Ta Đã Bảo Hộ Cái Pháo Hôi Này!

Chương 47

Cố Khê liền cảm thấy không ổn.

Y niên thiếu thành danh, khi xuất đạo chính là đi lộ tuyến chính kịch, mấy năm gần đây mới bị bức bách với tình thế phải chuyển hướng phim thần tượng, nhưng vẫn như cũ kiên trì không dính thức ăn mặn*. Bản lĩnh liêu nhân (liêu là trêu chọc nhưng thấy để vào k ổn nên giữ nha) vẫn có, nhưng vô luận là trong phim hay ngoài đời, vẫn một mực không chạm qua phim có cảnh cởϊ qυầи áo.

*Không dính thức ăn mặn: lấy cảm hứng từ bài thơ《 Trai giới》(ăn chay) của Bạc Cư Dị: “Mỗi nhân trai giới đoạn huân tinh, tiệm giác trần lao nhiễm yêu khinh.” (Mỗi khi ăn chay bỏ thức ăn mặn, cảm quan dần từ bỏ cực khổ thế tục trở nên nhẹ nhàng thoải mái) từ huân tinh(thức ăn mặn): còn có nghĩa ám chỉ lợi ích ý của anh Cố nói là ảnh không vì lợi ích mà đóng các phim có các cảnh cởϊ qυầи áo hoặc khoe thân thể.( Phần dịch thơ là mình tự dịch theo sát nghĩa nhất nên có gì không đúng thì bỏ qua cho mình nhé).

Có không ít kênh truyền thông thích xen vào chuyện người khác, một lần kia thậm chí còn suy đoán có phải y có hình xăm linh tinh gì hay lý do khó nói hay không, còn từng hứng thú bừng bừng đánh cược xem bao giờ y sẽ thoát y trên màn ảnh.

Cư nhiên giờ lại bị paparazzi của y dễ dàng như vậy liền lột xuống.

Tiếng ve càng dồn dập, hầu kết Cố Khê giật giật, bỗng nhiên cảm thấy có chút khát.

Ý niệm vừa mới xuất hiện, chè đậu xanh mát lạnh đã được đưa đến bên môi, còn cố ý cắm ống hút vào, săn sóc đến chỉ cần nghiêng đầu là có thể uống được.

Cũng không biết ống hút Lục Khinh Chu từ đâu lấy ra, màu sắc rực rỡ, đặc biệt là cư nhiên còn có thể cong thành hình trái tim, theo chè đậu xanh bị hút lên lắc lăc lư lư.

Nỗ lực đem sự chú ý dời đi chỗ khác, Cố Khê khởi động thân thể một chút, liền ở trên tay cậu uống hai ngụm chè đậu xanh, trước mắt vẫn là đôi mắt đen nhuận nhìn thấy trước đó.

Ở giới giải trí hợp tác qua không biết báo nhiêu người, tính hết cả nam nữ, cư nhiên đều so ra kém cặp mắt xinh đẹp kia. Ý cười trong mắt so với chè đậu xanh càng ngọt thanh, dạo qua một vòng quanh ngực, liền không theo quy tắc mà loạn toản trong lòng.

Nhất định là rượu quá lạnh.

Cố Khê dịch tầm mắt, lại nhịn không được dịch trở về, ánh mắt không dấu vết mà hướng trên người Lục Khinh Chu cọ cọ.

Thấy thần sắc y vẫn như cũ phát ngốc, Lục Khinh Chu cũng không có tâm tư làm theo hướng dẫn. Chờ Cố Khê uống xong chè đậu xanh, liền đỡ y nằm xuống, tiếp tục giúp y xoa rượu.

Cánh tay dán ở cần cổ không có mảy may vượt rào, dọc theo cánh tay chậm rãi xuống phía dưới, lại thay đổi phương hướng xoa tới bàn tay. Khi đυ.ng tới mấy khối bầm tím do y bị đạo cụ đập trúng tạo ra, còn cố ý phóng nhẹ lực đạo, dùng mu bàn tay cẩn thận chạm chạm, đổi thanh cao hoa hồng bôi lên.

Chỗ bị khăn ướt lạnh căm căm cọ qua, Cố Khê ngược lại cảm thấy nóng.

Paparazzi cúi đầu, mắt đen trong trẻo một lần nữa bị che ở dưới vành nón, cọ qua một lần liền lấy quần áo che lại giúp y, tư thế nghiêm túc chuyên nghiệp, có vẻ rất nghiêm trọng.

Cố ảnh đế cũng đứng đắn, nửa dựa vào trên ghế nằm mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, ở dưới bàn tay cậu liên tục biến hồng.

Đạo diễn lo lắng sốt ruột mà lại đây nhìn thoáng qua, nhìn thấy Cố Khê đỏ bừng, đại kinh thất sắc: “Cố lão sư có phải phát sốt hay không? Mau mau, nhanh chóng đưa đi bệnh viện ——”

Bị cảm nắng không nghiêm trọng, ở đoàn phim cũng là chuyện thường, nhưng nếu là bị cảm nắng đến sốt cao, nói không chừng là sẽ ra mạng người. Đoàn phim đã loạn tới tình trạng này rồi, Lý Nhân Dịch một chút cũng không dám tưởng tượng Cố Khê nếu lại xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn gì, chức nghiệp kiếm sống của ông còn có thể có nửa điểm hy vọng nào hay không.

Lập tức có người nghe tiếng vây lại đây, Cố Khê nhăn nhăn mày, phủ thêm quần áo ngồi dậy, xua xua tay: “Không có việc gì, mặt trời quá nóng.”

Đại kinh tiểu quái.

Chính mình còn không phải là có chút nóng quá đỏ lên, nào có rõ ràng như vậy, như thế nào liền thành phát sốt.

Lục Khinh Chu là lặng lẽ trà trộn vào đây, thấy nhiều người liền tự giác đè thấp vành nón lui về sau, đảo mắt đã bị đám người vây quanh che lại.

Cố ảnh đế nhìn không tới cậu paparazzi, bị vây quanh có chút phiền lòng, chống một cánh tay liền muốn đứng dậy, lập tức bị Lý Nhân Dịch kinh hồn táng đảm không ngừng ấn trở về: “Cố lão sư, ngài nói đi ngài muốn cái gì, chúng tôi lấy cho ngài, ngài nghỉ thêm một lát đi——”

Muốn paparazzi.

Cố ảnh đế không cao hứng, tuy nói không phát tác, nhưng thần sắc vẫn như cũ theo đó chuyển lạnh.

Đoán là y bị vây quanh đến choáng váng đầu, Lý Nhân Dịch hai ba tiếng đem người tản ra, ngồi xổm bên cạnh ghế nằm ôn tồn nói: “Cố lão sư, ngài còn cảm thấy chỗ nào không thoải mái hay không? Nếu là không thoải mái nhất định phải nói với chúng tôi, ngàn vạn đừng tự mình nhịn……”

Thân thể Cố Khê trước giờ rất tốt, trong chốc lát này nghỉ lấy sức, đã sớm không còn cảm thấy khó chịu. Chỉ là Lục Khinh Chu giúp y xoa rượu xoa đến tỉ mỉ, y cũng không muốn dừng.

Vốn đang cho rằng có thể xoa xoa xuống chút nữa.

Thật vất vả thoát quần áo một lần, cư nhiên chỉ lau hai cánh tay. Cố ảnh đế hoàn toàn đã quên chính mình hồng thành một mảnh lòng tràn đầy mất mát, thừa dịp đám người tản ra trái phải nhìn hai vòng, cũng tìm không thấy bóng dáng Lục Khinh Chu.

Paparazzi ở đoàn phim lạ mặt, phải tránh gặp người, nhiều người như vậy vây quanh y, bị phát hiện liền phiền toái.

Lý trí rõ ràng biết là chuyện gì xảy ra, nhưng trong lòng lại vẫn vô cớ sinh ra nôn nóng như cũ. Cố Khê kéo căng khóe môi, mày càng nhăn càng chặt, Lý Nhân Dịch sợ tới mức gần như sắp phải đương trường nằm sấp xuống cáo tội, điện thoại bên ghế nằm bỗng nhiên vang lên một tiếng.

Mơ hồ nhớ rõ thời điểm y đi ra tùy tay đem điện thoại ném vào phòng hóa trang, cũng không biết như thế nàolại chạy đến nơi này.

Cố Khê thuận tay đem điện thoại cầm lấy, ấn mở màn hình, ánh mắt bỗng nhiên sáng ngời.

Dòng nhắc nhở tin nhắn của Khinh Chu hiện ở trên màn hình, vẫn ít lời như cũ, ngắn ngủn một câu, liền chiếm không tới nửa cái màn hình.

Khinh Chu: Ta đi mở điều hòa ^-^

Paparazzi ở trong xe y, mở điều hòa của y đâu.

Tâm tình Cố ảnh đế phải phơi nắng dưới mặt trời nháy mắt một mảnh sáng lạn, nhanh chóng gõ chữ trả lời: “Mở rồi đợi trong chốc lát, chỉnh độ ấm thấp chút, ghế sau có thảm. Đem màn che kéo xuống, nhớ mở cửa sổ, không cần lo tốn xăng.”

Ngày mai lại ở trong xe để thêm một cái tủ lạnh, tốt nhất lại đổi bộ ghế thoải mái hơn một ít, kiểu dáng thảm là trợ lý tùy tiện mua, kia nên đổi thành kiểu dáng chính mình thích.

Cẩn thận nghĩ nghĩ chính mình không có gì quên dặn dò, gửi tin nhắn đi, rốt cuộc Cố Khê mới cảm thấy mỹ mãn mà cất điện thoại, tinh thần phấn chấn đến mức cảm thấy chính mình còn có thể quay thêm 50 cảnh nữa.

Không biết Cố Khê dùng biện pháp gì điều chỉnh cảm xúc, Lý Nhân Dịch run run ngẩng đầu, nhìn Cố Khê nháy mắt nét mặt toả sáng, nhịn không được tự đáy lòng sinh ra kính nể.

Nhanh như vậy là có thể điều chỉnh tốt cảm xúc, người ta không hổ là diễn viên chuyên nghiệp cấp bậc ảnh đế.

“Còn bao nhiêu cảnh ta độc diễn? Bối cảnh đã chuẩn bị xong chưa, có thể một lần quay hết không?”

Cố Khê tâm tình tốt, cắn ống hút hình trái tim ngụm có ngụm không mà uống chè đậu xanh, lật lật kịch bản, thuận miệng hỏi một câu.

Không biết Lục Khinh Chu là dùng đồ trang điểm của ai, rõ ràng cũng đã chảy không ít mồ hôi, cư nhiên cũng chưa trôi mất, chỉ cần đánh chút phấn là có thể diễn cảnh tiếp theo. Kịch bản phía sau Cố Khê có xem qua, y không phải nhân vật chính, cốt truyện trung tâm chủ yếu vừa rồi đều đã quay xong, mấy cảnh còn lại cũng chưa có lời kịch, không bằng một hơi quay cho xong hết.

Sớm một chút quay xong ra tổ, Lục Khinh Chu liền không cần mặc dày như vậy, trộm chạy tới phim trường.

Y không để trong lòng, Lý Nhân Dịch làm sao cũng không dám lại để y nhúc nhích: “Đừng đừng, Cố lão sư, ngài lại nghỉ một lát đi, lại nghỉ một lát đi chúng ta đợi tới buổi chiều……”

“Nhân hôm nay đều quay xong đi, hai ngày này ta muốn đi nghỉ, sẽ không tới quay phim.”

Cố Khê ở lòng bàn tay gõ kịch bản hai cái, sắc mặt bình thường, tính nhẩm chính mình ít nhất mấy ngày tiếp theo không an ổn.

Chuyện hôm nay nháo không nhỏ, kế tiếp còn sẽ có không ít chuyện phiền toái.

Đám người Chu Đồng quăng mọi chuyện lại chạy lấy người, thứ nhất là bởi vì đạo diễn trấn áp không được, vốn dĩ chính là người mới đang nổi bị phủng hư, tính tình tự nhiên nước lên thì thuyền lên. Thứ hai cũng là vì bức ảnh Lục Khinh Chu để lại kia đúng mực không nhìn rõ, người hôm nay tới đóng phim không đầy đủ, chỉ cần đoàn phim nể tình, mỗi người đều có thể mượn cớ thoái thác nói chính mình không có tới, nhưng nếu là không nhanh chóng mượn cớ ném sắc mặt rời đi, bị paparazzi chụp hình được, lúc này đây ngay cả cơ hội tẩy trắng cũng không còn.

Có thể ở trong vòng hỗn đều không ngốc, liền tính thật sự không hiểu chuyện, bên người cũng tự nhiên có người nhắc nhở. Loại thời điểm này ai không đi, mới là đầu óc có vấn đề.

Đứng ở trên lập trường của đám người Chu Đồng phải đi, đứng ở trên lập trường đoàn phim, lại không thể nghi ngờ là bị cách làm ấy hố chết. Chính mình chọn ở lại là hướng về phía đám người phía sau màn kia, Cố Khê không tính toán làm đoàn phim cũng liên lụy vào, như thế nào cũng chỉ kéo tiến độ đến nửa buổi chiều là được.

Đến nỗi sau hôm nay, phỏng chừng cũng không ai muốn lập tức tái kiến y, nhân cơ hội này nghỉ ngơi không thể nghi ngờ là quá hợp lý.

Không nghĩ tới Cố Khê thậm chí chủ động nguyện ý giúp mình giải vây, Lý Nhân Dịch cảm động đến lời cũng nói không được, lắp bắp nói lời cảm tạ: “Đều có thể quay, Cố lão sư, ngài giúp chúng tôi đại ân, tôi cũng không biết nên cảm ơn ngài như thế nào ……”

Đã ở trong lòng an bài tốt hai ngày này nên mang theo Lục Khinh Chu ăn cái gì đi đâu chơi, Cố ảnh đế nhân cơ hội nghỉ phép tâm tình thoải mái, căn bản không để ý hắn nói lời cảm ơn, vẫy vẫy tay, chuẩn bị diễn tiếp mấy cảnh tiếp theo.

Không ai ở phim trường vướng bận, kỹ thuật diễn Cố Khê phát huy đến cao độ.

Phim thần tượng sắp tới ra mắt, kịch bản chân chính có chất lượng một cái cũng chưa có. Cố Khê tuổi vừa lúc, tướng mạo so với hồi thiếu niên ngây ngô đã phát triển hoàn toàn, ngũ quan góc cạnh, anh tuấn cực kỳ có tính xâm lược, lên màn ảnh liền nhìn ra không phải là người tầm thường.

Lúc trước những đạo diễn chính kịch đó nhìn gương mặt kia của y liền nhíu mày, Cố Khê vốn dĩ tính toán dứt khoát đóng vai hủy dung, rồi lại bị công ty gắt gao ngăn chặn con đường này, một chút tài nguyên cũng không cho y, chỉ có thể nhịn xuống tiếp mấy phim thần tượng.

Cố Khê sớm bỏ những thói quen của diễn viên gạo cội, chiếu cố đoàn phim, chiếu cố nhà sản xuất, chiếu cố một hậu bối của công ty, còn phải tìm kiếm chiếu cố tiến độ tiểu thịt tươi. Mỗi lần bị yêu cầu thu liễm kỹ thuật diễn, lại thu, lại thu, thu đến mức người qua đường đều nhịn không được nghi ngờ diễn xuất của Cố ảnh đế một đường thấp xuống, fans ngày càng ít đi, cư nhiên còn ngại không đủ.

Lúc trước nghĩ kỹ thuật diễn không tốt bản thân liền tránh ở toilet, cắn răng liều mạng đọc kịch bản, Cố ảnh đế không biết quay phim bao nhiêu ngày đêm mới đem kỹ thuật diễn mài ra, sau khi thống thống khoái khoái mà diễn mấy cảnh, bỗng nhiên liền có chút không nhịn được nhớ lại.

Lý Nhân Dịch còn không có nghĩ đến mấy chuyện sâu xa vậy, chỉ cảm thấy trạng thái của y so với trước tăng lên không phải một chút, diễn xong là một hồi khen tặng không ngớt. Nhìn thấy thời gian không sai biệt lắm, liền phân phó kết thúc công việc, tự mình đi xách ba lô cho Cố Khê, nhìn dáng vẻ như còn muốn tiễn y khỏi đoàn phim.

Cố Khê không để hắn tiễn, tiếp nhận ba lô xách ở trong tay: “Ta xin nghỉ hai ngày, đoàn phim có thể an bài được không?”

“Có thể có thể, ngài yên tâm nghỉ ngơi, hôm nay thật sự vất vả ngài, về nhà hảo hảo dưỡng dưỡng……”

Ngày mai những người đó còn phải trở về diễn kịch, Cố Khê tới mới phiền toái. Lý Nhân Dịch vội vàng gật đầu, lại lấy hết can đảm: “Đoàn phim —— đoàn phim hôm nay sẽ phát thông cáo, Cố lão sư, ngài yên tâm, bọn họ không cấp mặt mũi, nhưng chúng ta khẳng định liều mạng nói lời hay cho cậu.”

Giới giải trí từ trước đến nay bảy phần giả ba phần thật, một cái thông cáo mà thôi, Cố Khê kỳ thật không để ý nhiều, nhưng vẫn là khách khí gật gật đầu, thuận miệng nói câu cảm ơn.

Tâm tư của y sớm đã không ở trên phim trường.

Lục Khinh Chu hẳn là còn ở trên xe nghe lời mà bật điều hòa, lại không muốn gửi tin nhắn quấy rầy chính mình. Cố Khê thừa dịp diễn xong gửi qua mấy cái tin nhắn, bên kia nhưng thật ra trả lời rất nhanh, chỉ là vẫn ít lời như trước, nội dung cũng đơn giản mà không chút cẩu thả dặn dò y chú ý đừng phơi nắng, không cần lại quá sức bị cảm nắng.

Nhớ tới cái tay dán lên cần cổ chính mình kia, dọc theo hình dáng cánh tay một đường trượt xuống, đầu ngón tay Cố Khê vuốt ve màn hình điện thoại, kéo kéo khóe môi rũ xuống mi mắt.

Chờ tới lúc trở về xe, cũng không biết chính mình có cơ hội lại đột nhiên bị cảm nắng một hồi hay không.

Nghĩ muốn cho Lục Khinh Chu một kinh hỉ, Cố Khê cố ý không nói với cậu phần diễn của mình đã kết thúc, đơn giản cùng nhân viên đoàn phim cáo biệt, tâm tình sung sướиɠ hướng bên ngoài đi tới.

Hôm nay tình huống đặc thù, đoàn phim cố ý phong bế con đường ra vào của diễn viên. Cố Khê đeo khẩu trang kính râm võ trang hạng nặng, thuận lợi tránh đi màn ảnh của phóng viên và paparazzi, lặng lẽ đi đến bãi đỗ xe, nhìn thấy chiếc xe của mình kia.

Xe không tắt đèn, cửa sổ xe bị mở một nửa, màn che đã hảo hảo kéo ra.

Thật đúng là nghiêm khắc chấp hành dặn dò của y.

Cố Khê nhịn không được cong cong khóe môi, nắm tay muốn gõ cửa sổ, sờ thấy chìa khóa dự phòng trong túi, khóe môi bỗng nhiên hiện ra chút ý cười, thả nhẹ động tác kéo cửa xe ra.

Nhìn thấy tình huống trong xe, động tác Cố Khê bỗng nhiên hơi ngừng.

Ngay sau đó phóng nhẹ bước chân, từng chút ngồi lên xe, đem cửa đóng lại.

Kéo mành che, ánh sáng trong xe rất u ám. Paparazzi của y ngoan ngoãn đắp thảm, cuộn ở trên ghế sau, đang ngủ ngon lành.

Tối hôm qua liền bận rộn chiếu cố cho y, hôm nay lại chạy qua lại hết một ngày, không mệt mới là lạ.

Cố Khê nhịn không được giơ tay nhẹ nhàng xoa xoa tóc của cậu, lại lấy mu bàn tay dán dán lên trán cậu. Thấy Lục Khinh Chu chỉ là giật giật nhưng không tỉnh, lá gan càng thêm lớn, đơn giản dịch ngồi xuống dựa vào ghế, đem người ôm vào trong ngực.

Động tác lần này có chút lớn, Lục Khinh Chu giơ tay dụi mắt, bị y bắt lấy tay cầm, mỉm cười cúi đầu: “Mệt mỏi?”

Trong xe đều là hơi thở quen thuộc, Lục Khinh Chu ngủ đến thoải mái, vẫn có chút mơ mơ màng màng, dựa vào ngực y gật gật đầu.

Cố Khê cúi đầu nhìn cậu, nhịn không được nhẹ cong khóe môi, phóng nhẹ động tác đem thảm đắp kín mít, ý cười ôn hoà vui vẻ: “Ngủ.”

Nhận được mệnh lệnh ngắn gọn súc tích của ảnh đế, Lục Khinh Chu nghe lời gật đầu, đại khái là bị điều hòa thổi trúng có chút lạnh, hướng vào trong lòng ngực y củng củng, đem hơn phân nửa khuôn mặt cũng vùi vào thảm lông xù.

Thật ngoan.

Cố Khê vừa mới ở bên ngoài chịu một thân thời tiết nóng, bị sự mát lạnh trên người hút đến dời tay không được, thuận thế đem người ôm chặt vào trong lòng ngực, điều hòa thoáng tăng cao, tùy tay ấn mở điện thoại.

Cũng không biết là ai đang cần cù chăm chỉ giúp y xoát lưu lượng, hot search bị triệt ba lần, cư nhiên vẫn hảo hảo mà nằm ở dưới khung tìm kiếm.

Buổi sáng còn bị xa lánh nhấm vào, buổi chiều liền chủ động cứu tràng. Trong thời gian một ngày, y ở trên mạng chuyển mình một vòng lớn, ngay cả nước bẩn mấy ngày hôm trước cũng đều theo đó xuất hiện nghi vấn.

Nhưng thật ra không ai nhắc đến chuyện y bị cảm nắng.

Cố Khê không ngoài ý muốn, rốt cuộc người sau lưng bôi đen y vẫn bám riết không tha, hai ngày này bản thân bỗng nhiên bắt đầu phản kích, ngay từ đầu có lẽ sẽ đánh làm bọn họ trở tay không kịp, nhưng chờ sau khi họ phản ứng lại đây, liền sẽ lập tức bắt đầu khống chế dư luận.

Hiện tại toàn mạng xã hội đều ở bên phía y, can thiệp quá mức chỉ khiến tình hình hoàn toàn ngược lại, thế thì trước tất phải đợi hai ngày cho nhiệt độ hạ xuống. Trước mắt nếu cái gì cũng không làm được, nghĩ cách ngăn chặn tin tức tốt về y, chung quy vẫn không cần tốn bao nhiêu sức lực.

Như là loại tin tức đối có lợi với mình này, thế lực khống chế ở sau lưng, nhóm paparazzi dù có chụp được, đại khái cũng là đăng không được.

Trái lại cũng không tính là chuyện lớn, không cần phải cái gì cũng phải thông báo thiên hạ.

Cố ảnh đế có paparazzi liền cảm thấy bản thân cái gì cũng không thiếu, cảm thấy mỹ mãn mà đem người bọc thành một đoàn, ôn thanh hống cậu tiếp tục ngủ, chính mình lại cũng không vội mà nhúc nhích, lười biếng thả lỏng thân thể, nhắm mắt lại tựa lưng vào ghế ngồi.

Hai người đều mệt không ít, Cố Khê nguyên bản chỉ nghĩ ngủ một lát, một giấc ngủ dậy mới phát giác trong xe gần như đã tối đen.

Paparazzi còn ngoan ngoãn ngủ ở trong ngực, mái tóc mềm mại nhẹ nhàng cọ cằm y, hô hấp đều đều phập phồng, dòng khí thanh nhuận xẹt qua hai nút cổ áo y mở ra, lặng lẽ chui vào bên trong áo.

Cố Khê cúi đầu nhìn cậu, bên môi nhẹ nhàng cọ qua tóc cậu, giơ tay nhẹ nhàng giúp cậu đẩy ra chút tóc ngắn nhỏ vụn.

Kéo màn che ra, bên ngoài đã tối đen, một giấc này nói ít cũng ngủ hai tiếng. Cố Khê biết chính mình hiện tại nên nhìn xem trên mạng lại nháo thành bộ dáng gì, rồi lại không nhịn được chuyển tầm mắt, chỉ là cúi đầu đem ánh mắt dừng ở thụy nhan dường như không hề phòng bị của Lục Khinh Chu, tim đập càng nhanh.

Dựa theo phần lớn bộ phận kịch bản tới nói, hiện tại hẳn là thời điểm hơn trộm.

Cố Khê lấy lòng bàn tay nhẹ nhàng chạm chạm gương mặt cậu, trong lòng ấm áp trướng lên, đυ.ng một trận thấy cậu không tỉnh, mới lặng lẽ cúi đầu xuống, nín thở tới gần.

Màn hình điện thoại bỗng nhiên sáng lên, ong động đất vang.

Lục Khinh Chu bị từ giấc ngủ quá mức thoải mái bừng tỉnh, giơ tay xoa xoa đôi mắt, nhìn thần sắc Cố Khê ở dưới ánh sáng điện thoại ẩn ẩn có chút nghiến răng nghiến lợi, không khỏi sinh ra lo lắng: “Làm sao vậy?”

“Không có gì……”

Dựa theo đại bộ phận kịch bản, thời điểm hôn trộm luôn sẽ bị đánh gãy.

Thực bình thường.

Cố ảnh đế bị cắt ngang hít sâu mấy hơi thở an ủi chính mình, vẫn như cũ đem người ôm trong cánh tay, lấy điện thoại qua, cư nhiên là đống bài viết về tin tức hot.

Loại thời điểm này y một chút cũng không muốn nhìn xem là tin nóng gì. Cố Khê tùy tay đang muốn bỏ xuống, lại bị Lục Khinh Chu cầm cổ tay, giơ tay nhấn vào.

Bàn tay mát lạnh dán ở cổ tay, Cố Khê lại nghĩ tới lúc bị cảm nắng đối phương giúp chính mình xoa rượu, vành tai giấu trong bóng tối đỏ hồng, không buông hai tay trong lòng ngực paparazzi ôm chặt trong lòng, thẳng thắn giao điện thoại ra ngoài.

Lục Khinh Chu chớp chớp mắt ngẩng đầu nhìn y, trong mắt phiếm một chút ý cười, click mở bài viết kia.

Là lời thanh minh của đoàn phim《Trụy Lạc》nhằm vào ảnh chụp hôm nay bị cho hấp thụ ánh sáng.

Tầm mắt của Cố Khê vẫn như cũ dừng ở trên người cậu, còn đang tự hỏi thời điểm tư thế cùng nơi hạ cánh. Bị Lục Khinh Chu kéo kéo ống tay áo, mới rốt cuộc không tình nguyện mà chuyển ánh mắt, cùng cậu xem lời thanh minh mới đăng lên kia.

Buổi sáng không có ô che nắng, là bởi vì phần diễn của y vốn dĩ ở buổi chiều, hôm nay tới sớm, trước tiên đến xem phim trường. Phần diễn buổi chiều đều là của y, những người khác liền đi về trước, cho nên phim trường mới có vẻ trống vắng đến quá phận, căn bản không có chuyện diễn viên nén giận bỏ diễn.

Kiểu giải thích theo kịch bản này, cơ bản không có người chịu tin, nhưng dựa theo lệ thường, chỉ cần có thể làm những fans đó có cái cớ lừa mình dối người, cũng liền tính là vạn sự đại cát chấm dứt nguy cơ bên ngoài.

Cố Khê sớm đoán được mọi chuyện sẽ là như vậy, ngược lại cũng không để ý lắm, tùy ý lướt xuống, không khỏi hơi hơi nhướng mày.

Lý Nhân Dịch đúng là không có hứa suông, bên dưới lời thanh minh, lần đầu tiên đoàn phim không hề giữ lại mà khen ngợi tinh thần chuyên nghiệp của Cố ảnh đế, thậm chí còn đem một bức hình y quay phim bị cảm nắng rõ ràng mà đăng tải ở dưới cùng.

Thời cơ của bức hình vừa lúc, là thời điểm thể lực y chống đỡ hết nổi ngã xuống. Tuy rằng hình ảnh có chút mơ hồ, nhưng góc độ vừa vặn, Cố Khê vẫn như cũ liếc mắt một cái liền nhận ra thân ảnh đỡ lấy chính mình kia.

Lục Khinh Chu dựa vào trong cánh tay y, nhanh chóng bỏ hình thức chuyên nghiệp, từ đầu tới đuôi xem xét toàn bộ nội dung thông cáo.

Cố Khê dịch dịch cánh tay, nhìn cặp hắc đồng chuyên chú ôn nhuận, chớp mắt liền xuất thần, đáy mắt lộ ra nhu hòa ý cười, ấn tượng đối với Lý Nhân Dịch không dấu vết mà tốt hơn một chút.

Bốn bỏ năm lên*, y cùng paparazzi của y cũng cùng được lên tin hot.

*Thành ngữ làm tròn số..

Tác giả có lời muốn nói: Cố · siêu sẽ liêu** · tuyệt đối không sợ · tin tưởng chính mình · ảnh đế: Bốn bỏ năm lên, ta cảm thấy chúng ta đã xuất quỹ(come out). _(┐〃w〃)_

Hệ thống: (つдq)

# Cố đại móng heo thật soái #

# Đau lòng Cố móng heo, Cố móng heo thật chuyên nghiệp #

# Cố móng heo ăn ta một đao #

**Siêu sẽ liêu(超会撩): không giải thích được bạn nào biết chỉ mình nha.