Vương Gia Ta Sẽ Giảm Béo Mà!

Chương 1055: Thư mời cưới

Chương 1055: Thư mời cưới

Lúc Hác lão bản nhận được thiệp cưới, vẻ mặt nàng cực kì kinh ngạc. Ở trong mắt nàng, hai người kia chính là đôi khó kết hôn nhất. Bởi vì, dựa theo tính tình Biên Dực, vô luận như thế nào cũng không thể là một người chịu yên ổn, huống chi Hương Ngưng cũng không giống như một người để ý tới vấn đề thủ tục, hình thức, nhận thức của Hác lão bản đối với Ma Tộc cũng xem như rõ ràng. Một chủng tộc cực đoan, thiên tính tôn trọng tự do. Đương nhiên, tình chúng như Tần Triệt, cũng là một tồn tại hiếm có a. Vì thế cái gọi là thân phận, nghi thức a, đều giống như vật ngoại thân, đều không quan trọng.

Thế nhưng hiện tại, nàng lại nhận được thiệp mời cưới gửi tới từ Ma Giới, tân lang tân nương còn không phải người khác, chính là Biên Dực cùng Hương Ngưng, mà thời gian thành hôn cũng chính vào lúc tụ hội năm tới. Không thể không nói, thời gian này còn có chút ý vị sâu xa a.

Có điều bất kể nói thế nào, các nàng vẫn phải đi.

Sau đó, Hác lão bản liền truyền tin đến Ma Tộc, đến lúc đó bọn họ nhất định sẽ tới, thuận tiện còn cho Ma nhân truyền tin một khoản tiền tài, khiến Ma nhân vui sướиɠ đến mức chịu không nổi. Truyền tin cho Hác lão bản quả thực chính là một nhiệm vụ béo bở!

Người ngoài đi rồi, Hác lão bản xem lại toàn bộ thiệp mời cẩn thận một lúc, một chữ cũng đều không để lọt. Lúc này, bên tai truyền đến một giọng nói.

"Đang nhìn gì thế?"

Hác lão bản kinh ngạc một hồi, ngẩng đầu lên, đã nhìn thấy Khôi Nam mặc một thân trường bào màu vàng óng đi tới, mỗi một bước cũng rất vững vàng, cả người đều lộ ra một cỗ nghiêm túc. Cũng phải, hiện tại Khôi Nam đã không còn là một thủ lĩnh quân đội, hiện tại hắn là Phiên Vương của Vân Hỏa. Hác lão bản cũng không còn là Hác lão bản, nàng là Vương Phi, là Vương phi của Khôi Nam. Chỉ là đối với thân phận mới của mình, Hác lão bản vẫn hết sức xa lạ, so với việc người khác gọi nàng là Vương Phi, nàng càng thích người ta gọi nàng là lão bản hơn. An tâm kiếm tiền, đây mới là chuyện nàng yêu thích nhất. Chỉ là, nàng không có sự lựa chọn.

Hác lão bản thu lại tâm tư, nói: "Là tin tức đến từ ma giới, chàng đoán là cái gì?"

Nhìn thấy Hác lão bản, một thân khí tức bảo thủ, nghiêm túc của Khôi Nam mới thu liễm lại, trở nên nhu hòa, hắn đi tới, ngồi bên cạnh Hác lão bản, mà nàng cũng hết sức tự nhiên tựa đầu vào vai hắn, đưa thiệp mời cho hắn, nói: "Chàng xem đi."

Khôi Nam kinh ngạc cầm lấy, nhìn kỹ một chút, hỏi: "Là Biên Dực?"

"Ừ, đúng, chính là bọn họ, có phải rất ngạc nhiên hay không? Vừa rồi ta cũng bị hù dọa đấy, đột ngột như vậy."

Khôi Nam ngẫm lại, nói: "Có lẽ là hắn rốt cục đã hiểu ra."

Hác lão bản cười to, nói: "Ngu ngốc, chàng không cho rằng trong này nhất định là có công lao của Hương Ngưng sao? Nàng là một nữ nhân thông minh, xưa nay sẽ không cam lòng chịu thiệt đâu, vì thế lần này kết hôn tám chín phần mười là nàng đã bày trò gì đó."

Khôi Nam còn có chút mờ mịt.

Hác lão bản thấy buồn cười, nói: "Có điều chuyện này cũng không có gì, trong tình yêu, nữ nhân đều ích kỷ, chuyện này cũng tốt, nếu nàng không làm chút gì, chỉ sợ đời này cũng chỉ có thể như vậy, Biên Dực tuyệt đối sẽ không chủ động làm những việc này."

Tuy Khôi Nam không quá hiểu, thế nhưng điều này cũng không trở ngại sự sùng bái của hắn với vợ, cho nên trực tiếp nói: "Nàng nói rất có đạo lý."

Hác lão bản có chút bất đắc dĩ, nói: "Chàng vẫn chưa hiểu, còn muốn nịnh nọt ta, thật sự muốn cho tất cả mọi người nhìn thấy bộ dáng lén lút này của chàng."

Khôi Nam im lặng cười cười.

Hác lão bản ngẫm lại, nói: "Ngày cưới rất nhanh sẽ tới, chúng ta cũng phải thu thập một chút đồ vật, đi tới Ma giới. Nói đến mới nhớ, ta còn chưa xử lí xong phía bên kia."

Trên thực tế, năm năm qua, nàng gần như không có thời gian rảnh rỗi, không chút khách khí mà nói, nàng bận đến mức chân không chạm đất, cũng vì một phần lí do muốn dùng bận bịu để quên đi thống khổ. Dù sao, người nằm trong thần điện kia, đối với Hác lão bản mà nói tầm quan trọng không thua gì Khôi Nam. Chỉ cần vừa nghĩ tới Hàn Phỉ, Hác lão bản liền không khống chế được muốn khóc, tron năm năm, hai năm đầu cơ hồ là không ngày nào nàng không khóc, ba năm sau thì tốt hơn rất nhiều, chí ít những lúc một mình, nàng sẽ không rơi nước mắt mà chẳng hiểu ra sao nữa. Vậy nhưng hiện tại, mỗi khi nhắc đến vẫn cứ đau lòng, vành mắt vẫn đỏ, cho nên nàng thà để cho mình càng thêm bận rộn, như vậy sẽ không cần thường xuyên nhớ tới, thế trong năm năm này, Hác lão bản cũng chưa từng đi giải sầu, luôn một mực bận rộn, thêm vào An Sinh tuổi còn quá nhỏ, chưa thể xử lí tốt chuyện của một quốc gia, nàng vẫn luôn phải âm thầm hỗ trợ.

Dù sao không có cha mẹ, Hác lão bản rất tự giác gánh vác trọng trách đối với An Sinh cùng Tiếu Tiếu, nàng như một con quay liên tục xoay tròn, chưa từng có nửa khắc ngơi, đừng nói Ma Giới, ngay cả nghỉ ngơi bình thường nàng cũng đều không chịu nổi.

Điểm này khiến Khôi Nam vô càng đau lòng, vì thế hắn lập tức nói: "Bây giờ chúng ta liền xuất phát."

Hác lão bản sững sờ một hồi, hỏi: "Hiện tại? Không phải là quá nhanh rồi chứ? Hơn nữa công việc còn chưa giao phó, bây giờ chàng không thể tùy tùy tiện tiện rời đi như vậy đâu!"

Hác lão bản lo lắng rất nhiều, thế nhưng nàng mới vừa ngẩng đầu, liền đối diện với vẻ mặt đặc biệt chăm chú của Khôi Nam.

"Bây giờ chúng ta liền đi, vừa vặn nàng cần nghỉ ngơi một hồi."

Khôi Nam thật sự nghĩ như vậy.

Trái tim Hác lão bản lập tức mềm mại, thấp giọng nói: "Ngu ngốc, ta không mệt."

Khôi Nam đưa tay, ôm Hác lão bản vào trong ngực, nói: "Không có chuyện gì, hết thảy đều không có chuyện gì."

Đôi mắt Hác lão bản lập tức liền hồng, nàng hiểu câu nói của Khôi Nam có ý gì, tâm tình không nhịn được, nói: "Chàng nói xem.. nàng là người tốt như vậy, tại sao lại phải rơi vào hậu quả này, tại sao.."

Mọi người đều biết 'Nàng' trong lời nói của Hác lão bản là ai.

"Mỹ Mỹ.."

Đã rất lâu rồi, hắn mới gọi nàng như vậy.

Nghe tiếng hắn gọi, Hác lão bản liền lập tức rơi nước mắt, vừa khóc vừa nói: "Chàng biết không, hiện tại ta cũng không dám đơn độc đối diện với Tiếu Tiếu, Tiếu Tiếu lớn lên, thế nhưng con bé vẫn đang đợi Hàn Phỉ, tất cả chúng ta cũng vẫn đang chờ đợi, vẫn chờ nàng sống lại, thế nhưng đã năm năm rồi, chẳng có tác dụng gì."

Đây là vết sẹo trên ngực mỗi người, nhưng vết thương này sẽ chẳng bao giờ lành theo thời gian.

"Bọn họ sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa sao?"

Đối mặt với câu hỏi của Hác lão bản, Khôi Nam căn bản không trả lời được, hắn chỉ ôm nàng thật chặt, âm thầm an ủi nàng.

Rất nhanh, hôm sau, hai người thực sự đi tới Ma Giới, mà mọi chuyện chính sự đều được Khôi Nam giao phó thỏa đáng, trải qua mấy năm quản lý, bọn họ đã sớm không cần tự tay làm mọi chuyện.

Rời khỏi hoàng cung, tâm tình của Hác lão bản quả nhiên tốt lên rất nhiều, loại tự do không cần lo nghĩ chuyện gì này thật sự vô cùng thoải mái. Khôi Nam nói đúng, nàng đúng là thời gian thả lỏng một chút.