“Muốn muốn muốn!” Đường Lương gật đầu như gà mổ thóc.
“Muốn ăn thì tự lấy đi.” Một câu làm người ra phải nghẹn lời, Chân Tiểu Tiểu treo biểu tình ý vị sâu xa, ánh mắt chuyển tới Tiểu Thấu Minh ở bên cạnh.
Anh anh anh anh!
Lão đại phân biệt đối xử với tiểu đệ!
Con tim mong manh dễ vỡ của Đường Lương lập tức nát vụn đầy đất, cảm thấy trong mắt Chân Tiểu Tiểu, mình còn không quan trọng bằng một con súc sinh.
Không được!
Hung tợn nhìn chòng chọc cá sấu ẩn huyết.
Ta phải nỗ lực làm việc! Ra sức đoạt sủng hậu cung! Một niềm tin vững chắc từ từ trỗi dậy trong lòng Đường Lương.
Ngươi là tiểu đệ, ta cũng vậy, luôn có một ngày, ta sẽ vượt qua ngươi!
“Muốn ăn?” Sau khi chà đạp cục cưng bé nhỏ Đường Lương, Chân Tiểu Tiểu lại dò hỏi Tiểu Thấu Minh.
Muốn ăn muốn ăn muốn ăn!
Thấy rốt cuộc Chân Tiểu Tiểu cũng sủng hạnh mình, cá sấu ẩn huyết cười toe toét, khóe miệng ngoác tới mang tai, liều mạng vẫy đuôi.
“Có thể, có điều ăn xong rồi, ngươi đừng nên trách ta.”
Không chịu đựng nổi biểu tình oán hờn sâu sắc của cá sấu yêu mỗi khi nhìn mình hầm thịt, Chân Tiểu Tiểu nhặt lên một cái chân giò từ trong nồi vứt xuống bên đường, dự định dứt khoát đoạn tuyệt tất cả niệm tưởng của nó trong một lần.
“Là của ta!”
Lần đầu tiên địa vị chịu uy hϊếp nghiêm trọng, Tiểu Chúc Chúc ngạc nhiên ngẩng đầu, không thể tin được nhìn chằm chằm gương mặt của Chân Tiểu Tiểu.
Trong khoảnh khắc, đáy mắt hỗn loạn đủ loại cảm xúc, bi thương, ủy khuất, mất mát … Phối hợp với gương mặt như trích tiên kia của hắn, thật sự là khiến người ta cảm thấy chính mình quá táng tận thiên lương, tội không thể thứ.
Ách!
Chân Tiểu Tiểu liều mạng lắc đầu, dùng nghị lực mạnh mẽ đánh nát sự chấn động trong lòng.
Họa thủy oa!
Mỗi người đều nói hồng nhan họa thủy, lời ấy quả thực không sai.
Không được!
Ta nhất định phải dùng bản mặt tuyệt thế của Tiểu Chúc Chúc, rèn luyện ý chí của mình! Đến khi cảm xúc của ta không bị nó tác động nữa, thì chắc chắn có thể luyện ra định lực siêu phàm!
“Ngoan, chỉ một lần, không có lần sau.” Xoa xoa tóc đen mới mọc của Tiểu Chúc Chúc, Chân Tiểu Tiểu biết chiêu trấn an này có hiệu quả nhất với hắn.
“Ngươi là của ta.”
Không lập tức vui sướиɠ nhào tới nồi thịt như dĩ vãng, Tiểu Chúc Chúc nâng nâng mí mắt, bỗng dưng mở miệng phun ra một câu như vậy, biểu tình còn vừa kiên nghị vừa thâm tình.
Đột nhiên không kịp phòng ngừa bị đút cơm chó!
Trên mặt Đỗ Nhược Phi lúc trắng lúc xanh, bất chợt cảm thấy mình ngồi xổm bên cạnh đống lửa thế này quả thực dư thừa.
Kéo tay Chân Tiểu Tiểu, đặt trên má mình, Tiểu Chúc Chúc dõng dạc từng câu từng chữ.
“Về sau đồ ngon ngươi làm, toàn bộ đều là của ta.”
Rốt cuộc đã nói câu dài!
Chân Tiểu Tiểu che miệng, kích động đến nước mắt tuôn thẳng, trong lòng tràn đầy niềm kiêu ngạo của một bác nông dân!
Phải biết rằng, nếu lời nói ngắn gọn tới cùng cực … ví dụ như câu ban đầu kia, thì khiến người ta thật sự kinh tủng được không?
“Tốt, đều là của ngươi.”
Dù sao cũng không ai khác có thể ăn, không cho ngươi cho ai?
Trả lời vô cùng nhanh, đây tuyệt đối là một lời hứa hẹn qua loa.
“Hắc!”
Nhớ kỹ câu này của Chân Tiểu Tiểu vào trong lòng, bấy giờ Tiểu Chúc Chúc mới vô cùng hớn hở nhào tới nồi thịt hầm mình khát vọng đã lâu.
Oẹ!
Một tiếng nôn mửa quỷ dị thình lình vang lên, mạnh mẽ kéo ánh mắt của mọi người đến trên người cá sấu ẩn huyết ở một bên.
Cứu mạng oa!
Oẹ oẹ oẹ!
Liều mạng run rẩy cuống họng, nó lảo đảo bò tới một gốc cây cổ thụ, muốn ôm chặt thân cây chống đỡ trọng tâm cơ thể mình. Chẳng qua dùng sức quá đà, liên tục xô đổ bốn năm cây lớn, vì thế trong ánh mắt nghẹn họng nhìn trân trối của mọi người, cá sấu yêu nhe răng nhếch miệng, lăn long lốc lăn long lốc xuống triền núi, giống hệt thùng rượu sủi bọt trắng xoá.
“Chuyện gì vậy?”
Đường Lương ngây ra như phỗng.
“Sao lại thế này? Đây quả thực là một vấn đề nan giải.”
Vẻ mặt Chân Tiểu Tiểu vô cùng ngưng trọng, nàng cúi thấp đầu, ánh lửa nhảy lên chiếu tới đôi mắt và cánh mũi, lay động một tầng bóng mờ nhàn nhạt.
_NL_
Cảm thấy sau khi mỗ Thần tử trở nên thông minh, nhớ lại lần tỏ tình đầu tiên của mình, nhất định sẽ đuổi gϊếŧ ta ... Sợ wá! Cần chăn nhỏ, phi! Kim phiếu nhỏ bảo hộ!