Tối đó, chính Cố Khê tự mình đem rượu vang đỏ cùng sữa bò đặt ở ngoài cửa phòng vào.
“Kỳ lạ, bình thường phục vụ phòng ở đây không kém như vậy a……”
Lục Khinh Chu mới vừa tắm xong ra, Cố Khê buông khay, lấy ra máy sấy giúp cậu sấy tóc, vẫn còn không nghĩ ra là chuyện gì xẩy ra, khó hiểu lắc lắc đầu.
Chỉ sợ là gần đây sinh ý tốt, lão bản lơ là.
Trở về lại hảo hảo nói lại.
Bị mạnh mẽ mang theo hồ nháo hết một ngày, Lục Khinh Chu tắm rửa xong liền có chút mệt rã rời, ủ rũ đến mức cả người đều rã rời. Nghe thấy âm thanh mới ngẩng đầu, mắt đen lộ ra ánh sang mềm mại.
Bất mãn đối với lão bản kéo dài không đến nửa phút, Cố Khê nhịn không được cong khóe môi, xoa xoa cái đầu đang dựa vào vai y, ở giữa trán cậu hôn hôn: “Không có việc gì, uống sữa bò rồi ngủ tiếp.”
Sữa bò đặt ở ngoài cửa đã lâu, có chút lạnh. Cố Khê không gấp gáp kêu Lục Khinh Chu uống, đem người nhét vào đệm chăn đã trải tốt, từ tủ âm tường* lấy ra mốt cái nồi đất nhỏ, nghiêm túc mà đun nóng sữa bò cho paparazzi của y.
Lục Khinh Chu ở trên tatami nằm một hồi, lặng lẽ trở mình.
Động tác của cậu cực nhẹ, Cố Khê lại giống như là có mắt ở sau lưng lặp tức quay người lại, mỉm cười ôn nhu: “Không quen?”
Mới vừa nãy cảm thấy động tĩnh của cậu có chút không đúng, quả nhiên là không ngủ.
Rõ ràng thời điểm bị ôm lấy sấy tóc, đã buồn ngủ đến mức muốn rơi vào trong ly sữa bò.
Lục Khinh Chu chớp chớp mắt, ngẩng đầu nhìn y.
Ánh đèn mông lung xuyên thấu qua nửa cửa giấy trong suốt, mạ lên một tầng ánh sáng ôn nhuận nhu hòa. Cố Khê đã dứt khoát không sợ lạnh, tóc ngắn sấy đến một nửa, khoác áo tắm suất khí ngồi ở một bên, phối với gương mặt anh tuấn đến quá phận kia, cư nhiên cũng rất có chút tiêu sái phong nhã dọa người.
Lục Khinh Chu nhịn không được nhẹ mân khóe môi, lắc lắc đầu, giơ tay sờ camera.
Cũng không có gì không quen, chỉ là bỗng nhiên ngủ không được.
Hai ngày này chơi đùa đến rất cao hứng, cơ hồ không nghĩ đến chuyện còn phải về đoàn phim đóng phim. Còn có mười mấy tiếng nữa trời sẽ sáng, không thể nói rõ sao lại thế này, trong lòng liền bỗng nhiên sinh ra chút không nỡ.
Chụp được ảnh thì tốt rồi, dù thật sự không thể gặp mặt, thời điểm chỉnh ảnh vẫn có thể nói chuyện một chút.
Lục Khinh Chu chống tatami, hết sức chuyên chú mà với tay lấy camera. Lúc sắp với tay tới dây da treo trên móc, thân thể bỗng nhiên bị một cánh tay vớt lên, toàn bộ ôm vào trong lòng ngực.
Cánh tay của Cố Khê đem cậu chặt chẽ vòng ở ngực, cúi đầu nhìn cậu, đôi mắt ở dưới ánh đèn phiếm ra màu sắc nhu hòa ấm áp: “Không ngủ được, có phải hay không?”
Lục Khinh Chu bên tai đỏ hồng, không lên tiếng, giơ tay đem y ôm lấy.
Ngực bị ôm đến mềm thành một mảnh, Cố Khê nắm tay cậu, cúi đầu ở bên môi cậu hôn một cái.
Lần này là mượn cớ chạy ra, ngày mai bắt đầu phải ở khách sạn của đoàn phim. Tuy nói lấy thân thủ của paparazzi, bò cửa sổ đi tìm y cũng là hoàn toàn có khả năng, nhưng chỗ đó nhiều người, lấy chức nghiệp dày công tu dưỡng của Lục Khinh Chu, nhất định sẽ nghĩ mọi cách giúp y tị hiềm.
Nhưng y không muốn tị hiềm.
Hai ngày này ở bên ngoài chơi đùa, lộ trình khá bí mật, chung quy cũng phải gặp lão bản chút quen biết. Thật sự luôn luôn đem người mang theo bên mình, y rốt cuộc mới loáng thoáng có chút nhận ra.
Paparazzi của y ngoài y ra chưa từng nói chuyện với ai.
Thời điểm Lục Khinh Chu cùng y ở bên nhau hoàn toàn thả lỏng. Không xa lạ, thích cười, nhìn thấy đồ vật thú vị sẽ lôi kéo y đi xem, động một chút là giơ cameras quang minh chính đại chụp lén, còn nhân lúc y vừa lơ đãng một chút sẽ làm một cố chuyện ngoài dự đoán dọa y nhảy dựng.
Nhưng người xung quanh càng nhiều, Lục Khinh Chu liền bắt đầu trầm mặc, tuy rằng trên mặt nhìn không ra có gì khác thường, nhưng cả người đều căng thẳng.
Trở lại đoàn phim, bọn họ liền không thể thời thời khắc khắc ở bên nhau. Y không thể đem người đặt dưới tầm mắt mà che chở, cũng không thể tùy thời biết đối phương đang làm cái gì, đang ở đâu, có phải lại đang phơi nắng dưới mặt trời hay không, hay đè thấp vành nón tránh né người xa lạ.
Trở về đoàn phim liền phải bị vô số đôi mắt nhìn chằm chằm, liền phải mọi chuyện chú ý nơi chốn cẩn thận, hai người muốn gặp mặt cũng phải né qua trốn đi tránh tai mắt của người, càng đừng nói buổi tối ở chung một chỗ.
Nhớ tới chuyện này, Cố Khê kỳ thật cũng ngủ không được.
Nồi đất nhỏ là dùng để đun nóng rượu gạo, đổ sữa bò vào, không đến một lát liền sôi ùng ục ùng ục.
Cố Khê một tay tắt lửa, lấy cái muỗng chậm rãi khuấy, cảm giác trong lòng ngực sau một lúc lâu cũng chưa có động tĩnh, vừa cúi đầu nhìn, không khỏi nghẹn họng.
Paparazzi không chịu giường, lại chịu y. Vừa rồi còn không ngủ được đâu, mới ôm như vậy trong chốc lát, cư nhiên liền ở trong lòng ngực y ngủ say.
Nếu có thể đem người mang tiến tổ thì tốt rồi.
Mới vừa đem người đại diện cùng trợ lý của công ty đuổi đi không bao lâu, hiện tại bên người y vô luận mang theo người nào, đều nhất định sẽ khiến bị mọi người khi dễ chèn ép. Cố Khê không nhịn được Lục Khinh Chu phải chịu phân ủy khuất này, nhưng cũng không chịu được chuyện bỏ cậu lại.
Khó cả đôi đường.
Y phải nghĩ biện pháp thay đổi hiện trạng, không thể cứ nhịn xuống được ngày nào hay ngày ấy như vậy nữa.
Chờ y có thể khiến cho paparazzi của y không phải chịu ủy khuất, liền có thể đem người ôm trở về ký giấy bán mình.
Độ ấm của sữa bò đã không sai biệt lắm, Cố Khê thu thu lại cánh tay, nhìn Lục Khinh Chu đang ngủ ngon lành trong lòng ngực, đầu ngón tay xuyên qua tóc ngắn mềm mại mới vừa sấy khô, chậm rãi xoa, rốt cuộc vẫn là không muốn đem người đánh thức.
Tự rót cho mình một ly sữa bò rồi uống hết, lại lấy rượu vang đỏ qua súc súc miệng, Cố ảnh đế ôm người chui vào ổ chăn, không bao lâu cũng ngủ say.
Sáng sớm ngày hôm sau, vì kịp thời đuổi tới đoàn phim Cố ảnh đế cố ý dậy sớm, dắt paparazzi lặng lẽ ra cửa.
Trời còn mờ tối nhìn không rõ lắm, Cố ảnh đế không cẩn thận, còn đá một chân vào hòm thuốc trái tim xuất hiện một cách thần bí ở cửa.
Hòm thuốc tinh xảo, tùy tay là có thể nhét vào trong túi, phỏng chừng là sớm chuẩn bị tốt.
Không nghĩ tới lão bản còn biết y muốn diễn tập cảnh đánh nhau, rốt cuộc ấn tượng của Cố Khê đối với phục vụ ở đây có chút đổi mới, một lần nữa khen ngợi, ăn qua bữa sáng, liền xách Lục Khinh Chu lên xe.
Còn không có nghĩ ra biện pháp nào vẹn cả đôi đường, chỉ có thể trước dựa theo chuyện đã thương lượng tốt, hai người cố ý ngăn cách đoạn thời gian, trước sau vào phim trường.
Cố Khê vào khu chuẩn bị, liền cảm thấy không khí có chút không đúng.
Lời thanh minh của đoàn phim chỉ có thể giả tạo cảnh thái bình, ngày đó ở ngoài sân có một người tính một người, non nửa diễn viên đều bị y đánh trả ngược lại đến trở tay không kịp, trong lòng sớm nghẹn khẩu khí. Hơn nữa y vừa lúc không ở đây vào hai ngày nóng nhất, không ai nhìn y vừa mắt cũng không kỳ quái.
Cố Khê không ngoài ý muốn, cũng mặc kệ lấy Chu Đồng cầm đầu cùng người xung quanh lạnh lùng trừng mắt y, vào vị trí, hướng phòng hóa trang của bnar thân đi tới.
Không đi được bao xa, Lý Nhân Dịch lại bước nhanh đi đón.
“Cố lão sư —— thân thể đã nghỉ ngơi tốt chứ? Bên đầu tư tới đây, nhìn thấy diễn xuất của ngài, muốn mời ngài qua nói vài câu, ngài cùng ta qua bên này……”
Thường ngày Lý Nhân Dịch cố kỵ mấy người Chu Đồng cùng y quan hệ không tốt, thái độ tuy rằng cung kính có thừa, nhưng tóm lại vẫn xa cách. Lần này bỗng nhiên nhiệt tình có thêm, Cố Khê ngược lại có chút không thích ứng, nhưng vẫn như cũ bất động thanh sắc, nhướng mi bị hắn lôi kéo một đường.
Nhìn y đi xa, thần sắc Chu Đồng âm trầm vài phần, rốt cuộc không thể nhịn xuống, đem kịch bản trong tay hung hăng nện trên mặt đất.
“Chu ca, Chu ca.”
Trợ lý vội vàng đi lên, nhặt kịch bản lên, ở bên người hắn cẩn thận trấn an: “Cậu đừng nóng giận, những kỹ xảo biểu diễn đó của y đều đã qua thời, hiện tại mọi người đều xem mặt, thích thiết lập cao lãnh, nào có diễn giống y như vậy——”
“Ngươi biết cái gì!”
Nghe thấy trợ lí lấy bản thân tới an ủi chính mình*, sắc mặt Chu Đồng ngược lại càng trầm, lạnh giọng mắng một câu.
*Nguyên câu bó tay toàn tập luôn á QT ghi là “听到他拿自己的话来安慰自己”tôi nghĩ chắc là nghe trợ lí lấy chuyện thiết lập của Chu Đồng ra an ủi Chu Đồng á.
Cố Khê tự mình diễn đến đã ghiền, vỗ vỗ mông liền đi tiêu dao hai ngày, lại để lại cho bọn hắn cái phiền toái muốn mạng.
Thường ngày vì chiếu cố mấy người bọn họ, ấn theo công ty yêu cầu, Cố Khê đều là thu kỹ thuật diễn giấu giếm không lộ ra, cùng lắm là có thể so với bọn họ nhập diễn nhiều hơn. Ai biết mới nửa ngày không ở, không có người đại diện nhìn, Cố Khê cư nhiên liền hung hăng cắm một đao cho bọn hắn.
Thật ra nhìn cũng không thấy rõ ràng lắm, cố tình hai ngày này đoàn phim muốn kịp tuyên truyền phim mà hoa* ra tới, đem bọn họ đặt cùng một chỗ, cơ hồ là xử tội trước mặt mọi người.
*Hoa (片花): một cách tuyên truyền cho phim bao gồm các cảnh NG và câu chuyện hậu trường á.
Liền chính hắn cũng xem qua, phát ra không biết phải bị bao nhiêu người qua đường trào phúng.
Đi con đường lưu lượng này, bị trào phúng cũng là chuyện thường, vì vàng thật bạc trắng, cứ coi như gió thoảng bên tai liền qua. Chính hắn cũng tính toán cứ tạm chấp nhận như vậy, cố tình Lý Nhân Dịch như là bỗng nhiên thông suốt, vẫn như cũ cung cung kính kính mà bồi lễ, lại cắn chặt bắt bọn họ quay lại mấy cảnh cuối cùng này tràng, nói là sau khi kết thúc không muốn lưu lại tiếc nuối.
Hắn lúc ấy giận quá, mới nói ra những lời này đó, nhưng ngay cả bản thân cũng biết, loại lời nói này nhiều nhất chỉ có thể an ủi an ủi chính mình, nói ra cũng sẽ không có người tin.
Từ sau khi xuất đạo liền vội vàng khắp nơi tiếp đại ngôn*, phim thần tượng một bộ tiếp một bộ, làm sao có thời giờ rèn luyện cái gì kỹ thuật diễn. Có mấy cái xuất thân chính quy cắn răng theo vẫn theo kịp, mấy người bọn họ ngay cả nghĩ cũng không cần nghĩ đến.
*Đại ngôn: là đại diện phát ngôn cho một nhãn hàng, thương hiệu hay sản phẩm nào đó.
Nguyên bản còn muốn một lần nữa cường ngạnh trấn áp đoàn phim, lại bị công ty gắt gao đè xuống, sợ hắn lại chọc người nhiều tức giận, thanh danh hoàn toàn vướn vào chơi đại bài tẩy không sạch. Cũng không biết là có người nào chống lưng, tên Lý Nhân Dịch túng bao* kia cư nhiên cũng thật sự nói “Không được liền thả chậm tiến độ”, “Đã tốt muốn tốt hơn, thà thiếu không ẩu” loại lời nói trong bông có kim** này ra được.
*Túng bao(怂包):chỉ một người yếu đuối không có can đảm theo nghĩa châm biếm. **Trong bông có kim(里藏):nói thì tưởng nói tốt nhưng thật ra là đang ám chỉ không có ý tốt.
Chiếu như vậy đi xuống, chỉ sợ tới cuối tháng bộ phim này cũng quay không xong. Bộ phim tiếp theo của hắn lập tức phải khởi động máy, nếu là thật sự trùng lịch, chỉ sợ cũng chỉ có thể cắn răng bỏ diễn.
“Y cũng nhảy nhót không được mấy ngày nữa. Phương tổng không phải đều an bài rồi sao? Chờ thêm hai ngày, thời cơ tới rồi phải hảo hảo dạy y làm người, chúng ta đứng tại chỗ nhìn là được……”
Trợ lý đưa cho hắn điếu thuốc, hạ giọng khuyên hắn: “Người lập tức liền phải rớt đài, cậu đừng cùng y chấp nhặt.”
Giận dữ dưới đáy mắt Chu Đồng rốt cuộc hơi giảm, nhưng vẫn lạnh giọng nói: “Nhưng ta nuốt không trôi khẩu khí này.”
Một bên là đào hố không thành ngược lại đem chính mình bỏ vào, ăn một hồi răn dạy của công ty, một bên là vốn dĩ hảo hảo an bài cũng bị tai bay vạ gió quấy rầy. Hắn hiện tại nhìn đến Cố Khê đều nhịn không được tức giận, càng đừng nói chút nữa còn phải cùng y đối diễn.
Sắc mặt của hắn thay đổi thất thường, trợ lý cũng hãi hùng khϊếp vía, bồi cười thấp giọng khuyên, đang vắt hết óc nghĩ biện pháp, dư quang bỗng nhiên thoáng nhìn thấy một đạo thân ảnh, ánh mắt sáng ngời: “Chu ca, Chu ca, ngươi xem ——”
Chu Đồng không kiên nhẫn mà ngẩng đầu, thần sắc bỗng nhiên ngưng lại: “Là hắn?”
Trợ lý lấy ra di động, tìm được cái tin tức kia đưa cho hắn xem, chắc chắn gật đầu: “Tuyệt đối đúng, không có sai.”
Là cái người phụ trách ở trên ảnh đỡ lấy Cố Khê kia.
Phía dưới lời thanh minh của đoàn phim có kèm ảnh chụp, sở dĩ trên mạng tạo ra sóng to gió lớn, chủ yếu vẫn là bức ảnh Cố Khê thật sự có vẻ suy yếu quá phận kia, cho dù là người qua đường cũng sẽ dễ dàng bị kích khởi bất bình.
Nhưng cẩn thận xem qua kỳ thật liền không khó phát hiện, Cố Khê lúc ấy căn bản là không quá nghiêm trọng, chỉ là người phụ trách chạy đi lên dìu y cơ hồ đem người toàn bộ ôm lấy kia, tình huống mới có vẻ tựa hồ phá lệ nghiêm trọng.
Ấn tượng đầu tiên đã hình thành, lại phí công đi tranh luận, chỉ có thể kích thêm một bước khiến võng hữu càng bênh vực kẻ yếu. Bọn họ cũng chỉ có thể cắn răng nhịn xuống ngậm bồ hòn.
Tuy rằng không đến mức cố ý đi tìm người tính sổ, nhưng hai ngày này trợ lý vẫn là cố ý vô tình mà lưu ý những người phụ trách đó, không nghĩ tới thật đúng là để hắn tìm ra được.
Chu Đồng hiện tại đúng là thời điểm yêu cầu tìm người xả giận, cái người phụ trách nhỏ này vừa lúc đánh vào họng súng, thật sự chỉ có thể trách cậu vận khí không tốt.
Trợ lý chỉ cầu mau chóng dập tắt lửa, chớp mắt liền nghĩ ra chủ ý, dán qua thấp giọng nói vài câu.
Người mới đang nổi làm khó một người phụ trách nhỏ không biết tên, nói ra là hạ thấp hắn. Chu Đồng tự nhiên sẽ không tự đưa mình vào kết cục đó, chỉ cần hắn đem sự tình làm được tốt, có thể làm Chu Đồng vừa lòng, một người phụ trách tùy tùy tiện tiện cũng liền đuổi rồi.
“Liền làm như vậy, nhớ rõ tính thời gian cho tốt, chờ Cố Khê trở lại lại nháo lớn lên.”
Chu Đồng nhướng mày, lạnh lùng cười cười: “Không phải nói y bình dị gần gũi sao? Ngay trước mặt y dẫm người của y, ta xem y phản ứng như thế nào ……”
Tác giả có lời muốn nói:
Hòm góp ý của biệt thự suối nước nóng: Sữa bò lạnh, rượu vang đỏ quá chát, lão bản lơ là. ╯^╰
Đánh giá: Hòm thuốc tri kỷ, khen ngợi.
Lão bản: Cái gì sữa bò cùng rượu vang đỏ là dùng để uống sao???
Σ┗(@ロ@;)┛
# Hòm thuốc kia #
# Một ít đồ vật #
# Có phải nghĩ sai rồi hay không #