Ta Đã Bảo Hộ Cái Pháo Hôi Này!

Chương 41

Thừa dịp vẫn còn dị năng, hai người dừng lại ở thế giới này ba năm, mới ở dưới sự điều động của tổng bộ thông qua tế đàn, về tới chủ thế giới.

Hệ thống ngồi lột tỏi từ đầu đến cuối, sau khi cố đình chuyển hóa thành trạng thái con người, đều bị Lục Đăng thuận tay lấy ngăm tỏi giấm đường. Hai người ăn không hết, lại hướng người trong nhà tặng mấy bình, giá chữ thập cũng bị lấy về cùng, treo ở trên tường trở thành vật trang trí.

Hệ thống luyến tiếc, cầm vở nhỏ khụt khịt ghi sổ. Lục Đăng bất đắc dĩ cười cười, lại cho nó mấy cái bao lì xì, giấu không nói cho nó, giơ tay click mở bảng lựa chọn thế giới mới.

Đây là một thế giới lấy chuyện xưa của giới giải trí làm chủ tuyến.

Cốt truyện thuần túy là thăng cấp lưu, vai chính Sở Hằng là thiếu đông gia công ty giải trí Thịnh Tinh, từ nhỏ được người trong nhà bảo hộ đến kín không kẽ hở, lại trời xui đất khiến bị người tìm kiếm ngôi sao đào vào giới giải trí.

Ở dưới sự bao phủ của hào quang nhân vật chính, Sở Hằng một đường thuận lợi, kỹ thuật diễn tự thân hắn cũng đang không ngừng được rèn luyện, rốt cuộc trước kỳ hạn của gia đình đặt ra leo đến đỉnh, thành công bắt được giải thưởng tối cao của giới nghệ sĩ.

Pháo hôi cần cậu cứu vớt tên Cố Khê, cùng so sánh với nhân vật chính, không thể nghi ngờ là một pháo hôi đủ tiêu chuẩn—— xuất đạo khi còn là thiếu niên, được cử đi học chính quy, kỹ thuật diễn vượt qua tôi luyện, một đường bằng phẳng mà lên làm ảnh đế. Lại bởi vì phất lên quá nhanh chắn đường người khác, khi đang nổi tiếng nhất lại hãm sâu trong tai tiếng, bị internet che trời lấp đất mạnh mẽ hắt nước bẩn đến thương tích đầy mình, ở một lần tránh né paparazzi đuổi theo xe xảy ra tai nạn xe cộ, thương thế quá nặng, cứu trị không có hiệu quả ngoài ý muốn bỏ mình.

Thời điểm Cố Khê xảy ra tai nạn xe cộ, trong tay có một bộ 《 Lữ Đồ 》 sớm đã bàn tốt đang muốn bắt đầu quay, bởi vì trận sự cố này, nhân vật này cũng ngoài ý muốn bị bỏ trống.

《Lữ đồ》 là bộ phim đại chế tác điện ảnh, nhân vật của Cố Khê là một nam phụ cực xuất sắc, chỉ cần diễn không đến mức quá tệ, mặc cho ai cũng có thể một lần là nổi tiếng. Người hại y nguyên bản cũng là vì nhân vật này, lại vẫn như cũ không thắng nổi hào quang đang gia tăng của nhân vật chính. Sau khi Cố Khê tai nạn xe cộ bỏ mình, nhân vật này mấy phen thay đổi, cư nhiên dừng ở trên đầu nhân vật chính mới xuất đạo không lâu, cũng thành bước đệm kiên cố nhất trong con đường lên đến đỉnh cao của nhân vật chính.

Hệ thống đi vào cốt truyện, lo lắng đề phòng nhắc nhở: “Ký chủ, đây là đầu mối sảng điểm cấp A, chúng ta không thể lại đoạt đi, bằng không nhân vật chính liền không có đất diễn”

“Hảo, chúng ta không đoạt.”

Lục Đăng cứng họng cười cười, nhẹ giọng trấn an, tầm mắt dừng ở trên mấy câu kết cục kia nhìn sơ qua: “Thương thành có loại kỹ năng tương tự lái xe không?”

Thời điểm cậu tiếp nhiệm vụ còn chưa có đầy hai mươi tuổi, không thể điều khiển xe huyền phù, liền vẫn luôn không có ý định luyện tập qua. Hiện tại luân hồi qua mấy thế giới, tuổi cũng đã đủ, chi bằng tranh thủ học luôn bây giờ.

Hệ thống lập tức tỉnh lại: “Có! Kỹ năng lão tài xế chỉ cần 9999 điểm kinh nghiệm, hệ thống như chúng ta có thể được chiết khấu thêm vào 8 %, ký chủ muốn mua sao!”

Tuy rằng tên có chút kỳ quái, nhưng đối với một kỹ năng thông dụng không cần luyện tập cũng có thể nắm giữ, giá cả cũng không tính là quá đắt. Lục Đăng gật gật đầu, nhanh nhanh đem điểm kinh nghiệm chuyển cho hệ thống, lúc này bảng chọn lựa thân phận nhân vật nổi lên.

Đã có nhân vật không thể chiếm dụng, bên người Cố Khê có trợ lý cùng người đại diện, chỉ có thể tìm lối tắt. Tuy rằng đã rèn luyện qua mấy thế giới, nhunge Lục Đăng lại vẫn như cũ không quen việc đối mặt với đám đông, trầm ngâm một lát, vẫn là lựa chọn thân phận tốt nhất còn lại, giơ tay nhấn lên.

Quang mang chợt lóe, sao trời mênh mang lần thứ hai xuất hiện.

————————

Đêm hè mát lạnh, ánh trăng thoải mái thanh tân.

Lục Đăng mang khẩu trang ngồi xổm sau đám cây cối, trên mũi đeo một cặp kính gọng vàng tinh tế, cần cổ đeo một cái camera, được bộ đồ bằng da che chở kín kẽ.

Camera là thế giới trước khi Cố Đình dạy cậu nhϊếp ảnh đưa cho cậu, kiểu dáng mô phỏng thời trung cổ, vừa lúc cùng tuyến thời gian của thế giới này phù hợp, liền cùng mang theo đến đây. Trừ bỏ tính năng được thêm vào tốt hơn chút, ngoại hình chỉ nhìn một cách lướt qua cũng không tính chói mắt.

“Ký chủ, thân phận của chúng ta hiện tại là paparazzi, chỉ cần chụp lén ảnh chụp là xong việc”

Hệ thống cẩn trọng phát ra sóng siêu âm giúp cậu xua muỗi, thử mở miệng nhắc nhở. Lục Đăng lại chỉ là kéo thấp vành nón, đem túi đã sắp xếp tốt đặt ở trên mặt đường, kiên nhẫn đáp lại: “Ta biết.”

Chủ hệ thống sẽ thay cậu quyết định thời gian xuất hiện, đại khái là vì để không xuất hiện quá nhiều ảnh hưởng đối với cốt truyện, thời điểm cậu đi vào thế giới này, phong ba bên người Cố Khê đã bắt đầu xuất hiện manh mối.

Bọn họ đang ở trên con đường khi Cố Khê về nhà nhất định phải đi qua, dựa theo cốt truyện, xe Cố Khê không quá năm phút đồng hồ liền sẽ chạy qua. Chờ y xuống xe đi đến cửa nhà, sẽ có người đã trước mai phục tốt đi lên chặn y, ở cửa nhà y khóc lớn, diễn một tiết mục bội tình bạc nghĩa tầm thường.

Dưới sự lôi kéo dây dưa, ảnh chụp bị truyền lên trên mạng, nói như thế nào thì là một chuyện khác.

Một kiện nước bẩn tự nhiên áp không được thực lực tự thân của ảnh đế, nhưng lúc này Cố Khê đã tai tiếng quấn thân, như là “Khi dễ người mới”, “Chơi đại bài”, “Vắng vẻ fans”, “Sinh hoạt cá nhân hỗn loạn” nước bẩn linh tinh lục tục bị hất lên, cố tình công ty cũng thu tới tiền của người ta, chỉ mang tính tượng trưng phát mấy cái thông báo khiển trách, cư nhiên liền thật sự chẳng quan tâm.

Cho dù có fans nỗ lực duy trì, tin tức này đó giả đến thái quá che trời lấp đất, vẫn là nhanh chóng làm mất sự yêu thích mà Cố Khê tích cóp qua một bộ tiếp một bộ phim.

Hệ thống có thể lục soát được di động, theo lý chỉ cần phát qua đi mấy cái tin nhắn cảnh báo cũng liền đủ. Nhưng Cố Khê lại đại khái là mở ra chế độ chặn dãy số lạ, tin nhắn tuy rằng đã gửi qua, lại chậm chạp không có thu được câu trả lời.

Lục Đăng giải quyết vấn đề lưu loát, lại không am hiểu nước đi trong giới giải trí, đối mặt cục diện như vậy, vẫn là theo bản năng lựa chọn phương thức chính mình am hiểu nhất.

Biệt thự của Cố Khê vị trí khá hẻo lánh, cũng bởi vậy bảo an cũng không có quá nghiêm khắc, đường vùng ngoại ô bình thản rộng lớn, bóng đêm yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy từng trận tiếng côn trùng kêu vang.

Nhìn ký chủ tính toán chặn xe, hệ thống một đường quan sát, lại vẫn như cũ lâm vào lo lắng sốt ruột khó có thể khống chế.

Bóng đêm càng ngày càng dày.

*

Ánh đèn chiếu rọi tình hình giao thông vắng vẻ, Cố Khê xoa xoa ấn đường phát đau, mở cửa sổ xe ra, để cho một chút không khí mới mẻ tiến vào.

Con đường này thực hẻo lánh, lại đi một mình, cơ hồ sẽ không có bất cứ chiếc xe nào khác chạy qua. Cứ như vậy chậm rãi đi, đại khái cũng có thể từ từ về tới nhà.

Ở thời điểm chính y cũng chưa kịp phát hiện, tin nóng như bới móc diễn xuất ở phim trường, chèn ép tân nhân, ác ý nâng thù lao đóng phim cư nhiên liền có như có mắt có mũi mà bị truyền ra ngoài.

Đạo diễn cùng nhà làm phim cùng nhau xin lỗi bồi tội, lần nữa bảo đảm sẽ tra rõ nơi phát ra lời đồn, mấy bộ phim mới nguyên bản sắp bàn xong, lại trong một đêm đều nửa che nửa lộ nói hàm hồ lý do thoái thác.

Di động vang như động đất, Cố Khê không tính toán để ý tới, nhìn lướt qua thông báo nhắc nhở, tùy tay ném ở ghế phó lái.

Nước bẩn này đó đều là lấy tới cấp người ngoài vòng giải trí xem náo nhiệt, y nhận diễn không ít, theo lý hợp tác xong trong lòng đều nên hiểu rõ, không nên chỉ bị mấy cái tai tiếng nháo thành tình trạng này.

Y mấy năm nay một lòng diễn xuất, lại không phải làm kẻ ngốc chẳng hay biết gì. Nhìn ra sự tình không đúng, lôi kéo đạo diễn quen biết ăn bữa cơm, đối phương ấp a ấp úng bị y dụ ra chút ít, mới biết được chuyện dòi tăng cao thù lao đóng phim cư nhiên không phải bắt bóng bắt gió, thật đúng là việc mà người đại diện của bản thân trộm làm ra.

Công ty cố ý phái cho y người đại diện kim bài, mấy năm nay công việc kéo đến một đường thấp xuống, nắm tay duỗi đến thế này thật ra cũng đủ lưu loát.

Cố Khê không tính toán giữ mặt mũi gì đương trường đem cái vị gọi là người đại diện kim bài kia của công ty thỉnh về nhà, thuận tiện cũng đem cái vị trợ lý khiêm biểu đệ của hắn kia khách khách khí khí tặng đi ra ngoài. Đảo mắt Cố ảnh đế liền tài xế cũng không lưu, chính mình lái xe lên đường, chỉ tính toán về nhà hảo hảo ngủ một giấc.

Di động vang lên một hồi liền dừng lại, rồi lại bám riết không tha mà lần thứ hai chấn vang.

Cố Khê châm điếu thuốc, chuyên tâm mà lái xe, thuận tay chạm vào di động tính toán tắt máy, vô tình nhìn lướt qua, số điện thoại gọi đến là một dãy số lạ.

Thời điểm thiếu niên không hiểu chuyện ký vào hợp đồng bán mình, giờ tính toán giải ước, cũng là chuyện sắp làm được. Cố Khê nhíu nhíu mày, nhìn dòng chữ tổng tài giải trí Dực Khôn hiện lên, đầu ngón dừng trong chớp mắt, vẫn là ấn xuống nghe.

“Cố Khê, ngươi xem chuyện hôm nay——”

Âm thah trong điện thoại lộ ra chút hòa hoãn thỏa hiệp, cố ý tạm dừng một hồi, thấy y không nói, đành phải tiếp tục nói tiếp.

“Chuyện này là Mao Xuyên làm việc sai lầm, không nên không thông báo cho ngươi, liền tự mình sửa đổi thù lao đóng phim của ngươi. Nhưng đây cũng là công ty tổng hợp suy xét, ngươi hiện tại là ảnh đế, không thể phim nhị lưu tam lưu gì cũng tiếp……”

“Nói như vậy ——”

Cố Khê dương dương đỉnh mày, mở miệng vẫn như cũ bằng phẳng: “Giúp ta tăng thù lao, công ty nguyên lai cũng biết đến.”

Nhận thấy được ngữ khí y không đúng, tiếng nói trong điện thoại ngẩn ra, cuống quít giải thích: “Cố Khê, loại sự tình này ở trong các công ty đều thực thường thấy, chúng ta lần sau nhất định thông báo cho ngươi —— ngươi hiện tại đem người đại diện cùng trợ lý đều đuổi trở về, ai tới chiếu cố sinh hoạt của ngươi, ai giúp ngươi chạy việc ở phim trường? Ngươi đã không còn nhỏ, không cần hành động theo cảm tình……”

“Ta chính mình có thể chiếu cố bản thân, không cần tới hai người đem ta dưỡng béo, sau đó định giá bán kiếm tiền.”

Cố Khê cười cười, đoạn búng tay hất khói bụi, tiếng nói lộ ra hàn ý rõ ràng: “Hợp đồng của ta còn có nửa năm, lưu lại một chút mặt mũi, ngày sau còn gặp nhau. Phương tổng, về sau chuyện của ta liền trước không cần phiền toái ngài.”

“Cố Khê!”

Âm thanh trong điện thoại hiển nhiên bị thái độ của y làm tức giận đến buồn bực, đề cao thanh âm rống lên một câu, ngữ khí đảo mắt nghiêm khắc lên: “Ngươi đừng tưởng rằng ngươi hiện tại tay to, là có thể muốn làm gì thì làm! Công ty một tay đem ngươi nâng lên tới, ngươi liền hồi báo như vậy……”

Nghe trong điện thoại như cũ vẫn quát lớn, Cố Khê không thú vị mà kéo kéo khóe môi, đem điếu thuốc hút một nửa vo tắt.

Y mười lăm tuổi xuất đạo, liền luôn ở giải trí Dực Khôn, đến bây giờ đã lập tức muốn gần được 15 năm. Giải trí Dực Khôn xem y như cây rụng tiền, khi việc học của y bận rộn luôn bắt y chạy chương trình, dùng y nâng một đám lại một đám hậu bối, y có thể nhịn xuống, nhưng vẫn không thể tích cóp chút tình cảm nào.

Lúc này đây nước bẩn về y che trời lấp đất, không thể nghi ngờ là có người âm thầm làm khó dễ. Công ty không hỗ trợ còn chưa tính, còn muốn ở phía sau y dẫm một chân, đem giá trị còn thừa bức sạch sẽ, y cũng chỉ là giành lấy cơ hội đem lời nói ra trước.

“…… Nếu không phải trước đây công ty thay ngươi đem nhân vật kia đoạt lấy, ngươi cho rằng ngươi hiện tại là cái gì? Liền tính ném ra bên ngoài, cũng sẽ không có người muốn!”

Tiếng mắng nhiếc trong điện thoại còn thao thao bất tuyệt, đã nói lý lịch của y năm 21 tuổi. Cố Khê gõ gõ tay lái, đang suy nghĩ cứ như vậy treo điện thoại có phải quá mức thất lễ hay không, bỗng nhiên sàn xe như cán phải thứ gì, bang lên một tiếng giòn vang.

Cố Khê phanh lại, từ cửa sổ xe nhìn nhìn xuống phía dưới, không nhìn ra manh mối gì, cầm di động mở cửa xuống xe.

Mới dẫm một chân xuống đất, một đạo hắc ảnh bỗng nhiên nghênh diện nhảy tới.

Trong lòng chớp mắt một cái hiện lên suy đoán giựt tiền báo thù, Cố Khê theo bản năng giơ tay chắn lại, người tới lại chiêu thức dứt khoát xa so với chiêu thức y đóng phim luyện ra, nắm lấy cánh tay y nhấn một cái, đã đem y khóa chặt chẽ ở trên cửa xe.

Giữa lúc đó, di động rời tay rơi xuống, rớt trên mặt đất. Màn hình đảo mắt tắt, cũng không biết cuộc trò chuyện có phải đã bị tắt hay không.

Trái phải cũng đánh không lại, chi bằng nhìn xem chính mình đến tột cùng là thật sự bất giác chọc phải người nào, vẫn là xác thật năm nay mệnh phạm Thái Tuế.

Cố Khê thẳng thắn buông lỏng lực đạo, hơi nhướng mày, nhìn về phía vị khách không mời mà đến trước mặt.

Gió thổi mây di chuyển, ánh trăng một lần nữa trút xuống dưới.

Không biết có phải tại ánh trăng mát mẻ hay không, cư nhiên làm cho bọn cướp đặc biệt thanh tú. Tuy rằng bị khẩu trang che hơn phân nửa khuôn mặt, lại đeo mắt kính, nhưng vẫn như cũ có thể nhìn ra được cặp mắt đen thanh thấu trong trẻo kia, lông mi dày nhỏ dài lông mày thanh tú, đôi mắt to tròn, trong nét thanh niên lại xen vào một chút thiếu niên.

Cặp mắt sau mắt kính kia hơi hơi trợn to, hiện ra một chút ngoài ý muốn, từ trên mặt y thu hồi, nhìn nhìn xung quanh ấn y vào trong xe.

Đối phương hướng trong xe nhìn xong tư thế liền hoàn toàn thả lỏng, chính mình so với cậu cao hơn nửa cái đầu, chỉ cần nắm lấy cơ hội tăng thêm chút phản kích, là có thể đem người đánh ngã xuống đất, nhân cơ hội lên xe thoát thân.

Ở trong lòng diễn luyện một lần cảnh đấu trường uy phong lẫm lẫm, Cố ảnh đế lười nhác nhích về phía sau, giơ tay tiếp được thân thể đã lộ ra hơn phân nửa của vị khách không mời mà đến, đè lên trên lưng cậu nửa nói giỡn mà vỗ vỗ: “Đừng nhìn, trả lời ta một chút—— muốn giựt tiền sao?”

Dù sao đều đã bị hất nước bẩn đến không sai biệt lắm, thay vì bị hất nước bẩn chạy trốn khỏi đám đông, còn không bằng đêm khuya bị cướp.

Cố Khê thuận theo mà tự mình an ủi, đang muốn tính tính xem trên người mình mang theo bao nhiêu tiền, tên cướp trước mặt lại đứng thẳng người lên, một lần nữa dời ánh mắt trở lại trên mặt y, lắc lắc đầu.

Không giựt tiền, lại không giống như là trả thù.

Cố Khê như suy tư gì mà dời tầm mắt xuống, nhận ra đồ vật cứng cứng vừa rồi cộm ở trên ngực, đầu mày hơi nhướng, khó được trầm ngâm.

Thứ này y nhìn ra.

Mang theo thứ này bên người, y thông thường cũng phần lớn nhìn ra.

Nhưng mang theo loại đồ vật này tới, mai phục trên đường về nhà mình, người đem y ấn trên cửa xe ý đồ đánh cướp, y vẫn là lần đầu gặp.

Đang trầm ngâm, vị khách không mời mà đến thân phận không rõ trước mặt đã chủ động đem y buông ra. Tháo xuống một nửa khẩu trang, ngửa đầu đối diện tầm mắt của y, mặt mày hoà thuận vui vẻ cong lên, tiếng nói thanh nhuận ôn nhuận.

“Cướp ngươi.”

……

Đối diện cặp mắt đen phảng phất quang mang hoàn toàn nghiêm túc trịnh trọng kia, ngực vị Cố ảnh đế độc thân gần ba mươi năm bỗng nhiên nhảy dựng.

Tên cướp võ trang hạng nặng đứng tại chỗ, cần cổ vác camera, an an tĩnh tĩnh nhìn y mỉm cười.

Ánh trăng trong vắt, dừng ở đáy mắt trong trẻo, lông mày ôn tú đẹp mắt như mực như họa như được phác hoạ. Cố Khê theo bản năng giơ tay lên, đầu ngón tay xuyên qua sợi tóc, dừng lại trên vành tai, đem cái khẩu trang kia hoàn toàn gỡ xuống.

Thuận tiện đem cái suy đoán có liên quan tới cướp sắc kia khó khăn lắm nuốt trở về trong bụng.

Tác giả có lời muốn nói: Cố ảnh đế: Này nha nha nha Σ(` 艸’;)

# paparazzi hiện đại #

# có tiền đồ #