Vương Gia Ta Sẽ Giảm Béo Mà!

Chương 1054: Khuất phục

Chương 1054: Khuất phục

Biên Dực vốn đang hứng thú dạt dào đột nhiên cảm thấy có chút nhàm chán vô vị, giống cái tất cả hứng thú đều biến mất, lúc này, ngay cả có mỹ nhân nằm trên giường, lột sạch toàn bộ y phục, cũng không làm hắn có hứng nổi. Thậm chí còn cảm thấy có chút chướng mắt. Cảm thấy mỹ nhân chướng mắt, thấy màu sắc ga trải giường cũng chướng mắt nốt. Cái gì cũng chướng mắt. Sau đó hắn bắt đầu buồn bực, mà chính bản thân hắn cũng không biết cảm giác buồn bực này đến từ đâu.

Tử Liên tất nhiên là không biết tâm tình của Biên Dực vào lúc này, nàng ta thậm chí còn thầm chờ mong, chờ mong một đêm mỹ hảo. Thế nhưng ngay lúc Tử Liên thấy Biên Dực chậm chạp không đi đến, đang muốn chủ động dựa vào, đã bị Biên Dực trực tiếp đẩy ra. Động tác rất mạnh, giống như rất ghét bỏ.

Tử Liên lập tức ngây ngốc, nửa ngày cũng không kịp phản ứng, cứ ngơ ngác nhìn Biên Dực.

Biên Dực tựa hồ cũng cảm thấy động tác của mình thật sự là quá khoa trương, hắn nhếch miệng, nói: "Ngươi đi về trước đi."

Khi nghe thấy câu nói này Tử Liên lập tức liền hoảng hốt, nếu nàng ta đã đi vào gian phòng này, thì sẽ không dễ dàng chấp nhận đi ra tay trắng như vậy đâu! Chuyện đó sẽ khiến nàng ta trở thành một trò cười! Trò cười của toàn bộ Ma Tộc!

Tử Liên bò lên, lập tức ôm lấy Biên Dực, còn nỗ lực cọ cọ thân thể lên người hắn, muốn kí©ɧ ŧɧí©ɧ hứng thú của Biên Dực đối với mình. Điểm này Tử Liên rất có lòng tự tin, cũng đã thành công vô số lần.

Lúc Biên Dực cảm nhận được sự mềm mại nơi cánh tay, nói nội tâm không có bất kỳ ba động nào là giả, dù sao nam nhân cũng là động vật suy nghĩ bằng thân dưới, thế nhưng một phần ba động này lại không đủ làm hắn mất đi lí trí, nếu phải hình dung loại cảm giác đó, thì chính là gãi ngứa đi. Có một chút ngứa, thế nhưng có thể chịu đựng, cũng lười đi gãi, cảm giác gãi dù thế nào cũng không dễ chịu.

Tử Liên mềm giọng, nói: "Đại nhân, màn đêm thăm thẳm, không bằng chúng ta lên giường. Tử Liên có rất nhiều thứ thú vị, đại nhân, ngài có muốn tự thể nghiệm một chút không, hả?"

Tiếng cuối vang lên, đổi lại là bất kỳ người đàn ông nào cũng sẽ không chống đỡ được, vốn dĩ Biên Dực cũng không phải là một người sẽ ngột ngạt du͙© vọиɠ của mình, thế nhưng hiện tại.. Hắn thật cảm thấy càng lúc càng buồn bực. Lại nhìn Tử Liên thêm vài lần, Biên Dực đang cố tìm xem cảm giác quen thuộc kia trên nàng ta là đến từ đâu. Tử Liên lớn lên có chút giống Hương Ngưng. Đúng là có điểm giống Hương Ngưng.

Ý thức rõ được điểm này, Biên Dực liền không thể nhẫn nhịn được nữa, hắn nói thẳng: "Rời khỏi nơi này."

Tử Liên sững sờ.

Biên Dực không chút khách khí rút tay về, nói: "Lập tức, lập tức."

Vẻ thiếu kiên nhẫn trong giọng nói căn bản không hề che giấu. Tử Liên vốn vẫn muốn tranh thủ một hồi, thế nhưng lời nói còn chưa kịp thốt ra, đã đối diện với ánh mắt của Biên Dực, trong đôi mắt kia tràn đầy buồn bực cùng căm ghét, đây là lần đầu tiên nàng ta nhiền thấy tâm tình này trong mắt nam nhân. Nàng ta bị chán ghét!

Tử Liên không chịu nổi oan ức như vậy, cũng mặc kệ hắn là có phải là đại nhân hay không, trực tiếp khẽ cắn răng, mặc quần áo vào, không nói câu nào liền đẩy cửa đi.

Trong phòng, Biên Dực nổi nóng bắt đầu đập phá đồ đạc, những thứ có thể đập vỡ trong phòng đều bị hắn đập phá nát bét, nhất là cái nệm giường kia, lại càng bị hắn xé thành từng mảnh, quá xấu không thể nhìn nổi. Mà động tĩnh trong phòng lớn như thế tất nhiên là bên ngoài có thể nghe thấy, Tử Liên đầy mặt không cam lòng, lại không thể để người khác biết, thế nhưng đi được một đoạn, nàng ta đã nhìn thấy ở chỗ khúc quanh có một bóng người xinh đẹp đang đứng. Tử Liên dừng bước lại. Cảm giác không cam lòng cũng biến thành phẫn nộ.

"Ngươi thắng rồi."

Lúc Tử Liên nói ra câu này, trong giọng nói tràn đầy vẻ thất bại.

Người đứng ở đó, chính là Hương Ngưng. Sắc mặt nàng vô cùng bình tĩnh. Nhưng nhìn kỹ lại, sẽ phát hiện hai tay nàng vẫn luôn siết chặt, lúc này mới chậm rãi buông ra, trong lòng bàn tay còn in dấu móng tay rất sâu, đã có chút máu rỉ ra, có thể nghĩ chủ nhân của nó đã dùng bao nhiêu lực.

Không một ai biết, lúc Hương Ngưng đứng ở chỗ này, trái tim nàng đã hoảng loạn bao nhiêu, khoảng cách này, không xa không gần. Gần thêm chút nữa, là có thể nghe thấy thanh âm trong phòng, nàng sợ phải nghe thấy những thanh âm ám muội. Nhưng lại không cam lòng rời đi, cứ như vậy đứng ở chỗ này, nàng chờ thật lâu, chờ đến có chút tuyệt vọng, suýt chút nữa là rời đi. Thế nhưng, Hương Ngưng lại nhìn thấy một bóng người từ bên trong phòng lảo đảo đi ra, nhìn kỹ lại, xác định là Tử Liên. Trái tim treo ngược của nàng cũng rốt cục buông ra.

"Là ta thua, ta không oan. Nhưng ta không cam lòng!"

Tử Liên giống như muốn phát tiết tất cả nộ khí của mình, cũng mặc kệ Hương Ngưng có nghe hay không, trực tiếp mở miệng.

"Ta không cam lòng a! Rõ ràng ta mới là tân nhân, đại nhân phải sớm chán ngươi rồi mới đúng! Ngươi dựa vào cái gì a! Đại nhân tiêu sái đến thế, tính cách tùy hứng không kiêng dè như vậy, ngươi dựa vào cái gì mà khiến ngài biến thành bộ dáng câu nệ như hiện tại, lại còn ngột ngạt chính mình nữa!"

Hương Ngưng không có cách nào phản bác.

"Ta biết rõ ngươi muốn cái gì! Ngươi quá tham lam! Từ khi Hàn Linh tôn hạ không ở đây, Biên Dực đại nhân chính là tồn tại mạnh mẽ nhất, hắn là Phiên vương sở hữu Ma Tộc, hắn không nên bị một người phụ nữ trói chặt! Ngươi, quá ích kỷ!"

Đối mặt với sự chỉ trích của Tử Liên, Hương Ngưng chỉ nặng nề nói một câu: "Đúng, ta là một người ích kỷ."

Đôi mắt Tử Liên cũng phát hồng, nàng ta phẫn nộ nói: "Loại người như ngươi căn bản không xứng với đại nhân! Thiên tính của Ma Tộc không phải là ngươi không biết! Ngươi làm như vậy có ý nghĩa gì? Đúng, hôm nay là ta thất bại, thế nhưng ngày sau sẽ có vô số người như ta! Ngươi có thể ràng buộc được nhất thời, ngươi có thể ràng buộc được cả đời sao? Sớm muộn cũng có một ngày, ngươi sẽ hối hận."

Không biết tại sao, vào đúng lúc này, Hương Ngưng lại cảm thấy rất bình tĩnh, bình tĩnh đến đáng sợ.

"Chuyện ngày sau.. ta không để ý tới."

Tử Liên mạnh mẽ lau mắt, hung tợn nói: "Được, lần này ngươi thắng, ngươi cứ việc khoa trương! Ta chống mắt lên chờ ngày nhìn ngươi khóc!"

Nói xong câu đó, Tử Liên mạnh mẽ xô vai Hương Ngưng, rời đi.

"Đợi một chút." Hương Ngưng gọi nàng ta lại.

"Làm gì? Ngươi muốn nhục nhã ta sao?"

"Không.. Ta chỉ muốn nói cho ngươi biết, mô phỏng theo ta là chuyện vô nghĩa, ngươi cũng có đặc điểm riêng của mình."

Tử Liên lập tức muốn khóc, thế nhưng nàng ta nhịn xuống, bỏ đi mà không quay đầu lại. Hương Ngưng thở dài một hơi, liếc mắt nhìn bóng lưng nàng ta, cuối cùng, nàng nhấc chân, từng bước một đi đến trước cửa. Nàng không cố khống chế tiếng bước chân, vì thế Biên Dực trong phòng cũng nghe thấy. Thế nhưng Biên Dực chỉ cho rằng Tử Liên quay lại mà thôi.

Tiếng quát tức giận xuyên qua cửa gỗ truyền tới.

"Ta bao ngươi cút, ngươi nghe không hiểu sao? Đừng ép ta ném ngươi ra ngoài!"

Hương Ngưng không trả lời.

Biên Dực nhận ra người ngoài cửa vẫn chưa đi, lập tức nổi điên, trực tiếp đá văng cửa, đang muốn há mồm chửi ầm lên, liền choáng váng.

Hương Ngưng lẳng lặng đứng ở nơi đó, nói: "Ngươi nghĩ kĩ chưa?"

Biên Dực không nói gì.

Hương Ngưng 'ừm' một tiếng, nói: "Nếu ngươi đã không nghĩ ra, vậy thì hôm nay ta tới nói lời cáo biệt với ngươi."

Sau một khắc, Hương Ngưng đã bị hắn ôm lấy, rất dùng lực, hận không thể hòa nàng vào trong máu thịt.

"Gặp Quỷ! Ngươi dám cáo biệt ta thử xem? Ta sẽ phế ngươi! Ngươi muốn một thân phận chứ gì? Được! Ta tác thành cho ngươi! Ngày mai chúng ta sẽ kết hôn! Đêm nay động phòng hoa chúc!"