Vương Gia Ta Sẽ Giảm Béo Mà!

Chương 868: Thoát thai hoán cốt

Chương 868: Thoát thai hoán cốt

Lúc Hàn Phỉ đấy nhanh hấp thu chất dinh dưỡng, thì bên ngoài, Nova đang chấp hành nhiệm vụ, cắt đầu tên phản nghịch cuối cùng bỗng nhiên ngẩng đầu, hoàn toàn biến sắc.

"Kết giới bị phá?"

Ywen đứng ở bên cạnh Nova, lau lưỡi kiếm tràn đầy máu tươi, nghe thấy nàng nói như vậy, liền ngừng động tác trong tay, nói: "Kết giới nào bị phá?"

Sắc mặt Nova khó coi đến cực điểm, nói: "Lôi thần kết giới giam giữ Ma Tử bị phá, chúng ta phải nhanh chóng trở về!"

Ywen tựa hồ cũng có chút giật mình, nói: "Lôi thần kết giới? Ai có thể phá hủy lôi thần kết giới chứ? Ngươi có cảm nhận sai không?"

Nova lạnh lùng nói: "Ngươi xử lí phản loạn còn lại nơi này đi, bây giờ ta trở về Thần Điện."

Dứt lời, Nova trực tiếp nhảy lên ngựa, chuẩn bị trở về.

Ywen hô một tiếng: "Ai, Nova, ta nên xử lý như thế nào?"

Ánh mắt Nova chìm xuống, nói: "Giết chết không cần luận tội."

Ywen lộ ra một nụ cười khát máu, nói: "Toàn bộ sao?"

Nova gằn từng chữ: "Toàn bộ, những kẽ bị nhiễm bẩn, đều phải tiếp nhận sự trừng phạt của thần linh, mà ngươi, chính là người phán quyết."

Ywen liếʍ liếʍ khóe miệng, nói: "Tuân mệnh."

Sau đó Nova trực tiếp cưỡi ngựa chạy khỏi nơi này, mà phía sau nàng ta, cảnh tượng như Địa Ngục hiện ra, mỗi một lần thẩm phán qua đi, chính là máu chảy thành sông, không khác gì âm tào địa phủ.

Lúc này, đứng ở trên đài cao, tiếp thu quỳ bái của tất cả mọi người, Liễu Tuyết Âm mở choàng mắt, một sắc đỏ yêu diễm chợt lóe lên trong mắt, ánh mắt hắn nhìn về một hướng khác. Sau đó, Liễu Tuyết Âm ngưng mọi nghi thức, cho mọi người lui ra, hắn vội vã trở lại gian phòng của mình, phát hiện trong phòng, trừ hai hoàng kim hộ vệ đang mê man, nữ nhân vốn nên ở lại chỗ này đã biến mất.

Sắc mặt Liễu Tuyết Âm trầm xuống, hắn ngửi thấy trong phòng còn lưu lại một mùi hương quái lạ, hắn theo mùi hương tìm thấy tro của cỏ an hồn, hai ngón tay cầm lấy một ít tro, để sát vào mũi ngửi, nhất thời một trận cảm giác mệt mỏi xông tới.

Liễu Tuyết Âm cười lạnh một tiếng, nói: "Thì ra, trong y thuật còn có chiêu như thế."

Liễu Tuyết Âm đứng lên, nói: "Phong ấn toàn bộ thần tích cho ta, truyền lệnh xuống, tất cả hộ vệ dựa theo trận hình tiến hành tìm tòi, một tấc đất cũng phải lục soát, bắt người về cho ta, mặt khác, không cho phép thương tổn nàng một phần, ta muốn nàng phải hoàn hảo không chút tổn hại trở về."

"Vâng! Tế Ti!"

Trong nháy mắt, người của toàn bộ di tích phát hiện cửa ra vào đã bị phong bế, vốn họ có chút bối rối, nhưng nghe nói là ý của Tế Ti đại nhân liền yên tĩnh lại, trong lòng cũng không còn lo lắng, chỉ cần là Tế Ti đại nhân, thì nhất định sẽ không có chuyện gì, Tế Ti đại nhân chính là thần thủ hộ của họ.

Các hộ vệ tiến hành lục soát, lấy 10 dặm quanh gian phòng của Liễu Tuyết Âm là khu vực đặc biệt phải chú trọng. Lúc này, Hàn Phỉ mở mắt ra, Tiếu Tiếu đã không còn hút lấy dòng máu của nàng. Sau khi uống máu, trạng thái tinh thần của Tiếu Tiếu đã tốt lên rất nhiều, ngay cả đôi mắt cũng có thần thái hơn, gương mặt nhỏ bé tái nhợt cũng có một tia đỏ ửng, nhìn qua càng thêm đáng yêu.

"Mẫu thân." Tiếu Tiếu giòn tan hô một tiếng, trung khí mười phần.

Hàn Phỉ sờ sờ đầu bé con, nói: "Khá hơn chút nào chưa?"

Tiếu Tiếu ngoan ngoãn gật đầu.

Hàn Phỉ điều chỉnh lại sắc mặt, chăm chú nói: "Tiếu Tiếu, mẫu thân sẽ bịt tai con lại, con có sợ không?"

Vì phòng ngừa tình huống như lần trước, Hàn Phỉ không thể không làm ra như vậy.

Tiếu Tiếu hơi do dự, sau đó lắc đầu một cái, nói: "Không sợ, có mẫu thân ở đây rồi."

Hàn Phỉ hôn nhẹ trán con, nói: "Tiếu Tiếu ngoan, mẫu thân nhất định sẽ bảo hộ con. Ngoan. Nằm trong lòng mẫu thân, cái gì cũng không cần xem, không cần nghe, ngủ một giấc là tốt rồi."

Sau đó, Hàn Phỉ dùng bông mềm đã sớm chuẩn bị nhét vào tai Tiếu Tiếu, lại dùng ngoại bào bọc kín Tiếu Tiếu lại, buộc chặt con vào người mình, tránh cho bé bị ngã xuống. Làm xong tất cả những thứ này, Hàn Phỉ thu lại những sợi rễ dưới chân, mà lúc này, cả mảnh đất đen cũng đã biến thành màu xám trắng, tất cả thảo dược đều khô héo chết đi. Thảo dược héo úa nhìn vô cùng đáng thương, nếu có đại phu nào nhìn thấy, nhất định sẽ đau lòng đến chết, một mảnh thảo dược này có thể nói là giá trị liên thành.

Hàn Phỉ nhìn cảnh tượng thê lương mình tạo thành, thầm nói: "Thật xin lỗi."

Nàng đang nói xin lỗi đối với những thảo dược sinh trưởng ở nơi này. Trong cơ thể nàng tích trữ khối năng lượng to lớn, toàn bộ đều đến từ đất đen, nàng không thể tiêu hóa, chỉ có thể tạm thời chứa đựng chúng mà thôi.

Hàn Phỉ liếc mắt nhìn đất đen, sau đó rời đi không quay đầu lại, không lâu sau khi nàng rời đi, Liễu Tuyết Âm mang người đi tới huyệt động này. Liễu Tuyết Âm lẳng lặng nhìn đất đen khô héo, một vùng vốn xanh biếc dạt dào sinh khí nay biến thành tử khí âm trầm, mà bên cạnh hắn còn có lão phụ nhân Vu Y kia. Lúc lão phụ nhìn thấy mảnh thổ địa được thần linh ban ân huệ đã thành bộ dáng này, suýt chút nữa tức đến hôn mê, nếu không phải cảm giác tồn tại của vị Tế ti Liễu Tuyết Âm này quá mạnh, khí thế quá đủ, Vu Y sớm đã bị khiêng xuống.

Lão phụ cứ thế mà nhịn xuống cơn choáng váng, lập tức hô to một tiếng: "Nghiệp chướng a! Cái này, đây đều là Tà Linh hại a! Chúc phúc của thần linh cũng đều bị hủy rồi! Ta đã nói không nên để Tà Linh đi vào đây! Không nên a!"

Lão phụ giờ khắc này cũng không thể giữ được phẩm hạnh của một Vu Y nữa, chỉ thiếu điều lăn lộn trên mặt đất.

Liễu Tuyết Âm trầm mặc liếc mắt nhìn đám thảo dược đã không còn chút sinh khí, nói: "Còn bao nhiêu nơi như thế này?"

Lão phụ vốn vẫn còn đang kêu khóc, sau khi bị Liễu Tuyết Âm liếc mắt nhìn liền lập tức giật mình đứng lên, quy củ nói: "Bẩm, còn một nơi, nhưng, nhưng không lớn bằng nơi này."

"Ở nơi nào?"

"Phía tây."

"Phái người bảo vệ."

Sau đó Liễu Tuyết Âm xoay người rời đi, chỉ là trong lòng hắn sản sinh một suy nghĩ hoang đường.

Hàn Phỉ mang theo Tiếu Tiếu trốn đi, bởi vì nàng phát hiện người tuần tra đột nhiên nhiều lên, nghĩ đến là vì hành tung của nàng đã bại lộ, nàng không thể tùy tiện đi tìm đường ra khỏi thần tích, bởi vì cửa ra chắc chắn đã bị phong tỏa, mà bên ngoài đối với nàng mà nói càng thêm xa lạ. So với việc bất chấp xông ra ngoài, chẳng bằng trốn ở chỗ này một thời gian, nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, không phải sao?

Hàn Phỉ nghĩ đến một người, cũng có lẽ là người đem đến hi vọng chạy thoát cho nàng. Nàng một đường trốn trốn tránh tránh đi tới địa lao, tìm vị đại thúc kia.

Đại thúc vốn đang trầm tư, cũng chính là Phí Trắc lúc nhìn thấy Hàn Phỉ liền trợn mắt lên, thất thanh nói: "Ngươi, sao ngươi lại tới nơi này?"

Hàn Phỉ không trả lời, nhìn ổ khóa trên hàng rào, giống với loại khóa trên cửa phòng giam giữ Tiếu Tiếu. Một cảm giác tức giận xông tới, Hàn Phỉ không thèm nghĩ ngợi, trực tiếp dùng bạo lực vặn gãy, vô cùng gọn gàng nhanh chóng, ngược lại là khiến Phí Trắc xem đến trợn mắt há mồm.