Ta Đã Bảo Hộ Cái Pháo Hôi Này!

Chương 73

Tuyết càng rơi xuống càng lớn.

Vào lúc Lục tiểu thiếu gia lần thứ ba nhịn không được đi bốc lên một nắm tuyết, nắm ở trong lòng bàn tay, chờ dòng nước băng băng lương lương theo khe hở ngón tay chảy xuống, sau đó chỉ lưu lại một đường nước nhỏ lạnh lẽo, tiếng bước chân dồn dập rốt cuộc đạp tuyết tất tác truyền đến.

Lục Đăng bọc thảm ngẩng đầu, thiếu niên cao gầy ngực phập phồng, ở trước mặt cậu khó khăn lắm mới đứng yên.

Ánh mắt Lục Đăng không nhịn được sáng lên.

Vào thời điểm phát hiện bản thân trở lại tuổi thơ, cậu còn không có chân chính ý thức được, nguyên lai ấn theo cốt truyện sẽ gặp gỡ Cố Tùng cũng đồng dạng thu nhỏ.

Thiếu niên trước mặt đã mơ hồ lộ ra tuấn lãng anh khí, thân hình vừa mới bắt đầu nảy nở cao lên, đại khái là khuyết thiếu không đủ dinh dưỡng, còn xa không bằng vẻ cao lớn đĩnh bạt sau này.

Y mặc quần áo của tôi tớ, áo sơmi tuyết trắng không chút cẩu thả cài đến cổ áo, thắt nơ con bướm màu đen, cổ tay áo lại bởi vì nóng lòng tìm kiếm bị qua loa nới lỏng. Gương mặt bị đông lạnh đến đỏ lên, khí trắng thở ra từ trong mũi miệng, ở giữa mày hiên tuấn mạ lên một tầng sương mỏng nhìn phá lệ chất phác.

Lục Đăng nhấp khóe môi, gần như lập tức nhịn không được muốn dâng lên ý cười.

…… Phải phát giận.

Lại một lần nhắc nhở chính mình thực hiện nhiệm vụ gian khổ, Lục Đăng thở sâu, vội vàng thu liễm độ cung bên môi, ngẩng đầu đem sắc mặt hà khắc xuống: “Ngươi là ai?”

Âm thanh con nít non nớt xuyên thấu qua sắc trời ảm đạm, ở trong trời tuyết bay lả tả thanh thúy vang lên.

Ngực Cố Tùng nhẹ nhảy, vội vàng cúi đầu, vừa nhìn về phía khuôn mặt tinh xảo kia vừa mới cẩn thận ghi tội.

Tiểu thiếu gia của y.

Đứa bé tuổi này kỳ thật còn rất khó che dấu biểu tình, y rõ ràng nhìn thấy cặp mắt đen láy kia cong một hồi, ngay sau đó lại giống như nghĩ tới cái gì nỗ lực hung dữ lên, mi nhăn chặt tư thế như là cực mất kiên nhẫn, nhưng đáy mắt vẫn như cũ vẫn chưa dấu kịp mềm mại trong trẻo.

Đại khái là đã phát hiện, chút quang mang này cũng nhanh chóng bị dấu tốt, nhưng vẫn như cũ hữu hiệu trấn an bất an chiếm cứ trong lòng nô ɭệ trẻ tuổi mới vừa được mua về.

Đáy lòng Cố Tùng khó có thể khống chế mà mềm mại xuống, cúi người nửa quỳ ở trước mặt cậu, thử giơ tay chùi đi băng kết trên lông mi cậu.

“Ta là nô ɭệ của ngài, thiếu gia.”

Thân thể nho nhỏ khóa trong thảm nhung, tinh xảo giống như chỉ cần chạm vào một cái liền sẽ rớt hư. Cố Tùng không dám dùng sức, thử giơ tay đi ôm cậu, thân thể mới dán lên, lại nhạy cảm mà nhận thấy tiểu thiếu gia trong vòng tay nhẹ nhàng run lập cập.

Đối phương tuy rằng vẫn luôn nằm ở bên ngoài, nhưng trước sau được thảm ấp đến ấm áp, so sánh giữa hai người, ngược lại là trên người y càng lạnh hơn một chút.

Tâm mới buông một chút chợt nhắc lên, hô hấp Cố Tùng hơi ngừng, hấp tấp buông cánh tay, cẩn thận mở miệng: “Thiếu gia, thực xin lỗi ——”

Đang lui về phía sau bỗng nhiên bị một lực đạo nhỏ dắt lấy. Cố Tùng hơi giật mình, nhìn kia tay nhỏ trắng nõn bỗng nhiên dò ra nắm lấy ống tay áo của mình, chần chờ nghiêng người dựa trở về: “Thiếu gia……?”

“Ôm ta lên.”

Tiểu thiếu gia tựa hồ càng trở nên mất hứng hơn một chút, sắc mặt trầm xuống, cánh môi nhạt màu hơi nhấp lên, sị mặt đến càng thêm nghiêm túc.

…… Đại khái là thật sự nghiêm túc đi.

Tận lực phối hợp mà từ gương mặt mềm mụp kia nhìn ra cảm xúc tương tự, Cố Tùng nhấp nhấp môi đông cứng, chần chờ cúi thấp đầu.

Tuy rằng rất muốn ôm tiểu thiếu gia trước mặt vừa thấy liền biết mềm mụp một cái, nhưng trên người y thật sự quá lạnh.

Trước khi tới đã được ân cần dạy bảo qua về tình trạng thân thể của Lục Thanh Thạch, Cố Tùng có chút khó xử, đang rối rắm có nên trước đi ra ngoài chạy hai vòng nhảy vài cái hay không, để thân thể ấm áp chút lại ôm cậu, bỗng nhiên bị một cái vật gì đó thẳng tắp chọi ngay vào mặt.

Cái bóng của vật kia nhanh chóng gợi lên ký ức khi còn ở trong đội ngũ nô ɭệ của y.

Trong cuộc đào vong tinh tế dài đằng đẵng —— mỗi lần động tác hơi chậm roi liền trên đỉnh đầu hạ xuống, động một chút liền thuận tay bị đánh bằng vật sắc nhọn, bị ném đá giống như đối tượng để phát tiết. Nếu không phải bởi vì y xuất thân tinh hệ có trọng lực đặc thù, tố chất thân thể mạnh hơn nhân loại bình thường, rất có thể đã giống như những đồng bạn đáng thương đó, từ từ ngã xuống hoang mạc hoang vắng.

Cố Tùng theo bản năng cuộn thân thể, giơ tay bảo vệ đỉnh đầu, thân thể bị đông lạnh nửa ngày phản ứng có chút chậm chạp, bị cái bóng đó đập vừa vặn đập vào mặt.

Bông tuyết băng băng lương lương rơi trên mặt, vỡ tan ra, tan tác rơi rớt rơi xuống.

……

Cố Tùng bị tiểu thiếu gia lâm thời dùng nắm tuyết nhỏ chọi lên mặt ngơ ngẩn một lúc lâu, động tác chần chờ chậm rãi buông cánh tay, một lần nữa căng thẳng thân thể.

Một chút cũng chưa thấy đau.

Cơ hồ như là…… Càng giống thân cận vui đùa.

Cố Tùng ngẩng đầu, tim đập nhẹ nhàng.

Y đến từ chỗ không có tuyết, nghe đồng bọn cùng bị lưu đày nói, ở trên tinh cầu có được bốn mùa hoàn chỉnh, tiểu hài tử hay ném tuyết như vậy.

“Không được, thiếu gia……”

Thân thể tiểu thiếu gia quá yếu, không cần nghĩ cũng biết không thể chơi trò chơi quá mức mạnh bạo như vậy.

Cố Tùng xin lỗi mà cự tuyệt lời mời của đối phương, lấy khăn tay ra, giúp cậu chà lau sạch sẽ lòng bàn tay đầy nước tuyết: “Chờ về nhà, ta bồi ngài đắp người tuyết, đắp hai cái.”

Nghiêm khắc chấp hành hệ thống kim chỉ nam “Một nháo hai rống ba đánh người” Lục Đăng:……

Tuyết dính vào trán và trên má Cố Tùng, đã nhanh chóng bị nhiệt độ cơ thể hòa tan, hợp thành dòng nước xuôi xuống theo gương mặt.

Cố Tùng không để ý nhiều, tận lực xoa xoa tay vào cánh tay làm thân thể ấm áp lên. Đang muốn mở miệng, tay nhỏ bị tuyết đông lạnh đến đỏ bừng lại kéo lấy cổ áo y, thân thể nóng hầm hập mềm mại bỗng nhiên không nói đạo lý mà đâm vào trong lòng ngực.

Dòng nước lạnh lẽo suýt chút nữa liền chui vào cổ áo kia, bị tay áo của tiểu thiếu gia vừa vặn ngăn cản.

Tiểu hài tử nào có sức lực quá lớn, huống chi còn ngồi xổm ở trong tuyết lâu như vậy. Lực đạo mềm mại cùng với hơi thở ấm áp đánh vào ngực, làm thân thể gần như gỗ đông lạnh của Cố Tùng chợt bị ấm áp ủi đến hơi cứng đò, luống cuống tay chân đem cậu ôm ổn: “Thiếu gia?”

Y muốn nói trên người mình lạnh, muốn nhìn một chút cổ tay áo của tiểu thiếu gia có ướt nhiều hay không, nhưng cái gì cũng chưa kịp mở miệng, khuôn mặt nhỏ ấm hồ hồ liền thuần thục mà dán ở cần cổ y.

Hương khí bánh kem mềm mại nhồi đầy mũi, pha lẫn một chút hương sữa, thân thể ấm áp ở trong ngực ủi đến vị trí thoải mái, giọng mũi không cao hứng theo bên tai mềm mềm mại mại mà chui vào.

“Đi không nổi.”

Cố Tùng:……

Thiếu niên người hầu hôm nay vừa mới bị mua về, trong nhiệm vụ đầu tiên, đã bị tiểu thiếu gia hoàn toàn chọc thành một bãi nước tuyết.

……

Sắc trời đã hoàn toàn đen.

Trăng lưỡi liềm tinh tế treo trên màn đêm màu xanh biển, lung lay mà phô bày ánh trăng nhạt đến không thể nhạt hơn, đem ngôi sao lập loè ôn nhu mà bao lấy. Trên nền tuyết tích đến thật dày, ấn dọc theo đã một chuỗi chân nhỏ nông bị tuyết lấp kia, lại nhiều ra một chuỗi dấu chân hơi lớn một chút, đi từng bước một hướng về nhà.

Cố Tùng tận lực bước chân nhanh hơn, cúi đầu nhìn nhìn tiểu thiếu gia ngủ say trong lòng ngực, cẩn thận giúp cậu kéo kéo thảm nhung trên người, đem cánh tay cậu lộ ra do vịn vai cổ mình cũng bọc lại.

Y chỉ là một người hầu vừa tới, không ai cảm thấy y thật sự có thể tìm được Lục Thanh Thạch, trên người y cũng không có thông tin để liên hệ nhà chính, chỉ có thể buồn đầu vội vàng đi ở trên nền tuyết, tận lực nhanh một chút chạy về nhà.

Tiểu thiếu gia khép mắt ghé vào ngực y, lông mi nhỏ dài ngoan ngoãn mà nằm trên mí mắt, ngủ đến trên mặt đỏ bừng, xuyên thấu qua áo ngủ cùng áo sơmi đơn bạc tinh xảo, không hề giữ lại mà đem ấm áp của một người phân đến trên người hai người.

Ngay cả gió rét cũng bị nhiệt độ cơ thể hoà thuận vui vẻ hòa tan, tiểu thiếu gia ngủ cũng nhất định phải ôm người không buông tay, Cố Tùng không thể không theo đó cọ một nửa thảm, hiện tại từ ngực vai đến bụng nhỏ đều là ấm áp.

Tuyết bắt đầu nhỏ dần, gió cũng dừng dần.

Ánh đèn trong nhà ở trước mắt sáng lên.

Khi Lục Đăng tỉnh lại, đã nằm trở về trên chiếc giường lớn mềm mại thoải mái kia.

Ánh sáng có chút lóa mắt, Lục Đăng mới mở mắt ra đã bị chói đến nheo lại, lập tức có người soàn soạt kéo bức màn lên, đèn tường được mở lên, ánh sáng nhu hòa an tĩnh mà hạ xuống.

Quần áo trên người được đổi qua, vẫn như cũ mềm mại vừa người. Phòng ngủ ấm áp dễ chịu, máy xông hơi hình hoạt họa thú pipi đặt lên bàn, bạch khí từ trong lỗ mũi nó ùng ục ùng ục tỏa ra bên ngoài.

Năm sáu cánh tay tranh nhau lại đây dìu cậu, bên trong mỗi cái va chạm còn mang theo sóng ngầm mãnh liệt.

Lục Đăng chưa từng gặp qua tình huống như vậy, đôi mắt chớp chớp, theo bản năng chống cánh tay muốn dịch một chút về phía sau, một bàn tay đã bỏ qua tất cả mà dừng ở sau lưng cậu, vững vàng ôm lấy cậu ngồi dậy.

Lục Đăng chớp chớp mắt ngẩng đầu, nhờ sự phụ trợ của hệ thống tìm được tư liệu của đối phương, nhẹ giọng mở miệng: “Đại ca……”

Lục gia thế lực không nhỏ, nhưng bởi vì liên quan đến quân vụ, thu dưỡng không ít cô nhi trong quân, đều xen kẽ ấn theo tuổi của ba đứa con thân sinh sắp xếp. Bên trân Lục Thanh Thạch có mười hai người anh trai, nhỏ nhất cũng lớn hơn cậu mười mấy tuổi, thả ra người nào cũng có thể một mình đảm đương một phương.

Tuy rằng huynh đệ đông đảo, nhưng Lục gia trước sau không có tình hình nội đấu gì, gia phong xưa nay cũng đoan chính. Huynh hữu đệ cung còn tăng, mười hai người anh trai đều đem em trai nhỏ gác ở trên lòng bàn tay sủng, mới ở dưới tiền đề Lục Phong hàng năm bôn ba bên ngoài, vẫn như cũ dưỡng ra một tiểu thiếu gia được nuông chiều tới trời.

Người nghe được cậu gọi, huynh trưởng Lục Phương Hải hơi hơi gật đầu, một tay phủ giữa trán đệ đệ, ngữ khí nhu hòa quan tâm: “Rốt cuộc cũng tỉnh, còn khó chịu không?”

Âm thanh hắn trầm thấp, hơi thở cũng uy nghiêm dày nặng, dù đang ngồi ở mép giường, nhưng lời nói ôn tồn nhỏ nhẹ đến giống như là sợ em trai nhỏ trên giường kinh ngạc.

Thiếu chút nữa đánh mất đệ đệ bảo bối nhất, cư nhiên lại là được một tên nô ɭệ phụ thân tùy tay mua về tìm trở về, suýt nữa làm toàn bộ Lục gia đảo lộn.

Trừ bỏ mấy người đi theo đi công tác Lục Phong ở bên ngoài, mấy anh em trong nhà đều vây quanh ở mép giường lo lắng đề phòng, thật vất vả chờ tiểu đệ tỉnh ngủ, trên mặt mỗi người đều hiện ra thần sắc nhẹ nhàng như trút được gánh nặng.

Không quá thích ứng việc bị nhiều đôi mắt quan tâm nhìn chằm chằm như vậy, Lục Đăng nhảy hơi nhanh, nhấp nhấp môi nhẹ nhàng gật đầu, theo bản năng nhìn phía sau đám người tìm người.

“Phụ thân còn đang đi công tác ở Khảm Đặc tinh, qua trận mới có thể trở về.”

Còn tưởng rằng cậu là đang tìm phụ thân, Lục Phương Hải đỡ cậu dựa vào mép giường, cúi người ôn thanh khuyên nhủ: “Biết trong nhà buồn đến nhàm chán, nhưng hiện tại là mùa tuyết, thân thể của em cần tĩnh dưỡng…… Phụ thân mua cho em một người hầu, đặc biệt bồi em giải buồn, ở nhà nghe lời, hảo hảo dưỡng thân thể, được không?”

Lục Đăng vẫn như cũ không thể thích ứng với cảnh trượng mênh mông cuồn cuộn trước mắt, theo bản năng liền muốn gật đầu, bị dòng chữ vô hạn bắn ra trên màn hình của hệ thống nhắc nhở thiết lập nhân vật, gương mặt hơi hơi đỏ lên, sau một lúc lâu mới muộn màng nghẹn ra một câu: “Không được.”

Thật ra là rất được……

Có thể ở nhà yên phận nghỉ ngơi lấy lại sức, có bánh kem nướng đến mềm xốp cùng sữa bò nóng ngọt, có thể ngủ đến tự nhiên tỉnh, tuổi này tạm thời không cần làm bài tập, còn có thể có Cố Tùng bồi.

Lục Đăng cũng nghĩ không ra chính mình còn muốn cái gì hơn.

Cậu cúi đầu không nói lời nào, dừng ở trong mắt bảy tám anh trai huynh trưởng như cha cha cha cha cha cha cha cha, tức khắc thành giận dỗi không cao hứng.

Hống đệ đệ trước nay luôn là việc quan trọng nhất, vật nhỏ đủ loại kiểu dáng đệ đệ thích lập tức thuần thục bị móc ra từ mỗi trong túi, một đường nhét vào trong lòng Lục Đăng.

Thú bông bằng vải ềm mại, trứng cầu vồng đυ.ng vào liền vang tiếng dọa người nhảy dựng, ếch chocolate nhảy nhảy cắn vào có kẹo, mô hình thú lấp lánh có thổi ngôi sao nhỏ ……

Lục Đăng ngơ ngẩn bị món đồ chơi bao phủ, chút mới lạ lo lắng cuối cùng, cũng bị hòa tan khi trưởng huynh sắc mặt nỗ lực ôn hòa đưa qua kẹo bông gòn hình đám mây.

“Đầu xuân liền mang em đi ra ngoài chơi, tùy em chọn lựa tinh hệ.”

Tin tưởng vững chắc là do mấy cái anh trai bọn họ này không biết chiếu cố người, làm đệ đệ bị ủy khuất lớn, Lục Phương Hải cõi lòng đầy áy náy mà đưa kẹo bông gòn qua, xoa xoa vai lưng nho nhỏ em trai nhỏ: “Đừng buồn.”

Lục Đăng đều nhanh cao hứng đến phát sáng lên.

Không biết có phải vì người bị thu nhỏ hay không, chỗ cảm thấy vui vẻ cùng thỏa mãn trong lòng có thể cũng bị thu nhỏ theo, bị nhồi đến căng phồng, không cẩn thận một chút liền tràn đầy rồi.

Cậu còn chưa từng có anh trai qua, cũng không bị anh trai hống như vậy qua, ký ức mơ hồ u ám khi còn bé như là được thắp sáng lên một trản đèn như ánh sáng đom đóm, tràn đầy hình ảnh hoàn toàn mới, đủ để tin tưởng ấm áp một đám tiếp một đám, gấp không chờ nổi mà tràn ra khỏi ngực.

Dung túng cùng yêu thương đến từ chính người nhà, xác định, vĩnh viễn cũng sẽ không dao động, cũng không hề có điểm mấu chốt.

Trên mặt đã khó có thể khống chế mà nóng lên, Lục Đăng hút hút cái mũi, ôm chặt thú bông gấu trúc đến từ địa cầu cổ trong lòng ngực, đem mặt vùi vào kẹo bông gòn, chớp đi một chút ánh nước dưới đáy mắt.

……

Xong rồi.

Đệ đệ cũng đã tức khóc.

Lục Phương Hải áp lực tăng gấp bội, quay đầu lại tìm người, liếc mắt một cái thoáng nhìn Cố Tùng đang bưng khay ở phía sau mọi người chần chờ dừng bước, ánh mắt sáng ngời, thẳng người gật đầu: “Lại đây.”

Thời điểm thiếu niên nô ɭệ này mang đệ đệ về, đệ đệ là sử dụng cả tay chân ôm y, trước nửa đêm vẫn còn sức lực với lấy, chặt đến kéo cũng kéo không xuống.

Xem nhẹ chút mất mát dưới đáy lòng, tin tưởng vững chắc đối phương vẫn như cũ có thể gánh vác tốt trọng trách đem em trai nhỏ hống, anh trai trưởng Lục gia ánh mắt trang trọng, ý đồ đem không tiếng động mong đợi truyền qua.

Từ đầu tới đuôi cũng chưa cảm giác được tiểu thiếu gia có bao nhiêu khó đối phó thiếu niên nô ɭệ mờ mịt ngẩng đầu: “……?”

Lục Phương Hải: “……”

Một bộ mặt như pipi thú mong đợi được uy, Lục Phương Hải thở sâu, cường ngạnh mở miệng: “Hống tốt tiểu thiếu gia, nhớ rõ cho tiểu thiếu gia uống thuốc.”

Thời điểm Lục Thanh Thạch cáu kỉnh cũng không cho người ở gần, bọn họ càng vây quanh, đệ đệ càng tức giận, có mấy lần còn dẫn phát bệnh tim, không thể không nằm vài tháng trong khoang chữa trị. Từ đó về sau, bọn họ liền thêm chú ý tình huống cảm xúc của em trai nhỏ.

Thân thể đã ở nhà dưỡng mấy tháng, thật vất vả có thể ra cửa, cư nhiên liền gặp mùa tuyết dài đằng đẵng, không cao hứng cũng là hợp tình hợp lý.

Tóm lại tuyệt không phải đệ đê tùy hứng.

Lục Phương Hải không yên tâm mà nhìn nhìn em trai nhỏ vẫn không buồn hé răng, nghiêm khắc mà dùng ánh mắt đem đám huynh đệ ở mép giường một người tiếp một người bức ra ngoài, lại lần nữa cường điệu với y: “Phải làm tiểu thiếu gia cao hứng.”

Cái này Cố Tùng hiểu, vội vàng phối hợp gật đầu.

Lục Phương Hải thần sắc hơi hoãn, giúp em trai diếm góc chăn, cuối cùng đứng dậy rời đi, nhẹ nhàng đem cửa phòng ngủ khép lại.

Phòng ngủ vừa rồi còn chen chúc náo nhiệt, đảo mắt liền quạnh quẽ xuống.

Nhìn tiểu thiếu gia an an tĩnh tĩnh chôn trong núi món đồ chơi, Cố Tùng đứng tại chỗ đó một lúc lâu, đem khay đặt lên bàn, phóng nhẹ động tác đi qua thu thập: “Thiếu gia?”

Lục Đăng vừa mới đem nhịp tim đập ổn xuống, từ kẹo bông gòn tạo hình đám mấy ngẩng đầu, đuôi mắt tràn ra một chút ẩm ướt, làm đuôi mắt đen sáng tròn trộn lẫn dính vào một mảnh tinh quang lam nhạt nhỏ vụn.

Cố Tùng cứng họng cười khẽ, giơ tay dìu bả vai cậu: “Thiếu gia, đừng nhúc nhích.”

Người hầu thiếu niên bị sử dụng tay chân ôm nửa đêm lá gan lớn không ít, đối với tiểu thiếu gia thơm tho mềm mại cũng theo bản năng càng thêm thân cận, một tay đỡ cậu, một tay mềm nhẹ mà giúp cậu lau đi kẹo bông gòn dính lên mắt đuôi.

“Ngô ——”

Đường dính rất chặt, đau đớn rất nhỏ đột nhiên không kịp phòng ngừa truyền đến, Lục Đăng theo bản năng nhẹ co người, bị cánh tay ôm ở sau lưng, nâng lên ánh mắt, đối diện với con ngươi ý cười nhu hòa của Cố Tùng: “Thiếu gia, nhắm mắt một chút.”

Hiện tại liền phải hôn……

Trái tim còn vẫn bị dòng nước ấm ngâm đến nóng hầm hập, Lục Đăng nhẹ nhấp khóe môi, mơ mơ màng màng theo lời nhắm mắt lại, một chút thấm lạnh bỗng nhiên mềm nhẹ mà chạm lên.

Bị khăn tay tẩm ướt mềm nhẹ cọ qua đuôi mắt, tỉ mỉ mà lau sạch đường một chút cuối cùng.

Chưa từng đi quá giới hạn, hơi thở ấm áp trong chớp mắt đã rời xa, Cố Tùng mỉm cười tiếng nói ở bên tai nhẹ nhàng vang lên: “Tốt.”

Tâm nhấc cao nhẹ nhàng rơi xuống, cư nhiên mơ hồ sinh ra một chút mất mát.

Lục Đăng nhẹ hút khí, mở to mắt, rốt cuộc từ trạng thái bị sủng đến vựng vựng hồ hồ thoát thân ra, một lần nữa tìm về nhiệm vụ chủ tuyến.

Cố Tùng cầm khăn một lần nữa gấp tốt, bỏ vào túi tiền trước ngực, lại ở sau lưng cậu bỏ thêm cái gối đầu, đem thuốc đã hết nóng lấy lại đây: “Thiếu gia, uống thuốc.”

Tuy rằng đã tới thời đại tinh tế, nhưng phương pháp chữa bệnh hiện có đối với thân thể Lục Thanh Thạch lại không thích hợp, ngược lại là phương thuốc cổ truyền cổ xưa di sản từ địa cầu cổ Lục gia kiếm ra có chút hiệu quả. Lục Thanh Thạch từ nhỏ đến lến, chính là bị nước thuốc chua xót này ngâm lớn.

Lục Đăng giơ tay liền muốn tiếp, bị dòng chữ cuồng xoát của hệ thống đột nhiên nhắc nhở, căng sắc mặt cứng ngắc, một phen đem chén đẩy ra: “Ta không uống thuốc.”

Cố Tùng đối với cậu không có phòng bị, trên tay cũng không dùng bao nhiêu lực đạo, bị cậu đẩy cánh tay, nước thuốc nhoáng lên liền theo mép chén chảy ra.

Tuy nói biết rõ đã không còn quá nóng, nhưng mắt thấy nước thuốc liền phải rơi vào trên người tiểu thiếu gia, trong lòng Cố Tùng vẫn như cũ bỗng chốc treo lên, hấp tấp giơ tay đem cậu hộ vào trong lòng ngực, tay phải cầm chén để xa: “Cẩn thận——”

Thân thể mang theo hương sữa mềm mại nhẹ nhàng xách một cái liền ôm vào trong ngực, nhưng thật ra thuốc đều rơi vào trên cánh tay Cố Tùng.

Tuy đã biết là không nóng, chỉ là áo sơmi đều bị nước thuốc màu nâu thấm ướt một mảnh, quay đầu lại đổi một cái khác liền không quan trọng.

Cố Tùng thở dài, đem chén thuốc đặt ở một bên, đang muốn cúi đầu hống tiểu thiếu gia không muốn uống thuốc, lại phát hiện ánh mắt Lục Thanh Thạch vẫn như cũ ngưng ở trên cổ tay áo y, thân thể hơi hơi căng thẳng, tim đập theo ánh nhìn dán ở cánh tay mơ hồ nhanh hơn, ngay cả hô hấp cũng ngừng.

Không nghĩ ra tiểu thiếu gia là đang sợ hãi cái gì, trong mắt Cố Tùng hiện ra một chút nghi hoặc, ôm cậu cẩn thận thả lại trên giường, âm thanh nhu hòa nhẹ nhàng gọi cậu: “Thiếu gia?”

Tác giả có lời muốn nói:

Lục · đệ khống · nhọc lòng · đại ca: Nói ra ngươi có thể không tin! Đệ đệ ta siêu hung! Siêu không dễ hống! Nhiệm vụ phi thường gian khổ!! ( ▼へ▼メ )

Lục · siêu hung · siêu không dễ hống · tiểu thiếu gia: Chơi, chơi vui q 口 q

# Sập#

# Cốt truyện sụp đổ tốn bao nhiêu điểm kinh nghiệm q^q#

# 1 tỷ đủ không q△q#

Pipi thú.