Ta Đã Bảo Hộ Cái Pháo Hôi Này!

Chương 37:

Chỉ cậu mới có thể giúp được y.

Lục Đăng đang phát sầu, nghe vậy ánh mắt bỗng nhiên hơi sáng lên, gật gật đầu, tay trái click mở màn hình.

Đau đớn trên cổ tay phải tuy rằng đã rút đi, nhưng toàn bộ cánh tay cậu lại vẫn như cũ không dùng lực được, còn không tự giác hơi hơi phát ra run. Cố Đình cầm tay giúp cậu, chậm rãi đem lực lượng xuyên qua lòng bàn tay truyền vào cổ tay cậu, đáy mắt lặng yên lóe qua huyết sắc.

Y vốn còn tưởng rằng, đãi ngộ bên trong đặc cần cục ít nhất là sẽ không quá tồi.

Lục Hoài Diệp năng lượng cường hãn, nhưng rốt cuộc cũng không phải dị năng có tính công kích, lại còn là hệ thiên nhiên sẽ bị hệ hỏa khắc chế, bằng không cũng sẽ không rõ ràng là thân mang thánh ngân, còn bị phái ra ngoài làm loại chuyện nằm vùng này.

Hiện tại xem ra, thái độ của đặc cần cục đối đãi với cấp dưới là sử dụng biện pháp để khống chế, thật đúng là ngang ngược đến khiến người ta không sinh ra nổi nửa điểm hảo cảm.

“…… Sẽ như thế nào?”

Thấy y cũng đồng dạng trầm ngâm không nói, nhớ tới đối phương khi cắn người cũng sẽ không nghĩ đến chuyện dự trữ, Lục Đăng không khỏi thầm sinh ra lo lắng.

Ẩn ý niệm xuống đáy lòng, Cố Đình mở ra màn hình ảo, nhanh chóng nhìn lướt qua một lần, bất giác cứng họng: “Các ngươi cũng thi cái này?”

“Xem như kiểm tra năng lực công tác, bắt buộc phải đạt tiêu chuẩn mới được.”

Lục Đăng gật gật đầu, lật lật suốt ba trang có chủ đề quan hệ tập tính và truyền thừa của huyết tộc, lo lắng ngẩng đầu: “Ta chỉ nhìn thấy quy tắc một, mấy trang sau còn chưa kịp xem……”

Vốn dĩ thời gian thi là sáng nay, nhưng cậu đã vô ý ngủ quên, cũng không có chú ý thông báo thời gian thi lại. Đề thi hiện tại cũng đã phát tới tay, lại có hạn chế về thời gian, lại lật sách cũng đã không còn kịp rồi.

“Không sao cả, ta giúp cậu trả lời.”

Cố Đình khẽ cười lên, đơn giản đem cả người cậu ôm vào trong lòng ngực, cầm tay phải cậu đưa tới lòng bàn tay trái của mình, giơ tay đem màn hình chuyển thành chế độ giấy, đặt trên mặt bàn ở bên cạnh giường.

Tuy rằng không hay cắn người, nhưng đề cập chuyện liên quan đến lý thuyết, truyền thừa của ba đời huyết tộc y nhận được thập phần hoàn chỉnh, mấy đề mục này thậm chí đều là từ kho đề lúc trước y cung cấp mà ra.

Chỉ là hỗ trợ làm một bài thi, cũng không cần quá đem thái độ đặc cần cục để ở trong lòng.

Thần sắc y rất chắc chắn, trong mắt Lục Đăng cũng lộ ra chút mong đợi, đang muốn đem bút giao qua, trong đầu bỗng nhiên truyền đến âm thanh máu móc vô cùng đau đớn: “Ta cũng sẽ làm……”

Lục Đăng bất đắc dĩ cười cười, kiên nhẫn trấn an: “Ta biết, lần sau để ngươi làm.”

Tối hôm qua sợ kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến hệ thống, Lục Đăng cố ý mở lá chắn, giờ ngọ vào thời điểm cậu tỉnh lại cũng không tìm thấy bóng dáng của hệ thống , chỉ có thấy những số liệu vụn vặt đầy đất. Suy đoán đại khái là hệ thống trộm đi ra ngoài chơi, cũng liền không đi tìm, không nghĩ tới nó lại trở về nhanh như vậy.

Thật vất vả đem chính mình từ những số liệu nằm đầy đất phục hồi trở về, cư nhiên ngay cả tư cách thi dùm cũng không còn.

Ký chủ đều đã là người nhà người khác, hệ thống hít mũi khụt khịt nghẹn ngùi trở về phòng tối, không bao lâu liền truyền đến tiếng gió soàn soạt khi ma sát thánh giá.

Lục Đăng bất đắc dĩ mà nhướng nhướng khóe môi, thử giật giật tay phải, thân thể bị Cố Đình ôm lấy , càng vùi sâu trong lòng ngực y: “Mệt mỏi liền nghỉ một lát đi, ta bảo đảm trả lời đúng hết.”

Hệ liệt《 Quy định của huyết tộc 》 chính là sách giáo khoa do thuần huyết tổ tiên tham khảo truyền thừa biên soạn ra từ những gì tinh hoa nhất, hiện tại dùng để đáp đề đương nhiên thuận buồm xuôi gió. Y viết vô cùng nhanh, chỉ trong thời gian nói mấy câu , đã lấp đầy hơn phân nửa mặt đầu tiên của bài thi.

Cổ tay đã không còn đau, Lục Đăng bị y ấn vào trong ngực, ngẩng đầu nhìn sườn mặt hết sức chuyên chú của đối phương khi làm bài, không dấu vết mà siết chặt cánh tay.

Bây giờ thi lại, thậm chí không màng tới việc có ảnh hưởng gì với thân phận cậu đang ngụy trang hay không, chỉ sợ không chỉ vì cậu ngủ quên bỏ qua bài thi.

Cố Đình không quen đi các loại phương tiện giao thông của nhân loại, càng không thường đi xa nhà, hiện tại bỗng nhiên bước lên du thuyền đi xa, nhất định sẽ khiến cho đặc cần cục chú ý, cái lý do gọi là “Ra ngoài tìm hiểu văn hóa” tuy rằng hợp lý, lại chưa chắc là có thể làm những người đó vừa lòng.

Lấy thái độ của những người cầm quyền trong nội bộ đặc cần cục hiện nay, bọn họ không chỉ không hy vọng huyết tộc có con đường bổ sung năng lượng, thậm chí sẽ âm thầm thúc đẩy khiến cho huyết tộc lực lượng hao hết mà lâm vào cuồng hóa, sau đó lấy “Uy hϊếp nhân loại” đem tất cả đi treo cổ.

Khi đó Cố Đình bị thương, cũng là vì cam chịu cái điều lệ bất thành văn này.

Đặc cần cục là đang cảnh cáo chính mình, nếu thái độ bản thân vẫn như cũ hướng về Cố Đình, không chịu nói ra mục đích chân thật của đối phương, lần thi lại này cho dù đáp đúng hết, chỉ sợ cũng sẽ bị phán không đạt tiêu chuẩn, sau đó nhân cơ hội điều cậu đi, đổi một người giám sát mới qua đây.

Nếu cậu không đoán sai, cái đề thi này được giao lên, muộn nhất là đêm khuya, lệnh cưỡng chế bắt cậu quay về đặc cần cục liền sẽ được hạ xuống, cưỡng chế triệu hồi cậu quay về cục.

Tốc độ giải bài của Cố Đình rất nhanh, ba trang giấy đảo mắt đã làm xong, xác nhận rồi đệ trình lên, nhìn nhân loại trẻ tuổi trong lòng ngực hiển nhiên đang có tâm sự, cúi đầu ở trên trán cậu khẽ hôn xuống.

Lục Đăng lấy lại tinh thần, ngửa đầu hướng khuôn mặt về phía y cười cong cong.

“Vẽ không nên nóng vội?”

Xoa đỉnh mày ôn tú của Lục Hoài Diệp, Cố Đình ôn nhu mở miệng, dán môi dán lên sườn mặt cậu, rơi xuống một chuỗi hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt nước: “Nếu là vẽ không tốt, chúng ta trở về lại vẽ tiếp.”

Ý cười trong trẻo rốt cuộc muộn màng xuất hiện trong cặp mắt đen kia, Lục Hoài Diệp nhẹ cong khóe môi, giơ tay ôm lấy hõm vai y, lắc lắc đầu: “Hình dáng đã phác họa tốt, có thể từ từ vẽ.”

Cố Đình ngóng nhìn cậu một trận, ánh mắt hơi đổi, ôm người lại hôn hôn.

“Vậy liền hảo hảo ngủ một giấc, ngày mai chúng ta còn đi vẽ, ta làm người mẫu cho ngươi, muốn vẽ bao lâu cũng được.”

Nói, y đã ủng Lục Hoài Diệp nằm xuống đi, đem người vững vàng ôm trong ngực, một tay thuần thục mà giúp cậu lột quần áo trên hạ thân.

Hành động như vậy ít nhiều có chút quen thuộc, Lục Đăng chớp chớp mắt, phối hợp mà mặc y cởϊ áσ ngoài của mình, Cố Đình lại không có tiếp tục, chỉ là đem cậu ôm trong ngực, lấy thảm ra bao lấy: “Ngủ đi.”

Tiểu con mồi của y không thoải mái, lại có tâm sự, cần hảo hảo nghỉ ngơi một đêm. Có chuyện gì, chính mình cũng không ngại vào ngày mai tới giải quyết.

Ôm ấp ôn nhu kèm mát lạnh, dọn sạch một tia nóng bức cuối cùng của giữa hè. Lục Đăng ở trong ngực y nhẹ nhàng cọ cọ, giơ cánh tay ôm lên, thỏa thoả mãn mà nhắm hai mắt.

Như vậy cũng tốt.

Hai người ở bên nhau, có thế nào cũng rất tốt.

Đêm hè lặng yên, du thuyền ngắm cảnh lướt qua bầu trời đêm, tinh quang liền lập loè bên cửa sổ. Cố Đình đem cậu ôm lấy, vỗ về cẩn thận từng cái một lên sống lưng, lực lượng thuộc về đêm tối lặng yên dung nhập vào cơ thể, ôn nhu mà bao lấy cậu nhập vào một mảnh say ngủ triền miên.

Cố Đình cúi đầu hôn hôn ấn đường cậu, đầu ngón tay đặt lên sợi tóc mềm mại, tinh tế vuốt ve, để tay lên trán thấp giọng mở miệng: “Nếu như ta mang ngươi đi……”

Y không có nói thêm gì nữa, những lời này cũng chỉ không đầu không đuôi mà dừng lại.

Suy xét đến thân phận của Lục Hoài Diệp, y trước sau đều lưu lại cho đối phương một không gian đủ rộng, ở thời chính mình không canh giữ ở hắn bên người thời điểm, không biết hắn đã đau quá vài lần.

Thân thể ấm áp an tĩnh dựa vào cánh tay y, hơi thở nhỏ nhẹ đều đều, đại khái là đã hoàn toàn ngủ say.

Một lần nữa đem người ôm vào trong lòng ngực, kêu Lục Hoài Diệp hảo hảo gối lên cánh tay mình, Cố Đình khép lại hai mắt, yên lặng đem tinh thần lực thâm nhập vào cảnh trong mơ của cậu.

Trên các loại chuyện này huyết tộc có rất nhiều biện pháp đủ ôn nhu lãng mạn, không cần một hai phải thân thể tương hợp, mới xem như thân cận giao hòa lẫn nhau.

*

Lục Đăng tỉnh lại trong một mảnh sao trời lộng lẫy.

Thân thể vẫn cứ thoải mái khoan khoái, tinh thần lại khó có thể tự khống chế mà vẫn chìm đắm trong dự vị như cũ. Nhìn tổ tiên huyết tộc ăn uống no đủ vừa lòng đi vào giấc ngủ, Lục Đăng cứng họng một lúc lâu, rốt cuộc vẫn là nhịn không được nhếch lên khóe môi, vươn người qua cho y một nụ hô khẽ hàng thật giá thật.

“Ký chủ, mệnh lệnh của đặc cần cục……”

Hệ thống tự giác chặn cameras, chờ đến khi hô hấp cùng nhịp tim của ký chủ đều xuống dần dần bình tĩnh, mới thật cẩn thận lên tiếng nhắc nhở.

Rõ ràng nó cũng âm thầm kiểm tra qua một lần, ba trang bài thi đều đáp đến không có sai lậu, quyết định bài thi lại không đạt tiêu chuẩn đã phát xuống dưới.

Đặc cần cục mệnh lệnh cho Lục Hoài Diệp trong vòng 24 tiếng phải thoát ly nhiệm vụ, lập tức trở về đặc cần cục tiếp nhận xét duyệt, lời nói thì là như vậy, nhưng hiển nhiên là vì muốn mau chóng thẩm vấn ra mục đích chân chính của Cố Đình trong chuyến đi này.

Lục Đăng đồng dạng cũng nhìn thấy mệnh lệnh phát xuống, lại có vẻ phá lệ bình tĩnh, đem quang mang ôn tồn giấu sâu vào đáy mắt, phóng nhẹ động tác đứng dậy: “Ta thấy được.”

Cố Đình đem tinh thần lực thâm nhập vào cảnh trong mơ của cậu, ngược lại bị cậu hạ ám chỉ, giờ phút này đang ngủ đến say nồng, ít nhất phải ba tiếng sau mới có thể tỉnh lại. Thừa dịp một đoạn thời gian này, vào thời điểm cậu có năng lực tự do hành động, nhất định phải thay đối phương dọn sạch nguy hiểm cuối cùng này.

Tuy rằng một lần bởi vì ký chủ bị hoa nhài cấm bãi phân trâu nổ thành đầy đất số liệu, nhưng hệ thống lại chưa từng nghĩ tới thật sự muốn khiến ký chủ cùng mục tiêu tách ra. Nhìn thần sắc đặc biệt bình tĩnh của ký chủ, ngược lại càng thêm lo lắng, một phen dứt bỏ chuyện đang làm đi mài giũa giá chữ thập: “Ký chủ, ta đi đánh đặc cần cục!”

“Hiện tại còn không phải lúc, trước giúp ta tận lực che dấu thông tin, ta phải đi đem tên dị năng giả có khả năng mất khống chế kia tìm ra.”

Hiện tại phản đặc cần cục thì chỉ trở nên gay gắt mâu thuẫn. Lục Đăng đáp lại ở trong đầu, dây leo yên lặng đem cửa sổ mở ra, vọt người nhảy ra, uyển chuyển nhẹ nhàng đến gần như không tiếng động.

Thời hạn 24 tiếng đã rất gần, cậu cũng không tính toán phục tùng mệnh lệnh của đặc cần cục, nhưng người đặc cần cục nếu dám quát mắng cậu như vậy không thể nghi ngờ là nhất định có biện pháp khống chế cậu.

Trước tình huống lâm vào thế bị động, ít nhất cũng phải tận lực đem nguy cơ có khả năng gặp phải loại bỏ mới được.

Bóng đêm yên tĩnh, hành khách đều đã đi vào giấc ngủ, trên thuyền an tĩnh đến mức lặng yên không một tiếng động.

Trên chiếc du thuyền ngắm cảnh này có hơn ba trăm hành khách, hơn nữa tính cả nhân viên phục vụ nguyên bản trên thuyền, đại khái có năm trăm người. Thô sơ giản lược tra xét không có kết quả, chỉ có thể từng cái tay động bài trừ.

Không phải.

Cũng không phải.

Lục Đăng xuyên qua mỗi khoang phòng, lợi dụng dây leo làm hệ thống để có được cự ly tầm nhìn rõ ràng nhất, xem xét từng phòng một, lại hoàn toàn không tìm nổi một người có các điểm tương đồng với tên dị năng giả kia.

Hệ thống có chút sốt ruột, số liệu lưu vào đã đạt cực hạn, tốc độ so sánh càng lúc càng nhanh.

Đối lập công tác buồn tẻ không thu hoạch được gì, tốc độ của Lục Đăng vẫn trước sau vững vàng, phòng này không phải, liền đổi sang một phòng khác, tựa hồ vĩnh viễn cũng không nảy sinh cảm xúc nôn nóng cấp bách.

“Ký chủ……”

So sánh gần trăm căn phòng, cũng không có phát hiện mục tiêu, hệ thống rốt cuộc nhịn không được, âm thanh máy móc chần chờ vang lên.

Nhận thấy được hệ thống số liệu lưu đã không chịu khống chế mà thả chậm, Lục Đăng dừng lại bước chân, đỡ mép thuyền ngồi xuống, không tự giác mà giơ tay phủ lên cổ tay phải.

Tác dụng phụ của lá chắn, nơi cổ tay đang chịu đau đớn như bị hỏa thiêu, dù cậu đã dùng thuốc giảm đau, nhưng hiệu quả cực nhỏ, chỉ có thể chọn lựa vài cọng thứ đằng có chứa hiệu quả gây tê hiệu quả gắt gao quấn lên chỗ đau, ít nhiều giảm bớt chút đau đớn.

Hệ thống kiểm kê đồ tồn trong kho, bỗng nhiên hô lên: “Ký chủ! Thuốc giảm đau –”

“Không quan trọng, trước đem vết thương rửa sạch, ta nghỉ ngơi một chút.”

Lục Đăng nhẹ giọng trấn an, dựa vào mép thuyền hơi ngẩng đầu lên, mái tóc ướt sũng mồ hồ lạnh bị gió đêm thổi qua, ngực hơi phập phồng.

So sánh với những đau đớn cậu đã từng trải qua, cơn đau trên cổ tay kỳ thật không đáng giá nhắc tới, chỉ là gần đây bị dung túng đến thả lỏng quá mức, cư nhiên sẽ cả điểm đau nhỏ này cũng không chịu được.

Thuyền huyền phù cách bầu trời đêm rất gần, gần đến mức ánh sao phảng phất như lập loè ngay đáy mắt.

Ánh sao nhỏ vụn điểm xuyết trên bầu trời đêm xanh thẫm, vầng sáng bị mồ hôi khiến cho có chút mơ hồ mông lung. Lục Đăng vuốt lên mái tóc bị tẩm ướt mồ hôi, nhẹ hút một hơi căng thân đứng lên, tiếp tục đi về hướng căn phòng tiếp theo trên khoang thuyền.

Nơi này không phải trên mặt đất, cũng không có ánh mặt trời.

Lực lượng của cậu có thể cuồn cuộn không ngừng mà tự hấp thu từ trong mặt đất cùng ánh mặt trời, giờ phút này sức lực còn lại đã không nhiều lắm, không thể lại bởi vì đau đớn mà tiêu hao thêm.

Lục Đăng tiếp tục kiểm hơn mười gian phòng, bước chân rốt cuộc hơi loạng choạng, ở trong tiếng hô nôn nóng của hệ thống mà dựng thẳng thân thể, lau đi mồ hôi lạnh ở giữa trán: “Giúp ta ngăn chặn cảm ứng của thân thể.”

Hệ thống có chút do dự, lần đầu tiên không có lập tức chấp hành mệnh lệnh.

Ngăn chặn cảm ứng, kỳ thật chính là trực tiếp ở trong đại não trung tâm đóng lại cảm giác đau đớn cùng xúc giác hít thở, nhưng như vậy cũng sẽ làm cho các cơ quan trên thân thể đồng thời đóng cửa, vô pháp tự phán đoán chính xác tình trạng thân thể của bản thân, rất dễ dàng bị tiêu hao quá mức hoặc bị thương.

Hiện tại đã qua 24 tiếng, người đặc cần cục tùy thời đều có khả năng đem Lục Đăng mạnh mẽ mang đi, ngăn chặn cảm ứng cũng không an toàn.

“Không quan hệ, chỉ một tiếng thôi, sẽ không có việc gì.”

Tay phải Lục Đăng rũ xuống bên người, cánh tay dưới ống tay áo đã không tự giác run rẩy, mồ hôi lạnh theo lông mi rơi xuống, ít nhiều trở ngại tầm mắt cậu.

Cố Đình bị cậu dùng tinh thần lực thôi miên ngủ say, hẳn là phải hai tiếng sau mới có thể tỉnh, bản thân chỉ cần có thể chịu qua một tiếng, là có thể đem các phòng còn lại kiểm tra xong, ở trước khi Cố Đình tỉnh lại, còn kịp chạy trở về.

Hệ thống không lay chuyển được cậu, chỉ có thể đem chắn ngăn cảm ứng mở ra.

Thân thể chợt nhẹ nhàng không ít, Lục Đăng nhẹ thở ra một hơi, bước chân nhanh hơn, tiếp tục sưu tầm nổi lên dư lại khoang.

Ba trăm dư danh hành khách, hai trăm nhiều phòng, từng cái tra xuống dưới, đều không có sưu tầm đến cái kia khả năng sẽ bạo động dị năng giả dấu vết.

Hệ thống nhịn không được suy đoán: “Có thể hay không là bởi vì có sự thay đổi, nên khiến con thuyền kia biến mất?”

Lục Đăng gật gật đầu, trong lòng cũng không khỏi một chút thả lỏng.

Loại khả năng này không thể nghi ngờ là tốt nhất.

Đến bây giờ cả tin tức dị năng giả mất khống chế bạo động cũng không có, nếu không phải do bọn họ ở trên chiếc thuyền này, thì cũng nói lên phạm vi bạo động cũng không lớn, đã bị đặc cần cục đúng lúc giải quyết. Mà một con thuyền ngắm cảnh này của bọn họ, đại khái cũng có thể giải trừ cảnh báo.

Chỉ còn thuyền viên là chưa kiểm tra qua, nhân viên công tác trên thuyền đều nghỉ ngơi gần nhau, so với hành khách càng dễ kiểm tra hơn nhiều.

Lục Đăng lấy ra bản đồ bố trí của thuyền, chuẩn bị đi tìm ký túc xá của thuyền viên, trong đầu lại bỗng nhiên vang lên tiếng cảnh báo.

Thân thể lập tức làm ra phản ứng bản năng, nhanh chóng dịch về phía sau một chút. Ngay tại lúc Lục Đăng vừa đứng vững, kịp tránh đi liền công kích đánh úp lại, dây leo rời tay mà ra, nhìn thấy gương mặt người kia, trong mắt lại bỗng nhiên hiện lên một tia bén nhọn.

Cư nhiên tại loại thời điểm này đυ.ng phải vai chính.

Dựa theo đường đi cốt truyện, nếu chiếc thuyền này đích xác sẽ xảy ra chuyện, vai chính Phương Dật khi đó hẳn là đang ở cách đó không xa ứng đối một cọc chuyện khác đột nhiên phát sinh. Mà vào ban đêm trước một ngày, trên người đối phương hẳn là không có cốt truyện gì phát sinh.

Xem ra là chính mình tự tiện cải biến cốt truyện, liên lụy đối phương suốt đêm tăng ca.

Phương Dật là phái chủ hòa trung kiên của đặc cần cục, vẫn luôn cho rằng giữa các chủng tộc bất đồng không cần phải giương cung bạt kiếm, cũng thay không ít mục tiêu âm thầm mở ra đèn xanh. Ở trong tương lai, hắn một đường lên chức, cuối cùng lên làm cục trưởng đặc cần cục, hoàn toàn thay đổi pháp lệnh đã từng là ngăn cách sâu sắc trong cuộc sống.

Lục Đăng cũng không tính toán làm kẻ thù của vai chính, dây leo lùi về phía sau biến mất, thân hình mới lui, lại bỗng nhiên đau đớn, trên đùi bỗng dưng mất sức lực, không tự chủ được mà nửa quỳ xuống.

Phía sau Phương Dật, chuyên viên ngày đó từng nhìn thấy chậm rãi đi ra, trong tay còn xách theo một cây roi điện.

“Khang Nham!”

Mệnh lệnh của thượng cấp chỉ nói muốn đem thành viên cãi lời mệnh lệnh mang về, chưa nói muốn công kích.

Phương Dật nhăn chặt mi xoay người quát chói tai, Khang Nham lại xách theo súng lại đây, từ trên cao nhìn xuống mà nhìn thân ảnh nửa quỳ trên mặt đất: “Phương tổ trưởng, đây là cấp dưới của ta, ta chỉ là ở đang trừng phạt hành vi cãi lời mệnh lệnh của cậu ta.”

Nếu lần đầu tiên Lục Hoài Diệp ám sát hắn, là vì ngụy trang thành thế hệ con cháu của huyết tộc, cần thiết phải đối chính mình ra tay. Như vậy lần thứ hai khi bị chính mình chất vấn lại cố tình lảng tránh, hơn nữa lúc này đây trước sau kiên trì mục đích Cố Đình đi ra ngoài cũng chỉ là “Ra ngoài sưu tầm phong tục”, cái đặc công này không thể nghi ngờ đã hoàn toàn đứng về phía mục tiêu bị theo dõi.

Bây giờ có lệnh triệu hồi khẩn cấp, Lục Hoài Diệp cư nhiên không chỉ chẳng quan tâm, thậm chí còn chặn thông báo kế tiếp cùng dò xét. Nếu không phải thông qua dị năng truy tung, bọn họ thậm chí còn không định được chuẩn xác vị trí tên đặc công to gan lớn mật này.

Phương Dật còn muốn cản tiếp, Khang Nham đã cố ý lộ ra huân chương của mình, trầm giọng nói: “Đứng không cho phép nhúc nhích, nơi này không có chuyện của ngươi, phục tùng mệnh lệnh!”

Tuy rằng là vai chính, thân phận hiện tại của Phương Dật lại chỉ là tổ trưởng tổ hành động đặc biệt, nhiệm vụ lần này là tới là bảo hộ Khang Nham, không có quyền lợi cãi lời mệnh lệnh của hắn, chỉ phải cắn răng trầm mặc.

Khang Nham đi đến trước mặt Lục Đăng, lấy họng súng nhắc cầm cậu lên, nhìn gương mặt đã dị thường tái nhợt kia: “Ngươi thực thích bị ta chỉa súng vào, có phải hay không?”

Hệ thống đã ở trong đầu đã tức giận đến số hiệu bay loạn xa, không đợi mệnh lệnh của cậu, đã xâm nhập thông tin số liệu của Khang Nham chuẩn bị hành động.

Không có ngăn cản hệ thống, Lục Đăng ngửa đầu đón nhận hắn tầm mắt, tay trái chống dưới đất giật giật, độc đằng có chứa hiệu quả gây tê lặng yên phát triển.

Thấy cậu không hé răng, Khang Nham càng thêm tức giận. Bực bội do liên tiếp bị mạo phạm xông lên, tay giơ cao roi điện, đang muốn đánh xuống, một đạo lực lượng cường hãn làm hắn trong lòng sợ hãi lại chợt buông xuống.

Dư quang thoáng nhìn người vẫn như cũ ôm cánh tay đứng ở một bên, không hề có ý hỗ trợ Phương Dật, trong lòng Khang Nham chợt sinh ra hoảng sợ, đang muốn mở miệng quát lớn, thân thể đã bị hoàn toàn đông lại, chỉ có thể ở trong cổ họng phát ra khí âm rách nát.

Máy thông tin trên cổ tay phát ra một trận âm thanh, hệ thống bỗng nhiên toàn diện báo hỏng, chặt đứt con đường hướng tổng bộ gửi đi tín hiệu cầu cứu của hắn.

Lục Đăng ngẩng đầu, hình bóng quen thuộc đã nhảy xuống, đem cậu bảo vệ trong lòng ngực, mềm nhẹ lau đi mồ hôi mỏng giữa trán, đồng tử ở trong bóng đêm hồng đến cơ hồ khϊếp người.

Cố Đình không nên ở ngay lúc này tỉnh lại.

Đối phương nhất định là mạnh mẽ tránh thoát chính mình hạ ám chỉ, Lục Đăng trong mắt lộ ra lo lắng, giơ tay giúp y ngăn chặn phong ấn trên cổ, phát ra tinh thần lực muốn xem xét, lại bị lực lượng bạo trướng như thủy triều của Cố Đình chợt bao vây đến kín không kẽ hở.

Đêm tối là thời điểm là huyết tộc cường đại nhấ, đã không có phong ấn hạn chế, cho dù chỉ còn lại có ba thành lực lượng, thì không có bất kỳ một ai trên thuyền này có thể trở thành đối thủ của y.

“Lần sau nói cho ta, được không?”

Tầm mắt của Cố Đình căn bản không rơi ở trên người mấy tên đặc cần cục kia, chỉ là cơ hồ đem thanh niên nhan loại bị mồ hôi lạnh làm ướt sũng bế lên tới, bảo vệ ở trong ngực chậm rãi lau đi mồ hôi lạnh, giúp cậu đem tóc mái đẩy ra, ngữ khí vẫn như cũ đầy đủ ôn nhu.

Tiểu con mồi của y thích dứt bỏ y một mình trộm đi mạo hiểm, loại thói quen này không tốt lắm, phải sửa đúng mới được.

Hốc mắt Lục Đăng nóng lên, muốn đi nắm tay y, cổ tay phải lại đau đớn khổng thể dù chỉ là hơi một động một chút ngăn cản, căn bản không có thể nâng tay lên

Nhận thấy được động tác của cậu, đuôi mắtCố Đình hơi nhíu, thả chậm lực đạo kéo tay phải của cậu qua, một hơi xem xét, nhiệt độ xung quanh người liền lần nữa thấp xuống, không khí lạnh đến cơ hồ muốn đóng băng.

Khang Nham chỉ có dị năng hệ tinh thần, đối với mấy cái công kích vật lý đó căn bản toàn không thể chống cự, trong mắt toát ra kinh sợ, liều mạng nhìn về phía Phương Dật ở một bên. Đối phương lại tựa hồ hoàn toàn không chútlơ là mà chấp hành mệnh lệnh “Đứng không cho phép nhúc nhích, không phải chuyện của ngươi” của hắn, vẫn như cũ nếu không có việc gì mà đứng ở một bên.

“Lần sau không cần như vậy, nói cho ta, ta đi đánh sập đầu máy thông tin của đặc cần cục là tốt rồi.”

Cố Đình hôn hôn cái trán cậu, lực lượng mơn trớn trên cổ tay bị hành hạ đến huyết nhục mơ hồ, đảo mắt đem miệng vết thương phục hồi như cũ.

Một bên Khang Nham bỗng nhiên bộc phát ra kêu thảm thiết, rồi lại đảo mắt bị càng cường hãn lực lượng áp bách không thể lên tiếng, thủ đoạn hiện ra cùng Lục Hoài Diệp giống nhau như đúc vết thương, huyết sắc đảo mắt trên mặt đất thấm khai một mảnh.

Lục Đăng nâng lên ánh mắt, giật mình dừng ở cặp đồng tử màu rượu đỏ ôn nhu kia, theo bản năng gật đầu.

“Ngươi rất mệt, ta ôm ngươi trở về nghỉ ngơi.”

Cố Đình ôn thanh mở miệng, đemcậu bế vào ngực nâng lên, nhìn quang mang vẫn tràn đầy trong cặp mắt đen kia, trong mắt lộ ra ý cười nhu hòa, cúi đầu dán lên gương mặt cậu.

“Không cần lại chạy bỏ ta. Lần sau tỉnh lại lại tìm không thấy ngươi, ta cũng chỉ có thể đi đặc cần cục tìm xem xem, có thể hay không tìm được con mồi mới gì……”

Ngữ khí y thấp thuần ôn nhu, rõ ràng chỉ là nói cho Lục Hoài Diệp, lại như là dán ở bên tai mỗi người thì thầm nhu hòa.

“Cố Đình — ngươi đã biết cậu ta là đặc công của chúng ta! Cậu ta tiếp cận ngươi là do chúng ta sai sử!”

Đây là tình huống xấu nhất, một tên huyết tộc ba đời thuần huyết đã khó khống chế, nếu lại có một tên thánh ngân làm phản cùng đường với nhau, chỉ sợ đặc cần cục sẽ bất chấp thủ đoạn gì cũng không thể áp chế bọn họ.

Sắc mặt Khang Nham càng thêm trắng bệch, nhận thấy được lực lượng áp chế mình hơi buông lỏng, vội vàng mở miệng: “Chúng ta hiện tại muốn triệu hồi cậu ta, là bởi vì cậu ta thi lại không đạt tiêu chuẩn, không phải phải muốn làm gì cậu ấy–”

“Cậu ấy là của ta.”

Cố Đình đứng yên, tầm mắt đảo qua người hắn, khóe môi khơi mào độ cung lãnh đạm: “Đề thi lại của cậu ấy cũng là ta đáp, ngươi có cái gì chỉ giáo sao?”