Không kịp mở miệng đã bị cậu nói thẳng vạch trần, Cố Bình Minh trong lòng nhảy nhảy, ngay sau đó bị một câu sau hoàn toàn dẫn dắt đi chú ý.
Cư nhiên liền phải về nhà.
Tuy rằng rất muốn đi theo tiểu đại phu về nhà, nhưng thân phận của y rốt cuộc vẫn còn nguy hiểm, vạn nhất bị người nào nhìn thấy, nói không chừng sẽ cho mang đến càng nhiều phiền toái cho Lục Bạch Vũ.
Tim đập không nhịn nhanh hai cái, tầm mắt Cố Bình Minh rơi xuống, nhẹ giọng mở miệng: “Bạch Vũ ——”
“Ân?”
Lục Bạch Vũ nghe tiếng ngẩng đầu nhìn y, trả lời bằng giọng mũi mềm ấm, đuôi lông mày cong cong, thuận tay tháo lưỡi dao phẫu thuật cất đi.
Cố Bình Minh không kịp mở miệng, thân thể Lục Bạch Vũ đã gần sát, vươn cánh tay đỡ vai và lưng y: “Mệt mỏi sao? Ta đỡ ngươi.”
Lưỡi dao lóe hàn mang ở ngon tay thon dài vừa nhẹ nhàng lật, đã ổn thỏa cẩn thận cất tốt. Ngực Cố Bình Minh bỗng nhiên nhẹ rung, theo bản năng cầm cái tay kia, bao lại ở trong lòng bàn tay: “Bạch Vũ……Qúa thân cận với ta, có khả năng sẽ gặp phiền toái.”
Là bởi vì sợ sẽ khiến ngươi bị thương, không phải sợ dao trong tay ngươi.
Rõ ràng lời trêu chọc thân cận cũng nói không ít, nhưng bỗng nhiên không biết nên đem những lời này hảo hảo nói ra như thế nào. Tay nắm gậy chống của Cố Bình Minh nắm thật chặt, tận lực muốn mở miệng, bác sĩ trẻ tuổi vững vàng đỡ y lại đã giống như bình thường gật gật đầu: “Ta biết, về nhà không?”
Cố Bình Minh hô hấp hơi nghẹn, hốc mắt bỗng nhiên hung hăng nóng lên.
Cặp mắt đen trước mặt trong trẻo ôn nhu, an an tĩnh tĩnh nhìn y, thân ảnh trong đáy mắt rõ ràng là ảnh ngược của y đang ngâm mình trong bóng đêm.
Cố Bình Minh hơi hơi hé miệng, dối diện với cặp mắt kia, rồi lại cái gì cũng nói không nên lời, hồi lâu mới rốt cuộc hướng cậu mỉm cười: “Được.”
Chẳng qua là càng phải tận lực đem đối phương bảo vệ tốt, chính mình có biện pháp làm được.
Nghe được y đáp ứng, trong mắt Lục Bạch Vũ lộ ra vui sướиɠ trong trẻo, tiếp nhận quải trượng trong tay y, thuận thế đem cánh tay kia đáp ở trên vai mình, dẫn y đi hướng về phía chỗ ở của mình.
Đi qua một đoạn ngã rẽ hẻo lánh này, ánh sáng của đèn đường hai bên liền chiếu vào con đường phía trước.
Cố Bình Minh được cậu đỡ, không có đem quá nhiều trọng tâm đặt ở trên bờ vai có chút quá mức đơn bạc của cậu bác sĩ trẻ tuổi, tận lực duy trì bước chân vững vàng, phổi bị thương liên luỵ trái tim nhảy lên càng dồn dập, từng cái lôi kéo ngực y.
Nhiệt độ cơ thể Lục Bạch Vũ xuyên qua vật liệu may mặc hơi mỏng, từ nơi tiếp xúc xuyên thấu tiến vào.
Cố Bình Minh chớp chớp mắt, tan đi một chút u ám trong đáy mắt, khóe môi không dấu vết mà cong lên.
Y cũng muốn về nhà.
Vẫn luôn đem Cố Bình Minh đỡ về đến nhà, Lục Bạch Vũ mới buông tay ra, không màng yêu cầu của đối phương kiên trì chính mình có thể tự đi, nửa ôm người bỏ vào sô pha mềm mại, thay dép lê cho y rồi đi lấy nước trái cây.
Vị trí của trung tâm phục hồi không ở trong trung tâm thành phố, phụ cận cũng không có tiểu khu xa hoa, nhà ở do hệ thống khẩn cấp trang hoàng được giấu trong khu dân cư nhiễm vô số dấu vết của năm tháng. Tuy rằng không đến trăm mét vuông, nhưng cơ hồ là phục chế y chang ký túc xá công nhân của Lục Đăng ở chủ thế giới, bài trí đơn giản tinh xảo, nơi chốn đều còn lộ ra hơi thở sinh hoạt rõ nét.
Cố Bình Minh dựa vào sô pha, chậm rãi thả lỏng đùi phải đau nhức, nhịn không được đánh giá khắp nơi.
Nguyên gian nhà ở đều là máu nhạt, thảm nhung vàng nhạt, sô pha màu nâu nhạt, trên bàn đặt hai bồn cây sinh cơ bừng bừng, bị ánh đèn màu vàng ấm chiếu vào, thoải mái khiến người không tới một lát cũng không khỏi mơ màng sắp ngủ.
Không chờ bao lâu, Lục Bạch Vũ liền bưng hai ly nước trái cây trở về, đem một ly nước ép lê đưa cho y: “Kéo thân sô pha ra là thành giường, nghỉ ngơi trong chốc lát hãy tắm rửa, ngươi đi phòng ngủ ngủ, ta ngủ sô pha là được.”
Ký túc xá là phòng một người, không có phòng cho khách. Tình trạng thân thể Cố Bình Minh cần phải hoàn toàn thả lỏng nghỉ ngơi, tạm thời còn không thích hợp cùng cậu nằm giường một người, cậu vẫn là tạm chấp nhận ở sô pha một buổi tối sẽ tốt hơn.
“Giường đã đổi qua…… Ký chủ không cần ngủ sô pha!”
Vốn dĩ phòng ở chính là chuẩn bị cho một mình ký chủ, vì không muốn ký chủ ngược lại dẫn sói vào nhà, còn cố ý đem phòng cho khách đổi thành phòng trà, nhưng vẫn là không có thể tránh thoát phát triển đã định trước.
Hệ thống vô lực xoay chuyển trời đất, âm thanh máy móc ở trong đầu cậu thút tha thút thít: “Đủ hai người ngủ! Ký chủ hảo hảo nghỉ ngơi!”
Cho dù đủ hai người ngủ, lấy trạng thái tâm lí hiện tại của Cố Bình Minh, cũng là chưa chắc có thể tiếp thu có một người khác ngủ ở bên cạnh.
Lục Bạch Vũ đồng dạng lĩnh hội qua trạng thái của đối phương, đuôi lông mày bất đắc dĩ mà cong cong, ở trong đầu cùng hệ thống kiên nhẫn giải thích, cúi người đi giúp Cố Bình Minh sửa sang lại gối dựa sau lưng, thuận tay phủ ở trên hông y: “Đau không?”
Cố Bình Minh bị tổn thương ở cơ xương đùi bên hông phải, ảnh hưởng toàn bộ chân phát lực, tư thế đi đường bất thường cũng sẽ làm phần eo dị thường bị liên luỵ. Chờ đối phương rửa mặt nằm xuống, phải thay y mát xa một chút mới được.
Sau một lúc lâu không nhận được câu trả lời, Lục Bạch Vũ ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt Cố Bình Minh, trong mắt không khỏi hiện ra một chút nghi hoặc.
“Không đau.”
Cố Bình Minh như là mới lấy lại tinh thần, hướng cậu cười cười, xoa xoa tóc ngắn có vẻ dị thường mềm mại khi bác sĩ trẻ tuổi mặc thường phục, giúp cậu đem mắt kính tháo xuống: “Ta ngủ sô pha, giúp ngươi thủ vệ.”
Loại tiểu khu cũ kỹ này căn bản không có người gác cổng gì đáng nói, Lục Bạch Vũ ở quán bar hoàn toàn đứng về phe của bản thân, nói không chừng khi nào liền bị người cảnh cáo trả thù.
Y có thể bảo đảm dọc theo đường đi này không có người theo dõi, nhưng những người đó cũng có thủ đoạn khác, khó đảm bảo sẽ không nghĩ cách mò đến nơi này.
Gian nhà ở này nếu có người phá cửa xâm nhập, nhìn đến trước hết chính là gian phòng khách này. Chính mình thủ tại chỗ này là an toàn nhất, sô pha dưới thân dựa vào cũng thực thoải mái, cũng không cần kéo ra, chỉ cần nhắm mắt lại là có thể tạm chấp nhận ngủ qua một đêm.
Cố Bình Minh đối với tốc độ phản ứng của bản thân vẫn còn chút tin tưởng, thủ ở chỗ này, ít nhất có thể bảo hộ tiểu đại phu của y rất tốt.
Lục Bạch Vũ vẫn như cũ nửa quỳ ở trên sô pha, tay còn ấn eo y, mắt đen ở dưới ánh đèn trơn bóng thanh thấu. Chớp chớp mắt nghiêm trang: “Tuân lời dặn của bác sĩ.”
……
Chính mình đã đáp ứng nhất định chuyện gì cũng nghe lời, trong cổ họng Cố Bình Minh nghẹn lại, nhìn ý cười hoà thuận vui vẻ lộ ra trong đáy mắt kia, không khỏi cứng họng: “Bạch Vũ……”
Tiểu đại phu của y đuôi lông mày đuôi mắt đều ngậm cười, giơ tay vừa lòng mà vỗ vỗ đỉnh đầu người bệnh mẫu mực là y, nhẹ nhàng mà từ trên sô pha nhảy xuống, lôi kéo y đi vào toilet.
Ly nước trái cây của Lục Bạch Vũ kia có bỏ thêm đá, lòng bàn tay bị đông đến nhuận lạnh, ổn định vững chắc nắm tay y, khóe môi nhếch lên, chọc đến đáy lòng Cố Bình Minh trong giây lát mềm mại thành một mảnh.
Thở sâu trấn áp lại ngực kêu bùm loạn, Cố Bình Minh một ngụm uống cạn nước ép lê, ngồi dậy đuổi kịp bước chân cậu.
Hệ thống đã đun nước ấm trước, buổi tối gió mát, trên người Cố Bình Minh không ra bao nhiêu mồ hôi, nhưng vẫn là tuân lời dặn của bác sĩ đứng ở phía dưới vòi hoa sen.
Thân thể đau nhức ở dưới nước ấm gần như được thả lỏng, ánh đèn trong phòng tắm từ đỉnh đầu sáng ngời chiếu xuống, bị hơi nước mông lung tí tách thành một mảnh ấp áp dị thường nhu hòa.
Ngoài cửa mơ hồ truyền đến động tĩnh thu thập đồ vật, ngẫu nhiên có thể nghe thấy Lục Bạch Vũ dặn dò y vị trí đồ vật, Cố Bình Minh hơi ngẩng đầu lên, trong lòng kỳ dị hoàn toàn an tâm.
Nếu có thể vẫn luôn không ra viện thì tốt rồi.
Thống thống khoái khoái vọt vào tắm nước ấm, Cố Bình Minh bọc khăn tắm đi ra, đang chuẩn bị đi lấy quần áo gấp tốt ở bên cạnh, lại bị Lục Bạch Vũ cầm cổ tay: “Trước không cần mặc quần áo, nằm úp sấp một chút.”
Bác sĩ lại không cho mặc quần áo.
Tuy rằng biết rõ là Lục Bạch Vũ muốn thay y mát xa, nhưng nghe một câu này, trái tim Cố Bình Minh vẫn là không chịu thua kém mà nhảy nhảy, nhịn không được chuyển cổ tay nắm cái tay kia: “Bạch Vũ, đã khuya ——”
Lục Bạch Vũ hướng y cong cong mặt mày, một tay ấn ở trên eo y, đỡ y nằm sấp xuống, một tay cởi bỏ khăn tắm bọc quanh ở trên eo, đem khăn lông đã nhún nước ấm đắp xuống, chậm rãi xoa bóp.
Cố Bình Minh gập cánh tay lên, cả khuôn mặt đều vùi vào khuỷu tay, hô hấp bỗng nhiên có chút gấp.
Kỳ thật giường đủ ngủ.
Người bệnh cũng là có thể đối với quá trình khám và chữa bệnh đưa ra yêu cầu, ý niệm vừa mới toát ra, liền chiếm cứ ở trong ngực không chịu tiêu tan, Cố Bình Minh chậm rãi đếm nhịp tim đập của mình, nhưng vẫn là không thể thật sự đem yêu cầu có chút quá phận nói ra.
Lục Bạch Vũ giúp y mát xa qua chỗ bị thương, bảo đảm dây chằng được thả lỏng hoàn toàn, lại giúp y kiểm tra nhịp tim và huyết áp, mới yên tâm kêu y mặc tốt áo ngủ nằm xuống nghỉ ngơi, chính mình ôm chăn đi phòng khách.
Đèn trần bị tắt đi, chỉ để lại một trản đèn tường, ở trong bóng tối yên lặng tản ra quang mang nhu hòa.
Ngoài phòng ngủ truyền tới động tĩnh tất tác, không bao lâu liền hoàn toàn an tĩnh, chỉ có ánh sáng mỏng manh từ kẹt cửa xuyên thấu tiến vào.
Thân thể sau khi trọng thương rất dễ mệt mỏi, Cố Bình Minh mệt đến ngực phát đau, nằm ở trên đệm giường mềm mại thoải mái, ngược lại không có nửa điểm buồn ngủ.
Nếu có thể xin bác sĩ bồi ngủ cùng ……
Loại ý niệm này thật sự có chút quá phận, Cố cảnh sát một lòng phải làm người bệnh mẫu mực vô luận như thế nào cũng nói không nên lời, chỉ là lại đem đầu hướng sâu vào gối đầu, bọc chăn trở mình.
Khi đến nửa đêm, Cố Bình Minh vẫn như cũ không thể ngủ.
Cũng không phải cảm thấy nơi này không đủ an toàn, y sớm luyện qua bản lĩnh dù nghỉ ngơi ở nơi nào, ngay cả ngủ vô cùng trầm, nhưng phòng khách có động tĩnh vẫn có tin tưởng có thể bừng tỉnh như cũ. Chỉ là vừa nhớ tới Lục Bạch Vũ còn ngủ ở trên sô pha phòng khách, liền chợp mắt như thế nào cũng không yên ổn.
Tận lực chải vuốt đem suy nghĩ rắc rối phức tạp thoát ly ra, Cố Bình Minh chậm rãi đếm nhịp tim đập, rốt cuộc mơ hồ giục ra một chút buồn ngủ, đại sảnh bỗng nhiên truyền đến động tĩnh khác thường.
Cố Bình Minh trong lòng căng thẳng, bỗng nhiên xốc chăn lên đứng dậy, ba bước thành hai bước lao ra phòng ngủ.
Đèn phòng khách rất sáng, sách y học dày nặng rơi trên mặt đất, đại khái là vừa rồi y nghe thấy tiếng vang sách rơi xuống đất.
Lục Bạch Vũ cuộn người trên sô pha, thân hình bọc trong chăn nhìn không rõ, đang tận lực vươn tay xuống thảm bên dưới, muốn đem quyển sách kia nhặt lên.
“Cẩn thận!”
Sô pha tuy rằng đủ một người ngủ, nhưng rốt cuộc vẫn hơi hẹp. Mắt thấy đầu Lục Bạch Vũ sắp phải ngã xuống, Cố Bình Minh vội mở miệng nhắc nhở, nhào qua một phen ôm bờ vai của cậu, lại bị xúc cảm trong lòng ngực dẫn tới ngực hơi nghẹn lại.
Phòng khách không mở điều hòa, ít nhiều vẫn có chút oi bức, thân thể Lục Bạch Vũ lại vẫn lạnh ngắt như cũ, một tay ấn dạ dày, môi trắng bệch, có chút mồ hôi lạnh theo thái dương chảy xuống.
“Sao lại thế này, không thoải mái?”
Cố Bình Minh cổ họng phát khàn, đem người hướng trong lòng ngực ôm ôm, một tay phủ ở trên dạ dày ấn, đỉnh mày không khỏi nhăn lại: “Buổi tối có ăn cơm không?”
Có độ ấm đến từ một khối thân thể khác, thân thể bác sĩ trẻ tuổi trong lòng ngực tựa hồ ẩn ẩn thả lỏng một chút, ở trong ngực y ngẩng đầu, mắt đen trơn bóng dần dần nhấp lên một chút ý cười nhu hòa, nhẹ nhàng lắc lắc đầu: “Không có việc gì, một lát liền tốt rồi……”
Cậu dùng quen thân thể nguyên bản của chính mình, còn chưa từng chủ động nghĩ đến quy luật thân thể của người thường. Tối hôm qua liền không ăn gì, ngủ hết nửa ngày, chỉ sau khi tỉnh lại ăn một chút cơm, liền vẫn luôn vội tới bây giờ, lại uống nước trái cây lạnh, nằm như vậy một hồi, liền bắt đầu một trận so với một trận càng khó chịu.
Hệ thống đã đi đến thương thành giúp cậu mua thuốc dạ dày, cậu vốn dĩ nghĩ nhịn một chút liền qua, không nghĩ tới tay run lên không cầm vững sách, liền đem Cố Bình Minh dọa ra ngoài.
Đối diện với quang mang hơi tan rã trong mắt đen, Cố Bình Minh nhịn không được nhăn nhăn mày, đem người toàn bộ ôm lên, hướng phòng ngủ đi qua: “Nằm một chút, ta đi nấu cháo cho ngươi, trong nhà có gạo không?”
Đối phương mới là người bệnh, Lục Bạch Vũ lo lắng áp đến chân bị thương của y, cẩn thận mà ở trong lòng ngực y tránh tránh: “Không có việc gì……”
Lời còn chưa dứt, cánh tay ôm sau lưng cậu liền nắm thật chặt.
Lục Bạch Vũ ngẩng đầu, thân thể to lớn ôm lấy cậu mơ hồ lộ ra một chút hơi thở cường ngạnh quen thuộc.
Cố Bình Minh một tay chống tường ổn định thân hình, một tay đem cậu hướng trong lòng ngực xốc xốc, hơi cúi đầu ách thanh mở miệng.
“Bác sĩ Lục, lại nói không có việc gì —— ta liền hôn ngươi.”
Y đêm nay uống chút Whiskey, tuy rằng đã rửa mặt qua, nhưng mùi rượu mơ hồ vẫn lộ ra như cũ, cùng với hai mắt giận đến đỏ lên, ngang ngược mà lọt vào mắt đen trong vắt ôn nhuận.
Lục Bạch Vũ an tĩnh xuống.
…… Phỏng chừng là rất dọa người.
Nghĩ nghĩ tạo hình của chính mình hiện tại, Cố Bình Minh tự giễu mà câu khoé miệng, thật cẩn thận đem người ôm vững, tận lực nhẹ nhàng chậm chạp mà phóng lên trên giường, hơi chần chờ, vẫn là vuốt lại tóc mái bị mồ hôi lạnh tẩm ướt của cậu.
“Ta đi nấu chút cháo, nằm một lát, lạnh liền lấy thêm cái chăn khác đắp lên ——”
Giọng nói đột nhiên im bặt.
Lục Bạch Vũ cuộn ở trên giường, sắc mặt đã so với khi ở phòng khách tốt hơn một chút chút, ngoan ngoãn bị nhét vào trong chăn, nắm cổ tay áo y kéo kéo.
Cố Bình Minh ngẩn ra trong chốc lát mới ý thức được cậu là có chuyện muốn nói, rồi lại không có sức lực nói lớn, vội vàng cúi người xuống. Đang muốn lắng nghe, Lục Bạch Vũ cũng đã ở trong tầm mắt y cong cong mặt mày, một chút ý cười tươi sáng quen thuộc ở đáy mắt lan tỏa.
“Không có việc gì.”
……
Biết rõ còn cố phạm.
Mắt đen ở dưới ánh đèn ánh đến chói mắt, như là đã sớm khắc vào đáy lòng y, mỗi một tấc quang mang chiết ra y đều cảm nhận được.
Cánh tay Cố Bình Minh vẫn như cũ chống ở bên mép giường, thân thể cơ hồ đem bác sĩ trẻ tuổi trên giường toàn bộ che khuất, cẩn thận đích xác nhận đối phương đến tột cùng là là mạnh miệng hay là to gan lớn mật. Thẳng đến khi nương ánh sáng ảm đạm của đèn tường thấy rõ ý cười trong mắt đen, mới hoàn toàn yên tâm, cúi đầu phủ lên.
Lục Bạch Vũ nhắm mắt lại, an tĩnh ngẩng đầu đáp lại y.
Cố Bình Minh cảm thấy nhịp tim của chính mình lại trên một trăm.
Thân thể trong lòng vẫn là mơ hồ căng thẳng như cũ, hô hấp cũng thanh thiển ngắn ngủi. Cố Bình Minh không dám kéo dài nụ hôn này, chỉ ở trên môi cậu chạm chạm liền chống thân thể, cẩn thận mà xoa xoa tóc Lục Bạch Vũ: “Nghe lời.”
Tiểu đại phu thuận lợi bị trừng phạt mặt mày thấm dáng cười vui vẻ ấm áp, theo lời gật gật đầu, hướng trong chăn rụt rụt, an tĩnh mà khép lại đôi mắt.
Sắc mặt của cậu vẫn trắng bệch, nhắm mắt lại như vậy, mất đi quang mang ý cười trước sau trong trẻo, liền càng có vẻ suy yếu đơn bạc.
Cố Bình Minh nhịn không được nhăn chặt mày, lại giúp cậu dịch dịch chăn, bước nhanh đi vào phòng bếp lấy ra gạo kê và táo đỏ rửa sạch, xong thêm nước vào trong nồi đun, từ tủ lạnh lấy ra mấy khối bánh kem cách nhiệt khí hong hong, đậy nắp nồi lên trở về phòng ngủ.
Đại khái là lại đau, Lục Bạch Vũ ở trong chăn cuộn càng chặt, thấp thấp ho khan. Cố Bình Minh bước nhanh đi qua cẩn thận đem người vớt lên, dùng mu bàn tay nhẹ nhàng chạm chạm cái trán thấm mồ hôi lạnh của cậu.
Lục Bạch Vũ mơ mơ màng màng trợn mắt nhìn nhìn y, liền càng hướng trong lòng ngực y dựa đi vào.
“Trước ăn một chút, ta nấu cháo, rất nhanh liền xong.”
Cố Bình Minh ôn nhu hống, từng chút ấn ấn đường không tình nguyện lắm của bác sĩ trẻ tuổi, uy cậu uống chút nước ấm, lại đem chỗ bánh kem đã được hong mềm bẻ xuống uy đến bên môi cậu.
Đói quá mức liền không còn muốn ăn, tiếp tục ăn cái gì ngược lại càng thêm không thoải mái.
Lục Bạch Vũ đau đến hôn mê, bản năng hướng một bên tránh đi, cánh môi hơi lạnh cọ qua đầu ngón tay Cố Bình Minh, dẫn tới tim y đập càng nhanh, nhẹ hít khí, hơi hơi trầm ngâm liền cúi đầu hôn xuống.
Lần này Lục Bạch Vũ không có trốn.
Cố Bình Minh hơi yên tâm, chờ đến khi thân thể cậu thả lỏng lại, lại thử uy cậu ăn chút bánh kem.
Lần này cuối cùng thuận lợi uy đi vào.
Tuy rằng ăn không nhiều lắm, nhưng vẫn làm dạ dày đói đến co rút đau đớn có chút giảm bớt, nhìn bác sĩ trẻ tuổi trong lòng ngực thần sắc hơi giãn ra, Cố Bình Minh rốt cuộc nhẹ nhàng thở ra, xoa xoa tóc ngắn của cậu: “Ta đi xem cháo nấu thế nào, nấu xong liền ăn một chút, được không?”
Lâu lắm rồi chưa khó chịu qua, bỗng nhiên khó chịu lên liền trở nên phá lệ gian nan. Lục Bạch Vũ tốn chút sức lực mới hướng y lộ ra tươi cười, gật gật đầu buông cánh tay, đang muốn chậm rãi nằm trở về, lại bỗng nhiên bị một bàn tay ôm lấy sống lưng.
“Bác sĩ Lục.”
Cố Bình Minh ôm lấy cậu, lòng bàn tay xoa xoa đuôi mắt bác sĩ trẻ tuổi, lực đạo nhẹ nhàng chậm chạp, âm thanh cũng hơi thấp tới: “Ta —— có thể thích ngươi không?”
Lục Bạch Vũ hơi giật mình, thoáng mở to hai mắt nhìn y, đuôi lông mày cong xuống một chút, chủ động đi kéo tay y.
Bàn tay bị đầu ngón tay hơi lạnh nắm lấy, lực đạo nhẹ nhàng chậm chạp từng chút một đập vào lòng bàn tay. Trong mắt Cố Bình Minh hiện ra nghi hoặc, rồi lại ngay sau đó bị nhịp đánh có quy luật hấp dẫn lực chú ý, đảo mắt phân biệt ra quy luật trong đó.
Lục Bạch Vũ thế nhưng trả lời y băng mã Morse.
Ở thời điểm kịp ý thức được, Lục Bạch Vũ đã gõ qua mấy chữ. Cố Bình Minh ngưng thần phân biệt ra mấy chữ dư lại, quang mang dưới đáy mắt từng chút một sáng lên, không chờ cậu gõ xong, liền đem cái tay kia toàn bộ cầm lấy.
Lục Bạch Vũ dựa vào cánh tay y, hướng y an tĩnh mỉm cười.
Cố Bình Minh cũng nhịn không được mỉm cười, cúi đầu hôn hôn cái trán cậu, ôm người hướng giường thả vào, ôm lấy cậu nằm xuống: “Vậy ngươi có thể nằm dịch vào bên trong một chút, ta thử qua, ta một người ngủ không được……”
Mắt đen chợt lóe, nhanh chóng nhiễm qua ý cười ấm áp.
……
Uống qua cháo gạo kê ngâm táo đỏ, Lục Bạch Vũ đã dễ chịu không ít.
Cố Bình Minh sợ cậu bỏ ăn, ôm người dựa vào trong lòng ngực, giúp cậu xoa nhẹ dạ dày một trận, chờ đến khi xác nhận cậu đã không còn khó chịu, mới yên tâm mà ôm người cùng nhau nằm xuống.
Y phản ứng quyết đoán lưu loát, nồi phòng bếp cũng dùng tốt, một chuyến này lăn lộn không đến nửa giờ, còn đúng là thời điểm nghỉ ngơi tốt.
Cố Bình Minh cũng thả lỏng mà nằm xuống, vươn cánh tay đem cậu bác sĩ trẻ tuổi toàn bộ hộ ở trong ngực, ngực kề sát ngực, một tay phủ lên dạ dày cậu, vẫn như cũ chậm rãi xoa, mệt mỏi cư nhiên cũng chậm rãi dâng lên.
Lúc này đây đại khái có thể ngủ rồi.
Tuy rằng tới nửa đêm mới ngủ, sáng sớm hôm sau, hai người vẫn dậy sớm.
Lục Bạch Vũ phải đi tham dự họp sớm, Cố Bình Minh cũng muốn ứng phó kiểm tra của y tá trưởng. Hai người nắm chặt thời gian trở về trung tâm, giám sát Lục Bạch Vũ ăn xong cơm sáng, đưa cậu vào thang máy, Cố Bình Minh mới hướng phòng bệnh đuổi trở về.
Trở lại phòng bệnh, Lương Hạ cư nhiên lại lén lút ngồi xổm ở cửa.
“Ngươi hiện tại đều không cần đi làm sao?”
Cư nhiên trắng trợn táo bạo trong thời gian đi làm tới tìm y, Cố Bình Minh nhịn không được nhướng mày, giơ tay mở cửa: “Nói đi, lại có chuyện gì?”
Chuyện tối hôm qua đột nhiên xảy ra, ở dưới tình hình như vậy, Lương Hạ cư nhiên còn có thể làm bộ không quen biết y, xem ra tiểu cảnh sát này cũng so với trong tưởng tượng của y càng có bản lĩnh.
“Hôm qua ta trực ca đêm, hôm nay nghỉ —— Cố ca, anh tối hôm qua chạy đến quán bar làm gì?”
Lương Hạ lưu loát đi theo y vào phòng bệnh, thần sắc trên mặt cũng nghiêm túc xuống, hạ giọng: “Ngươi như thế nào lại chọc những người đó, bọn họ vì cái gì phải đối phó ngươi? Nếu không phải ngày hôm qua bác sĩ Lục ngăn cản, ta thiếu chút nữa liền nhịn không được đi qua……”
“Là bác sĩ Lục cản ngươi?”
Cố Bình Minh cúi đầu thu thập đồ vật, theo tiếng nâng nâng đầu, đem một chút vui mừng vừa mới sinh ra không dấu vết thu trở về: “Đúng rồi, ta còn muốn hỏi —— các ngươi là như thế nào có thể tìm được ta?”
Tác giả có lời muốn nói:
Cố cảnh sát: Lại nói không có việc gì liền hun ngươi.
Tiểu đại phu: Không có việc gì không có việc gì không có việc gì không có việc gì không có việc gì (〃w〃)
Hệ · Đêm khuya mua thuốc · Cải trắng ô ô ô · thống: _(◎^◎∠)_
# Túc, ký chủ dạ dày còn đau không #
# Ký chủ không đau #
# Ta đau lạp (つ□q)#