Ta Đã Bảo Hộ Cái Pháo Hôi Này!

Chương 48

Suy nghĩ lừa mình dối người như vậy, trực tiếp làm cho tâm tình một đường lái xe về nhà của Cố ảnh đế, đều bảo trì ở tình trạng tương đương không tồi.

Trên đường trở về trời cũng đã tối lại. Cố Khê ngủ non nửa buổi chiều, trước mắt tinh thần khá tốt, một bên lái xe, một bên phân tích ý tứ của đoàn phim nói cho Lục Khinh Chu nghe, cuối cùng đem được tầm mắt của paparazzi từ trên camera kéo lại.

“Trên xe ánh sáng không tốt, hại mắt, chờ trở về lại xem.”

Đường trở về thanh tịnh, chỉ cần không nhảy ra người cướp xe, một đường yên ắng chạy trở về, thông thường không đến mức sẽ có chuyện ngoài ý muốn gì.

Cố Khê vươn tay ra, ở đỉnh đầu cậu nhẹ nhàng xoa một phen, cố ý hàm hồ đùa giỡn cậu: “Chờ buổi tối ta bồi cậu, bây giờ có thể cho ta xem không?”

“Còn chưa có sửa xong, chờ sửa xong là có thể nhìn.”

Lục Đăng không cảm thấy chuyện y bồi chính mình có cái gì không đúng, chỉ là tò mò lịch trình ngày càng thêm mơ hồ bất định của Cố ảnh đế, hảo hảo cất camera vào, ngẩng đầu nhìn y: “Ngày mai không đóng phim sao?”

Paparazzi không hề đề phòng y.

Kế hoạch nhìn lén lại bị cự tuyệt một lần nữa, tâm tình Cố ảnh đế ngược lại càng tốt, trên mặt cũng không hề che dấu treo chút ý cười: “Không đóng, ta có hai ngày nghỉ. Mang cậu về nhà ngủ một giấc, ngày mai đi ra ngoài chơi chơi.”

Không cho y xem, thuyết minh rằng cậu chính là chụp y.

Thường xuyên tiếp xúc khiến Cố Khê sớm đã tổng kết ra kinh nghiệm, nhớ tới Lục Khinh Chu nói chiều nay không cướp được đầu đề, cũng không phải là không chụp được ảnh, Cố ảnh đế liền nhịn không được thể xác và tinh thần sung sướиɠ, cả người giống như uống được chè đậu xanh ướp lạnh cảm giác mát lạnh lại ngọt lành.

Cố Khê tâm tình tốt, trong mắt đều mang theo ý cười, tay ấn tóc cậu lại nhịn không được xoa nhẹ hai cái: “Ngươi ở chỗ này nãy giờ sao? Có đi ra ngoài chơi đùa không?”

Độ ấm bao phủ trên đỉnh đầu thực thoải mái, Lục Đăng dưới tay y lắc đầu: “Tôi là lần đầu tới, nghe nói nơi này có nhiều tin tức, muốn thử thời vận.”

Một mảnh này là một căn cứ điện ảnh rất lớn, chứa đủ loại người nhiều dã tâm, đều là muốn ở chỗ này tìm được một vị trí nhỏ, người trẻ tuổi giống Lục Khinh Chu cũng không hiếm thấy.

Cố Khê trong lòng có căn nhắc, hiểu rõ gật đầu: “Vậy đi, ngày mai chúng ta đi ra ngoài dạo vòng vòng, ta thường đi đóng phim, biết rất nhiều quán ăn ngon.”

Thông thường đoàn phim sẽ giải quyết vấn đề chỗ ở gần đây, kỳ thật y ở phụ cận cũng có chỗ ở, vì không muốn trở nên nổi bật, mới miễn cưỡng tạm chấp nhận ở tại khách sạn đoàn phim đặt trước.

Kết quả lần đầu tiên lén trở về, đã bị paparazzi vừa vặn chặn cướp.

Lúc này xin nghỉ hai ngày, lại cùng đám người mới đang nổi ở đoàn phim kia ghét nhau như chó với mèo, Cố Khê dứt khoát cũng không thèm cố kỵ hòa khí bên ngoài gì nữa. Liền quang minh chính đại như vậy mà rời khỏi đoàn phim, còn thuận tiện đem Lục Khinh Chu không hỏi một tiếng mà xách theo lên đường về nhà.

Lục Khinh Chu tựa hồ cũng không cảm thấy chuyện cùng y về nhà có cái gì không tốt, dựa vào ghế phó lái rộng rãi bằng da thật, nhìn tư thế tin tưởng tràn đầy ôm đồm hết của y, mặt mày theo đó cong lên ý cười ấm áp.

Cố Khê nhìn đến tim đập hơi nhanh, ngược lại không tiếp tục mở miệng, đem tinh lực một lần nữa tập trung trên đường về, lặng lẽ ấn chân ga hai cái.

Sớm về đến nhà một chút thì tốt rồi.

Lúc thật sự về tới nhà, sắc trời đã hoàn toàn biến đen.

Sợ Lục Khinh Chu lần đầu tới sẽ câu nệ, Cố Khê kêu cậu tắm rửa trước, lại tìm áo ngủ mới cho cậu thay, đem người dẫn vào phòng ngủ hảo hảo nghỉ ngơi, bản thân mới đứng ở dưới vòi hoa sen.

Kỳ thật không phải biệt thự không có phòng cho khách, nhớ tới Lục Khinh Chu ngây thơ mờ mịt đã bị mình lừa vào phòng ngủ chính, Cố ảnh đế ở dưới vòi hoa sen tắm nước lạnh hung hăng lau mặt hai cái, nhấc chân đem chìa khóa nhét ở cửa thông gió trên nóc phòng tắm.

Phòng cũng mướn qua, ngủ chung một phòng thì làm sao.

Trong phòng cũng không phải không có dư sô pha.

Cố ảnh đế một chút cũng không sợ, quyết định muốn đem paparazzi nhét ở bên người. Thống thống khoái khoái tắm nước lạnh, tùy tiện lấy bộ áo thun quần đùi tròng lên, hưng phấn trở về phòng ngủ, còn nhớ rõ lấy cho chính mình nhiều thêm một cái chăn.

Lục Khinh Chu ngược lại không vội vàng chỉnh sửa ảnh.

Điều hòa ở phòng ngủ thật sự mát mẻ, ánh đèn là sắc màu ấm, có chút hôn ám. Áo ngủ của y mặc ở trên người Lục Khinh Chu lớn hơn một vòng, cổ tay áo tùng tùng hơi rộng một chút, treo ở trên người lắc lư lay động, lộ ra một mảnh cổ tay nhỏ trắng nõn.

Lục Khinh Chu ghé vào trên giường, đang lật xem kịch bản của y, mắt đen trơn bóng chuyên chú được ánh sáng tối màu chiếu vào càng nhu hòa, khiến Cố ảnh đế trong lòng bỗng nhiên phát ngứa.

Loại thời điểm này không làm chút chuyện gì, đều thực xin lỗi cốt truyện này.

Ngực đập có chút nhanh, hầu kết Cố Khê giật giật, phóng nhẹ bước chân đi qua. Đang muốn mở miệng, paparazzi trên giường bỗng nhiên trở mình linh hoạt hẵn lên, vỗ vỗ nệm mềm mại, nghiêm trang săn cổ tay áo lên: “Nằm sấp xuống đi.”

Cố Khê: “……”

Cố Khê: “Khinh Chu, có chuyện ——”

Lục Khinh Chu chớp chớp mắt, mắt đen dưới ánh đèn bỗng nhiên nổi lên ý cười ấm áp, đem cổ tay áo vén tốt, giơ tay đi kéo tay y: “Anh hôm nay tranh thủ diễn đến bệnh, tôi xoa bóp cho anh, ngủ liền thoải mái.”

Y mới ý thức được là do chính mình nghĩ quá nhiều, trên mặt Cố ảnh đế nóng lên, cuối cùng yên tâm, lưu loát cởϊ áσ thun nằm sấp xuống đi.

Hôm nay quay tuy rằng là y độc diễn, lại bởi vì có không ít cảnh va chạm vật lộn, lại cần phải biểu hiện ra đủ sức dãn trước ống kính, sau lưng Cố Khê vẫn như cũ có thêm không ít máu bầm, có mấy chỗ đã bắt đầu chuyển thành tím.

Lòng bàn tay mát lạnh dán ở sau lưng, ngược lại lực đạo càng chạm rãi, ấn tới một nửa liền dừng lại, xoay người đi lấy cao hoa hồng.

“Đều là việc nhỏ, nhìn dọa người, kỳ thật một chút cũng không đau.”

Biết paparazzi là đau lòng, Cố Khê đem người ôm trở về, nắm chặt tay cậu dán ở trên mặt, cười ôn thanh an ủi: “Loại cường độ này cũng không phải lần đầu tiên, quay đầu ngủ một giấc, thức dậy chuyện gì cũng không có ——”

Hơi thở cỏ cây tươi mát bỗng nhiên tới gần, nhiệt độ cơ thể nhàn nhạt từ phía sau phủ xuống dưới.

Lời Cố Khê hơi ngừng, theo bản năng nhịn hô hấp, tay nắm cậu cũng bất giác buộc chặt.

Paparazzi của y ở sau lưng ôm y, gương mặt dán lên cổ y, nhẹ nhàng cọ cọ.

“Lần này có tôi.”

Cho nên không cần chịu ủy khuất như vậy.

Trước kia cậu không tới, nhưng lần này cậu cũng đã tới.

Có người đau lòng, có người quản, liền không thể lại tùy tùy tiện tiện nhịn một chút liền qua.

Cơ hồ là nháy mắt nghe hiểu ý cậu nói, ngực Cố Khê hung hăng đau xót, giọng nói ôn hòa một đường nghẹn ở trong cổ họng.

Cố ảnh đế ngần ấy năm vì đóng phim ăn bao nhiêu khổ cũng chưa từng sợ qua bỗng nhiên buồn bã, quang mang dưới đáy mắt một lúc lâu giật mình, trên tay một dùng sức, đem Lục Khinh Chu kéo vào trong lòng ngực, xoay nửa người lại, đem người chặt chẽ vòng ở trong ngực.

Không tiền đồ.

Nào có đau như vậy.

Nhiều lần như vậy đều chịu đựng được, như thế nào lúc này mới bị chút ủy khuất như vậy, bỗng nhiên liền chịu không nổi đâu.

Cố Khê không nghĩ ra, cũng không có tâm tư suy nghĩ, chỉ là một mặt thu chặt cánh tay, đem người ấn vào ngực, hô hấp từ dồn dập đến nóng bỏng.

Người bị y cưỡng chế một chút cũng không sợ, an an tĩnh tĩnh dựa vào trong lòng ngực y, đôi tay ôm lấy cổ y, ngửa đầu dán lên.

Không muốn để cậu thấy.

Cánh tay Cố Khê căng chặt, banh đem người khóa vào trong lòng ngực. Lục Khinh Chu lại chỉ là ôm lấy vai y, đem cái trán dán lên cần cổ y: “Tôi ở.”

Cố Khê thở sâu, gật gật đầu, nhắm mắt lại.

Thật lâu sau, Cố ảnh đế mới rốt cuộc đem run rẩy cùng nước mắt cộm ở hốc mắt chua xót cùng nhau áp xuống, sau một lúc lâu nằm ôm Lục Khinh Chu, bỗng nhiên cúi đầu hung hăng hôn một cái.

“Chờ ta hảo hảo đóng phim cho cậu xem…… Lấy một giải thưởng đàng hoàng, giải thưởng lớn. Sau đó cậu tới chụp lén, ta cho cậu chọn tư thế, chụp một bức liền bán mấy vạn. Đến lúc đó cậu liền không cần chụp người khác, công trạng của cậu ta bao hết, muốn như thế nào thì chụp thế đó……”

Nghe Cố ảnh đế mang theo giọng mũi đứt quãng nói ra dã tâm, Lục Khinh Chu cười cong mặt mày, dựa vào trong lòng ngực y gật gật đầu, cũng tiến lên hôn hôn y.

Chờ cảm xúc của Cố Khê bình ổn không sai biệt lắm, Lục Khinh Chu mới từ cái ôm một lần nữa nhoài về phía trước, xuống giường giúp y cầm cao hoa hồng trở về.

Cố Khê tuổi trẻ sức lớn, cũng không đem va va đập đập coi là chuyện lớn, gặp phải lần đuổi diễn một ngày mười mấy giờ còn diễn được. Hiện tại dù không bị ảnh hưởng gì, cứ thế mãi, chờ tuổi lại lớn hơn chút, thương bệnh liền phải chủ động tìm tới cửa.

Càng thêm cảm thấy gói kỹ năng hệ thống mua rất là đúng lúc, Lục Khinh Chu cho hệ thống đang xoát lưu lượng* một bao lì xì, giúp Cố Khê thoáng chỉnh lại thảm mỏng, trên tay dụng lực, từ bả vai trở xuống dần dần xoa bóp.

*Lưu Lượng(流量) : mình không hiểu lắm và cũng không kiếm được từ nào để thay thế, nó nghĩa thẳng là dòng chảy kiểu như số lượng hay sao ấy khá lạ.

Cố Khê có thể nhẫn, lúc này lại bỗng nhiên không muốn nhịn. Ghé vào trên gối đầu nhe răng trợn mắt hút khí lạnh, động tĩnh lớn đến mức giữa mày Lục Khinh Chu đều thấm chút ý cười: “Có đau như vậy?”

“Thoải mái.”

Tuy rằng đau, nhưng nơi được Lục Khinh Chu xoa bóp lại mát lạnh thoải mái khác thường, ngay cả khớp xương ngày xưa ẩn ẩn phát đau cũng trở nên linh hoạt hơn không ít.

Cố Khê động động bả vai, cười nắm lấy tay cậu, kéo đến bên môi hôn hôn: “Sau này cậu dạy lại cho ta, ta cũng ấn ấn cho cậu.”

“Được.”

Lục Khinh Chu cong cong khóe môi, mặc y lôi kéo chơi xấu, dừng tay kêu y nghỉ ngơi trong chốc lát, mới tiếp tục xoa ấn xoa bóp xuống phía dưới.

Lực đạo trên lưng vô cùng thỏa đáng, mỗi một chút đều cực có chừng mực. Cố Khê dần dần thích ứng với đau đớn sau lưng, ghé vào trên gối đầu mơ màng sắp ngủ, mơ hồ nhận thấy được điện thoại tựa hồ rung hai tiếng.

Lục Khinh Chu đứng dậy, giúp y đem điện thoại đưa qua.

Tiếp điện thoại, Cố Khê xoa xoa đôi mắt đã có chút mơ hồ, vừa ấn màn hình nhìn, không khỏi cứng họng.

Lương Viễn: Ta vuaafw mới ra khỏi phim trường…… Ngươi không sao chứ? Bị cảm nắng sao lại thế này? Không phải có kem sao??

Lương Viễn: Ngươi lại bệnh cũ tái phát có phải hay không? Ngoan cố muốn chết! Mấy tên kia phá phim trường ngươi cho bọn hắn mặt mũi làm gì! Ngươi cũng bỏ gánh đi a!

Lương Viễn: Nhanh chóng nói rõ ràng sao lại thế này, bằng không ngày mai ta bất cứ giá nào cũng không quay phim, lôi kéo mấy người đi thăm ban ngươi!

Lương Viễn thật sự là người tốt.

Cố Khê hít sâu, không đành lòng lại thương tổn hắn, châm chước gõ chữ trả lời: “Thật sự không có việc gì, đừng tới, ta ngày mai xin nghỉ.”

……

Xong rồi.

Cũng nghỉ.

Một khác đầu lương đạo diễn đau răng hít vào một hơi, lại nôn nóng đi qua đi lại.

Sớm nên nhớ tới, Cố Khê đều đã sa thải người đại diện cùng trợ lý, không ai chiếu cố y, đi đâu kiếm kem cùng mì trộn tương. Không chừng là ở chỗ nào lấy ra hai bức hình, chính mình như vịt chết mà vẫn còn cứng mỏ.

Đoàn phim từ trước đến nay đều chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu, lại không phải công ty đổ tiền ra tuyên truyền, tuôn ra tình trạng thân thể diễn viên, thông thường đều là phóng đại sự nghiêm trọng lên hai cấp bậc.

Ngày mai cũng không thèm đi đóng phim, chỗ nào giống bị cảm nắng đơn giản như vậy. Lương Viễn nhịn không được lại gửi qua mấy cái truy vấn y vẫn ở nhà hay là bệnh viện, hiện tại thân thể thế nào, lo lắng mà đợi một lúc lâu, bên kia mới rốt cuộc trả lời qua một tin nhắn.

Cố đại diễn viên – mắt tử*: Ở nhà đâu, thật không có việc gì, lần này không lừa ngươi.

Cách một hồi, lại thêm vào một cái ta hiện tại đang rất thoải mái đâu. Đừng hỏi nhiều, tốt cho ngươi, nghe lời.

……

Là chuyện gì vữa xảy ra.

Lương Viễn xem đến không thể hiểu được, nóng nảy đè tay lại một lúc lâu, vẫn là nhịn không được gọi một cuộc điện thoại qua.

Chuông điện thoại vang lên hai tiếng mới có người tiếp, không chờ hắn mở miệng truy vấn, Cố Khê ở một khác đầu bỗng nhiên hít hà một hơi.

Lương Viễn đều đã não bổ ra lão đồng học bệnh tình thê lương nguy kịch, nghe được trong lòng run run, đang muốn mở miệng, nhưng bên kia điện thoại đã lên tiếng trước.

“Như thế nào còn gọi qua? Theo như ngươi nói, thật sự không có việc gì —— tê, nhẹ một chút, đau, rất đau……”

Lương Viễn: “……”

Bị paparazzi nuông chiều đến không nhịn đau được, Cố ảnh đế ghé vào trên gối đầu nửa thật nửa giả mà kêu. Ý cười trong cặp mắt đen kia quả nhiên lại dày thêm một chút, dừng lại đẩy xoa, lấy qua một viên quả anh đào mới vừa rửa sạch nhét vào trong miệng y.

Cố ảnh đế thoải mái đến mơ màng sắp ngủ, ghé vào trên gối đầu, giơ điện thoại: “Ngươi mới vừa xong việc a? Nhanh chóng tắm rửa ngủ đi.Ta thấy các người chắc là rất mệt, cả ngày làm việc đến trễ như vậy, không phải ta nói, cũng quá khổ.”

Lương đạo diễn mới vừa xong việc: “……”

“Đa tạ ngươi nhọc lòng, ta hảo hảo ở nhà nghỉ ngơi đâu, hôm nào ta mời ngươi uống rượu.”

Thể xác và tinh thần của Cố Khê đều thả lỏng xuống, ngữ khí cũng mang theo thiệt tình lơi lỏng sung sướиɠ, ngậm anh đào nói từng chữ mơ hồ, ngay sau đó lại hít vào một hơi: “Chỗ đó không được, Khinh Chu, ngứa ——”

……

Lương đạo diễn bang một tiếng cút điện thoại.

Bị Lương đạo diễn đánh thành tiểu nhân Cố ảnh đế hồn nhiên không hay biết, đem chuyện sô pha cũng quăng ra sau đầu. Thoải mái dễ chịu mà ôm paparazzi toàn năng ngủ một đêm, lại mang theo cậu ở thành phố dạo chơi suốt hai ngày.

Dù sao cũng là nhân vật công chúng, không thể đi mấy nơi người nhiều, nhưng vẫn có vài quán ăn thanh tịnh có thể đi được.

Cố Khê ở chỗ này sớm hỗn đến quen thuộc, đem mấy quán ăn tư nhân ẩn ở dưới phố xá sầm uất đều mang Lục Khinh Chu ăn hết một lần, lại mang theo cậu phao suối nước nóng, thấy cậu thoạt nhìn thích ăn điểm tâm liền mua đồ ăn vặt đầy cả một cốp xe, mới rốt cuộc khi ánh đèn rực rỡ sáng lên mới chuẩn bị dẹp đường hồi phủ.

Nhìn paparazzi chơi đến đôi mắt sáng lấp lánh, Cố Khê không vội vã lái xe, kéo màng che xuống, đem người ômở trong ngực hôn hai cái: “Cao hứng không?”

Lục Khinh Chu nhếch khóe môi, nghiêm túc gật gật đầu.

Cùng trước mấy thế giới bất đồng, lúc này đây chỉ cần cùng ở Cố Khê, đối phương liền sẽ không có nguy hiểm tới sinh mệnh.

Minh tinh đương nhiên phải chú ý ảnh hưởng, nhưng địa phương an toàn cũng là tuyệt đối an toàn. Cố Khê từ trước đến nay biết hưởng thụ, cậu vẫn là lần đầu bị mang theo không kiêng nể gì mà hồ nháo như vậy, mới lạ nhìn thấy cái gì đều là thú vị, chỉ cần có đối phương bồi, liền nhịn không được cái gì cũng muốn thử một lần.

Nhớ tới bản thân bị lôi kéo ở suối nước nóng không phân không rời mà lăn lộn, Lục Đăng phục hồi tinh thần lại trên mặt liền có điểm nóng lên.

“Tại sao lại nóng như vậy, có phải vừa rồi ngâm suối nước nóng quá lâu hay không?”

Cố Khê lấy mu bàn tay chạm chạm gương mặt cậu, sờ sờ cái trán độ ấm bình thường mới yên tâm, mỉm cười xoa nhẹ tóc cậu một phen.

Ngực khẽ nhúc nhích, Lục Đăng ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt bỗng nhiên có vài phần nghiêm túc của y.

“Lần đầu có người bồi ta, ta có chút đắc ý vênh váo, khả năng không được đúng mực.”

Cố Khê xoa xoa tóc ngắn dưới lòng bàn tay, ở giữa trán trơn bóng nhuận lạnh hạ xuống cái hôn, ôm cậu cúi đầu cọ: “Nếu là không quen liền cùng ta nói. Cậu thích cái gì thích thế nào, ta chỉ cần cùng cậu ở một chỗ liền cao hứng, làm gì cũng cao hứng, cái gì cũng không làm chỉ nằm ngủ cũng cao hứng.”

Cố Khê xuất đạo sớm, ở trong vòng hỗn khá lâu, lại cũng có vài quy củ cổ quái người khác đều rõ ràng. Trừ phi giao tiếp xã giao, giống như giải trí đơn thuần riếng tư thả lỏng như vậy, bên người y sẽ không mang theo người.

Thời điểm tới đây đã xem qua tư liệu kỹ càng tỉ mỉ của y, Lục Đăng đương nhiên biết này đó.

Đối diện quang mang nhu hòa ôn tồn trong cặp mắt kia, Lục Đăng ngực nóng lên, một tay cởi bỏ đai an toàn, cúi người chui vào cánh tay y: “Chơi rất vui……”

Cố Khê cong cong khóe môi, cánh tay ôm ại, từ ghế điều khiển dùng chút sức lực đem người ôm vào trong lòng ngực, mỉm cười ôn nhu: “Chính là không được chơi đã ghiền, có phải hay không?”

Y không biết chuyện của Lục Khinh Chu, cũng chưa từng chủ động truy hỏi qua, lại không khó nhìn ra Lục Khinh Chu thật sự vô cùng trầm tĩnh hiểu chuyện.

Nam hài tử lớn như vậy phải nên là thời điểm mê chơi thích chạy nhảy, paparazzi của y lại cả ngày chỉ ôm cái camera, hoặc là đang xem kịch bản của y, giống như trong sinh hoạt liền không có yêu cầu thêm vào lạc thú thả lỏng gì.

Y có thể nhìn ra được, tính cách như vậy là từ nhỏ đến lớn lắng đọng lại trong xương cốt. Nhưng y vẫn là tận khả năng muốn mang Lục Khinh Chu đi thả lỏng hồ nháo, muốn cho cậu nghĩ muốn cái gì liền chủ động nói ra, không cần luôn là hiểu chuyện như vậy, luôn là chu toàn đến như là có thể đem tất cả mọi chuyện đều xử lí thỏa đáng.

Cố Khê thiếu, Lục Khinh Chu đều đem đến cho y.

Lục Khinh Chu thiếu, Cố Khê cũng muốn từng cái một hảo hảo đem đến cho cậu.

Thân thể trong lòng ngực giật giật, mắt đen thanh nhuận từ ngực y nâng lên, không lên tiếng, nhưng thật ra trên mặt so lúc trước còn nóng hơn một tầng.

Cố Khê cười khẽ, tay ở sau đầu cậu xoa xoa, trực tiếp đem người ôm qua cong chân bế lên tới, một tay kéo cửa xe ra: “Đi, chỗ này của bọn họ có tatami của Nhật, chúng ta ở chỗ này ngủ một đêm……”

“Ngày mai không cần đóng phim sao?”

Kỳ nghỉ của Cố Khê chỉ có hai ngày, Lục Khinh Chu giữ chặt cánh tay y, thân thể cũng đã lơ lửng lên không, đành phải buông tay đi ôm bả vai y.

“Đợi ngày mai rồi quản chuyện ngày mai, ta vẫn chưa dạo chơi đủ.”

Đem người trong lòng ngực ôm ổn, Cố Khê ngậm cười mở miệng, vừa vặn người đυ.ng phải cửa xe: “Ta mang kịch bản, cậu bồi ta đối diễn.”

Y còn lại hơn mười cảnh, diễn lẻ tẻ, nếu là đuổi tiến độ, ngắn nhất một ngày là có thể chụp xong.

Bên trong có mấy cảnh diễn là phải động thủ thật, còn phải dựa vào paparazzi lấy tố chất chuyên nghiệp giúp y nhìn xem, vạn nhất ở góc độ nào bị chụp hình lại, có thể bị nhân cơ hội bôi đen thành ác ý khi dễ diễn viên cùng tổ hay không.

Tin tức hai ngày nay đều gió êm sóng lặng, ngay cả vài người tư sấm dân trạch ngày đó cũng thành thành thật thật thú nhận là mấy quần thể paparazzi không lớn không nhỏ gánh trách nhiệm, cư nhiên còn ra mô ra dạng bồi thường một số tiền cho y.

Chuyện khác thường tất có yêu, Cố Khê trong khoảng thời gian này bị bôi bẩn thành quen ngược lại có chút không quen, tổng cảm thấy những người sau lưng đó tựa hồ đang nghẹn ra đại chiêu, chỉ chờ chính mình về đoàn phim là ra tay.

Âm thanh của y vốn dĩ liền từ tính dễ nghe, lại cố ý ép tới cực thấp cực nhu, ở bên tai paparazzi nhẹ nhàng lướt qua. Lỗ tai Lục Khinh Chu đảo mắt liền hồng thành một mảnh, kéo ra cổ áo y đem một đầu vùi vào.

Cố Khê nhịn không được cười khẽ ra tiếng, không hề đùa giỡn cậu, nhận được tin nhắn số phòng, đem người ôm vào đi.

……

Sau đó liền hối hận.

Mấy ngày nay paparazzi thật sự quá ngoan, làm Cố Khê hoàn toàn đã quên chính mình ngày đó bị cướp là bị ấn ở trên cửa xe suýt nữa gãy một cánh tay như thế nào, cư nhiên tin tưởng tràn đầy mà lôi kéo Lục Khinh Chu bồi y diễn cảnh đánh nhau.

Trên tatami có trải đệm, Lục Khinh Chu xuống tay cũng có chừng mực, đánh đến một nửa liền hòa hoãn gắng sức đem y quăng trên mặt đất. Cũng không tính là đau bao nhiêu, nhưng trong lòng đã mạnh mẽ chịu đả kích sau sắc.

Y cư nhiên còn lo lắng paparazzi của y khi bị nhận ra sẽ bị đánh.

Đối diễn là chính mình nói ra, chung quy không thể qua loa vài lần liền kêu nghỉ. Cố ảnh đế cắn răng chống đỡ, giống như bao cát bị quăng ngã tới quăng ngã đi, ngược lại cũng nhanh chóng học được, đảo mắt đã bắt chước được vài động tác của Lục Khinh Chu.

“Muốn nghỉ một lát hay không?”

Nhìn Cố Khê sắc mặt đỏ lên thở hồng hộc, Lục Khinh Chu buông ống tay áo xuống đi qua, vớt láy đệm dìu y ngồi xuống: “Không còn sớm, ngày mai còn phải đóng phim, chúng ta đến sớm một chút tách ra đi vào……”

“Lại đến một lần.”

Tính tình mấy năm nay ở đoàn phim chịu đựng xuất hiện lại xông ra, Cố Khê lau mồ hôi, tinh thần phấn chấn mà ngồi dậy.

“Tùy tiện vỗ vỗ liền qua, nếu tính toán hảo hảo đóng phim, mấy cảnh cuối cùng này, dù sao cũng phải không làm thất vọng chiêu bài của nhà chúng ta.”

Nghe y buột miệng thốt ra ba chữ “Nhà chúng ta” làm ngực nóng lên, Lục Khinh Chu gật gật đầu, khóe môi nhẹ nhấp lên, cũng bồi y một lần nữa.

……

Cố ảnh đế không chỉ dẫn riêng người tới chơi, thậm chí còn dẫn người ngủ lại.

Lão bản suối nước nóng tư nhân không phải người trong giới, kiến thức rộng rãi kín miệng vô cùng, nghe thấy cái gì cũng tuyệt không lộ ra bên ngoài, lúc này đây lại bát quái đến muốn điên rồi.

Thật sự muốn kiến thức qua người Cố Khê ba mươi năm đồng tử mang đến là nhân vật như thế nào, lão bản do dự mãi, vẫn là ấn kêu người phục vụ, chính mình ấn vào số phòng Cố ảnh đế gửi tin nhắn phân phó tặng một ly rượu vang đỏ một ly sữa bò nóng qua.

Người ngủ lại ở chỗ này có không ít là minh tinh, nói không chừng là đang làm chuyện gì ở trong phòng. Lão bản biết quy củ, từ ngoài cửa xuyên qua huyền quan*, vòng qua bình phong, đứng ở cửa phong ngủ giơ tay muốn gõ, động tác bỗng nhiên hơi dừng.

*Huyền quan: chỗ vừa bước vào để cởi giày đó ạ, nếu xem doremon rồi thì các bạn sẽ nhớ ra liền.

Sau bình phong giấy cản lại, ánh đèn chiếu ra bóng người đang đong đưa, ẩn ẩn truyền đến âm thanh kêu rên vặn đánh khiến người hãi hùng khϊếp vía.

Tác giả có lời muốn nói:

Lão bản: ┌(. Д. )┐

Lương đạo: Mọi người hảo, ta là heo.:)

# quý vòng #

# hơi loạn #