Hà, tuyệt đối đã coi mình là bằng hữu, vậy nên sẽ không bởi vì một cái xưng hô mà trở nên xa lạ.
“Đúng đúng đúng, lão đại có yêu cầu gì, cứ yên tâm giao cho chúng ta đi làm!”
Đường Lương tuy rằng mang bộ dáng chó săn tiêu chuẩn, nhưng trong lòng lại chớp động chớp động.
Lão đại không ném mình ở Phi Long Quan, mà mời lên địa bàn của Chu Châu, chắc chắn có chuyện muốn nói.
“Ta đích xác có một số việc, tạm thời không tiện tự mình đi làm, cho nên muốn thỉnh hai vị giúp một chút…”
Nửa canh giờ sau.
Tiểu Chúc Chúc cảm thấy vừa lòng thoả ý xoa xoa cái bụng căng tròn, nằm trên bãi cỏ bắt đầu ngáy o o.
Tiểu Thấu Minh không còn nôn mửa nữa, trở về từ dưới chân núi, vẻ mặt oán niệm nhìn chằm chằm hơn nửa cái chân giò bị mình vứt trên mặt đất.
Rõ ràng muốn giơ chân đạp nát thức ăn độc hại đó, nhưng từng trận mùi thịt lại một lần rồi một lần trêu chọc thần kinh của nó, khiến trong lòng nó tiếp tục sinh ra đủ loại xúc động ngu xuẩn.
Đỗ Nhược Phi và Đường Lương xuống núi, hai người cầm theo một cái răng nanh của cá sấu yêu. Cho dù trên đường núi quanh co có vô số cá sấu yêu cường đại nằm rạp, nhưng chỉ cần cầm vật ấy trong tay, chúng thú tuyệt đối sẽ tự động nhường đường.
Nhiệm vụ của Đường Lương là ra ngoài tìm hiểu tin tức bát quái lưu truyền giữa các tu sĩ gần đây, cái gì cũng cần, quan trọng nhất chính là dò thám một chút xem, trong mấy tháng này, có tin tức gì của truyền thừa đặc thù xuất thế hay không.
Nhiệm vụ của Đỗ Nhược Phi, lại là tìm kiếm tung tích của Tử Hồng Thánh Thủy và nước mắt của Tật Lôi Thiểm Hồ.
Hai chủ dược của đan phương thứ ba đó không có trong Bạch Tháp của Phi Long Quan, trong số thảo dược dự trữ của dược điền Thất Diệp Cốc cũng không có, mà Chân Tiểu Tiểu càng là chưa bao giờ nghe nói qua.
Tiểu Chúc Chúc đã trở về, ngoại trừ nhị cha vẫn mất tích như cũ, hiện tại, trong tay Chân Tiểu Tiểu có ba chuyện quan trọng nhất cần mau chóng giải quyết.
Một là, hiểu rõ nguồn gốc của thanh cuồng đao màu đen hoàn toàn đi vào trong cơ thể mình kia.
Hai là, thu thập tất cả tài liệu luyện chế đan phương thứ ba.
Ba là, trong thời gian ngắn nhất, nâng cao số lượng tinh thú trong Thú Linh Thạch đến hai ngàn trở lên.
“Đại cha oa, ngươi cho ta cục đá này … thuần túy là đòi mệnh ta nha! Không có việc gì cũng ép ta luyện đan, còn tuyên bố muốn nổ ngực để trừng phạt!”
Chân Tiểu Tiểu chớp chớp mắt.
“Lúc trước, thời điểm ngươi coi nó là bảo bối, có biết nó hư như vậy không?”