Ta Đã Bảo Hộ Cái Pháo Hôi Này!

Chương 74

……Vui đến sửng sốt.

Áo sơmi mới vừa được giạt sạch ủi phẳng, phá lệ trắng nõn sạch sẽ, một mảnh nước thuốc tí kia liền có vẻ đặc biệt chói mắt.

Cũng không biết còn nóng hay không.

Trước nay cũng chưa từng chân chính gây ra họa, Lục Đăng bỗng nhiên khẩn trương cả tay cũng không biết nên để chỗ nào, tim đập càng nhanh, ở trong đầu trộm gõ hệ thống: “Ta có thể giúp y lau lau không?”

Nhịp tim đập của ký chủ đã có chút vượt quá giới hạn, hệ thống không đành lòng, quay quanh giảm xóc mạnh mẽ kéo rộng phạm vi tiêu chuẩn: “…… Ký chủ có thể lau hung dữ một chút!”

Thiết lập nhân vật nguyên bản cũng là thứ tương đối mờ mịt, chỉ cần không quá khác người, cốt truyện luôn có biện pháp vòng trở về. Lúc trước trộm nhân vật là vì muốn ký chủ cao hứng, nếu ngược lại làm ký chủ cảm thấy khó xử, thấy thế nào cũng mất nhiều hơn được.

Có hệ thống làm cửa sau, Lục Đăng cuối cùng thoáng thả lỏng, nhẹ hút khí ổn định tâm thần, một phen tháo cánh tay của người hầu thiếu niên đang đỡ cho mình qua.

Sức lực của một đứa bé cũng không lớn, nhưng Cố Tùng vẫn phối hợp theo lực đạo cậu kéo đưa tay qua, mặc cho bàn tay nhỏ trắng nõn kia từ trong túi trước ngực rút ra khăn tay, sắc mặt nghiêm túc đối với mảnh nước thuốc kia một hồi mãnh liệt chà sát.

Cố Tùng hơi kinh ngạc, ngay sau đó phục hồi lại tinh thần, không khỏi cứng họng: “Thiếu gia, ta không có việc gì……”

“Đừng nhúc nhích.”

Tiểu thiếu gia sắc mặt căng đến gắt gao, ngữ khí cũng không kiên nhẫn. Nhưng ánh mắt rõ ràng bất an kiểm tra qua lại cánh tay bị nước thuốc văng đến của y, âm cuối cũng bởi vì quá căng thẳng, không tự biết mang lên một chút nãi thanh run rẩy.

Cố Tùng bị manh đến run run, bất động.

Bị một đống anh trai trì hoãn lâu như vậy, thuốc đã sớm không còn nóng, hắt ở trên cánh tay còn chẳng bị hồng lên. Nhưng thật ra ống tay áo dính tí thuốc đã bị chà đến nhăn bèo nhèo, nhưng vẫn không thể bị chà đến sạch sẽ, ngược lại còn khiến vết bẩn tiếp tục có xu thế mở rộng.

Mắt thấy giữa trán tiểu thiếu gia đều là mồ hôi, Cố Tùng rốt cuộc nhịn không được lộ ra ý cười, giơ tay mềm nhẹ lau đi một ót đầy mồ hôi lạnh của cậu, cánh tay không làm gì nhẹ ôm đưa qua, thử xoa xoa đầu cậu: “Thiếu gia, không cẩn thận làm dơ quần áo mà thôi, ta có ba bộ để đổi đâu, trong chốc lát đi thay đồ là được.”

Y ngữ khí ôn nhu nhẹ nhàng chậm chạp, vừa nói, một bên còn phồng lá gan sờ sờ vành tai tiểu thiếu gia.

Sau đó liền trơ mắt nhìn một màu đỏ bừng dọc theo đầu ngón tay chính mình lan ra, dọc theo lỗ tai tiểu thiếu gia, nhanh chóng nhiễm lên gương mặt trắng nõn sạch sẽ, vẫn luôn theo cổ chui vào cổ áo, cả người đảo mắt hồng thành một mảnh.

……

Thiếu gia chín.

Thiếu niên người hầu xuất thân từ tinh cầu với nguồn thuỷ sản* phong phú suy nghĩ khó có thể khống chế chớp mắt phát tán, ngay sau đó đột nhiên nhanh trí tỉnh thần, ho nhẹ một tiếng che giấu ý cười càng sâu, thu hồi cánh tay ngồi dậy, đem chén thuốc giao cho hai tay nhỏ cơ hồ cũng ẩn ẩn phiếm hồng kia: “Ta đi đổi quần áo, thiếu gia có thể tự mình uống thuốc không?”

*Thủy sản như tôm á khi luộc chín chuyển hồng.

Tiểu thiếu gia đỏ rực mơ hồ lung tung gật đầu, chôn mặt trong chén thuốc, lộc cộc lộc cộc phun bong bóng.

Cố Tùng hít sâu.

Cố Tùng thẳng tắp đứng dậy, cùng tay cùng chân bước ra khỏi phòng ngủ, bỗng nhiên cảm thấy công việc này hình như cũng trở nên không chỉ nhẹ nhàng như đã nghĩ.

Tiểu thiếu gia kỳ thật so với tưởng tượng còn hiểu chuyện hơn nhiều.

Quần áo đã sớm được chuẩn bị tốt, Cố Tùng mặc tốt áo sơmi mới, đem dồ dơ quăng vào máy giặt tự động, bước nhanh trở về phòng ngủ, Lục Thanh Thạch vẫn đang ôm chén thuốc uống.

Nhìn qua chắc chắn là không dễ uống, khuôn mặt nhỏ tinh xảo vẫn phiếm hồng nhẹ đắng đến nhăn tích lại, nhưng vẫn cứ một ngụm một ngụm rót xuống, giường đệm dày rộng rãi, thân ảnh nho nhỏ làm ổ trên đệm chăn liền có vẻ phá lệ an tĩnh.

May mắn chính mình đã sớm có chút chuẩn bị.

Giữa mày Cố Tùng giấu không được chút ý cười đang rõ rỉ ra, chắp tay sau lưng, tiếp nhận chén từ đôi tay của tiểu thiếu gia đưa lại đây, trong tay đang giấu đồ đưa ra, mỉm cười đem một quả mơ đường nhét vào trong miệng cậu.

Vừa vào miệng có hơi chua, ý ngọt ngay sau đó tràn ra ở đầu lưỡi, đảo mắt hòa tan nước thuốc chua xót.

Rõ ràng đã gây họa, cư nhiên không chỉ không bị răn dạy trách phạt, uống xong thuốc còn có kẹo ăn.

Trái tim như đều bị khóa lại trong quả mơ đường chua chua ngọt ngọt, Lục Đăng bị sủng đến vựng vựng hồ hồ, lá gan cũng không khỏi theo đó nổi lên, ngang ngược vô lý hướng y giang hai cánh tay: “Ôm.”

Cố Tùng mỉm cười, đem chén đặt ở một bên, nghiêng người ngồi ở trên giường, đem cậu toàn bộ ôm vào trong ngực.

Thân thể ấm hồ hồ vòng hết ở trong ngực, ôn ôn nhuyễn nhuyễn, bâu áo sạch sẽ nhiễm hương thuốc nhàn nhạt chua xót.

Tiểu thiếu gia một chút cũng không nháo, tự động tự giác tìm được vị trí thoải mái nhất, đem gương mặt vùi vào trong lòng ngực y, ôm món đồ vừa mới thu được rất có hứng thú sờ sờ cái này chạm chạm cái kia, đầu ngón tay đều mang theo lực đạo thật cẩn thận.

Cố Tùng nhịn không được khẽ vuốt lên sống lưng đơn mỏng trong lòng ngực, Lục Thanh Thạc rất thích động tác như vậy của y, trên mặt vẫn căng ra vẻ lãnh đạm, đôi mắt đen tròn lại đã nhẹ nheo lại, chủ động đem đầu hướng cần cổ y cọ qua.

Cố Tùng không khỏi cười nhạt, chậm rãi thử ngón tay vuốt lấy đuôi tóc cậu, lòng bàn tay lực đạo mềm nhẹ, theo cổ trắng nõn gầy yếu xuống phía dưới, lướt qua sống lưng dừng ở bên hông.

Tiểu thiếu gia bị vuốt đến càng thêm thả lỏng thoải mái, ôm món đồ chơi trong lòng ngực, an tĩnh thưởng thụ không ngừng.

Tối hôm qua bị làm thành gối đầu hết nửa đêm, toàn bộ Lục gia đều bởi vì lo lắng thân thể Lục Thanh Thạch loạn thành một đoàn, Cố Tùng tự nhiên đứng mũi chịu sào không thể chợp mắt. Hiện tại bị tiểu thiếu gia mềm như bông nhét đầy cõi lòng, ngực bị ấp đến ấm mềm, cuộc đào vong tinh tế lưu lạc dài dằng đẵng cũng trong độ ấm trong ngực hoàn toàn trỏe nên yên ổn, buồn ngủ cũng lặng yên dâng lên.

Đang nửa ngủ nửa tỉnh, Cố Tùng nhận thấy được cổ tay áo của mình bị kéo lên.

Không biết Lục Thanh Thạch muốn làm cái gì, Cố Tùng từ thả lỏng thoải mái tránh thoát ra một chút từ trong trạng thái hôn mê, nheo lại đôi mắt nhìn lén.

Tiểu thiếu gia của y cũng đang lặng lẽ đánh giá y, thấy y không có phản ứng gì, mới lại cẩn thận dùng mu bàn tay chạm chạm một mảnh da nhỏ trước đó đã từng bị hắt nước thuốc qua kia, xác định không có gì khác với mấy chỗ khác, cư nhiên còn không thấy yên tâm, lại đem gương mặt nhẹ dán lên.

……

Thiếu niên nô ɭệ được tùy tay mua về, trong ngày làm việc hôm sau, an tĩnh bị manh tạc.

Chờ đến khi thân thể Lục Thanh Thạch tốt hơn một chút, thời tiết cũng bắt đầu chuyển ấm, bảy tám anh trai huynh trưởng như cha cha cha cha cha cha rốt cuộc bắt đầu thay phiên bồi cậu đi ra ngoài thông khí.

Thân là tôi tớ tùy thân của Lục Thanh Thạch, lúc cầm báo cáo kiểm tra sức khoẻ cùng đơn xin ra cửa của tiểu thiếu gia chạy hết toàn bộ Lục gia, nhận được chũ ký do từng người anh trai của Lục Thanh Thạch tự tay viết, lại cực cực khổ khổ dùng thiết bị cho phép giao tiếp từ xa nhận được sự đồng ý từ bốn năm anh trai còn lại đang theo gia chủ ra ngoài, Cố Tùng rốt cuộc lý giải Lục Thanh Thạch vì cái gì muốn nhảy cửa sổ chạy ra.

Mười hai anh trai không chỉ có phải cắt lượt xuất hiện, cư nhiên còn cử hành cái loại hội nghị trực tiếp nhỏ, mỗi người giải thích suy nghĩ của mình hình thức đi cùng em trai và lợi ích cho sức khỏe thể chất và tinh thần của em trai dưới dạng luận án và ppt, quần áo thích hợp cho tiểu hài tử mặc trong phòng lạnh cũng định giá cao may mười ba bộ.

Đại ca Lục Phương Hải chọn hai bộ, lấy lý do ẩm ướt cùng dễ thay áp mười một đệ đệ khác, nhận được quyền giám hộ lần đầu tiên đi chơi tuyết của em trai nhỏ.

Đại gia tộc thật đáng sợ.

Cố Tùng bị bắt dự thính loại hội nghị nhỏ này lòng còn sợ hãi, một người đón lấy áp lực từ ước chừng mười hai đạo ánh mắt trong hình ảnh giả thuyết, ôm tiểu thiếu gia sớm mệt dến ngủ gà ngủ gật hướng trong lòng ngực giấu giấu.

Hơn một tháng qua mỗi ngày đều được dỗ ngủ như vậy, Lục tiểu thiếu gia cậy sủng mà kiêu mơ mơ màng màng trợn mắt, thuần thục mà tháo xuống nơ trên cần cổ y, theo xuống phía dưới cởi bỏ ba cúc áo, lộ ra một mảnh ngực nhỏ đã không còn đơn bạc thon gầy như trước. Sờ soạng hai cái cảm thấy không quá cộm, mới hướng cần cổ y thoải mái dễ chịu vùi đi vào.

Cố Tùng:……

Lưu trình của tiểu thiếu gia còn chưa xong, Cố Tùng thấy chết không sờn, dung túng bàn tay nhỏ mềm mụp kia nắm lấy tay mình, đem hai tay đang nắm lấy nhau hướng dưới vạt áo giấu giấu.

Sau đó trong mười hai đạo ánh mắt sắc bén chợt hiện lên hàn ý, ngoan cường mà run lập cập.

Bắt đầu công việc hết tháng thứ nhất, nô ɭệ trẻ tuổi cảm thấy sinh mệnh chính mình tựa hồ xuất hiện nguy hiểm.

……

So với các anh em khác, Lục Phương Hải làm con trưởng càng lý trí hơn nhiều, cũng tương đối dễ dàng câu thông hơn.

Để Cố Tùng bọc em trai nhỏ đến kín mít, Lục Phương Hải tự mình đem Lục Thanh Thạch ôm đến trên nền tuyết đã cố tình kêu người san phẳng, nửa ngồi xổm xuống giúp cậu mang tốt bao tay: “Đại ca bồi ngươi đắp người tuyết.”

Kỳ thật có không ít phương thức để chơi đùa ở trên nền tuyết, nhưng phần lớn đều quá mức kịch liệt, lấy thân thể của Lục Thanh Thạch rất khó thừa nhận được, chơi không được gì còn có thể sinh bệnh ngược lại. Có sáu cái đề án đều là đắp người tuyết, hắn là người đầu tiên bồi đệ đệ đắp, sau đó em trai nhỏ nhất định cảm thấy nhàm chán.

Ở trong lòng đắc ý mà đồng tình một phát cho bọn đệ đệ kế tiếp, thần sắc Lục Phương Hải vẫn như cũ trầm ổn, tỉ mỉ chỗ cổ tay kéo liền với bao tay: “Được, đi đắp quả cầu tuyết đi.”

Em trai muốn chính là tự mình ở tuyết vui vẻ, không phải bị các ca ca tay cầm tay quản không được nhúc nhích. Lục Phương Hải am hiểu sâu sắc tình cảm huynh đệ, tuy rằng cướp được vị trí làm bạn thứ nhất, nhưng không tính toán can thiệp quá nhiều vào chuyện chơi đùa của em trai nhỏ.

Đã bị các ca ca thay phiên ra trận sủng một tháng, bị huynh trưởng chiếu cố tỉ mỉ như vậy, Lục Đăng vẫn như cũ nhịn không được trên mặt hơi nóng lên, khuôn mặt nhỏ đỏ lên rụt rụt trong khăn quàng cổ, hai tay bọc bao tay nhẹ nhàng câu lấy bàn tay rộng lớn kia: “Cảm ơn đại ca……”

Hệ thống kịp thời triển khai màng bảo vệ, chặn số liệu hỗn loạn do thiết lập nhân vật biến động, đã thập phần thuần thục, ngay cả một chút động tĩnh cũng chưa truyền ra.

Lục Thanh Thạch tuy rằng kiêu căng, nhưng ở trước mặt nhà người lại vẫn nghe lời, chỉ là thái độ tốt hơn một chút, cũng không tính sụp đổ OOC đặc biệt lợi hại!

Hệ thống một lòng hộ chủ, hiển nhiên sớm đã đem nhiệm vụ giữ gìn cốt truyện cùng nhân vật chính ném qua sau đầu……

Lục Phương Hải trầm ổn bị đệ đệ manh cái té ngã, dường như không có việc gì mà nâng đầu gối đã chìm trong tuyết lên, tùy tay chụp hai cái, ý cười trên mặt càng ôn nhu: “Không cần cảm ơn, đại ca cao hứng.”

Tuyết rơi rất dày, hắn quỳ xuống như vậy cũng chưa thấy đau, đệ đệ cho dù bị ngã, đại khái cũng sẽ không có chuyện gì.

Nghe nói là nộ lệ bên người đệ đệ kia tự mình dẫn người thu thập, Lục Phương Hải khẽ ngẩng đầu, ánh mắt dừng ở trên người thiếu niên nô ɭệ trước sau canh giữ ở cách đó không xa kia, thần sắc hơi hoãn chút.

……

Sau đó trơ mắt nhìn em trai nhỏ mặt mày hoà thuận vui vẻ cong lên, quay đầu nhào vào trong lòng ngực Cố Tùng.

Còn hoạt bát khắp nơi chỉ tới chỉ đi, vừa nói nói, một bên đem một nắm tuyết nhỏ ở lòng bàn tay dùng sức nắm chặt thật, hưng phấn đưa cho y xem.

……

Lục Phương Hải nắm chặt tay quyết định đi can thiệp một chuyến.

Khi quân đoàn trưởng hạm đội cơ giáp đệ nhất cũng chính là huynh trưởng bỗng nhiên đánh lên tinh thần, Lục Đăng mới ở dưới sự trợ giúp của Cố Tùng lăn ra hai tuyết cầu nho nhỏ, bên cạnh đã đắp ra một người tuyết cực lớn.

Trên dưới đều là hình cầu tiêu chuẩn, bông tuyết rời rạc được đắp rất chắc chắn, đường kính bên trên so với phía dưới nhỏ hơn một phần ba, dù có dùng thước chuyên dụng đến đo cũng không tìm ra sự khác biệt.

Cố Tùng tới chỗ không có tuyết, tuyết cầu đắp lên liền tan, đến bây giờ còn không thể thành công. Ở trong ánh mắt chấn động sùng bái của em trai nhỏ, Lục Phương Hải thuận lợi hòa nhau một ván.

“Khuôn mẫu cứ như vậy, muốn trang trí them cái gì, chính em đến làm.”

Lau khô đôi tay lạnh đến đỏ bừng, Lục Phương Hải sợ lạnh đệ đệ, chỉ là nửa ngồi xổm xuống ở bên cạnh cậu, kiên nhẫn nhỏ tiếng dặn dò: “Yên tâm chơi, thiếu cái gì nói Cố Tùng đi lấy.”

Chỉ cần là đệ đệ cao hứng, ngay cả dùng tinh thạc làm mắt cho người tuyết cũng được.

Đang tính toán còn có cái gì có thể làm dỗ cho đệ đệ cao hứng, bao tay bằng vải ấm áp bỗng nhiên lặng lẽ bao phủ lên.

Lục Phương Hải hơi giật mình, nhìn em trai nhỏ nghiêm túc làm ấm tay cho mình, khuôn mặt uy nghiêm khó được một chút dao động, nhẹ nhàng cầm hai cái tay nhỏ kia: “Đại ca không lạnh, đại ca muốn nhìn em cười.”

Có một thân thể như vậy, bắt đầu từ lúc còn nhỏ liền phải uống thuốc một ngày ba bữa, không thể quá mức kích động, không thể quá mức mệt nhọc, không thể đi ra ngoài chơi, tính cả bạn chơi cùng tuổi cũng hiếm có, đối với tiểu hài tử vừa mới bắt đầu hiểu chuyện mà nói, thật sự là chuyện quá gian nan.

Cho nên hắn cũng hiểu được đệ đệ vì cái gì luôn không cao hứng.

Nhưng hắn vẫn là muốn nhìn thấy bộ dáng đệ đệ cười rộ lên.

Chỉ cần nói chuyện nhiều vài lần, bồi đệ đệ dưới tình huống thân thể cho phép ra ngoài chơi chơi nhiều hơn, liền nhất định sẽ có hiệu quả. Lục Phương Hải cũng không thiếu kiên định cùng quả quyết thực hiện phương án, ôn thanh mở miệng, đang chuẩn bị đứng dậy, động tác lại bỗng nhiên hơi dừng.

Ở trong ánh mắt hắn, em trai nhỏ đơn bạc mềm mại dần dần cong mặt mày, đồng tử hắc nhuận thấm dần một chút ý cười, hướng hắn ngọt ngào cười rộ lên.

Tuyết còn đang rơi, ôn nhu không tiếng động hạ xuống.

Lục Phương Hải nhẹ hút khí, nửa quỳ ở trên nền tuyết, thân thể căng chặt, giơ tay đem em trai nhỏ ôm vào trong lòng ngực.

……

Thϊếp lật nhân vật đã sụp đổ đến tìm không ra đông bắc, hệ thống ngâp số liệu cuồng lưu đến xoay quanh, đang muốn cầu cứu, đang rối tinh rối mù bỗng nhiên truyền đến âm thanh kết toán điểm kinh nghiệm.

Không có vấn đề gì là điểm kinh nghiệm giải quyết không được, nếu có, đó chính là điểm kinh nghiệm không đủ nhiều.

Năm ngàn vạn điểm kinh nghiệm nện xuống, đảo mắt hình thành vòng phòng hộ vững chắc, đem hệ thống từ trong số liệu vớt ra, số liệu bởi vì thiết lập nhân vật biến động mà rung chuyển đảo mắt cũng khôi phục bình tĩnh.

Lục Đăng ngoan ngoãn nằm ở trong lòng ngực ca ca, ở trong đầu trộm gõ hệ thống: “Năm ngàn vạn đủ không? Ta chỗ này còn có……”

“Đủ rồi! Đủ ký chủ sống đến thành niên!”

Lại thêm năm ngàn vạn thậm chí có thể đem thế giới mua luôn!

Lần đầu hưởng thụ cảm giác bị điểm kinh nghiệm đập choáng, tuy rằng cũng phải đưa ra ngoài trên dưới chuẩn bị, hoàn toàn đủ để khoe khoang ở trong vòng hệ thống. Hệ thống đồng dạng hạnh phúc đến vựng vựng hồ hồ, hưng phấn mà điều số liệu: “Ký chủ cứ việc sụp! Dư lại giao cho ta!”

Có hệ thống bảo đảm, Lục Đăng hoàn toàn yên tâm, nâng lên hai tay ôm lấy huynh trưởng trước mặt, thả lỏng mà dựa người lên, tiếng nói nhẹ nhàng mềm mại: “Cảm ơn ca ca……”

Như là rốt cuộc phá tan hàng rào gì, quang mang nhỏ vụn sáng lên trong mắt đen nhu nhuận, thân thể nho nhỏ bỗng nhiên trở nên nhảy nhót, lại lớn tiếng lặp lại một câu: “Cảm ơn ca ca!”

……

Không cần cảm ơn với không cần cảm ơn không cảm ơn với không cần cảm ơn không cảm.

Lúc này Lục Phương Hải cái gì cũng không nói được, ngay sau người hầu bên người tiểu thiếu gia, người làm đại ca cũng an tĩnh mà nổ thành một đoàn pháo hoa.

Đã mua bảo hiểm OOC, Lục tiểu thiếu gia thuận thuận lợi lợi mà lớn tới mười lăm tuổi.

Thời gian mười năm nhoáng cái qua mất, trừ bỏ Cố Tùng bên người bảo vệ một tấc cũng không rời, cùng mười hai anh trai thay phiên ra trận, Lục Phong cũng thường xuyên ở trong bận rộn chiết ra thời gian trở về quan tâm con trai nhỏ trưởng thành. Cơ hồ là được người một nhà cẩn thận phủng ở trong lòng bàn tay bảo vệ, nhưng Lục Đăng phá lệ nghe lời phối hợp, cư nhiên vẫn luôn bình bình an an qua mười năm, cũng không có xuất hiện ngoài ý muốn gì quá mức nghiêm trọng.

Tin tưởng vững chắc con trai nhỏ của mình nhất định có thể sống thật lâu, tuy rằng thân thể của Lục Đăng so với bạn cùng lứa kém hơn không ít, Lục Phong vẫn như cũ an bài cho cậu không ít chương trình học. Từ khoa học kỹ thuật, kinh tế đến văn học cùng nghệ thuật, chỉ cần phát hiện Lục Thanh Thạch đối với cái gì cảm thấy hứng thú, liền sẽ mời giáo viên tốt nhất đến cho cậu, để bảo đảm dưới tình huống cậu không quá mệt nhọc, tỉ lệ giáo viên có thể đi vào hầu tước phủ đệ là một chọi một.

Tuy rằng từ trước đến nay thích làm bài tập, nhưng chương trình học cũng rất thú vị, Lục Đăng không có bao nhiêu mâu thuẫn, liền tiếp nhận rồi sinh hoạt theo tiết tấu hoàn toàn mới.

“Thiếu gia, muốn nghỉ ngơi một lát không?”

Chờ đến khi giáo viên dương cầm rời đi, Cố Tùng ngay lập tức kịp thời đem điểm tâm cùng trái cây mang vào, nhìn thấy thiếu niên trên ghế đàn vẫn như cũ thuận lý thành chương hướng y vươn tay cánh tay, không khỏi mỉm cười, đem khay đặt một bên, cúi người bước nhanh đi qua ôm cậu.

Đại khái là do khi còn nhỏ thường bị y ôm tới ôm đi, Lục Thanh Thạch có đôi khi mệt đến không muốn động, liền sẽ thuận lý thành chương hướng y duỗi cánh tay, hai người sớm đã luyện ra ăn ý.

Đồng dạng lớn hơn mười tuổi, Cố Tùng đã bước vào phạm trù thanh niên, đầu cao lên không ít, ngực từ lâu đã trở nên rộng lớn rắn chắc. Cơ bắp cứng cáp phục tùng ẩn bên dưới lễ phục và áo sơmi, hơi dùng lực một chút là có thể ẩn ẩn lộ ra chút hình dáng, bế thiếu gia vẫn đơn bạc như trước, căn bản không cần tốn quá nhiều sức lực.

Thân thể trên ghế đàn nghiêng dựa lên, mồ hôi hơi lạnh lạnh dán trên cần cổ, cánh tay ôm vòng ở sau lưng, lộ ra một chút ý triều.

Cố Tùng vẫn như cũ mỉm cười, ổn định vững chắc bế thiếu gia lên, để cậu dựa vào trên người mình hoàn toàn thả lỏng nghỉ ngơi, quang mang dưới đáy mắt lại ảm đạm một chút.

Khóa dương cầm luôn ao phí thể lực hơn so với các khóa khác, kỳ thật rất nhiều thời điểm thiếu gia của y không phải tùy hứng, mà là thật sự mệt đến một câu cũng nói không nên lời, một đầu ngón tay cũng không động đậy nổi.

“Kỳ thật cũng không cần luôn nỗ lực như vậy, thiếu gia……”

Cố Tùng nhẹ giọng mở miệng, ôm cậu cẩn thận bỏ vào sô pha trị liệu tự động, sờ sờ cái trán phiếm mồ hôi lạnh của cậu, móc khăn tay ra mềm nhẹ giúp cậu lau mồ hôi. Còn muốn thử lại khuyên thêm hai câu, nhưng bị một con bàn tay hơi lạnh che miệng.

Lòng bàn tay chạm bên môi, ngực Cố Tùng nhảy dựng, ý niệm dưới đáy lòng lập tức tản ra, thuận theo mà dừng lại câu chuyện.

Lục Thanh Thạch khép con mắt, lông mi dày mấp máy hai cái, gian nan xốc lên, rồi lập tức khép lại.

Những năm gần đây quá đắc ý, may mắn thân thể cậu không xuất hiện vấn đề gì lớn, lại bệnh nhỏ không ngừng, gần đây lại nhiều thêm tật xấu choáng váng đầu.

Không biết lúc nào thì bị, nếu choáng không bao lâu cũng không có việc gì, chỉ là phát tác lên cả người đều xoay mòng mòng. Bên cạnh chỉ cần chuyền tói một chút âm thanh, rơi vào trong tai đều thành ồn ào đến đấu đá lung tung khiến choáng váng càng tăng một bậc.

Không phải chuyện gì, cậu cũng không nói với cha và anh trai, người duy nhất biết đến cũng chỉ có Cố Tùng.

Nhận thấy được thiếu gia khác thường, Cố Tùng trong lòng căng thẳng, vội vàng cẩn thận đỡ ổn thân thể cậu, tay nắm chặt tay trở nên trắng bệch của cậu, chậm rãi mát xa, thẳng đến khi ngón tay mảnh khảnh dần dần thả lỏng lại, trấn an mà dán sát trong lòng bàn tay.

Thiếu gia của y nhắm mắt lại dựa vào sô pha, có vẻ như là thực thả lỏng, cho dù là tự Lục Phương Hải tới xem, đại khái cũng sẽ cho rằng em trai nhỏ chỉ là tâm tình không tốt không muốn thấy ai, muốn một mình an tĩnh nghỉ ngơi.

Nhưng y lại biết không phải.

Ngón tay trong lòng bàn tay hơi lật, ánh mắt thanh tú tinh xảo nhăn lại độ cung nhỏ đến không thể phát hiện, khóe môi căng chặt, thân thể gầy yếu đơn bạc ở dưới quần áo căng cong người.

Người ngoài đều nói rằng tiểu thiếu gia Lục gia kiêu căng đến hỉ nộ vô thường, thời điểm tâm tình tốt có thể ở chung, khi tâm tình không tốt liền lãnh đạm cao ngạo gần như không coi ai ra gì, diễn cón hơn đệ tử thế gia, từ đầu đến chân đều có người hầu cung cung kính kính hầu hạ bên người, kỳ thật tất cả đều không phải.

Nếu là —— có thể thay đối phương khó chịu thì tốt rồi.

Ý niệm chua xót cuồn cuộn ở ngực không ngừng, nhìn thiếu gia trầm mặc run rẩy đã lan tràn đến l*иg ngực đơn bạc, Cố Tùng rốt cuộc lại nhịn không được, cúi người đem cậu ủng trong trung.

Không biết là tích góp bao lâu xúc động, mấp mấy đôi môi run rẩy, kinh hồn táng đảm rồi lại không màng tất cả, mềm nhẹ mà vuốt ve lông mi bởi vì khó chịu mà nhịn không được nhăn lại.

Nụ hôn ấm áp rơi xuống, dừng ở trên khuôn mặt hơi lạnh phiếm mồ hôi lạnh mà có vẻ đặc biệt tái nhợt, như là có ma pháp huyền ảo gì, choáng váng trong đầu ở một khắc kia cũng kỳ dị được trấn an xuống.

Lục Đăng mở to mắt, đối diện với khuôn mặt anh tuấn bởi vì xúc động mà nháy mắt tái nhợt kia.

“Thiếu gia! Ta ——”

Trái tim Cố Tùng gần như nhảy ra khỏi yết hầu, vội vàng muốn lui về phía sau, lại bị Lục Đăng nắm lấy ống tay áo, một lần nữa kéo lại.

Vừa mới ma xui quỷ khiến hành động đi quá giới hạn đem ý niệm dưới đáy lòng lộ rõ, Cố Tùng cắn chặt răng cúi đầu, nhưng lực đạo kia vẫn như cũ không có làm gì y, bị bàn tay không có bao nhiêu lực lượng kia nhẹ nhàng kéo xoay người.

Cho dù là trách phạt cũng không sao…… Chuyện này y cũng không suy nghĩ lâu lắm.

Có lẽ là ở lần đầu tiên phát hiện Lục Thanh Thạch vì y có thể không chịu giận chó đánh mèo, cố ý thời điểm phát giận đuổi y đi, một người tránh ở thư phòng chịu đυ.ng qua thời gian phát bệnh.

Có lẽ là vào lúc thiếu gia bồi y bước lên chuyến tàu tinh tế, nhìn sao băng xẹt qua đỉnh đầu, thời điểm tay bị gắt gao lôi kéo thúc giục hứa hẹn.

Cũng có lẽ sớm hơn một chút, lần đầu tiên bồi thiếu gia của y đắp người tuyết, chưa từng đắp được cái gì, thật vất vả nặn ra cầu tuyết lập tức bị vỡ, lại vào thời điểm bị tiểu thiếu gia trộm tháo xuống bao tay, dùng tay đông lạnh đến ửng đỏ cẩn thận niết.

Hoặc là từ ngày trên nền tuyết đó, bị tiểu thiếu gia của y một phen nắm lấy cổ áo, chặn lại dòng nước tuyết lạnh lẽo, đầy mặt không cao hứng, lại vào một khắc trộm giơ thảm dán lên ngực và vai đông cứng của y kia, cũng đã bắt đầu rồi……

Ngực Cố Tùng kịch liệt phập phồng, đầu dùng sức cúi xuống, không dám ngẩng đầu nhìn cặp mắt có lẽ nhiều ra những cảm xúc xa lạ cùng vô lực mà y không thể chịu nổi kia.

“……”

Thân thể vừa mới phát bệnh thật sự không có sức lực gì đáng nói, Lục Đăng có thể đem y kéo trở về đã là cực hạn, ngón tay không hề có thành tựu mà xê dịch, đành phải lại dùng ra mấy năm nay thử biện pháp lần nào cũng dùng được.

Thiếu gia chỉ cách người có mấy mấy cm chậm chạp không có động tĩnh, khiến Cố Tùng gần như nhịn không được lo lắng cậu đã khó chịu đến hôn mê bất tỉnh.

Lo lắng áp qua thấp thỏm, Cố Tùng ngừng hô hấp cẩn thận ngẩng đầu, lại đối diện với thiếu gia đầy mặt chuyên nghiệp lại nghiêm túc không cao hứng: “Lại hôn thêm một chút.”

Tác giả có lời muốn nói: Lục · siêu không dễ chọc · thiết lập nhân vật sụp đổ đầy trời · thiếu gia: Không, bằng không ta liền náo loạn (*/^\*)

# Ngươi sao mới hôn ta nha……q^q#

Lục · nhọc lòng · cùng mười một tên sói con đoạt em trai· đại ca: Em trai ta ta nuông chiều! Em trai ta siêu hung! Em trai ta tính tình không tốt! Em trai ta phải hảo hảo…… Hống????

# Đao #

# Không phải loại này #

# 40m, có thể chém người, đúng, cần ngay lập tức#