Edit: Min
Phong thỏ cuối cùng vẫn không thể thoát khỏi độc thủ, dù đã trốn vào hốc cây nhà mình, nhưng vẫn bị cựu Ma chủ sủng sư tôn quá mức bắt trở về. Nó chỉ có thể đáng thương hề hề rụt lại thành một đoàn, lông tai dài bị xoa đến muốn trọc.
Lâm Sơ Vân nhìn phong thỏ trong tay, không khỏi có chút tò mò. Loài yêu thú này trông không khác gì một con thỏ bình thường, chỉ là đôi mắt màu tím, xinh đẹp như thạch anh tím.
Nó thực sự không giống như có bất kỳ nguy hiểm gì.
Bị Lâm Sơ Vân nhìn chằm chằm như vậy, phong thỏ kia lại rụt người tiếp, nửa điểm khí thế ném trái cây vừa rồi cũng không có.
"Hừ hừ....." Lâm Sơ Vân xoa nhẹ lỗ tai phong thỏ một cái, thở phì phì điểm điểm trán nó, "Xem ngươi còn dám ném trái cây vào bổn quân không!"
Bổn quân chính là có đồ đệ chống lưng!
Phong thỏ vẻ mặt vô tội nhìn Lâm Sơ Vân, đôi tai dài khẽ cụp xuống, trông rất ngoan hiền vô hại.
Lâm Sơ Vân không khỏi mềm lòng trong chớp mắt, lực đạo cũng buông lỏng, sau đó vào lúc này, lại có thứ gì đó đập vào trán, Lâm Sơ Vân theo bản năng sửng sốt, phong thỏ trong tay cũng nhanh chóng thoát đi.
Y yên lặng cúi đầu nhìn dưới chân, một quả màu đỏ tươi lặng lẽ rơi trên mặt đất.
Phong Hề Hành ho khan vài tiếng, mới không trực tiếp cười ra tiếng, điều hắn không nói chính là, loại phong thỏ này tuy rằng diện mạo nhỏ nhắn đáng yêu, nhưng kỳ thật một đám đều là tinh linh quỷ, xem như là yêu thú có linh trí tương đối cao.
"Sư tôn đừng tức giận, đệ tử sẽ đi bắt tiểu gia hỏa kia trở về cho người." Phong Hề Hành thật vất vả mới nhịn được cười, ngoan ngoãn nói.
Lâm Sơ Vân tức giận vỗ vỗ ống tay áo: "Quên đi, bổn quân mới không so đo với một con yêu thú nhỏ."
Giống như người lúc trước tức giận muốn giật lông thỏ không phải là y.
Phong Hề Hành nhìn bộ dáng tiểu tạc mao này của Lâm Sơ Vân, ý cười trong mắt thế nào cũng không ngăn được, hắn vươn tay vuốt nhẹ đuôi tóc của sư tôn, giống như là đang trấn an tiểu hắc miêu, ôn nhu dỗ dành: "Đúng, sư tôn mới không tức giận."
Hai người mặc dù ở trong rừng bị chậm lại một hồi, nhưng vẫn không ngừng đi sâu vào trong. Càng đi sâu vào trong, nhiệt độ xung quanh càng giảm xuống, ẩn ẩn có dấu vết của yêu thú cỡ lớn —— tương tự như heo rừng hoặc hươu rừng.
Bất quá, những yêu thú này rõ ràng cũng sợ hãi tu sĩ, còn không đợi hai người tới gần, đã nhanh chóng rời xa.
Hai người đi ước chừng hai canh giờ, mới thấy được hồ nước trong miệng Phương Thiên Nguyên nói.
Hồ nước này hẳn là nguồn nước chủ yếu của yêu thú trong rừng, ở hai bên đều có một ít yêu thú đang nghỉ ngơi, khi nghe thấy tiếng bước chân của hai người, ánh mắt yêu thú đều nhìn qua.
"Nơi này...." Biểu tình Lâm Sơ Vân đột nhiên dừng lại, trong ánh mắt tràn đầy kinh ngạc.
Phong Hề Hành chú ý tới vẻ mặt của y không đúng: "Sư tôn? Có chuyện gì vậy?"
Lâm Sơ Vân tràn đầy khϊếp sợ, y nhìn chằm chằm hồ nước này một lúc lâu, mới chậm rãi mở miệng nói: "Ta...... Giống như là mơ thấy qua nơi này."
Một trong những giấc mơ của mình, y dường như đã nhìn thấy cái hồ này. Thế nhưng y nhớ rõ, bốn phía hồ nước này đều là yêu thú thật lớn mới đúng.
"Giấc mơ?" Phong Hề Hành không khỏi nhíu nhíu mày. Hắn cũng biết sư tôn nhà mình luôn có một số giấc mộng kỳ quái, nhưng hắn vẫn không tìm được nguyên nhân.
Lâm Sơ Vân dần dần phục hồi tinh thần từ trong khϊếp sợ, tỉnh táo lại cẩn thận quan sát xung quanh, hồ nước này quả thật rất giống với hồ nước trong mộng, nhưng nhìn kỹ vẫn có thể phát hiện ra vài điểm khác biệt, thoạt nhìn giống như là......
Hàng bắt chước.
Lâm Sơ Vân trong lòng hồ nghi, nhưng cũng chỉ có thể đè nén nghi vấn trước. Y hướng về phía Phong Hề Hành lắc đầu, trấn an nói: "Vi sư không có việc gì, trước đi tìm đường đã."
Phong Hề Hành lo lắng nhìn y, thấy Lâm Sơ Vân không muốn nói kỹ, nên không tiếp tục hỏi.
Trong lúc hai người đang nói chuyện, yêu thú xung quanh hồ nước đều đã chạy trốn bốn phía, nhưng có thể cảm giác được những yêu thú này cũng không có rời đi quá xa, mà là núp ở sau khu rừng vụиɠ ŧяộʍ nhìn bọn họ.
Những yêu thú này cấp bậc không cao, cao nhất cũng chỉ là Hóa Đan kỳ, thậm chí còn có đại bộ phận chưa khai linh trí, Lâm Sơ Vân cũng không quan tâm đến bọn chúng, tùy ý để đám tiểu yêu thú này vây xem.
"Hẳn là nơi này." Lâm Sơ Vân nửa ngồi xổm, nhẹ nhàng chạm vào mặt hồ.
Nhiệt độ hồ nước này quả nhiên rất lạnh, nhưng đối với tu sĩ cũng không tính là gì, Lâm Sơ Vân nhìn hồ nước, lâm vào trầm tư tự hỏi.
Nếu y sử dụng hình người, có nghĩa là y phải một mình bơi lội, dựa theo Phương Thiên Nguyên nói, đáy hồ rất sâu, ít nhất phải bơi nửa canh giờ.
Nếu biến thành tiểu hắc miêu, có thể trực tiếp trốn trong ngực tiểu đồ đệ, nhưng vạn nhất nửa đường gặp phải chuyện ngoài ý muốn gì đó, lông tơ sẽ bị nước làm ướt......
Rối rắm, khó lựa chọn.
"Sư tôn?" Phong Hề Hành đã cởi ngoại bào trên người, mặc áo bó sát bên trong, thấy Lâm Sơ Vân ngẩn người ngồi xổm bên hồ, nghi hoặc hỏi, "Làm sao vậy? Hồ nước này có vấn đề gì sao?"
Lâm Sơ Vân phục hồi tinh thần, nhìn mặt hồ lần cuối, lại quay đầu yên lặng biến trở về tiểu hắc miêu, vài bước bò vào trong ngực Phong Hề Hành, tương đương đúng lý hợp tình: "Vi sư mệt mỏi!"
Phong Hề Hành cho rằng Lâm Sơ Vân vừa rồi là đang nghĩ cớ lười biếng, không khỏi bật cười: "Vậy sư tôn nghỉ ngơi đi, đệ tử dẫn sư tôn đi qua."
Tiểu hắc miêu hài lòng lắc lắc chóp đuôi, nhẹ nhàng cọ cọ đầu ngón tay Phong Hề Hành.
Phong Hề Hành biết sư tôn nhà mình sau khi biến thành mèo, rất ghét bị ướt lông, cho nên hắn cố ý tăng linh lực trong cơ thể lên một chút, đồng thời rải thêm một tầng linh lực quanh thân tiểu hắc miêu.
Linh lực hộ thuẫn kia giống như một quả cầu lưu ly, đem tiểu hắc miêu bảo vệ tốt ở chính giữa.
Tiểu hắc miêu ngẩng đầu nhìn linh cầu đang bao bọc mình, vung đuôi nhẹ nhàng đảo qua, rồi tò mò giẫm lên, đệm móng vuốt phấn nộn in trên vách cầu, giống như một đóa hoa xinh đẹp.
Phong Hề Hành có chút ngứa ngáy, thông qua linh lực chọc nhẹ vào vị trí đệm thịt kia, nhưng mà chạm vào chỉ cảm thấy lạnh buốt, hoàn toàn không có cảm giác mềm mại như trước.
Trong lòng hắn không khỏi cân nhắc, đợi lát nữa qua hồ nước, hắn nhất định phải sờ sờ móng vuốt nhỏ của sư tôn.
——Chẳng qua, hắn phải nghĩ ra lý do, nếu không sư tôn nhất định sẽ thẹn thùng bỏ chạy.
Tiếng nước rơi vang lên, bóng người đứng bên hồ đã biến mất, đám yêu thú trốn ở chỗ tối chờ hồi lâu, thấy nhân tu nọ vẫn chưa từ trong hồ bò lên, mới nhao nhao từ phía sau cây đi ra.
Bọn chúng nhìn nhau, trong đó có một yêu thú thoạt nhìn giống như báo hoa mai, cẩn thận tới gần hồ nước, thò đầu nhìn xuống, lại chỉ thấy được hình ảnh phản chiếu của mình trên mặt hồ.
Trong hồ giống như là có kết giới gì đó, vừa xuống nước xung quanh đã hoàn toàn tối đen, thậm chí ngay cả miêu đồng của tiểu hắc miêu cũng không thể nhìn rõ trong bóng tối này.
Phong Hề Hành chần chờ, nhìn bốn phía, do dự nói: "Sư tôn, tiếp tục đi sao?"
Trong hồ này rõ ràng không đơn giản, hắn có chút lo lắng làm ướt lông tiểu hắc miêu .
Tiểu hắc miêu cảm thấy ở trong linh cầu không có vấn đề gì, y thò đầu nhìn bốn phía, lại cảm giác khí tức xung quanh, gật gật đầu nói: "Hẳn là không có việc gì, nếu nơi này có nguy hiểm, sư tôn sẽ nhắc nhở ta."
Thấy Lâm Sơ Vân nói như vậy, Phong Hề Hành tiếp tục bơi xuống đáy hồ.
Phạm vi đáy hồ này rất lớn, Phong Hề Hành chỉ có thể bơi theo hướng mình nhớ, nhưng hồi lâu sau, hắn không khỏi do dự, tự hỏi mình có đi đúng hướng hay không.
"Đó là cái gì?" Đúng lúc này, tiểu hắc miêu trong ngực đột nhiên mở miệng, con ngươi mèo xanh biếc nhìn về phía trước bên trái.
Phong Hề Hành nhìn qua, mơ hồ thấy được mấy cây cột đá.
Tiểu hắc miêu còn đang ở trong linh cầu, nhưng cả con mèo đều nhìn về phía đó, tựa hồ rất quan tâm đến những cột đá kia, Phong Hề Hành thấy vậy, liền xoay người lại gần cột đá.
Những cột đá kia thoạt nhìn đã có từ lâu, trên vách đá có dấu vết bị nước ăn mòn, có mấy cột đá đã ngã xuống đất, tất cả đều ngổn ngang.
"Sư tôn?" Phong Hề Hành cúi đầu nhìn tiểu hắc miêu trong ngực, "Làm sao vậy?"
Đôi mắt mèo của tiểu hắc miêu mờ mịt trong bóng tối, móng vuốt phấn nộn cách linh cầu, nhẹ nhàng đáp xuống những cột đá kia, trong đầu dường như có một vài hình ảnh, chỉ có một mình y —— không, phải nói, là một quả trứng được đặt giữa những cây cột đá.
Đó có phải là ký ức của y trước khi y phá xác không?
Móng vuốt rơi trên cột đá, hồi lâu không có động tĩnh, một lúc sau, tiểu hắc miêu thu hồi mũi móng vuốt, hơi hơi lắc lắc đầu: "Không có việc gì, vi sư......"
Y chưa kịp nói hết câu, tiểu hắc miêu đã hoàn toàn mất đi ý thức.
......
Lâm Sơ Vân có chút mê mang, nửa đêm y đứng trên con đường vắng vẻ, nhìn những tòa nhà cao tầng xung quanh, nhất thời không phân biệt được mình đang ở đâu.
Y cúi đầu nhìn mình, phát hiện không biết vì sao mình lại biến thành bộ dáng trẻ con, may mắn trên đầu không có lỗ tai mèo, Lâm Sơ Vân mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng mà rất nhanh, y liền yên tâm khẩu khí này quá sớm, cũng không biết trước đó đã xảy ra chuyện gì, thần hồn của y giống như là bị người hung hăng chém một kiếm, sắp tiêu tán.
Lâm Sơ Vân miễn cưỡng từ dưới đất đứng dậy, chịu đựng đau đớn của thần hồn, dọc theo con phố đi về một hướng. Nhưng mà y đi hồi lâu cũng không thấy người thứ hai, bên này tựa hồ là đầu đông, rất nhanh trên trời liền nổi lên bông tuyết.
"Aizzz." Lâm Sơ Vân thở dài thật sâu, yên lặng quấn chặt quần áo trên người —— hiện tại thần hồn của y không ổn định, căn bản không dám vận dụng quá nhiều linh lực, e sợ mình vừa mới dùng linh lực, quay đầu cái thần hồn liền triệt để tiêu tán.
May mắn, sau khi đi qua hai con phố, Lâm Sơ Vân rốt cuộc nhìn thấy một người.
Người nọ thoạt nhìn đã lớn tuổi, bước chân hơi chậm, lặng lẽ đi trong bóng đêm tuyết rơi.
Lâm Sơ Vân cũng không rảnh tự hỏi người nọ là tốt hay xấu, hiện tại y vừa lạnh vừa đói, tiếp tục đi bộ như vậy sợ rằng đêm nay không sống nổi, y chạy nhỏ hai bước, chạy đến phía sau người nọ.
Người nọ tựa hồ nghe được tiếng bước chân, quay đầu nhìn lại.
Thanh âm trong cổ họng Lâm Sơ Vân lập tức đình trệ, y ngốc lăng nhìn gương mặt người đối diện, dần dần trùng với khuôn mặt trong trí nhớ của y: "Trương...... Gia gia?"
Người này rõ ràng giống hết bộ dáng lão nhân đã nhận nuôi y.
"Bạn nhỏ, cháu biết ta?" Ông lão cúi đầu, nhìn quần áo cũ kỹ trên người Lâm Sơ Vân, không khỏi nhíu nhíu mày, "Cha mẹ cháu đâu?"
Lâm Sơ Vân há miệng, mờ mịt nhìn ông lão, y đột nhiên phát hiện mình căn bản không nhớ rõ, lúc trước mình được ông lão nhận nuôi như thế nào, trong trí nhớ của y, dường như ngay từ đầu y đã được ông lão nhận nuôi.
Lúc trước Lâm Sơ Vân vẫn cho rằng, là bởi vì lúc y được nhận nuôi còn quá nhỏ, cho nên mới không nhớ rõ. Nhưng hiện tại Lâm Sơ Vân chợt nhận ra, ông cụ chưa bao giờ nói cho y biết, rốt cuộc y được nhận nuôi như thế nào.
"Cháu........" Lâm Sơ Vân dừng một chút, nhìn khuôn mặt quen thuộc của ông lão, mũi không khỏi chua xót, "Cháu......."
"Aizz, sao lại khóc." Ông lão vẫn giống như trước đây, nhìn thấy trẻ em khóc liền luống cuống tay chân.
Ông cúi người, nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt Lâm Sơ Vân, còn cố ý hù dọa y: "Thời tiết lạnh như vậy, nếu cháu khóc, lớn lên trên mặt sẽ xuất hiện hai đường băng, rất xấu xí."
Lâm Sơ Vân mới không tin ông, vừa nghĩ đến lúc trước ông lão nằm trên giường bệnh, khuôn mặt tái nhợt, hơi thở thoi thóp, tiểu thiếu niên trực tiếp nhào vào trong ngực ông lão, khóc đến trời đất tối sầm.
Ông lão luống cuống tay chân dỗ dành, sau khi phát hiện dỗ không tốt, chỉ có thể thở dài, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Lâm Sơ Vân: "Được rồi được rồi, vậy thì khóc đi."
Lâm Sơ Vân khóc nửa ngày, mới hòa hoãn tâm tình, y ngượng ngùng từ trong ngực ông lão đứng dậy, lau nước mắt trên mặt, ngoan ngoãn mở miệng nói: "Cháu tên là Lâm Sơ Vân."
"Tên hay." Ông sờ sờ tóc Tiểu Sơ Vân, ôn nhu hỏi, "Người nhà cháu ở đâu, ông đưa cháu trở về?"
Lâm Sơ Vân mím môi, vươn tay nắm lấy ống tay áo của ông: "Cháu, cháu không có nhà, ông nhận nuôi cháu có được không?"
Ông lão rõ ràng sửng sốt một chút, sau đó bất đắc dĩ cười nói: "Tiểu Sơ Vân ngoan, không thể bởi vì cùng người nhà cãi nhau liền bỏ nhà đi."
Lâm Sơ Vân biết mình nói như thế nào, ông cũng không tin, nên cứ nắm chặt lấy tay áo người. Thần hồn của y còn đang không ngừng nghiền nát, đau nhức trên trán càng ngày càng nặng, cuối cùng cứ như vậy ngất xỉu trong ngực ông lão.
Y vốn tưởng rằng sau khi mình ngất xỉu như vậy, sẽ trực tiếp trở về, nhưng sau một khắc, linh hồn của y lại từ trong thân thể Tiểu Sơ Vân phân tán ra, sau đó cũng chỉ có thể đi theo bên cạnh Tiểu Sơ Vân.
Lâm Sơ Vân nhìn ông lão mang theo Tiểu Sơ Vân đến đồn cảnh sát, lại phát hiện Tiểu Sơ Vân đích xác không có bất kỳ tin tức gia đình nào, cũng như không tìm thấy người thân nào.
Bởi vì nguyên nhân thần hồn không ngừng nghiền nát, khi còn bé Lâm Sơ Vân vẫn hôn mê, ngẫu nhiên tỉnh lại cũng là bộ dáng hoảng hốt.
Lâm Sơ Vân ở chỗ này ba ngày, dần dần hiểu rõ y nằm mơ thấy cái gì.
Đây hẳn là chuyện xảy ra trước khi y được ông lão nhận nuôi, lúc này là vừa mới bị người đoạt xá, thần hồn phỏng chừng còn bị người nọ đánh một cái, mới có thể rách nát thành cái dạng này, chỉ là sau đó y không biết làm thế nào mà chạy trốn đến hiện đại, mới miễn cưỡng bảo toàn một mạng.
Nhưng mà hiện tại, một mạng này cũng không chống đỡ được bao lâu.
Khi còn bé, Lâm Sơ Vân tu luyện còn chưa được bao lâu, thần hồn không cách nào tự mình chữa trị, theo thời gian trôi qua, nơi nghiền nát càng lúc càng lớn, đến ngày thứ ba, cơ hồ đã tới nỏ mạnh hết đà, thần hồn đang trên bờ vực tan vỡ.
Mà đúng lúc này, giọng nói của Phong Hề Hành truyền đến tai Lâm Sơ Vân.
Giống như là tiểu đồ đệ đang nhẹ giọng niệm chú vào cơ thể mình, mà linh hồn y cách thời gian cùng không gian, tiếp nhận được phần thanh âm này.
Đó là một loại bí pháp, có thể chữa trị thần hồn sau khi bị tổn hại, nhưng nếu dùng bí pháp này, người được chữa trị sẽ mất đi toàn bộ trí nhớ lúc trước của mình.
Lâm Sơ Vân lẳng lặng nhìn mình trên giường, y đột nhiên hiểu được vì sao mình lại mất trí nhớ, nhưng cũng biết mình không còn lựa chọn nào khác.
Y dựa theo tâm pháp niệm chú của Phong Hề Hành, vận chuyển linh lực trong cơ thể, từng chút từng chút bồi bổ thần hồn của Tiểu Sơ Vân trên giường.
Đợi đến khi ông lão cầm báo cáo trở về, liền phát hiện đứa trẻ đã không mở mắt mấy ngày, hôm nay cư nhiên tỉnh táo lại. Chỉ là tiểu thiếu niên lúc trước còn biết tên mình, sau khi nhìn chằm chằm tay mình một lúc lâu, quay đầu vẻ mặt mê mang hỏi: "Ta...... Là ai?"
Ông lão không khỏi nắm chặt tờ báo cáo trong tay, trầm mặc một lát, hiền từ cười cười: "Cháu tên là Lâm Sơ Vân, là bạn nhỏ được ta nhận nuôi."
......
Lúc Lâm Sơ Vân mở mắt ra, cả người còn rất mờ mịt, y ngốc trệ nhìn ánh mặt trời trên đỉnh đầu, đang cố gắng nhớ lại điều gì đó, thì đập vào mắt là một gương mặt quen thuộc.
Mặt mày tiểu đồ đệ rõ ràng mang theo lo lắng, Lâm Sơ Vân thấy thế không khỏi có chút chột dạ, y ho nhẹ một tiếng, vừa định mở miệng, liền thấy Phong Hề Hành thất vọng thở dài.
Lâm Sơ Vân trong nháy mắt xù lông: ".......Phong Hề Hành, ngươi đây là có ý gì hả!"
"Rõ ràng sư tôn hôn mê một hồi, đệ tử có thể nhân cơ hội hôn sư tôn." Phong Hề Hành ủy khuất mở miệng, nhưng ánh mắt lại nhìn Lâm Sơ Vân có chút chờ mong, "Sư tôn, nếu không người làm bộ choáng váng một hồi đi, như vậy đệ tử có thể hôn người một cái. "
Lâm Sơ Vân nhanh chóng ngồi dậy, dùng hành động bày tỏ sự phản đối.
Thấy thế, Phong Hề Hành cũng chỉ có thể sâu kín thở dài lần nữa.
Hồ nước phía sau đã hoàn toàn xuyên qua, hai bên là vách đá cao chót vót, chỉ có một con đường đi tiếp, Lâm Sơ Vân cúi đầu nhìn quần áo ướt sũng, khó chịu kéo cổ áo: "Xảy ra chuyện gì?"
"Lời này là đệ tử hỏi người mới đúng." Phong Hề Hành thở dài.
Lúc ấy Lâm Sơ Vân đột nhiên hôn mê bất tỉnh, hắn suýt chút nữa đã phá hủy hết những cột đá đó, nhưng dù hắn kiểm tra như thế nào, cũng không phát hiện sư tôn nhà mình có bất kỳ nguy hiểm nào.
——Giống như chỉ ngủ thϊếp đi.
Nghĩ đến lúc trước Lâm Sơ Vân nói mình đã từng mơ thấy nơi này, Phong Hề Hành cũng chỉ có thể kiềm chế lo lắng, theo đường cũ tiếp tục đi xuống, tìm được thạch động mà Phương Thiên Nguyên đã nhắc đến, xuyên qua động đến bên kia hồ nước.
Kết quả, tiểu hắc miêu trong ngực sau khi lên bờ, liền tự mình hóa thành hình người, nhưng không tỉnh lại, cau mày, miệng như đang nói mớ, không ngừng lặp đi lặp lại thần hồn tổn hại.
Phong Hề Hành tuy khó hiểu, nhưng vẫn tìm ra bí pháp chữa trị thần hồn tổn hại, đọc cho Lâm Sơ Vân nghe, sau đó không lâu Lâm Sơ Vân tỉnh lại.
Lâm Sơ Vân nghe tiểu đồ đệ nói xong, biểu tình lại có chút bừng tỉnh.
Không có Phong Hề Hành ở bên, y sẽ không cứu được bản thân thuở nhỏ, nhưng nếu khi còn bé vẫn chưa được cứu, y cũng sẽ không có cơ hội trước uống độc trà, vậy hiện giờ Phong Hề Hành sớm đã nhập ma...
Vòng nhân quả này ai biết đâu là nhân, đâu là quả.
"Sư tôn." Phong Hề Hành thấy Lâm Sơ Vân bắt đầu ngẩn người, bỗng nhiên đưa tay nhẹ nhàng lau khóe mắt Lâm Sơ Vân, "Đệ tử đã nói cho sư tôn, bây giờ sư tôn có thể nói cho đệ tử biết không, sư tôn vừa mới mơ thấy ai, vì sao lại khóc?"
Lâm Sơ Vân mờ mịt sờ sờ khóe mắt, có lẽ bởi vì quá kích động khi nhìn thấy ông lão, thân thể y cũng khóc theo.
Y không khỏi ho nhẹ một tiếng, sờ sờ chóp mũi, cảm thấy mình đường đường là tiên quân, lại ở trước mặt đồ đệ khóc lóc cũng quá mất mặt.
Thấy Lâm Sơ Vân không chịu mở miệng, mặt mày Phong Hề Hành hiện lên vài phần ý cười thực hiện được, hắn hơi cúi đầu hôn lên khóe mắt Lâm Sơ Vân, giọng điệu thân mật: "Nếu sư tôn không chịu nói, vậy........ Đệ tử liền muốn lấy chút chỗ tốt."
Lâm Sơ Vân: "..."
Như thế nào mà lại có cảm giác giống như mình bị lừa vậy.
Mắt thấy nụ hôn của tiểu đồ đệ sắp rơi xuống khóe môi, Lâm Sơ Vân khẩn trương nhắm mắt lại, kết quả đợi nửa ngày cũng không thấy rơi xuống.
Y thật cẩn thận mở mắt ra, liền thấy Phong Hề Hành một bộ dáng buồn rầu nhìn y.
"Sư tôn sao không bị dọa đến biến thành mèo?"
............