Trái tim trong chớp mắt phảng phất như ngừng đập, Cố Tùng cơ hồ cảm ứng không được thân thể chính mình tồn tại, cứng đờ chậm chạp mà cúi đầu: “Thiếu gia……”
—— nhưng y trừ bỏ cái này, đã không còn gì có thể cho.
Người hầu trẻ tuổi cúi đầu, nỗ lực tự hỏi vừa rồi có phải chính mình làm sai chuyện gì hay không, hay nói sai cái gì, muốn nghĩ ra thứ gì khác có thể sử dụng để hứa hẹn, cánh tay trắng nõn thon gầy kia đã lên tới cổ tay y, sờ soạng bàn tay y, ngón tay lạnh lẽo dùng sức nắm chặt.
Thiếu gia đang khó chịu.
Cố Tùng lập tức không còn tâm tư dư thừa, đôi tay ôm chặt bàn tay lạnh khiến người khác nhân tâm run rẩy kia, muốn xem xét thân thể tình trạng của cậu. Nhưng Lục Thanh Thạch vẫn như cũ chặt chẽ nắm lấy y, đôi mắt đen láy chiếu xạ quang mang cố chấp hiếm có, thong thả nhưng kiên quyết nói.
“…… Ta không cần mệnh ngươi.”
Cố Tùng hơi giật mình.
Lục Thanh Thạch vẫn như cũ nhìn y, an tĩnh mà thở dốc một trận, nhấp khóe môi, trên khuôn mặt thanh tú dâng lên nhàn nhạt đỏ ửng: “Ta muốn ngươi chiếu cố ta……”
Nói ra loại yêu cầu này hiển nhiên là do tùy hứng, âm thanh của tiểu thiếu gia lại thấp như vậy, nhẹ nhàng mềm mại dừng ở trong lòng tên người hầu.
Huyền tâm chợt rơi xuống, Cố Tùng cười thư khẩu khí, hợp lại hợp lại hai tay, cúi đầu nhẹ giọng hỏi hắn: “Ta hiện tại còn không phải là ở chiếu cố thiếu gia sao?”
“Vẫn luôn chiếu cố ta.”
Có mở đầu, những gì nói sau đó liền dễ dàng hơn rất nhiều. Lục Thanh Thạch nhẹ hút khí, ngẩng đầu đối diện với tròng mắt màu đen ôn nhu của thanh niên người hầu: “Cho nên phải sống thật lâu.”
Cậu thở hổn hển hai hơi lại giống như rất chấp nhất mà lần thứ hai cường điệu: “So với ta còn lâu hơn.”
Cố Tùng ngơ ngẩn lúc lâu, mới rốt cuộc mơ hồ lý giải được thiếu gia của y đang nói cái gì, tất cả ngọt ngào chua xót đan xen trong lòng lập tức ảm đạm xuống, phủ lên chua xót không biết nói gì, xót đến thở không nổi.
Lục Thanh Thạch vẫn chấp nhất nâng đầu như cũ, Cố Tùng buộc chặt cánh tay, cúi đầu nhẹ nhàng hôn cậu: “……Được.” “
Mặt mày thanh tú đẹp đẽ cong lên, Lục Thanh Thạch rốt cuộc nhếch lên khóe môi, nâng cánh tay ôm lấy cổ y, môi giống như khen thưởng ở bên môi y cọ xát vài cái, một lần nữa khép lại đôi mắt.
Cố Tùng ôm cậu chậm rãi vỗ về, chờ đến khi hơi thở của tiểu thiếu gia trở nên thanh thiển lâu dài, mới cúi đầu dùng gương mặt dán lên tóc cậu, âm thanh hơi khàn xuống: “Thiếu gia cũng có thể sống thật lâu…… Cho nên không cần nghĩ những việc này.”
Lục Thanh Thạch ngủ đến say nồng, nghe được âm thanh của y, theo bản năng mơ hồ lẩm bẩm một tiếng. Cố Tùng chỉ nghĩ là cậu đáp ứng, trên mặt cuối cùng cũng hiện ra một chút ý cười nhu hòa, lại xoa xoa đầu tóc thiếu gia, ôm cậu một lần nữa thả lại trên giường.
Thiếu gia của y mới bao lớn, sao có thể bắt đầu suy xét chuyện sinh tử này đó đâu?
Tiểu thiếu gia an tĩnh ngủ trong l*иg ngực, mặt mày nhạt nhẽo hơi thở nhu hòa, sắc mặt tuy rằng không tính khỏe mạnh, lại cũng vẫn như cũ nhu nhuận, lộ ra thuộc về sinh mệnh nhu hòa ánh sáng.
Cố Tùng cúi đầu hôn hôn hắn, đem chăn cẩn thận cái hảo, tinh tế mà điều chỉnh phòng ôn độ ẩm, đem ánh sáng cũng che đến mông lung ấm áp, mới phóng nhẹ động tác đứng dậy ra cửa.
Lời hứa hẹn bị đánh gãy, lặng yên không tiếng động cắm rễ dưới đáy lòng.
Nếu sinh mệnh cũng là có thể chuyển nhượng cho người khác thì tốt rồi.
Nếu —— có thể đem sức khỏe, tư cách hảo hảo sống sót, giao cho thiếu gia của y, thì tốt rồi……
Lục Nam Tinh thật sự đau lòng đệ đệ, bắt đầu trăm phương ngàn kế giúp đỡ Lục Thanh Thạch trốn học.
Loại chuyện này không thể nghi ngờ là không thể cho em trai từ trước đến nay hiểu chuyện biết được, chỉ có thể dựa vào tên nghịch phó chướng mắt hỗ trợ, lại kéo thêm mấy anh em yểm hộ. Gặp chương trình học dương cầm đặc biệt vất vả linh tinh, mỗi khi nội ứng ngoại hợp, một ngày học năm khóa, tổng có thể bị nắm tay lừa gạt đi qua hai ba khóa.
Thời điểm hè thu giao nhau, thân thể Lục Thanh Thạch vẫn phá lệ có chút yếu ớt, thời gian ngủ có khi thậm chí hết ngày mới tỉnh, ngày mấy cũng nhớ không rõ, cư nhiên cũng không phát hiện ra các động tác nhỏ các anh trai cùng với Cố Tùng làm.
Dưới sự đồng tâm hiệp lực của người một nhà, Lục Thanh Thạch so với trước đây còn thanh nhàn hơn không ít, cũng có tâm tình cùng sức lực đi ra ngoài đi lại.
“Thiếu gia, hôm nay thời tiết rất tốt, không bằng đi ra ngoài hít thở không khí.”
Sắc trời cuối thu khó được mát mẻ, tinh thần Lục Thanh Thạch so với ngày thường cũng tốt hơn một chút. Cố Tùng nửa quỳ trước giường giúp cậu sửa sang lại cổ tay áo, xem xét độ ấm sức gió bên ngoài, nắm cái tay kia mỉm cười ngẩng đầu: “Ta bồi thiếu gia đi ra ngoài đi dạo, được không?”
Sau khi bước qua giới hạn kia, y cũng phát hiện rất nhiều chi tiết hoàn toàn mới trước kia chưa bao giờ chú ý, hoặc là căn bản không dám nghĩ nhiều.
Chẳng hạn như thiếu gia của y luôn thích ở các loại thời điểm trộm xem y.
Nghe chuyên gia nghệ thuật Lục thiếu gia nói, góc nghiêng từ trên nhìn xuống là đẹp nhất. Ít khi người hầu trẻ tuổi có chút tâm kế lợi dụng hết tất cả điều kiện tự nhiên có lợi cho chính mình, mỗi ngày đều kiên trì không chút cẩu thả mà nửa quỳ bên mép giường hoàn thành quy trình mặc quần áo xuyên giày. Vì thế mỗi ngày đều có thể nhìn đến màu đỏ trên mặt thiếu gia bò đến bên tai, sau đó nhìn thấy tinh mang trong mắt đen nhu nhuận.
Đáng tiếc thiếu gia đã trưởng thành không cần tiếp tục ngâm mình trong bồn tắm bằng nước thuốc.
Dưới đáy lòng trong chớp mắt trộm tiếc nuối, Cố Tùng lập tức chuyên nghiệp mà đem tất cả suy nghĩ xua tan, đỡ cậu đứng lên, lưu loát giũ ra áo ngoài: “Thiếu gia có chỗ nào muốn đi hay không?”
Thanh niên người hầu đã tay dài vai rộng mày kiếm lãng mục, mặc áo bành tô cùng áo sơmi cắt may vừa vặn, chỉ tùy ý giũ quần áo cũng có vẻ phá lệ tiêu sái. Ngực Lục Thanh Thạch nhẹ nhảy lên, mặc y vây quanh chính mình đem áo ngoài mặc tốt: “Hôm nay không có khóa học sao?”
“Lão sư xin nghỉ, nói là lâm thời có việc.”
Thiếu gia thật sự quá ngoan, cho dù thật sự cũng không cảm thấy hứng thú, có khóa học cũng nhất định phải đi, cho dù không đi cũng nhất định phải hoàn thành bài tập được giao.
Gần đây trạng thái thân thể của Lục Thanh Thạch không được tốt lắm, làm bài tập cũng chậm, chỉ có vài lần nằm trên bàn học ngủ mê, Cố Tùng mới có thể tìm được cơ hội đem cậu ôm về giường.
Sau khi bị tam thiếu gia dẫn đầu mấy tên đệ tử Lục gia kéo vào phe, Cố Tùng giãy giụa hai đêm, rốt cuộc ở trong đêm Lục Thanh Thạch phát bệnh khi đang làm bài tập, cắn răng gia nhập liên minh giúp tiểu thiếu gia trốn học.
Cũng thuận tiện nhận trách nhiệm thời điểm nhân lúc Lục Thanh Thạch không biết, trộm giúp cậu hoàn thành những bài tập để tránh được chương trình học gian khổ.
Tiểu thiếu gia cũng không phải dễ dàng bị lừa gạt, như tin như không mà hướng y nháy đôi mắt. Cố Tùng trầm ổn chuyển đề tài, giúp cậu cài từng nút áo: “Ta bồi thiếu gia đi sân huấn luyện mô phỏng, muốn đi không?”
Cái sân huấn luyện này phần lớn thời điểm đều là dùng cho đệ tử Lục gia huấn luyện tinh thần lực, có thể mô phỏng đủ loại hoàn cảnh trong hiện thực. Chỉ cần đem tinh thần lực nhập vào, cho dù thân thể dựa vào trên ghế nằm phơi nắng, cũng có thể ở trên đấu trường chém gϊếŧ đánh nhau chết sống, do đó cách rèn luyện này sẽ khiến cho khả năng khống chế cơ giáp tốt hơn.
Chẳng qua đối với Lục Thanh Thạch mà nói, sân huấn luyện thông thường là dùng để mô phỏng đủ loại cảnh tượng, sau đó được Cố Tùng mang vào bên trong đi dạo thưởng cảnh.
Ở nhà quá lâu, ít nhiều vẫn sẽ cảm thấy nhàm chán, ánh mắt Lục Thanh Thạch hơi sáng lên, lập tức gật gật đầu: “Bây giờ đi liền sao?”
“Bây giờ đi liền, chúng ta chơi một lát liền trở về, thiếu gia lưu ý đừng quá mệt mỏi là được.”
Đấu trường ở bên ngoài, không chỉ có thể thả lỏng tâm tình, cũng có thể làm Lục Thanh Thạch hít thở chút không khí mới mẻ, phơi nắng nhiều một chút, đối với thân thể có lợi mà không hại.
Cố Tùng mỉm cười vươn tay, kéo cậu một đường ra khỏi phòng ngủ, xuyên qua hành lang dài xây bẵng gỗ ninh thần thanh tịnh, giúp cậu tìm một vị trí có ánh mặt trời và hướng gió thích hợp, che chở người ngồi vào nửa bên ghế nằm: “Thiếu gia nhìn cảnh, ta theo ngay sau.”
Mang vào kính bảo vệ mắt, cảnh sắc trước mắt nháy mắt biến thành tàu tinh tế rộng lớn, chỉ cần một ý niệm, là có thể ở bên trong tự do tùy ý hoạt động.
Đối với tiểu thiếu gia thường không ra khỏi cửa, một chuyến được đi ra ngoài hiếm hoi cũng là để tiếp nhận trị liệu mà nói, này đã là hoạt động giải trí khó có được.
Lục Đăng vui vẫn không thể hiện nhiều, là tính tình có thể yên tĩnh khó được, nhưng sinh hoạt dưỡng bệnh ngày qua ngày đơn điệu chung quy vẫn rất nhàm chán, thậm chí đã khiến cho cậu ngược lại bắt đầu đặt hứng thú ở trên học tập, có thể thấy được đến tột cùng cậu có bao nhiêu buồn chán.
Lục Phong sợ cậu dùng tinh thần lực không tốt sẽ khiến thân thể bị phản phệ, địa phương nguy hiểm như sân huấn luyện chưa bao giờ cjo phép cậu chạm vào, ít khi huynh trưởng cùng Cố Tùng bắt tay nhau mở cửa sau, thì có thể cơ hội tới chơi cũng không tính nhiều.
Lục Thanh Thạch cong lên mặt mày gật gật đầu, bị y mang vào kính bảo vệ mắt, nhập tinh thần lực vào sân huấn luyện.
Cố Tùng từ trong nút không gian lấy ra dược lò loại nhỏ tùy thân, đem thuốc bỏ vào ngao, canh tốt thời gian trở về, cũng đem tinh thần lực nhập vào. Trước mắt lại không phải rừng rậm rộng lớn khi trước, mà là một thân thuyền tinh tế khí thế cuồn cuộn.
Thân ảnh Lục Thanh Thạch đứng ở trước boong tàu.
Hình chiếu của thân thể là căn cứ vào cường độ tinh thần lực tự thân, Lục Thanh Thạch từ nhỏ nhiều bệnh, nhưng tinh thần lực trời sinh so với người khác còn muốn mạnh hơn, cho dù Lục Phong vì không muốn thân thể cậu không chịu nổi mà hỏng mất, nghiêm cấm cậu tu luyện tinh thần lực, thân ảnh được mô phỏng ra cũng vẫn so với trong hiện thực khỏe mạnh hơn rất nhiều.
Khoang mô phỏng phô bày một mảnh sao trời cuồn cuộn vô ngần, hằng tinh quang mang sáng lạn lộng lẫy, chiếu vào trên boong tàu rộng lớn. Vô số hành tinh theo quy tắc đã định chậm rãi xoay tròn, an tĩnh bắt ngang ngân hà sáng ngời phía chân trời xa xôi.
Hết thảy trước mắt sáng lạn mà uy nghiêm. Bóng dáng Lục Thanh Thạch được ánh sáng phác hoạ sáng tối xen lẫn, hết sức tinh xảo, nhưng không biết vì sao giống như là muốn hóa thân nhập vào một mảnh quang mang kia, dẫn tới lòng người một mảnh phát trống rỗng.
Cố Tùng nhịn không được vọt người đi qua, từ phía sau đem cậu ôm chặt: “Thiếu gia ——”
Khoang mô phỏng là nơi do ngũ ca và lục ca của Lục Thanh Thạch tự tay thiết kế, vì có thể để cho em trai nhỏ ở bên trong tận tình chơi đùa, trộm bí mật thêm vào không ít hàng lậu. Mỗi lần bọn họ thâm nhập rừng rậm cực ám hoặc là sơn cốc tử vong linh tinh, đều sẽ trực tiếp đem bọn họ chuyển đến một mảnh đất trống hoa thơm chim hót, hoặc là một dòng suối róc rách có hoa cùng núi, thú tinh tế hung hãn cũng cố ý khôi phục thành bộ dáng sủng vật ngây thơ chất phác, còn có thể cho Lục Thanh Thạch tự mình đút thức ăn xoa xoa long.
Nhưng vô luận cách chiều em trai cao hứng có phong phú đa dạng bao nhiêu, tất cả các anh trai đều có chút ăn ý không nói nên lời, đều không cho cậu mở ra chiến trường và tàu tinh tế.
——Y từng nghe trộm được, mẹ của Lục Thanh Thạch chính là ở trên một chuyến tàu tinh tế gặp sóng điện của một loại phóng xạ mới, khiến cơ thể nhanh chóng suy nhược ly thế.
Tiểu thiếu gia của y cũng là vì cái này, từ khi sinh ra liền suy yếu nhiều bệnh, hiện tại thật vất vả trưởng thành, nhưng vẫn là thường thường sinh bệnh khó chịu, cũng không biết khi nào mới có thể tốt lên.
Lại lớn một chút nhất định liền sẽ tốt lên.
Cố Tùng thoáng buộc chặt cánh tay, thiếu niên trong vòng tay cũng đáp lại dựa về phía sau, sống lưng gầy ốm an ổn dán ở trên ngực y, một tay đè lại khuỷu tay của y, xoay người đi đè lại đôi môi y: “Hư ——”
Cố Tùng hơi giật mình, dừng lại câu chuyện, trong mắt ôn nhu lộ ra nghi hoặc.
Không kịp hỏi rõ ràng, Lục Thanh Thạch đã một phen kéo lấy cánh tay y, lôi kéo y cùng nhau ngồi xổm xuống, tránh thoát một chùm tia sáng thăm dò.
“Thiếu gia?”
Cố Tùng trong lòng nhảy dựng, phản xạ có điều kiện mà giơ tay đem cậu bảo vệ, sau lưng sinh ra một chút mồ hôi lạnh.
Sân huấn luyện còn có người!
Nhất định là có người vào sân huấn luyện trước, bọn họ tiến vào mới không thể mở ra thế giới huấn luyện mới, trực tiếp nhập vào trong hoàn cảnh giả thuyết đã có.
Sân huấn luyện này có tới mấy lối vào, trừ bỏ hai người chỉ quen thuộc một nửa hoàn cảnh bên ngoài này, dư lại đều là mấy cửa ở trong phòng học của đệ tử Lục gia và thư phòng của Lục Phong. Nếu là mấy ca ca Lục gia kia ở bên trong còn tốt, nếu là Lục Phong ở, nói không chừng hai người sẽ cùng nhau chịu phạt.
Phạt bản thân y thì cũng không có gì, nhưng thiếu gia thật vất vả ra ngoài chơi một chuyến, không nên bị bọn họ mềm lòng liên lụy vào.
Vừa mới vào trong vòng mười lăm phút thì không thể rời khỏi, Cố Tùng một tay che chở cậu, chống thân thể suy tư có chỗ nào có thể ẩn thân hay không, trong lòng ngực lại bỗng nhiên truyền đến động tĩnh mơ hồ.
Cố Tùng hơi giật mình, theo bản năng cúi đầu, thiếu gia của y như sóc con từ trong cánh tay y chui ra, cười tủm tỉm cong mặt mày: “Ta biết hôm nay có khóa.”
Một lần hai lần không phát hiện được, nhiều lần sẽ có thể có chút phát hiện, huống chi Cố Tùng còn động liền một chút đốt đèn dựa bàn khổ đọc, hiển nhiên là cùng mấy ca ca kia của cậu cùng nhau có việc gạt cậu.
Được người sủng như vậy cảm giác cũng rất tốt, Lục Đăng không đành lòng chọc thủng, nhưng khó được có chút tiểu tâm tư muốn nhìn Cố Tùng làm bài tập, cũng cứ như vậy ăn ý mà phối hợp theo.
Cố Tùng kinh ngạc một lúc lâu, nhìn thấy ý cười tràn đầy ánh mắt đen bóng của tiểu thiếu gia, rốt cuộc nhịn không được thở dài, dở khóc dở cười mà cúi đầu hôn hôn cậu: “Thiếu gia học hư.”
Cuối cùng học hư.
Thân thể ôn ôn nhuyễn nhuyễn trong lòng ngực khi bế lên vẫn thoải mái giống lúc còn nhỏ, nhưng quang mang trong ánh mắt so với khi đó còn sáng hơn, ngậm một chút dáng cười sáng ngời rõ ràng, như là ánh mặt trời ấm áp xuyên thấu rơi xuống, ở dưới đáy Thanh Trì dâng lên những sóng nước lấp loáng.
Lục Thanh Thạch dựa vào cánh tay y, thoải mái dễ chịu mà ngửa đầu lên để y hôn, chờ chùm tia sáng của đèn pha đi qua, mới sờ soạng giữ chặt tay y: “Chúng ta đi.”
Cố Tùng có chút lo lắng, chần chờ ôm lấy cậu, Lục Thanh Thạch lại đã nương cánh tay y chống xuống, linh hoạt mà nhảy lên, kéo tay y hướng khoang tàu chạy đi: “Không sao, bị phụ thân phạt, chúng ta liền cùng nhau làm bài tập.”
Cố Tùng bước chân ngừng lại, hậu tri hậu giác tỉnh ngộ.
Thiếu gia của y hiện tại là tinh thần thể, là hoàn toàn khỏe mạnh, một chút cũng sẽ không khó chịu sẽ không suy yếu.
Tuy rằng cũng không như những người anh trai cường hãn rắn chắc đó, nhưng thiếu niên trước mắt cũng vẫn như cũ thon dài cao ráo, thân thể cân xứng mềm dẻo, mắt đen an ổn cong, xuyên thấu qua lông mi cùng hàng mày ôn nhu xinh đẹp, lại càng thêm hoạt bát tinh thần phấn chấn rõ ràng trong trẻo đến khiến người rơi lệ.
Quang mang trầm mặc từ xưa đến nay của các hằng tinh ở trong mắt y sáng lóng lánh.
Ngực Cố Tùng bỗng nhiên hung hăng đau xót, liều mạng chớp đi sương mù dưới đáy mắt, mỉm cười đón nhận quang mang sáng ngời lóa mắt khó được trong cặp mắt kia: “Nghe thiếu gia.”
Thiếu gia muốn hồ nháo, vậy hồ nháo, cũng không có gì không tốt.
Lục Thanh Thạch vừa lòng, khóe môi cũng mềm mại mà nhếch lên, gắt gao nắm lấy tay y, lôi kéo y chui vào quân hạm khổng lồ.
Chiếc quân hạm này ít nhất có thể cất chứa ba quân đoàn, lớn đến gần như có thể so sánh được với một hành tinh loại nhỏ, bọn họ cũng không nghi ngờ mình sẽ đυ.ng phải những người ở chỗ này.
Cố Tùng dung túng cậu ở trên quân hạm bừa bãi chơi đùa, thân hình tiểu thiếu gia so với dự đoán của y còn muốn linh hoạt hơn nhiều, y thậm chí phải gia tăng chút sức mới có thể bảo đảm không bị cậu ném đi. Mắt thấy đạo thân ảnh kia lại nhẹ nhàng mà một tay leo lên thang sắt, vội vàng bước nhanh đuổi kịp, một tấc cũng không rời mà canh giữ ở bên cạnh, cẩn thận che chở để cậu không té ngã va chạm.
Hai người sờ soạng tiến vào thành tài, Cố Tùng thở hổn hển mà theo sau, đang muốn mở miệng, lại bị Lục Thanh Thạch trở tay che miệng lại: “Hư ——”
Tiểu thiếu gia nếu che thêm vài lần nữa, hoặc là đổi chỗ che, kỳ thật cũng khá tốt.
Đại khái là bị mang theo cùng làm càn, Cố Tùng khó có thể tự khống chế mà sinh ra chút ý niệm lung tung rối loạn, lại nhanh chóng xua đi, đi theo bước chân cậu dừng lại.
Trong khoang mơ hồ truyền đến âm thanh khắc khẩu kịch liệt.
Chưa từng nghĩ tới người nhà còn sẽ cãi nhau, bước chân Lục Thanh Thạch dừng lại, trong lòng bỗng nhiên sinh ra chút bất an, theo bản năng nhấp môi quay đầu lại, bị Cố Tùng nhẹ nhàng ôm chặt trấn an: “Thiếu gia, không có việc gì, bọn họ kỳ thật thường xuyên gây lộn……”
Em trai nên dưỡng như thế nào, em trai cái gì có thể ăn cái gì không thể ăn, việc học của em trai nên nhiều hơn hay là ít đi, các nơi em trai muốn đi chơi có nên làm hay không, em trai mặc cái gì em trai ngủ chỗ nào em trai có phải hay không nên xem sách cấm làm vỡ lòng……
Mười hai tên ca ca Lục gia không chỉ cãi nhau mà còn đánh nhau, rất nhiều lần đều phá hỏng thư phòng của Lục Phương Hải.
Lo lắng sẽ dọa đến đệ đệ ngoan ngoãn, chém gϊếŧ bình thường sẽ chỉ phát sinh ở nơi Lục Thanh Thạch nhìn không tới, trước mặt em trai nhỏ, các ca ca trước nay đều vẫn là huynh hữu đệ cung hợp tác vui sướиɠ.
Ôn nhu trấn an xuống thiếu gia có chút bất an, Cố Tùng giơ tay thả ra kỹ năng, che chắn âm thanh cùng hơi thở của hai người, dặn dò Lục Thanh Thạch chờ tại chỗ, phóng nhẹ bước chân đi qua.
Tuy rằng thường xuyên cãi nhau, nhưng phần lớn cũng là ở chỗ bình thường như thư phòng này đó, chỉ cần dụng tâm mang người theo tránh đi cũng dễ làm thôi. Nếu hôm nay gặp pahir, thiếu gia khó tránh khỏi muốn nghe, vạn nhất là nội dung vỡ lòng giáo dục phương diện linh tinh đối với người Lục gia, thiếu gia chỉ sợ phải đương trường học hỏi cũng nói không chừng.
Mới đi được vài bước, phía sau lại truyền đến cảm ứng quen thuộc.
Cố Tùng dừng bước xoay người, đối diện với ánh mắt vẫn bất an như cũ, lại về bên người cậu, nhẹ nắm lấy tay y: “Thiếu gia muốn nghe?”
Sống đến lớn như vậy, chẳng sợ ngay cả tiếng người nhà nói chuyện hơi lớn một chút cũng chưa nghe qua. Lục Thanh Thạch vẫn như cũ khó thích ứng khẩn trương, môi nhấp đến hơi hơi trắng bệch, không tiếng động gật gật đầu.
Cố Tùng không khỏi mỉm cười, nhẹ nhàng xoa xoa tóc cậu, kiên nhẫn dắt cậu tay đi qua, cùng với tiểu thiếu gia của y ngồi xổm trước cửa.
Thân thể trong lòng ngực vẫn như cũ hơi hơi căng chặt, Cố Tùng kỳ thật sớm đã tỉ mỉ nghe hết nội dung mười hai lý luận dưỡng em trai kỹ càng, một bên chuyên tâm xoa bóp tiểu thiếu gia bị dọa đến tạc mao, một bên phân ra chút tâm tư tùy ý nghe âm thanh bên trong.
Một giọng nói khác tựa hồ cũng mở ra lá chắn, lại tích chữ như vàng, ở bên ngoài chỉ có thể mơ hồ nghe được mấy chữ, phân không ra đến tột cùng là ai. Một giọng nói phá lệ cất cao kia thế nhưng thật ra rất dễ dàng nghe được rõ ràng, cũng không biết là chuyện gì, có thể làm anh trai cả nhất quán ổn trọng của Lục gia giận thành như vậy.
Cố Tùng không khỏi tò mò, ở trên đỉnh đầu tiểu thiếu gia trấn an mà hôn một cái, hơi dán lên lắng nghe, vừa vặn truyền đến tiếng Lục Phương Hải nén giận gầm nhẹ.
“Ngươi đi hỏi hỏi phụ thân —— Lục gia chúng ta có cái gì lấy không được! Dù thật sự là lấy không được, huynh đệ chúng ta đi tinh hệ khác tìm, cùng lắm thì đi làm tinh đạo! Tóm lại nghĩ cách làm ra là được! Liền tính Thanh Thạch thật sự —— chẳng lẽ liền thật sự có thể đồng ý để một tên nô ɭệ ngoại lai đem thân thể cho thằng bé!?”
Tác giả có lời muốn nói:
Lục · lo lắng sốt ruột · đại ca: Không được không được không được không được
(/‵口′)/~╧╧
Lục · siêu khổ sở · tiểu thiếu gia: Không được không được không được không được
(つq^q)つ
Cố · lấy sai kịch bản · to gan lớn mật · hoàn toàn hiểu sai · nghịch phó: Đem, đem thân thể của ta cấp thiếu gia!! o(*////_////*)o
# Ngược#
# Ngược nha (#/▽\#)#