Xạ Điêu Anh Hùng (Cải Biên)

Chương 34

Quách Tĩnh nói:

- Ðến Trung thu còn nửa năm nữa.

Hoàng Dung cười nói:

- Trong nửa năm ấy chúng ta cứ đi chơi khắp nơi, lại không hay à?

Quách Tĩnh vốn tính tình khoáng đạt, dù sao thì cũng đang là thiếu niên ham chơi, huống chi có người đẹp bên cạnh, lập tức vỗ tay khen hay. (Mọe nó chứ, bọn võ lâm trung quốc thời xưa chỉ có đánh nhau với đi chơi, méo phải làm gì cả vẫn cứ có tiền... sướиɠ thật).



Hai người tới một thị trấn nhỏ, nghỉ lại một đêm, sáng hôm sau mua một con ngựa trắng cao lớn. Quách Tĩnh nhất định cưỡi con ngựa trắng, cho Hoàng Dung cưỡi con tiểu hồng mã. Hai người sóng cương cùng đi, dọc đường du sơn ngoạn thủy, vô cùng vui vẻ. Một hôm đang đi thì trời đổ mưa cả hai ướt hết cả. Cố đi thêm một lúc thì mưa đã tạnh, trăng sáng lộ ra. Quách Tĩnh nhặt cành khô nhen lửa, Hoàng Dung lấy quần áo trong bao phục ra cho hai người thay, đem quần áo ướt hong lên đống lửa. Hai người ngồi im lặng trong bóng đêm. Quách Tĩnh nhìn Hoàng Dung say đắm. Nét đẹp của nàng bên ánh lửa càng thêm lung linh huyền ảo. Y phục nàng thay trên người thật khéo mỏng, vừa đủ để ánh lửa chiếu qua, thấp thoáng ẩn hiện những đường cong đầy mê hoặc. Y đến bên và ngồi xuống cạnh nàng. Giữa nơi thanh cao vắng lặng, hai người cảm thấy sóng tình đang cao, cùng choàng tay ôm nhau tự tình.

Bất chợt như nghĩ ra điều gì, Hoàng Dung khẽ đẩy y ra, vừa nói vừa khóc thút thít:

- Muội thật không xứng đáng với huynh nữa, tấm thân này đã bị nhơ nhớp rồi...

Quách Tĩnh sực nhớ chuyện giải cứu nàng từ tay bốn tên quái nhân mấy hôm trước, y hiểu ra vấn đề, liền kéo nàng lại, đặt tay vuốt lên tóc nàng và nói:

- Không đâu. Ta với Dung nhi là thật lòng. Ta yêu thích con người và tính tình của muội, thật tình không biết cách nào nói cho muội hiểu hết lòng ta. Nhưng nếu không có Dung nhi bên cạnh, ta.. ta sẽ chết đó.

Hoàng Dung nghe y nói, trong lòng dạt dào xúc động. Quen biết nhau một thời gian, nàng tin tưởng hoàn toàn về con người y, nàng biết y nói lời nào cũng đều là chân thành. Cảm động nàng nép vào vai y nũng nịu:

- Bây giờ nói vậy, sau này xin huynh đừng bao giờ bỏ rơi muội nhé.

Quách Tĩnh nghe thế thì nghiêm mặt lại:

- Ta lập lời thề là sẽ suốt đời yêu thương Dung nhi. Nếu sai lời thì trời... ự... ựmmm.

Hoàng Dung vội áp đôi môi mềm mại lên môi y, không cho y nói thêm nữa. Quách Tĩnh sau một lúc bị động, cũng bị hơi thở thơm mát của nàng làm cho xao động. Y nâng cằm nàng lên mà đặt lên đôi môi mọng đỏ một cái hôn thật dài. Hai cái lưỡi quấn vào nhau, tận hưởng cái ngon ngọt, cái ẩm ướt đê mê say đắm. Hai đôi môi dính sát vào nhau, hai cái lưỡi cứ xoắn xuýt mềm mại đuổi bắt nhau. Bỗng dưng Hoàng Dung vòng tay ra ôm cứng lấy người Quách Tĩnh, y cũng quàng tay ghì siết thân hình nàng vào lòng. Rồi cả ai đều ngả người xuống cát, hai thân hình nhập vào nhau như một. Cứ như thế, hai người nằm chồng lên nhau, cuốn chặt vào nhau, hôn nhau, nút lưỡi nhau, trao cho nhau từng hơi thở dồn dập, đổi cho nhau những nhịp tim rộn ràng.

Bú nút lưỡi nhau sau một thời gian dài, Quách Tĩnh nói qua hơi thở:

- Cho ta chiêm ngưỡng thân hình của muội nhé.

Hoàng Dung chưa kịp trả lời thì Quách Tĩnh liền cởϊ áσ nàng ra luôn. Hoa mắt trước một thân hình trắng muốt, mềm mại, thon thả, thơm mát. Trong đầu y thầm nghĩ hèn chi bọn nam nhân trong thiên hạ nhìn thấy nàng đều nảy sinh tà ý. Chả trách đêm qua bọn quái nhân kia dày vò nàng tơi tả. Nhớ đến hình ảnh Hoàng Dung bị bọn chúng dằn ngửa trên giường để cᏂị©Ꮒ, y lúc này bỗng dưng không thấy tức giận nữa. Thay vào đó là cảm giác hưng phấn tột cùng, không hiểu sao cơn nứиɠ ào ạt ùa về trong y.

(Chết thật... chết thật... không lẽ tên Quách Tĩnh ngu đần này bắt đầu nhen nhóm sở thích nhìn vợ mình bị người khác cᏂị©Ꮒ sao trời... thời nay kêu là cuckold đó mà... chà chà... vậy là có nhiều màn hay đang chờ phía sau, đạo hữu đồng da^ʍ chờ đón nhé).



Nói tiếp câu chuyện, Quách Tĩnh lúc này đang ôm trọn Hoàng Dung, trong đầu thì hiện lên cảnh lúc nàng dạng chân cho lũ quái nhân cắm ©ôи ŧɧịt̠ vào. Cảm thấy cơn nứиɠ căng tràn, y liền cúi xuống hôn say đắm lên cổ nàng, nàng nhắm mắt đê mê, miệng y dần trườn xuống ngậm lấy một bên đầṳ ѵú mà nút nhẹ, đồng thời đưa một tay xoa bóp lên cái bầu vυ' kia. Hành động của y làm Hoàng Dung nhột nhạt, nàng ưỡn cong người lên, ôm lấy đầu y mà xiết vô ngực, rồi hổn hển nói:

– Trời… huynh… muội thích quá...

Quách Tĩnh vừa xoa bóp cái vυ' mịn tròn, vừa thì thào trên cái đầṳ ѵú cương cứng:

– Muội đẹp quá... ta yêu muội...

Nói xong là y đưa bàn tay kia lần xuống phần hạ thể của nàng. Bàn tay cứ dịch chuyển chầm chậm qua một vùng da thịt mát rượi, rồi tới một vùng lá cỏ mịn màng, sau đó là một vùng đào khê ẩm ướt. Di chuyển tới đâu, Hoàng Dung có cảm giác sướиɠ ran người đến đó. Khi ngón tay đυ.ng tới cái khe lạch là y liền cong ngón tay lại khẽ móc nhẹ...

– Ứm... ư... hà...

Hoàng Dung cong hết người lên rên thật khẽ. Ngón tay đó dần luồn sâu từ từ vào trong cái khe suối ướt nhờn đó tới tận đốt cuối cùng. Hoàng Dung đê mê đón nhận, cả người nàng như đang có hàng trăm hàng ngàn con kiến nhỏ chạy bò khắp nơi, luồn lách đến từng lỗ chân lông, khiến nàng nhột nhạt đê mê khó tả. Quách Tĩnh nhẹ nhàng rút ngón tay ra và ấn vào lần nữa, cứ thế rút ra ấn thêm vài lần, lưỡi thì vẫn không ngừng liếʍ đầṳ ѵú nàng hết bên này đến bên kia. Sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ đê mê và sự tự nguyện đón nhận của nàng làm cho hai cái bầu vυ' nàng lúc này mới thật sự trở thành tuyệt phẩm. Hai quầng vυ' nhỏ nhắn bắt đầu sưng phồng căng mọng lên như bị bơm nước, nó căng lên và đẩy hai núʍ ѵú vốn bình thường đã có hướng lên trên, càng làm cho nó chỉa ra nhọn hoắc, vểnh vυ't thẳng lên cứng ngắc, màu hồng cánh sen hiện rõ, nổi bật lên trên cái nền trắng phau của hai bầu vυ' bóng mượt. Hoàng Dung gồng người ôm chặt lấy người y. Ngón tay ở dưới vẫn tiếp tục đều đều ra vào l.ồn nàng giờ đã ra quá nhiều dâʍ ɖị©ɧ. Vách l.ồn của nàng cũng khẽ co bóp, phập phồng trên ngón tay y chật ních. Nàng nhắm nghiền hai mắt lại, há miệng thở không muốn ra hơi.

Quách Tĩnh đã cởi sạch quần áo từ lúc nào. Đồng thời cũng nhẹ nhàng tháo hết váy áo nàng ra. Nàng cảm nhận được một khúc gậy to lớn đang ép vào đùi nàng. Hoàng Dung vô thức đưa tay ra nắm cái khúc gậy đó vuốt ve và mở mắt ra nhìn xuống.

U...oa... Đây là lần thứ hai nhìn thấy ©ôи ŧɧịt̠ Quách Tĩnh. Lần trước nàng còn quá e thẹn, thật sự chỉ dám nhìn rồi bú gần như theo sự hướng dẫn của Quách Tĩnh, chứ chưa dám nhận xét, cảm nhận về nó. Lần này thì khác, nàng nhìn thẳng vào ©ôи ŧɧịt̠ đó, mắt tròn xoe nhìn từng chi tiết, từ cái đầu khấc bóng lưỡng đỏ au, gù ra một cục to đùng, đến cái chiều dài thườn thượt của thân ©ôи ŧɧịt̠, nổi lên những đường gân to tướng loằng ngoằn. Nó to đến nỗi bàn tay nhỏ nhắn của nàng cầm lấy mà phải còn thiếu chút nữa mới giáp vòng hết. Tuy rất to nhưng không hề oặt ẹo, mà lại cứng ngắc, nóng hổi, chĩa thẳng ngông nghênh lên trời, da ©ôи ŧɧịt̠ lại không trơn bóng, nó sần sùi li ti như có những hạt cát ram rám bao quanh. Y có một bọc bìu dái không lòng thòng mà se căng, gọn gàng, hàng lông nơi tận cùng bóng mượt sạch sẽ. Nàng ngắm nhìn và kêu thầm... “Trời ơi... nó cứng cáp, to đùng, gân guốc nhưng trông thật hùng dũng và đẹp đẽ”. Nàng ngưỡng mộ, tò mò pha lẫn thèm muốn.

Hoàng Dung chợt nhớ tới lần nàng bị bốn tên quái nhân hϊếp da^ʍ. Cảm giác của nàng lúc đó chỉ là đau đớn và e chề, tuy đã bị bốn ©ôи ŧɧịt̠ đủ loại kích cỡ đâm thọc nhiều lần vào l.ồn, vào miệng, tuy bản năng cũng đem đến cho nàng chút ít kɧoáı ©ảʍ, nhưng không thể làm cho nàng sung sướиɠ, vì đó hoàn toàn là bị cưỡng ép bức da^ʍ.

Nhưng bây giờ thì khác… Bây giờ là với người yêu, bây giờ là với người tình. Nghĩ tới đó, nàng khoan thai nắm lấy c̠ôи ŧɧịt̠ của Quách Tĩnh, bóp chặt lấy thân cu y, làm máu dồn lên đầu cu căng tức. Hoàng Dung từ từ lật người lên để Quách Tĩnh nằng ngửa ra mặt đất, nàng xoay mình ngược lại, úp thẳng cái l.ồn vào miệng y. Phần nàng thì nhìn chăm chăm vào ©ôи ŧɧịt̠ trong tay rồi đưa miệng tới mà ngậm nó vào trong họng luôn. Nguyên cả cái đầu nấm mất hút trong miệng nàng.