Ta Đã Bảo Hộ Cái Pháo Hôi Này!

Chương 27

“Kinh Mặc!”

Trong lòng Cố Xuyên Bách hoảng hốt, cuống quít kéo quần áo bọc cậu lại, đem cả người chặt chẽ ôm vào trong lòng ngực, cẩn thận giúp cậu xoa lưng: “Có phải không thoải mái không? Đi, chúng ta trước đi về văn phòng đã ——”

“Xuyên Bách, ta không có việc gì.”

Mượn lực của vai y, chờ ho khan kịch liệt dần dần ngừng, Lục Kinh Mặc liền giơ tay cầm cổ tay y, lắc lắc đầu.

Cố Xuyên Bách hiện tại cần chính là một không gian an tĩnh để tĩnh dưỡng. Bản thân cậu chỉ là giọng nói không thoải mái, lại bỗng nhiên nói nhiều như vậy, xong lại bị gió lạnh thổi qua, cho nên mới ít nhiều có chút không khoẻ.

Không phải chuyện lớn gì, nghỉ ngơi một chút liền sẽ tốt.

Cánh tay ôm cậu vẫn lộ ra khẩn trương khác thường như cũ, Lục Kinh Mặc khẽ ngẩng đầu, lòng bàn tay ấn vai sau của Cố Xuyên Bách, chậm rãi vỗ một đường xuống phía dưới.

Lực đạo nhu hòa vỗ từ sau lưng, cũng khiến Cố Xuyên Bách một lần nữa dần dần thả lỏng lại, đối diện với cặp mắt đen phảng phất thanh nhuận ôn nhiên kiên định kia, ngực chua xót hơi nhói lên: “Kinh Mặc……”

Bị áo khoác mạnh mẽ bao bọc lại, rốt cuộc chặn lại lạnh lẽo của gió đêm thanh lãnh. Lục Kinh Mặc từ trong lòng ngực y mỉm cười, giơ tay đi xoa tóc của y, muốn mở miệng, rồi lại bị cảm giác đau như thiêu đốt trong cổ họng dẫn tới nhăn nhăn mày.

“Ta biết, chúng ta trở về. Trước khi trở về thì ghé mua ít thuốc, được chứ?”

Cố Xuyên Bách đã lĩnh hội được ý tứ của cậu, vội vàng mở miệng chặn đứng câu chuyện. Cẩn thận giúp Lục Kinh Mặc kéo áo khoác lên, cổ áo cũng chỉnh tốt, đỡ vai y nhẹ giọng dò hỏi.

Mặt mày thanh nhuận lập tức hơi cong lên, Lục Kinh Mặc gật gật đầu, cúi đầu nhìn về phía cái áo khoác rõ ràng rộng hơn mình, rất có hứng thú mà kéo ống tay áo dài ra phân nửa, môi nhạt màu liền cũng theo đó nhếch lên độ cung mềm mại.

Thời điểm không có tự giác thuộc về lão sư, tiểu giáo sư của y thật đúng là dễ dàng khiến người mềm lòng.

Ánh sáng từ đèn đường ở góc đường đã dần ảm đạm, bọn họ đứng ở giữa sáng và tối, căn cứ theo những kinh nghiệm trân quý do học sinh Z đại lịch đại học sinh tổng kết được, nơi này vừa lúc là góc chết tuyệt đối của máy theo dõi và cửa sổ văn phòng.

Cố Xuyên Bách cứng họng cười khẽ, yên tâm nửa ôm người vào trong ngực. Cằm gác ở trên vai Lục Kinh Mặc, kiên nhẫn giúp cậu đem cổ tay áo gấp lên hai lần, hợp lòng bàn tay vào nhau nắm chặt lấy, nhét tay cả hai vào túi áo nên hông.

Y tận lực làm cho tinh thần của mình hoàn toàn chuyên chú với các động tác rất nhỏ vụn vặt này, thế nhưng lại ngoài ý muốn có tác dụng. Lục Kinh Mặc an tĩnh dựa vào cánh tay y, ngẩng đầu lên nhìn y, sợi tóc liền cọ dọc theo sườn mặt, thậm chí không cần ngẩng đầu, là có thể cảm nhận được đến ánh mắt ấm áp chăm chú kia.

Tay Lục Kinh Mặc giật giật, ở trong túi cầm ngược lại tay y, sau đó không hề buông ra.

Phòng thực nghiệm cách phòng giáo sư không xa, trên đường lại ít người đi. Cố Xuyên Bách dứt khoát yên tâm, nắm chặt bàn tay dù đã ở trong túi nhưng vẫn hơi lạnh lạnh như cũ, cùng cậu đi về phía văn phòng.

Khi Lục Kinh Mặc đuổi tới nơi sắc trời đã gần tối, mua dược trở lại văn phòng, bóng đêm đã hoàn toàn chuyển đen đặc.

Hành lang hắc ám an tĩnh, trong văn phòng lại vẫn lộ ra ánh sáng mơ hồ. Cố Xuyên Bách sờ soạng lấy ra chìa khóa, đem cửa mở ra. Ánh sáng ấm áp quen thuộc sáng ngời tiến vào lòng, nhanh đến mức trước mắt y chỉ còn một mảnh mơ hồ.

Đèn mở lên, đồ ăn trên bàn không được đυ.ng vào bao nhiêu, áo khoác cũng vẫn treo ở trên giá áo, liếc mắt một cái liền nhìn ra khi chủ nhân ngôi nhà rời khỏi tột cùng vội vàng bao nhiêu.

Hai người một đường đi trở về, thân thể của Lục Kinh Mặc ở dưới quần áo đã có chút ấm lại, nhưng vẫn ngăn không được lúc nào cũng ho khan. Cố Xuyên Bách đem điều hòa chỉnh cao lên hai độ, ôm lấy người ngồi ở trên sô pha, vội vàng đi đổ nước uống thuốc cho cậu, nhìn Lục Kinh Mặc đem dược nuốt xuống, rốt cuộc mới yên tâm đứng dậy.

Động tác nuốt vẫn dẫn tới một trận đau đớn, Lục Kinh Mặc hơi dừng một trận, lại nhẹ nhấp hai miếng nước, giữ trong cổ họng chậm rãi tan thuốc, giữ chặt cổ tay Cố Xuyên Bách.

“Ta đem cơm hâm nóng lại, đều nguội rồi.”

Cố Xuyên Bách bị cậu giữ chặt, thuận thế xoay người nửa ngồi xổm xuống, giơ tay sửa sửa mái tóc ngắn của Lục Kinh Mặc, hơi nâng đầu âm thanh nhẹ nhàng giải thích.

Tiểu giáo sư của y cả cơm cũng chưa kịp ăn.

Rõ ràng nên nhận được kinh hỉ.

Cảm xúc đè ở đáy lòng lặng yên nhói lên, Cố Xuyên Bách cắn răng thẳng người, tầm mắt chuyển dừng trên đống tiêu bản thực vật chỉnh chỉnh tề tề chồng ở góc phòng, cưỡng ép chính mình vứt bỏ những cái ý niệm đó, ánh mắt một lần nữa một tấc lại một tấc bình tĩnh xuống.

Lục Kinh Mặc giống như chưa phát hiện, vẫn như cũ an an tĩnh tĩnh nắm tay y, chờ khi y một lần nữa đem tầm mắt quay về, mới gật gật đầu đem tay buông ra.

Căn cơ bị đánh nát rồi trùng kiến, không phải dễ dàng như vậy là có thể nhịn qua.

Bản thân có thể kéo Cố Xuyên Bách ra, đoạn đường còn lại, phải dựa vào bản thân y vượt qua.

Cậu biết đối phương nhất định có thể làm được, nhưng rốt cuộc vẫn phải có thời gian.

Náo loạn lớn như vậy vừa ra, Cố Xuyên Bách sẽ không tiếp tục đến phòng thí nghiệm điện kính là điều không thể nghi ngờ. Chiêm Phái bị dọa đến ốc còn không mang nổi mình ốc, phỏng chừng còn đang vắt hết óc nghĩ biện pháp có thể đem ảnh hưởng giảm đến thấp nhất, trong thời gian ngắn đừng nói đi tìm Cố Xuyên Bách gây phiền toái, phỏng chừng ngay cả cái mặt của học sinh này cũng không muốn nhìn thấy.

Cố Xuyên Bách sắp tới sẽ an toàn.

Cái ý niệm này ở trong đầu nấn ná một trận, tinh thần cũng theo đó lơi lỏng xuống. Lục Kinh Mặc dựa vào sô pha, vớt máy tính qua mở ra.

Cố Xuyên Bách đứng dậy bận rộn, không bao lâu, trong văn phòng liền một lần nữa tràn đầy mùi hương đậm đà của thức ăn.

Nghĩ cho cổ họng không thoải mái của Lục Kinh Mặc, y còn cố ý hâm cháo lại một lần nữa. Cháo gà vàng nhạt được hâm đến ấm áp, lại cố ý rải chút đường cát màu trắng tinh tế lên bề mặt, Lục Kinh Mặc thử nuốt hai muỗng, trong mắt liền tràn ra ánh sáng kinh hỉ .

“Ăn cái này có phải không bị đau hay không?”

Nhìn thấy tiểu giáo sư của mình cao hứng, đồng tử Cố Xuyên Bách cũng dần trở nên nhu hòa, ôm lấy người dán sát gương mặt, lại giúp cậu lấy thêm nửa chén cháo đặt ở bên cạnh: “Hảo hảo ăn cơm, lại tắm rửa một lát rồi an an ổn ổn ngủ một giấc, nhất định sẽ tốt hơn.”

Y ngữ khí chắc chắn, Lục Kinh Mặc cũng nghe lời gật gật đầu, đem bát cơm của Cố Xuyên Bách kéo tới trước mặt, múc một muỗng canh đầy đổ vào.

Trơ mắt nhìn tư thế tiểu giáo sư kiên định thêm canh vào cho mình, Cố Xuyên Bách kinh ngạc một lát, cuối cùng lại nhịn không được nghẹn họng, vươn cánh tay ôm người vào trong lòng ngực, cúi đầu dụi vào cổ cậu: “Cảm ơn……”

“Như vậy ăn ngon.”

Lục Kinh Mặc nghiêm túc giải thích một câu, bỏ thêm và cho y năm sáu muỗng canh, đem một chén cơm làm cho đầy vung lên, mới vừa lòng đẩy trở về.

Mùi vị chua ngọt của cà chua hòa vào nhiệt khí nóng hôi hổi, xông đến hốc mắt cũng có chút cay.

Cố Xuyên Bách đối diện với ánh mắt cậu, giật nhẹ khóe môi nhẹ nhàng gật đầu, vùi đầu mở to miệng lùa cơm vào, bỗng nhiên hung hăng sặc một cái, gấp gáp ho khan.

Âm thanh chén đũa khẽ chạm nhau, chén cháo bị gác ở trên bàn. Một bàn tay ấn lên sống lưng y, chậm rãi vỗ về, thật lâu sau mới nhẹ nhàng mở miệng: “Xuyên Bách……”

Ngực Cố Xuyên Bách nóng lên, lại mạc danh không có dũng khí ngẩng đầu, chỉ là càng cúi đầu sâu xuống, tay nắm đũa khẩn trương đến ẩn ẩn trắng bệch.

Y rốt cuộc vẫn không thể khống chế bản thân suy nghĩ về những khả năng đó —— hoàn toàn thoát khỏi Chiêm Phái, trực tiếp đi làm nghiên cứu sinh của Lục Kinh Mặc. Y đã xem qua bài luận văn được bị nhắc tới《cell》 kia, không thấy có vấn đề gì, nhưng có thể khiến cho bản thân thuận lợi thoát ra, đã nói lên đó là điểm chết của Chiêm Phái ……

Đủ loại ý niệm dâng lên trong đầu, đan xen loạn thành một đoàn.

Lòng bàn tay ấm áp phủ lên tay y, tiếp nhận đôi đũa của y, lại đem một chồng giấy đầy chữ đưa qua.

Cố Xuyên Bách nhìn về phía trang giấy trong tay, trong tầm mắt mơ hồ chỉ có thể thấy được một đoàn lại một đoàn rậm rạp đen thui. Vội vàng giơ tay xoa xoa đôi mắt, chăm chú nhìn xem, Lục Kinh Mặc đã nhẹ giọng mở miệng, không nhanh không chậm đem nửa câu còn lại nói cho hết lời.

“…… Khóc cũng phải làm bài tập.”

Cố Xuyên Bách giật mình, lật lật năm mươi đề bài trình bày và phân tích trong tay, nghẹn họng ngẩng đầu.

Tiểu giáo sư của ý cười mỉm mỉm, đẩy chén cháo đã uống xong ra. Giúp y dọn ra một phần trống, đè đè bờ vai của y, nói bổ sung: “Viết không xong không được ngủ.”

……

Lần sau không bao giờ lanh mồm lanh miệng.

Tất cả ý niệm hỗn loạn đều bị chông bài tập cao cao đè bẹp tan thành mây khói, tâm Cố Xuyên Bách nháy mắt trong veo thanh minh, đôi tay tiếp nhận chồng giấy đầy chữ kia, run rẩy hít sâu: “Giáo sư……”

“Giáo sư mới vừa ăn no, muốn đi tắm rửa, sau đó ngủ.”

Lục Kinh Mặc khó khi không chút cẩu thả nghe xong lời y nói, xoa xoa đầu y, nhìn sự buồn bã trong đôi mắt y đã dần dần tan đi, vừa lòng khơi mào khóe môi: “Viết đi.”

Thu thập Chiêm Phái là chuyện của cậu, Cố Xuyên Bách chỉ cần hảo hảo học tập, hảo hảo làm thực nghiệm, không cần vì những chuyện dơ bẩn đen tối bên dưới ánh sáng này làm bẩn tâm.

Cũng không lâu lắm, mọi chuyện liền sẽ bị giải quyết hoàn toàn.

Thân ảnh lưu lại trước bàn bởi vì bài tập mà bi thống không thôi, Lục Kinh Mặc mỉm cười đứng dậy, cởi kiện áo khoác cẩn thận, bước chân nhẹ nhàng vào phòng tắm.

*

Cố Xuyên Bách một chút cũng không thấy khó chịu.

Thời điểm phải đối mặt với năm mươi đề mục trình bày và phân tích, cho dù là một học bá, cũng là rất khó sinh ra nửa điểm cảm xúc nào khác trừ bỏ tuyệt vọng.

Vội vàng ăn xong cơm, thu thập sạch sẽ bàn, Cố Xuyên Bách một đầu vùi ở bàn làm bài tập, vùi đầu viết vài bài đầu, đang muốn lật sang trang, ngòi bút lại ẩn ẩn chần chờ.

Những đề mục trên giấy hiển nhiên so với trên khóa học khó hơn nhiều, càng đi xuống khó khăn càng tăng lên, thậm chí có ghi rõ cho phép mở sách tra tìm. Đặt trên bàn không phải một bộ sách《 Từ điển thực vật Trung Quốc 》, mà là mấy quyển sách báo mũi nhọn trong ngành, còn bị lật qua vài lần, trên không ít trang đều có đánh dấu.

Ánh mắt dừng ở những nét chữ thanh tú vô cùng quen thuộc, mắt Cố Xuyên Bách dần dần nhu hòa lên, đáy mắt tràn ra hơi nóng.

Y tựa hồ đã rõ ràng Lục Kinh Mặc đang muốn làm gì.

Giáo sư từng nói qua, không viết xong không được ngủ. Cố Xuyên Bách hút sâu, hoàn toàn tập trung tinh thần, hết sức chăm chú tiếp tục làm bài tập.

Ý niệm hỗn loạn dưới đáy lòng trong một chút đã biến mất, dần dần chỉ còn lại có một con đường rõ ràng thẳng tắp, nối thẳng về phía một ít ánh sáng ở xa xa.

Y rõ ràng những gì mà bản thân đang muốn làm.

Vẫn luôn rất rõ ràng.

Làm xong năm mươi đề là chuyện xa xa không hẹn, khóe môi y ngược lại lộ ra một chút độ cung ôn tồn, đồng tử cũng dần dần sáng ngời lên.

Tiếng nước vang trong phòng tắm một lát liền dừng lại, tiếng bước chân thông đến phòng ngủ. Cố Xuyên Bách chỉ lưu lại một cây đèn bàn, đứng dậy đem đèn trần văn phòng tắt đi, ánh sáng màu sắc ấm áp liền hiện ra từ khe hở của phòng ngủ.

Cố Xuyên Bách buông tay xuống, lẳng lặng nhìn ánh sáng ấm áp lộ ra từ khe hở phòng ngủ một hồi, thả nhẹ bước chân trở lại trước bàn.

Tiểu giáo sư của y không thích tắt đèn, ánh đèn tuy rằng vẫn còn sáng lên, nhưng nói không chừng Lục Kinh Mặc đã ngủ.

Thuốc uống vào lúc ăn xong tựa hồ không có quá nhiều hiệu quả, phòng ngủ vẫn như cũ ngẫu nhiên truyền đến âm thanh ho khan thấp thấp. Cố Xuyên Bách có chút không yên tâm, mấy lần muốn buông bút vào xem, tầm mắt lại quay về những đề mục càng làm tiến độ càng chậm trước mặt, lại vô cùng đau đớn mà một lần nữa ngồi trở lại, tiếp tục múa bút thành văn.

Thời gian đã gần khuya, năm mươi đề mục khó khăn lắm mới làm được một nửa.

Không làm xong không được ngủ, làm được một nửa, hẳn là có thể cho phép vào phòng ngủ nhìn xem.

Hoạt động cổ tay đã chết lặng, Cố Xuyên Bách buông bút trong tay, thả nhẹ động tác đẩy cửa phòng ngủ ra, bước chân lại bỗng nhiên hơi tạm dừng.

Lục Kinh Mặc cũng đồng dạng không ngủ.

Vị giáo sư trẻ tuổi đang bọc chăn dựa vào đầu giường, trong tay cầm kế hoạch thực nghiệm bị Chiêm Phái ném xuống mặt đất hung hăng dẫm một cái, híp đôi mắt lại, nương theo ánh đèn ảm đạm của phòng ngủ sửa lại những điểm sai của y.

Tựa hồ không dự đoán được y sẽ bỗng nhiên tiến vào, Lục Kinh Mặc hơi kinh ngạc ngẩng đầu, đôi mắt đen ở dưới ánh sáng đèn dâng lên hơi ẩm.

Đáy lòng Cố Xuyên Bách hơi trầm xuống, bước nhanh đi qua, thả chậm lực đạo đi lấy những tờ giấy trong tay cậu: “Đừng nhìn, Kinh Mặc, đây là thực nghiệm sinh học, ta không làm……”

Cái thực nghiệm này là căn cứ vào số liệu trong phòng thí nghiệm của Chiêm Phái mà thiết kế, cùng thực vật học cũng không có liên quan gì với nhau, nếu Lục Kinh Mặc thật sự muốn cho y làm việc ở phòng thí nghiệm thực vật, thì nhất định sẽ bị Chiêm Phái nhân cơ hội dùng công trả thù tư mang đi sử dụng.

Vì bản thân, Lục Kinh Mặc đã cùng Chiêm Phái hoàn toàn đối chọi gay gắt, chỉ cần đối phương tìm được một chút nhược điểm, thì nhất định sẽ lì lợm la liếʍ dây dưa bám lên.

Chỉ là một cái thực nghiệm mà thôi, y còn có thể làm ra càng nhiều, một cái này cứ từ bỏ như vậy cũng không có gì.

“Không có quan hệ, ta xem hiểu.”

Lục Kinh Mặc lắc đầu, nhẹ đè lại cánh tay y, không có buông tờ giấy đang nắm chặt trong tay ra: “Ta có phòng thí nghiệm của mình. Đi tới nơi đó làm, ta muốn nhìn ngươi làm ra thực nghiệm……”

Nói nhiều quá, liền dẫn ra một trận ho khan.

Thân thể Lục Kinh Mặc nhịn không được hơi cúi xuống, bị Cố Xuyên Bách giơ tay ôm chặt, chạm đến làn da lộ ra bên ngoài của cậu, ngực lại bỗng nhiên hung hăng co rụt lại: “Kinh Mặc!”

Lục Kinh Mặc không có lên tiếng, nằm ở trên cánh tay y ho đến nói không nên lời, gương mặt hơi ửng hồng lên. Mắt đen luôn ôn nhuận nay lại nhắm chặt, giữa mày là vết nhăn lại rất nhỏ.

Cố Xuyên Bách khẩn cấp đem người ôm lấy, sờ trán cậu, bị nhiệt độ cao hơn người bình thường hong đến trong cổ họng đắng chát, đôi mắt cuối cùng hoàn toàn trầm xuống.

Thừa dịp cậu vô lực buông tay, Cố Xuyên Bách rốt cuộc lấy về được tờ giấy kia, muốn dứt khoát vứt bỏ, tầm mắt lại không khỏi dừng ở trên những bổ sung ngay ngắn tường tận kia.

Chữ viết màu xanh thanh tú rậm rạp dừng ở những khe hở, không chỉ có sữa chữa thêm, còn liệt ra tình huống có khả năng xuất hiện ngoài ý muốn, phương án thay thế, tư liệu có thể tham khảo hiện có.

Ở nơi cậu viết xong, còn cố ý thay đổi tinh tế đánh dấu lên, vẽ cho y đóa hoa hồng nho nhỏ.

Cố Xuyên Bách bỗng nhiên có chút không đứng được, ôm cậu chậm rãi ngồi xuống.

Tạm dừng một trận ho khan, chờ sương mờ trước mắt tan đi, Lục Kinh Mặc ngẩng đầu muốn mở miệng, lại bị ôm ấp ấm áp chặt chẽ bao lấy.

Đầu choáng váng đến lợi hại, trên người cũng rét run.

Mí mắt nặng đến muốn sụp xuống, Lục Kinh Mặc cố sức chớp chớp mắt, như cũ giơ tay đi tìm vài tờ giấy kia, lại bị một cái tay khác cầm lấy, lòng bàn tay hơi run nhẹ không dễ phát hiện.

“Lão sư……”

Nghe được âm thanh y, Lục Kinh Mặc từ trong hôn mê gian nan mà tìm về một chút ý thức, lại thật sự không thể đưa ra lời đáp lại rõ ràng, chỉ có thể tận lực cầm lại tay y.

Đầu ngón tay động động, sức lực có được lại cực kỳ bé nhỏ.

Bàn tay nắm lấy tay cậu lập tức đáp lại, xúc cảm ôn lương mềm mại trân trọng dán lên phần trán nóng hổi, cẩn thận chạm qua gương mặt, cũng mang lên cảm giác mát lạnh cho từng phần da nóng hôi hổi.

Cũng không biết an ủi tới chỗ nào, chấp niệm ban đầu cũng dần dần lơi lỏng, Lục Kinh Mặc thấp giọng ho hai tiếng, rốt cuộc cũng dần dần khép lại đôi mắt, than nhẹ tràn đầy thỏa mãn.

Một bàn tay chạm vào giữa trán cậu, bên tai là âm thanh trầm thấp hơi khàn: “Lão sư, chúng ta đi khám bác sĩ, được không?”

Lục Kinh Mặc muốn hỏi y chuyện bài tập, nhưng đã không mở mắt ra nổi nữa, trong cổ họng nóng rát, trên người lại lạnh run, nhăn nhăn mày, liền dựa vào trong lòng ngực y.

“Liền không khó chịu, khám bác sĩ thì tốt rồi, không có việc gì……”

Cố Xuyên Bách dán trán lên cái trán ngày càng nóng của cậu, ôm Lục Kinh Mặc đứng lên, lưu loát thu thập những vật muốn mang theo, dùng quần áo đem người cẩn thận bọc kín, ôm ra cửa.

*

Khi Lục Kinh Mặc tỉnh lại lần nữa, đã một mình nằm ở phòng ngủ trong văn phòng.

Sắc trời đã sáng chưng, thời tiết hôm nay tựa hồ đặc biệt sáng sủa, ánh mặt trời xuyên qua bức màn nửa hợp lại chiếu xuống, toàn bộ dường như rọi lên vách tường màu trắng, sáng đến lóa mắt.

Sốt cao đã lui, trừ bỏ trong cổ họng vẫn có chút đau, cũng không có gì khác không khoẻ, chỉ là trên người mệt mỏi đến có chút lười biếng.

Lục Kinh Mặc chớp chớp mắt, mơ mơ màng màng muốn ngủ tiếp, trán đã bị lòng bàn tay ấm áp nhẹ phủ lên.

Bỗng nhiên nhớ tới chuyện trước khi hôn mê, Lục Kinh Mặc lập tức thanh tỉnh hơn phân nửa, theo cái tay kia nhìn lên, đối diện là đôi mắt đen thẳm hiện rõ tơ máu, nhịn không được mở miệng: “Xuyên Bách……”

Giọng nói tựa hồ đã không còn khó chịu như trước, âm thanh tuy rằng vẫn có chút khàn, nhưng ít nhất đã không hề mới nói hai câu liền ho khan không ngừng.

Thấy cậu hoàn toàn tỉnh táo lại, Cố Xuyên Bách cuối cùng mới nhẹ nhàng thở ra, đuôi lông mày cũng cong lên độ cung nhu hòa, cẩn thận ôm người ngồi dậy, đỡ cậu dựa ổn: “Đừng cử động, cẩn thận coi chừng choáng.”

Độ ấm đáp trên trán nhẹ nhàng buông ra, Lục Kinh Mặc mới ý thức được y vẫn luôn nắm chặt cổ tay mình, cúi đầu nhìn về phía kim tiêm trong tay y, vẫn khó tránh khỏi mê mang: “Ta ngủ thật lâu sao?”

“Không tính là lâu, chỉ một ngày hai đêm.”

Cố Xuyên Bách bất đắc dĩ cười, rót chút nước ấm vào ly, cẩn thânh mà uy ở bên môi cậu, ngữ khí lại có ý kéo đến hơi dài.

“Ta nghe bác sĩ nói, Lục đại giáo sư đã rất nhiều ngày cũng chưa hảo hảo nghỉ ngơi……”

Mấy ngày này vội vàng đem đề tài đầu hoàn thiện thêm một bước, lại không quen Cố Xuyên Bách không ở bên người, xác thật không thể nào hảo hảo ngủ.

Lục Kinh Mặc chột dạ mà mím môi, liền từ trên tay y uống lên hai ngụm miếng, mạnh mẽ nói sang chuyện khác: “Bài tập viết xong sao?”

“Viết xong, chờ giáo sư ý kiểm tra.”

Thấy cậu bỗng nhiên bày ra tư thế của giáo sư, màu mắt Cố Xuyên ách hơi kinh ngạc, ngay sau đó bừng tỉnh, ý cười liền có vẻ càng đậm.

Tự giác như vậy thật sự không đủ uy nghiêm, Lục Kinh Mặc chống cánh tay muốn ngồi thẳng, lại bị Cố Xuyên Bách triển giơ tay đỡ ở dưới nách cậu, ôm cậu ngồi thẳng chút, lại ở sau lưng cậu thêm cái gối đầu: “Đề thứ 49 làm sai, giáo sư biết không?”

Mi Lục Kinh Mặc hơi nhướng lên, trong mắt lộ ra chút sắc bén, khóe môi cong lên độ cung sáng ngời, đáp đến ổn định vững chắc: “Biết.”

Cậu giao cho Cố Xuyên Bách, không phải đề thi học kỳ của chương trình thực vật học, là chính là đề phỏng vấn đề tuyển nghiên cứu sinh của bản thân.

Ở đề thứ hai từ dưới đếm lên, cậu cố ý lưu ra đề lậu. Nhưng nếu không phải đối với nội dung chỉnh thể đều đã tường tận nắm giữ, hoặc là bởi vì thật sự đáp đề đáp nhiều đến chết lặng, buồn đầu một mặt viết xuống đi, thì sẽ phát hiện ra diểm sai.

Có thể phát hiện đề thứ 49 có sai lậu, chỉ một cái này, không cần lại xem các đáp án khác, liền cũng đủ thông qua kiểm tra của cậu.

Cố Xuyên Bách thành tích từ trước đến nay rất tốt, thiên phú cũng nổi bật, cho dù không phải bởi vì hai người quan hệ từ trước đến nay, chỉ bằng thực lực cũng có thể làm nghiên cứu sinh của cậu.

Cậu cần thiết phải tinh tường truyền đạt điểm này cho đối phương.

Ngực Cố Xuyên Bách khẽ nhúc nhích, ngồi ở mép giường, lẳng lặng nhìn cậu.

Tiểu giáo sư của y vẫn cứ cười, ánh mắt lại trống trải, ôn nhu trong ánh mắt, rõ ràng lộ ra cực chắc chắn thong dong lượng mang.

Cố Xuyên Bách nhịn không được khơi mào khóe môi, nắm chặt hắn tay, cúi người xuống, cúi đầu để đầu lên trán đối phương.

“Ta nếu muốn kiểm tra xong hết mấy đề này, có lẽ là phải làm suốt một ngày một đêm……”