Ta Đã Bảo Hộ Cái Pháo Hôi Này!

Chương 36:

Lục Đăng nắm cổ tay của cậu, nâng ánh mắt lên.

“Hoài Diệp……”

Cố Đình rút rút cánh tay về, nhưng không thể kéo được, đành phải đem người ôm tới trước ngực, dán vào bên tai cậu nhẹ gọi một tiếng.

Y đem thanh tuyến chỉnh đến thấp thuần nhu hòa, nhưng nhân loại trong lòng ngực tựa hồ hoàn toàn không dao động, chỉ là lôi kéo tay y cẩn thận nhìn nhìn, lòng bàn tay hiện ra ánh sáng nhạt màu xanh lá, phủ lên mấy chỗ miệng vết thương kia.

Cố Đình muốn mở miệng, nhưng nhìn ánh mắt chuyên chú của Lục Hoài Diệp, vẫn là đem lời muốn nói nuốt trở vào.

Năng lực hồi phục của huyết tộc cực kỳ cường hãn, y muốn thử xem cắn như thế nào mới không quá đau, cũng không đến mức mất quá nhiều máu, còn cố ý dùng tới thuốc được huyết tộc dùng để ngụy trang thành nhân loại, đem trạng thái của thân thể điều chỉnh tới cùng trình độ với nhân loại. Mấy miệng vết thương thật vất vả lưu lại này, là vì các cách so sánh như thế dẫn đến khép lại nhanh hơn.

Lần sau tìm cơ hội thử lại vẫn còn kịp.

Lục Đăng giúp y khép miệng vết thương lại, lại thả cổ tay áo xuống, rốt cuộc mới ngẩng đầu lên lần nữa. Đối diện với ánh mắt vẫn có vẻ tâm sự nặng nề của tổ tiên thuần huyết, không nhịn được phì cười, cầm lấy tay y: “Yên tâm, tôi không nói.”

Đường đường là tổ tiên thuần huyết lại tự luyện cách cắn người bằng cánh tay mình, nói ra xác thật khó tránh khỏi bị sụp đổ hình tượng. Cố Đình nhẹ nhàng thở ra, xoa xoa tóc ngắn của cậu, đang muốn ôm người đi ra ngoài ăn cơm, cánh tay bỗng nhiên bị giữ chặt lại.

Lục Đăng giơ tay ôm lấy cần cổ y, Cố Đình hơi giật mình, ngay sau đó giơ tay đem cậu ôm chặt, hai người cách nhau quá gần, chóp mũi cơ hồ đã có thể rõ ràng cảm giác được dòng khí thanh thuận tản ra từ thanh niên nhân loại.

Tiểu con mồi của y ở đối diện cẩn thận đánh giá y một trận, chọn ra một vị trí ở cần cổ, cúi người phủ lên.

Có chút tò mò vì sao Lục Hoài Diệp lại chọn vị trí như vậy, Cố Đình lại vẫn như cũ săn sóc mà thoáng cúi người, để cho đối phương có thể càng dễ dàng chạm đến chút. Sau một lúc lâu chờ mong, xúc cảm nhu nhuận trong dự kiến lại không có rơi xuống.

Ấm áp trước sau dừng ở đầu vai, Cố Đình có chút tò mò, nghiêng người muốn nhìn xem Lục Hoài Diệp đến tột cùng đang làm cái gì, xúc cảm kỳ lạ bỗng nhiên từ bên gáy truyền đến.

Trái tim đang an tĩnh hung hăng nhảy dựng, cánh tay Cố Đình bỗng dưng buộc chặt, dùng sức giữ chặt thân thể trong lòng ngực.

Lục Hoài Diệp đang cắn y.

Nếu so sánh với răng nanh sắc nhọn của huyết tộc, bị nhân loại cắn không thể nghi ngờ là cực ôn nhu. Tiểu con mồi của y nằm trên vai y, hoàn toàn không sử dụng bao nhiêu lực đạo, không nhẹ không nặng mà ở cần cổ y cắn một ngụm, một chút cũng không đau, chỉ ở ngực y cực nhẹ cực mềm chạm một cái.

Đầu lưỡi lộ ra xúc cảm ấm áp, mềm mềm chạm vào cần cổ.

Mạch máu ở phần cổ bị cậu cắn, cơ hồ một lần nữa bắt đầu gào thét trào dâng, Cố Đình dựng thẳng thân thể, đồng tử dần tản ra nhàn nhạt huyết vụ.

Lục Đăng ngẩng đầu, mặt mày vẫn cong: “Nhớ kỹ không? Cắn nơi này, không cần lo lắng, lực khôi phục của tôi so với anh còn nhanh hơn –”

Lời còn chưa nói xong, cậu đã bị Cố Đình bế lên, sương đen dày đặc đảo mắt che tầm mắt, khi mở mắt ra lần nữa, cậu đã nằm ở trên giường trong phòng ngủ.

Tuy rằng cùng nhau ngủ cũng thực tốt, nhưng cậu nhớ rõ đối phương vốn dì là tính toán đưa mình đi ăn cơm.

Lục Đăng chớp chớp mắt, hơi ngẩng đầu lên. Mắt của tổ tiên huyết tộc đã chuyển màu đỏ tươi, ánh mắt nhíu chặt, tựa hồ đang tận lực ức chế một xúc động nào đó, cánh tay cứng rắn đặt dưới thân cậu.

Cố Đình nhìn y, nhẹ nhàng chậm chạp lên tiếng: “Hoài Diệp…… Ngươi khỏe không?”

Âm thanh y phóng đến cực nhẹ, như là sợ quấy nhiễu đến vài ánh trăng từ ngoài cửa sổ lọt vào, màu mắt càng tối, sâu và đen đến gần như đủ để hấp dẫn linh hồn người khác.

“Hảo.”

Lục Đăng nhếch lên khóe môi, đầu ngón tay chạm vào bên môi của tổ tiên thuần huyết, tìm răng nanh y: “Không cần khẩn trương, trước lạ sau quen –”

Cố Đình đã phủ người xuống dưới.

……

Thì ra là hỏi chuyện này.

Chuyện này cũng tốt.

Có kinh nghiệm vài lần dần dần thâm nhập trước đó, Lục Đăng đã không còn cảm thấy khẩn trương, thừa dịp tách ra sau khi hôn môi thoáng lui phía sau, mặt mày cong lên, đối diện với thâm tình mãnh liệt trắng trợn trong đôi huyết đồng kia.

Cái gì cậu cũng có thể cho y.

Hai thân thể trong một phút bồng bột đà dính cùng chung một chỗ, trên người Cố Đình cũng mang theo độ ấm nhàn nhạt, máu một lần nữa lưu động mang đến đau đớn tột cùng, khiến thân thể y càng thêm căng chặt, động tác ngược lại càng nhẹ nhàng.

“Hoài Diệp……”

Thân thể bởi vì sinh cơ tràn đầy mà cực độ mẫn cảm, làn da chạm phải độ ấm như bị đao cắt nổ tung, lại cũng mang theo cực hạn hưng phấn. Cố Đình ôm lấy câuh, ánh mắt nhìn người bị nghiêm nghiêm bao lấy trong vòng tay, cúi đầu xuôngd hôn cậu, hôn đến kín không kẽ hở.

Lục Đăng cầm lấy cánh tay y, hơi ngẩng đầu lên, trong đôi mắt đen là quang mang sáng ngời, cúi người hôn lại.

Sâu bên trong bóng tối, huyết sắc tường vi lặng yên nở rộ, dây leo xanh biếc dò ra mầm non, ở nhuỵ hoa tinh tế thăm dò.

Phóng túng.

Cất chứa, di hợp, nấn ná.(tiếp nhận, hòa hợp, quanh quẩn)

Ánh trăng xuyên thấu qua màn cửa sổ, bị gió đêm thổi trúng lắc nhẹ, ánh bạc rơi đầy đất.

*

Kéo rèm.

*

Giữa trưa ngày hôm sau, Lục Đăng mới rốt cuộc mang một thân mệt mỏi tỉnh lại.

Chân chính làm qua một lần, mới biết được thì ra so với thư giải đơn thuần mệt hơn nhiều. Thân thể không có một chỗ không lên men, lười biếng không muốn nhúc nhích, Lục Đăng khó có khi không lập tức đứng dậy, oa trên đệm chăn mềm mại phát ngốc, bụng bỗng nhiên vang lên tiếng ‘lộc cộc’.

“Ngủ ngon không?”

Câu hỏi nhu hòa vang lên bên tai, nhiệt độ ấm áp phủ lên đã dịu mát trở lại, cùng ánh nắng mặt trời nóng bức rơi trên người, khiến người cảm thấy đặc biệt thoải mái.

Đối diện với ánh mắt của Cố Đình, ý cười ấm áp trong mắt Lục Đăng nhanh chóng tản ra, gật gật đầu, bị ôm lấy nằm dựa vào trong ngực y, đôi mắt lại mệt mỏi hơi híp lại, nhịn không được lần thứ hai khép lại.

Nụ hôn khẽ dừng ở giữa trán, ly nước đặt ở bên môi, nhẹ nhàng dán lên, bên môi mang chút mát lạnh.

Cố Đình ôm lấy cậu ngồi xuống để tránh ánh mặt trời, nhìn tiểu con mồi trong lòng ngực không chút tự giác mà vùi vào trong lòng ngực mình, nhu hòa trong mắt xuất hiện càng nhiều, nhẹ ôm lấy cậu ngồi vững: “Uống nước.”

Lục Đăng liền từ trên tay y uống hai ngụm nước, sờ soạng đi tìm góc áo của Cố Đình, nắm trong bàn tay, đem gương mặt phơi đến nóng lên dán lên lòng ngực mát lạnh.

Không biết là do cảm thấy quá mệt mỏi, hay chỉ là thật sự quá mức thả lỏng. Tinh thần lần đầu tiên không hề giữ lại mà giao phó ra ngoài, đến mức tận cùng đầu óc đều trống không, cũng chỉ nhớ phải tìm được cái ôm ấp quen thuộc kia để dựa vào, ngủ đến thiên hoang địa lão(*).

Mùi hương thức ăn nồng đậm tràn đầy lỗ mũi, bụng lần nữa thanh tỉnh, rốt cuộc đem ý thức suýt một lần nữa chìm vào hôn mê một phen kéo trở về.

Lục Đăng mở to mắt, đối diện với ý cười ấm áp trong mắt Cố Đình: “Ăn một chút gì, ta sửa hình chụp buổi tối, rất nhanh sẽ tới kịp.”

Canh gà được ngao đến vàng ươm lóng lánh, tinh tế phiết tịnh phù du, nùng hương câu đến nguyên bản hư không dạ dày càng thêm khó nhịn.(*)

Cuối cùng bị đuổi tản ra triền quyện buồn ngủ, Lục Đăng nuốt xuống kia một muỗng J canh, không chỉ có nồng đậm tiên hương, liền hàm đạm đều điều đến vừa vặn, ngẩng đầu nhìn phía hiển nhiên nếm không ra bình thường đồ ăn hương vị huyết tộc tổ tiên, trong mắt không khỏi hiện ra tò mò.

“Ăn ngon không?”

Nhìn thấy ánh sáng trong mắt cậu, Cố Đình rốt cuộc nhẹ nhàng thở ra, mỉm cười lên, lại đem cậu ôm ôm vào trong lòng ngực.

“Thác phúc của ngươi, ta thân thể đã từng bị trung hoà một trận(*). Cơ hội khó có được, nên ta liền dựa theo công thức nấu thử– xem ra hiệu quả không tồi, về sau muốn ăn cái gì thì nói với ta.”

Ở thời điểm sinh cơ tràn đầy đến mức tận cùng, y có thể nhanh chóng chuyển hóa sang hình thái nhân loại. Đáng tiếc loại quá trình này vẫn phải kết thúc, thân thể huyết tộc không có cách nào lưu giữ sinh cơ, trước khi Lục Đăng tỉnh lại, y đã hai lần khôi phục về trạng thái nguyên bản.

Không nghĩ tới năng lực của mình còn có công hiệu này, Lục Đăng chớp chớp mắt, nhếch khóe môi lên gật gật đầu, tiếp nhận muỗng đĩa trong tay y: “Buổi tối phải đi sao?”

“Chúng ta sẽ đi bằng du thuyền, bên trong rất tiện nghi. Ở trên đó có thể ngủ tiếp, hành trình đại khái sẽ khoảng ba đến bốn ngày.”

Cố Đình gật gật đầu, nhìn tiểu con mồi của mình đang ở trong lòng ngực từng ngụm ăn món ăn mình làm, cảm thấy thỏa mãn xoa xoa mái tóc ngắn của cậu: “Nếu thời tiết tốt, chúng ta còn có thể chụp vài bức ảnh.”

Hành tung của y đều phải thông báo cho đặc cần cục, nếu nói trắng ra chuyện bản thân muốn đi tìm tế đàn, nhất định sẽ không được phê chuẩn, chỉ có thể lấy lý do đi sưu tầm ảnh phong tục để đi ra ngoài, lên đường cùng không được nóng vội.

Khoảng cách tế đàn đến nơi này cũng không gần, là ngay tại rừng cây ở điểm cuối của lữ trình, chỉ cần động tác đủ nhanh, chưa chắc sẽ khiến cho đặc cần cục chú ý.

Nhận ra y ở xuất thần, Lục Hoài Diệp từ trong lòng ngực y ngẩng đầu, Cố Đình trấn an mà thu cánh tay lại, gắp lên cái đùi hầm đến thơm phức uy qua: “Ăn nhiều bổ nhiều.”

Ở bên Lục Hoài Diệp, không khí bình yên ấm áp đến khiến y gần như quên đi những điều lệ cần thiết phải đề phòng đó, nhưng không muốn đối phương vì thân phận chính mình phải khó xử, y nhất định phải tận khả năng khiến đặc cần cục phải chỉnh sửa những điều lệ đó.

Dù phải tuân theo các điều khác cũng không sao.

Tốc độ của du thuyền không nhanh giống như xe huyền phù, nhưng lại tương đối vững vàng hơn rất nhiều, vừa vặn y cũng ngồi không quen phương tiện giao thông của nhân loại, cứ như vậy thoải mái dễ chịu mà đi, còn có thể trở thành chuyến du lịch ngắm cảnh.

Đối chuyến hành trình bất đắc dĩ này sinh ra chút chờ mong, Cố Đình cong khóe môi lên, cúi đầu chạm chạm cọ đỉnh đầu tóc ngắn mềm mại của cậu, lại đem người ôm càng chặt trong lòng ngực.

Thời điểm thân thể dán vào nhau, y mới rốt cuộc nhìn thấy dấu hiệu chữ thập máu trên người Lục Hoài Diệp.

Năng lực của Lục Hoài Diệp tuyệt không nội liễm nhu hòa như biểu hiện bên ngoài, y đã sớm biết, lại vẫn như cũ không thể ngờ được đối phương thế nhưng thân mang thánh ngân.

Thánh ngân là khắc tinh trời sinh của huyết tộc, cũng không chỉ là bởi vì nhân loại có được thánh ngân phần lớn đều thực lực siêu quần, càng là bởi vì nhân loại có loại ký hiệu này có thể thông qua nó cướp đoạt năng lực của huyết tộc, hơn nữa đem số năng lượng này chuyển hóa cho mình dùng.

Sinh cơ trong thân thể huyết tộc cực độ thiếu thốn, quá mức thân mật đυ.ng chạm hạ, Lục Hoài Diệp không tự giác mà đem đại bộ phận sinh cơ trong cơ thể đều giao hết cho y, may mắn y đúng lúc tìm đúng chỗ thánh ngân kia, cũng đem lực lượng của bản thân thử độ trở về, mới tránh khiến cho đối phương cẩn thận lâm vào hôn mê.

Chính là còn phải phơi phơi nắng một chút.

Cố Đình cong cong khoé miệng, cúi đầu nhìn phía tiểu gia hỏa nhân loại trong lòng.

Lục Hoài Diệp ăn đến mỹ mãn, đem một chút canh cuối cùng uống sạch sẽ, đang cầm khăn ăn cẩn thận lau sạch miệng, nhận thấy ánh mắt y, ngẩng đầu, lại bị Cố Đình mỉm cười hôn xuống.

Có thánh ngân liền tốt rồi.

Y cũng có năng lực đem tiểu con mồi của mình hảo hảo uy no rồi.

*

Khi sắc trời tối đen, Lục Đăng cùng Cố Đình cùng nhau bước bệ phóng tàu.

Du thuyền dùng để du lãm khổng lồ đến mức đủ để che đi ánh mặt trời, hình dạng thuyền được chế tạo theo phong cách phục cổ, sàn thuyền được lót thảm nhung thoải mái, vật dụng cần có đều có, bóng thuyền dưới ánh mặt trời tạo thành hình dáng có vẻ đặc biệt đồ sộ.

Thanh niên mang theo bản vẽ đi theo bên cạnh nhϊếp ảnh gia, xen lẫn trong một dòng du khách, tò mò mà đánh giá bốn phía. Nhϊếp ảnh gia cao lớn chặt chẽ nắm tay cậu, thỉnh thoảng dừng lại bước chân, kiên nhẫn giảng giải cho cậu các thiết bị cùng quang ảnh trên thuyền.

Các du khách hướng về phía màn ảnh của camera lộ ra tươi cười khẳng khái, có vài người hướng bọn họ phất tay thăm hỏi. Không khí nhẹ nhàng vui sướиɠ, không có ai nhận ra thân phận của Cố Đình, tất cả mọi người đều chờ mong lữ trình sắp bắt đầu.

Lục Đăng giơ camera, lực chú ý dừng ở mỗi gương mặt lướt qua.

Đoạn cốt truyện này chỉ là một nhánh, đối với dị năng giả bạo nổ lực lượng kia không có miêu tả cụ thể, hệ thống tay mắt lanh lẹ, trong hình ảnh có một bóng dáng mơ hồ, mấy hình ảnh cũng đại khái có thể hợp thành một sườn mặt hoàn hảo.

Muốn bằng mấy bức ảnh này để tìm người, ít nhiều có chút khó khăn. Cố Đình chỉnh sửa lại một lần, nói không chừng bởi vì mấy chỉnh sửa này, mà phải bỏ lỡ chuyến hành trình đã lên kế hoạch kia.

Đang trầm ngâm, cảm giác mát lạnh bỗng nhiên chạm vào má.

Lục Đăng lấy lại tinh thần ngẩng đầu, Cố Đình đã mỉm cười vươn tay, tiếp nhận camera trong tay y: “Có phải mệt mỏi rồi hay không? Chúng ta đi về phòng, trước hảo hảo ngủ một giấc, dưỡng đủ tinh thần rồi trở ra.”

Chuyện ngoài ý muốn phát sinh vào buổi chiều. Bọn họ muốn ở thuyền thượng dừng lại ba ngày, cho dù liền vào ngày mai buổi chiều xảy ra chuyện, cũng còn có một suốt đêm thêm một cái buổi sáng dùng để trước chuẩn bị.

Du khách trên du thuyền vốn đã ít ỏi, Lục Đăng thu hồi tâm tư gật gật đầu, nhìn phía camera trong y cậu, ánh mắt bỗng nhiên hơi sáng lên: “Chụp cùng nhé.”

*

Cố Đình hơi giật mình, bị cậu lôi kéo đi đến mũi thuyền tam bản, nhìn cậu lưu loát địa chi khai giá vẽ phô thượng bàn vẽ, cười khẽ ôn thanh trêu chọc: “Cái gì cảnh sắc như vậy quan trọng, còn muốn họa xuống dưới?”

“Ngươi.”

Lục Đăng nhấp khởi khóe môi, trong mắt lộ ra ý cười, hợp lại bởi vì này một câu bỗng nhiên cứng đờ thuần huyết tổ tiên chọc ở thuyền tam bản ven, không chút cẩu thả mà dọn xong tư thế, ở hắn bên môi bay nhanh thân quá một ngụm: “Đừng cử động.”

Huyết tộc không thể lưu lại hình ảnh, nhưng vẫn có thể vẽ lại.

Hắn biết Cố Đình làm nhϊếp ảnh gia, không chỉ là vì có thể khắp nơi đi một chút, cũng là vì muốn đem nhìn đến đồ vật ký lục xuống dưới — đến nỗi càng hẳn là bị hảo hảo ký lục bộ phận, liền giao cho chính mình tới.

Phù thuyền chậm rãi khởi động, vững vàng đến liền dây leo kéo vỉ pha màu đều không có chút nào đong đưa. Lục Đăng vãn khởi ống tay áo, nghiêm túc mà đoan trang trước mặt thân ảnh, đón mặt trời lặn phô hạ lân lân kim quang, đặt bút.

Mặt trời lặn ánh chiều tà chiếu xuống khiến nhiệt độ dần hạ xuống, cho dù là huyết tộc cũng không lo bị bỏng rát, nhưng Cố Đình lại vẫn như cũ cảm thấy trên mặt không lí do nóng lên.

Tiểu con mồi của y nói không nhiều lắm, chỉ thích an tĩnh mà nhìn y, ánh mắt phần lớn là nhu hòa ôn nhuận, hiếm khi không chút nào che dấu chăm chú như vậy, phảng phất như đôi mắt đen trơn bóng kia chỉ chứa mỗi mình y.

Đoán không ra bản thân dưới ngòi bút kia là hình dạng gì, Cố Đình càng thêm kìm nén không được, thừa dịp Lục Hoài Diệp cúi đầu chuyên tâm vẽ tran, muốn thoáng đi qua xem một cái, đã bị dây leo từ bên hông cố định trở về đứng tại chỗ.

Thanh đằng (dây leo màu xanh) nhu nhuận, khi Lục Hoài Diệp không chuẩn bị công kích thì những phần gai bén nhọn đó, lại kéo y đứng yên tại chỗ, một mảnh lá cây còn trấn an mà ở trên mu bàn tay y nhẹ nhàng vỗ vỗ.

Cố Đình sinh ra nồng đậm tò mò, thử xoa xoa phiến lá cây kia, bỗng nhiên nghe thấy sau bàn vẽ truyền đến một tiếng vang nhỏ.

Khi y ngẩng đầu lên, thân hình Lục Hoài Diệp đã bị bàn vẽ che hơn phân nửa, vành tai nổi lên màu đỏ ửng nhợt nhạt.

Ý thức được những thực vật này giống như được kết nối với tinh thần của đối phương, Cố Đình nhướng mày, nhịn không được lại đi chạm vào xúc tu mềm mại của dây leo, rốt cuộc bị cách ống tay áo cuốn đi lên, vững chắc cột vào trên mép thuyền.

Căn cứ vào phản ứng vừa rồi của cậu để suy đoán, Lục Hoài Diệp hiện tại đại khái là đang sử dụng cả tay và chân mà ôm lấy mình.

Cố Đình vui vẻ tự nguyện bị trói cứng ngắc, hơi cúi đầu, tinh tế nghiên cứu gân lá nổi lên trên thân phiến lá.

Thật vất vả khống chế đối phương được không cho sờ loạn, Lục Đăng ở sau bàn vẽ thở phào một ngụm, chỉnh lại góc áo, tiếp tục hết sức chuyên chú đặt bút.

Tàu bay chạy rất vững, dưới màn trời màu xanh biển, mặt trời đã lặn chỉ còn lại một mảnh cam hồng.

Sau lưng Cố Đình là ánh sáng đang dần tối xuống, thân hình được phác hoạ bằng một màu vàng kim nhàn nhạt, rồi lại dần dần ảm đạm xuống, dung nhập dần trong bóng đêm dày đặc.

Thuần huyết tổ tiên vai rộng chân dài, thân hình cao lớn tuấn dật, đồng tử trong đêm tối chiết ra một màu đỏ nhạt, bị dây leo trói đến muốn động cũng không thể động, hiện ra sự nguy hiểm và thần bí ít khi lộ ra.

Lục Đăng cong cong khóe môi, tùy tay xuất ra hai cây hoa huỳnh quang có thể chiếu sáng, sắc thái ở trên bức tranh sơn dầu dần dần lộ rõ, đã phát họa ra đại khái cơ sở hình dáng.

Bút vẽ thoáng dừng ở phần màu mắt, đang suy nghĩ xem nên dùng màu nào, cổ tay phải của Lục Đăng bỗng nhiên truyền đến đau đớn. Đột nhiên không kịp phòng ngừa mà kêu lên một tiếng, tay nắm bút vẽ cũng theo đó run lên, ở trên bức tranh sơn dầu rơi xuống một đường đỏ thẫm.

Cố Đình thần sắc căng thẳng, thân hình chợt hóa thành sương đen, thoát khỏi trói buộc của dây leo, đem người ôm vào trong cánh tay: “Làm sao vậy? Chỗ nào không thoải mái?”

Lục Đăng nắm chặt cổ tay phải nhẹ nhàng lắc đầu, giữa trán thấm ra chút mồ hôi lạnh.

Rõ ràng đó là thứ đặc cần cục dùng để khống chế đặc công, Cố Đình càng thêm không an tâm, đem người toàn bộ bế lên, lực lượng nhập từ cơ thể mà ra. Đem tất cả dụng cụ vẽ tranh trên thuyền tỉ mỉ thu nhập, đảo mắt đã đặt ngay ngắn trong phòng.

Muốn mang theo Lục Hoài Diệp đến đây để dọc theo đường đi đi được thoải mái chút, y cố ý đặt khoang hạng nhất, phòng hai người rộng mở sáng ngời, giường đệm thoải mái được sắp xếp đến chỉnh tề, trên bàn còn đặt trà bánh mới vừa bị đưa tới không lâu.

Cố Đình giờ phút này lại hoàn toàn không rảnh lo điều kiện trong phòng, chỉ có thể cẩn thận mà đem thanh niên nhân loại trước sau vẫn rũ mắt không nói gì đặt ở trên giường, đem cánh tay phải kia nắm ở trong lòng bàn tay, giơ tay lau đi mồ hôi lạnh tinh mịn ở giữa trán cậu: “Còn đau hay không?”

“Không đau.”

Lục Đăng lắc đầu, tâm tư còn dừng lại ở trên tin tức mới vừa nhìn đến.

Cậu hai lần suýt nữa giáp mặt cùng chuyên viên đặc cần cục phát sinh xung đột, tuy rằng đều bị âm kém dương sai hòa hoãn xuống dưới, nhưng phía trên lại nhất định sớm đã đối với cậu có bất mãn.

Lần này đau đớn ngoài ý muốn, không chỉ để thông báo nhắc nhở, đại khái cũng là đang cảnh cáo cậu nhớ kỹ bổn phận của chính mình.

Nhưng này cũng không phải chuyện quan trọng nhất.

Giữ lại thông tin có thể chỉ là kế sách tạm thời, cậu không nghĩ hiện tại liền nảy sinh xung đột với đặc cần cục, tất yếu phải nghĩ biên pháp đem thứ này diệt trừ. Chân chính khiến cậu lo lắng, vẫn là thông tin trên thông báo chính mình vừa nhận được kia.

Cố Đình không muốn truy vấn bí mật của cậu, nhưng rốt cuộc thật sự không thể an tâm, nắm lấy tay cậu nửa ngồi xổm bên mép giường, hơi ngẩng đầu lên: “Hoài Diệp, có cái gì ta có thể giúp được ngươi không?”