Ta Đã Bảo Hộ Cái Pháo Hôi Này!

Chương 75

Cố Tùng ngơ ngẩn, nhịp tim đập đánh vào màng nhĩ, một tiếng so với một tiếng càng kịch liệt.

Trong đầu một mảnh mờ mít trống rỗng, vui sướиɠ mãnh liệt cùng sợ hãi lo được lo mất đan xen như được đại xá, dồn đến ngực y phồng lên sinh đau.

Nếu là cảnh trong mơ, cũng thật sự quá mức chân thật.

Cố Tùng chần chờ giơ tay, ở trên mặt mình hung hăng niết một phen, lập tức đau đến hít một hơi khí lạnh. Không kịp hoàn hồn, trước người bỗng nhiên truyền đến tiếng cười nhu hòa cực nhẹ.

Như là bị một bàn tay vói vào ngực, cực kì ôn tồn mà nắm vỗ, ấm áp trộn mềm nhẹ mềm mại lan tràn, lặng yên ở ngực đẩy lên gợn sóng.

Trái tim Cố Tùng cơ hồ ngừng đập, theo tiếng nhìn qua, nhanh chóng bắt thấy ý cười trong trẻo không kịp che dấu giữ đôi mắt phá lệ tinh xảo.

Trong đầu nháy mắt nổ vang, Cố Tùng căng thẳng thân thể, đảo mắt hồng từ đầu tới chân: “Thiếu gia……”

Thiếu gia của y hơi hơi nhướng mày, ý cười nhanh chóng thu hồi, sắc mặt cũng tận lực cứng rắn lên, nhưng khóe môi vẫn như cũ nhu hòa hơi hơi cong.

…… Thiếu gia có dặn dò.

Bị cái tươi cười kia khiến cho suy nghĩ đình trệ gian nan một lần nữa vận chuyển, Cố Tùng nhăn mi lại, tận lực nhớ lại lời Lục Thanh Thạch vừa mới nói, nhưng thiếu gia tính tình lớn đã hết kiên nhẫn, một phen kéo lấy cánh tay y, chủ động hôn lên.

Đầu choáng váng mới giảm bớt, sức lực trên người Lục Thanh Thạch còn không đủ. Cố Tùng chưa kịp phối hợp lực đạo của cậu, bị kéo một cái, tiểu thiếu gia thân đơn lực mỏng liền trọng tâm không xong mà chìm vào trong l*иg ngực sớm đã trở nên rộng lớn kiên định của thanh niên người hầu.

Cố tay loạn chân vội đem cậu ôm ổn, đang muốn mở miệng, thiếu gia của y lại đã chủ động ngẩng đầu lên, cánh môi thấm lạnh tùy ý tìm chỗ hạ xuống, qua loa phủ lên.

trên mặt Cố Tùng phút chốc nóng lên, cứng đờ mà cậu ôm ổn.

Thiếu gia còn choáng đâu……

Tim đập ù ù, trong đầu sớm đã biến thành một đoàn hồ nhão. Cố Tùng nhẹ hút khí, không dám nghĩ thiếu gia của y đang làm cái gì, ôm Lục Thanh Thạch bao lại trong lòng ngực, một tay phủ lên thái dương cậu, lực đạo nhẹ nhàng chậm chạp chậm rãi xoa ấn.

Thiếu gia của y.

Trước giờ chưa từng bởi vì cái xưng hô này sinh ra ý niệm đặc biệt vui sướиɠ ngọt ngào như vậy, tim Cố Tùng đập càng nhanh, lại đem bốn chữ này ở trong lòng tinh tế niệm một lần, thật cẩn thận thoả đáng cất giấu.

Không được đáp lại thuận lý thành chương, Lục Thanh Thạch ở trong cánh tay y mở to mắt, giơ tay ngăn bàn tay dâng giúp mình cẩn trọng xoa thái dương, một đường hướng về phía trước gập ghềnh mà hôn lên.

Hầu kết, cằm, má—— dưới sự quấy nhiễu khi tốt khi xấu của cơn choáng váng, cậu cũng không thể nhanh chóng tìm đúng điểm, chỉ là không kết cấu nhưng nhu thuận ôn nhu mà một đường va va đập đập, lại thành dù đau cũng vui sướиɠ chịu dày vò của thanh niên người hầu huyết khí phương cương.

Hô hấp Cố Tùng càng thô nặng, không tiếng động mà buộc chặt cánh tay.

Miệng.

Rốt cuộc tìm đúng vị trí, Lục Thanh Thạch ngửa đầu hôn lên, lại bị Cố Tùng hấp tấp giơ tay ngăn lại: “Thiếu gia ——”

Nếu là chỗ khác còn có thể cắn răng làm bộ làm lơ, nhưng nếu thật sự hôn lên đó mà phản ứng, liền thật sự đi quá giới hạn đến quá phận.

Mấy năm nay hai người càng thân cận, cũng có chút thân tình sóng vai từ nhỏ lớn lên, Cố Tùng trước nay đều thật cẩn thận cất giấu một chút ý niệm dưới đáy lòng kia, chưa từng hy vọng xa vời có thể nhận được nửa điểm đáp lại. Tâm nguyện bỗng nhiên đạt thành, ngược lại trở nên càng thêm cẩn thận thấp thỏm, sợ chờ thiếu gia của y bình tĩnh lại, ngay cả thân cận tư cách hiện tại cũng sẽ bị tước đoạt.

Tuy rằng kỳ thật cũng biết rõ, thiếu gia của y căn bản không có tính tình lớn như vậy ……

Suy nghĩ trong đầu hỗn loạn cái gì cũng có, trong đầu Cố Tùng đang thần ma giao chiến, bỗng nhiên nhận thấy một lực đạo truyền đến từ cổ tay áo, theo bản năng nhìn xuống, đỉnh mày thanh tú trong lòng ngực hơi nhăn lại, khóe môi nhẹ nhàng banh ra, mơ hồ nhấp lên ủy khuất không thể xem nhẹ: “Không đắng.”

Lục Thanh Thạch ngửa đầu nhìn y, môi khép mở hơi hơi trắng bệch.

Tuy rằng một ngày đã muốn uống tới bảy tám lần thuốc, nhưng mỗi lần cậu uống thuốc đều có kẹo ăn, cũng nghiêm túc súc miệng, không nên thấy đắng a.

Nếu đã không đắng…… Hôn một chút cũng không được sao?

Mấy năm nay được sủng quá tốt, gặp loại chuyện này cư nhiên liền hiện ra ủy khuất nồng đạm. Lục Đăng một bên dưới đáy lòng trách cứ chính mình lơi lỏng quá mức, một bên nỗ lực dâng lên một chút ủy khuất thu cũng thu không được kia, muốn thẳng người ngồi dậy, nhưng bỗng nhiên bị cánh tay hữu lực kiềm chặt vai, quấn tiến vào l*иg ngực nóng bỏng.

“Ta biết, ta biết —— thiếu gia một chút cũng không đắng.”

Vô luận muốn cái gì.

Không bao giờ không nghĩ tới thiếu gia sẽ nghĩ như vậy, Cố Tùng á khẩu mở miệng, lại cảm thấy ngôn ngữ thật sự quá mức ít ỏi, liền ôm lấy cậu cẩn thận dựa lên sô pha, một tay lót ở sau cổ, cúi người hôn lên.

Vô luận thiếu gia của y muốn cái gì, y cũng sẽ cho.

Thân thể trong lòng ngực nhẹ nhàng giật mình, ngực phập phồng hai cái, dùng sức nắm lấy cổ tay áo y.

Xúc cảm giữa môi thấm lạnh mềm mại, đầu lưỡi nhẹ nhàng mở ra, môi răng khép lại liền ngoan ngoãn theo đó mở ra.

Cố Tùng tinh tế hôn cậu, môi răng dây dưa nhanh chóng truyền đến điện lưu tê dại, tinh tế đảo qua mỗi một tấc một, rốt cuộc mới hơi lui về phía sau, khẽ hôn xuống lên giữa trán trắng nõn vươn chút mồ hôi.

Thuốc của thiếu gia nhanh chóng phát huy tác dụng, cho dù có vị ngọt của kẹo, môi lưỡi nơi nơi, cũng vẫn như cũ có thể nếm được một tia chua xót lượn lờ không tiêu tan của thuốc kia.

Nhiễu đến người…… Yêu thích không buông tay.

Yêu thích không buông tay.

Cố Tùng hướng cậu mỉm cười, cúi đầu hạ xuống những cái hôn nhỏ thanh thiển nhu hòa, một đường từ trán xuống dưới, hôn qua đôi mày xinh đẹp, hôn qua lông mi dày, cũng hôn tới đuôi mắt hơi thấm ra một chút nước mắt.

“Thiếu gia là ngọt.”

Từ đầu đến chân, từ trong ra ngoài, mỗi nơi có thể chạm đến thậm chí vô pháp chạm đến, đều là ngọt.

Lục Thanh Thạch ở trong cánh tay y ngẩng đầu, ấn đường thấm lên độ cung nhu hòa cực dễ hống, đồng tử đen như mực dâng lên ánh sáng, lông mi dày lại chớp chớp giống như là rất mệt mỏi, nhưng lại chịu không được mà khép lại.

“Thiếu gia!”

Trong lòng Cố Tùng nhắc lên, đi sờ cổ tay cậu, lại bị Lục Thanh Thạch nhẹ lật cổ tay tránh đi, khép mắt sờ soạng cầm cổ tay của y, dựa dọc theo cánh tay y.

Không thể kích động, không thể mệt nhọc, cho dù chỉ là nhịp tim đập nhẹ nhàng trong cái hôn thứ nhất, cũng làm cậu có chút không chiụ được.

Nếu như bị phát hiện, Cố Tùng nhất định sẽ kiên trì đưa cậu đi kiểm tra thân thể, thời đại tinh tế kỹ thuật phát đạt, trên người cậu phát sinh chuyện gì, có vô số loại biện pháp có thể kiểm tra ra.

“Ôm ta ngủ một lát, rất mệt……”

Chỉ là phản ứng bình thường do tim đạp nhanh, chỉ cần nghỉ ngơi một chút là có thể bình thường lại đây, không phải đại sự gì.

Lục Thanh Thạch dựa vào cánh tay y thấp giọng nỉ non, giọng nói chưa kịp vỡ giọng trộn lẫn vào một chút xoang mũi, mềm mại khiến người không thể cự tuyệt.

Cố Tùng đồng dạng cũng không nói nên lời có nửa phần cự tuyệt, ôm cậu đi về hướng phòng ngủ.

Không đi xa lắm, lại nghênh diện gặp gỡ một quan quân quân trang anh đĩnh.

Bước chân Cố Tùng dừng lại, đem Lục Thanh Thạch trong lòng ngực hướng sâu bên trong ôm ôm, thoáng cúi người: “Tam thiếu gia.”

Thời điểm y vừa tới Lục gia, giao tiếp phần lớn là Lục Phương Hải ở nhà làm chủ, chỉ gặp đối phương qua trong các cuộc họp đường dài. Chỉ biết gọi là Lục Nam Tinh, bởi vì tố chất thân thể so với các thành viên quân đoàn đặc chủng còn cường tráng hơn, thông thường đều sẽ bị Lục Phong mang ra ngoài làm hộ vệ tùy thân.

Lần đầu tiên kiến thức hội nghị video của Lục gia kia, Lục Nam Tinh là người duy nhất sáng tạo khác người mà đề nghị để hắn nằm ở trên nền tuyết, tiểu thiếu gia phụ trách lấy tuyết chôn hắn.

Tuy sau đó lại bởi vì mùa tuyết kết thúc Lục Phong cũng không thể trở về, cái đề án này cũng không thể thành hình, nhưng Cố Tùng vẫn như cũ có tật xấu thấy hắn sau lưng liền phát lạnh.

“Thanh Thạch không thoải mái?”

Lục Nam Tinh không để ý y, tùy ý vẫy vẫy tay, bước nhanh đi qua xem xét tình huống đệ đệ, giơ tay đi vỗ trán Lục Thanh Thạch: “Tại sao lại ra nhiều mồ hôi như vậy? Đi kiểm tra thân thể chưa?”

“Tam ca……”

Lục Thanh Thạch ở dưới bàn tay hắn trợn mắt, đuôi lông mày hoà thuận vui vẻ cong cong, nhẹ giọng mở miệng: “Mới vừa học đàn dương cầm xong đã uống thuốc…… Em không có việc gì.”

Cậu còn rất nhức đầu, tuy rằng tận lực muốn cùng ca ca nói chuyện nhiều chút, nhưng vẫn như cũ chỉ mới nói mấy chữ liền không thể không dừng lại câu chuyện, một lần nữa khép lại đôi mắt.

Đệ đệ khó chịu là quan trọng nhất, Lục Nam Tinh một chút cũng không để bụng cậu thất lễ, chỉ là nhăn nhăn mày, thấp giọng bất mãn mở miệng: “Phụ thân liền tính muốn con mình thành rồng, cũng không nên đến nước này ——dù chúng ta không kiếm tiền hay là không thể đánh nhau? Anh em nhà ta nhiều như vậy, còn dưỡng không được một mình em?”

Vừa nói, hắn đã giơ tay qua, muốn từ trong tay Cố Tùng trung tiếp lấy đệ đệ.

Tiểu thiếu gia vừa mềm vừa dễ ôm, dù đã lớn lên một chút cũng vẫn vậy, làm các anh trai gặp được liền phải đem người đoạt đến ôm một lát.

Bình thường ố Tùng còn sẽ phối hợp buông tay, nhưng lúc này đây bỗng nhiên không thể nào bỏ được, khẽ cắn môi lấy hết can đảm: “Tam thiếu gia, đầu thiếu gia đang choáng váng, không nên thì tốt chút……”

Động tác Lục Nam Tinh dừng lại, lạnh lùng trong mắt phụt ra lướt qua.

Quả nhiên bắt đầu rồi!

Biết ngay tên nô ɭệ này nhất định sớm muộn gì sẽ theo chân bọn họ đoạt đệ đệ, một chút cũng không tán thành đại ca để em trai nhỏ thân cận với y đến nước này, hiện tại nhúng tay nói không chừng đã chậm.

Ý nghĩ của Lục Nam Tinh chớp mắt như ngựa thoát cương, đảo mắt đã não bổ ra vô số hình ảnh thật sự viết ra thế giới liền sẽ bị khóa, khí thế quanh thân càng sắc bén, đang muốn phát tác, cổ tay áo bỗng nhiên bị một bàn tay nhẹ nhàng dắt lấy.

“Tam ca……”

Lục Thanh Thạch mở to mắt nhìn hắn, vài sợi tóc mái mềm mại bị thấm ướt, mồ hôi ròng ròng dán ở trán, đại khái là khó chịu quá mức, mắt đen nhu nhuận phiếm lên hơi nước ẩn nhẫn: “Tam ca, ta khó chịu……”

Lục Nam Tinh:……

Lục Nam Tinh nháy mắt tản ra địch ý, tránh ra con đường cho Cố Tùng mau ôm người về phòng ngủ, cúi người đi theo bên cạnh em trai, cẩn thận giúp cậu đẩy tóc mái ra.

“Thanh Thạch ngoan, tam ca không phiền em——em trở về hảo hảo nghỉ ngơi, tam ca đi nói với phụ thân, cắt bớt vài khóa dương cầm của em, được không?”

Em trai nhỏ trong lòng ngực nghịch phó đã không còn sức lực trợn mắt, nhưng vẫn như cũ nỗ lực hướng hắn lộ ra tươi cười, chọc ca ca nháy mắt bay hơi, khí thế lần thứ hai mềm xuống ba phần: “Để Cố Tùng bồi em, em có chuyện gì liền sai y làm, không cần khách khí với y.”

Lục Thanh Thạch cong lên mặt mày tái nhợt, cực nhẹ đồng ý, lại chủ động cọ cọ lòng bàn tay hắn.

Lục Nam Tinh mềm ra tại chỗ, trơ mắt nhìn Cố Tùng thấp giọng cáo lỗi, một đường vội vã đem em trai nhỏ ôm vào phòng ngủ.

Lần sau.

Vào lần sau, chờ thời điểm thân thể em trai tốt hơn một chút, nhất định phải đem tên nghịch phó này trùm bao tải đánh một trận.

Ly kỳ mà tam thiếu gia may mắn thoát thân từ dưới tay, Cố Tùng không rảnh nhớ lại đến tột cùng là chuyện gì xảy ra, ôm Lục Thanh Thạch mau chóng về phòng ngủ.

Phóng nhẹ động tác lột quần áo bị mồ hôi lạnh thấm ướt, lộ ra thân thể đơn bạc mềm mại, Cố Tùng thật cẩn thận đem cậu đặt vào khoang trị liệu, để cho hơi nước ôn nhu sạch sẽ phun lên thân thể gầy yếu tái nhợt của thiếu niên.

Lục Thanh Thạch khi bị bỏ vào đã ngủ rất trầm, bị y lăn lộn cũng không có phản ứng, chỉ là bản năng thư giãn mặt mày, phát ra thở dài thả lỏng thoải mái.

Cố Tùng canh giữ ở bên cạnh, chờ đến khi gió ấm đem tóc ngắn cùng thân thể của Lục Thanh Thạch đều tinh tế hong khô, thuần thục dùng một cái thảm nhung bọc lớn bế thiếu gia lên, đặt ở trên giường mềm mại rắn chắc.

Thân thể Lục Thanh Thạch chịu tổn hại do chịu phóng xạ từ trong mẫu thai, các liệu pháp chữa trị hoàn toàn không thích hợp, nằm trong khoang trị liệu như vậy nhất định phải nghiêm khắc khống chế tốt thời gian, không được quá mười lăm phút, nhất định phải muốn kịp thời ôm ra ngoài.

Ngày qua ngày, Cố Tùng sớm đã quen thuộc với lưu trình này, một hồi cũng đâu vào đấy. Ôm Lục Thanh Thạch nằm thoải mái, ấn hai hẹn giờ hai tiếng, đem thuốc một lát phải uống nấu tốt, để một bên cho nguội bớt, chờ đến khi đồng hồ hẹn giờ còn một giây cuối cùng, mới cẩn thận đỡ lấy bờ vai của cậu: “Thiếu gia, uống thuốc.”

Giọng của y cũng không lớn, kiên nhẫn lặp đi lặp lại rất nhiều lần, Lục Thanh Thạch mới rốt cuộc mở to mắt.

Mê mang trong chớp mắt tỉnh dậy đã tiêu tán, Lục Thanh Thạch đối diện với tầm mắt của y, mặt mày nhẹ cong lên: “Tam ca không lại gây khó dễ cho ngươi đi?”

Cố Tùng ngẩn ra, thành thật lắc đầu.

Lục Thanh Thạch vừa lòng mà nhếch lên khóe môi, mặc y ôm lấy chính mình ngồi dậy, lại không chủ động uống thuốc giống như trước, ngay cả khi chén thuốc bị bưng đút đến bên miệng, cũng vẫn như cũ nhấp môi không nhúc nhích.

Cố Tùng có chút chần chờ, hạ xuống ánh mắt, liền đối diện với mắt đen sáng như sao.

Cặp mắt kia thậm chí mang theo một chút tùy hứng ý vị hiếm có, không chớp mắt mà nhìn y, khóe môi nhẹ nhếch lên, nhấp lên độ cung mềm mại không tự biết.

biểu tình Như vậy là sau khi y ở bên tiểu thiếu gia của y được một hai năm mới nhìn thấy. Khi đó Lục Thanh Thạch rốt cuộc không hề bởi vì uống thuốc hoặc là không cẩn thận làm hư đồ chơi mà khẩn trương vô thố, học được phải chủ động nếu muốn thứ gì đó, học được cự tuyệt với chuyện không muốn làm, thời điểm cơ hội vừa đúng, còn sẽ giống mô giống dạng mà tùy hứng nháo lên một hai lần.

Tuy nói tiểu thiếu gia tùy hứng lên cũng không có uy lực, nhưng giữa hai người vẫn là dựa vào nhiều năm làm bạn sinh ra không ít ăn ý, thời điểm mỗi khi Lục Thanh Thạch bày ra cái tư thế này, chính là lại muốn nói yêu cầu gì tương đối quá phận.

Cố Tùng suy đoán tâm tư tiểu thiếu gia, cẩn thận mở miệng khuyên cậu: “Thiếu gia, thuốc không thể ngừng uống……”

Lục Thanh Thạch sặc một cái, nhịn không được ho khan.

Bị cậu làm cho hoảng sợ, Cố Tùng vội vàng đi lên giúp cậu nhẹ nhàng vỗ vai, tiểu thiếu gia ngoan ngoãn ghé vào trên cánh tay y, nửa cái đầu chôn ở trong hõm vai y, sau một lúc lâu nhẹ giọng lẩm bẩm: “Đút mới uống.”

…… Nhưng vừa rồi còn không phải là đút sao?

Kịp thời nuốt xuống cậu hỏi suýt nữa liền ra khỏi miệng, Cố Tùng ngơ ngẩn trong chớp mắt, một đạo linh quang bỗng nhiên xẹt qua ngực, đem đầu ấm hồ hồ từ trên vai nhẹ nhàng nâng lên: “Thiếu gia?”

Tiểu thiếu gia đã hồng thành một đoàn, cuộn ở trong lòng ngực y không chịu nhìn y, thở sâu lấy hết can đảm, mở miệng đọc lời kịch được chuẩn bị sẵn nhưng âm lượng vẫn như cũ yếu ớt như muỗi: “Hôn…… Phải phụ trách, bằng không sinh khí……”

Giọng mũi tinh tế mềm mại gian nan chui ra, ngữ khí còn giống như quá không tình nguyện, lại như là lông chim quét qua l*иg ngực một cái cực mềm nhẹ, lặp đi lặp lại quét qua một mảnh nhỏ mềm mại trong quả tim kia.

Ánh trăng thanh đạm, tinh quang sáng như sao, gió nhẹ cuốn hương hoa nhẹ nhàng đi khắp nơi.

Ký ức từ chỗ sâu, đứa bé trắng nõn đầu ngón tay nhéo một mảnh kẹo bông gòn nhỏ kia, ra vẻ cưỡng chế mà đút vào trong miệng y, hương vị mềm mại ngọt ngào cách thời gian khinh khinh xảo xảo tan ra.

Tim Cố Tùng đập càng nhanh, hấp tấp cúi đầu, che dấu sắc mặt đỏ bừng.

……

Nói không nên lời.

Thật sự không có biện pháp đem lời kịch còn lại đọc ra, đầu Lục Đăng bồn chồn, lặng lẽ ở trong đầu hỏi hệ thống: “Cái này thật sự dùng tốt hả?”

“Dùng tốt! Ký chủ tin tưởng ta!”

Mắt thấy ký chủ suốt mười năm chỉ nhìn mà không chạm được vào trằn trọc, hệ thống trầm mặc tới bị ngộ độc, kiên định đi ăn máng khác bán cải trắng cho trận doanh địch, ở trong đầu phe phẩy cờ nhỏ với cậu: “Trước hôn sau nháo với lại ký chủ còn chưa thành niên !Còn nhiều thời gian! Không kịp ta chích điện hắn!”

Lục Đăng không nhịn được mà bật cười, đang chuẩn bị trấn an hệ thống so với chính mình còn muốn kích động hơn, trước mặt thanh niên người hầu miệng đầy nước thuốc, không thầy dạy cũng hiểu mà nâng gương mặt cậu lên, cúi người phủ lên.

…… Dùng tốt.

Pháo hoa trong lòng nhanh chóng tràn ra, Lục Đăng ánh mắt trong trẻo, nghe lời mà ngoan ngoãn há mồm, mặc y đem một ngụm thuốc kia đút vào trong yết hầu.

Đầu lưỡi mềm nhẹ nhẵn mịn thật cẩn thận chạm vào y, tim Cố Tùng đập càng gấp, rồi lại không nhịn được buộc chặt cánh tay kinh ngạc nhìn cậu, chỉ có thể tiếp tục cùng bản thân phân cao thấp, thân hình căng chặt cứng rắn như sắt, chỉ có một ít lực đạo trong lòng ngực, vẫn như cũ mềm mại đến gần như ngực một cơn gió nhẹ xẹt qua.

Thân thể Lục Thanh Thạch mới vừa tắm qua, Cố Tùng không muốn kinh động cậu, trên người tiểu thiếu gia chỉ bọc thảm nhung đơn giản, ngửa đầu đáp lại, cái thảm nhung kia liền theo bả vai trắng nõn gầy ốm chảy xuống dưới.

Cố Tùng tay mắt lanh lẹ, một tay ngăn lại thảm đang muốn tiếp tục rơi, giúp cậu bọc alại kỹ lưỡng kín mít, lại đút tiếp một ngụm thuốc xuống.

……

Một chén thuốc thực nhanh uống cạn, tiểu thiếu gia uống so với trước đây còn tốt hơn, cũng chưa đưa kẹo qua đã thấy đáy.

“Thiếu gia thật ngoan.”

Cố Tùng ngồi dậy, lòng bàn tay mềm nhẹ mơn trớn đôi môi nhu nhuận bị hôn đến ửng đỏ. Cầm chén thuốc đặt ở một bên, vươn cánh tay đem người ôm vào trong lòng, vuốt ve vai lưng và ngực mới một lát đã thấm lạnh: “Thiếu gia đừng sợ, ta phụ trách.”

Thân thể trong lòng ngực nhẹ nhàng giật giật, ngửa đầu nhìn y. Ánh mắt Cố Tùng rơi xuống, nhẹ nhàng hôn tóc cậu, âm thanh hơi khàn xuống.

“Ta cái gì cũng phụ trách. Ta là người hầu của thiếu gia, cái gì cũng có thể lấy ra cho thiếu gia, người của ta, mệnh của ta ……”

Lời còn chưa dứt, hô hấp của Lục Thanh Thạch lại bỗng nhiên nhẹ đi, thân thể bỗng dưng căng thẳng, dùng sức đè lại cánh tay y.

Cố Tùng hơi giật mình, cúi đầu nhìn cậu: “Thiếu gia……?”

Trong đầu hiện lên bộ dáng đối phương bị phá hủy não vực vô tri vô giác, môi Lục Thanh Thạch trở nên trắng, khẽ nâng ngẩng đầu lên, tay ấn y càng thêm buộc chặt: “Ta không cần.”

Tác giả có lời muốn nói:

Cố · lấy sai kịch bản · thông báo thất bại · nhất định là đã làm sai chuyện · người hầu: Không, không cần sao?! _(┐q□q)_

# Thiếu gia ghét bỏ ta #

# Ghét bỏ ta #

# Ta #

# #

||Φ|(|t|Д|t|)|Φ||

Tam · nằm liệt giữa đường · ca: Y ô ô y nghịch phó đoạt em traichọc tức chết ta nghịch phó em trai không thoải mái em trai ta thật ngoan em trai thật đáng yêu thật đáng yêu thật đáng yêu……(≡﹃≡)