Khung cảnh rừng núi chìm trong màn sương mù mờ ảo mãi cho đến lúc bình minh ló dạng mới tản đi đôi chút.
Gần 9 giờ sáng, Lục Bích cõng Thẩm Thanh Thành đi đến cổng thôn trang phía dưới chân núi. Thôn trang lúc này yên tĩnh đến kỳ lạ, không có tiếng gà gáy hay tiếng chó sủa, cũng không thấy ai đi lại trong thôn.
Thẩm Thanh Thành vỗ vai Lục Bích, ý bảo đối phương thả cậu xuống.
Lục Bích đặt cậu xuống và nói: "Ở đây chờ tôi, tôi đi lấy hành lý."
Thẩm Thanh Thành gật đầu, sau khi đối phương rời đi cậu tùy ý dạo quanh thôn. Đây là một thôn trang nhỏ gồm vài ngôi nhà lác đác, đa số là nhà ngói.
Trước mỗi nhà đều có một khoảng đất trống trồng các loại rau theo mùa màng.
Trong khi cậu đang dạo quanh, một bà cụ ăn mặc giản dị đeo giỏ trên lưng từ sườn núi đi xuống. Bước đi của đối phương thực nhẹ, thời điểm trông thấy Thẩm Thanh Thành trong trang phục cổ trang nét mặt sững lại, ngập ngừng không dám lại gần.
Thẩm Thanh Thành vừa lúc quay đầu thấy bà lão, vui vẻ giơ tay vẫy vẫy.
Thời điểm Lục Bích nhặt balo trở về đã thấy Thẩm Thanh Thành đang cùng lão bà trò chuyện vui vẻ, có vẻ lấy được không ít thông tin.
Thẩm Thanh Thành giới thiệu hai người với nhau. Bà cụ họ Miêu, đây là Bạch Thạch trấn, nghe nói hai người lên núi để chụp ngoại cảnh nên sẵn sàng cho họ tá túc vài hôm.
"Tệ xá hơi cũ, các ngươi không chê thì cứ tá túc vài hôm." Lão bà run rẩy đi trước dẫn đường.
"Không chê không chê, nhà cũ vừa vặn phù hợp với bộ quần áo cháu đang mặc trên người," Thẩm Thanh Thành nheo mắt cười, quay đầu nói với Lục Bích, "Miêu nãi nãi thật là tốt bụng, không chỉ sẵn lòng cho chúng ta tá túc mà còn mời chúng ta dùng cơm nữa."
"Cái thúng kia đựng cá tươi là do Miêu nãi vừa vớt được dự định đem ra đãi chúng ta đấy, hay là Lục đại ca, buổi chiều chúng ta cùng đi bắt thỏ rừng thiết đãi Miêu nãi đi."
Lục Bích ngầm hiểu ám chỉ từ ánh mắt đối phương.
"Được."
"Cơm canh đạm bạc dùng qua bữa là được rồi, các người cần gì vất vả vào rừng làm gì......"
Ngôi nhà của bà cụ nằm sâu trong làng, cách xa chỗ ở của những người dân khác. Ngôi nhà thoạt nhìn cũ kỹ, toàn bộ đều được xây từ gỗ, không gian bên trong rất rộng rãi, giống một trang viên.
"Các ngươi nghỉ ngơi trước đi, ta đi thả cá vào bể." Lão bà quay đầu nói với bọn họ sau đó đi vào trang viện bên trái.
Khi bước ra, trong tay bà là một chùm chìa khóa, vừa dắt bọn họ hướng phía trang viện bên phải vừa nói: "Trong nhà không thường có khách nhân lui đến, nên trong phòng có bụi thì chịu khó tự lau đi, ta già rồi, làm không nổi."
"Sao có thể làm phiền bà được, bà cho chúng cháu tá túc đã tốt lắm rồi," Thẩm Thanh Thành nói, "Miêu lão, ngôi nhà này lớn như vậy, chỉ một mình bà ở thôi sao?"
"Đương nhiên không phải," bà cụ cười lắc đầu, nhưng lại không nói trong nhà còn ai nữa, bà mở cửa sau và đưa cho họ chùm chìa khóa."Bên trong có nhiều phòng, các người muốn ở đâu cũng được."
"Vâng." Thẩm Thanh Thành gật đầu nhận lấy, nhìn bà lão rời đi, sau đó quay đầu nhìn Lục Bích, nở nụ cười, "Lục đại ca, anh muốn ở đâu nào?"
Sân trong và sảnh giữa cách nhau mấy bậc. Dưới lớp gạch lót trong trang viện nhú ra một ít cỏ dại mọc lên.
Cuối viện trồng một cây hòe cành lá tươi tốt đến nỗi che khuất cả ánh mắt trời, khiến trang viện càng thêm âm u ẩm thấp.
Lục Bích đứng trước một căn phòng có chút ánh sáng, người như cái đuôi nhỏ đi theo phía sau kia cũng dừng bước, ý cười trong mắt càng đậm hơn, nhưng lại cố tình hỏi: "Sao không chọn phòng đi."
Thẩm Thanh Thành: "Phòng này được đó."
Lục Bích cất bước làm bộ rời đi, Thẩm Thanh Thành bắt lấy tay hắn, "Anh đi đâu đó?"
Lục Bích nói: "Phòng này cho cậu, tôi ở phòng bên cạnh."
"Ồ, vậy cũng được."
Lục Bích: "......"
【? Cứ tưởng Mỹ Nhân sẽ dọn về sống chung với đại thần chứ
【 Trùng hợp nga, hình như đại thần cũng cho là như vậy đó 】
【 Cứ lật xe ngoạn mục  ̄O ̄)ノ】
【 Ha ha ha ha ha ha 】
Ngạch cửa phòng rất cao, từ bàn ghế đến giường ngủ, cơ hồ đều được làm từ gỗ.
Thẩm Thanh Thành nhìn sơ một lượt, xác định nơi này đã lâu không có người ở, trong không khí cũng phảng phất mùi ẩm thấp của gỗ, nhưng kỳ quái chính là khắp nơi đều rất sạch sẽ.
Cậu lấy tay quẹt thử mặt bàn, không một hạt bụi, ngay cả khi nơi này có người ở và thường xuyên dọn dẹp thì cũng không thể sạch như vậy.
Thẩm Thanh Thành xoay người đi sang phòng bên cạnh, "Lục đại ca!"
Lục Bích đang sửa sang lại chăn gối, chăn quá ẩm, hắn định hong khô nó một chút mới sử dụng, chợt nghe thấy tiếng kêu hốt hoảng của Thẩm Mỹ Nhân, người còn chưa kịp đứng dậy đi qua đã bị một sức nặng đè lên thân thể.
Thẩm Thanh Thành: "Lục đại ca, tôi sợ quá."
Lục Bích: "...... Sao vậy."
Chế độ "action" của Thẩm Thanh Thành được bật, cậu run bần bật, dựa vào lưng Lục Bích, "Tôi nghi ngờ ở đây có thứ gì đó không sạch sẽ...... Miêu lão nói nơi này không có người ở đã lâu, nhưng lúc tôi kiểm tra phòng lại thấy nó rất sạch sẽ!"
Lục Bích: "Phòng của tôi cũng vậy." Ngụ ý chính là nếu có nguy hiểm, phòng này cũng không an toàn.
Cái người này, sao lại nói thế chứ, bình thường không phải sẽ nói nên sống cùng nhau cho an toàn sao? Thẩm Thanh Thành tiếp tục run rẩy, "Lục đại ca, tôi cảm thấy lúc này chúng ta nên ở cùng nhau sẽ an toàn hơn."
Lục Bích: "Được."
Được? Dễ như vậy?
Sau khi hai người dọn dẹp đơn giản một chút liền đi tìm củi hong khô chăn ga. Lúc đi ngang qua sảnh giữa, Thẩm Thanh Thành quay đầu nhìn về phía cửa chính đang đóng chặt, chắc hẳn đó là nhà của chủ viện.
Thẩm Thanh Thành: "Miêu lão khó hiểu thật, đại viện bên phải to lớn thế này lại không ở, lại chạy đến sống ở viện phụ, nếu là tôi, tôi nhất định không chịu."
Lục Bích nhìn theo ánh mắt của cậu, "Đúng vậy, nơi này rất kỳ quái, buổi tối chúng ta xem thử."
"Tôi có nói muốn đi xem đâu? Buổi tối nên làm chuyện nên làm chứ!" Thẩm Thanh Thành vô tội nói.
Hai người đi đến trang viện bên trái thấy Miêu nãi đang nấu cơm, sau khi xin vài cây củi, Thẩm Thanh Thành thuận miệng hỏi: "Bà ơi, trang viện chính cũng không có người ở luôn à?"
"Các người vào đó rồi?!" Lão bà vẫn luôn phản ứng trì độn lập tức ngẩng đầu, vẻ mặt sa sầm có chút đáng sợ dưới ánh lửa.
Thẩm Thanh Thành cười cười, "Không, thấy cửa đóng chặt nên cháu tò mò hỏi thôi."
Bà lão hình như bị câu hỏi của cậu dọa sợ, im lặng một lúc lâu mới cất tiếng: "Nơi đó là từ đường, dùng để tế bái tổ tiên, người ngoài không được vào."
Thẩm Thanh Thành: "Yên tâm, chúng cháu sẽ không đi lung tung đâu."
Làm sao có thể gọi là đi lung tung khi họ có địa điểm mục tiêu chứ. (Không ai lươn bằng anh luôn á (⌒▽⌒))
Hai người trở về phòng hong khô chăn ga, không lâu sau Miêu lão liền đến gọi họ đi ăn cơm, Thẩm Thanh Thành kêu bà cụ đi trước đi, hai người qua sau, nhưng đối phương lại không chịu, khăng khăng muốn đợi họ.
Thẩm Thanh Thành và Lục Bích nhìn nhau, biết là bà cụ đang canh chừng bọn họ.
Thật là kỳ lạ, nếu đã kiêng kị người ngoài như vậy, tại sao còn nhiệt tình mời họ đến nhà làm khách?
Khi đó, Thẩm Thanh Thành chỉ nói muốn tìm nơi tá túc, chính Miêu lão đã chủ động mời họ đến nhà bà.
Bữa ăn rất đơn giản, hai mặn một canh, trong đó có món cá bà cụ đã nói, trên bàn để đơn giản ba bộ bát đũa, lần này Thẩm Thanh Thành không hỏi gì nữa.
Sau khi ăn xong cậu mới nói, "Bà cụ nói rằng bà không phải người duy nhất sống trong nhà." Nhưng trong bữa ăn lúc nãy lại chỉ có ba người họ.
Lục Bích nâng cằm ra hiệu, ý bảo cậu nhìn ra cửa chính.
Khóa cửa đang mở.
Lục Bích: "Bà cụ có xách theo một cái giỏ."
Thẩm Thanh Thành: "Người nhà bà ta ở tại chính viện ư? Còn sống hay đã chết?" Rõ ràng đó là từ đường theo như lời bà ấy nói.
Chẳng lẽ là kịch bản mới? Cậu suy đoán, "Anh có nhận được cốt truyện mới không?"
Lục Bích: "Không."
Hai người đứng ở thiên viện nói chuyện phiếm một lúc, khoảng một tiếng sau mới thấy bà cụ từ trong đó đi ra, trong tay vẫn là cái rổ lúc trước bà ấy xách vào, sau khi ra khỏi thì cảnh giác nhìn ngó xung quanh rồi khóa cửa lại.
Lục Bích: "Thật sự không vào sao?"
Thẩm Thanh Thành do dự: "Anh không cần dựa vào cốt truyện để thông quan."
Nếu tình hình giống như lúc trước cậu sẽ đi xem, nhưng bây giờ sau khi phát hiện bản thân thích Lục Bích, Thẩm Thanh Thành không muốn lãng phí thời gian vào việc giải những câu đố của cốt truyện.
Đến lúc đó Lục Bích lại bận suy nghĩ cách giải đố, sẽ không thèm để ý đến cậu thì sao.
Lục Bích: "Đi thôi, bắt thỏ rừng."
Hai người báo với bà cụ một tiếng rồi đi vào núi, không thấy thỏ nên chỉ bắt được một con gà rừng.
Hai người ở bên ngoài đến chạng vạng mới chậm rãi trở về, từ xa Thẩm Thanh Thành đã nhìn thấy có một người đứng trước cửa nhà của bà cụ.
Đó là một cô gái dáng người thấp bé, bên người xách một rương hành lý to đùng.
Khi Thẩm Thanh Thành và Lục Bích đi tới cửa lớn, người nọ cũng không dám ngẩng đầu nhìn, chỉ thu mình đứng nép vào một góc.
Thẩm Thanh Thành nói với Lục Bích: "Anh đi vào trước đi, tôi có vài lời muốn nói với cô ấy."
Lục Bích: "Người quen à?"
Thẩm Thanh Thành: "Đây là chương trình truyền hình thực tế mà? Đây là trợ lý của tôi."
Lục Bích: "...... Trời sắp tối rồi, đừng nói quá muộn."
Lục Bích rời đi, Thẩm Thanh Thành khoanh tay, "Sao cô biết tôi ở đây."
Tiểu hồng nắm chặt rương hành lý, "Tiếu, tiếu tỷ nói."
Thẩm Thanh Thành: "Cô ta còn nói gì nữa không."
Tiểu hồng: "Tiếu, tiếu tỷ còn nói, khán giả đối với kịch bản thứ nhất mà cậu diễn không hài lòng lắm, muốn, muốn cậu diễn tiếp kịch bản thứ hai."
Thẩm Thanh Thành: "Kịch bản đâu."
Tiểu hồng cúi đầu, "Tôi không biết."
......
Thẩm Thanh Thành tìm được Lục Bích bên kia đang trải ga giường, liền đặt valy xuống, "Kịch bản thứ nhất thất bại rồi, do khán giả không hài lòng."
Lục Bích như cũng đoán được, "Vậy à."
Thẩm Thanh Thành: "Anh nói xem, trong phó bản này, ai là khán giả nhỉ?"
Lục Bích ngồi dậy, quay đầu lại hỏi cậu, "Cậu cảm thấy là ai."
Thẩm Thanh Thành nheo mắt.