Chương 867: Biến đổi
Mà cái này, chính là điều Hàn Phỉ không dự liệu được.
"Xì xì."
Trong không khí còn thoang thoảng một mùi cháy khét. Hàn Phỉ nhìn thấy hai tay mình đã có chút cháy đen. Bản thể của nàng là nhân sâm, bị lôi điện đánh xuống liên tục, tựa hồ đã sắp thành nhân sâm nướng rồi, mùi cháy khét trong không khí còn mang theo mùi thơm của thảo dược. Mà mùi hương này, chậm rãi truyền vào trong mũi Tiếu Tiếu.
Hai mắt vốn nhắm chặt của bé con tựa hồ cảm nhận được gì đó, nỗ lực nỗ lực mở ra, thế nhưng thân thể đã bị tịnh hóa quá mức yếu đuối, ngay cả việc đơn giản là mở mắt Tiếu Tiếu cũng không làm được, chỉ có thể yếu ớt hô: "Mẫu thân.. Mẫu thân.."
Hàn Phỉ nằm trên đất, ý thức mơ hồ, khi nghe thấy tiếng gọi non nớt của con, đôi mắt đã sắp nhắm lại lập tức thanh minh.
"Tiếu Tiếu.."
"Mẫu thân.. Đau.. Đau quá.."
"Tiếu Tiếu!"
Tiếng kêu yếu ớt cùng với tiếng khóc nỉ non trực tiếp rót vào tai Hàn Phỉ. Tiếu Tiếu rất đau, bé con rất ít khi khóc, đây là lần đầu tiên bé khóc nức nở đau lòng như vậy, thanh âm nho nhỏ, yếu ớt, nhưng lại khiến đáy lòng Hàn Phỉ đau như bị dao đâm. Trong đầu Hàn Phỉ toàn bộ đều là bóng dáng Tiếu Tiếu, nàng ngước đầu, nhìn Tiếu Tiếu bị nhốt trong quả cầu, bên tai nghe tiếng khóc gọi yếu ớt của con, trong phút chốc, một luồng lực lượng từ sâu trong thân thể bộc phát ra, thân thể vốn mềm nhũn trong nháy mắt tràn ngập sức lực.
"Xì xì." Tựa hồ có thứ gì bị nứt ra vậy.
Trên cánh tay lộ ra của Hàn Phỉ, làn da đã bị đốt cháy khét, lại nứt ra từng vết rạn, lớp da bị đốt cháy đen trực tiếp rơi ra từng mảng, mà phía dưới, là một mảnh da dẻ hồng hào mịn màng, giống như trứng gà bóc vậy. Hàn Phỉ không để ý đến sự dị thường của mình, mà cố chấp, chậm rãi bò dậy. Ngay khi nàng vừa đứng lên, lôi điện cũng ập đến, nổ tung trên người nàng. Chỉ là lần này, Hàn Phỉ không hề cảm giác được đau đớn, thậm chí còn có một loại cảm giác được giải thoát khỏi ràng buộc, nàng đứng lên, lưng ưỡn thẳng tắp, ngay cả trong đôi mắt kia, cũng tràn ngập vẻ ngoan cường.
Nàng xông tới, đưa tay chạm đến quả cầu đang giam cầm Tiếu Tiếu, trong nháy mắt lôi điện mạnh mẽ lại đánh tới dồn dập, Hàn Phỉ vốn đã có thể miễn dịch với mức độ lôi điện trước đó hiện tại vẫn có thể cảm nhận được đau đớn, nhưng cơn đau đớn này vẫn nằm trong phạm vi chịu đựng của nàng, mà sự tấn công mạnh mẽ của lôi điện như vậy, lại càng gia tốc thêm sự thoát xác trên thân thể nàng.
Lúc này Hàn Phỉ mới nhìn thấy trên cánh tay tràn đày vết nứt ngang dọc, da dẻ bị đốt cháy khét không ngừng rơi xuống, Hàn Phỉ chỉ vội vã quét mắt nhìn qua liền không để ý nữa, nàng nỗ lực đưa tay, bắt lấy bóng dáng nho nhỏ trong quả cầu, hành động này khiến cho lôi điện không ngừng tăng cường độ tấn công nàng. Mãi đến tận khi, nàng rốt cục chạm được vào Tiếu Tiếu. Hàn Phỉ không nhịn được nhếch môi cười, nụ cười này, làm khuôn mặt vốn bị sét đánh cháy khét cũng xuất hiện những vết rạn nứt, nếu giờ khắc này có người nhìn thấy, nhất định sẽ phải đổ mồ hôi lạnh trước một màn có vẻ kinh dị này.
Chỉ thấy giờ khắc này, toàn thân Hàn Phỉ đã không còn chỗ nào lành lặn, ngay cả tóc cũng bị đốt cháy khét, thế nhưng dưới lớp da cháy đen, lại là làn da trắng nõn mịn màng, giống như da thịt con trẻ vậy, tình cảnh này tạo thành hai thái cực đối lập, nhìn qua có vẻ vô cùng khủng bố. Chỉ là Hàn Phỉ cũng không để ý những điều này, nàng thậm chí còn chẳng quan tâm bản thân chật vật ra sao, hai tay nàng nắm lấy Tiếu Tiếu, dùng hết khí lực, kéo bé con ra.
Mãi đến tận khi Tiếu Tiếu hoàn toàn rơi vào trong lòng nàng, cảm nhận được trọng lượng của con, nước mắt của Hàn Phỉ không nhịn được liền rơi xuống, nhỏ từng giọt lên mặt Tiếu Tiếu. Đôi mắt đang nhắm mắt lại của Tiếu Tiếu, dần dần mở ra.
Tiếu Tiếu suy yếu gọi: "Mẫu thân, mẫu thân.."
Dường như Tiếu Tiếu đã quá lâu không nhìn thấy mẫu thân, hoặc cũng có thể vì bị dằn vặt quá lâu, khi nhìn thấy Hàn Phỉ, bé con không ngừng khóc, nước mắt như những hạt châu nối nhau rơi xuống, cánh tay vốn bụ bẫm đã gầy đi rất nhiều, chỉ có thể suy yếu vô lực cầm lấy y phục trước ngực Hàn Phỉ, hô: "Mẫu thân, mẫu thân.."
Hàn Phỉ không ngừng hôn lên mặt con, nói: "Không có chuyện gì, Tiếu Tiếu không có chuyện gì, mẫu thân ở đây, mẫu thân mang con ra ngoài, ngoan, ngoan, không khóc."
Dưới sự động viên của Hàn Phỉ, Tiếu Tiếu rốt cục cũng ngừng khóc, chỉ là càng thêm quấn quýt, co rúc trong lòng Hàn Phỉ, chỉ lo lại một lần nữa phải chia lìa với mẹ.
Hàn Phỉ dùng ngoại bào bọc lấy Tiếu Tiếu, sau đó liền xoay người vội vã chạy đi, biến động ở nơi này nhất định đã kinh động đến người thiết lập lôi trận, vì vậy không thể ở lâu.
Hàn Phỉ vừa chạy, mảnh vỡ trên thân vừa không ngừng rơi xuống, mà làn da hoàn hảo cũng lộ ra càng ngày càng nhiều, chỉ là giờ khắc này nàng vẫn chẳng khác nào một bộ thi thể biết di động.
Hàn Phỉ chạy về khi đất đen trồng thảo dược, đến nơi, Hàn Phỉ hái một ít thảo dược bổ sung nguyên khí, sau khi nhai nát liền nhét vào miệng Tiếu Tiếu, nói: "Tiếu Tiếu, ăn vào đi, ngoan, ăn đi con."
Dù Tiếu Tiếu không thích mùi vị thảo dược, nhưng dưới sự thúc giục của mẫu thân, bé con vẫn ngoan ngoãn nuốt xuống.
Hàn Phỉ lại đi tìm thảo dược khác, tự mình ăn vào, cũng cởi giày, để sợi rễ đâm sâu vào trong đất bùn, thế nhưng lần này, nàng không kiêng dè chút nào, dùng hết khí lực hấp thu chất dinh dưỡng trong đất, rất nhanh, dùng mắt thường có thể nhìn thấy đất đen xung quanh nàng đã dần chuyển sang màu xám trắng. Theo Hàn Phỉ không ngừng hấp thu chất dinh dưỡng, làn da cháy đen trên thân nàng càng nhanh chóng bóc ra, lần này, thân thể nàng càng thêm trắng nõn, làn da hoàn toàn mới có vẻ càng thêm kiều mị, mà hơn nửa khuôn mặt lộ ra của nàng vừa có vẻ giống, lại dường như không hoàn toàn giống như trước đây. Dung nhan vẫn là dáng vẻ ấy, thế nhưng khí chất đã hoàn toàn biến đổi. Nếu như miễn cưỡng phải dùng một từ để hình dung, đó chính là Niết Bàn Trọng Sinh.
Hàn Phỉ mở mắt ra, trong thân thể vô cùng ấm áp, nàng nhìn cánh tay mình, tựa hồ có hơi hoảng hốt.
Tiếu Tiếu cũng trợn mắt lên nhìn mẫu thân, trong đôi mắt tựa hồ còn có vẻ nghi hoặc, dường như bé con không hiểu vì sao mẫu thân lại bị tróc da, nhóc con chỉ lo mẫu thân sẽ đau, trong miệng hô: "Không đau, không đau.."
Đáy lòng Hàn Phỉ mềm đến hồ đồ, nàng hít hít mũi, nói: "Mẫu thân không đau, mẫu thân không có chuyện gì, tới, há miệng."
Tiếu Tiếu há miệng ra, Hàn Phỉ nhìn thấy trong miệng bé là hai hàm răng nho nhỏ, nàng đưa tay vào miệng con, nói: "Nào, cắn đi."
Tiếu Tiếu chỉ ngậm lấy tay mẹ, mà không cắn, Hàn Phỉ biết rõ đứa nhỏ này không nhẫn tâm cắn, thế nhưng thời gian đã không kịp.
"Tiếu Tiếu, nghe lời, mẫu thân không có chuyện gì, con cắn nhanh đi."
Tiếu Tiếu do dự một chút, vẫn không chống đỡ được hấp dẫn, cắn rách ngón tay Hàn Phỉ, hút lấy máu của nàng.
Hàn Phỉ hít sâu vào một hơi, vừa vận chuyển dòng máu của mình cho Tiếu Tiếu uống vào, vừa gia tốc hấp thu tinh hoa đất đen, mà những thảo dược kia, cũng dần dần khô héo xuống.