Cây Và Đất

Chương 46

Thiệu Ứng Hi không quan tâm đứa bé là trai hay gái, anh nghĩ miễn là Thẩm Oánh sinh là được rồi.

Ba mẹ anh không phải loại người cổ hủ, con trai hay gái cũng đều giống nhau.

Sau khi nghỉ ngơi, mỗi ngày Thẩm Oánh ngủ đến đúng giờ là tỉnh giấc, đã lâu cô không được hưởng thụ cuộc sống thoải mái như vậy.

Ba mẹ chồng đối xử với cô rất tốt, hầu như ngày nào họ cũng mua rất nhiều thuốc bổ đến cho cô.

Trong thời gian mang thai, Thẩm Oánh căn bản không có việc gì làm.

Bên tổ chuyên mục đều do Lâm Thần và Thiệu Ứng Hi lo liệu.

Thẩm Oánh chưa bao giờ được thư thái đến thế.

Nghỉ ngơi rồi lại nghỉ ngơi, cô cũng khá lười biếng.

Tuy nhiên sau khi mang thai, tâm trạng Thẩm Oánh đã tốt hơn trước rất nhiều.

Khoảng thời gian Từ Dân Thành rời đi, cô luôn cho rằng mình không còn lý do để sống tiếp.

Cho đến khi cô mang thai, biết được trong bụng mình có một sinh mệnh mới nhú thì Thẩm Oánh lại có lý do để tiếp tục sống.

Làm mẹ sẽ trở nên mạnh mẽ, câu này người lớn nói không hề sai.

Thẩm Oánh nghĩ nửa đời sau của mình sẽ vì con mà sống.



Bởi vì mang thai nên mối quan hệ giữa Thẩm Oánh và Thiệu Ứng Hi đã gần gũi hơn trước rất nhiều.

Mỗi ngày Thiệu Ứng Hi đi làm về đều ôm Thẩm Oánh hôn lên bụng cô vài cái, sau đó lại trò chuyện với con.

Thẩm Oánh hoàn toàn có thể cảm nhận anh yêu thương con đến cỡ nào.

Thực ra như thế này cũng rất tốt, sau này con của cô sẽ rất hạnh phúc.

Ngày dự sinh của Thẩm Oánh là vào tháng 9, trước ngày dự sinh ba ngày cô đã đến bệnh viện.

Sinh con là một quá trình rất thống khổ, trước kia Thẩm Oánh đã từng nghe nhiều người nhắc đến.

Dù đã chuẩn bị tâm lý nhưng cơn đau lúc sinh khiến cô không thể nào quên được.

Chẳng trách người ta luôn nói rằng nếu một người phụ nữ chịu sinh con cho một người đàn ông thì nhất định người đó rất rất yêu anh ta.

Nó thực sự rất đau.

Sau khi đứa trẻ chào đời, Thẩm Oánh đau đến ngất đi.

Lúc nhắm mắt lại, cô nhớ đến câu hỏi mà Từ Dân Thành đã hỏi cô.

“Em có thích trẻ con không?”

Thẩm Oánh nhớ rõ, lúc ấy cô từng trả lời là “Em không thích”, sau đó Từ Dân Thành nói anh cũng không thích.

Kỳ thật chắc là anh rất thích đó chứ? Nếu không thích trẻ con thì anh sẽ không hỏi cô như vậy rồi.

**

Thiệu Ứng Hi không lập tức ôm con như những người ba khác, mà ngược lại anh đứng bên giường bệnh trông nom cô rất lâu.

Thiệu Ứng Hi dùng khăn ước cẩn thận lau mồ hôi trên người Thẩm Oánh, đắp kín chăn cho cô rồi sau đó mới đi đến phòng của em bé.

Trên chân em bé có cột tên, Thiệu Ứng Hi nhìn cục thịch đỏ bừng kia, trái tim đã dần tan chảy.

Em bé vừa mới chào đời, vẫn chưa mở mắt ra.

Tóc thằng bé ướt sủng, làn da đỏ, lại còn khá nhăn nheo.

Nói thật, nó hơi khó nhìn.

Nhưng Thiệu Ứng Hi chỉ cảm thấy thằng bé cực kỳ thân yêu và dễ thương.

Bốn vị người lớn lại càng cảm thấy bé đáng yêu hơn, một lúc lại ôm rồi một lúc lại vuốt ve.

“Ôi, cháu trai yêu quý của bà.” Mẹ Thiệu cầm tay em bé cười vô cùng hạnh phúc.

Ba Thiệu nói: “Người ta nói con trai giống mẹ, tôi cũng cảm thấy thằng bé giống Thẩm Oánh. Lúc con trai chúng tôi mới sinh ra nó còn xấu hơn nhiều.”

Ba Thẩm mẹ Thẩm nói: “Đúng thật là giống con gái nhà chúng ta. Hôm nào tôi tìm ảnh lúc mới sinh của con gái, trông như được đúc từ một khuôn.”

Bị mọi người ghét bỏ, Thiệu Ứng Hi có chút không phục.

“Lúc bé con xấu đến vậy ạ? Sao con lại không thấy vậy ta?” Thiệu Ứng Hi biện hộ cho chính mình.

Mẹ Thiệu nói: “Dù sao cũng không bằng cháu trai của mẹ.”

Ba Thiệu đồng ý: “Ừ, nhất định không đẹp bằng cháu trai của ba.”

Thiệu Ứng Hi cứng họng: “…”

Mọi người trong phòng cười rất vui vẻ, ai đi ngang qua nghe thấy tiếng cười của họ cũng sẽ bị lây cho cười theo.

Rất nhanh em bé đã ngủ, sau đó Thiệu Ứng Hi quay lại phòng bệnh để trông nom Thẩm Oánh.



Lúc Thiệu Ứng Hi quay lại, Thẩm Oánh đã tỉnh.

Nhưng sắc mặt của cô vẫn không tốt lắm, có lẽ vẫn chưa hồi phục.

Thiệu Ứng Hi nhìn dáng vẻ bơ phờ của Thẩm Oánh thì cực kỳ đau lòng.

Anh duỗi tay ôm Thẩm Oánh vào lòng, nhẹ nhàng nói: “Bà xã, em vất vả rồi. Sau này anh nhất định sẽ đối xử tốt với em.”

Thẩm Oánh nhẹ nhàng gật đầu, cô hỏi Thiệu Ứng Hi: “Con đâu rồi?”

Thiệu Ứng Hi nói: “Vừa nãy chơi một chút đã ngủ rồi. Nếu em muốn nhìn, bây giờ anh vào ôm nó ra cho em.”

Thẩm Oánh ngăn anh lại: “Không cần đâu, cứ để thằng bé ngủ đi. Đợi thằng bé tỉnh anh ôm tới cũng được.”

Thiệu Ứng Hi nói: “Được rồi, nghe em.”

“Em đói chưa, muốn ăn gì không? Anh nói ba mẹ làm cho.” Thiệu Ứng Hi đưa tay xoa tóc cô.

Thẩm Oánh nhắm mắt suy nghĩ một hồi rồi nói: “Em muốn ăn cháo bắp.”

Thiệu Ứng Hi nói: “Được rồi, anh nói với ba mẹ nấu cho em. Em còn muốn ăn gì nữa không?”

Thẩm Oánh nói: “Cái gì cũng được…”

Thiệu Ứng Hi gật đầu, “Ừ, anh biết rồi.”

Xác định Thẩm Oánh sẽ ăn gì xong, Thiệu Ứng Hi đi ra ngoài nói với ba mẹ về nhà nấu cháo cho cô.

Thiệu Ứng Hi ở một mình trong phòng, dựa vào bên giường, trong lòng rất trống rỗng.

Cô đã làm mẹ, từ nay, cô sẽ không còn sống cho riêng mình nữa.

Cô sẽ trở thành những người trong số đông đó, không còn tư cách để nói đến chuyện yêu đương.

Thẩm Oánh đưa tay lên chạm vào trái tim của cô, sau khi cảm nhận được nhịp đập nước mắt cô bỗng trào ra.

Em bé ngủ hơn nửa giờ là đã tình, Thiệu Ứng Hi ôm bé đi đến phòng bệnh của Thẩm Oánh.

——

Lúc Thiệu Ứng Hi ôm em bé đi vào, Thẩm Oánh vừa lau nước mắt xong.

Cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra làm Thẩm Oánh trở tay không kịp.

Lúc nhìn thấy Thiệu Ứng Hi và cục thịt nhỏ trên tay anh, Thẩm Oánh mới thả lỏng một chút.

Thẩm Oánh ngồi trên giường, ôm lấy em bé từ trong tay anh.

Nho nhỏ, mềm mại, bây giờ thằng bé đã mở mắt rồi.

Đôi mắt em bé mới sinh cực kỳ sáng, Thẩm Oánh có thể nhìn thấy chính mình qua đáy mắt của bé, tựa như là đang soi gương.

Thẩm Oánh cúi đầu hôn lên mặt của bé, “Cục cưng, cục cưng của mẹ, con thật đáng yêu!”

Thiệu Ứng Hi nói: “Ba mẹ anh cũng nói cháu trai của mình rất dễ thương, còn nói lúc bé anh rất xấu. Anh nghĩ sau này mỗi ngày anh đều phải uống một lọ giấm rồi.”

Thẩm Oánh bị Thiệu Ứng Hi chọc cười, cô nói: “Nhưng mà con trai của em thực sự dễ nhìn hơn anh đó.”

Thiệu Ứng Hi nói: “Ừ, là vì gen anh tốt.”

Thẩm Oánh nói: “Không phải, là bởi vì người mẹ nào cũng đều nghĩ rằng con mình là đẹp nhất.”

Thiệu Ứng Hi khóc không ra nước mắt, anh rất muốn hỏi Thẩm Oánh: Tại sao mẹ anh lại không thấy anh đẹp vậy?

**

Ở cữ là một quá trình cực kỳ lâu dài.

Cũng may Thẩm Oánh sinh vào mùa thu nên không gặp nhiều khó khăn trong thời gian ở cữ.

Ở bệnh viện hai ngày thì Thẩm Oánh về nhà.

Cô vẫn ở nhà của cô và Thiệu Ứng Hi, còn người lớn thì thay nhau chăm sóc cho cô.

Cả Thẩm Oánh và Thiệu Ứng Hi đều là con một, người lớn hai bên nhà cũng không có việc gì làm nên bọn họ thay nhau chăm sóc.

Thẩm Oánh không có sữa mẹ nên em bé vẫn luôn uống sữa bột.

Sau khi sinh, Thẩm Oánh kiểm soát chế độ ăn uống của mình, vì cô không muốn để cân nặng ở mức 3 con số.

Cậu con trai rất nghịch ngợm, thường vận động tay chân rất hoạt bát.

Lúc Thẩm Oánh ôm thằng bé, nó cũng không ngồi yên. Giá đồ chơi thường xuyên bị nó đạp ngã.

Mỗi đêm Thiệu Ứng Hi đều ngủ cùng hai mẹ con, nửa đêm cũng đều là anh dậy pha sữa cho con.

Thực lòng mà nói, anh nhẫn tâm để Thẩm Oánh lo lắng những việc này.

Thiệu Ứng Hi vẫn cho rằng phụ nữ không nên bởi vì chăm con mà khiến mình già đi.

Anh cũng không muốn nhìn Thẩm Oánh có quầng thâm ở mắt.

Có Thiệu Ứng Hi giúp đỡ, trạng thái tinh thần của Thẩm Oánh đã phục hồi nhanh chóng.

Sau khi em bé được một trăm ngày, Thẩm Oánh bắt đầu trở lại đài truyền hình làm việc.

Người lớn trong nhà đã từng ngăn cản, nhưng lại không được.

Thẩm Oánh không muốn lúc nào cũng ở nhà nghỉ ngơi, mà Thiệu Ứng Hi cũng không muốn cô từ bỏ sự nghiệp vì con cái.



Sau khi trở lại làm việc, Thẩm Oánh và Thiệu Ứng Hi trở thành đôi vợ chồng mẫu mực ở đài truyền hình.

Lúc mọi người nhắc đến hai người họ, đều sẽ cực kỳ ghen tị.

Một số đồng nghiệp không thân lắm lúc nói chuyện với Thẩm Oánh luôn nói: Em nhìn xem, cuộc sống của em tốt biết bao, tìm được người chồng thế này và sinh được một cậu con trai đáng yêu như vậy thì quả thực đã chiến thắng cuộc đời rồi.

Thẩm Oánh thường bật cười trước những lời như vậy.

Cô sẽ không giải thích cho người khác hiểu, lại càng không nói cho người khác biết, kỳ thực cô cũng không may mắn như vậy.

Cô sống một cuộc sống mà mọi người đều muốn, nhưng cô không bao giờ được trở về với người mình yêu.

Vào tháng Giêng, Thẩm Oánh nói mình muốn đi Bắc Hải với Thiệu Ứng Hi.

Cô không có mục đích giấu diếm quá khứ của mình mà thẳng thắn nói với Thiệu Ứng Hi.

Thiệu Ứng Hi nói: “Nếu em muốn đi thì anh đi với em.”

Thẩm Oánh nói: “Ừ, được.”

Cô cũng biết rõ cô căn bản không thể đi một mình.

Bây giờ cô và Thiệu Ứng Hi đã là vợ chồng, vợ chồng phải làm mọi việc cùng nhau, không được hành động riêng rẽ.

Cho dù Thiệu Ứng Hi đồng ý cho cô đi một mình thì bốn người lớn trong nhà cũng sẽ không đồng ý.

Nên Thẩm Oánh không vùng vẫy đấu tránh một cách vô vị như vậy nữa.

**

Ngày 3 tháng Giếng, Thẩm Oánh và Thiệu Ứng Hi bay đến Bắc Hải.

Lúc đi ra khỏi sân bay, Thẩm Oánh lại nhìn thấy khách sạn ở phía chếch đối diện kia.

Hồi ức bỗng dâng lên như thủy triều, khi cô nhìn thấy bảng tên của khách sạn , trước mắt Thẩm Oánh dần mờ đi.

Kỳ thật cô không muốn khóc trước mặt Thiệu Ứng Hi chút nào.

Thiệu Ứng Hi lấy khăn giấy lau nước mắt cho Thẩm Oánh, ôm cô vào lòng an ủi: “Chuyện đã qua rồi, em đừng buồn nữa.”

Thẩm Oánh lấy khăn giấy trên tay Thiệu Ứng Hi dùng sức lau mắt.

Cô nhỏ giọng nói xin lỗi với Thiệu Ứng Hi: “Em xin lỗi.”

Cô không nên vì Từ Dân Thành khóc ở trước mặt Thiệu Ứng Hi.

Mặc dù ngoài miệng anh nói không sao nhưng chắc chắn trong lòng sẽ khác.

Thiệu Ứng Hi nói: “Nếu anh tức giận thì anh đã không đồng ý cho em đến đây.”

Mắt cô lại ươn ướt, “Cảm ơn anh…”

Thiệu Ứng Hi nói: “Vợ chồng với nhau, cảm ơn cảm ơn cái gì.”

Thiệu Ứng Hi và Thẩm Oánh tìm một khách sạn hạng sao để qua đêm, chuẩn bị ngày hôm sau sẽ đi thăm Từ Dân Thành.

Buổi tối sau khi tắm xong, Thiệu Ứng Hi cẩn thận sấy tóc cho Thẩm Oánh.

Lúc sấy tóc cho cô, Thiệu Ứng Hi hỏi: “Ngày mai em muốn đi thăm anh ta một mình sao?”

Thẩm Oánh ngẩn người, cô nói: “Nếu anh muốn đi… thì cùng đi đi?”

Thiệu Ứng Hi nói: “Anh đưa em đến đó, sau đó ở bên ngoài đợi em. Anh không làm phiền hai người.”

Thẩm Oánh nói: “Cảm ơn…”

Thiệu Ứng Hi vỗ trán cô, “Nói bao lần rồi, không được phép nói cảm ơn. Nghe rất khách sáo.”

Thẩm Oánh gật đầu, sau đó vòng tay qua cổ Thiệu Ứng Hi rồi hôn lên má anh.

Thiệu Ứng Hi lập tức sững người, sau khi phản ứng lại, anh ném máy sấy tóc sang một bên rồi đè lên người Thẩm Oánh.

Kể từ khi cô mang thai, hai người họ cũng không sinh hoạt vợ chồng.

Ở tuổi này của Thiệu Ứng Hi, không thể không có ham muốn.

Anh chịu nhẫn nhịn, cơ bản là vì thương Thẩm Oánh.

Một đêm làm ba lần, thể lực của Thiệu Ứng Hi thật đáng kinh ngạc.



Cuối cùng Thẩm Oánh không còn ý thức, ngủ một giấc đến 9 giờ 30 sáng hôm sau.

Vệ sinh ăn sáng xong, đã là mười giờ ăn sáng.

Thẩm Oánh và Thiệu Ứng Hi đón xe đi đến nghĩa trang, Thiệu Ứng Hi biết ý đi đến cổng liền dừng lại.

Anh vẫy tay với cô, cười nói: “Em vào đi, anh đợi em ở đây. Em muốn ở bao lâu tùy thích, anh vẫn luôn ở đây.”

Thẩm Oánh cũng cười với Thiệu Ứng Hi, cô nói: “Sẽ không lâu đâu, em vào nhanh lắm.”

Nói xong, cô quay người đi vào nghĩa trang.

Trước mộ của Từ Dân Thành có cỏ dại mọc um tùm, Thẩm Oánh quỳ xuống nhổ hết cỏ dại trên mộ, lại còn bị cỏ cứa vào lòng bàn tay.

Trong nháy mặt, Từ Dân Thành đã đi được hai năm.

Hai năm qua, cô kết hôn, cũng đã làm mẹ.

Quỳ trước mộ của Từ Dân Thành, Thẩm Oánh bỗng cực kỳ áy náy.

Cô cảm thấy cô đã phản bội Từ Dân Thành, phản bội quá khứ của họ, phản bội tình yêu của bọn họ.

Thẩm Oánh vừa khóc vừa nói: “Em xin lỗi…Từ Dân Thành…Em thực sự xin lỗi.”

Không ai đáp lại cô.

Thẩm Oánh càng khóc nhiều hơn, không ngừng lặp lại ba chữ ‘em xin lỗi’.

Nước mắt của cô rơi xuống mộ, sau đó từ từ đã khô đi.

Khóc khoảng nửa tiếng, cuối cùng Thẩm Oánh cũng tỉnh táo được một chút.

Cô lau nước mắt, nhìn chằm chằm vào mộ anh rất lâu.

Cuối cùng, Thẩm Oánh hít một hơi thật sâu rồi nói ra quyết định của mình với Từ Dân Thành.

Cô nói: “Từ Dân Thành, sau khi anh đi, em cảm thấy mình không còn động lực để sống tiếp. Đã rất nhiều lần em từng nghĩ, bằng không đi xuống với anh cũng tốt…”

“Nhưng mà bây giờ em có con, thằng bé rất dễ thương. Lúc nhìn thằng bé, em như có lý do để sống tiếp. Em không biết anh có hiểu được lòng em không nhưng em tạm thời…không thể ở bên cạnh anh.”

“Nhưng mà em nhớ lời hứa với anh.”

Thẩm Oánh cười nói: “Đợi em chết đi, nhất định sẽ phải chôn cùng anh. Cho nên anh chờ em mấy năm nữa, được không?”

“Em muốn cùng con mình lớn lên, nhìn nó thành gia lập nghiệp.”

Vẫn không có ai đáp lại.

Nói xong, Thẩm Oánh liền đứng dậy rời đi.

Cô tin rằng Từ Dân Thành sẽ hiểu cô.

Anh chắc chắn sẽ hiểu cảm giác vất vả đi tìm lý do để tiếp tục sống.

Tựa như anh lúc trước.



Chưa đầy một giờ Thẩm Oánh đã đi ra, đây là điều Thiệu Ứng Hi không ngờ tới.

Anh nghĩ cô phải ở trong đó ít nhất hai ba giờ. Nhìn thấy Thẩm Oánh đi ra, Thiệu Ứng Hi hỏi cô: “Xong rồi hả?”

Thẩm Oánh nói: “Đúng vậy, xong rồi.”

Thiệu Ứng Hi nói: “Anh tưởng em phải ở rất lâu. Kỳ thật em cũng nên trò chuyện với anh ta nhiều chút, dù sao cũng hơn hai năm–”

Thẩm Oánh ngắt lời anh, cười nói: “Thật sự xong rồi, chúng ta về đi thôi.”

**

Ở Bắc Hải một ngày, Thẩm Oánh và Thiệu Ứng Hi liền trở về.

Đi ra khỏi sân bay thành phố, cô bất ngờ lao vào lòng anh.

Thiệu Ứng Hi giật mình: “Sao vậy?”

Thẩm Oánh nói: ” Thiệu Ứng Hi, sau này em cũng sẽ đối xử tốt với anh. Chúng ta và con cùng nhau sống tốt mỗi ngày.”

Thiệu Ứng Hi vui vẻ cười một tiếng: “Được.”

Sau khi trở về từ Bắc Hải, Thẩm Oánh dành hết tâm trí làm vợ và mẹ.

Nhìn Thẩm Oánh như vậy, đôi khi Thiệu Ứng Hi còn cảm thấy mình như đang mơ.

Cũng may ông trời không để anh phải đợi lâu, chí ít vẫn còn ưu ái anh.

Mỗi ngày, Thẩm Oánh và Thiệu Ứng Hi đi làm tan làm cùng nhau, dường như là 24 giờ đều ở bên nhau.

Con mỗi ngày một lớn, Thẩm Oánh và Thiệu Ứng Hi sẽ đưa con đi chơi, cả gia đình ba người cùng nhau đi dạo phố, đi ăn cơm.

**

Thấm thoát lại qua thêm bốn năm.

Năm nay, đã tròn sáu năm kể từ lúc Từ Dân Thành ra đi.

Thẩm Oánh cũng từ hai mươi bốn tuổi biến thành ba mươi tuổi.

Thời gian không tha cho một ai.

Trong tích tắc, con của Thẩm Oánh và Thiệu Ứng Hi đã được bốn tuổi.

Vài ngày sau sinh nhật tròn bốn tuổi của thằng bé, đã có một tai hoạ rất lớn xảy ra ở tỉnh C.

Tại khu A của thành phố, có kho dầu bị nổ, cầu vượt bị nổ đến sụp, thiệt hại rất nặng nề.

Vụ nổ xảy ra vào lúc 9 giờ tối, vừa lúc hôm đó Thẩm Oánh tăng ca, còn Thiệu Ứng Hi không có ở đó.

Trong số những người tăng ca, chỉ có Thẩm Oánh là một phóng viên, cô thực hiện nhiệm vụ của mình, lao đến hiện trường đầu tiên.

Trước khi đến hiện trường, Thẩm Oánh đã gửi tin nhắn cho Thiệu Ứng Hi, sau đó ném điện thoại vào túi xách.

Thẩm Oánh vội vàng cầm máy quay, bút ghi âm lái xe đi đến hiện trường.

Từ khi vào nghề đến nay, đây là sự cố bất ngờ lớn nhất mà Thẩm Oánh tiếp xúc gần như thế.

Lúc đến nơi, ngọn lửa tại hiện trường vẫn chưa tắt, toàn bộ khu vực bị khói đen dày đặc bao phủ.

Âm thanh của xe cứu hỏa, xe cứu thương và cảnh sát vẫn không ngừng lại.

Thẩm Oánh bị sặc khói ho liên tục, cũng không thể cầm chắc máy quay.

Các phóng viên đến đây cũng như những người lính cứu hỏa, cứ thế chạy lao vào hiện trường.

Nhìn những người này, Thẩm Oánh bất ngờ tìm lại được lý tưởng và đam mê mà cô đã đánh mất nhiều năm qua.

Cô đã từng muốn trở thành một phóng viên như vậy.