Vương Gia Ta Sẽ Giảm Béo Mà!

Chương 1011: Chiến! chiến! chiến!

Chương 1011: Chiến! Chiến! Chiến!

Mà lúc này, trong viện đã xuất hiện mười mấy bóng người màu đen, che kín mặt, cầm trong tay vũ khí, đều nhìn chằm chằm vào gian phòng. Bên ngoài, vẫn liên tục có những bóng đen tiến vào trong viện.

Bách Lý Mân Tu nắm chặt kiếm, chặn trước cửa, giống như muốn che chở cho Hàn Phỉ ở phía sau vậy, hắn biết hành động của mình đại biểu cho cái gì, cũng hiểu rõ lúc làm ra quyết định này sẽ đối mặt với điều gì. Thế nhưng thời khắc này, hắn lại cảm thấy bản thân được thả lỏng, nhẹ nhõm vô cùng. Bách Lý Mân Tu tự nói với mình, lần này, đời này, hắn làm nhiều chuyện sai trái như vậy, hiện tại, coi như là lần bảo hộ cuối cùng dành cho nàng đi, dù sao.. đó cũng là người mà hắn yêu hơn cả bản thân mình a.

Bách Lý Mân Tu hành động, hắn cầm kiếm xông lên, tất cả người áo đen cũng tuôn qua, phát động công kích với hắn, mà Bách Lý Mân Tu mất đi một con mắt, thực lực cũng suy nhược đi rất nhiều, nhưng thân ảnh hắn vẫn cứng rắn không thể phá vỡ.

Hàn Phỉ không biết, chỉ cách một cánh cửa mỏng, Tiểu Bạch đang phải trải qua những gì, trong gian phòng yên lặng, chỉ có những giọt máu đỏ tươi chói mắt nằm trên mặt đất.

Rất nhanh, trên chiến trường, Chúc Tất cũng phát hiện ra điểm không hợp lý. Không chỉ hắn, ngay cả các binh sĩ Vũ Châu thành cũng phát hiện ra chỗ bất thường. Đối với việc Tần Triệt là tướng quân thống lĩnh, tất cả mọi người đều rất xa lạ, chỉ trải qua vẻn vẹn mấy ngày huấn luyện ngắn ngủi, cũng miễn cưỡng quen thuộc với phương pháp tác chiến của Tần Triệt. Chiến thuật của Tần Triệt rất cao, nhưng mọi người lại không quen, những binh sĩ này đều là binh sĩ do Hàn Phỉ tự mình chỉ huy, 7 quân càng không cần phải nói, ngàn năm trước chính là binh sĩ của Hàn Phỉ, quân đội biên ngoại của Độ Tái cũng đã trải qua qua một đoạn thời gian thích ứng, thêm vào được 7 quân chỉ điểm thêm, cũng đã quen được Hàn Phỉ chỉ huy, đội quân Ma Tộc cũng từng bị Hàn Phỉ điều giáo quá một phen. Cả ba đội quân đều đã thích ứng với tác phong của Hàn Phỉ, điều này phải cần thời gian thay đổi, thế nhưng thứ bọn họ thiếu hụt nhất chính là thời gian, chỉ có thể miễn cưỡng nghe theo Tần Triệt chỉ huy, có điều trong thực chiến, điểm tai hại này lập tức liền bộc lộ ra, vì thế ở lần đầu giao chiến bọn họ mới tổn thất thảm trọng như vậy. Mà Chúc Tất cũng là nắm chuẩn điểm này, mới trắng trợn tiến công.

Thế nhưng hiện tại.. tình thế đã biến đổi. Tần Triệt giống như trở thành tướng lãnh hiểu quân đội của mình nhất, biết rõ thói quen tác chiến của họ, biết rõ đối phương sẽ bố binh như thế nào, biết rõ phải ứng đối ra sao là thích hợp nhất. Ba quân vẫn đang vô cùng lúng túng rời rạc lập tức nhiên trở nên lưu loát. Bọn họ không còn sợ hãi rụt rè, thoải mái tay chân, cũng không cần phải chịu đựng sự khó thích ứng nữa, dường như họ đã tìm ra cách chiến đấu chung, thời khắc này, các binh sĩ Vũ Châu thành giống như được trọng sinh, thế như chẻ tre.

Sắc mặt Chúc Tất kém đến cực điểm, hắn bắt đầu tự mình tiến vào chiến trường, cầm trong tay trường đao chém gϊếŧ, dù thân là tổng hệ thống, thực lực của hắn cũng không yếu, trên thực tế không có bao nhiêu người biết rõ nhục thể của hắn cũng rất cường đại, đó là vì hắn đã rất chú trọng cải tạo các chức năng thân thể.

Tần Triệt cũng tới trước, hắn phấn khởi chiến đấu trên chiến trường, vừa chuẩn xác không chút sai sót tuyên bố mệnh lệnh, vừa tự tay gϊếŧ địch, hắn cứ thế mà mở một đường máu, chỗ nào hắn đi quan đều có vô số thi thể nằm xuống. Sau khi dung hợp với Hàn Phỉ, chiến thuật của Tần Triệt càng thêm cường đại, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, Hàn Phỉ đang reo hò, xuyên qua đôi mắt Tần Triệt, nàng nhìn thấy trận chiến đã tiến vào giai đoạn gay cấn nhất, dù cho dung hợp khiến tinh thần nàng phải gánh nặng vô cùng cũng không thèm để ý. Nàng đã quên đi chính mình, nàng là Hàn Phỉ, cũng là Tần Triệt, có lẽ cũng chẳng là gì.

Khôi Nam giơ trường kiếm, hắn nhìn bóng lưng đang cưỡi ngựa phi như bay của Tần Triệt, dường như nhìn thấy bóng dáng bệ hạ, ngọn lửa chiến đấu trong lòng Khôi Nam lại càng tăng vọt, hắn là người đã theo bệ hạ lâu nhất, dựa vào một tia cảm giác thân thuộc yếu ớt trên người Tần Triệt liền có thể biết rõ, bệ hạ của hắn không chết, bệ hạ của hắn đã một lần nữa tái xuất thế gian. Bệ hạ đang cùng chiến đấu với họ!

Khôi Nam hô to: "Chín quân nghe lệnh! Bệ hạ cùng tồn tại với chúng ta! Chiến!"

Trong phút chốc, giọng nói của Khôi Nam dường như truyền đi cực xa, 7 quân cũng nghe thấy hắn hô hoán, dù cho vết thương chằng chịt, dù cho ngã trên mặt đất thống khổ không thể tả, thế nhưng chỉ cần vẫn còn một hơi, chỉ cần còn có thể gϊếŧ được dù chỉ là 1 địch nhân, bọn họ sẽ liều chết tiến lên! Bệ hạ tồn tại cùng họ! Bệ hạ đồng hành bên cạnh họ! Tín niệm, trước nay chưa từng lập tức bốc cháy hừng hực.

Chiến! Chiến! Chiến! Bọn họ còn có thể chiến đấu! Còn chưa thể ngã xuống! Bọn họ phải đoạt được thái bình thịnh thế cho bệ hạ! Làm sao có thể ngã xuống ở đây!

Chiến đấu! Chiến đấu đến thời khắc cuối cùng! Chiến đấu đến khi máu huyết chảy cạn!

Từng người đều nâng vũ khí trong tay lên, anh dũng không sợ xông lên, dường như mọi đau đớn trên người đều biến mất, bọn họ không cảm giác được đau đớn, chỉ cảm thấy trái tim trong l*иg ngực đang rung lên đều nhịp.

Bị ý chí chiến đấu của chín quân ảnh hưởng, quân đội biên ngoại cũng lên tinh thần, bọn họ vốn đến từ nơi nghèo khó, gian khổ nhất, bọn họ quý trọng hiện tại thật vất vả mới có được tất cả, ở đây họ được ăn cơm no, mặc ấm áo, còn có quê hương, hiện tại, có người đang chà đạp lên quê hương của họ, có kẻ đang sát hại người nhà họ! Làm sao có thể chịu đựng? Làm sao có thể không phản kháng? Đánh đuổi! Đánh đuổi đám xâm lăng kia! Để cho bọn chúng ngay cả một bước cũng đừng hòng đặt được lên quê hương của họ!

Độ Tái cùng gào thét: "Chiến! Đều xông lên cho lão tử a! Kiếm trong tay các ngươi, quân áo trên người các ngươi, đều phải trả giá thật lớn! Hiện tại chính là lúc chúng ta trả lại! Các hán tử biên ngoại! Hãy cho đối phương thấy sự lợi hại của hán tử biên ngoại chúng ta đi!"

Tiếng rống giận rung trời vang lên đáp lời.

"Biên ngoại mạnh nhất! Thủ hộ Vũ Châu!"

Biên Dực vừa gϊếŧ chết một địch nhân, nghe thấy tiếng gào thét này, hắn nhìn những đồng chí như đang phát điên của mình, những người trước đây trong mắt hắn đều là nhân loại nhỏ bé, giờ khắc này lực chiến đấu đã vượt quá dự liệu của hắn, làm l*иg ngực hắn giống như cũng bị đốt lên một trận hỏa diễm, cũng bắt đầu nhiệt huyết sôi trào.

Biên Dực hét dài một tiếng, cười lớn: "Vui sướиɠ! Vui sướиɠ! Đúng rồi! Chính là như vậy! Chính là như vậy mới có ý tứ a! Đến đây đi! Ma Tộc chúng ta sao có thể bị coi khinh! Ma Tộc nghe lệnh! Gϊếŧ! Gϊếŧ thống khoái!"

Bên cạnh Biên Dực, đôi mắt Hương Ngưng cũng hơi ươn ướt, nàng máu me khắp người, thế nhưng tay nàng không hề run rẩy, ánh mắt nàng tràn ngập hưng phấn, thời khắc này, Hương Ngưng dường như cảm nhận được một nơi nào đó trong thân thể bị xét rách, bình cảnh một mực giam cầm nàng ta dường như muốn đột phá, loại cảm giác này thật sự đã rất lâu chưa gặp lại. Quái lạ là, Hương Ngưng không hề cảm thấy mệt mỏi, thay vào đó là lực lượng khổng lồ không thể dùng hết tràn ngập cả người, làm nàng thoải mái đến mức run rẩy, lực lượng khổng lồ làm cho Hương Ngưng cũng không nhịn được mà hét dài một tiếng.

Vào thời khắc này, nàng vậy mà lại đột phá, cũng rốt cục trở thành Ma Vương. Nàng đã làm được, cũng càng thêm kiêu ngạo, nàng theo Biên Dực xông vào giữa vòng vây gϊếŧ địch, động tác trong tay vô cùng vui sướиɠ.