Ta Đã Bảo Hộ Cái Pháo Hôi Này!

Chương 72

Lúc này hai người không có dừng lại quá lâu, sau khi thoát khỏi cốt truyện chủ tuyến, thuận lợi đi qua kỳ quá độ(giao thời), liền cùng nhau rời khỏi thế giới.

Hệ thống mới vừa tăng một bậc, vô cùng cao hứng chạy ra tìm hệ thống khác khoe khoang, nhanh như chớp liền không thấy bóng dáng.

Lục Đăng cứng họng, cố ý mua cho nó một bộ da hệ thống hoàn toàn mới làm quà chúc mừng, lưu tại chủ điều khiển một lát tu chỉnh lại thân thể, chờ đến khi hệ thống chơi tận hứng trở về, mới cùng nhau mở thế giới mới ra xem trước.

Thế giới lần này là bối cảnh tinh tế.

Nhân vật chính tên Antonio, sinh ra trong hoàng thất tinh cầu Áo Uy, có một đám huynh đệ tỷ muội như hổ rình mồi. Một đường nhờ mị lực nhân cách thu hoạch đồng đội tích lũy thế lực, từ một hoàng tử không được coi trọng từng bước một lần lượt trèo lên thành người thừa kế ngôi vị hoàng đế, là thiết lập nam chủ thăng cấp lưu tiêu chuẩn.

Pháo hôi cần cậu cứu vớt tên là Cố Tùng, bởi vì nơi tinh hệ tiêu vong, bị bắt làm nô ɭệ được đưa tới tinh cầu Áo Uy, lại bị bộ trưởng bộ ngoại giao đương thời hầu tước Lục Phong mua đem về nhà, dùng để làm bạn chiếu cố bên người đứa con út nhiều bệnh của mình.

Lục gia huyết thống trân quý, đến từ địa cầu cổ sớm đã tiêu vong, vẫn như cũ giữ lại phương thức đặt tên lúc trước, cái tên Cố Tùng này cũng là được trao cho sau khi bị đưa tới Lục gia.

Tiểu thiếu gia được y chiếu cố tên là Lục Thanh Thạch, bởi vì khi còn ở trong bụng mẹ đã ngoài ý muốn chịu một lượng lớn phóng xạ, sau khi sinh thân thể vẫn luôn không tốt, theo tuổi lớn dần còn sẽ dần dần suy nhược, cho dù lợi dụng phương pháp chữa bệnh hiện có cũng chỉ có thể miễn cưỡng trì hoãn quá trình.

Người nhà lòng có áy náy, liều mạng sủng hắn, hơn nữa vì lý do thân thể, đem cái tiểu thiếu gia này sủng nuông chiều từ bé đến hỉ nộ vô thường, trong hơn mười năm làm bạn hắn, ngày tháng Cố Tùng trôi qua cũng không quá tốt.

Nếu chỉ là làm bạn chăm sóc, kỳ thật cũng không có gì. Nhưng ở ngay vào bữa tiệc sinh nhật thành niên của Lục Thanh Thạch, nhân vật chính được mời tới chơi, lại ngoài ý muốn phá vỡ chân tướng khiến người phát lạnh.

Từ lúc bắt đầu đem Cố Tùng mang về, Lục Phong liền không chỉ tính toán để y làm tùy tùng cho Lục Thanh Thạch, mà là đem y làm thành thân thể dự phòng cho đứa con út.

Tuy rằng đều phá lệ yêu thương tiểu thiếu gia thể nhược này, nhưng người Lục gia cũng không biết, thân thể Lục Thanh Thạch đã chịu phóng xạ hư hao nghiêm trọng, tuy rằng không có giống như mẹ hắn đảo mắt mấy năm liền suy nhược qua đời, nhưng thân thể vẫn từng ngày suy bại, sớm hay muộn vẫn gặp phải uy hϊếp tử vong.

Lục Phong vô pháp tiếp thu nỗi đau dấu vết cuối cùng của người vợ đã mất là đứa con út cứ như vậy trôi đi, cư nhiên bí quá hoá liều, lập kế hoạch chờ đến khi cường độ tinh thần lực của Lục Thanh Thạch đã đủ, liền xuống tay phá hủy não vực của Cố Tùng. Đem y hoàn toàn biến thành một khối “Vật chứa” không thể tư duy, lại đem tinh thần thể của Lục Thanh Thạch thâm nhập vào.

Cho dù tại thế giới tinh tế này loại phương pháp này đã được kiểm chứng, nhưng giống hành vi đem người sống làm thành vật chứa như vậy vẫn là cực đoan tàn nhẫn như cũ.

Nhân vật chính biết được chân tướng phẫn nộ ra tay, nhưng vẫn như cũ không thể cứu được Cố Tùng. Lục Phong cưỡng chế thử nghiệm trao đổi tinh thần thể, nhưng bởi vì chuẩn bị quá mức hấp tấp, Cố Tùng bị phá hủy não vực, Lục Thanh Thạch cũng không thể tỉnh lại ở trong thân thể y.

Gièm pha bị phơi bày ảnh hưởng nghiêm trọng đến danh dự của Lục gia, không lâu sau, Lục Phong tự mình bỏ đi tước vị, lựa chọn rời khỏi chính quyền tị thế ẩn cư. Nhị hoàng tử trước sau được Lục gia duy trì cũng bởi vậy thực lực tổn hao, là phân đoạn cốt truyện quan trọng giúp nhân vật chính đăng đỉnh.

Lục Đăng trầm mặc, ánh mắt dừng ở trên văn tự lạnh băng của cốt truyện.

Nhân vật của đối phương cùng nhân vật vốn có của cốt truyện có liên hệ chặt chẽ đến như vậy, cậu vẫn là lần đầu tiên gặp được tình huống này.

Nhân vật cậu có thể lựa chọn đều là sinh ra ở đoạn sau, vốn dĩ cũng không tồn tại trong cốt truyện, nhưng lúc này đây tựa hồ vô luận thiết lập như thế nào, cũng không có biện pháp tại một đoạn quan hệ đặc biệt chặt chẽ này tìm được vị trí của bản thân.

“Ký chủ……”

Đã nhận ra xúc cảm của cậu dao động, âm thanh máy móc do do dự dự vang lên, Lục Đăng ngẩng đầu cười, ôn thanh mở miệng: “Không sao đâu, ta xem một chút.”

Nhân vật tạo ra có cùng giai đoạn với Cố Tùng là quản gia và người hầu, cũng có thợ làm vườn chỉnh sửa làm cỏ trong hoa viên Lục gia, mấy nhân vật đó kỳ thật đều có thể suy xét. Lục Đăng trầm ngâm lật lật về phía sau, cư nhiên còn có loại nhân vật là mèo của tiểu thiếu gia này.

Nếu là mèo của Lục Thanh Thạch, đại khái cũng có thể đi cọ cọ trên người tùy tùng của Lục Thanh Thạch, nói không chừng còn có thể bị bế lên sờ sờ đầu.

Áp xuống cảm xúc không tiếng động cuồn cuộn dưới đáy lòng, Lục Đăng nhẹ hút khí, nhấp lên khóe môi giơ tay ấn lên, nút lựa chọn trong tầm tay lại bỗng nhiên lóe hai cái, biến thành màu xám không thể chọn.

Lục Đăng hơi giật mình, hấp tấp chớp đi sương mù mơ hồ dưới đáy mắt, nghi hoặc ngẩng đầu.

Con trỏ của hệ thống ở mấy chữ “Chiếu cố làm bạn bên người”, “Nuông chiều từ bé” lại loé sáng lên vài lần, nhưng nhân vật được lựa chọn bỗng nhiên một người tiếp một người mà biến xám, âm thanh máy móc nghiến răng nghiến lợi vang lên tới: “Ký chủ chờ, ta đi trộm nhân vật!”

“Trộm cái gì ——”

Không biết hệ thống đi ra ngoài chơi cùng ai, cư nhiên học được bản lĩnh lợi hại như vậy. Lục Đăng cũng không biết nhân vật cũng có thể trộm tới, mờ mịt mà chớp chớp mắt, trơ mắt nhìn hệ thống trên màn hình cấp tốc xoay vòng mà chuyển thành con quay, nhưng nhân vật được chọn bỗng nhiên nhiều ra một hư ảnh, dần dần ngưng lại, hiện ra sắc thái mông lung khó thấy được.

Còn không đợi Lục Đăng thấy rõ, quang mang quanh thân nhân vật đã sáng lên, cửa truyền tống bình thường chỉ khi lựa chọn xong mới có thể mở ra đột nhiên xuất hiện, âm thanh máy móc của hệ thống dồn dập vang lên: “Ký chủ mau tiến vào, ta chỉ còn có thể chống được mười giây!”

Ánh mắt Lục Đăng dừng ở trên màn hình, hơi hơi ngưng đọng.

Lục Thanh Thạch.

Tim bỗng nhiên đập nhanh, nguyện vọng thật nhỏ chui từ dưới đất lên mà ra, đâm chồi sinh trưởng, khó có thể bỏ qua mà sáng ngời chiếm cứ trong ngực.

Hệ thống không có lại thúc giục cậu, vẫn như cũ chống đỡ cửa truyền tống.

Ở trước khi cốt truyện mở ra, mấy nhân vật này đều còn chỉ là thiết lập, chỉ có sau khi thế giới chính thức vận chuyển mới có thể đạo nhập số liệu bỏ thêm vào tính chân thực, biến thành nhân vật có máu có thịt. Chỉ cần trước khi có số liệu phân phối đến kịp thời chiếm trước nhân vật, đem số liệu của ký chủ đạo nhập đi vào, cái thân phận này chính là ký chủ.

Ký chủ vẫn luôn hiểu chuyện săn sóc, trước nay cẩn thận quy củ không dám vượt qua Lôi Trì nửa bước *, so với ký chủ nhà người khác đều càng có tư cách tùy hứng một lần.

*Không dám vượt qua lôi trì nửa bước:phép ẩn dụ chỉ người không dám vượt qua một ranh giới nhất định.

Đếm ngược một giây tiếp một giây mà nhảy lên, mắt thấy con số màu đỏ đã rơi xuống 3, Lục Đăng rốt cuộc bước về phía trước, thả người đầu nhập vào cửa truyền tống.

Khi tỉnh lại, cậu đã tiến vào trong một khối thân thể hoàn toàn xa lạ.

Cảm ứng với thân thể không giống trong quá khứ, Lục Đăng chớp chớp mắt, chống cánh tay ngồi dậy, thảm nhung mềm maih từ trên người trượt xuống, dừng ở trên giường lớn.

Hết thảy trước mắt đều lớn hơn nửa cái số đo, Lục Đăng chống mép giường đứng dậy, đi đến trước gương, trong mắt không nhịn được lộ ra một chút tò mò.

Thân hình trong gương so với thân thể cậu vốn quen dùng nhỏ hơn rất nhiều, đại khái chỉ năm, sáu tuổi, tướng mạo rất giống cậu, cũng không biết có phải sau khi đạo nhập nhân vật nội dung sẽ tự động căn cứ số liệu tiến hành sửa chữa hay không.

Cậu chưa từng gặp qua bộ dáng lúc này của bản thân, thậm chí đối với một đoạn ký ức này cũng đã rất mơ hồ, chỉ nhớ rõ thực nghiệm không bao giờ dừng lại, lạnh băng cùng đau đớn vĩnh viễn không chấm dứt. Hiện tại bị đạo nhập tới tuổi này, ngược lại như là may mắn được làm lại từ đầu một lần.

Phòng ngủ rất lớn, có vẻ phá lệ rộng mở sáng ngời.

Trên mặt đất lót thảm vàng nhạt đồng dạng mềm mại, dẫm lên liền trũng xuống một chút. Mặt tường được sơn màu lam nhạt ôn hòa, dương quang sáng ngời xuyên thấu qua cửa sổ tiến vào, bị bức màn vàng nhạt che lại một nửa, gia cụ đều là gỗ bạch phong tốt nhất, các góc cạnh bị cố ý mài đến tròn trịa, cho dù tùy ý đùa giỡn cũng sẽ không sợ va chạm bị thương.

Còn chưa từng ở qua địa phương được đặc biệt chuẩn bị cho tiểu hài tử như vậy, Lục Đăng sinh ra nồng đậm chờ mong mới lạ, khắp nơi cản thận tỉ mỉ, ở trong đầu liên lạc hệ thống: “Ta thay thế nhân vật vốn có như vậy, sẽ không khiến cho thế giới hỗn loạn sao?”

“Chỉ cần ký chủ kiên trì, không OOC liền không biết!”

Hệ thống xuống tay kịp thời, lúc này cốt truyện chi nhánh vừa mới khởi động, số liệu nguyên bản còn không được bỏ thêm tiến vào, Lục Đăng đã đến đúng thời điểm.

Nhìn tiểu áo ngủ màu xanh với những đường viền tinh xảo trên người ký chủ, hệ thống cao hứng đến mức trên màn hình ứa ra một ngôi sao nhỏ, từng chữ từng chữ giới thiệu thiết lập nhân vật cho cậu: “Lục Thanh Thạch, tiểu thiếu gia nhỏ nhất Lục gia, được cả nhà yêu thương nuông chiều, thân thể không tốt, tùy hứng ngạo kiều, tính tình lớn……”

Hệ thống: “……”

Lục Đăng: “……”

Hệ thống: “Ký chủ, phải kiên trì trụ vững không thể OOC, bằng không số liệu khổng lồ của thế giới có thể sẽ bị xáo trộn!”

Nguyên tắc hàng đầu khi chấp hành nhiệm vụ chính là không thể quấy rầy cốt truyện, Lục Đăng nhẹ hút khí, cảm giác áp lực trên vai bỗng nhiên tăng thêm không ít, trịnh trọng gật gật đầu, mở ra vị trí của chính mình trong cốt truyện.

Nay là cùng ngày Cố Tùng bị mang về, Lục Thanh Thạch bởi vì bị nhốt ở trong nhà quá lâu mà tính tình náo loạn, thừa dịp khi nghỉ trưa một mình trộm nhảy cửa sổ chạy ra, ở trong bão tuyết càng rơi xuống càng lớn lạc đường.

Cố Tùng đi vào Lục gia, nhiệm vụ đầu tiên nhận được, chính là ở toàn bộ đế đô tìm vị tiểu thiếu gia rời nhà trốn đi này.

Nếu không OOC, biện pháp đơn giản nhất chính là nghiêm khắc mà dựa theo cốt truyện đi xuống.

Lục Đăng hạ quyết tâm, đem thảm trên giường cẩn thận trải ra, mở ra tủ quần áo cầm vài bộ quần áo chống lạnh bỏ vào, lại từ tủ lạnh lấy ra hai khối bánh kem, một hộp sữa bò, thuần thục mà đem thảm buộc thành cái tay nải sạch sẽ.

Độ cao của cửa sổ đối với chiều cao hiện tại của cậu mà nói có chút cố hết sức, nhưng phía dưới chính là hoa viên, có thể tìm được không ít điểm giảm xóc.

Lục Đăng hơi đắn đo một hồi, đôi tay vịnh bệ cửa sổ liền thuận lợi nhảy lên, chọn ra một cây thường xanh tươi tốt, cõng tay nải nhảy xuống, nương tán cây giảm xóc, nhẹ nhàng mà đáp trên mặt đất.

Ngoài cửa sổ trời tuyết hoàng hôn âm trầm, mây dày che mất nửa bầu trời, gió lạnh thấu xương cuồn cuộn nổi lên, dễ dàng xuyên thấu qua áo ngủ không tính là dày.

Thân thể này tuổi còn nhỏ, còn chưa tới thời điểm bắt đầu suy nhược, nhưng chung quy vốn sinh ra đã yếu ớt, so với bạn cùng lứa tuổi còn muốn đơn bạc hơn chút.

Lục Đăng theo bản năng rùng mình một cái, cởi xuống tay nải tròng lên thêm một kiện quần áo, theo lộ tuyến hệ thống cấp ra một đường mò mẫn đi qua, xuôi theo đường nhỏ xuyên qua hoa viên, từ sau một lỗ nhỏ bên cạnh cửa hông chui ra ngoài.

Quần áo rất dày, đường may tinh mịn, mặc ở trên người cũng ấm áp. Đại khái là bởi vì cùng đặt ở trong bao quần áo, tuy rằng cách lớp giấy bọc, cũng vẫn như cũ cọ được mùi hương mềm mại thơm ngọt của bánh kem.

Lục Đăng đi một hồi, nhịn không được dừng lại bước chân.

Bụng bắt đầu đói reo vang, mùi hương của bánh kem liền trở nên càng thêm rõ ràng, ở trong tay nải chói lọi câu dẫn ý chí cậu.

Mây hoàng hôn một tầng nối một tầng che đi ánh sáng, bông tuyết thật nhỏ từ trong khe hở của các đám mây phiêu xuống, dừng ở lòng bàn tay, lại nhanh chóng hòa tan thành một vết nước nhỏ sáng lấp lánh.

Lục Đăng tìm một chỗ ngồi xuống, cởi bỏ tay nải lấy bánh kem ra, cẩn thận mà cắn một ngụm.

Mùi vị ngọt ngào mị nhân đảo mắt tràn đầy khoang miệng, bánh kem được nướng đến mềm xốp, bên ngoài có một chút bơ, ăn cùng với sữa bò ngọt ngào vừa vặn thích hợp.

Bánh kem lót trên giấy vẽ tranh minh hoạ phim hoạt hình rất được tiểu hài tử thích, ca cao* ngây thơ chất phác ôm cái đuôi lăn thành một đoàn, chỉ cần hảo hảo ăn sạch sẽ, là có thể lộ ra hoàn chỉnh bức hình.

*Hình cuối chương.

Thật sự là mỗi nơi chốn đều có thể nhìn ra được dấu vết tiểu thiếu gia được cưng chiều.

Lục Đăng nhai kỹ nuốt chậm mà ăn hết một cái bánh kem, đem nửa hộp sữa bò uống thừa một lần nữa đóng nắp, tính toán tỉ mỉ thả lại trong bao quần áo, tiếp tục đi về phía trước.

Lục Thanh Thạch chỉ có năm tuổi, muốn một mình đi đến phạm vi mà Lục gia cũng không thể tìm được cơ hồ là không có khả năng. Chỉ là tiểu thiếu gia tính tình lớn, từ trước đến nay ngủ một giấc đến chạng vạng không cho người quấy rầy, ngay cả một chút động tĩnh cũng không được có, cả nhà đều ở trong phòng an tĩnh làm việc, ngay cả hạ nhân trong đoạn thời gian này cũng không được phép tùy ý đi lại, cho nên mới cho cậu cơ hội một mình chạy ra.

Tuy rằng chạy ra được, nhưng cũng không thể chạy trốn quá xa. Ỷ vào nhỏ con, Lục Thanh Thạch tránh ở khe hở phía sau một cửa hàng, tránh thoát hạ nhân tôi tớ cùng mấy anh trai Lục gia nôn nóng tìm kiếm, nhưng không tránh thoát được đồng bọn cùng chơi trốn tìm từ nhỏ nô ɭệ Cố Tùng.

Tiểu hài tử đều sĩ diện, huống chi là tiểu thiếu gia nơi chốn dung túng nuông chiều ra.

Cho dù bị đông lạnh đến run bần bật, đã sớm ngóng trông có thể bị người tìm được, nhưng Lục Thanh Thạch vẫn như cũ cắn răng mạnh miệng không chịu ra tiếng, ở thời điểm được Cố Tùng ôm ra từ trong đống tuyết, còn phát tính tình thật lớn.

Lục Đăng chăm chú đọc cốt truyện, mơ hồ phát sầu.

Còn phải phát giận……

Sắc trời u ám dần, bông tuyết cũng không hề nhỏ, từ ánh mặt trời ảm đạm phiến phiến trao lượng, bị gió lạnh thấu xương cuốn qua, cuốn ra âm thanh gào thét chói tai.

Lục Đăng đem bánh kem cùng sữa bò ăn xong dư lại, đứng dậy ném vào tay nải, bọc thảm ấm hồ hồ lùi về vị trí dự định, nhịn không được sinh ra một chút buồn rầu.

Cậu biết Cố Tùng nhất định tìm được cậu, lại ăn đến no no, trên người cũng ấm áp, tuy nói địa phương cuộn tron này không bằng trên cái giường lớn thoải mái kia, nhưng so với nhà giam lạnh băng trong trí nhớ tốt hơn rất nhiều.

Lục Đăng kiên nhẫn chờ, ở trong đầu cùng hệ thống nhẹ giọng nói chuyện phiếm: “Nếu là ta, nhất định sẽ không rời nhà trốn đi.”

Thật sự không đành lòng đem hành vi ký chủ cõng tay nải mang theo thức ăn ra cửa gọi là “Rời nhà trốn đi”, hệ thống tâm tình phức tạp, một bên đáp lời, một bên cần cù chăm chỉ quạt gió, đem một chuỗi chân nhỏ bị tuyết dần dần che lại kia một lần nữa thổi thành rõ ràng, làm cho nhân vật mục tiêu có thể nhanh một chút tìm đến đây.

Tuy rằng trạng thái ký chủ hiện tại rất tốt, nhưng thời tiết chung quy càng ngày càng lạnh, thân thể này lại phá lệ quý giá, trong cốt truyện gốc, Lục Thanh Thạch liền bởi vì chạy ra tự tiện như vậy mà bệnh nặng một hồi.

Loại chi tiết nhỏ râu ria này có thể sửa lại, dấu vết cảm mạo cũng dễ làm thôi, nếu là kéo lâu thêm, thật sự bệnh vẫn sẽ bị khó chịu.

Hoàng hôn càng u ám, tuyết cũng càng lúc càng lớn, ở ngoài khẽ hở tiểu thiếu gia ẩn thân, tích lên một mảnh tuyết không nhỏ.

Lục Đăng chịu đựng quen, tuy rằng mấy cái thế giới được sủng từng li từng tí, nhưng cũng không phải tính tình không chịu được gió tuyết. Ôm đầu gối an an tĩnh tĩnh cuộn trong khe hở, đếm bông tuyết rơi xuống trước mặt, một chút cũng không có suy nghĩ mất kiên nhẫn.

Cách thời gian trong cốt truyện kỳ thật còn hơn nửa tiếng, hệ thống lại càng chờ càng sốt ruột, định vị tìm kiếm khắp nơi trên người nhân vật mục tiêu, mỗi khi y cất bước đi sai phương hướng liền chích điện qua.

Đang ở bão tuyết tìm tiểu thiếu gia bản thân phải hầu hạ, thiếu niên quần áo tôi tớ đơn bạc bỗng nhiên ở trong vận mệnh chú định đánh cái giật mình, nện bước mờ mịt dừng lại.

Ở dưới sự chỉ dẫn không biết vì sao, Cố Tùng quay người lại, ánh mắt dừng ở một chuỗi dấu chân nhỏ càng đi càng xa in lại.

Tác giả có lời muốn nói:

Hệ · trộm nhân vật · thổi dấu chân · chủ động mời heo* · thống: Cũng sai lạp! Thật ngốc a!! Bên này lạp!!! o(*≧д≦)o

*Hệ thống từng nói công là heo ăn trộm cải trắng(thụ) hệ thống chăm.

# Chờ #

# Ta đang #

# Làm gì #

Σ ( oдo‖) —c(っ⊙v⊙)っ

Lúc này hai người không có dừng lại quá lâu, sau khi thoát khỏi cốt truyện chủ tuyến, thuận lợi đi qua kỳ quá độ(giao thời), liền cùng nhau rời khỏi thế giới.

Hệ thống mới vừa tăng một bậc, vô cùng cao hứng chạy ra tìm hệ thống khác khoe khoang, nhanh như chớp liền không thấy bóng dáng.

Lục Đăng cứng họng, cố ý mua cho nó một bộ da hệ thống hoàn toàn mới làm quà chúc mừng, lưu tại chủ điều khiển một lát tu chỉnh lại thân thể, chờ đến khi hệ thống chơi tận hứng trở về, mới cùng nhau mở thế giới mới ra xem trước.

Thế giới lần này là bối cảnh tinh tế.

Nhân vật chính tên Antonio, sinh ra trong hoàng thất tinh cầu Áo Uy, có một đám huynh đệ tỷ muội như hổ rình mồi. Một đường nhờ mị lực nhân cách thu hoạch đồng đội tích lũy thế lực, từ một hoàng tử không được coi trọng từng bước một lần lượt trèo lên thành người thừa kế ngôi vị hoàng đế, là thiết lập nam chủ thăng cấp lưu tiêu chuẩn.

Pháo hôi cần cậu cứu vớt tên là Cố Tùng, bởi vì nơi tinh hệ tiêu vong, bị bắt làm nô ɭệ được đưa tới tinh cầu Áo Uy, lại bị bộ trưởng bộ ngoại giao đương thời hầu tước Lục Phong mua đem về nhà, dùng để làm bạn chiếu cố bên người đứa con út nhiều bệnh của mình.

Lục gia huyết thống trân quý, đến từ địa cầu cổ sớm đã tiêu vong, vẫn như cũ giữ lại phương thức đặt tên lúc trước, cái tên Cố Tùng này cũng là được trao cho sau khi bị đưa tới Lục gia.

Tiểu thiếu gia được y chiếu cố tên là Lục Thanh Thạch, bởi vì khi còn ở trong bụng mẹ đã ngoài ý muốn chịu một lượng lớn phóng xạ, sau khi sinh thân thể vẫn luôn không tốt, theo tuổi lớn dần còn sẽ dần dần suy nhược, cho dù lợi dụng phương pháp chữa bệnh hiện có cũng chỉ có thể miễn cưỡng trì hoãn quá trình.

Người nhà lòng có áy náy, liều mạng sủng hắn, hơn nữa vì lý do thân thể, đem cái tiểu thiếu gia này sủng nuông chiều từ bé đến hỉ nộ vô thường, trong hơn mười năm làm bạn hắn, ngày tháng Cố Tùng trôi qua cũng không quá tốt.

Nếu chỉ là làm bạn chăm sóc, kỳ thật cũng không có gì. Nhưng ở ngay vào bữa tiệc sinh nhật thành niên của Lục Thanh Thạch, nhân vật chính được mời tới chơi, lại ngoài ý muốn phá vỡ chân tướng khiến người phát lạnh.

Từ lúc bắt đầu đem Cố Tùng mang về, Lục Phong liền không chỉ tính toán để y làm tùy tùng cho Lục Thanh Thạch, mà là đem y làm thành thân thể dự phòng cho đứa con út.

Tuy rằng đều phá lệ yêu thương tiểu thiếu gia thể nhược này, nhưng người Lục gia cũng không biết, thân thể Lục Thanh Thạch đã chịu phóng xạ hư hao nghiêm trọng, tuy rằng không có giống như mẹ hắn đảo mắt mấy năm liền suy nhược qua đời, nhưng thân thể vẫn từng ngày suy bại, sớm hay muộn vẫn gặp phải uy hϊếp tử vong.

Lục Phong vô pháp tiếp thu nỗi đau dấu vết cuối cùng của người vợ đã mất là đứa con út cứ như vậy trôi đi, cư nhiên bí quá hoá liều, lập kế hoạch chờ đến khi cường độ tinh thần lực của Lục Thanh Thạch đã đủ, liền xuống tay phá hủy não vực của Cố Tùng. Đem y hoàn toàn biến thành một khối “Vật chứa” không thể tư duy, lại đem tinh thần thể của Lục Thanh Thạch thâm nhập vào.

Cho dù tại thế giới tinh tế này loại phương pháp này đã được kiểm chứng, nhưng giống hành vi đem người sống làm thành vật chứa như vậy vẫn là cực đoan tàn nhẫn như cũ.

Nhân vật chính biết được chân tướng phẫn nộ ra tay, nhưng vẫn như cũ không thể cứu được Cố Tùng. Lục Phong cưỡng chế thử nghiệm trao đổi tinh thần thể, nhưng bởi vì chuẩn bị quá mức hấp tấp, Cố Tùng bị phá hủy não vực, Lục Thanh Thạch cũng không thể tỉnh lại ở trong thân thể y.

Gièm pha bị phơi bày ảnh hưởng nghiêm trọng đến danh dự của Lục gia, không lâu sau, Lục Phong tự mình bỏ đi tước vị, lựa chọn rời khỏi chính quyền tị thế ẩn cư. Nhị hoàng tử trước sau được Lục gia duy trì cũng bởi vậy thực lực tổn hao, là phân đoạn cốt truyện quan trọng giúp nhân vật chính đăng đỉnh.

Lục Đăng trầm mặc, ánh mắt dừng ở trên văn tự lạnh băng của cốt truyện.

Nhân vật của đối phương cùng nhân vật vốn có của cốt truyện có liên hệ chặt chẽ đến như vậy, cậu vẫn là lần đầu tiên gặp được tình huống này.

Nhân vật cậu có thể lựa chọn đều là sinh ra ở đoạn sau, vốn dĩ cũng không tồn tại trong cốt truyện, nhưng lúc này đây tựa hồ vô luận thiết lập như thế nào, cũng không có biện pháp tại một đoạn quan hệ đặc biệt chặt chẽ này tìm được vị trí của bản thân.

“Ký chủ……”

Đã nhận ra xúc cảm của cậu dao động, âm thanh máy móc do do dự dự vang lên, Lục Đăng ngẩng đầu cười, ôn thanh mở miệng: “Không sao đâu, ta xem một chút.”

Nhân vật tạo ra có cùng giai đoạn với Cố Tùng là quản gia và người hầu, cũng có thợ làm vườn chỉnh sửa làm cỏ trong hoa viên Lục gia, mấy nhân vật đó kỳ thật đều có thể suy xét. Lục Đăng trầm ngâm lật lật về phía sau, cư nhiên còn có loại nhân vật là mèo của tiểu thiếu gia này.

Nếu là mèo của Lục Thanh Thạch, đại khái cũng có thể đi cọ cọ trên người tùy tùng của Lục Thanh Thạch, nói không chừng còn có thể bị bế lên sờ sờ đầu.

Áp xuống cảm xúc không tiếng động cuồn cuộn dưới đáy lòng, Lục Đăng nhẹ hút khí, nhấp lên khóe môi giơ tay ấn lên, nút lựa chọn trong tầm tay lại bỗng nhiên lóe hai cái, biến thành màu xám không thể chọn.

Lục Đăng hơi giật mình, hấp tấp chớp đi sương mù mơ hồ dưới đáy mắt, nghi hoặc ngẩng đầu.

Con trỏ của hệ thống ở mấy chữ “Chiếu cố làm bạn bên người”, “Nuông chiều từ bé” lại loé sáng lên vài lần, nhưng nhân vật được lựa chọn bỗng nhiên một người tiếp một người mà biến xám, âm thanh máy móc nghiến răng nghiến lợi vang lên tới: “Ký chủ chờ, ta đi trộm nhân vật!”

“Trộm cái gì ——”

Không biết hệ thống đi ra ngoài chơi cùng ai, cư nhiên học được bản lĩnh lợi hại như vậy. Lục Đăng cũng không biết nhân vật cũng có thể trộm tới, mờ mịt mà chớp chớp mắt, trơ mắt nhìn hệ thống trên màn hình cấp tốc xoay vòng mà chuyển thành con quay, nhưng nhân vật được chọn bỗng nhiên nhiều ra một hư ảnh, dần dần ngưng lại, hiện ra sắc thái mông lung khó thấy được.

Còn không đợi Lục Đăng thấy rõ, quang mang quanh thân nhân vật đã sáng lên, cửa truyền tống bình thường chỉ khi lựa chọn xong mới có thể mở ra đột nhiên xuất hiện, âm thanh máy móc của hệ thống dồn dập vang lên: “Ký chủ mau tiến vào, ta chỉ còn có thể chống được mười giây!”

Ánh mắt Lục Đăng dừng ở trên màn hình, hơi hơi ngưng đọng.

Lục Thanh Thạch.

Tim bỗng nhiên đập nhanh, nguyện vọng thật nhỏ chui từ dưới đất lên mà ra, đâm chồi sinh trưởng, khó có thể bỏ qua mà sáng ngời chiếm cứ trong ngực.

Hệ thống không có lại thúc giục cậu, vẫn như cũ chống đỡ cửa truyền tống.

Ở trước khi cốt truyện mở ra, mấy nhân vật này đều còn chỉ là thiết lập, chỉ có sau khi thế giới chính thức vận chuyển mới có thể đạo nhập số liệu bỏ thêm vào tính chân thực, biến thành nhân vật có máu có thịt. Chỉ cần trước khi có số liệu phân phối đến kịp thời chiếm trước nhân vật, đem số liệu của ký chủ đạo nhập đi vào, cái thân phận này chính là ký chủ.

Ký chủ vẫn luôn hiểu chuyện săn sóc, trước nay cẩn thận quy củ không dám vượt qua Lôi Trì nửa bước *, so với ký chủ nhà người khác đều càng có tư cách tùy hứng một lần.

*Không dám vượt qua lôi trì nửa bước:phép ẩn dụ chỉ người không dám vượt qua một ranh giới nhất định.

Đếm ngược một giây tiếp một giây mà nhảy lên, mắt thấy con số màu đỏ đã rơi xuống 3, Lục Đăng rốt cuộc bước về phía trước, thả người đầu nhập vào cửa truyền tống.

Khi tỉnh lại, cậu đã tiến vào trong một khối thân thể hoàn toàn xa lạ.

Cảm ứng với thân thể không giống trong quá khứ, Lục Đăng chớp chớp mắt, chống cánh tay ngồi dậy, thảm nhung mềm maih từ trên người trượt xuống, dừng ở trên giường lớn.

Hết thảy trước mắt đều lớn hơn nửa cái số đo, Lục Đăng chống mép giường đứng dậy, đi đến trước gương, trong mắt không nhịn được lộ ra một chút tò mò.

Thân hình trong gương so với thân thể cậu vốn quen dùng nhỏ hơn rất nhiều, đại khái chỉ năm, sáu tuổi, tướng mạo rất giống cậu, cũng không biết có phải sau khi đạo nhập nhân vật nội dung sẽ tự động căn cứ số liệu tiến hành sửa chữa hay không.

Cậu chưa từng gặp qua bộ dáng lúc này của bản thân, thậm chí đối với một đoạn ký ức này cũng đã rất mơ hồ, chỉ nhớ rõ thực nghiệm không bao giờ dừng lại, lạnh băng cùng đau đớn vĩnh viễn không chấm dứt. Hiện tại bị đạo nhập tới tuổi này, ngược lại như là may mắn được làm lại từ đầu một lần.

Phòng ngủ rất lớn, có vẻ phá lệ rộng mở sáng ngời.

Trên mặt đất lót thảm vàng nhạt đồng dạng mềm mại, dẫm lên liền trũng xuống một chút. Mặt tường được sơn màu lam nhạt ôn hòa, dương quang sáng ngời xuyên thấu qua cửa sổ tiến vào, bị bức màn vàng nhạt che lại một nửa, gia cụ đều là gỗ bạch phong tốt nhất, các góc cạnh bị cố ý mài đến tròn trịa, cho dù tùy ý đùa giỡn cũng sẽ không sợ va chạm bị thương.

Còn chưa từng ở qua địa phương được đặc biệt chuẩn bị cho tiểu hài tử như vậy, Lục Đăng sinh ra nồng đậm chờ mong mới lạ, khắp nơi cản thận tỉ mỉ, ở trong đầu liên lạc hệ thống: “Ta thay thế nhân vật vốn có như vậy, sẽ không khiến cho thế giới hỗn loạn sao?”

“Chỉ cần ký chủ kiên trì, không OOC liền không biết!”

Hệ thống xuống tay kịp thời, lúc này cốt truyện chi nhánh vừa mới khởi động, số liệu nguyên bản còn không được bỏ thêm tiến vào, Lục Đăng đã đến đúng thời điểm.

Nhìn tiểu áo ngủ màu xanh với những đường viền tinh xảo trên người ký chủ, hệ thống cao hứng đến mức trên màn hình ứa ra một ngôi sao nhỏ, từng chữ từng chữ giới thiệu thiết lập nhân vật cho cậu: “Lục Thanh Thạch, tiểu thiếu gia nhỏ nhất Lục gia, được cả nhà yêu thương nuông chiều, thân thể không tốt, tùy hứng ngạo kiều, tính tình lớn……”

Hệ thống: “……”

Lục Đăng: “……”

Hệ thống: “Ký chủ, phải kiên trì trụ vững không thể OOC, bằng không số liệu khổng lồ của thế giới có thể sẽ bị xáo trộn!”

Nguyên tắc hàng đầu khi chấp hành nhiệm vụ chính là không thể quấy rầy cốt truyện, Lục Đăng nhẹ hút khí, cảm giác áp lực trên vai bỗng nhiên tăng thêm không ít, trịnh trọng gật gật đầu, mở ra vị trí của chính mình trong cốt truyện.

Nay là cùng ngày Cố Tùng bị mang về, Lục Thanh Thạch bởi vì bị nhốt ở trong nhà quá lâu mà tính tình náo loạn, thừa dịp khi nghỉ trưa một mình trộm nhảy cửa sổ chạy ra, ở trong bão tuyết càng rơi xuống càng lớn lạc đường.

Cố Tùng đi vào Lục gia, nhiệm vụ đầu tiên nhận được, chính là ở toàn bộ đế đô tìm vị tiểu thiếu gia rời nhà trốn đi này.

Nếu không OOC, biện pháp đơn giản nhất chính là nghiêm khắc mà dựa theo cốt truyện đi xuống.

Lục Đăng hạ quyết tâm, đem thảm trên giường cẩn thận trải ra, mở ra tủ quần áo cầm vài bộ quần áo chống lạnh bỏ vào, lại từ tủ lạnh lấy ra hai khối bánh kem, một hộp sữa bò, thuần thục mà đem thảm buộc thành cái tay nải sạch sẽ.

Độ cao của cửa sổ đối với chiều cao hiện tại của cậu mà nói có chút cố hết sức, nhưng phía dưới chính là hoa viên, có thể tìm được không ít điểm giảm xóc.

Lục Đăng hơi đắn đo một hồi, đôi tay vịnh bệ cửa sổ liền thuận lợi nhảy lên, chọn ra một cây thường xanh tươi tốt, cõng tay nải nhảy xuống, nương tán cây giảm xóc, nhẹ nhàng mà đáp trên mặt đất.

Ngoài cửa sổ trời tuyết hoàng hôn âm trầm, mây dày che mất nửa bầu trời, gió lạnh thấu xương cuồn cuộn nổi lên, dễ dàng xuyên thấu qua áo ngủ không tính là dày.

Thân thể này tuổi còn nhỏ, còn chưa tới thời điểm bắt đầu suy nhược, nhưng chung quy vốn sinh ra đã yếu ớt, so với bạn cùng lứa tuổi còn muốn đơn bạc hơn chút.

Lục Đăng theo bản năng rùng mình một cái, cởi xuống tay nải tròng lên thêm một kiện quần áo, theo lộ tuyến hệ thống cấp ra một đường mò mẫn đi qua, xuôi theo đường nhỏ xuyên qua hoa viên, từ sau một lỗ nhỏ bên cạnh cửa hông chui ra ngoài.

Quần áo rất dày, đường may tinh mịn, mặc ở trên người cũng ấm áp. Đại khái là bởi vì cùng đặt ở trong bao quần áo, tuy rằng cách lớp giấy bọc, cũng vẫn như cũ cọ được mùi hương mềm mại thơm ngọt của bánh kem.

Lục Đăng đi một hồi, nhịn không được dừng lại bước chân.

Bụng bắt đầu đói reo vang, mùi hương của bánh kem liền trở nên càng thêm rõ ràng, ở trong tay nải chói lọi câu dẫn ý chí cậu.

Mây hoàng hôn một tầng nối một tầng che đi ánh sáng, bông tuyết thật nhỏ từ trong khe hở của các đám mây phiêu xuống, dừng ở lòng bàn tay, lại nhanh chóng hòa tan thành một vết nước nhỏ sáng lấp lánh.

Lục Đăng tìm một chỗ ngồi xuống, cởi bỏ tay nải lấy bánh kem ra, cẩn thận mà cắn một ngụm.

Mùi vị ngọt ngào mị nhân đảo mắt tràn đầy khoang miệng, bánh kem được nướng đến mềm xốp, bên ngoài có một chút bơ, ăn cùng với sữa bò ngọt ngào vừa vặn thích hợp.

Bánh kem lót trên giấy vẽ tranh minh hoạ phim hoạt hình rất được tiểu hài tử thích, ca cao* ngây thơ chất phác ôm cái đuôi lăn thành một đoàn, chỉ cần hảo hảo ăn sạch sẽ, là có thể lộ ra hoàn chỉnh bức hình.

*Hình cuối chương.

Thật sự là mỗi nơi chốn đều có thể nhìn ra được dấu vết tiểu thiếu gia được cưng chiều.

Lục Đăng nhai kỹ nuốt chậm mà ăn hết một cái bánh kem, đem nửa hộp sữa bò uống thừa một lần nữa đóng nắp, tính toán tỉ mỉ thả lại trong bao quần áo, tiếp tục đi về phía trước.

Lục Thanh Thạch chỉ có năm tuổi, muốn một mình đi đến phạm vi mà Lục gia cũng không thể tìm được cơ hồ là không có khả năng. Chỉ là tiểu thiếu gia tính tình lớn, từ trước đến nay ngủ một giấc đến chạng vạng không cho người quấy rầy, ngay cả một chút động tĩnh cũng không được có, cả nhà đều ở trong phòng an tĩnh làm việc, ngay cả hạ nhân trong đoạn thời gian này cũng không được phép tùy ý đi lại, cho nên mới cho cậu cơ hội một mình chạy ra.

Tuy rằng chạy ra được, nhưng cũng không thể chạy trốn quá xa. Ỷ vào nhỏ con, Lục Thanh Thạch tránh ở khe hở phía sau một cửa hàng, tránh thoát hạ nhân tôi tớ cùng mấy anh trai Lục gia nôn nóng tìm kiếm, nhưng không tránh thoát được đồng bọn cùng chơi trốn tìm từ nhỏ nô ɭệ Cố Tùng.

Tiểu hài tử đều sĩ diện, huống chi là tiểu thiếu gia nơi chốn dung túng nuông chiều ra.

Cho dù bị đông lạnh đến run bần bật, đã sớm ngóng trông có thể bị người tìm được, nhưng Lục Thanh Thạch vẫn như cũ cắn răng mạnh miệng không chịu ra tiếng, ở thời điểm được Cố Tùng ôm ra từ trong đống tuyết, còn phát tính tình thật lớn.

Lục Đăng chăm chú đọc cốt truyện, mơ hồ phát sầu.

Còn phải phát giận……

Sắc trời u ám dần, bông tuyết cũng không hề nhỏ, từ ánh mặt trời ảm đạm phiến phiến trao lượng, bị gió lạnh thấu xương cuốn qua, cuốn ra âm thanh gào thét chói tai.

Lục Đăng đem bánh kem cùng sữa bò ăn xong dư lại, đứng dậy ném vào tay nải, bọc thảm ấm hồ hồ lùi về vị trí dự định, nhịn không được sinh ra một chút buồn rầu.

Cậu biết Cố Tùng nhất định tìm được cậu, lại ăn đến no no, trên người cũng ấm áp, tuy nói địa phương cuộn tron này không bằng trên cái giường lớn thoải mái kia, nhưng so với nhà giam lạnh băng trong trí nhớ tốt hơn rất nhiều.

Lục Đăng kiên nhẫn chờ, ở trong đầu cùng hệ thống nhẹ giọng nói chuyện phiếm: “Nếu là ta, nhất định sẽ không rời nhà trốn đi.”

Thật sự không đành lòng đem hành vi ký chủ cõng tay nải mang theo thức ăn ra cửa gọi là “Rời nhà trốn đi”, hệ thống tâm tình phức tạp, một bên đáp lời, một bên cần cù chăm chỉ quạt gió, đem một chuỗi chân nhỏ bị tuyết dần dần che lại kia một lần nữa thổi thành rõ ràng, làm cho nhân vật mục tiêu có thể nhanh một chút tìm đến đây.

Tuy rằng trạng thái ký chủ hiện tại rất tốt, nhưng thời tiết chung quy càng ngày càng lạnh, thân thể này lại phá lệ quý giá, trong cốt truyện gốc, Lục Thanh Thạch liền bởi vì chạy ra tự tiện như vậy mà bệnh nặng một hồi.

Loại chi tiết nhỏ râu ria này có thể sửa lại, dấu vết cảm mạo cũng dễ làm thôi, nếu là kéo lâu thêm, thật sự bệnh vẫn sẽ bị khó chịu.

Hoàng hôn càng u ám, tuyết cũng càng lúc càng lớn, ở ngoài khẽ hở tiểu thiếu gia ẩn thân, tích lên một mảnh tuyết không nhỏ.

Lục Đăng chịu đựng quen, tuy rằng mấy cái thế giới được sủng từng li từng tí, nhưng cũng không phải tính tình không chịu được gió tuyết. Ôm đầu gối an an tĩnh tĩnh cuộn trong khe hở, đếm bông tuyết rơi xuống trước mặt, một chút cũng không có suy nghĩ mất kiên nhẫn.

Cách thời gian trong cốt truyện kỳ thật còn hơn nửa tiếng, hệ thống lại càng chờ càng sốt ruột, định vị tìm kiếm khắp nơi trên người nhân vật mục tiêu, mỗi khi y cất bước đi sai phương hướng liền chích điện qua.

Đang ở bão tuyết tìm tiểu thiếu gia bản thân phải hầu hạ, thiếu niên quần áo tôi tớ đơn bạc bỗng nhiên ở trong vận mệnh chú định đánh cái giật mình, nện bước mờ mịt dừng lại.

Ở dưới sự chỉ dẫn không biết vì sao, Cố Tùng quay người lại, ánh mắt dừng ở một chuỗi dấu chân nhỏ càng đi càng xa in lại.

Tác giả có lời muốn nói:

Hệ · trộm nhân vật · thổi dấu chân · chủ động mời heo* · thống: Cũng sai lạp! Thật ngốc a!! Bên này lạp!!! o(*≧д≦)o

*Hệ thống từng nói công là heo ăn trộm cải trắng(thụ) hệ thống chăm.

# Chờ #

# Ta đang #

# Làm gì #

Σ ( oдo‖) —c(っ⊙v⊙)っ

Ca cao (cocoa beast).