Cây Và Đất

Chương 45

Đã từng có người nói: “Giữa muôn vàn nỗi cô đơn trên thế gian này, con người sợ nhất chính là cô đơn về tinh thần”.

Bây giờ cuối cùng Thẩm Oánh cảm nhận được hàm nghĩa của câu nói này.

Rõ ràng bên cạnh có rất nhiều người, rõ ràng là cô đang cười, nhưng trong lòng vẫn mãi cô đơn.

Không có ai thực sự hiểu cô, thứ họ đang thấy chỉ là một cái xác không hồn.

Ba Thẩm cũng nói: “Đúng vậy, sau khi con và Tiểu Thiệu ở bên nhau, trông con vui vẻ hơn rất nhiều.”

Thẩm Oánh cười không nói.

Thiệu Ứng Hi nói: “Thật ra con nói rất nhiều, rồi từ từ cô ấy cũng bị ảnh hưởng. Nhưng mà con nghĩ như vậy khá tốt.”

Mẹ Thẩm đồng ý: “Đúng vậy, đúng vậy, nói chuyện nhiều sẽ trở nên thân thiết hơn. Ngày nào cũng nghiêm mặt, như vậy sẽ không ai dám tới nói chuyện với con.”

Thẩm Oánh mím môi, sau đó cầm đũa xới cơm ăn.



Quả thật Thiệu Ứng Hi rất biết cách đối phó với người lớn, ba người họ nói chuyện quên cả trời đất, cuối cùng nói đến chuyện kết hôn.

Ba mẹ Thẩm Oánh rất sốt ruột, dù sao thì cô cũng đã hai mươi lăm rồi.

Nhân cách của Thiệu Ứng Hi không có vấn đề gì, hai người lại còn là đồng nghiệp của nhau, sau này cũng có thể giúp đỡ lẫn nhau.

Ba mẹ Thẩm Oánh rất hài lòng với Thiệu Ứng Hi, trò chuyện một lúc là bắt đầu thăm dò ý tứ của Thiệu Ứng Hi.

Mẹ Thẩm hỏi Thiệu Ứng Hi: “Con bằng tuổi con gái bác phải không?”

Thiệu Ứng Hi gật đầu, “Cùng tuổi ạ, nhưng con lớn hơn cô ấy vài tháng.”

Mẹ Thẩm nói: “Cùng tuổi rất tốt, dễ dàng nói chuyện. Sau này cũng không có khoảng cách thế hệ.”

Thiệu Ứng Hi nói: “Vâng ạ.”

Mẹ Thẩm hỏi Thiệu Ứng Hi: “Người nhà con có thúc giục con không?”

Thiệu Ứng Hi nói: “Có ạ, ba mẹ chỉ có một mình con, từ lúc tốt nghiệp đại học là bắt đầu thúc giục rồi ạ.”

Mẹ Thẩm cười nói: “Làm ba mẹ, chính là quan tâm con cái cả đời.”

Thiệu Ứng Hi nói: “Trước kia không gặp được người phù hợp nên chưa nghĩ đến chuyện kết hôn. Nhưng … bây giờ thì cháu đã gặp được rồi ạ.”

Thiệu Ứng Hi nói chuyện rất khéo, chỉ cần một câu nói đã khiến ba mẹ Thẩm Oánh vui mừng rạng rỡ.

Ba Thẩm vỗ vỗ Thẩm Oánh bên cạnh hỏi: “Con gái, còn con thì sao? Con nghĩ thế nào?”

Thẩm Oánh ngẩng đầu, “Con nghe anh ấy.”

Mẹ Thẩm nói: “Nè nha, lời nói này, ba mẹ chưa từng thấy con nghe lời đến vậy.”

Ba Thẩm cũng khá ngạc nhiên, hai người đều không ngờ lần này Thẩm Oánh sẽ nghe lời như vậy.

Chỉ có Thiệu Ứng Hi là không vui nổi.

Thật sự không vui nổi…ngược lại trong lòng cực kỳ chua xót.

Nhưng không còn cách nào, là anh tự chọn lấy.

Nếu anh muốn ở bên Thẩm Oánh thì anh phải chấp nhận cô như thế này.

Thiệu Ứng Hi nói: “Con sẽ về nhà thảo luận với ba mẹ, tranh thủ giải quyết vấn đề này trong năm nay.”

Ba Thẩm mẹ Thẩm nói nói: “Con cũng đừng gấp, cứ thuận theo tự nhiên. Tóm lại, hai đứa luôn hạnh phúc với nhau là được rồi.”

**

Ăn cơm tối gần hai giờ, số lần Thẩm Oánh nói chuyện chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Cô nghe ba mẹ và Thiệu Ứng Hi lên kế hoạch cho tương lai. Rất tốt đẹp, nhưng cô không hề có chút mong đợi nào.

Sau khi ăn tối xong, Thẩm Oánh đưa Thiệu Ứng Hi xuống lầu.

Ra khỏi cửa toà chung cư, Thiệu Ứng Hi đột nhiên kéo Thẩm Oánh lại.

Thẩm Oánh ngẩng đầu nhìn Thiệu Ứng Hi, anh cười với cô rồi sau đó nhẹ nhàng ôm cô vào lòng.

Thiệu Ứng Hi ghé vào tai cô, nhẹ nhàng hỏi: “Bây giờ nói đến chuyện kết hôn thì em có để ý không?”

Thẩm Oánh nói: “Em không để ý.”

Thiệu Ứng Hi nói: “Anh muốn nghe lời nói thật, đừng gạt anh.”

Thẩm Oánh nói: “Em thực sự không để ý.”

Dù sao sớm muộn gì cô cũng sẽ kết hôn, dù sao cái cây của cô cũng không bao giờ quay trở lại nữa.

Thiệu Ứng Hi có chút kích động, anh thở gấp. Anh là người rất hoa mỹ, nhưng đây là lần đầu tiên chỉ vì lời nói của một cô gái lại khiến anh hưng phấn đến vậy.

Thiệu Ứng Hi hôn lên trán cô, không ngừng hôn cô, hứa hẹn với cô hết lần này đến lần khác.

Anh nói: “Thẩm Oánh, anh sẽ chăm sóc em cả đời.”

Anh nói: “Anh sẽ luôn yêu em, trân trọng em.”

Anh nói: “Anh nhất định sẽ cho em hạnh phúc”.

Thẩm Oánh không nói gì, cô để Thiệu Ứng Hi ôm cô. Sau khi buông ra, hai người tạm biệt nhau.

**

Thiệu Ứng Hi là điển hình cho phái hành động.

Sau khi được Thẩm Oánh đồng ý, anh về nhà bàn bạc chuyện cưới xin với bố mẹ.

Ba của Thiệu Ứng Hi không có ý kiến

gì với Thẩm Oánh, mặc dù mẹ anh chưa bao giờ gặp cô, nhưng nghe họ miêu tả xong, cũng khẳng định Thẩm Oánh là một cô gái tốt.

Năm nay Thiệu Ứng Hi hai mươi lăm, tuổi này cũng nên kết hôn rồi.

Sau khi Thiệu Ứng Hi tốt nghiệp đại học, họ bắt đầu thúc giục thằng bé tìm người kết hôn, nhưng Thiệu Ứng Hi không nghe lời, mà thay bạn gái như thay áo.

Bây giờ vất vả lắm thằng bé mới chịu nghe lời, sao bọn họ có thể không đồng ý.

Một thời gian sau đó, Thiệu Ứng Hi bận rộn chuẩn bị cho chuyện kết hôn.

Đầu tiên, anh đưa ba mẹ đến thăm nhà Thẩm Oánh, hai nhà cùng nhau ăn cơm và bàn bạc ngày kết hôn cụ thể;

Sau đó, anh dùng tiền lương và tiền thưởng của thanh toán tiền đặt cọc nhà, đồng thời tìm một công ty trang trí nổi tiếng đến thiết kế.

Một mình Thiệu Ứng Hi thu xếp những chuyện này.

Thẩm Oánh chưa từng hỏi đến. Nói cũng thật buồn cười, rõ ràng là cô sẽ kết hôn, nhưng cô lại không biết gì cả.

Thiệu Ứng Hi cũng không trách Thẩm Oánh chuyện này.

Cuối cùng, ngày Thiệu Ứng Hi và Thẩm Oánh kết hôn đã được ấn định vào ngày 7 tháng 10.



Vào một ngày thứ Bảy của tháng 9, Thiệu Ứng Hi và Thẩm Oánh đến Cục Dân Chính đăng ký kết hôn.

Hôm đó trời nắng rất gắt, xung quanh Cục Dân chính có rất nhiều cây ngô đồng, lá cây xào xạc theo gió.

Lúc đi ngang qua những cái cây đó, Thẩm Oánh bỗng dừng bước.

Thiệu Ứng Hi hỏi cô: “Không phải là em hối hận đó chứ?”

Thẩm Oánh nhìn bóng cây động đậy theo gió trên mặt đất, nhẹ nhàng lắc đầu.

Cô nắm lấy tay Thiệu Ứng Hi nói: “Đi thôi, chúng ta đi đăng ký kết hôn.”

Thiệu Ứng Hi hào hứng dắt Thẩm Oánh đi vào Cục Dân Chính.

Chụp ảnh, ký tên và đóng dấu.

Quá trình kết hôn rất tẻ nhạt, sau cầm hai chiếc giấy đỏ ra khỏi Cục Dân Chính, Thẩm Oánh lại nghe thấy tiếng lá xào xạc.

Thẩm Oánh nói: “Anh ấy đang nói chuyện với em.”

Thiệu Ứng Hi sờ vào trán của cô, “Em không sao chứ?”

Dường như trạng thái tinh thần của cô có gì đó không ổn, đây là điều mà Thiệu Ứng Hi có thể cảm nhận được.

Anh luôn biết Thẩm Oánh vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi bóng tối sau khi Từ Dân Thành, nhưng anh không dám nhắc đến.

Nhắc đến Từ Dân Thành, hẳn là Thẩm Oánh sẽ đổi ý.

Cái tên này đã trở thành cấm kỵ giữa hai người họ.

Không ai nhắc đến nó, chỉ vì muốn tạo hoà bình.

Sau khi đăng ký xong, đương nhiên là Thẩm Oánh sẽ chuyển đến ngôi nhà mới mà Thiệu Ứng Hi đã mua để sống cùng anh.

Thiệu Ứng Hi trang trí căn nhà rất đẹp. Giường ngủ được phủ bằng khăn trải giường màu đỏ rực, trông đặc biệt hạnh phúc.



Đến tối, Thẩm Oánh đi tắm, mặc đồ ngủ nằm trên ga trải giường đỏ rực, dùng chăn đắp lên người.

Nghe tiếng nước chảy trong phòng tắm, Thẩm Oánh đột nhiên khóc lên.

Cô biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, lần đầu tiên của cô, chẳng mấy chốc sẽ biến mất.

Thẩm Oánh cắn chăn, cô cực kỳ hối hận.

Cô nên đưa lần đầu tiên cho Từ Dân Thành.

Nếu cô mặt dày hơn một chút, Từ Dân Thành hẳn sẽ không có cách nào chống cự được…

Cô đang nghĩ như vậy, Thiệu Ứng Hi đã tắm xong đi ra.

Thiệu Ứng Hi mặc áo choàng tắm, không buộc dây lưng, Thẩm Oánh nhìn thoáng qua liền nhìn thấy phần bụng lộ ra bên ngoài của anh.

Anh có một thân hình rất đẹp, người cao khỏe, cơ bắp, nhưng không phải là loại có nhiều cơ bắp kia.

Nghĩ cũng đúng, nếu như điều kiện không tốt thì không có nhiều phụ nữ vây quanh anh như vậy.

Thẩm Oánh lau khô nước mắt rồi nhìn Thiệu Ứng Hi.

Thiệu Ứng Hi nằm xuống bên cạnh Thẩm Oánh, dùng một tay ôm cô vào lòng.

Anh là người rất giỏi trong chuyện giường chiếu.

Anh hôn lên tai, cổ và xương quai xanh của cô, rồi từ từ dùng tay chạm vào lưng cô, cuối cùng trượt xuống thắt lưng rồi luồn tay vào trong đồ ngủ.

Cả người Thẩm Oánh run lên. Đến lúc này, cô không còn quay đầu được nữa.

Bây giờ cô đã gả cho anh rồi, vợ chồng làm chuyện này là chuyện bình thường.

Thẩm Oánh không ngừng tự nói với mình, thả lỏng và học cách hưởng thụ.

Sự thật chứng minh, tự thôi miên bản thân là rất hữu ích

Cuối cùng, quả nhiên cô đã thả lỏng.

Nhưng nó vẫn đau, dù gì đây cũng là lần đầu tiên, có thả lỏng hay cẩn thận thế nào đi chăng nữa thì cũng sẽ rất đau.

Thiệu Ứng Hi không ngạc nhiên chút nào, lúc trước anh đã biết chắc Thẩm Oánh và Từ Dân Thành chưa từng phát triển đến bước này.

Bởi vì Từ Dân Thành quá yêu cô, cho dù Thẩm Oánh có nguyện ý thì cũng sẽ không làm những chuyện vô trách nhiệm như vậy.

Thiệu Ứng Hi rất có kinh nghiệm trong chuyện này, lúc sau Thẩm Oánh đã không thấy đau nữa.

Đến lần thứ hai, ý thức của cô không còn rõ ràng nữa.

Trong lúc mơ màng, cô cảm thấy mình nhìn thấy Từ Dân Thành.

Anh đứng bên giường, mỉm cười nhìn cô và Thiệu Ứng Hi làʍ t̠ìиɦ, trên mặt không có chút ghen tị nào.

Hóa ra anh rất hạnh phúc.

Thẩm Oánh nhắm mắt, nước mắt chảy ra từ khóe mắt.

Sau khi kết thúc, Thiệu Ứng Hi nhẹ nhàng ôm Thẩm Oánh đi ngủ.

**

Ngày tổ chức tiệc đã định, Thiệu Ứng Hi và Thẩm Oánh bắt đầu gửi thiệp mời.

Chuyện này cũng là do Thiệu Ứng Hi một tay sắp xếp.

Thẩm Oánh không có nhiều bạn bè, cô chỉ phát thiệp mời cho bốn người: Ba người bạn cùng phòng ở đại học và Trình Bồi Giai.

Thẩm Oánh tự mình đi đưa thiệp mời cho Trình Bồi Giai.

Cô vẫn luôn giữ danh thϊếp mà Trình Bồi Giai đã đưa cho cô trước đây, trên đó có địa chỉ công ty của cô ấy.

Thẩm Oánh không gọi trước cho cô mà trực tiếp bắt taxi đến công ty của Trình Bồi Giai.

Thấy Thẩm Oánh đến đây, Trình Bồi Giai hơi ngạc nhiên, cô dừng công việc trên tay ngẩng đầu nhìn Thẩm Oánh.

“Sao em đến đây không gọi trước? Có chuyện gì hả?” Trình Bồi Giai rất nhiệt tình với Thẩm Oánh.

Thẩm Oánh cười với cô, sau đó lấy thiệp mời trong túi xách ra, đặt lên bàn làm việc của cô.

Sau khi mở thiệp ra, trong nháy mắt Trình Bồi Giai liền cứng đờ.

Cô đọc lại nội dung thư mời một lần nữa, nhưng vẫn không tin được.

Trình Bồi Giai hỏi Thẩm Oánh: “Em… đây là thật sao? Tại sao lại nhanh như vậy?”

Từ Dân Thành qua đời chưa đầy một năm, Thẩm Oánh lại muốn kết hôn?

Một lúc sau Trình Bồi Giai vẫn chưa tiêu hoá được vấn đề này.

Cô cho rằng phải một khoảng thời gian nữa Thẩm Oánh mới vượt qua được.

Điều này không phải ép buộc, cũng không phải đáng trách.

Trình Bồi Giai hoàn toàn là đứng từ góc nhìn của phụ nữ, cô nghĩ muốn quên một người mình rất yêu, còn khó hơn việc lên trời.

Thẩm Oánh nói: “Đúng, em cũng không biết làm sao lại nhanh như vậy.”

Trình Bồi Giai hỏi: “Ba mẹ thúc giục em sao? Kỳ thật cũng có thể hiểu được —”

Thẩm Oánh lắc đầu, “Họ không thúc ép em, là chính em tự nguyện.”

Trình Bồi Giai mím môi không nói gì.

Thẩm Oánh nói: “Chẳng qua là em cảm thấy…Sớm muộn gì cũng phải quen một người khác, chết sớm sớm siêu sinh.”

Cô vừa nói, vừa cười, như thể đang cười nhạo chính mình.

“Ba mẹ em luôn muốn em kết hôn, em làm họ lo lắng nhiều năm như vậy, em cảm thấy mình không phải là đứa con ngoan. Cho nên em ngoan ngoãn một chút để họ vui vẻ. Sau khi kết hôn, em sẽ cố gắng sinh con, nhất định họ sẽ rất hạnh phúc.”

Trình Bồi Giai nghe vậy, bỗng có chút khó chịu, cô biết làm một người con không hề dễ dàng.

Trình Bồi Giai an ủi Thẩm Oánh: “Thật ra như vậy cũng tốt. Anh Dân Thành nhất định cũng sẽ hy vọng em hạnh phúc, chỉ cần người kia đối xử tốt với em là được rồi.”

Thẩm Oánh nói: “Đúng vậy, anh ấy nói với em, muốn em tìm một người tốt với em để kết hôn, em nhất định nghe lời anh ấy.”

Thẩm Oánh nói với giọng điệu như vậy khiến mũi Trình Bồi Giai chua xót, hốc mắt cô đã sớm ươn ướt.

Cô gái nhỏ này thực sự không dễ dàng gì.

Tại sao ông trời có thể tàn nhẫn như vậy?

Trình Bồi Giai đi đến trước mặt Thẩm Oánh ôm chầm lấy cô: “Sau này có chuyện gì thì cứ đến tìm chị, em cũng là người nhà của chị.”

Thẩm Oánh gật đầu, “Vâng, em biết rồi.”

Trình Bồi Giai nói: “Đối xử với bản thân tốt một chút, chuyện đã qua nên buông bỏ thì nên buông.”

Thẩm Oánh hỏi: “Em nên buông như thế nào đây?”

Trình Bồi Giai không nói nên lời.

Phải rồi, buông bỏ thế nào đây?

Nếu buông bỏ chỉ đơn giản như vậy thì trên đời này đã không có người vì yêu mà cả đời chẳng được bình yên.

**

Rất nhanh đã đến ngày tổ chức hôn lễ.

Ngày 7 tháng 10, là ngày 26 tháng 8 âm lịch, thích hợp cho việc cưới hỏi, chuyển chỗ ở.

Thời tiết tốt, nắng mùa thu rất chói chang nhưng không nhức mắt.

Bầu trời trong xanh cùng với vài đám mây mỏng tung bay.

Dưới một hoàn cảnh như vậy, tâm trạng con người cũng tươi sáng theo.

Lễ kết hôn chẳng qua cũng chỉ là hình thức, mặc kệ là kiểu Trung hay kiểu Tây thì đều là bình mới rượu cũ.

Hứa hẹn, đọc lời thề, uống rượu giao bôi.

Trong suốt hôn lễ, Thẩm Oánh không ngừng cười.

Người ngoài cho rằng chắc hẳn cô dâu chú rể rất yêu nhau, bởi vì cả hai người đều cười rất vui vẻ.

Sau khi làm lễ là phần mời rượu, Thẩm Oánh và Thiệu Ứng Hi đi mời rượu từ bàn này sang bàn khác.

Lúc đến trước mặt Trình Bồi Giai, Trình Bồi Giai cố ý nhìn chằm chằm vào Thiệu Ứng Hi một lúc lâu.

Thiệu Ứng Hi bị nhìn lâu như vậy, bỗng có chút không được tự nhiên.

Anh ho khan vài tiếng rồi cầm ly rượu lên kính Trình Bồi Giai: “Tôi sẽ gọi chị là chị gái như Thẩm Oánh, tôi kính chị ly rượu này. Yên tâm, sau này tôi nhất định sẽ chăm sóc Thẩm Oánh thật tốt.”

Trình Bồi Giai cầm ly rượu lên, chạm vào ly của Thiệu Ứng Hi rồi uống cạn một hơi.

Sau khi đặt ly rượu xuống, Trình Bồi Giai nói với anh: “Nếu cậu dám làm chuyện có lỗi với Thẩm Oánh, tôi sẽ là người đầu tiên liều mạng với cậu.”

Thiệu Ứng Hi nói: “Sẽ không có ngày đó.”

Trình Bồi Giai nói: “Tốt nhất là như vậy.”

Uống rượu xong, Trình Bồi Giai nhanh chóng rời đi, cô không ở lại đây lâu.

Sau khi đi ra, Trình Bồi Giai đã ngồi một mình trong xe rất lâu.

“Anh Dân Thành, thằng nhóc kia đối xử với con bé rất tốt. Anh yên âm… Hơn nữa, em cũng sẽ chăm sóc con bé thật tốt.”

Nói xong, Trình Bồi Giai nắm chặt tay rồi nhắm mắt lại.

**

Nhìn thấy Thẩm Oánh và Thiệu Ứng Hi có cuộc sống ổn định, hạnh phúc nhất chính là ba mẹ của hai người.

Kết hôn không lâu sau, bốn người lớn tuổi bắt đầu thúc giục hai người họ sinh con.

Cân nhắc đến tình hình hiện tại của cô, Thiệu Ứng Hi trực tiếp từ chối.

Anh nói: “Sự nghiệp của hai tụi con đang thăng hoa nên bây giờ chưa muốn có con. Hai năm nữa rồi nói sau ạ.”

“Tụi con sẽ cố gắng hết sức.” Sau khi Thiệu Ứng Hi từ chối thì Thẩm Oánh đồng ý.

Thiệu Ứng Hi kinh ngạc nhìn Thẩm Oánh.

Cô cười nói với ba mẹ chồng: “Ba, mẹ, chúng con sẽ cố gắng hết sức, có con rồi, bọn con cũng xem như là ổn định.”

Ba mẹ của Thiệu Ứng Hi rất hài lòng với câu trả lời của cô, họ không ngừng khen Thẩm Oánh là người hiểu chuyện.

Thiệu Ứng Hi thực sự không ngờ Thẩm Oánh sẽ đồng ý.

——

Ban đêm lúc ngủ, anh hỏi Thẩm Oánh: “Em muốn có con thật sao?”

Thẩm Oánh nói: “Dù sao sớm muộn gì cũng phải muốn.”

Thiệu Ứng Hi thở dài bất đắc dĩ.

Sau đó, anh bắt đầu cởϊ qυầи áo của cô.

“Ừ, vậy chúng ta cùng nhau cố gắng thôi.”

Thẩm Oánh vẫn như thường lệ nhắm mắt lại, yên lặng chấp nhận những chuyện xảy ra tiếp theo.

Có lẽ là ông trời ưu ái, cuối năm Thẩm Oánh thực sự mang thai.

Thiệu Ứng Hi rất vui vẻ, ngày nào cũng vây quanh Thẩm Oánh, đứa nhỏ chỉ mới hơn một tháng tuổi nhưng anh đã bắt đầu hôn lên bụng cô.

Sau khi Thẩm Oánh mang thai, cuộc sống của cô như ký sinh trùng.

Ba mẹ cô và ba mẹ Thiệu Ứng Hi bắt cô phải ở nhà dưỡng thai, mỗi ngày chỉ có ăn và ngủ.

Bất tri bất giác, cân nặng của Thẩm Oánh đã lên tới ba chữ số.

Vào một ngày tháng Sáu, lúc đi kiểm tra, ba của Thiệu Ứng Hi dùng mối quan hệ hỏi thăm thì bác sĩ nói Thẩm Oánh đang mang thai một bé trai.

(Ở Trung người ta thường tính cân nặng theo cân, là bằng số kilogram nhân 2. Ví dụ như như 45kg là bằng 90 cân)