Ta Đã Bảo Hộ Cái Pháo Hôi Này!

Chương 26

Mấy ngày kế tiếp, Cố Xuyên Bách bận rộn chỉ tăng không giảm.

Tuy rằng Lục Đăng tìm được cơ hội liền bắt người chế trụ nghỉ ngơi, nhưng vẫn chỉ là trị ngọn không trị gốc. Chương trình học của hệ thực vật một ngày một lần, trừ bỏ đi học, Cố Xuyên Bách vội đến gần như không thấy bóng người, nếu là đến phòng thí nghiệm điện kính, thường xuyên cả điện thoại cũng không thể gọi được.

Như vậy đốt đèn ngao du mà vội, dù là ai cũng chịu không nổi. Khi một cà phê đầy tràn đen đặc bị Lục giáo sư tịch thu, đổi thành trà táo đỏ nấm tuyết dưỡng sinh, Cố Xuyên Bách rốt cuộc ở trong tiết thực vật khó được thấy buồn ngủ.

Đại khái có lẽ do mấy ngày nay mệt không nhẹ, khi bị âm thanh ồn ào bên cạnh làm bừng tỉnh, Cố Xuyên Bách mới kinh ngạc phát hiện cư nhiên đã hết tiết.

Sau lưng bỗng chốc chảy ra mồ hôi lạnh, Cố Xuyên Bách đột nhiên dựng thân ngồi thẳng, một phen kéo lấy Giang Lịch ngồi bên cạnh: “Tại sao không gọi ta?”

“Tiểu giáo sư nhà ngươi vài lần nhắc nhở ta đừng nói chuyện, không thấy mấy cái máy khuếch đại âm thanh đều đóng sao, ta nào dám làm trò đánh thức ngươi?”

Giang Lịch lòng còn sợ hãi mà xua xua tay, nhét ly giữ ấm vào trong tay y, ngẩng ngẩng cằm ý bảo y mau uống khi còn ấm: “Mau đi mau đi, đồng chí Xuyên Bách, kỳ thi trọng điểm cuối kỳ của hệ sinh vật liền trông cậy vào ngươi.”

Kỳ thi tới gần, đã có không ít người bắt đầu sinh ra cảm giác sốt ruột, trên bục giảng Lục Kinh Mặc bị đám người vây chật như nêm cối, đều đang năn nỉ cậu hỗ trợ họ nói ra trọng điểm trong bài thi của các hệ.

Cố Xuyên Bách nhăn nhăn mày, cầm lấy ly giữ ấm, bước nhanh chạy qua.

Phòng học ở cầu thang có diện tích rất lớn, dùng máy khuếch đại âm thanh giảng bài mà còn phải lớn giọng, càng đừng nói chỉ dựa vào giọng nói để giảng bài. Lục Kinh Mặc vốn dĩ đã ít lời, âm lượng cũng không cao, giảng bài như vậy gần hai tiết học, không biết còn có thể nói chuyện được hay không.

Nhịn không được càng thêm tự trách, Cố Xuyên Bách đẩy đám người ra chen qua, Lục Kinh Mặc đang ngồi ở trước bục giảng đánh dấu các bài trọng điểm. Nghe thấy tiếng bước chân của y liền ngẩng đầu, mặt mày vẫn cong lên ý cười trong trẻo nhu hòa như cũ.

Cố Xuyên Bách có chút nói không nên lời, đem ly giữ ấm trong tay giữ để vào trong tay cậu, nửa ngồi xổm xuống bên cạnh cậu.

Lục Kinh Mặc uống mấy ngụm nước, tiếp tục cúi đầu kiên nhẫn vẽ dấu hiệu trên sách giáo khoa. Tay đang chống đầu lặng lẽ di chuyển, đè đè vỗ vỗ bả vai của Cố Xuyên Bách, lại biến ra viên kẹo hoa quả nhét vào trong tay y.

Lực chú ý của đám học sinh đều ở trên bài trọng điểm, mỗi khi nhiều thêm một cái liền than một tiếng, ỷ vào giáo sư trẻ tuổi thoạt nhìn dễ nói chuyện, năn nỉ cậu giảm bớt bài cần chú ý đi. Lục Kinh Mặc lại chỉ cười không lên tiếng, đánh xong cái cuối cùng xong, đem sách trả về, lại ghi chú ở mục lục phụ.

“Trước xem cái này” mấy chữ viết thanh tú lại mạnh mẽ, lập tức khiến cho một mảng lớn học sinh nửa thật nửa giả ai thán.

Tuy nói bài quan trọng chỉ chiếm nửa quyển sách, nhưng rốt cuộc vẫn còn đường sống để tranh thủ. Mọi người chưa từ bỏ ý định khuyên một trận, thấy cậu xác thật không có ý tứ nói thêm gì nữa, mới rốt cuộc nửa vui nửa buồn dần dần tan đi.

Ngực Cố Xuyên Bách phát đau, không buồn lên tiếng đứng dậy thu thập đồ vật, cổ tay bỗng nhiên bị nhẹ nhàng cầm lấy.

Cẩn thận đánh giá khí sắc y, nhìn thấy mệt mỏi trong ánh mắt cuối cùng cũng nhạt đi một chút, Lục Kinh Mặc mới yên tâm gật gật đầu, nắm chặt cổ tay y: “Trở về ta giúp ngươi học bù.”

Âm thanh cậu vừa nghe đã khàn đến không nghe được tiếng, động tác Cố Xuyên Bách hơi tạm dừng, nhìn về phía cặp mắt đen ôn nhuận vẫn kiên nhẫn như cũ, thấp giọng mở miệng: “Kinh Mặc……”

“Hôm nay ta để lại mười bài tập trong lớp.”

Còn không đợi y mở miệng kiểm điểm, Lục Kinh Mặc đã ôn thanh chặn đứng câu chuyện, dừng lại một chút, trong mắt liền lộ ra ý cười thanh triệt quen thuộc: “Ngươi phải làm hai mươi cái.”

Đơn thuần dựa giọng nói giảng bài hết hai tiết, vô luận như thế nào cũng là ăn không tiêu. Lục Kinh Mặc kêu hệ thống tạm thời làm hỏng máy khuếch đại âm thanh, tỉ mỉ chuẩn bị mười đề mục bài tập về các vấn đề được giảng, chỉ cần dụng tâm làm hết, hiệu quả cũng hoàn toàn không kém hơn nghe giảng bài bao nhiêu.

Còn có một tháng liền phải thi, toàn bộ lớp học đều nhất trí cho rằng đây nhất định là trọng điểm trong kỳ thi, đương nhiên cũng không có bất luận kẻ nào có nửa điểm ý kiến phản đối.

Hốc mắt Cố Xuyên Bách hơi nóng, nhịn không được mỉm cười, nắm chặt tay cậu, dùng sức gật gật đầu: “Ta làm năm mươi bài.”

Đối phương quả nhiên không quá giống thích làm bài tập. Lục Đăng sớm đã không nhớ rõ ngày ăn kem đó đã xảy ra chuyện gì, hơi kinh ngạc trợn to hai mắt: “Năm mươi bài cũng được sao?”

“Đến văn phòng của ngươi làm, làm bao nhiêu cũng được.”

Giọng nói tiểu giáo sư khàn đến mức khiến nhân tâm người phát đau, ngón tay Cố Xuyên Bách nhấn lên cánh môi có chút khô ráo của cậu, cười nhạt trả lời một câu, giúp cậu lấy đồ vật xách trong tay: “Trước đừng nói gì, dưỡng dưỡng giọng nói. Buổi tối ta nấu cơm cho ngươi ăn, được không?”

Lần bận rộn này cũng không phải không hề có ý nghĩa, trong lúc y đang sửa sang lại số liệu vô tình đối chiếu ra một tổ hợp dị thường quan trọng, lại ở dưới thực nghiệm do Lục Kinh Mặc dẫn dắt hạ thiết kế một bộ hoàn toàn mới để nghiệm chứng, đã trình lên đơn xin chuyển thực nghiệm hoàn chỉnh. Nếu vận khí tốt, kỳ nghỉ đông này phải ngâm mình ở phòng thí nghiệm đem kết quả tìm ra, nói không chừng có thể mời phát biểu trên tạp chí nổi tiếng.

Nghiên cứu khoa học tranh giành kịch liệt tàn khốc, phải có cả vận khí lẫn thực lực, càng lên cao đi càng gian nan. Nhưng y vẫn muốn cố hết khả năng đi đến độ cao của tiểu giáo sư của y, sau đó lại quang minh chính đại mà dắt người trở về.

Lục Kinh Mặc còn không biết ý niệm của y, đảo mắt bị thân thủ nấu cơm của đối phương hấp dẫn, ánh mắt sáng lên, đầy lòng chờ mong gật đầu.

Đồng tử thấm sắc màu nhu hòa ấm áp, thừa dịp trong phòng học không người, Cố Xuyên Bách một bàn tay cầm hết đồ, nắm người đi vào thang máy.

Y sẽ liều mạng hướng về phía trước đi.

*

Cố Xuyên Bách đưa Lục Kinh Mặc về văn phòng, quen cửa quen nẻo đặt đồ lên bàn cơm, lò vi ba dao nhỏ cùng nồi nấu xếp thành một hàng, lại từ tủ lạnh lấy ra mấy nguyên liệu nấu ăn, đem tiểu giáo sư đang hứng thú bừng bừng muốn hỗ trợ đẩy ngồi trở lại trên sô pha.

Lục Kinh Mặc dịu ngoan thuận theo lực đạo y ngồi xuống, ánh mắt lại vẫn lấp lánh như cũ, nắm cánh tay y nhìn nguyên liệu nấu ăn ở trên bàn.

“Hôm nay nấu canh cà chua thịt bò nạm, lại thêm cái lẩu gạch cua bắp(*), còn muốn những món nào khác?”

*Lẩu gạch cua bắp:Mỗi khi đến lúc này y đều dễ dàng quên thân phận chân chính của đối phương, Cố Xuyên Bách cười nhạt xoa xoa tóc của cậu, cúi người ôn thanh dò hỏi, lại đem một tập giấy ghi chú cùng bút máy để vào trong tay cậu: “Tới, gọi món ăn.”

Từ nhận thức đến hiện tại đã hơn ba tháng, mua đồ ăn, tới làm cơm hộp, tự mình động thủ gọt táo, suy nghĩ của Cố Xuyên Bách đã đem có thể đi đến chuyện nên uy táo cho đối phương.

Lục Kinh Mặc thực dễ dàng bị món ăn ngon bắt cóc, khẩu vị lại ngoài ý muốn không thể bắt bẻ, vô luận là món nào cũng sẽ ăn đến mỹ mãn. Nhưng càng là như vậy, Cố Xuyên Bách liền càng chấp nhất muốn tìm cho cậu nhiều đồ ăn hợp khẩu vị hơn.

Biết y làm thế vì muốn cho mình dưỡng giọng nói, Lục Kinh Mặc cong cong đuôi lông mày, cũng nghiêm trang viết mấy chữ lên giấy, thẳng tắp đưa qua cho y.

Không nghĩ tới hôm nay đối phương gọi món ăn thống khoái đến như vậy, Cố Xuyên Bách không khỏi hơi đơ ra, mỉm cười tiếp nhận tới vừa thấy, lại bỗng nhiên hơi hơi ngơ ngẩn.

Trên đó không viết bất kỳ món ăn gì, trên đó duy nhất viết ba chữ, chính là tên của y.

Bỗng nhiên nhớ tới lần Lục Kinh Mặc lộ ra vô thố khi rơi vào bóng tối, ý cười trong mắt Cố Xuyên Bách dần dần nhạt đi, trong lòng phiếm chút chua xót, nửa ngồi xổm trước mặt cậu, cầm tay còn lại của tiểu giáo sư: “Muốn ta bồi, có phải hay không?”

Lục Kinh Mặc gật gật đầu, trên khuôn mặt thanh tú vẫn mang theo ý cười xinh cười, lại từ phía sau rút ra một phần đề trọng điểm chân chính ngắn gọn sáng tỏ, nhét vào trong lòng ngực y.

Nhìn sự ôn thuận vui vẻ giữa hai mày cậu, Cố Xuyên Bách lại nhịn không được, cúi người đem người ủng ở trong ngực, buộc chặt cánh tay: “Rất nhanh xong, rất nhanh……”

Thời điểm thanh tỉnh, tiểu giáo sư của y trước nay cũng không biết nên biểu hiện khổ sở ra ngoài như thế nào.

Cánh tay vòng lên cần cổ, thân thể ấm áp khuynh dựa vào. Cố Xuyên Bách nhẹ nhàng dán gương mặt vào mặt cậu, nhắm mắt lại đem người hảo hảo ôm một lát, mới buông tay ra ngồi dậy.

“Ta trước nấu cơm ra, chúng ta hảo hảo ăn một chút, sau đó ta liền làm bài tập —— viết năm mươi đề, không viết xong không đi ngủ, được không?”

Lục Kinh Mặc phì cười gật đầu, nhìn y trở về tiếp tục đâu vào đấy mà bận rộn, cuộn hai đầu gối lên ngã vào sô pha, ôm máy tính tiếp tục hoàn thiện đầu đề của chính mình.

Hai người trong văn phòng an tĩnh, trên đỉnh đầu đều có công việc bận rộn, tuy rằng trong phòng chỉ có âm thanh nấu canh ùng ục ùng ục, lại một chút cũng không thấy quạnh quẽ cô đơn.

Cố Xuyên Bách nấu cơm xong, kẹp lên một khối thịt bò nạm được hầm đến mềm mại, tẩm nước canh cà chua chua ngọt đặc sệt, cẩn thận thổi nguội, tiếp theo uy chén nhỏ đến bên môi Lục Kinh Mặc.

“Thử xem xem, nấu có ngon không?”

Tiểu giáo sư ăn cái gì cũng có thể ăn ra mùi ngon, luôn có thể mang đến cho đầu bếp cảm giác thành tựu không nhỏ.

Nhìn cặp mắt kia vì vui sướиɠ mà sáng lên, Cố Xuyên Bách cũng vừa lòng gật gật đầu, đem thịt bò nạm cà chua trong nồi bưng để lên bàn. Lấy cơm ra, gạch cua bắp đầy một dĩa, lại cố ý lấy đồ ngọt Lục Kinh Mặc thích để riêng ra một chén nhỏ đặt ở trước mặt cậu.

Lục Kinh Mặc đã bỏ máy tính qua một bên, ngồi ở bên cạnh bàn chờ ăn cơm. Cố Xuyên Bách đơn giản thu thập tốt đồ làm bếp, cùng ngồi xuống bồi cậu, cười mỉm đang định mở miệng, di động đặt ở bên cạnh bàn lại bỗng nhiên vang một tiếng.

Lúc này thu được tin nhắn của Chiêm phái, vốn nên là chuyện cực mất hứng, trong mắt Cố Xuyên Bách lại bỗng nhiên sáng lên quang mang hưng phấn, đứng thẳng dậy: “Kinh Mặc, ngươi ăn trước, ta đi đến phòng thí nghiệm liền trở về —— thực nhanh sẽ trở về! Chờ ta, ta có kinh hỉ cho ngươi!”

Sợ đối phương sốt ruột, cậu cố ý lặp lại mấy lần, ôm người hưng phấn xoay mấy cái vòng, mới rốt cuộc đem tiểu giáo sư bị xoay chuyển đến vựng vựng hồ hồ buông xuống, chỉnh lại quần áo bước nhanh đi qua phòng thí nghiệm.

Mấy ngày này không ngủ không nghỉ, tâm lực cơ hồ đều đặt ở trên cái thực nghiệm này, đã suy tính không biết bao nhiêu lần.

Chiêm phái có một thói quen ở luận văn của học sinh ghi tên mình, bất quá như vậy cũng không quan hệ. Cố Xuyên Bách chỉ là muốn làm được chuyện như vậy, chỉ cần có thể làm thành, là có thể chân chính tìm đúng phương hướng cùng sở trường của chính mình ở con đường nghiên cứu khoa học, bắt đầu ổn thỏa bước ra bước đầu tiên.

Y cũng không cần Chiêm Phái chỉ đạo, cũng có thể đa phần gánh chút công tác, công việc giữ phòng thí nghiệm suốt kỳ nghỉ đông y cũng có thể làm.

Chỉ cần có thể được phê chuẩn sử dụng dụng cụ và thuốc thử của phòng thí nghiệm, y sẽ có thể một đường làm xong thực nghiệm.

Y lại nghĩ đến quang mang trong đôi mắt của tiểu giáo sư, ngày đó khi đứng ở trước đài điện kính khổng lồ.

*

Lục Kinh Mặc bị ôm xoay năm sáu vòng, vựng vựng hồ hồ ngồi xuống bàn, còn có chút không bình thường trở lại.

Cố Xuyên Bách mấy ngày này tuy rằng bận rộn, nhưng trước sau vẫn tràn đầy sức lực. Cậu có thể đoán được đối phương nhất định là đang tích cóp kinh hỉ gì đó dành cho chính mình, cũng lấy chuyện vắng mặt một tiết làm điều kiện thu mua bạn cùng phòng của Cố Xuyên Bách, nhưng vẫn như cũ không có được bất kỳ đáp án xác thực nào.

Dựa theo cốt truyện, Cố Xuyên Bách làm thực nghiệm bị đạo sư cản trở, đều là năm nghiên cứu sinh thứ hai mới có thể phát sinh chuyện.

Tuy nói cậu xác thật cố ý cấp ra chút dẫn đường, nhưng nếu muốn căn cứ vào những dẫn đường linh tinh đó, hơn nữa là từ phòng thí nghiệm của Chiêm Phái tìm được số liệu, là có thể ở nửa năm nhất nghiên cứu sinh là có thể tạo ra thực nghiệm hoàn chỉnh, thiên phú của Cố Xuyên Bách hiện tại chỉ sợ cũng không kém hớn vai chính còn chưa nhập học kia bao nhiêu.

Trong lòng dâng lên chút bất an, Lục Kinh Mặc đỡ bàn ngồi xuống, múc nước canh cà chua thịt bò nạm tưới lên cơm, ở trong đầu dò hỏi hệ thống: “Có thể vào xâm nhập vào phòng điện kính theo dõi không?”

“Có thể! Còn có thể xâm nhập vào cả Nhà Trắng!”

Hệ thống thích nhất mấy nhiệm vụ giống đặc công như vậy, lập tức tích cực xoay hai vòng, nhanh chóng mà thông qua internet không dây xâm nhập trang web trường, điều ra máy theo dõi của phòng điện kính ở trung tâm.

Lục Kinh Mặc chậm rãi bới cơm, lướt nhìn từng hình ảnh trong đầu một lần, đem mấy tấm ảnh chụp lại màn hình trong đó phóng to ra, thần sắc không khỏi khẽ biến, buông đũa bỗng nhiên đứng dậy, bước nhanh ra cửa.

Cố Xuyên Bách xác thật đã làm ra cái thực nghiệm kia trước tiên.

Đạo sư cũng yêu cầu liên tục có luận văn phát biểu, Chiêm Phái thường xuyên sẽ yêu cầu học sinh vừa làm ký tên, lại cũng bởi vậy cũng không sẽ thêm vào ngăn không cho học sinh đi làm các thực nghiệm có phát biểu trước khi thực nghiệm.

Nhưng cái thực nghiệm này của Cố Xuyên Bách, lại ở trong lúc vô ý bị Chiêm Phái tạo giả luận văn thực nghiệm thay bằng một đóng số liệu giả tạo, hơn nữa kết quả nhận được hoàn toàn bất đồng. Bài luận văn kia ảnh hưởng ước tính khoảng 5, 60 số một khi chân tướng bị đâm thủng, thành tựu mấy năm nay của hắn có khả năng sẽ sụp xuống tiêu tan thành ảo ảnh.

Chỉ cần Cố Xuyên Bách còn là thủ hạ của Chiêm Phái, cái thực nghiệm này vĩnh viễn đều không thể thành.

Cố Xuyên Bách hiện tại đi qua, nhất định sẽ bị Chiêm Phái nghĩ mọi cách hất nước lạnh vào đầu. Đối với một cái nghiên cứu sinh năm hai đã nhìn thấu Chiêm Phái, cùng một người sinh viên vừa mới nhập học lòng tràn đầy hy vọng nhiệt tình mà nói, đả kích nhận được từ trận phong ba đả kích này là hoàn toàn bất đồng.

Ra tới cửa lấy áo khoác mà Xuyên Bách để quên, đóng cửa lại mới phát giác trên người có chút lạnh. Lục Kinh Mặc không có tâm tư quay trở về lấy quần áo, nhíu chặt mày, giơ tay ấn nút trên giao diện thang máy.

Cậu cần phải mau chóng đuổi theo kịp lúc.

Sắc trời đã sẫm tối, gió đêm lạnh căm căm xuyên qua quần áo, không bao lâu liền mang đi một chút nhiệt lượng còn sót lại trên người.

Lục Kinh Mặc đi rất nhanh, giữa trán đã thấm một tầng mồ hôi. Một đường đuổi tới phòng điện kính ở trung tâm, tìm kiếm ở từng hành lang một, quả nhiên nhìn thấy một cánh cửa văn phòng hờ khép, bên trong truyền ra tiếng răn dạy lớn đến gần như có thể làm cho mọi người nghe được rõ ràng.

“…… Đua đòi, nói như rồng leo, làm như mèo mửa(*)! Ngươi hiện tại biết cái gì, đã dám nói với ta nói muốn làm thực nghiệm? Loại trình độ này muốn làm thực nghiệm còn không biết xấu hổ hướng lên trên đề đơn, viết đến chó đọc không ra, là muốntrông cậy ta phê chữa chữ sai dùm ngươi sao!”

*Nói thì cao lớn, hay ho nhưng làm thì chỉ đến một nửa, dở dang.

Bàn tay Chiêm Phái ở trên mặt bàn vỗ đến vang ‘bạch bạch’, lạnh giọng quát lớn nghiên cứu sinh trước mặt không biết trời cao đất dày, trong mắt lại cất giấu một tia thẹn quá thành giận cực nhỏ.

Kế hoạch thực nghiệm do Cố Xuyên Bách giao lên tự nhiên không phải dở tệ như lời hắn nói, thậm chí làm đến sinh động mười phần, có rất nhiều bước làm hắn phải nhìn đến trước mắt sáng ngời.

Nhưng hắn cũng so bất luận kẻ nào đều rõ ràng, cái thực nghiệm này nếu được thực hiện, những học thuật tiếp theo của hắn chỉ sợ đều phải hủy trong một sớm, thậm chí cả vinh quang lúc trước cũng phải bị lật đổ.

Vài tờ kế hoạch thực nghiệm được tỉ mỉ sửa sang lại bị ném tán loạn xuống đất, trên mặt còn in nửa dấu giày, có vẻ chật vật đến cực điểm.

Sắc mặt Cố Xuyên Bách đỏ lên, cắn chặt răng đứng ở đối diện hắn, hai tay nắm càng chặt.

Chiêm Phái kinh giận đan xen, khi mắng chửi cũng càng thêm nói không lựa lời, lạnh giọng châm chọc: “Là dựa vào bản lĩnh tiểu giáo sư còn chưa dứt sữa của ngươi sao? Hắn mới bao lớn, hiểu được cái gì? Bất quá chính là ỷ vào những người này một đường hộ tống, có mấy bài luận văn không biết là ai viết thay, đã được trở thành giáo sư được đặc biệt mời vào ——”

“Không phải.”

Giọng Cố Xuyên Bách khàn khàn đến gần như muốn ho ra cả máu, rốt cuộc cũng mở miệng đánh gãy lời hắn nói, màu mắt trầm xuống: “Thiên phú của Lục giáo sư mạnh hơn ngươi nhiều, cũng mạnh hơn nhiều so với suy nghĩ của ngươi, không cần bởi vì ngươi không có làm qua, liền đi bôi nhọ người khác không có khả năng……”

Lần đầu bị chống đối không kiêng nể gì như vậy, Chiêm Phái tức giận đến bật người đứng dậy, giơ tay muốn đánh x.

Cố Xuyên Bách đứng tại chỗ, hốc mắt nóng lên, thân thể lại lạnh lẽo.

Y là nghiên cứu sinh của tên này, tiền đồ của y, văn bằng của y, tất cả hy vọng của y đều nằm trong tay người trước mặt.

Thành quả phí hết tâm huyết bị giẫm đạp cũng không sao, bị chửi đến không đáng một đồng cũng không sao, y có thể nhịn, y có thể tranh thủ thuốc thử dư thừa bị vứt đi cùng buổi tối thời điểm không có người để làm thực nghiệm, nhưng nếu Chiêm Phái hạ quyết tâm muốn ngăn chặn y, đời này y cũng không có khả năng lấy được bằng tốt nghiệp nghiên cứu sinh.

Tiền đồ sụp xuống, hi vọng cuối cùng cũng lặng yên tiêu tan thành ảo ảnh, y tựa hồ sớm đã bất tri bất giác(*) bước vào một tử cục (ngõ chết), lại đến bây giờ mới phát hiện.

*Bất tri bất giác: không hay không biết.

Y còn có một cái ước định.

Y vốn là tưởng cho tiểu giáo sư của y một kinh hỉ.

Vai lưng trước sau thẳng tắp chậm rãi cong xuống, Cố Xuyên Bách nhắm lại hai mắt, cắn răng chờ đợi một cái tát kia rơi xuống, lại bị một bàn tay gắt gao kéo lấy cổ tay.

Lực đạo của cái tay kia cơ hồ không cho y kháng cự lại, một tay đem y kéo đến phía sau. Trong lòng Cố Xuyên Bách đột nhiên nhảy dựng, mở mắt ra nhìn thân ảnh quen thuộc bỗng nhiên xuất hiện ở trước mắt, trong cổ họng bỗng nhiên nghẹn đến phát khàn.

Lục Kinh Mặc chặt chẽ che chở y, một cái tay khác vững vàng kiềm chặt cổ tay Chiêm Phái, lực đạo phát ra càng mạnh, Chiêm Phái thậm chí đã đau đến nhe răng trợn mắt, liều mạng giãy giụa lên: “Ngươi làm gì! Ai cho ngươi tiến vào —— nơi này không có chuyện của ngươi!”

“Đệ tử của ta ở chỗ này ai khi dễ, ta là lão sư y, ta không cho rằng này không phải chuyện của ta.”

Lục Kinh Mặc gằn từng chữ một mở miệng, tiếng nói lạnh đến gần như là phát ra từ hàn băng.

Cậu không có lại kiềm lấy cổ tay đối phương, chỉ là cúi người ngồi xổm xuống, đem vài tờ giấy kia từng tờ một nhặt lên, chỗ nào dính bụi liền dùng tay thận vuốt sạch sẽ.

Ngực Cố Xuyên Bách bỗng nhiên kịch liệt phập phồng, tiến lên muốn đem tờ giấy kia cướp về xé bỏ. Lục Kinh Mặc lại đã chuyển cánh tay giấu đến sau lưng, một tay đem tay h nhẹ nhàng cầm lấy: “Lão sư xem, lão sư muốn nhìn.”

Ngữ khí cậu hòa hoãn xuống, liền lại lộ ra chút khàn khàn do hai tiết giảng bài chiều nay mang đến.

Đoongjw tác Cố Xuyên Bách dừng lại, theo lực đạo của y chậm rãi thả lỏng, nhìn cặp mắt đên vẫn như cũ thanh nhuận nhu hòa kia, thân thể bỗng nhiên nhịn không được ẩn ẩn phát run.

Lục Kinh Mặc cầm tay y, giống như an ủi nắm lấy hai cái, xoay người nhìn về phía Chiêm Phái: “Đem học tịch của y đưa cho ta.”

“Ngươi muốn dẫn y?”

Chiêm Phái nhướng mày, trên mặt bỗng nhiên hiện ra nồng đậm trào phúng, lạnh lùng sẩn một tiếng: “Lục giáo sư, nơi này là Z đại! Trước không nói ngươi hiện tại có tư cách mang học sinh hay không, cho dù có, ấn theo quy củ của trường chúng ta, nghiên cứu sinh muốn đổi lão sư cũng cần phải có sự đồng ý của giáo sư cũ ——ngươi rõ chưa?”

“Ngươi không đồng ý sao?”

Ánh mắt Lục Kinh Mặc trên người hắn đảo qua, ngữ khí vẫn bình tĩnh như cũ, Chiêm Phái lại mạc danh sinh ra chút hàn ý: “Ngươi muốn làm gì? Ta nói cho ngươi, nơi này đều có máy theo dõi, ngươi đừng nghĩ động thủ ——”

“Chiêm giáo sư yên tâm.”

Ánh mắt Lục Kinh Mặc rơi xuống, đem tờ giấy kia cẩn thận găp lại, cất vào trong túi áo sơmi: “Bài luận văn ngươi phát biểu ở 《Cell》kia, dám để cho Xuyên Bách làm thực nghiệm chứng minh sao?”

Chứng minh thực nghiệm là đá thử vàng(*) của luận văn tạo giả. Luận văn kia của Chiêm Phái nhiều năm như vậy đều không có bị thí nghiệm chứng minh thành công, vẫn luôn đi tìm con số biến đổi khó có thể khống chế, lấy cớ thực nghiệm không thể hoàn toàn lặp lại.

*Đá thử vàng: đá cứng không sợ vàng.

Hắn lúc trước cũng lo lắng đề phòng qua nhiều năm, những năm gần đây chuyện lúc trước cũng đã dần dần mất độ hot, luận văn cũng không hề có người nhắc tới, mới rốt cuộc hơi nhẹ nhàng thở ra, trong lòng lại rốt cuộc vẫn tồn lại ám ảnh.

Cũng đúng là bởi vì cái này, khi hắn nhìn đến kế hoạch thực nghiệm Cố Xuyên Bách giao lên, mới có thể bỗng nhiên thẹn quá thành giận đến không từ thủ đoạn.

Âm thanh Lục Kinh Mặc không cao, Chiêm Phái lại trong nháy mắt mở to hai mắt, chỗ sâu trong ánh mắt lộ ra nồng đậm hoảng sợ: “Lục giáo sư, ngươi —— ngươi là có ý tứ gì?! Đó là thí nghiệm sinh hóa(*), không phải là chuyện phòng thí nghiệm thực vật của ngươi nên làm! Ngươi lấy tài chính của trường để làm loại chuyện này ——”

* Hóa sinh hay sinh hóa là môn khoa học nghiên cứu đến những cấu trúc và quá trình hóa học diễn ra trong cơ thể sinh vật.

“Ta có phòng thí nghiệm tư nhân.”

Lục Kinh Mặc cũng không am hiểu chuyện cãi cọ với đồng nghiệp, đến nước này đã tới cực hạn, hơi cúi đầu di chuyển tầm mắt, chậm rãi trả lời một câu.

Vai ác là phải để lại cho vai chính tương lai trị, nguyên bản cậu còn không có ý định đến nơi này liền động thủ, nhưng Chiêm Phái bại hoại như vậy, ở lâu một năm liền để lại nhiều tai họa cho một đám học sinh.

Nếu không thể hoà bình giao tiếpvới đối phương trao đổi nghiên cứu sinh, chỉ có thể thuận tiện đem cái tên bại hoại sớm một chút diệt trừ.

Hệ thống cũng bị cậu quyết đoán sợ tới mức trong lòng run rẩy, nhận thấy được tâm tính ký chủ cũng không tốt, âm thanh máy móc lắp bắp mà cẩn thận nhắc nhở: “Túc, ký chủ, đây là tỉnh tiết bàn tay vàng ngược tra quan trọng vai chính dùng khi dễ vai ác……”

“Ta biết, ngươi đem hệ thống bàn tay vàng của vai chính cho ta, ta bồi thường hắn điểm kinh nghiệm.”

Lục Đăng ở trong đầu bình tĩnh mà trả về một câu, không màng xoa dịu hệ thống đang kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn xem sắc mặt đen thối của Chiêm Phái, hướng Cố Xuyên Bách vươn tay, đôi mắt một lần nữa ôn nhu: “Đi, cùng lão sư trở về.”

Cố Xuyên Bách ngẩng đầu nhìn cậu, thân thể lại vẫn cứng đờ đến không biết nhúc nhích. Lục Kinh Mặc đơn giản cúi người giữ chặt tay y, dẫn y ra khỏi văn phòng, một đường đi ra phía ngoài.

Tiếng bước chân tiếng vọng lại trong hành lang trống rỗng, nghiên cứu sinh bận rộn trong phòng thí nghiệm dò đầu ra lại vội vàng thu hồi, ánh mắt ảm đạm sớm đã chết lặng, mơ hồ hiện lên chút hâm mộ không dễ phát hiện.

Cố Xuyên Bách bị cậu lãnh đi, xuyên qua hành lang dài màu trắng, đi ra khỏi tòa nhà thực nghiệm.

Gió bên ngoài thực lạnh, đèn đường lại lóe lên ánh sáng ấm áp màu vàng.

Lục Kinh Mặc mặc ít quần áo, bị gió thổi qua liền đánh cái giật mình. Cố Xuyên Bách bỗng nhiên hoàn hồn, vội vàng cởϊ áσ ngoài muốn giúp cậu bọc lên, lại bị Lục Kinh Mặc nhẹ đè lại cánh tay: “Mặc vào đi, ta không có việc gì.”

Cố Xuyên Bách nhìn cậu, không có nhúc nhích, thân thể lạnh léo ngược lại dần dần ấm lại.

Chua xót mãnh liệt phá tan băng đá, nỗi đau chết lặng lại cũng chậm rãi nhói lên, ở ngực qua lại gào thét như đao cắt, trong cổ họng y dâng lên chút huyết tinh, thân thể chống đỡ không được mà ngã xuống.

Lục Kinh Mặc đúng lúc ôm lấy y.

Ngực dán vào nhau, bị độ ấm quen thuộc bao lấy, hô hấp Cố Xuyên Bách ẩn ẩn dồn dập.

Thân thể ôm lấy y cũng bị gió đêm thổi trúng hơi lạnh, lực đạo trên cánh tay lại vẫn vững vàng như cũ.

Sự thả lỏng chỉ ở hai người cùng một chỗ khi mới có thể hiện ra, trước mặt là vị giáo sư trẻ tuổi hiện ra rõ ràng trầm tĩnh đáng tin cậy, đôi môi mím đến bướng bỉnh, giữa đôi mày xinh đẹp lộ ra kiên định không chút nghi ngờ.

MôiCố Xuyên Bách bắt đầu phát run, dòng khí ở trong cổ họng run rẩy hai lần, mới rốt cuộc nghẹn thanh kêu ra tới: “Lão sư……”

“Lão sư ở.”

Lục Kinh Mặc theo câu nói nặng nề của y mà trả lời, cánh tay buộc chặt, còn muốn tiếp tục mở miệng, bên tai lại đã truyền đến lại thấp thấp nghẹn ngào: “Lão sư, ta khó chịu……”

“Lão sư biết.”

Lục Kinh Mặc đáp lời, ôm y vào trong lòng ngực, ở sau lưng y nhẹ nhàng vỗ về: “Lão sư ôm, lão sư ôm liền không khó chịu……”

Vẫn như cũ không am hiểu an ủi, Lục Đăng chỉ có thể tận lực dùng thân thể ấm áp đi ôm lấy thân thể cứng đờ lạnh băng của đối phương. Thẳng đến khi thân thể trong lòng ngực dần dần chuyển ấm, giật mình phảng phất là từ trong xương cốt dâng ra cũng dần bình phục xuống.

Lục Đăng vẫn vững vàng ôm y.

Cậu không thường chai nhau cùng người khác, lúc này đây là tới chống lưng cho Cố Xuyên Bách, không rõ ràng lắm biểu hiện của bản thân như thế nào, rất có thể cũng làm đến cũng không tính là có bao nhiêu uy phong.

Nhưng cậu nhất thiết phải tới, cần phải tới đem người hảo hảo mang về.

Là lão sư, chính là thiết yếu phải bảo vệ học sinh mới được.

Rốt cuộc từ trong cảm xúc bùng nổ mãnh liệt thoát ra, đôi mắt Cố Xuyên Bách dần chuyển rõ ràng, mới phát hiện thân thể Lục Kinh Mặc đã bị đông cứng đến lạnh lẽo, màu môi đều đã phai nhạt xuống.

Tựa hồ đối với tình huống của chính mình không hề có cảm giác, Lục Kinh Mặc vẫn như cũ nghiêm túc mà ngóng nhìn y.

Thẳng đến xác nhận Cố Xuyên Bách rốt cuộc hồi thần, giữa mày Lục Kinh Mặc mới chậm rãi giãn ra ý cười nhu hòa, giơ tay giúp y xoa xoa nước mắt, âm thanh nhẹ nhàng chậm chạp: “Không khó chịu.”

Dòng nước ấm áp dũng mãnh chạy vào ngực đảo mắt làm tan cả băng sương, ngay cả những miệng vết thương mang đầm đìa máu cũng phảng phất lặng yên bị trấn an thoả đáng. Cố Xuyên Bách ngơ ngẩn nhìn cậu, quang mang dưới đáy mắt dần dần sáng lên.

Miễn cưỡng cong lên khóe môi, Cố Xuyên Bách dùng sức gật gật đầu, giơ tay dùng sức lau sạch nước mắt trên mặt, đi dìu tiểu giáo sư của y: “Ta không khó chịu, một chút cũng không có, chúng ta trở về……”

Lời còn chưa dứt, Lục Kinh Mặc lại đã ngã vào trong lòng ngực y, đầu cúi xuống đặt ở hõm vai y, lại nhịn không được khô khốc trong cổ họng, kịch liệt mà ho khan lên.