Lục Đăng ngẩng đầu, ở trong bóng tối nhìn y.
Trước mắt một mảnh đen nhánh, chỉ có thể mơ hồ thấy rõ hình dáng, xúc cảm lại chân thật rõ ràng. Lực đạo ôm từ phía sau lưng an ổn kiên định, độ ấm quen thuộc bao phủ thân thể, đôi môi ấm áp vừa mới dán lên chỉ chạm một chút liền nhẹ nhàng tách ra, giọng nói ôn nhu cùng lúc đánh vào lòng ngực.
Không sợ hãi.
Lục Đăng bình tĩnh nhìn y, mặt mày cong lên, tay ôm lấy vai cùng lưng y, cúi người dán lên.
‘Ong’ một tiếng vang lên, đèn phòng thí nghiệm bỗng nhiên khôi phục bình thường.
Ánh đèn sáng rõ, hết thảy đều hiện lên rõ ràng. Đối diện với thụ con ngươi đen láy của tiểu giáo sư, Cố trợ giáo lá gan vô cùng lớn trong bóng tối nhảy dựng, đang muốn lập tức lùi lại, cánh tay sau lưng lại bỗng nhiên thi lực cản lại.
Không phải lực đạo bảo vệ cường ngạnh như ở phòng thí nghiệm điện kính trước đó, lực đạo ở sau lưng nhẹ nhàng chậm chạp ôn tồn, lại không cho y cơ hội thối lui..
Tiểu giáo sư của y nhìn y, trong ánh mắt là quang mang trong suốt, hơi thỏe tươi mát dán lên, xúc cảm ôn nhuận phủ lên bên môi.
Ngực Cố Xuyên Bách nhảy dựng.
Lại nhảy dựng.
Cảm xúc mừng như điên khi nhận được đáp lại quanh quẩn trong ngực gào thét, bao phủ hết thảy thấp thỏm bất an.
Khóe môi nhịn không được cong lên, Cố Xuyên Bách dùng sức ôm cậu, cơ hồ muốn đem người bế lên xoay mấy vòng, rồi lại nhớ lại nơi này kỳ thật là phòng thí nghiệm nghiêm trang, mạnh mẽ đem vui sướиɠ gần như trào ra áp trở về, chỉ dư lại quang mang sáng ngời trong mắt, vẫn khó có thể tin chờ đợi đối phương xác nhận.
Đối diện ánh mắt y, Lục Kinh Mặc mỉm cười, gật gật đầu: “Ta nhớ kỹ.”
Ký ức mới bao trùm lên những ấm ảnh quá mức trầm trọng đó, ngực một lần nữa như bị điện giật. Ở trong bóng tối không thấy bất kỳ thứ gì, đối phương sờ soạng, cẩn thận rồi lại chuẩn xác mà tìm tới.
Lại gần hôn y.
Đối diện ý cười nhẹ nhàng ấm áp trong đôi mắt kia, lỗ tai Cố Xuyên Bách nóng lên, giơ tay sờ sờ đầu, khóe môi không hay biết cong lên.
Lục Kinh Mặc mỉm cười cầm tay y, xác nhận máy móc đã sửa tốt, liền đem thuốc thử cầm theo trong tay bỏ vào, âm thanh nhắc nhở của điện tử ngay sau đó thuận lợi vang lên.
Hệ thống không biết tung tích, kêu vài lần cũng không thấy phản ứng, đại khái là đã học xong kịch bản của cậu, sửa xong mạch điện liền đi tìm chứng cứ tên thực nghiệm viên kia có ý định phá hư dụng cụ.
Hệ thống của cậu học tập tiến bộ rất nhanh, cũng càng ngày càng bận rộn giúp đỡ, chờ lần này trở về, hẳn là phải bao cho nó một cái bao lì xì làm cổ vũ mới được.
Lục Kinh Mặc thu hồi tâm tư, tiếp tục bận rộn chuyện thực nghiệm. Cố Xuyên Bách ra khỏi bàn thí nghiệm, ở một bên phụ trợ cậu, lại vẫn nhịn không được nhìn về phía mặt nghiêng ôn nhu của vị giáo sư trẻ tuổi trước bàn thí nghiệm.
Không biết có phải vẫn đang cậu tự hỏi phòng chuyện thí nghiệm hay không, trên khuôn mặt đặc biệt thanh tú kia ẩn ẩn hiện ra chút nghiêm túc, khóe môi lại vẫn mềm nhẹ cong lên, đẹp đến có thể trực tiếp tiến vào lòng người.
Tựa hồ đã nhận ra ánh mắt y, Lục Kinh Mặc nghiêng người quay lại, Cố Xuyên Bách lại đã nhanh chóng mà dịch đường nhìn đi, hết sức chuyên chú mà quan sát số liệu.
Tuy rằng trong lúc thực nghiệm nhiều ít cũng có chút không hẹn mà cùng phân tâm, nhưng rốt cuộc ít nhất đều còn nhớ rõ chính sự, không bao lâu liền đều từng người tĩnh hạ tâm tới.
Nửa đêm qua đi, toàn bộ thực nghiệm đã bị hoàn chỉnh mà lặp lại một lần.
“Xác thật là có chênh lệch, giá trị của số liệu ở đoạn cuối có chút chệch đi, nơi này ——”
Thu thập tooys phòng thí nghiệm, Cố Xuyên Bách lưu loát mà vẽ tốt đồ thị, ngồi dậy chỉ cho Lục Kinh Mặc xem.
Giáo sư trẻ tuổi vô cùng chuyên tâm, lên tiếng liền nhanh chân đi lại, cũng không ngồi, khủy tay đặt ở trên vai y, di chuyển con chuột cẩn thận xem xét các chi tiết càng không dễ phát hiện.
Hơi thở thanh nhuận mềm nhẹ quét qua bên tai, y đã phân không rõ tiểu giáo sư của mình đến tột cùng là không biết phòng bị hay là tự học thành tài true chọc người, ngực Cố Xuyên Bách bang bang nhảy, ánh mắt bất giác dịch đi, lòng bàn tay đã thấm ra mồ hôi như mưa.
Lục Đăng sớm đã quen cùng y thân cận, căn bản không cảm thấy động tác của mình có cái gì không đúng, ghé vào trên vai y kiểm tra số liệu lần cuối cùng, vừa lòng gật gật đầu ngồi dậy, chép số liệu ra máy tính.
“Như vậy là được, chúng ta đêm nay về nhà viết luận văn, tranh thủ nhanh chóng phát đi.”
Chiêm Phái đánh chủ ý gì không khó suy đoán, đầu tiên là mua người ác ý bóp méo số liệu, lại lộng hư dụng cụ cần dùng cho việc nghiệm chứng thực nghiệm, nếu tốc độ ra luận văn của cậu quá nhanh, rất có thể không nhìn kỹ liền trực tiếp đệ lên.
Đến lúc đó bị hắn bắt được cái nhược điểm này, vô luận là lấy những điều cậu nói làm điều kiện áp chế, hay là được ăn cả ngã về không mà trả thù cậu, thì cũng có ít tự tin để làm điểm dựa vào.
Đáng tiếc Chiêm Phái đại khái không thể nghĩ đến, số liệu thực nghiệm mà hắn tỉ mỉ bóp méo, cư nhiên bị nghiên cứu sinh dưới sự huấn luyện nghiêm khắc của hắnliếc mắt một cái liền nhìn ra tới.
Bị một câu “Về nhà” kia của cậu dẫn tới tim đập càng nhanh, Cố nghiên cứu sinh liếc mắt một cái liền nhìn ra số liệu sai sót không hề có tự giác khi lập công lớn, ậm ừ liên tục gật đầu. Bị Lục Kinh Mặc mỉm cười một đường dắt khỏi phòng thí nghiệm, lại nhét chìa khóa vào trong lòng bàn tay.
Thẳng đến khi bị nhét vào ghế điều khiển, Cố Xuyên Bách mới rốt cuộc hoàn hồn: “Kinh Mặc ——”
“Xe là trường học phát, ta luôn không có chạy, vẫn luôn đậu ở chỗ này.”
Lục Kinh Mặc ngồi vào ghế phó lái, kiên nhẫn giải thích, một bên nghiêng người giúp cậu cột kỹ đai an toàn: “Về sau liền giao cho ngươi.”
Bả vai gầy ốm ở trước mắt nhoáng lên, dẫn tới ngực Cố Xuyên Bách phát nhói, thấp thấp trả lời xong, cầm bàn tay vẫn vẫn chưa hoàn toàn ấm lại của cậu: “Trở về phải hảo hảo nghỉ ngơi, thiên luận văn này ta giúp ngươi viết, viết xong ngươi sửa lại, được không?”
Không có nghe thấy y đúng lúc trả lời, trong lòng Cố Xuyên Bách mơ hồ sinh ra chút khẩn trương, vặn lại bả vai đối phương, muốn xem thần sắc cậu, Lục Kinh Mặc lại ngẩng đầu nhìn y: “Nằm trên giường viết, được chứ?”
Thói quen là một thứ thật muốn mạng người, từ lệ thường dưỡng thành thói quen cùng đối phương ngủ chung, cậu đã rất nhiều ngày cũng chưa thể an ổn ngủ.
Nếu đã đem người mang về nhà, nào có đạo lý không cùng nhau lên giường.
Cảm thấy chính mình chắc có thể đã đỏ cả cần cổ, Cố Xuyên Bách thở sâu, lặp lại nhắc nhỏ bản thân có lẽ tiểu giáo sư chỉ là cảm thấy tịch mịch, muốn y bồi cùng ngủ, mới dám đem rung động “Giáo sư của ta muốn ta lên trên giường viết luận văn” đè ở đáy lòng,cầm lấy cái tay kia: “Hảo.”
Lục Kinh Mặc cảm thấy mỹ mãn mà nhếch khóe môi, báo cho y một cái địa chỉ, liền an tâm mà làm ổ trên ghế điều khiển phụ.
Nỗi lòng trước sau chưa hề rung động đã không có thể hoàn toàn bình phục trở lại, Cố Xuyên Bách tận lực chuyên tâm lái xe, đi đến một chỗ rẽ, đang chuẩn bị hỏi Lục Kinh Mặc nên đi như thế nào, mở miệng lại bỗng nhiên không phát ra tiếng.
Tiểu giáo sư của y đã ngủ say.
Mới vừa mạnh mẽ bị bệnh qua một hồi, lại làm thực nghiệm đến nửa đêm, thân thể nhất định đã sớm thập phần mỏi mệt. Cố Xuyên Bách cẩn thận mà dừng xe ở bên đường, cởϊ áσ ngoài đắp lên cho cậu, ánh mắt dừng ở trên khuôn mặt thanh tuấn đang an ổn ngủ say kia, giữa mày bất giác lan ra ấm áp ôn hòa.
Cứ như vậy thì tốt rồi.
Lòng bàn tay phủ lên mái tóc mềm mại, nhẹ nhàng xoa xoa. Cố Xuyên Bách mang tai nghe lên, mở hướng dẫn, lặng lẽ thò lại gần, ở bên môi cậu hôn xuống một cái.
Khi sắp về đến nhà, Lục Kinh Mặc mới dưới âm thanh nhắc nhở của hệ thống tỉnh lại.
Chỗ học trường học phân cho cậu là ở một tiểu khu khá xa hoa,cậu chưa từng ở lại qua, chỉ có danh là có biển số nhà, cũng không chân chính trở thành nơi ở.
Hệ thống tốn hai giờ giúp cậu tạo nên chỗ ở, vì không để cho cậu ở trong nhà chính mình mà có vẻ quá mức xa lạ, cùng cậu lải nhải giới thiệu hoàn cảnh, lại không sợ phiền mà dặn dò phương thức tự vệ khi dẫn người về nhà qua đêm, cố ý giới thiệu vị trí đặt đồ dùng khẩn cấp. Nghe nói đầu giường còn cất giấu một bộ còng tay, một khi thấy tình thế không ổn, để cậu còng tay người lại chạy trước.
Lục Kinh Mặc nghe thấy nhịn không được ý cười, nghiêng ánh mắt ra ngoài cửa sổ, nhưng vẫn bị Cố Xuyên Bách phát hiện độ cung nhu hòa khóe môi.
Đem xe ở xe đậu ổn, Cố Xuyên Bách giơ tay phủ lên gương mặt cậu, chờ cậu đem tầm mắt chuyển qua, âm thanh dò hỏi nhẹ nhàng chậm chạp: “Giáo sư cười cái gì?”
Nghe thấy y hỏi, Lục giáo sư ý cười càng nồng, cọ cọ lòng bàn tay y, cư nhiên thả lỏng lực đạo thuận thế dựa lên.
Trong lòng Cố Xuyên Bách một mảnh mềm ấm, cũng không hề truy hỏi. Một tay mở đai an toàn của hai người, vẫn như cũ phủng gương mặt cậu, cúi người ở giữa trán cậu nhẹ nhàng in lên một nụ hôn.
Nhận thấy được trên người y chỉ mặc kiện áo sơmi đơn bạc, Lục Kinh Mặc giật giật, muốn đem quần áo đắp trên người khoác lại cho y, lại bị Cố Xuyên Bách giơ tay đè lại: “Ta không sợ lạnh, ta bị lạnh không sao.”
Lục Kinh Mặc chớp chớp mắt, chưa lĩnh hội được thâm ý của những lời này, Cố Xuyên Bách đã tắt máy xuống xe, vòng đến một bên sườn mở cửa xe giúp cậu, đem người bọc cùng với quần áo ôm ra.
Mây mù che đậy bóng đêm đã tan đi, ánh trăng dù vẫn mờ mịt, nhưng ngược lại trở nên càng sáng rõ hơn.
Dựa vào trong lòng ngực y đứng vững, Lục Kinh Mặc muốn đi nắm tay của y, Cố Xuyên Bách đã vững vàng nắm lại, giúp cậu đem quần áo khoác tốt: “Đi, về nhà.”
Tuy rằng là nơi ở gấp gáp làm ra, nhưng một chút cũng không có vẻ quạnh quẽ lạnh lẽo, nhưng thật ra là gần như đêm nơi ở của cậu ở thế giới hiện thực phục chế lại. Lục Kinh Mặc nhìn qua một hồi liền phân biệt rõ tác dụng của các gian nhà, dẫn Cố Xuyên Bách thẳng đến phòng ngủ, quả nhiên gặp được chiếc giường lớn ba người cũng đủ ngủ quen thuộc.
Ngủ giường dơn lâu như vậy, rốt cuộc nhìn thấy giường đệm quen thuộc của chính mình, nói không cảm động là giả.
Lục Kinh Mặc thở phào một hơi, dịch bước chân ngồi lên giường, thân thể vừa mới khỏi bệnh rốt cuộc hậu tri hậu giác sinh ra mệt mỏi nồng đậm.
Buồn ngủ trên đường cũng bắt đầu dâng lên, Lục Kinh Mặc nhất định đã rất mệt. Cố Xuyên Bách dỗ cậu tắm xong hãy nằm xuống, đem người hảo hảo nhét vào trong chăn, vỗ về cậu rồi hôn trán, mới bước nhanh vào phòng tắm.
Buổi chiều trước khi bắt đầu thực nghiệm, đã ở trong văn phòng ngủ mấy giờ, y hiện tại thật ra một chút cũng không cảm thấy mệt.
Cố Xuyên Bách đứng ở dưới vòi hoa sen, đem nước chỉnh thấp xuống chút, giơ tay chạm vào gạch men sứ lạnh lẽo. Nghĩ đến bộ dáng tiểu giáo sư vừa mới rồi ở trong bồn tắm do hôn mê nên tính tình đặc biệt dịu ngoan, gương mặt lại càng nóng lên, dùng sức lắc lắc đầu, đem liên quan chuyện không dứng đắn đuổi ra khỏi đầu óc.
Chính mình cư nhiên thật sự đi theo giáo sư về nhà.
Nơi này so với văn phòng lạnh lẽo kia ấm áp hơn nhiều, cũng có thể càng tốt để nghỉ ngơi. Hiện tại nhận thức đường, thì có thể thường thường đưa tiểu giáo sư về gia hảo hảo ngủ, nhất định không thể lại bị mệt đến nông nỗi bị bệnh .
Cách một bức tường, người kia đang nằm ở trên giường, an an ổn ổn mà ngủ.
Cố Xuyên Bách chỉ là ngẫm lại cũng cảm thấy ngực trướng, vội vàng vọt cái tắm nước lạnh, lau khô nước thay áo ngủ. Nhìn Lục Kinh Mặc đang ngủ ngon lành, đứng ở mép giường chần chờ một lát, vẫn là phóng nhẹ động tác lấy máy tính ra, ở một bên cách không xa dựa giường ngồi xuống.
Tiểu giáo sư sợ tối, bản thân đã hạ quyết tâm bồi cậu ngủ, liền phải hảo hảo bồi cậu.
Cố Xuyên Bách lẳng lặng ngồi một hồi, chờ Lục Kinh Mặc ngủ đến càng sâu, mới đem ánh sáng màn hình chỉnh đến thấp nhất, lấy ghi chép cùng số liệu thực nghiệm ra.
Mới vừa gõ vài chữ lên bàn phím, nguồn nhiệt bên cạnh bỗng nhiên nhẹ dựa lên.
Lo lắng là chính mình quấy rầy đến cậu, Cố Xuyên Bách vội vàng dừng lại động tác. Đang muốn cúi đầu nhìn, lại thấy Lục Kinh Mặc vẫn ngủ rất say, chỉ là trán dán ở trên người y, nhẹ nhàng cọ cọ, khóe môi cũng theo đó cong lên độ cung mềm mại.
Dưới ánh sáng ảm đạm của màn hình máy tính, ánh mắt Cố Xuyên Bách nhu hòa như nước hồ sâu, sau một lúc lâu chăm chú, nâng cằm tiểu giáo sư cúi người xuống, ở trên môi cậu nhẹ nhàng hôn xuống.
Về sau mỗi khi trời tối, đều bồi cậu.
*
Sau khi nghe nói Lục Kinh Mặc đã đem thiên luận văn kia nộp lên, tâm tư lơ lửng nhiều ngày của Chiêm Phái rốt cuộc hoàn toàn thả xuống.
Mấy ngày này cũng chưa nghe nói chuyện phòng thí nghiệm thực vật mượn dụng cụ, tên thực nghiệm viên bị mua chuộc vỗ ngực bảo đảm, nói Lục Kinh Mặc căn bản là không phát hiện số liệu có bất luận vấn đề gì. Chỉ cần thiên luận văn này bị nộp lên, qua kiểm ra, chính là một quả bom hẹn giờ được hắn niết ở trong tay.
Hắn muốn thanh danh, Lục Kinh Mặc cũng giống vậy muốn thanh danh. Số liệu luận văn của hai người đều có vấn đề, cấp mặt mũi cho nhau, bàn bạc liền dễ dàng hơn nhiều.
Nhấp một ngụm cà phê thượng đẳng trong tay nghiên cứu sinh, Chiêm phái nhẹ nhõm mà vào ghế, chậm rãi lật xem tuần báo mới nhất.
Cửa bị nhẹ nhàng gõ vang, Chiêm Phái nhăn nhăn mày, không kiên nhẫn mà nhấc mí mắt lên: “Có việc?”
“Giáo sư, trường học có người tìm ngài, ở phòng thí nghiệm, nói là —— nói chuyện……”
Tiến vào chính là nghiên cứu sinh năm ba, sắc mặt có chút trắng bệch, thanh âm cũng phóng nhẹ cẩn thận, trong mắt lại sáng lên quang mang kỳ dị.
Đã quen với bộ dang nghiên cứu sinh ở trước mặt mình đều im như ve sầu mùa đông, Chiêm Phái bị sự khác thường của hắn khiến cho khóe mắt giật giật, không vui mà đem báo tuần quăng ở trên bàn. Cái học viên kia lập tức run lập cập, cúi đầu thối lui vài bước.
Nhìn thấy uy nghiêm của mình vẫn còn, Chiêm Phái mới vừa lòng mà hừ một tiếng, dặn dò hắn thu thập văn phòng, đứng dậy đẩy cửa đi ra ngoài.
Thủ hạ và nghiên cứu sinh của hắn gần đây nhân tâm giảm bớt, thời gian đã lâu cũng chưa làm ra thành quả gì có giá trị, trường học phái người tới tìm hắn, không phải thúc giục hắn ra thành quả, chính là tiểu tử Lục Kinh Mặc kia đã đem chuyện của hắn mách lên rồi.
Chuyện trước dễ qua bất quá, cho dù là chuyện phía sau, thiên luận văn này cũng không phải lần đầu tiên bị mách lên, hắn lúc trước có thể lừa gạt qua một lần, đương nhiên có thể lừa gạt lần thứ hai. Chỉ cần đuổi kịp trước khi Lục Kinh Mặc đem kết quả khi lặp lại thí nghiệm đệ lên trên, nói ra chuyện số liệu của luận văn kia bị bóp méo, hắn cũng sẽ không sợ cái giáo sư chưa đủ lông đủ cánh nhảy nhót.
Trước khi bước vào phòng thí nghiệm, Chiêm Phái điều chỉnh biểu tình, thaybằng tươi cười nhiệt tình.
Duỗi tay không đánh người mặt cười, hắn đã là người lâu năm trong trường, mặc cho là ai cũng phải cấp vài phần mặt mũi. Thực sự có chuyện gì, công đạo chiếu cố lẫn nhau một câu cũng liền đi qua.
Hắn mặt mang tươi cười nghĩ như vậy, đẩy cửa ra chào hỏi, nụ cười lại bỗng nhiên ngưng ở trên mặt, trong mắt nhanh chóng hiện lên một tia bất an cực nhỏ.
Cố Xuyên Bách thật lâu cũng chưa tới phòng thí nghiệm điện kính, hắn không muốn bởi vì một nghiên cứu sinh không mấy quan trọng như vậy khiến cho tiền đồ của bản thân hỏng mất, nên cũng không dám có nửa phần thất lễ.
Nhưng lúc này đây, Cố Xuyên Bách lại là bị nhóm lãnh đạo mang theo tới.
Lục Kinh Mặc cũng có mặt, ngồi ở trước bàn thí nghiệm, ánh mắt lẳng lặng dừng ở không chỗ.
Sắc mặt của cậu tựa hồ lộ ra chút tái nhợt, nhưng mặt mày vẫn tỏa ra lãnh tĩnh như thường, nhìn không ra đang suy nghĩ cái gì, chỉ là không dấu vết dịch thân mình dịch lên nửa bước, đem Cố Xuyên Bách đứng ở bên cạnh cố chấp bảo hộ sau người.
Nếu là chỉ có hai người kia thì không tính, càng làm hắn sinh ra bất an mãnh liệt, lại là tên nghiên cứu sinh bị hắn thu mua đang đứng trong đám người kia.
Hiệu trưởng chỉ ở viện nghiên cứu khoa học, thông thường đều không có mặt trong trường. Quản lí hành chính là phó hiệu trưởng khoanh tay chậm rãi đi tới, thần sắc khi nhìn hắn thậm chí có chút bi thương.
Chiêm Phái méo miệng, cười mỉa mở miệng: “Lão Đinh ——”
Lời vừa ra khỏi miệng liền cảm thấy không khí không đúng, đối diện với ánh mắt của đối phương, hắn ngày xưa mồm miệng bỗng nhiên trở nên tắt nghẽn, cứng nhắc sửa miệng: “Đinh, hiệu trưởng Đinh……”
“Chiêm giáo sư, học viên của ngươi đều ở bên ngoài, còn muốn chúng ta nhiều lời sao?”
Chứng cứ vô cùng xác thực đến muốn lén giải quyết cũng không được, tin tức, hình ảnh, ghi chép chuyển khoản, tên nghiên cứu viên kia bị dọa vỡ gan, cái gì nên nói đều nói sạch, không có nửa điểm giữ lại mà đem Chiêm Phái bán hết.
Phó hiệu trưởng đau lòng mà nặng nề thở dài, trầm giọng tiếp tục nói tiếp.
“Thiên luận văn của Lục giáo sư cùng ngươi không có xung đột, ngươi làm chuyện này là vì cái gì? Nếu không phải Cố trợ giáo cẩn thận kiểm tra, giúp cấu ấy nhìn ra điểm sai kia, khẩn cấp sửa lại thực nghiệm, luận văn giao lên có thể sẽ xảy ra vấn đề —— Lục giáo sư là hiệu trưởng tự mình mời về, đến lúc đó chúng ta chẳng lẽ phải khuyên người ta cho lui miễn chức vụ sao?”
Bị từ “Cũng” kia chọc đến khóe mắt hung hăng co rụt lại, Chiêm Phái thở sâu, thanh âm phát run: “Đinh hiệu trưởng, ngươi là có ý tứ gì?”
Phó hiệu trưởng không có mở miệng, chỉ là đem văn kiện đẩy qua: “Ký tên đi, thư tố giác người đã chất đầy văn phòng. Theo chúng ta biết, ngươi trừ bỏ làm giả luận văn, ác ý bóp méo người khác, còn đối với thủ hạ và nghiên cứu sinh có hành vi bóc lột. Loại hành vi này thế nhưng liên tục diễn ra một cách rõ như ban ngày lâu như vậy, chúng ta hẳn là phải suynghĩ lại……”
“Ai nói!”
Trong mắt Chiêm Phái đã hiện ra tơ máu, đột nhiên đẩy cửa phòng thí nghiệm ra, một đám nghiên cứu sinh bên ngoài bị dọa đến nháy mắt đứng thẳng.
Chiêm Phái phẫn nộ mà trừng mắt một vòng, lạnh giọng mở miệng: “Ai nói?! Ta áp bách ai! Các ngươi có gan hiện tại đứng ra ——”
Lời còn chưa dứt, một thanh niên đã cầm đầu cất bước về phía trước, triều hắn trầm mặc cúi đầu.
Càng ngày càng nhiều nghiên cứu sinh đều đi theo đứng ra, càng nhiều người hốc mắt đỏ lên, có mấy nữ sinh nhịn không được, bụm mặt ngồi xổm trên mặt đất đau đớn khóc thành tiếng.
“Nếu có thể dùng tiền đồ của chúng ta, đổi cho học đệ học muội không phải nhảy vào hố lửa, vậy cái tiền đồ này liền từ bỏ đi.”
Thanh niên dẫn đầu giật nhẹ khóe miệng, trong mắt hơi nước tích tụ, nhưng vẫn đi đến trước mặt phó hiệu trưởng, móc ra một phần đơn tố cáo cầm hai tay đưa qua.
“Đây là lá đơn tố cáo cuối cùng, ta tên Tất Tùng, ta tố cáo Chiêm giáo sư áp bách, vũ nhục nghiên cứu sinh, thu tiền lương của nghiên cứu sinh thực tập, lấy luận văn băt học sinh ký tên……”
Bọn họ không rõ ràng lắm Chiêm Phái đến tột cùng là làm nên chuyện xui xẻo gì, chỉ là Cố Xuyên Bách tới tìm bọn hắn, hỏi bọn hắn có dám tố cáo hay không, nói là có biện pháp đệ đơn lên.
Bọn họ chỉ tự hỏi một đêm, liền đều viết xuống thật danh cử báo tin.
Cùng với nói bọn họ nguyện ý tin tưởng Cố Xuyên Bách, không bằng nói bọn họ càng nguyện ý tin tưởng Lục Kinh Mặc —— vào buổi tối đó, bọn họ nhìn Cố Xuyên Bách bị vị giáo sư trẻ tuổi hộ tống đến rồi chặt chẽ nắm tay kéo đi về, không biết có bao nhiêu người đều mất ngủ một suốt đêm, dưới đáy lòng tràn ra chút khát vọng hâm mộ mỏng manh nhưng không thể nào tiêu diệt.
Nếu học viên phải sống ở cái thời đại đã gần như u ám này, còn có thể xuất hiện một tia sáng cuối cùng, cho dù phải thành thiêu thân lao đầu vào lửa, bọn họ cũng là sẽ nhào qua.
Tiếng hắn nói còn chưa dứt, Chiêm Phái đã phẫn nộ chạy qua, giơ tay muốn đánh, lại lập tức bị vài người chặt chẽ đè lại.
“Kế hoạch lớn của các ngươi, tiền đồ của các ngươi, là Z đại cho các ngươi!”
Phó hiệu trưởng nhanh chóng ấn vai của hắn, cao giọng mở miệng. Nhìn Chiêm Phái dù bị áp chế hạ vẫn liều mạng phản kháng giãy giụa, sau khi biết hoàn toàn vô vọng ánh mắt rốt cuộc tối dần xuống, cuối cùng run rẩy ở trên văn kiện ký tên xuống, rốt cuộc thở dài thật sâu.
Có người đi đẩy Chiêm Phái, bóng người ngồi ở trước bàn bỗng nhiên suy sụp xuống, hồi lâu mới thất thần đứng dậy, lảo đảo ra cửa.
Tiếng bước chân ở hành lang đứt quãng đi xa.
Chiêm Phái bị miễn trừ chức vụ giáo sư, thủ hạ và nghiên cứu sinh của hắn liền có thể chọn lựa đạo sư mới xin chuyển qua. Bỗng nhiên nhận thấy được không ít ánh mắt sáng quắc, giáo sư thiên tài vẫn chuyên tâm giả vờ cao lãnh đánh cái giật mình, hậu tri hậu giác mà ngẩng đầu nhìn về phía Cố Xuyên Bách, trong mắt lộ ra mơ hồ cầu cứu vô thố.
Cậu dù muốn chiêu mộ nghiên cứu sinh, nhưng không nghĩ tới phải chiêu mộ nhiều như vậy.
Chỉ năm mươi bài tập của Cố Xuyên Bách thơi mà cậu đã phê chữa suốt một ngày, kiểm xong bài tập mới được cho phép xuống giường, nếu là lại mỗi người tới năm mươi bài, cho dù giao cho hệ thống ——
Cái ý niệm này mới vừa toát ra, trong đầu liền bỗng nhiên phát ra âm thanh máy móc hỗn loạn, hệ thống bang một tiếng đen thui, đại khái là lại bởi vì máy móc chịu không nổi mà chết máy.
Lục Kinh Mặc sầu lo khẽ thở dài, lựa chọn khởi động lại hệ thống, trên vai bỗng nhiên bị nhẹ nhàng vỗ lấy.
Nâng ánh mắt lên, chính diện đối diện với ý cười nhẹ ấm áp trong mắt Cố Xuyên Bách: “Ta có thể giúp giáo sư kiểm.”
Một trận ngày hôm nay bọn họ chuẩn bị hồi lâu, chờ đến khi lặp lại thí nghiệm hoàn toàn chứng minh số liệu bị làm giả, thiên luận văn kia cũng thành công phát biểu, mới chứng cứ thu thập lúc trước cùng nhau đệ lên.
Giới học thuật cao thâm yên tĩnh, lại duy độc sợ chuyện nháo không lớn. Mấy cái này đều là bom hẹn giờ chỉ chạm vào liền nổ, lại có bọn học sinh tố cáo dậu đổ bìm leo, nếu như vạn nhất không trấn an tốt, như kíp nổ ở trên mạng ổ, đều là đánh sâu vào vận mệnh của Z đại.
Cấp cao của trường muốn xử lí giáo sư phải có văn kiện xác nhận cho phéo, cứ như vậy, Chiêm Phái đại khái không thể đi đến bất kỳ trường học nào nữa.
Người tới rất nhiều, bọn họ bị vây quanh ở phía sau. Lá gan Cố Xuyên Bách lớn lên, tay giật giật, sờ soạng tìm được tay Lục Kinh Mặc, ở phía trên viết xuống từng nét bút “Mười, bài, tâp, thân (hôn)”
Mới viết bốn chữ, đám người đã tán ra thưa thớt.
Cố Xuyên Bách đúng lúc đem tay dời đi, trước khi nhóm nghiên cứu sinh lấp kín đường, mang theo tiểu giáo sư của y đi theo dòng người cùng nhau phá vây đi ra ngoài.
Ánh mặt trời sáng ngời, vạn dặm không mây, là cái thời tiết tốt khó có được.
*
Lại một năm nữa xuân hạ giao nhau.
Xe lửa ù ù, quang ảnh không ngừng biến hóa. Dựa vào cửa sổ trên chỗ ngồi, vị giáo sư trẻ tuổi đang chuyên tâm lật xem tư liệu củamột đám nghiên cứu sinh mới ghi danh, bỗng nhiên bị một cái tay khác nhẹ nhàng cầm lấy.
Lục Kinh Mặc ngẩng đầu, đối diện ánh mắt y, cười nhẹ ôn thanh: “Đôi mắt không tốt, chờ tới khách sạn lại xem.”
Tuy rằng không xếp loại học tập, nhưng trong tay Lục Kinh Mặc vẫn có đủ kinh phí đi ra ngoài khảo sát. Thường xuyên mang theo thủ hạ và nghiên cứu sinh đi ra ngoài, trên danh nghĩa là đi khảo sát thực vật mới ở vùng núi, kỳ thật cũng là để cho nhữn nghiên cứu sinh vùi đầu khổ luyện có thời gian hít thở không khí.
Cố Xuyên Bách vốn dĩ muốn đặt giường mềm, nhưng lại là ở dưới sự kiên trì của Lục Kinh Mặc đổi trở về ngồi ghế cứng, ngồi xuống chính là mười mấy giờ, tiểu giáo sư của y cư nhiên cũng không biết mệt.
Đem một chồng tư liệu kia đặt ở trên bàn nhỏ, từ thùng giữ ấm lấy ra một ly chè đậu xanh đưa qua. Nhìn Lục Kinh Mặc tiếp nhận rồi nhấp cái miệng nhỏ, trong mắt Cố Xuyên Bách liền lộ ra ý cười: “Uống được không?”
Lục Kinh Mặc ngẩng đầu nhìn y, mặt mày cong lên nhẹ nhàng gật đầu, thừa dịp y không chú ý lấy bút ra, ở trên mặt một tờ hồ sơ của sinh viên tên Giang Chu viết vào ô ý kiến phúc đáp “Danh ngạch đã đủ, không được trúng tuyển”.
Giang Chu là vai chính của thế giới này, nên ghi danh làm nghiên cứu sinh thuộc quyền vị chủ nhiệm khoa sinh vật giáo sư Đại Ngưu, cư nhiên lại bị phúc lợi bản thân cấp ra mà bị dụ hoặc lại đây.
Người khác đều có thể suy xét, duy độc một người này liền mau chóng từ chối, đem cốt truyện tu chỉnh trở về mới được.
Trước đó hai người vừa mới đem một thiên luận văn《science》chỉnh sửa các điểm sai nhỏ ,nhìn tia thả lỏng mơ hồ lộ ra giữa đôi mày thanh tú, Cố Xuyên Bách giúp cậuche lại điều mỏng thảm, ôm lấy người để dựa vào giữa cánh tay: “Muốn nằm trong chốc lát hay không?”
“Không nằm, về khách sạn lại nằm.”
Lục Kinh Mặc ăn chè đậu xanh, nhẹ nhàng lắc lắc đầu, tò mò mà nhìn cảnh sắc không ngừng biến ảo ngoài cửa sổ.
Cậu xuất thân là số liệu, xuyên qua giữa các thế giới, địa phương từng đến rất nhiều, giống như ở trên xe lửa trải qua con đường lữ hành dài dòng lại cực ít. Cánh sắc ngoài cửa sổ đan xen biến ảo, thảm thực vật càng ngày càng tươi tốt, ánh nắng sáng đến lóa mắt, miềm bắc Trung Quốc còn hoang vu, một đường đi về phía nam, đập vào mắt có thể nhìn được càng nhiều cây cối xanh um tươi tốt.
Cậu chuyên chú nhìn cảnh sắc, Cố Xuyên Bách lại nhìn cậu.
Y đã đi theo tiểu giáo sư 5 năm, từ nghiên cứu sinh học đến tiến sĩ, thói quen nhìn lén lại trước nay cũng chưa thể sửa được.
Xe lửa xuyên qua quang ảnh, ánh mặt trời nhảy lên ở giữa đôi mày ôn tuấn, chiếu vào con ngươi đen láy nhu hòa, Cố Xuyên Bách nhìn nhìn về phía trước, bỗng nhiên nhịn không được mỉm cười.
Nhận thấy được âm thanh y cười khẽ, Lục Kinh Mặc tò mò quay đầu lại, tầm nhìn lại bỗng nhiên tối xuống.
Xe lửa đang xuyên qua đường hầm, âm thanh ù ù nháy mắt vọng đến muốn điếc tai.
Đây là đường hầm nhỏ xuyên qua núi, chỉ có toa xe đầu chiếu sáng, trong xe sẽ có gần một phút đồng hồ không thấy được ánh sáng.
Lục Kinh Mặc sớm đã khắc phục tâm bệnh lúc trước, Cố Xuyên Bách lại vẫn như cũ vững vàng cầm lấy tay cậu, đem tay cậu cùng tay mình đặt giữa hai chỗ ngồi.
Thừa dịp trong xe một mảnh đen nhánh, tiếng cười nói ở bốn phía càng thêm hưng phấn cùng đinh tai nhức óc xe lửa nổ vang, Cố Xuyên Bách ôm lấy cậu, mềm nhẹ mà hôn lên.
Lục Kinh Mặc mỉm cười nhắm mắt lại, cúi người dán lên càng gần, ngửa đầu an tĩnh đáp lại.
Chìa khóa ở trong túi lắc nhẹ, lục lạc thanh thúy vang lên một tiếng.