Vương Gia Ta Sẽ Giảm Béo Mà!

Chương 968: Thắng lợi?

Chương 968: Thắng lợi?

Hàn Phỉ rút trường kiếm, ánh mắt nghiêm túc, Tần Triệt đứng ở bên cạnh nàng, cho nàng một loại an tâm vô hình.

"Nàng có sợ không?" Tần Triệt đột nhiên hỏi.

Tất cả mọi người đều có thể cảm nhận được sự uy hϊếp đến từ phía Sa Tuyết. Bản thể kia dù sao cũng là sủng vật của ma thần, đã là ma thú cấp mười. Đó là đẳng cấp vượt xa khả năng chống lại của bọn họ.

Hàn Phỉ nhẹ nhàng nói: "Sợ."

Tần Triệt nắm lấy tay Hàn Phỉ, phát hiện bàn tay nàng vô cùng lạnh, Tần Triệt nắm chặt hơn, nói: "Có ta ở đây."

Hàn Phỉ nhìn hắn nở nụ cười, nói: "Được, chúng ta ở cạnh nhau."

Chiến đấu, động một cái liền bùng nổ. Hàn Phỉ cùng Tần Triệt gần như trong nháy mắt liền tiến vào trạng thái đồng hóa, hai bóng dáng của họ giống như lưu tinh, bay thẳng đến chỗ Sa Tuyết, kiên quyết mà mạnh mẽ, so với lần đồng hóa trước đó, quanh thân họ phát ra khí tức càng thêm giống nhau, cũng càng thêm dung hợp. Trở nên mạnh mẽ không chỉ có Sa Tuyết, còn có bọn họ.

Hàn Phỉ cùng Tần Triệt đồng hóa khiến cho mọi người vô cùng chấn động. Đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy trạng thái đồng hóa trong truyền thuyết này, vốn không có ai tin tưởng chiêu số này sẽ tái hiện. Nhưng giờ khắc này, bọn họ đều đã tận mắt nhìn thấy kỳ tích. Nội tâm, từ từ bắt đầu được thiêu đốt lên.

Hàn Phỉ cùng Tần Triệt đánh trận đầu, bóng lưng anh dũng không chút sợ hãi dường như đã cho tất cả mọi người một liều thuốc trợ tim, bọn họ bắt đầu cảm thấy con quái vật này cũng không kinh khủng đến thế, họ cũng không phải là chẳng thể làm được gì. Những Ma vương vốn sợ hãi cũng bắt đầu trở nên anh dũng không sợ, bọn họ phối hợp cùng Hàn Phỉ và Tần Triệt tiến công, không ngừng phụ trợ, chỉ cần vừa có thời cơ, liền mạnh mẽ cho con quái thú này một nhát đao! Công kích mãnh liệt ngay từ đầu khiến Sa Tuyết cũng phải chịu khổ, nàng ta ngã bổ nhào trên đất, sau đó bắt đầu phẫn nộ.

Đại địa đang rung động, một tiếng kêu lên thê lương thảm thiết từ trong miệng nàng ta bạo phát ra, tiếng kêu thảm thiết đó gần như khiến màng tai mọi người giống như bị chọc thủng vậy, đều không nhịn được đưa tay che lỗ tai, thế nhưng vẫn không thể chống đỡ được, suýt chút nữa đã mất đi ý thức màg trực tiếp quỳ xuống.

Các Ma Vương cũng không dễ chịu, bọn họ bị ảnh hưởng, thân thể cũng không còn nhạy bén nữa, bắt đầu xuất hiện kẽ hở, lập tức bị Sa Tuyết mạnh mẽ vung tay lên, đập xuống đất, lập tức bị thổ huyết.

Ảnh hưởng nhỏ nhất chính là Hàn Phỉ cùng Tần Triệt, dưới động tác giống nhau như đúc, họ không bị ảnh hưởng chút nào, kiếm trong tay càng thêm không chút do dự chặt bỏ một cánh tay của Sa Tuyết. Tiếng kêu thảm thiết tăng lên đến cực điểm, lại im bặt đi, mọi người rốt cục không còn bị âm thanh này ảnh hưởng, bọn họ nhìn cánh tay bị chém đứt của Sa Tuyết, một loại kɧoáı ©ảʍ tự nhiên mà sinh ra. Không biết là ai đi đầu hô lên.

"Tiến công! Tiến công! Mọi người đều tiến công a! Nàng ta sắp không chịu được rồi!"

Rất nhanh, các binh sĩ chỉ trải qua năm ngày huấn luyện dựa theo mệnh lệnh bắt đầu phát động tiến công, lực lượng của mỗi một người cũng rất nhỏ bé, thậm chí ngay cả chính bản thân họ cũng căn bản không dám nghĩ sẽ có một ngày, mình sẽ đối đầu với ma thú cấp 10. Đặt tại năm ngày trước mà nói, e là họ đều sẽ sợ mất mật, thế nhưng hiện tại, không có một ai sợ hãi, không, nói chính xác hơn là, trong lòng họ có hoảng sợ, nhưng nỗi sợ ấy đã bị tín ngưỡng cường đại đánh bại.

Bọn họ liên tục tiến lên tấn công, lúc lực lượng nhỏ bé tụ tập lại lúc, liền sẽ trở thành một cỗ sức mạnh khổng lồ, lực lượng này vượt xa tưởng tượng. Bọn họ không sợ chết, không sợ tổn thương, phía trước ngã xuống, phía sau đã tiến lên, lần lượt xông pha chiến đấu.

Dưới sự tiến công của các binh sĩ, áp lực của các Ma Vương cũng được giảm bớt, bọn họ không còn phải tốn nhiều thời gian tránh né nữa, mà phối hợp công kích, tìm ra nhược điểm, không ngừng chém xuống. Sa Tuyết liên tục bại lui, khuôn mặt xấu xí của nàng ta càng lúc càng dữ tợn, cũng càng lúc càng thêm phẫn nộ, động tác trên tay cũng không chút lưu tình, thế nhưng bất luận nàng ta tấn công bao nhiêu lần, vẫn sẽ có binh lính mới bỏ khuyết vào, liên tục không ngừng.

Những ma nhân đã từng bị nàng ta coi là nhỏ bé hạ đẳng như những con kiến, mà bây giờ, những con kiến này lại đang leo lên người nàng ta, gặm nuốt thân thể nàng ta. Nàng ta đau đớn gào to, công kích cũng chậm lại, thêm vào việc Hàn Phỉ cùng Tần Triệt đồng hóa luôn có thể chuẩn xác không chút sai sót tìm ra điểm yếu của nàng ta, sau đó mạnh mẽ công kích, khiến nàng ta cảm giác được nguy hiểm.

Tần Triệt cũng cảm giác được nguy hiểm. Mà sự nguy hiểm này, đến từ Hàn Phỉ đang cùng đồng hóa với hắn. Bởi vì đồng hóa, bọn họ càng thêm mẫn cảm với trạng thái của nhau, Tần Triệt biết rõ, thể lực của Hàn Phỉ đã sắp cạn kiệt, thân thể nàng chẳng mấy chốc nữa sẽ kề cận sự tan vỡ. Tần Triệt muốn chậm lại, thế nhưng Hàn Phỉ lại không chịu, nàng gia tăng lực lượng phát ra, càng thêm không kiêng dè gì.

【 Hàn Phỉ) Tần Triệt trực tiếp hô gọi trong đầu Hàn Phỉ.

Thế nhưng, Hàn Phỉ lại chỉ làm như không nghe thấy.

【 Hàn Phỉ! Đủ rồi! Dừng lại đi)

【 Thêm một chút nữa thôi)

【 Nàng sẽ bị thương! Không thể tiếp tục)

【 Chỉ một chút, chỉ một chút nữa thôi)

【 Không được! Dừng lại đi)

【 Tần Triệt, một chút là tốt rồi, chỉ cần một chút thôi mà)

Tần Triệt bị Hàn Phỉ làm cho kinh hãi, hiện tại thân thể nàng căn bản đang quá tải, Tần Triệt muốn đơn phương dừng lại như lần trước, thế nhưng hắn lại kinh ngạc phát hiện, lần này hắn không làm được. Đúng vậy, hắn không làm được. Hắn thậm chí còn không thể dừng lại trạng thái đồng hóa này, loại cảm giác đó, dường như là Hàn Phỉ đang khống chế vậy. Nhưng chuyện này rõ ràng là không thể!

【 Hàn Phỉ! Nàng đã làm gì)

【 Rất nhanh.. gϊếŧ chết nàng ta.. Tần Triệt, chúng ta sắp thành công rồi)

Ánh mắt Hàn Phỉ cũng biến đổi, trong đầu của nàng chỉ còn dư lại một tín niệm, đó chính là gϊếŧ Sa Tuyết. Rốt cục, ở một kiếm cuối cùng, Hàn Phỉ cùng Tần Triệt hợp lực vung xuống, đầu Sa Tuyết đã bị chặt đứt, thân thể khổng lồ ầm ầm ngã xuống.

Trời đất yên tĩnh trong một giây. Sau đó chính là tiếng reo hò rung chuyển núi đồi, những Ma nhân còn sống đồng loạt reo hò, bọn họ gào thét, kêu khóc, lúc này, bọn họ thỏa thích phát tiết sự hưng phấn cùng kích động. Bọn họ đã đánh bại địch nhân, cuối cùng đạt được thắng lợi!

Tiếng kêu gào mạnh mẽ tràn ngập mỗi một tấc Thiên Địa, toàn bộ thế giới đều đang ăn mừng thời khắc này.

Biên Dực đỡ bị Hương Ngưng bị thương nhưng cũng không nghiêm trọng, bọn họ nhìn nhau cười, trong mắt đều có sự hưng phấn, Biên Dực bay thẳng đến trên đầu của Sa Tuyết, nhìn đôi mắt mở trừng trừng của nàng ta, tựa hồ vẫn không cam lòng chết đi như thế.

Biên Dực chưa thật sự yên tâm, liền nâng một tảng đá lớn lên, trực tiếp nện nát bét đầu Sa Tuyết. Lần này, mặc cho con ả hồ ly kia có đến chín cái đuôi cũng phải chết đến mức không thể chết thêm.

Hành động này của Biên Dực làm cho mọi người đều đại khoái nhân tâm, cho dù là Ma vương cao quý cũng không có hình tượng chút nào nằm tê liệt trên mặt đất, há miệng thở hồng hộc, bọn họ ai cũng bị thương, trận đại chiến này phe họ không thể nào hoàn hảo không chút tổn hại, thế nhưng họ vẫn còn sống.