Xạ Điêu Anh Hùng (Cải Biên)

Chương 35

Cảm nhận được cái căng cứng, nóng hổi trong miệng mình, Hoàng Dung hút một cái thật mạnh làm Quách Tĩnh rướn mình lên. Nàng liền đặt cái lưỡi ở dưới cái đầu nấm, đẩy nó lên nóc họng, rồi chúm môi bọc kín lấy cái đầu cu trong miệng mà nút thật mạnh một cái nữa khiến Quách Tĩnh phải kêu lên:

- Ối chà… a… a…

Sướиɠ quá, y ngoác mồm to ra ngoạm vào l.ồn nàng húp sột soạt. Hoàng Dung đáp lễ bằng cách dạng chân ra cho y ngoạm l.ồn nàng dễ dàng hơn, rồi tiếp tục bú nút cái đầu cu của y một cách tận tình. Hai người ngược đầu nhau mà hợp da^ʍ, y càng sướиɠ cu thì húp càng mãnh liệt, nàng càng sướиɠ l.ồn thì càng ngậm sâu hơn. Âm thanh của bú ©υ, mυ'ŧ l.ồn cứ vang lên từng chập, nhóc nhách, bọp bẹp...

Một lát sau, y và nàng cùng quay đầu lại, y vật ngửa nàng trở lại xuống dưới, hai người ôm nhau nút lưỡi nhau một chập nữa. Vừa đè lên nàng, vừa hôn nàng, Quách Tĩnh vừa khẽ nâng hông lên cao, đầu khắc vừa chạm vào vùng thịt ướt đẫm dâʍ ɖị©ɧ là y khẽ ấn luôn ©ôи ŧɧịt̠ to lớn gân guốc vào cái l.ồn ướt nhẹp của nàng. Côи ŧɧịt̠ y từ từ, từ từ đẩy vô, không vội vàng, cuối cùng cũng lút cán tận gốc. Hoàng Dung đê mê diên dại hổng hai chân lên đùi Quách Tĩnh mà kẹp cứng lấy người y. Nàng cảm thấy l.ồn mình bị nong cứng, chật ngất.

Nàng nhắm nghiền mắt lại, cắn chặt lấy hai bờ môi, ôm cứng lấy người y, kẹp chặt lấy chân y. Quách Tĩnh bắt đầu chống tay lên cao, cong người rút ©ôи ŧɧịt̠ ra một khúc và thúc vào l*и nàng lần nữa. Lần này y thọc thật mạnh, dập dồn thẳng xuống vào l.ồn nàng. Mông đít y bắt đầu dập “phành... phạch” thì l.ồn nàng cũng bị đè mạnh khiến cho ©ôи ŧɧịt̠ y đâm sâu vào tận cùng. Y cứ thế hẩy mông mình lên xuống thật nhanh, sâu tới tận gốc. Hai người cᏂị©Ꮒ nhau không ngừng nghỉ. Quách Tĩnh lúc thì nhẹ nhàng êm ả, lúc lại tăng tốc đâm sâu, thay đổi liên tục. Côи ŧɧịt̠ cứ thọc lúc một nửa, lúc lại lút cán. Y lại không thọc thẳng, thỉnh thoảng lại xỉa bên này, bên kia, làm cho Hoàng Dung thật sự lên đến tận cùng cơn thống khoái.

Quách Tĩnh là người chủ động trong màn làʍ t̠ìиɦ này. Nàng chỉ nằm yên mặc cho y đưa đẩy, cũng dễ hiểu vì nàng chưa có kinh nghiệm cần phải làm sao, tất cả với nàng chỉ là những tiếng rên không kềm nén được trong lòng. Quách Tĩnh cũng không cần gì hơn ở nàng, như vậy là quá đủ với y. Y cứ gia tăng cường độ, càng hẩy càng nhanh thêm, làm ©ôи ŧɧịt̠ thục thật sâu vào lỗ l.ồn, sâu tuốt tới tận cùng ổ bụng, nghe “phành phạch... phành phạch”. Được đâm thọc như thế, Hoàng Dung có cảm tưởng như là khúc gân của y đã chọi lên tới ngực, thẳng tới cổ họng mình vậy. Thế mà nàng không thấy đau, chỉ thấy sướиɠ. Thế mà nàng không thấy mệt mà chỉ thấy đê mê. Nàng cứ nằm yên, chơi vơi, nhắm mắt há mồm, dạng chân banh l.ồn sung sướиɠ hưởng thụ từng cú dập dồn sâu tuốt trong một thời gian rất dài.

Nàng kêu lên theo mỗi nhát ©ôи ŧɧịt̠ y dộng xuống cái l.ồn của nàng:

– Hự… Hự… Hự…

Tiếng rên như hòa nhịp với cái lỗ l.ồn khít khao, đẫm nước, cứ đều đều nuốt hết cả một ©ôи ŧɧịt̠ cương cứng, to bản, rồi lại nhả nó ra, rồi lại nuốt nó lại. Côи ŧɧịt̠ cứ liện tục hiện ra rồi đυ.c vào, mất hút ngay giữa đám lông. Hoàng Dung nằm yên mà hưởng thụ, nàng nhận thấy khoái lạc tột cùng khi được làʍ t̠ìиɦ với người mình yêu thương…

Thêm một thời gian thục ©ôи ŧɧịt̠ nữa, chợt thấy Hoàng Dung miệng há rộng ra, đầu rướn lên trên, người gồng cứng lại, hai tay vội ôm chụp lấy lưng Quách Tĩnh bấu chặt. Nàng kêu lên nghèn nghẹn:

- Muội... sướиɠ... ôi... chết mất...

Nàng đã lên tới đỉnh. Quách Tĩnh liền ngay sau đó cũng có cảm giác một luồng hơi ấm chạy dọc sống lưng mình, y “ôi... à... ặc...” một tiếng thật lớn, nằm đè xuống người Hoàng Dung, luồn tay chui xuống lưng và mông nàng, xiết nàng thật chặt như muốn hòa tan nàng vào trong y, rồi cong người đẩy hông xuất tinh khí xối xả vào trong l.ồn nàng, cuồn cuộn, sóng trào.

Y cứ để như vậy, thở hồng hộc trong sung sướиɠ, nàng thì cứ rên lên trong sự thỏa mãn. Tiếng rêи ɾỉ sướиɠ khoái hòa quyện vào nhau. Hai người cứ để yên như vậy cùng tận hưởng thêm một lúc nữa rồi lăn ra ôm nhau ngủ mà khômg cần mặc lại y phục.

Hai người làʍ t̠ìиɦ một cách ồn ào, rền rĩ nên không để ý tới xung quanh. Họ không biết rằng tự nãy giờ ở trên một cành cây cao gần đó, có một nhân vật vừa uống rượu, vừa gióng tai thu nhận hết mọi âm thanh, chứng kiến tất cả những màn hoan lạc diễn ra giữa cặp trai gái trẻ mà hồi tưởng về những ký ức xa xưa. Ngửa cổ uống thêm vài ngụm rượu, người lạ mặt kia thầm nghĩ:

- Thanh niên kia căn cơ nội công tốt, không biết vận dụng vào chuyện nam nữ này, chỉ có hùng hục, thật uổng phí. Còn con bé tiểu nha đầu kia thân thể thật hoàn mỹ không một khiếm khuyết nào. Thật giống với...

Y ta khẽ thở dài, nhìn xuống thấy bọn trẻ cứ tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ như vậy mà ngủ. Y ta vừa chiêm ngưỡng những đường cong gợi cảm của Hoàng Dung, vừa lắc đầu khẽ nói thầm:

- Hầy... dà... mấy đứa nhỏ này thật không biết gì là giang hồ hiểm ác, cứ thế kia... lỡ gặp ác nhân thì tan nát đời con bé. Thôi thì ta đành làm phúc ngồi đây canh giấc ngủ cho các ngươi vậy.

... Quách Hoàng hai người chợp mắt một lúc, trời đã dần sáng, có tiếng một con gà rừng gáy vang đánh thức cả hai người. Hoàng Dung ngáp một cái ngồi dậy, nói:

– Ðói quá!

Rồi phi người chỉ một chiêu đã tóm được con gà, cười nói:

– Chúng ta có bữa sáng ngon lành rồi đây.

Hai người mặc lại y phục. Hoàng Dung dùng ngọn Nga mi cương thích cắt tiết con gà, không mổ bụng, cũng không nhổ lông, dùng nước và một mớ đất sét bọc ngoài, đặt lên lửa đốt. Đốt một lúc, trong khối đất bốc ra một mùi thơm, đợi đến khi đất sét đã khô, tách lớp đất khô ra, lông gà cũng theo đó rụng ra, xé đôi con gà ra, thì thấy bộ lòng cũng co lại thành một cục, liền lôi hết bộ đồ lòng đó ra vứt đi, chỉ còn lại phần thịt gà trắng nõn, mùi thơm sực mũi.

Đốt một lúc, trong khối đất bốc ra một mùi thơm, đợi đến khi đất bùn đã khô, tách lớp đất khô ra, lông gà cũng theo đó rụng ra, thịt gà trắng nõn, mùi thơm sực mũi.

Hoàng Dung đang định chia đôi con gà ra, sau lưng chợt có người nói:

- Xé làm ba. Phần cái phao câu để cho ta!

Hai người giật nảy mình, sau lưng có người lén tới như thế mà mình hoàn toàn không hay biết gì, vội vàng quay lại, chỉ thấy người nói là một người ăn mày trung niên. Người này hàm vuông mặt dài, dưới cằm có râu, tay thô chân to, quần áo trên người vá chằng vá đυ.p nhưng rất sạch sẽ, cầm một chiếc gậy trúc xanh bóng loáng như ngọc, lưng đeo một chiếc hồ lô lớn sơn đỏ, vẻ mặt rất thèm thuồng, thần thái rất nôn nóng, tựa hồ nếu không đưa lão phần phao câu gà thì lão sẽ giơ tay ra cướp. Quách Hoàng hai người cũng chưa trả lời, người ấy đã ngồi phệt xuống đất chỗ đối diện, lấy chiếc hồ lô trên lưng xuống, mở nút ra, mùi rượu bốc lên ngào ngạt. Lão ừng ực uống luôn mấy hớp, đưa chiếc hồ lô qua Quách Tĩnh, nói:

- Thằng nhóc, uống đi.

Quách Tĩnh nghĩ thầm người này thật quá lỗ mãng, nhưng thấy lão hành động lạ lùng, biết có sự lạ, không dám coi thường, nói:

- Tôi không uống rượu, lão nhân gia người cứ uống thôi.

Lời lẽ vô cùng cung kính. Người ăn mày kia nhìn Hoàng Dung nói:

- Con nhóc, ngươi uống không?

Hoàng Dung lắc lắc đầu, chợt thấy bàn tay phải cầm hồ lô của lão chỉ có bốn ngón, ngón cái cụt tới tận bàn tay, liền giật nảy mình, nghĩ tới hôm trước nghe Khưu Xử Cơ, Vương Xử Nhất nói chuyện Cửu chỉ thần cái, nghĩ thầm:

- Chẳng lẽ hôm nay cơ duyên xảo hợp, lại gặp được bậc tiền bối cao nhân? Cứ thử thăm dò lời lẽ rồi sẽ tính.

Thấy lão nhìn nhìn con gà trên tay mình, cổ họng giật giật, miệng ứa nước dãi, trong lòng cười thầm, lập tức xé đôi con gà, đưa phần có phao câu qua. Người ăn mày cả mừng, đưa tay giật lấy, như mây trôi gió cuốn ăn sạch nhẵn, vừa ăn vừa không ngừng khen ngợi:

- Ngon quá, ngon quá, ngay cả tổ tông lão khiếu hóa ta cũng chưa từng được ăn một con gà ăn mày ngon thế này.

Hoàng Dung cười khẽ một tiếng, đưa nửa con gà còn lại cho lão. Người ăn mày ấy khiêm nhường nói: