Cầu Xin Ngươi Vờ Làm Người Mới

Chương 77: Tiết học tử vong (10) - Tàn hồn

A, Lục Bích giỏi quá!

Thẩm Thanh Thành chơi đến mê, càng vô cùng nhiệt tình mà nhập vai bác sĩ, dò hỏi người bệnh Lục, "Có tiện tiết lộ bệnh sử không?"

Hầu kết Lục Bích giật giật, nhìn chằm chằm vào hình ảnh thu nhỏ của mình trong con ngươi Thẩm Mỹ Nhân, vài lần kiềm chế, đem những lời dũng mãnh muốn tuôn ra áp trở lại.

Nhạc Tùng Lâm và Trần Cách vốn dĩ đang ôm nhau thắm thiết trốn ở một bên vừa ăn cẩu lương vừa xem diễn, thấy tình hình không ổn nên vội chạy nhanh chuồn êm ra cửa, nhân tiện giúp họ đóng cửa lại.

Cẩu lương quả thật đáng quý, nhưng mạng nhỏ vẫn quý giá hơn!

Thẩm bác sĩ được đà phát huy, vỗ vỗ cánh tay Lục bệnh nhân, nói: "Không cần lo lắng, bệnh viện của chúng tôi sẽ giữ bí mật tuyệt đối về quyền riêng tư của bệnh nhân. Bây giờ không có ai khác trong phòng, không ai ngoại trừ tôi biết."

"Không có ai khác?" Lục Bích lặp lại.

Bác sĩ Thẩm gật đầu, "Chỉ có chúng ta."

Hai người mặt đối mặt, Thẩm Thanh Thành tháo ống nghe ra, Lục Bích nắm tay cậu, để tay và ống nghe tiếp tục dán lên vị trí trái tim, "Hiện tại vẫn chưa thể nói."

Thẩm Thanh Thành nghi hoặc, hiện tại vẫn thể nói, chẳng lẽ về sau sẽ có thể nói?

Lục Bích còn muốn diễn tiếp bộ phim?

Cậu thuận thế, "Vì sao hiện tại chưa thể nói."

Lục Bích bình tĩnh nói: "Sợ cậu biết sẽ chạy."

??? Là cậu biết sẽ chạy hay là bác sĩ biết sẽ chạy? Đây là thoát ly cốt truyện sao? Cậu há miệng thở dốc.

Lục Bích nhìn thẳng vào mắt cậu, lấy tay gạt đi những đồ vật đang cản trở hai người, để lòng bàn tay mát lạnh của đối phương áp lên ngực mình, nhịp đập mạnh mẽ từ trái tim truyền đến lòng bàn tay Thẩm Thanh Thành qua lớp cơ bắp rắn chắc.

Lục Bích nói: "Bác sĩ Thẩm, như vậy sẽ khiến tôi cảm thấy dễ chịu hơn."

Thẩm Thanh Thành:? Anh cái người bệnh này, so với cậu là bác sĩ còn biết nhiều điều hơn là sao!

【 Ta! Đã! Cạn! Lời! Lúc thấy Nhạc Tùng Lâm cầm áo blouse trắng trở về phòng, ta liền đoán Mỹ Nhân khẳng định sẽ nhịn không được đòi mặc thử, mặc xong chắc chắn không kiềm chế được sẽ muốn diễn một đoạn, đoán trúng mở đầu đoán trúng kết cục, Mỹ Nhân quả nhiên tìm đại thần chơi cùng! 】

【 Hơn nữa chỉ chơi cùng đại thần, không mang theo người khác, đáng thương tiểu ca ca Nhạc Tùng Lâm bị đoạt mất đồ chơi, liền ngóng mắt trông mong tìm cơ hội lấy về nhưng không thể 23333】

【 Lầu trên là ma quỷ sao, não bổ của ta chỉ suy ra được đây là một phiên bản đồng nghiệp trong nhà trẻ. 】

【 a a a ta bị thuyết phục bởi cp này rồi, hoặc ta có thể! 】

【 "Sợ cậu biết sẽ chạy"??? Ta mẹ nó! Ta muốn hóa thân thành một con gà nướng muối ớt, đại thần đây là tự nhận bản thân có tình cảm đối với Mỹ Nhân a ô ô ô ô 】

【Awsl ta đu cp là thật sự! 】

【 Khi nào trò chơi sẽ được thử nghiệm? Ta chờ không được, ta muốn đi vào làm thần trợ công cho cp này! Mỹ Nhân ngươi có nghe hay không, đại thần thích ngươi thích đến ngực đau, muốn ngươi sờ sờ mới có thể hảo a a a a a! 】

Ở cửa phòng ngủ, lỗ tai Nhạc Tùng Lâm và Trần Cách dán sát trên cửa nghe lén động tĩnh bên trong, thỉnh thoảng làm mặt quỷ nhìn nhau.

Nhạc Tùng Lâm: Tại sao không có âm thanh gì hết?

Trần Cách: Em cũng không nghe thấy, kỳ quái, sao lại không nói?

Hay là Thẩm ca cùng đội trưởng đang tiến hành cái gì đó không cần nói chuyện?

Cái loại mà mở miệng nhưng không phát ra âm thanh!

Hai người nhìn nhau, so với đương sự bên trong còn kích động hơn, cái cảm xúc kia, mênh mông a.

Âu Hải Hành mở cửa phòng, từ phía sau bọn họ đi tới vốn đang chuẩn bị đi nhà ăn, thấy tư thế ngồi chen chúc quái dị của hai người trước cửa, ánh mắt lại lia đến cánh cửa phòng đang đóng chặt, hắn như hiểu ra điều gì.

"Thẩm Mỹ Nhân và Lục Bích ở bên trong?"

Giọng nói của Âu Hải Hành đánh thức mớ suy nghĩ trong đầu Nhạc Tùng Lâm và Trần Cách, hai người quay đầu lại, Âu Hải Hành hướng bọn họ cười cười, "Yên tâm, tôi cái gì cũng chưa thấy."

Hắn nói xong liền gật đầu rời đi, Nhạc Tùng Lâm và Trần Cách đều không nói nên lời, bản thân không biết đang diễn vai gì, chưa qua sự đồng ý của Thẩm ca, đừng nói hắn ta, bọn họ cũng cái gì cũng chưa nhìn thấy, cái gì cũng chưa nghe thấy!

Còn chưa chửi thầm xong, Lục Bích ở bên trong kéo cửa bước ra, hai người theo quán tính nhào về phía trước.

Lục Bích lạnh mắt nhìn bọn họ, "Nghe lén?"

Nhạc Tùng Lâm cười mỉa, "Sao có thể chứ a, thời gian xem ra không còn sớm, vốn định kêu hai anh đi ăn cơm."

"Đi thôi, tôi dọn dẹp tốt rồi." Thẩm Thanh Thành nói, áo blouse trắng của đã được cởi ra và gấp lại, ống nghe được đặt bên trên bộ quần áo đã được gấp gọn gàng. .

Nhạc Tùng Lâm không khỏi liếc nhìn miệng Thẩm Thanh Thành, hồng hào, bất quá miệng Thẩm ca hình như vẫn luôn hồng hào.

Thế rốt cuộc đội trưởng có cùng Thẩm ca giao lưu hay không đây?

"Cậu đang nhìn đâu đấy." Anh mắt Lục Bích lóe lên tia nguy hiểm, thanh âm lạnh đến đóng băng.

Nhạc Tùng Lâm lập tức nghiêm túc, mắt nhìn thẳng, "Báo cáo, vì đội trưởng tìm hiểu tình báo!"

......

Ăn xong cơm tối, bốn người từ nhà ăn đi ra, Thẩm Thanh Thành: "Tìm manh mối trước hay sao?"

Lục Bích: "Cậu muốn đi nơi nào."

Thẩm Thanh Thành hơi suy tư, "Phòng thí nghiệm."

Nơi đầu tiên bọn họ đi ra chính là phòng thí nghiệm, sau đó cũng trực tiếp từ tòa nhà Học giả xuất hiện ở phòng thí nghiệm, vẫn chưa từng thử từ bên ngoài đi vào phòng thí nghiệm.

Ba người còn lại không có ý kiến, vì thế một hàng bốn người thay đổi phương hướng đi vào tòa nhà Thí nghiệm.

Đang là chạng vạng, bầu trời hiện lên một màu xanh xám mờ ảo, hầu hết học sinh hiện đang ăn tối trong căng tin hoặc ngoài trường học, và trên đường không có ai.

Khi đi ngang qua một quán trà sữa, hai mắt Thẩm Thanh Thành sáng lên, tráng miệng sau bữa tối!

Cậu hỏi: "Có ai uống trà sữa không!"

"Em!" Trần Cách lên tiếng, cậu ta vốn đã lâu chưa được uống trà sữa.

Lục Bích và Nhạc Tùng Lâm không uống, 5 phút sau, Thẩm Thanh Thành và Trần Cách mỗi người cầm một ly trà sữa từ trong tiệm đi ra.

Tòa nhà phòng thí nghiệm dạy học cách quán trà sữa không xa, chỉ cần đứng ngoài quán trà sữa là họ có thể nhìn thấy nó.

Trần Cách hỏi: "Hôm đó chúng ta bước ra liền đã ở bên ngoài, tòa nhà khi chúng tôi bước ra, chính xác là phòng thí nghiệm chúng ta bước ra là phòng thí nghiệm nào?"

Tòa nhà phòng thí nghiệm cao tới 7 hoặc 8 tầng, mỗi tầng được chia thành nhiều phòng thí nghiệm. Dựa theo số phòng mỗi tầng mà đi tìm, không biết phải tìm đến ngày tháng năm nào, quan trọng nhất là cửa phòng thí nghiệm không có cửa sổ nhỏ, bọn họ không thể quan sát qua cửa sổ nhỏ để xác nhận.

Thẩm Thanh Thành hút sâu một ngụm, "Không sao ~, anh đây có cách."

Sau khi tiến vào tòa nhà, cậu đưa ly trà sữa vẫn chưa uống hết cho Lục Bích, sau đó triệu ra một xấp bùa.

Đạo cụ ban đầu được để trong túi đã được cậu dùng để đựng hoàng phù, hơn nữa việc khiến Thẩm Thanh Thành ngoài ý muốn chính là, hệ thống trò chơi hình như mặc định các loại giấy cho dù khác nhau cũng quy thành cùng loại vạt phẩm, cho nên cậu dứt khoát đem theo tất cả các loại giấy.

Lúc này cậu lấy ra một người giấy được gấp từ một lá bùa hình vuông.

Nhạc Tùng Lâm cùng Trần Cách nín thở, lại có thể xem Thẩm ca khai đao sao?

Lục Thích cũng dán chặt ánh mắt lên tay Thẩm Thanh Thành, hắn chỉ mới xem cảnh này trên phát sóng trực tiếp......

Người giấy lần này hơi khác lần trước, lần trước là do Thẩm Thanh Thành dùng linh lực vẽ ra, linh lực không thể thấy được, cho nên người giấy nhìn vẫn sạch sẽ.

Lần này Thẩm Thanh Thành dùng bút vẽ nên vẫn thấy rõ các ký tự trên hai mặt người giấy, người giấy nằm thẳng trong lòng bàn tay cậu, Thẩm Thanh Thành nhắm mắt lại cảm ứng, không bao lâu mọi người liền nhìn thấy người giấy trong lòng bàn tay cậu giật giật cử động.

Thẩm Thanh Thành mở mắt.

Người giấy vốn đang nằm đột nhiên đứng dậy, nó xoay vài vòng tại chỗ, chọn một hướng nhất định rồi đi thẳng về phía trước.

Nhưng lòng bàn tay cậu quá lớn, nó rất nhanh từ trên tay cậu rơi xuống đất, không bay bay giống như những tờ giấy thông thường, mag giống như một viên sỏi nặng.

Sau khi người giấy ngã xuống đất, không có động tĩnh nào khác, nó tiếp tục đứng dậy đi về phía trước.

Không giống lần trước? Lần trước điều đầu tiên nó làm là cúi đầu trước Thẩm ca? Lần này thấy tên người giấy này có chút ngu ngốc, Nhạc Tùng Lâm và Trần Cách nghi hoặc.

Người giấy dáng vẻ tuy nhỏ, nhưng tốc độ lại không hề chậm, rất nhanh là kéo xa khoảng cách cùng bọn họ.

Thẩm Thanh Thành: "Đuổi theo nó."

Bốn người đi theo phía sau người giấy, Trần Cách nghiêm túc đánh giá, "Thẩm ca, lần này con quỷ được triệu tới không có lễ phép như lần trước."

"Khụ," Thẩm Thanh Thành thiếu chút nữa bị sặc trà sữa, "Không phải, không giống nhau, cái này không có cơ trí."

Cậu thuận khí sau đó giải thích: "Hồn thể của nó tàn khuyết không được đầy đủ, tựa như bị ăn chỉ còn lại một nửa, không có cơ trí, cũng không thể câu thông."

Nhạc Tùng Lâm kinh ngạc, "Còn có thứ có thể ăn quỷ?" Khẩu vị này cũng quá mặn đi!

Thẩm Thanh Thành: "Giống như việc cá lớn nuốt cá bé thôi, hiện tượng đại quỷ ăn tiểu quỷ cũng tương đối nhiều, còn có một ít cổ linh cũng sẽ cắn nuốt hồn thể để cường hóa bản thân."

Nói tới đây trong đầu cậu bỗng nhiên lóe lên một ý nghĩ ì, linh......

"Thẩm ca, nó dừng lại." Trần Cách hạ giọng nói.

Thẩm Thanh Thành hoàn hồn nhìn về phía trước, trên hành lang trống trải, người giấy đang đứng đối diện một gian phòng thí nghiệm đóng chặt cửa, nó đang không ngừng tông vào.

"Chính là chỗ này." Cậu bước tới bắt lấy người giấy, một ngọn lửa xanh lam chợt lóe lên, nhanh chóng đem người giấy thiêu rụi thành một đống tro tàn.

Hiện tại phòng thí nghiệm đã tìm được rồi, nhưng đi vào bằng cách nào đây? Thẩm Thanh Thành trầm mặc nhìn về phía cánh cửa.

Tàn hồn chỉ có bản năng, sử dụng nó để xác định vị trí thì không sao, nhưng để nó làm hành động mở cửa thì nghe có hơi vô lý.

Chính cậu nói quỷ đánh tường, quỷ môn quan cậu đều có thể phá, nhưng lại không thể phá được một cánh cửa sắt kiên cố!

Nghĩ đến đây Thẩm Thanh Thành quay đầu xem "đùi", "đùi" đang cầm một cái ly trà sữa rỗng bước tới ném đi, trở về liếc mắt nhìn cửa khóa, "Có thể mở."

Nhạc Tùng Lâm liền yên lặng đem câu "Đơn giản" nuốt trở về, giảng đạo lý sao, trước kia loại sự tình phải mở khóa này đội trưởng trước nay đều là sai bọn họ đi làm!

Bên này Lục Bích rút ra một dây thép mỏng từ túi quần nhắm ngay khóa cửa, Thẩm Thanh Thành xoa cằm suy tư, "Anh chuẩn bị thứ này khi nào thế?"

Lục Bích trả lời: "Trong lúc cậu ngủ, tranh thủ."

"Vậy làm sao anh biết nó có thể sử dụng được?" Cậu háo hức cúi người hướng phía bên cạnh nam nhân nhìn chằm chằm vào dây kẽm, lần đầu tiên nhìn thấy phương pháo mở khóa này, cậu muốn học hỏi kinh nghiệm từ nó.

"Tôi không biết, chỉ quen với việc chuẩn bị đồ dự phòng." Cạch, khoá cửa được mở ra.

"Bạch bạch bạch, Lục đại ca thật lợi hại," Thẩm Thanh Thành kinh ngạc cảm thán không thôi, tiểu hải cẩu vỗ tay tán thưởng, "Huấn luyện viên, tôi muốn học cái này!"

Đuôi mày Lục Bích nhẹ nâng, "Học để làm gì?" Loại hành động này hắn không thể tùy tiện chỉ dạy.

"Học để mở khóa a," ánh mắt Thẩm Thanh Thành lưu chuyển, cười giảo hoạt nói, "Mở ra ổ khóa dẫn đến trái tim của Lục đại ca!"

Sở thích của anh, sự tài giỏi của anh, luận về hành vi ôm đùi tiểu đệ này, ai có thể địch nổi Thẩm Thanh Thành cậu!

"Không cần học." Nam nhân nhìn người tràn đầy năng lượng trước mặt, trong giọng nói có ý tứ sâu xa.

Cậu đã biết rồi.

Tác giả có lời muốn nói:

Tác giả: Mỹ Nhân ngươi mau câm miệng đi!