Ta Đã Bảo Hộ Cái Pháo Hôi Này!

Chương 65

Lương Hạ:?!

Lương Hạ cảm thấy sư trưởng của mình thay đổi.

Bác sĩ trong phòng tuổi nhìn cũng không lớn, ánh mắt đen nhuận hiện ra một chút ngạc nhiên, ở giữa hai người vừa chuyển, mặt mày không nhịn được cong lên.

Ít nhất không phải lão chủ nhiệm mỗi lần bắt được liền đem hai người đi huấn đến tìm không ra phương hướng. Lương Hạ nhẹ nhàng thở ra, nghiêng người đi theo tiến phòng bệnh, đang chuẩn bị đánh cái ha ha lừa gạt cho qua, bác sĩ trẻ tuổi thoạt nhìn không bằng tuổi hắn lại đã hướng Cố Bình Minh gật gật đầu, ôn thanh khen ngợi y một câu, lại từ trong túi lấy ra một viên keo cai thuốc cho y.

Nhìn thấy bác sĩ kia cư nhiên giơ tay đi nắm cánh tay Cố Bình Minh, trong lòng Lương Hạ nhắc lên, vội vàng mở miệng nhắc nhở: “Bác sĩ, chờ một chút ——”

Cố Bình Minh khá là chuyên chế, trên người chung quy vẫn mang chút phỉ khí không chịu câu thúc, thoạt nhìn dễ ở chung, bên trong lại trời sinh cảnh giác cự tuyệt người ngàn dặm. Tùy tiện đi chạm vào y giống như vậy, nói không chừng là bị y phản xạ có điều kiện quăng một cú qua vai.

Lương Hạ lúc trước được y hỗ trợ giải vây một lần, nhưng không thể bởi vậy cùng đối phương thuận lợi quen biết, vẫn là tốn vài vài ngày trời xây dựng, mới rốt cuộc đả động Cố Bình Minh chỉ giáo hắn. Mấy ngày này thật vất vả bởi vì giấu thuốc với cùng nhau chuồn ra bệnh viện thành lập chút tình hữu nghị cách mạng ăn ý, cuối cùng qua khỏi nhưng vừa lơ đãng xâm lấn vào khu vực an toàn của đối phương, đã nhận được đãi ngộ bị ấn bả vai để ở trên bàn.

Bác sĩ trước mắt nhìn không quen, hẳn là mới tới, còn không biết những thói quen không thể hiểu được này của Cố Bình Minh.

Lương Hạ sợ y đem bác sĩ nhà người ta thuận tay ném văng ra, xoắn tay áo muốn cản, thần sắc Cố Bình Minh lại đã hoàn toàn chuyển thành hòa hoãn, chủ động giơ tay đem kẹo nhận lấy.

“Ngủ ngon chứ? Có đói bụng không?”

Cùng với nhận thức của hắn hoàn toàn bất đồng, Cố Bình Minh cả người đều lộ ra khí thế tích cực hướng về phía trước, lột vỏ kẹo ra nhai đến miệng rung động, đem sữa bò cùng bánh kem trong tay cũng đưa qua, lại hơi cúi người lời nói ôn tồn nhỏ nhẹ.

“Giữa trưa ta có mua cơm cho ngươi, thấy ngươi ngủ rất ngon, không muốn kêu ngươi, cũng không biết có bị hư không. Nếu có thể ăn, mấy cái này cứ giữ lại, ngươi trực ban đói bụng nhớ lấy ăn……”

Lương Hạ: “……”

Lương Hạ cảm thấy sư trưởng của mình có khả năng bị thương tới đầu óc.

“Ngủ rất khá, cơm cũng ăn qua.”

Lục Bạch Vũ chớp chớp mắt hỏi gì đáp nấy, đuôi lông mày nhẹ cong lên, đem hộp thuốc kia cất vào trong túi, nhìn phía Lương Hạ một bên đứng không được ngồi cũng không xong: “Là bằng hữu ngươi sao?”

Dưới tình huống có sự tồn tại của nhân vật chính, cốt truyện tuyến chủ yếu vẫn vô pháp không thể hoàn toàn xoay chuyển, cho dù nghĩ cách tránh đi, tự thân thế giới cũng sẽ mở ra chỉnh sửa tự động, đem cốt truyện sửa đúng về lộ tuyến nguyên bản.

Thế giới này sớm như vậy liền gặp nhân vật chính, làm cậu từ sau khi nhân nhiệm vụ ít nhiều sinh ra một chút gấp gáp.

“Không quan trọng, hắn từ trước đến nay không có việc đứng đắn gì.”

Cố Bình Minh quay đầu lại, tùy ý xua xua tay, lại cẩn thận quan sát sắc mặt Lục Bạch Vũ một trận, thấy ánh mắt cậu trong veo hữu thần, cuối cùng mới hoàn toàn yên tâm: “Phải về đi làm? Thực tập cũng bận như vậy sao?”

“Trở về giao ca, thuận tiện chứng thực một chút kế hoạch phục hồi của ngươi ngày mai.”

Lục Bạch Vũ mỉm cười gật gật đầu, nhìn Lương Hạ gần như bộc lộ ra rằng bản thân muốn nói lại thôi, phúc hậu không tiếp tục trì hoãn nữa, cầm di động hướng hắn giơ lên: “Có mấy người bệnh cần xử lý, ta đêm nay có lẽ không tới đây được, sáng mai sẽ tới tìm ngươi, chúng ta bắt đầu dùng phương án phục hồi mới.”

……

Đối diện tầm mắt của Cố Bình Minh, sau lưng Lương Hạ bỗng dưng chợt lạnh, đột nhiên nhanh trí nhấc tay lên tiếng: “Không cần cả đêm, nửa tiếng ta liền đi! Mười phút cũng được!”

“Ta biết, là ta bận nhiều việc.”

Lục Bạch Vũ không khỏi cười khẽ, kiên nhẫn trả lời một câu, hướng nhân vật chính mạc danh giống như đang bị áp bách hơi hơi gật đầu, lại lấy ra hai viên kẹo bỏ vào lòng bàn tay Cố Bình Minh, cố ý dặn dò: “Không cần ngủ quá muộn, hảo hảo nghỉ ngơi.”

Tối hôm qua có mấy tình huống khẩn cấp người bệnh cần phải xử lý không đơn giản như vậy, tuy rằng không phải cậu chủ quản, lại vẫn như cũ cũng yêu cầu phụ trách. Hôm nay phải đem nội dung cụ thể kỹ càng tỉ mỉ giao lại, lại đi nhìn xem tình huống khôi phục của người bệnh, hơn nữa đem kế hoạch Cố Bình Minh chứng thực đến các khoa phối hợp, thời gian cả đêm đều không đủ dùng.

May mắn chỉ là bác sĩ thực tập được lựa chọn quản giường, nếu là một bậc khác cao hơn, hiện tại cũng không biết phải bôn ba trằn trọc ở mấy phòng bệnh.

Cố Bình Minh nằm viện non nửa năm, tự nhiên biết bác sĩ có bao nhiêu vội. Nghe vậy gật gật đầu, không hề ngăn cản cậu, chỉ ở trên lưng cậu nhẹ nhàng nhấn một cái: “Ngươi cũng vậy.”

Tuy rằng thương thế không kịp khỏi hẳn, vết chai ở trên lưng bàn tay vẫn khá dày như cũ. Lục Bạch Vũ cong mặt mày, nhẹ nhàng gật gật đầu, xách theo một túi điểm tâm bánh kem kia bước nhanh ra cửa, hướng văn phòng chạy trở về.

Thân ảnh Màu trắng hoàn toàn biến mất ở ngoài cửa, đứng Cố Bình Minh tại chỗ một hồi, tay nhéo giấy gói kẹo giật giật, lòng bàn tay vuốt ve giấy bọc tinh tế, kẹp vào trong sách ở trên bàn.

Lục Bạch Vũ lúc gần đi đã giúp y thu thập phòng, chăn trên giường chỉnh chỉnh tề tề gắp tốt, đồ vật trên bàn cũng đều sửa sang lại thỏa đáng, rõ ràng vẫn chỉ là vài thứ vốn có kia, lại rõ ràng nhiều ra không ít hơi thở ôn ninh chỉ trong nhà mới có.

Đáy mắt không dấu vết mà dần nhiễm sắc ấm, Cố Bình Minh chọn chọn khóe môi, lòng bàn tay từng ngón xẹt qua những chữ viết trên giấy tờ chỉnh chỉnh tề tề đặt trên bàn: “Có chuyện gì?”

“Cố ca, anh nhận thức người bên kia sao?”

Thấy y khôi phục trạng thái hai người ở chung như trước, Lương Hạ ngược lại nhẹ nhàng thở ra, kéo ghế dựa ngồi xuống, hạ giọng: “Gần đây có người đang hỏi thăm anh, nói anh lúc trước còn thiếu bọn họ thứ gì, hai ngày này còn luôn có người ở phụ cận trung tâm phục hồi chức năng lắc lư ——anh có chọc qua người nào không?”

“Phụ cận nơi này?”

Đỉnh mày Cố Bình Minh nhíu lại, trong lòng không khỏi trầm xuống.

“Bên kia” theo như lời Lương Hạ, chính là thế giới mà y từ khi tốt nghiệp cảnh viện đã bị phái đi nằm vùng kia, hoàn toàn khác với hoà bình yên vui trong mắt người thường.

Y ở nơi đó bảy năm, đừng nói có người nhận ra, cơ hồ một nửa nhân vật có uy tín và danh dự đều nhận ra y, cũng đều từng có chút lui tới.

Nhiệm vụ nằm vùng tuy rằng do bị thương nên bỏ dở, nhưng tình huống lúc ấy thật sự quá mức hỗn loạn, không thể thuận lợi lấy cái chết để thoát ly, chờ y từ trong hôn mê tỉnh lại, vô luận người bên phe nào cũng biết y mạng lớn còn sống.

Hai bên đấu nhiều năm như vậy, một bên nào cũng không ngu, một cái người sống lớn như vậy bỗng nhiên biến mất hoàn toàn, quay đầu liền bị nhận định thành nội ứng của cảnh sát. Nếu thoát thân không đủ dứt khoát, y lập tức sẽ chịu trả thù tàn nhẫn mưa rền gió dữ.

Vì không đến mức rút dây động rừng, y chỉ có thể tạm thời vẫn như cũ lấy thân phận giả dàn xếp xuống, chờ đến khi thân thể hoàn toàn khôi phục, bên trên cũng đã bàn bạc xong xuôi chuẩn bị tốt, lại nhân cơ hội lấy lý do thích hợp thoát thân, hoặc là tiếp thu an bài của nhiệm vụ mới, hoặc là vĩnh viễn rời khỏi chỗ này.

Từ khi bị thương đến nay, y vẫn luôn như cũ dấu giếm thân phận không có bại lộ, ngay cả Lương Hạ cũng chỉ biết y có bí mật quá khứ không ai biết, chưa từng truy hỏi sâu hơn.

Thủ đoạn trả thù của những người đó y đã chứng kiến qua, không riêng gì y, người bên người y đều có khả năng bị dùng để thị uy. Hiện tại ngay cả phụ cận trung tâm phục hồi chức năng cũng có người mò qua tới, vạn nhất liên lụy đến Lục Bạch Vũ, còn không biết sẽ phát sinh chuyện gì.

“Đúng vậy, ta chính là đuổi theo bọn họ lại đây.”

Lương Hạ sờ sờ đầu, gật gật đầu trả lời một câu, nhịn không được trộm đi lấy kẹo y đặt lên bàn: “Bất quá bọn họ không có giấy thăm hỏi, chỉ có thể ở bên ngoài trung tâm lắc lư, hẳn là vẫn là không vào được……”

Cố Bình Minh bang một tiếng đánh vào trên tay hắn, vừa lật cổ đem hai viên kẹo kia thu vào lòng bàn tay, cất vào túi tiền: “Không quan hệ, nói không chừng không phải hướng về phía ta tới, không cần phải xen vào bọn họ.”

Keo kiệt!

Lương Hạ ở trong lòng thét chói tai, cố tình là người ở dưới mái hiên*, chỉ có thể nhận mệnh mà nén giận, xoa xoa mu bàn tay đỏ bừng: “Được được, ta mặc kệ —— Cố ca, căn cứ giám định dấu chân biết được chiều cao của người tình nghi lần trước anh nói kia, có thể hay không cụ thể nói lại cho ta nghe một chút ……”

*Người ở dưới mái hiên: là cần người khác giúp mình hoặc có thể hiểu là nhận được sự giúp đỡ từ người đó(mái hiên).

Hắn cùng Cố Bình Minh nguyên bản chỉ là quan hệ bèo nước gặp nhau, trong lúc vô tình phát hiện Cố Bình Minh giống như là một bảo khố tự nhiên bị giấu đi, chứa đầy kinh nghiệm điều tra tội phạm chưa từng được dạy trong trường, hứng thú hừng hực cọ đi lên, mỗi lần đều phải học được chút gì trở về mới bằng lòng bỏ qua.

Tiểu đại phu đêm nay không tới kiểm tra phòng, Cố Bình Minh nắm chặt hai viên kẹo ở trong túi kia, khẽ thở dài, tẻ nhạt mà nhường ra một chút không gian ở trên bàn cho hắn.

……

Chờ đến khi Lương Hạ cảm thấy mỹ mãn mà cáo từ rời đi, sắc trời đã ảm đạm xuống.

Chờ thân ảnh hắn đã biến mất ở ngoài viện, Cố Bình Minh mới căng người đứng lên, ánh mắt dừng ở mép bàn, hơi hơi trầm ngâm, vẫn là đem gậy chống đặt ở một góc nắm ở trong tay.

Hôm nay y phục hồi có chút nóng vội, tập thêm một bài tập vận động, hiện tại trên người vẫn như cũ truyền đến mệt mỏi đau nhức, nếu gặp phải trường hợp tất yếu, có gậy chống chống đỡ thân thể sẽ hơn nhiều.

Lương Hạ cái gì cũng không biết, mỗi lần lại đều là dùng thân phận bản thân tới tìm y, đại khái còn không đến mức khiến cho thân phận y bị tiết lộ. Nhưng dùng người thân cận bên người y áp chế là thủ đoạn mà những kẻ đó thường dùng nhất, một khi có người đối với thân phận của y sinh ra nghi ngờ, sớm muộn gì cũng sẽ lan đến gần Lục Bạch Vũ. Ở trước lúc mọi chuyện trở nên càng phiền toái, y vẫn cần phải tự mình đi giải quyết một chuyến.

Bí mật trốn khỏi trung tâm phục hồi cũng không quá phức tạp, chờ đến đợt hộ sĩ kiểm tra phòng cuối cùng rời đi, Cố Bình Minh liền cầm quần áo thay tốt, vô thanh vô tức rời khỏi phòng bệnh.

Bóng đêm thâm trầm.

Cố Bình Minh dựa vào sô pha trong góc quán bar, thưởng thức ly đế cao trong tay, tầm mắt dừng ở trong đám người ầm ĩ dưới ánh đèn ảm đạm.

Bình tĩnh mà xem xét, y không phải thực thích loại nơi hỗn độn không trật tự này, nhưng những người đó lại kiên trì chỉ gặp mặt loại ở địa phương lượng người lớn lại ngư long hỗn tạp này. Y nếu muốn chứng minh thân phận của bản thân, liền cũng chỉ có thể dựa theo tin tức bên kia truyền đến, trước tiên chạy tới quán bar này.

“Cố lão bản thân thể tốt chứ?”

Không có đợi lâu, liền nhiều vài đạo thân ảnh đi tới, ở trước mặt y ngồi xuống.

Người cầm đầu hào hoa phong nhã, khom người ngồi xuống, cùng y hữu hảo chào hỏi. Đáy mắt Cố Bình Minh hiện lên một tia sắc bén, hơi nâng tầm mắt lên, kêu ra tên của hắn: “Hàn Vinh.”

“Mệt ngài nhớ rõ.”

Trên mặt Hàn Vinh mang theo ý cười, phân phó muốn hai ly Whiskey thêm đá, ánh mắt ở trên người y không kiêng nể gì mà đánh giá: “Thoạt nhìn qua, Cố lão bản có so với lúc trước hình như gầy không ít, nghe nói gần đây ngài có ý tứ rửa tay gắc kiếm ……”

Hắn hơi híp mắt, còn muốn nói nữa, giữa ngực và bụng lại đã bị đầu gậy chống ở dưới bàn ngăn lại, nhẹ gõ hai cái, hư hư tránh thoát một tấc.

Cố Bình Minh cầm lấy chén rượu, đảo đảo hai cái: “Đa tạ quan tâm, tiếp theo nói.”

Hàn Vinh bản năng muốn lui về phía sau, nhận thấy được trong mắt đối phương lóe ra một chút khinh thường, lại gần như tức giận mà ngồi thẳng thân thể, cánh tay căng thẳng: “Cố lão bản là người lớn, biết quy củ của chúng ta. Nên nói cho rõ ràng, ngươi rốt cuộc là ai?”

“Ta biết các ngươi hoài nghi ta, cũng biết người của các ngươi vẫn luôn điều tra ta ——rửa tay gác kiếm, đơn giản là chán không muốn làm tiếp, lưu cho các ngươi chút địa phương lăn lộn, tích mệnh mà thôi.”

Cố Bình Minh thu hồi gậy chống, nhấp một ngụm Whiskey cay độc sặc mũi, ngẩng đầu nhìn hắn: “Ta muốn yên phận mà sinh hoạt, nếu có người một hai phải quấy rối, ta cũng sẽ không cho hắn sống tốt. Chuyện này trong lòng các ngươi tốt nhất hiểu rõ.”

“Ngài nếu là thật sự chỉ là nghĩ muốn sống yên ổn qua ngày, ai cũng không ngăn cản, nhưng chúng ta thật ra có nghe người khác nói qua, nói ngài gần đây cùng cảnh sát qua lại rất thân cận —— hoặc là nói chính là vẫn luôn rất thân cận……”

Hàn Vinh cười lạnh một tiếng, đáy mắt hiện lên chút hung ác nham hiểm, bỗng nhiên đem ly pha lê quăng xuống đất, mấy người phía sau lập tức đứng lên: “Ngài nói —— ngài nếu là cùng chúng tôi đánh nhau ở chỗ này, có thể có người tới giúp ngài hay không?”

Nhanh chóng ở trong đầu đảo qua một lần các khu trực thuộc quán bar này, Cố Bình Minh trong lòng hơi trầm xuống, tầm mắt đảo qua mấy người đi lên như hổ rình mồi vây, trầm mặc nắm chặt gậy chống.

Quán bar này cách trung tâm phục hồi rất gần, vừa vặn chính là khu trực thuộc phụ trách của Lương Hạ.

Ở nơi công cộng ẩu đả, có cảnh sát tới quản vốn dĩ làchuyện hết sức bình thường, nhưng nếu cảnh sát kia vừa lúc còn nhận thức y, vô luận như thế nào cũng sẽ khiến người hoài nghi.

Quán bar bởi vì âm thanh ly vỡ ngắn ngủi mà trong chớp mắt trở nên yên tĩnh, không ít người nghe tiếng vọng lại đây, nhìn đến tư thế hai bên giương cung bạt kiếm, sôi nổi hấp tấp chuyển ánh mắt, có chút vội vàng tính tiền chạy ra cửa, có chút người vẫn cách khá xa xa nhìn náo nhiệt.

Không có người giải vây, Cố Bình Minh cũng không dám mạo hiểm, có tâm dứt khoát đánh nhau một trận tốc chiến tốc thắng. Đã chống thân thể đứng lên, một đạo thân ảnh bỗng nhiên tách mọi người ra, bước nhanh đi tới.

“Ai!”

Hàn Vinh hôm nay tới chính là phụng mệnh thử Cố Bình Minh, nghĩ cách làm y hoàn toàn lộ ra dấu vết. Hắn vì sốt ruột lập công, hận không thể lập tức chứng minh thân phận đối phương có vấn đề, mắt thấy có người chạy tới, ánh mắt cũng theo đó sáng ngời, gấp không chờ nổi mà quát lên tiếng chói tai.

Cố Bình Minh cũng nhìn qua, khi thấy rõ người tới, ánh mắt lại đột nhiên cứng đờ, hiện lên một chút kinh ngạc trở tay không kịp.

Lục Bạch Vũ một thân đồ hưu nhàn nhẹ nhàng, tay phải giấu trong túi áo hoodie, ánh mắt dừng ở trên ly Whiskey độ cồn cao bên cạnh bàn kia, trong mắt hiện ra chút thần sắc không tán đồng, tay trái đem hai viên con nhộng đặt ở trước mặt y.

Bác sĩ trẻ tuổi không có mặc đồ trắng thiếu chút xa cách nghiêm cẩn do chức nghiệp mang đến, dây nón của áo hoodie rũ ở trước ngực, mặc quần jean trắng cùng giày trượt ván đơn giản, mang kính đen, thoạt nhìn giống như là học sinh còn chưa tốt nghiệp.

Cố Bình Minh cứng họng mà hơi hơi hé miệng, không biết là chột dạ hay là kinh ngạc, hạ giọng kêu cậu: “Bạch Vũ……”

“Ta là bác sĩ của y, hôm nay trước khi người bệnh ngủ có thêm hai loại thuốc, người không ở phòng bệnh, ta ra ngoài tìm xem.”

Lục Bạch Vũ bao lại tay y nhẹ ấn hai cái, không chút cẩu thả mà mở miệng, ngẩng đầu nhìn phía mấy người trước mặt, ánh mắt dừng ở trên người Hàn Vinh cầm đầu.

“Ngài có chuyện gì, có thể ngày mai lại đi bệnh viện thăm hỏi, buổi sáng 6 giờ rưỡi đến 9 giờ rưỡi là thời gian mở hoàn toàn, không cần giấy tờ cũng là có thể đi vào.”

Một đoạn lời nói này của Lục Bạch Vũ này nói đến bình đạm lưu loát, tâm bình khí hòa, giống như là đã không sợ phiền mà lặp lại không biết bao nhiêu lần nói với không ít người.

Ai cũng không dự đoán được sẽ có biến cố như vậy, không khí nguyên bản giương cung bạt kiếm đột nhiên cứng đờ xuống.

Trong mắt Hàn Vinh hiện lên chút tức muốn hộc máu, nhịn không được tiến lên đi dắt cổ áo cậu, cắn răng lạnh giọng: “Thức thời chút liền tránh ra cho ta, nơi này không có chuyện của ngươi! Cân thận trên tay chúng ta vừa trợt ngươi cũng chém ——”

Lời uy hϊếp của hắn mới nói đến một nửa, tay còn chưa kịp chạm được quần áo đối phương, gậy chống trong tay Cố Bình Minh đã lướt qua Lục Bạch Vũ, lập tức để ở trên hầu kết hắn.

Lục Bạch Vũ từ trong túi lấy ra một cây dao phẫu thuật, leng keng một tiếng đặt ở mặt bàn.

Trong cổ họng Hàn Vinh cứng lại, tức thì im tiếng.

“Các ngươi có chuyện gì, có thể sau khi xuất viện lại nói, hiện tại người bệnh xuất hiện bất luận ngoài ý muốn gì, trung tâm phục hồi đều phải chịu toàn bộ trách nhiệm.”

Lục Bạch Vũ ngẩng đầu, ánh mắt bình đạm, đảo qua mấy người vừa rồi còn dữ tợn hung hãn, hơi dừng lại đốn mới tiếp tục bổ sung: “Các ngươi hẳn đã nghe qua, ta là bác sĩ, ta có biện pháp ở trên người của ngươi thọc mười bảy tám lỗ thủng, lại chỉ có thể bị phán định thành vết thương nhẹ……”

Lục Bạch Vũ hơi dừng, lại bổ sung: “Phụ cận nơi này không có bệnh viện, chỉ có trung tâm phục hồi, với điều kiện chữa bệnh của chúng ta không nhất định có thể trị.”

Loại cách nói này vô luận ở nơi nào đều có tính lưu truyền cực lớn, tầm mắt Hàn Vinh ở trên dao phẫu thuật sáng như tuyết nhảy dựng, sau lưng biết vì sao dâng lên chút hàn ý.

Một tiểu bác sĩ tự nhiên không đủ gây sợ hãi, nhưng còn có một Cố Bình Minh.

Tuy rằng bị thương không nhẹ, nhưng người này ở thời điểm trọng thương cũng có biện pháp ẩu đả với ba người, hiện tại thân thủ cũng vẫn không thể khinh thường như cũ. Hai người kia nếu hợp sức với nhau, chẳng sợ Cố Bình Minh chỉ cần đối phó mấy người dư lại, hắn cũng có khả năng bị bác sĩ không biết từ đâu ra trước mặt này rạch ra mười bảy tám đao.

Hắn hôm nay là tới thử, không phải tới ngả bài, nếu có người nhảy ra gây rối, rồi đưa tới cảnh sát cũng không thể nói rõ là xảy ra chuyện gì, lại cứng đầu tiếp tục cũng không có ý nghĩa gì.

Bị dao phẫu thuật sắc nhọn mài bén đâm vào nheo nheo mắt, Hàn vinh không cam lòng mà liếc mắt một cái, vẫn là không có tiếp tục tự tìm phiền toái, mơ hồ lẩm bẩm một câu sau này còn gặp lại, dẫn người vội vàng rời khỏi quán bar.

Một hồi nguy cơ tiềm tàng bỗng nhiên không dấu vết biến mất, Cố Bình Minh lại vẫn không thể nghĩ ra Lục Bạch Vũ như thế nào lại xuất hiện ở loại địa phương này, đang muốn mở miệng dò hỏi, Lục Bạch Vũ lại đã kéo lại cổ tay của y, nhặt dao phẫu thuật lên, mang theo người hướng bên ngoài đi đến.

Đi không xa, y đang ở đầu đường nhìn thấy xe cảnh sát dùng để tuần tra.

Lương Hạ mặc cảnh phục, không biết là bị ai nhắc nhở qua, không chỉ không cùng y chào hỏi, thậm chí ngay cả ánh mắt cũng không có nhìn qu, hết sức chuyên chú mà lôi kéo người mới từ quán bar đi ra đưa giấy phạt say rượu lái xe.

Cố Bình Minh đi một đoạn về phía trước, trong lòng cũng không khỏi vẫn còn ẩn ẩn sinh ra khϊếp sợ.

Khoảng cách gần như vậy, một khi thật sự đánh nhau, cảnh lực bên này khó tránh khỏi phải bị hấp dẫn qua. Lấy kinh nghiệm cùng tư duy của Lương Hạ, còn không thể nghĩ đến việc giả dạng làm như không quen biết y, một khi làm trò trước mắt mọi người hô lên tên của y, những người đó liền sẽ từ nghi ngờ chuyển qua nhận định y cùng cảnh sát quan hệ sâu cạn.

Lục Bạch Vũ lôi kéo y đi phía trước đi, một đường cúi đầu, nương ánh trăng ảm đạm cẩn thận phân biệt mặt đường, cẩn thận dẫn y tránh đi.

Không biết đi được bao lâu, ngực Cố Bình Minh khẽ nhúc nhích, nhịn không được mở miệng: “Bạch Vũ, ngươi thật có thể ——”

“Không thể.”

Như là đoán y hắn muốn hỏi cái gì, bác sĩ trẻ tuổi dị thường thẳng thắn thành khẩn mà lắc lắc đầu, ngẩng đầu hướng y cười: “Ta lừa bọn họ.”

Mấy lời đồn truyền lưu trên mạng đó đều là sai sự thật, chiến lực của bác sĩ kỳ thật cũng không có cường hãn như vậy. Nhưng nếu có thể mượn chuyện này đem người dọa chạy, cũng không ngại căng da đầu mạnh miệng nói một lần.

Cố Bình Minh cứng họng một lúc lâu, không khỏi bật cười, nhịn không được giơ tay xoa xoa tóc ngắn của cậu: “Cảm ơn.”

Lục Bạch Vũ lắc đầu, ý thức nắm tay của y nắm thật chặt, muốn mở miệng, bước chân lại bỗng nhiên dừng lại.

Y cũng là trèo tường ra tới, không lưu ý hiện tại thời gian đã muộn, cửa chính trung tâm phục hồi đã chặt chẽ khóa lại, chỗ cầu thang dẫn lên phòng bệnh cũng đã một mảnh đen nhánh, nghiễm nhiên là hoàn toàn chặt chẽ đóng lại.

Nghe nói đây là một cơ hội.

Chính mình thật ra có thể bò cửa sổ trở về, nhưng đối với Lục Bạch Vũ mà nói, vô luận là bò lên phòng bệnh tầng bốn, hay là bò văn phòng tầng mười ba, khó khăn cũng có chút quá lớn.

Hầu kết Cố Bình Minh giật giật, cúi đầu nhìn tiểu đại phu bên cạnh, hơi hơi trầm ngâm mới đại khái hạ quyết tâm, thấp giọng mở miệng: “Đã trễ thế này, lại không thể quay về……”

“Ký chủ, ta đã đem phòng ở chuẩn bị, ngay ở bên cạnh trung tâm! Không đến 500m liền đến!”

Liền biết nhân vật mục tiêu nhất định sẽ sử dụng một chiêu này, hệ thống ngã một lần khôn hơn một chút, kịp thời ở trong đầu Lục Đăng lên tiếng: “Ký chủ có thể về nhà ngủ! Không cần bao phòng!”

Lục Đăng không khỏi cứng họng, cười nhạt trả lời nó: “Đa tạ, giúp đại ân.”

Hệ thống vui vui vẻ vẻ mà kêu to, đem bản đồ chiếu ra cho cậu xem. Lục Đăng một hơi ghi tạc trong lòng, ngẩng đầu nhìn về phía Cố Bình Minh, cầm cánh tay đỡ gậy chống của y.

“Nhà ta ngay ở bên cạnh trung tâm, không đến 500m liền đến, không cần bao phòng, chúng ta về nhà ngủ đi.”

Tác giả có lời muốn nói:

Hệ · làm cái gì · cải trắng a a a · thống: A??? Σ┗(◎□◎;)┛

# Không #

# Không nên là cái dạng này nha #