Ta Đã Bảo Hộ Cái Pháo Hôi Này!

Chương 38:

Khang Nham nghẹn lời, sắc mặt lập tức trướng đến đỏ bừng.

“Qua ít lâu nữa, ta sẽ tự mình đi qua đặc cần cục ngồi chút, nhìn xem ta không đạt tiêu chuẩn như thế nào.”

Thấy hắn không còn chuyện dư thừa gì muốn nói, Cố Đình cũng không có ý ở lâu. Thu lại cánh tay, đem người hộ ở trước ngực, tháo xuống khối bình an khấu luôn không rời khỏi người, cẩn thận mang lên cổ Lục Hoài Diệp.

Kỳ thật y rất muốn động thủ ngay bây giờ, nhưng giờ còn không phải lúc. Nơi này có quá nhiều hành khách vô tội, tình trạng thân thể Lục Hoài Diệp lại không tốt lắm, nhưng rốt cuộc trên danh nghĩa vẫn là cấp dưới của đặc cần cục, phát sinh xung đột ở trước công chúng, vẫn là không thích hợp.

Chờ y tìm được tế đàn, đem lực lượng bổ sung lại, sẽ tự mình tới cửa đi kiểm chứng cách nói này.

Đem Lục Hoài Diệp hộ trong lòng ngực, Cố Đình hơi nâng cằm, lực lượng vô hình tan đi. Xoay người đang muốn rời đi, phía sau bỗng nhiên truyền đến âm thanh kéo cò súng rất nhỏ.

Ánh mắt Lục Đăng trầm xuống, thân tránh qua phải muốn đi bảo vệ y, lại bị Cố Uyên chặt chẽ giam ở trong ngực, lực lượng bàng bạc gào thét mà ra, đem Khang Nham kiên quyết ngoi lên cuốn lên hung hăng ném, trơ trội treo ở lan can thuyền.

Lực lượng cường hãn thuộc về bóng đêm như nước sôi cuồn cuộn trào dâng, lộ ra uy hϊếp dày đặc vượt xa lúc trước.

Đội viên đặc cần cục lập tức nâng súng cảnh giác, thế cục nguyên bản hơi hòa hoãn xuống, đảo mắt lâm vào giằng co chạm vào là nổ ngay.

“Cố tiên sinh.”

Phương Dật đã ngay khi Khang Nham chỉ súng hướng hai người đoạt súng xuống, nhìn thấy tình hình trước mắt, tiến lên một bước ngăn cản họng súng của người một nhà, thấp giọng nhắc nhở.

Lăn lộn một phen còn chưa tính, nếu Khang Nham thật sự ở chỗ này xảy ra chuyện, vô luận nguyên nhân là gì, Cố Đình cũng sẽ trở thành mục tiêu nguy hiểm hàng đầu của đặc cần cục.

Khóe mắt Cố Đình híp lại, màu mắt chuyển thành màu nâu tối, chợt giảm bớt lực.

Khang Nham kêu thảm nhanh chóng ngã xuống, bị Phương Dật tay mắt lanh lẹ kéo vào mép thuyền, trước mắt tối sầm, sau một lúc lâu cũng chưa thể đứng dậy.

Căn bản không muốn để ý tới ý nguyện của hắn, Cố Đình ôm Lục Hoài Diệp xoay người liền đi, chờ hắn rốt cuộc hòa hoãn được một hơi, thân ảnh hai người sớm đã đi xa đến nhìn không rõ.

Khang Nham cơ hồ tức muốn hộc máu, hướng về phía không còn ai lạnh giọng mở miệng: “Thất thần làm gì? Không thấy phong ấn cũng thành bài trí sao! Còn không mau đi kiểm tra ——”

Chưa kịp nói xong, dưới chân hắn bỗng nhiên trống rỗng, đã bị Phương Dật chặn ngang khiêng lên.

“Ta hai ngày sau cũngcó bài kiểm tra huyết tộc tổng hợp, còn cần một bộ đề đâu, Khang bộ trưởng châm chước châm chước đi.”

Bụng bị hung hăng khiêng lên, sắc mặt Khang Nham nháy mắt trắng bệch, nhịn không được liên thanh ho. Phương Dật ở trên lưng hắn săn sóc mà vỗ vỗ, bảo đảm hắn đã nói không ra lời, vừa lòng mà khiêng người đi hướng phi thuyền.

Lực lượng hệ thánh ngân giả ở trong đặc cần cục cũng là lông phượng sừng lân(*) đỉnh cấp hệ chiến đấu, ai đều không muốn tìm phiền toái với loại cường giả này. Khang Nham và bộ hạ hai mặt nhìn nhau, cũng không hẹn mà cùng giả làm lơ, cúi đầu hướng về phía phi thuyền chậm rãi đi qua.

*Lông phượng sừng lân: thứ hiếm có.

Lục Đăng bị Cố Đình ôm, ngửa đầu nhìn phía nửa gương mặt ẩn trong bóng tối của y, ẩn ẩn sinh ra chút bất an, giơ tay nhẹ kéo lấy ống tay áo y.

“Không thoải mái sao? Không có việc gì, rất nhanh liền trở về phòng.”

Cố Đình lập tức dừng lại bước chân, cẩn thận xem xét sắc mặt cậu, lại cúi đầu dán mặt lên gò má cậu, chạm đến làn da vẫn lạnh lẽo như cũ, không khỏi nhăn chặt mi: “Có phải bị lạnh hay không? Tắm một cái thì tốt rồi, không có vấn đề gì, thực nhanh liền hết lạnh ——”

Lời còn chưa dứt, Lục Hoài Diệp bỗng nhiên chống thân thể, dùng sức ôm lấy y.

Ngực bỗng dưng co rụt lại, Cố Đình buộc chặt cánh tay che chở cậu chặt chẽ, một tay ở sau lưng chậm rãi thuận thế vỗ về, cố ý hạ thấp ngữ khí: “Tên Khang Nham kia còn khi dễ ngươi thế nào nữa? Ta đây liền trở về lại đi thu thập hắn, trả cho hắn gấp trăm lần, được không?”

Lục Hoài Diệp lắc lắc đầu, như cũ chôn ở cần cổ y, tay phải thoát lực rũ xuống, tay trái lại gắt gao nắm chặt quần áo y, dùng sức lực đến cực hạn, cơ hồ đã mơ hồ phát run.

Trầm mặc nghẹn ngào từ ngực trào ra, chỉ có thể nghe thấy tiếng hút khí đứt quãng.

Nhịp tim đập dán ở ngực đã trở nên cấp bách, Cố Đình càng thêm lo lắng, cánh tay ôm ôm, đang muốn mở miệng, Lục Đăng đã ở trong nghẹn ngào khàn khàn lên tiếng: “Thực xin lỗi……”

Lời còn chưa dứt, Cố Đình hôn đã xuống.

Không quan hệ tình – sự, nụ hôn thấm lạnh ôn nhu đem ba chữ kia nuốt trở về, nhẹ nhàng chậm chạp cọ xát bên môi cậu, bàn tay ở sau lưng sử dụng lực đạo đủ nhu hòa, từ trên xuống dưới từng chút một vỗ về, đem phảng phất là đem cơn giật mình truyền ra từ trong cốt tủy kiên nhẫn xoa dịu.

Cố Đình hôn cậu, thanh âm mềm nhẹ: “Không có thực xin lỗi.”

Hơi thở dồn dập trong phổi Lục Đăng cơ hồ bị tắc nghẽn, một mặt lắc đầu, nắm chặt quần áo y không chịu buông tay, nước mắt cùng mồ hôi lạnh rơi xuống.

Đau cũng không sao, lạnh cũng không quan hệ. Cậu sớm đã quen chịu đựng đau đớn cùng mệt mỏi, quen không chút cẩu thả mà hoàn thành nhiệm vụ, những cái này đều không tính là cái gì.

Nhưng lúc này đây cậu làm không được tốt, không thể nhanh chóng giúp được, cả đêm tìm tòi cũng không thu hoạch được gì, thậm chí còn khiến Cố Đình từ trong trạng thái hôn mê mạnh mẽ tỉnh lại, tới giúp cậu giải vây.

Cậu làm không được tốt.

Hiện tại lại còn được hảo hảo mà ôm.

Chuyện này cậu chưa từng có thói quen.

Ngực Cố Đình sinh đau, động tác lại vẫn nhẹ nhàng chậm chạp cẩn thận, ôm cậu dựa ngồi trong bóng đêm, cúi đầu dán lên gương mặt cậu: “Khi dễ ngươi chính là bọn họ, không bảo vệ tốt ngươi chính là ta. Hoài Diệp, ngươi muốn sửa cũng chỉ có về sau nhớ rõ mang theo ta còn chuyện khác gì đó ——, ngươi không cần thực xin lỗi.”

Lục Đăng từ ngực y ngẩng đầu.

Quang mang hoảng hốt trong đôi mắt đen của cậu, Cố Đình cong lên khóe môi, tinh tế hôn lên nước mắt trên mặt cậu, đầu ngón tay xuyên qua sợi tóc, ôm lấy sau đầu cậu: “Chỉ một việc này, lần sau còn quên, liền phải phạt.”

Y nói trừng phạt, ngữ khí lại vẫn ôn tồn bao dung. Lục Đăng nhấp nhấp môi, bản năng muốn dựa vào trong lòng ngực y, bả vai lại bị cái tay kia ngăn lại , ở trên vành tai khẽ cắn một ngụm.

Cố Đình không có mọc ra răng nanh, chỉ nhẹ nhàng cắn cậu, lực đạo cũng căn bản không đủ. Lục Đăng theo bản năng đánh cái giật mình, trên mặt dâng lên huyết sắc nồng đậm, cánh tay sau lưng bỗng nhiên buộc chặt, đem cậu cố định ở ngực: “Nhớ kỹ chưa?”

Rốt cuộc hậu tri hậu giác mà ý thức được đây là nội dung “Phạt”, gương mặt Lục Đăng càng nóng hơn, nhấp môi sau một lúc lâu, rốt cuộc từ trong ngực y cực nhẹ gật đầu.

“Đừng lo lắng, chờ ta lấy lại lực lượng, liền đi đem máy truyền tin của đặc cần cục phá hư từ đầu đến cuối. Ta từng nghiên cứu qua hệ thống của bọn họ, chỉ cần không có nó, ngươi lập tức có thể khôi phục tự do……”

Cố Đình nâng gương mặt cậu lên, mỉm cười bảo đảm, nói đến tận cùng, cặp mắt đen kia bỗng nhiên xẹt qua tia bén nhọn cực cảnh giác.

Không cho rằng đặc cần cục đã đi còn quay lại, ấn đường Cố Đình nhíu lại, đang muốn tra xét, Lục Hoài Diệp lại bám lấy bờ vai của y, ra sức đem y ngã nhào trên mặt đất, dây leođảo mắt thành lá chắn rắn chắn kín không kẽ hở.

Đã không có phong ấn hạn chế, Cố Đình phản ứng không chậm hơn cậu chút nào, lực lượng tùy theo bùng nổ, đem hai người cùng nhau bảo vệ, ngực lại vẫn bị chấn đến cứng lại.

Khói trắng trước mắt tan đi, Lục Hoài Diệp vô thanh vô tức nhào vào trong lòng ngực y, thân thể vẫn như cũ dùng toàn bộ không vô giữ lại mà bảo vệ y, đôi mắt nhắm chặt, sắc mặt dị thường tái nhợt.

Bên tai là tiếng cảnh báo bén nhọn rõ ràng, Cố Đình lại không rảnh chú ý, mạnh mẽ ấn xuống sự thấp thõm trong ngực, cẩn thận giúp cậu lau đi nước mắt vẫn còn trên mặt, nhẹ gọi kêu vài tiếng.

Không có để y lo lắng lâu lắm, Lục Hoài Diệp gối lên cánh tay y, không bao lâu liền từ trong hôn mê ngắn ngủi tỉnh lại, ánh mắt hơi đổi ở trên mặt y ngưng một lát, nhận ra y bình an không có việc gì, khóe môi mới bứt ra ý cười mềm nhẹ.

“Đã xảy ra chuyện, ta trước đem ngươi đưa trở về, sau đó đi xem có thể hay không giúp được cái gì.”

Cố Đình rốt cuộc nhẹ nhàng thở ra, cúi đầu hôn hôn trán cậu, ôn thanh bảo đảm: “Ta sẽ không có việc gì, đừng lo lắng.”

Y tuy rằng không thích đặc cần cục, lại không phản cảm những nhân loại bình thường đó. Ở dưới màn ảnh của y, cơ hồ mỗi một gương mặt đều là mang theo ý cười, y có thể từ những hữu hảo trong ánh mắt đó nhìn đến thân ảnh chính mình, đây là con đường duy nhất để y bảo tồn hình ảnh mình.

Nói, y đã đứng lên, muốn đem Lục Hoài Diệp tạm thời đưa về khoang phòng, lại bị một bàn tay cầm lấy cổ tay.

Cố Đình cúi đầu, đón nhận ánh mắt cậu, nhớ tới yêu cầu chính mình mới vừa đưa ra, hơi trầm xuống mặc, sửa miệng: “Được.”

Y đem Lục Hoài Diệp hướng vào trong lòng ngực ôm ôm, làm cậu có thể dễ dàng hơn dựa vào đầu vai mình, nương lực đạo của dây leođứng dậy, hướng về phía tiếng nổ mạnh truyền đến phóng qua.

Mọi người từ trong lúc ngủ mơ bừng tỉnh, bị tiếng nổ mạnh thình lình xuất hiện dọa tới mức tâm thần không yên, trên thuyền loạn thành một đống, nơi nơi đều chật ních những hành khách vô thố.

Đặc cần cục nguyên bản cũng bị một tiếng nổ mạnh này làm cho chậm chễ, bận rộn nơi nơi duy trì trật tự. Hành khách nhìn thấy đặc cần cục dần dần yên ổn xuống dưới, Phương Dật nhìn thấy thên ảnh hai người đi mà quay lại, còn hữu hảo mà giơ tay chào hỏi.

Cố Đình đối cái tổ trưởng đưng ra ngăn cản này không có ác cảm gì, gật đầu xem như đáp lễ, đang muốn phóng thích lực lượng kiểm tra toàn bộ người trên thuyền, Lục Hoài Diệp lại đã nắm lấy ống tay áo y, thoáng dùng chút lực.

Cố Đình ngẩn ra, mới ý thức được cậu đại khái là không có sức lực quá lớn để lên tiếng, vội cúi thấp người xuống.

Lục Hoài Diệp dựa vào trên vai y, âm thanh nhỏ xíu, từng chữ lại vẫn rõ ràng: “Khoang điều khiển.”

Hiện tại trời còn chưa sáng, theo lý không nên ngay lúc này liền có chuyện, thời gian tuyến xuất hiện biến động, thuyết minh cốt truyện tuyến cũng theo hành trình của vai chính thay đổi mà xuất hiện tự động điều chỉnh.

Địa phương khác cậu đều đã cẩn thận lục soát qua, có thể bảo đảm không có vấn đề, nhưng hiện tại lại vẫn như cũ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, dị biến chỉ có khả năng ra ở khoang điều khiển nơi thuyền viên nghỉ ngơi.

Có tác dụng.

Đối diện với cặp mắt đen một lần nữa sáng lên quang mang kia, Cố Đình triều cậu mỉm cười, trong lòng lại ẩn ẩn chua xót, đem người hướng trong lòng ngực hộ hộ, hôn lên trán cậu: “Hảo.”

Căn cứ lực lượng dao động vừa rồi để phán đoán, nơi này đã rất nguy hiểm, Cố Đình không có nắm chắc có thể hoàn toàn bảo vệ được Lục Hoài Diệp, đơn giản cũng không giữ lại, chỉ đem một đạo lực lượng trong người xuất ra bên ngoài, hướng khoang điều khiển đi qua.

“Ngươi điên rồi!”

Khang Nham lạnh giọng quát lớn, lại bị vài lần y bùng nổ lúc trước lăn lộn đến không dám tùy tiện động thủ, chỉ cắn răng gấp giọng: “Đó là khoang điều khiển! Ngươi là muốn hại chết toàn bộ người trên thuyền sao? Còn không mau mở ra chắn phòng hộ ——”

So với bất luận kẻ nào cũng càng tin phán đoán của Lục Hoài Diệp hơn, Cố Đình không có giữ lại, chắn phòng hộ chưa kịp mở ra, một đạo tia máu đã thật mạnh đánh lên khoang điều khiển.

Cơ hồ là cùng lúc, bên trong cũng truyền đến tiếng nổ mạnh kịch liệt.

Một đạo thân ảnh bị khói mù xông đến, lảo đảo vài bước rồi đứng vững, thánh ngân chiếm cứ nửa bên gương mặt, quanh thân quang mang huyết sắc lập loè không ngừng, ánh mắt tham lam khi chạm đến dáu hiệu của đặc cần cục liền đột nhiên co rụt lại, quay đầu liền phải chạy trốn.

Thánh ngân tồn tại ở những chỗ khác nhau, ảnh hưởng khi phát huy lực lượng đối với mỗi người cũng có khác nhau. Đối phương không thể nghi ngờ là do thánh ngân thức tỉnh khống chế thần chí, chỉ biết có một mặt là gϊếŧ chóc, nếu Cố Đình không ra tay phá huỷ khoang điều khiển, bị hắn trốn ở bên trong tìm được cơ hội, sinh mệnh tất cả mọi người trên thuyền sẽ gặp phải uy hϊếp.

Phương Dật không có cho hắn cơ hội chạy thoát, đột nhiên lao ra, cùng hắn triền đấu ở một chỗ.

Lực lượng giả hệ thánh ngân khi đánh nhau dứt khoát lưu loát, lực lượng lộ ra không thể nghi ngờ là cường hãn áp bách, đảo mắt đã chiếm cứ thế thượng phong.

Các hành khách được che chở rốt cuộc thả lỏng lại, liên thanh cảm tạ phản ứng nhanh chóng của đặc cần cục. Khang Nham khẽ nhếch cằm, vừa lòng mà trấn an cảm xúc của mọi người, đè nén trong lòng rốt cuộc tan đi hơn phân nửa.

Tuy nói ăn lỗ nặng, lại cũng không phí công nhặt được một cái công lao. Không chỉ có chế phục một dị năng giả mất khống, còn cứu được hành khách trên thuyền, chờ trở về cục, ít nhiều cũng có thể được đến một bậc công huân.

Phương Dật cùng hắn rốt cuộc vẫn là đồng nghiệp, trước mắt còn chỉ có thể âm thầm đối phó. Cái tên đặc công to gan lớn mật dám cãi lời hắn, cùng tên quỷ hút máu kia cũng hiển lộ ra tính công kích, nói không bao lâu nữa, đại khái là có thể thu thập đến không sai biệt lắm.

Nghĩ đến viễn cảnh nở mày nở mặt khi báo thù, Khang Nham giơ cằm lên, đáy mắt rốt cuộc hiện lên sắc lạnh đắc ý.

Giữa đám người, âm thanh máy móc hưng phấn của hệ thống ở trong đầu Lục Đăng vang lên: “Ký chủ, vừa rồi cốt truyện tuyến mới nhắc nhở, “Đánh chết dị năng giả mất khống chế , cứu vớt hành khách trên thuyền” điểm hoàn thành sảng khoái chuyển nhượng, cái điểm này cốt truyện liền giao cho vai chính!”

Từ khi vai chính tới cùng cái dị năng giả kia giao thủ, hào quang của vai chính hoàn toàn phát huy, vô luận đánh như thế nào, cũng sẽ không xuất hiện cái gì ngoài ý muốn.

Lục Đăng nhẹ nhàng gật đầu, trong lòng lại vẫn mạc danh bất an, ánh mắt dừng ở khoang điều khiển lặng yên không một tiếng động, nắm chặt cánh tay Cố Đình.

Quá yên tĩnh.

Một tên thánh ngân giả ở trong không gian cũng không lớn của khoang điều khiển mất khống chế, lại liên tiếp nổ mạnh đến hai lần chỉ khi lực lượng vượt cấp xuất hiện, khoang điều khiển ngay cả một chút phản ứng cũng không có, cũng chỉ có một loại khả năng.

Nhận thấy được lực đạo của cậu, Cố Đình nắm thật chặt cánh tay, cúi đầu đang muốn mở miệng, một gốc cây thanh đằng lại đem thân thể y chặt chẽ cố định lại.

Ngay sau đó, thân thuyền kịch liệt nhoáng lên.

Không ít người đều bởi vì chấn động thình lình xuất hiện mà không đứng thẳng được, người đầu óc nhạy bén cũng đã mơ hồ sinh ra dự cảm không tốt. Khang Nham nguyên bản còn đắc ý đến cực điểm sắc mặt bỗng biến đổi lớn, lảo đảo hai bước, được bộ hạ bên cạnh vội vàng đỡ lấy: “Bộ trưởng ——”

Khang Nham không có lên tiếng, ý cười đắc ý nguyên bản đã vô tung vô ảnh, sắc mặt trầm đến dọa người, nhìn bóng dáng Phương Dật cùng tên dị năng giả kia triền đấu.

Khoang điều khiển bị nổ tung, nhưng không ai chạy ra, cũng chỉ có một loại khả năng.

Người bên trong, chỉ sợ đều đã chết.

Thuyền ngắm cảnh phỏng theo mô hình của du thuyền kiểu cũ mà tiến hành thiết kế, đài ngắm cảnh của khoang điều khiển cũng là hạng mục hạng nhất của du thuyền, người thường rất khó nắm giữ. Nếu máy tính chủ tự động điều khiển còn ở, thì cũng không quan trọng, nhưng chấn động kịch liệt vừa rồi nói không chừng lại có ý nghĩa không thể nghi ngờ là máy tính chủ đã hư hao, chỉ sợ nguồn năng lượng cung ứng cùng thiết bị khoang điều khiển đều đã xảy ra vấn đề.

Không bao lâu sau, con thuyền ngắm cảnh này liền sẽ gặp phải nguy cơ bị rơi xuống .

“Có người nào biết điều khiển thuyền ngắm cảnh không? Mau đứng ra!”

Khang Nham trầm giọng mở miệng, bên cạnh lại chỉ một mảnh trầm mặc.

Bộ hạ hắn đều chủ yếu phụ trách theo dõi cùng thẩm tra, ngay cả cơ hội thực tế để ra ngoài làm nhiệm vụ còn ít có, phải cần Phương Dật tới đi cùng bảo hộ, càng đừng nói điều khiển một con thuyền ngắm cảnh phục cổ lớn như vậy.

Thuyền ngắm cảnh vẫn không ngừng chấn động, mắt thấy sắp phải rơi xuống phía dưới. Mọi người đứng thẳng còn không xong, sắc trời lại tối, hắn nhất thời cũng không rảnh rỗi quay lại nhìn, tiếng la khóc đảo mắt đã vang thành một mảnh.

Con thuyền ngắm cảnh này nặng mấy chục tấn, lại đang ở trên cao, cứ như vậy rơi xuống dưới, cho dù thân mang thánh ngân cũng không có khả năng sống sót.

Nếu hiện tại điều khiển thuyền tuần tra rời đi, còn có thể không bị khí lưu của thuyền ngắm cảnh thuyền rơi xuống lan đến. Bộ hạ chính mình dễ dàng bịch miệng, chỉ cần Phương Dật chết ở chỗ này, cũng sẽ không có người biết hắn không làm tròn trách nhiệm bỏ chạy.

Hướng bốn phía cảnh giác mà nhìn nhìn, khang mẫu khoan khẩu(*) nhảy đến kịch liệt, chậm rãi lùi từng bước về phía sau.

“Không cần hoảng! Đặc cần cục sẽ bảo hộ mọi người, thỉnh mọi người tin tưởng chúng tôi!”

Đã cho tên dị năng giả mất khống chế kia một kích bị mất mạng, Phương Dật miễn cưỡng túm mép thuyền ổn định thân hình, lớn giọng mở miệng: “Chúng ta có thuyền tuần tra, có thể mang mọi người đi ——”

Tuy rằng thuyền tuần tra căn bản chứa không được mấy người, nhưng có thể mang đi một người là một mạng người, chỉ cần Khang Nham cùng bọn hắn lưu tại trên thuyền ngắm cảnh, ít nhất còn có thể nhường chỗ cho vài hài tử vị thành niên trên thuyền.

Tại loại thời điểm này, hy vọng cho dù mỏng manh cũng là có hơn không(ở đây qt để là cần thiết nhưng thấy không hợp mình sửa lại chút) . Phương Dật chống thân thể, đang muốn tìm Khang Nham bị đám người bao phủ, lại nhìn thấy đèn đỏ của thuyền tuần tra lóe lên rồi bay lên trời, không màng tất cả mà chạy ra xa thoát đi.

Lập tức có người phát hiện hướng đi của thuyền tuần tra, mãnh liệt sợ hãi cùng phẫn nộ nháy mắt vực dậy đoàn người, tiếng mắng một tiếng cao hơn một tiếng vang lên.

Khang Nham đứng ở bên cửa sổ, nhìn đám người tuyệt vọng phía dưới, sắc mặt càng thêm tái nhợt.

Nếu không chạy liền chạy không kịp.

Thuyền ngắm cảnh đang nhanh chóng rơi xuống, không bao lâu liền sẽ rơi xuống vỡ tan. Cách mặt đất càng gần, khí lưu càng khó để tránh thoát, lưu lại trên đó sẽ chỉ còn mỗi đường chết.

Hành vi chạy trốn như vậy một khi bị thẩm tra, là sẽ bị đặc cần cục cách chức và thanh trừ dị năng. Hắn gây thù chuốc oán quá nhiều, nếu thật sự bị xử phạt, nhất định sẽ có người nhân cơ hội bỏ đá xuống giếng, làm hắn sống không bằng chết.

Nhưng nếu không trốn, rất có thể hôm nay sẽ chết ở chỗ này.

Nổ mạnh quy mô lớn như vậy, ngay cả tên quỷ hút máu kia cũng không thể sống được. Chỉ cần thời điểm báo cáo lên trên nói là không kịp cứu viện, không ai biết được hành vi chạy trốn khỏi nơi đó của hắn.

Cho dù thực sự có người may mắn sống sót, cũng nhất định chỉ là số ít, chỉ cần bản thân một mực chối, lại không có chứng cứ trực tiếp, thì nhất định còn có đường sống để xoay chuyển……

An ủi bản thân vài lần, Khang Nham thở sâu, ánh mắt ngược lại bình tĩnh trở lại.

“Bộ trưởng!”

Bên cạnh hắn bỗng nhiên truyền đến tiếng kinh hô của cấp dưới, đầu Khang Nham nhảy dựng, lập tức nhìn qua, ánh mắt bỗng dưng co rụt lại.

Máy liên lạc rõ ràng đã không biết vì sao bị hỏng, thế nhưng không biết khi nào tự động sữa chữa, đem hết thảy những chuyện hắn đã làm ghi lại, đang tổng hợp lại truyền lên tổng bộ.

Sắc mặt Khang Nham chợt trắng bệch, một phen đoạt lấy súng trong tay cấp dưới, liều mạng bóp cò súng. Màn hình nháy mắt bóc ra khói trắng, biến trở thành một mảnh đen nhánh.

“Bộ trưởng!”

Cấp dưới bị hắn làm hoảng sợ, cuống quít muốn đi ngăn cản, cánh tay Khang Nham lại bỗng nhiên không chịu khống chế mà tránh đi, lại bị lực đạo mạnh mẽ kéo ra sau lưng. Máy liên lạc trên cổ tay cùm cụp một tiếng, còng tay được chế tác bằng hợp kim chuyên dụng đã đem hắn chặt chẽ bắt lại.

Một cơn đau đớn kịch liệt từ dưới cánh tay đi thẳng lên, điện lưu đánh vào hạch dị năng của hắn, không lưu tình chút nào mà hung hăng đánh một cái, biển tinh thần(là thức hải trong tu chân đó các bạn) của hắn lập tức không thể chịu nổi mà tan rã.

Khang Nham ánh mắt không cam, ngã ngồi xuống.

*

Thuyền ngắm cảnh đã bắt đầu mãnh liệt run lắc.

“Ký chủ, nếu mặc kệ cốt truyện tuyến phát triển, cũng chỉ có vai chính có thể dựa vào hào quang nhân vật chính mà may mắn chạy trốn, sau đó trở về giúp chúng ta thu thập tên hỗn đản kia!”

Hệ thống mới vừa dựa theo lời Lục Đăng an bài đem chứng cứ Khang Nham phạm tội truyền lên trên, một chút cũng không cam lòng lúc này đã phải rời đi. Âm thanh máy móc ở trong tiếng gió gào thét đứt quãng, có vẻ đặc biệt nôn nóng.

“Chủ tuyến “Đánh chết dị năng giả mất khống chế ” đã hoàn thành, tiến hành trao đổi điểm để “Cứu vớt hành khách còn lại trên thuyền” hay không ? Chỉ cần hai ngàn điểm kinh nghiệm ! Ta còn đủ!”

“Ta bỏ ra.”

Một giờ không cảm thấy đau đã trôi qua, Lục Đăng tích chữ như vàng, lòng bàn tay lạnh lẽo dán lên cổ tay Cố Đình, dùng sức cầm: “Ta cần lực lượng…… Có biện pháp nào không?”