Không như mong muốn, sau khóa lên lớp đầu tiên, qua đoạn thời gian rất dài vị giáo sư thực vật học trẻ tuổi cũng không lưu lại quá nhiều bài tập.
Nhìn thấy số lần trợ giảng Cố Xuyên Bách chạy đến văn phòng càng ngày càng nhiều, thậm chí động một chút trắng đêm không về, các bạn cùng phòng nhận định y là vì bài tập mà anh dũng hiến thân. Không chỉ đối vớ tinh thần phụng hiến của y tiến hành biểu dương sâu sắc, còn khẳng khái ôm đồm các loại nhiệm vụ bài tập khác trừ thực vật học cho y.
Chỉ có Lục Đăng rõ ràng, bài tập của y lưu càng ngày càng ít, là bởi vì Cố Xuyên Bách bắt đầu càng ngày càng vội.
Chăm chỉ, tích cực, thân thế không sâu, còn không có tính toán chính xác đối với tương lai của chính mình —— ở trong mắt bộ phận các đạo sư cực đoan ích kỷ, một vài nghiên cứu sinh này vĩnh viễn là sức lao động nghe lời dùng tốt nhất.
Phải sửa sang lại phòng thí nghiệm, phải hỗ trợ sửa sang lại tự liệu phiên dịch, phải trắng đêm thủ môi trường nuôi cấy đắc tiền, còn phải thay đạo sư chạy chân đánh chữ. Một lần làm việc thời gian từ 50 tiếng đồng hồ trở lên, nghiên cứu sinh của Chiêm Phái gần như không có dư sức để đi học bình thường.
Thời tiết từ nóng chuyển lạnh, học kỳ qua hơn phân nửa, ấn đường Cố Xuyên Bách dần dần bắt đầu lộ ra mệt mỏi càng ngày càng sâu.
Đề thực nghiệm đầu của Lục Đăng ở phòng thí nghiệm trung tâm, rốt cuộc cũng bắt đầu có chút mặt mày.
*
“Hôm nay liền học đến đây, tan học.”
Khép lại sách giáo khoa đã giảng hơn nửa quyển, vị giáo sư trẻ tuổi trên bục giảng ý bảo chương trình học kết thúc, bắt đầu đâu vào đấy thu thập dụng cụ dạy học rơi rụng trên bàn.
Theo dòng người rời khỏi phòng học, Cố Xuyên Bách bước nhanh đi qua, đưa ly nước đã chuẩn bị tốt qua, giơ tay phủ lên giữa lưng áo sơmi hơi cúi của cậu: “Giọng nói đều khàn rồi, có đau hay không?”
Thời tiết đã chuyển lạnh, nước được giữ ấm trong ly cũng từ cổ họng lạnh lẽo chảy xuống, đổi thành dưỡng sinh táo đỏ nấm tuyết trà.(*)
Lo lắng Lục Kinh Mặc sẽ không thích uống, Cố Xuyên Bách cố ý thả đường phèn vào cho cậu, nấu đến thơm ngọt, thời điểm đói nhịn không được, còn có thể vớt táo đỏ được phao đến bụ bẫm ăn đỡ đói.
Sát tay rửa sạch bụi phấn do viết, Lục Kinh Mặc cầm lấy ly nhấp hai ngụm, cong mặt mày lắc đầu. Lật bàn tay đang nắm chặt mở ra, lòng bàn tay biến ra một khối kẹo sữa vị cà phê.
Đối diện với quan tâm ôn hòa trong mắt cậu, Cố Xuyên Bách cười nhẹ, giơ tay phủ lên, tiếp nhận kẹo lột ra ngậm ở trong miệng.
Buổi tối hôm trước nhìn chằm chằm môi trường nuôi cấy hết một đêm, chỉ có buổi sáng qua loa ngủ mấy giờ, liền lại chạy tới mấy tiết lên lớp trong ngày, nói không buồn ngủ là giả.
Vị ngọt mang theo hương cà phê theo yết hầu chảy xuống, Cố Xuyên Bách hít sâu chậm rãi thở ra, giảm bớt ít nhiều buồn đau tắt nghẽn trong ngực.
Thực vật học là giảng bài, người đi khỏi rất nhanh, phòng học ầm ĩ một hồi liền nhanh chóng an tĩnh lại.
Cố Xuyên Bách thu thập tốt đồ vật, chỉ chờ trong phòng đã không còn ai, mới yên tâm lấy áo khoác ra giúp Lục Kinh Mặc mặc vào, cúi người đem khóa kéo cẩn thận kéo lên: “Kinh Mặc, kỳ thật ta còn rất thích làm bài tập……”
Thời gian của mỗi tiết là cố định, không có làm tập ở lớp học làm điều hòa, mỗi tiết phải nói càng thêm vất vả hơn trước.
Tuy rằng Lục Kinh Mặc rõ ràng tri kỷ lưu lại thời gian lên lớp để ngủ bù, nhưng Cố trợ giảng nhiệt tình yêu thương học tập lại vẫn như cũ sẽ không cho phép bản thân ngủ trong giờ học.
Huống chi là lớp học của Lục Kinh Mặc.
Y còn nhớ rõ lần đầu tiên đi học, khi Lục Kinh Mặc chuẩn bị bài tập, trong ánh mắt hưng phấn chói lóa quang mang thanh sáng.
Tuy rằng sau đó lại phê bài tập phê đến trời đen kịt, Lục Kinh Mặc lại vẫn khăng khăng muốn chính mình cho ý kiến, cũng không cho y ra tay hỗ trợ, hiển nhiên là thực thích loại hoạt động làm các bạn học kêu rên không thôi này.
Tiểu giáo sư của y tài hoa hơn người, nói về khóa kiếp sau động(*) tỉ mỉ xác thực, đối học sinh tinh tế kiên nhẫn, tính tình lại tốt. Dù có một chút yêu thích nhỏ đối với bài tập, dựa vào cái gì không thể làm cho đã ghiền.
“Là ta không muốn kiểm, kiểm bài tập quá mệt mỏi.”
Nhìn đáy mắt Cố Xuyên Bách đã bắt đầu xanh, Lục Kinh Mặc nghiêm túc lắc đầu, cầm cổ tay y: “Ta cần phải có người hỗ trợ sửa sang lại ghi chép của thực nghiệm, hôm nay ngươi có thời gian không?”
Phòng thí nghiệm của Lục Kinh Mặc đã bắt đầu thành lập quy mô xây dựng, cũng làm mấy cái không lớn thực nghiệm thí thủy(*). Y tuy rằng không cần mỗi ngày qua xem, lại vẫn nắm toàn bộ tiến trình thực nghiệm, phàm là làm số liệu, đều yêu cầu cần y tự mình xem qua.
Khác với lao động chết lặng máy móc ở phòng thí nghiệm buồn tẻ của Chiêm Phái, những cái ghi chép thực nghiệm đó đều là Lục Kinh Mặc sửa sang lại, điểm mấu chốt còn cẩn thận viết lại chú giải, ý nghĩ cùng nước chảy(*) đều vừa xem hiểu ngay.
Những cái thực nghiệm đó nhìn qua thiên mã hành không(*), lại đều được làm rất kín đáo tinh xảo, chẳng sợ chỉ là công việc sửa sang lại đơn giản cũng có thể khiến người được lợi không ít. Cố Xuyên Bách cho dù vội hơn nữa, chỉ cần có thời gian, đều nhất định sẽ đi qua giúp đỡ.
“Có, hôm nay ta vừa lúc rảnh rỗi.”
Đón nhận ánh mắt cậu, Cố Xuyên Bách mỉm cười, không chút do dự gật đầu đồng ý.
Canh phòng thí nghiệm cả đêm, thông thường ngày hôm sau đều sẽ không có việc, hôm nay là thời gian nghỉ ngơi khó có được, vừa lúc bồi Lục Kinh Mặc làm việc.
Đánh chủ ý như vậy, Cố Xuyên Bách bồi cậu về tới văn phòng, lại còn không có tới kịp tiếp được việc gì, đã bị Lục Kinh Mặc không cho phân trần nhét vào phòng tắm.
Ngực mệt mỏi phát đau, đi tắm rửa cũng vừa lúc chấn chỉnh tinh thần.
Đã thành thói quen ngủ lại ở văn phòng, suy đoán Lục Kinh Mặc hôm nay đại khái là làm việc suốt đêm, Cố Xuyên Bách đánh ngáp đi vào nước nóng, lại không biết có phải bình nước ấm xảy ra vấn đề hay không, chỉnh vài lần vẫn đều là dòng nước hơi nóng độ ấm vừa vặn.
Lắc lắc đầu có chút tê dại, Cố Xuyên Bách do dự một lát, vẫn quyết định đâm lao phải theo lao, đứng ở dưới vòi sen nóng hôi hổi.
Nước lạnh còn có thể đánh lên chút tinh thần, nước ấm thì ấm áp áp áp, liền càng thêm buồn ngủ lợi hại, chỉ cảm thấy ngay cả mở đôi mắt cũng khó.
Cố Xuyên Bách dùng sức xoa hai bên mặt, thay quần áo đi ra khỏi phòng tắm, không đợi trở lại văn phòng, đã bị Lục Kinh Mặc đúng lúc chặn đứng, ấn nằm ở trên giường.
“Kinh Mặc……”
Mới ý thức được Lục Kinh Mặc cư nhiên lại dùng một chiêu này với mình, Cố Xuyên Bách bất đắc dĩ bật cười, đánh lên tinh thần ngẩng đầu nhìn cậu, ôn thanh mở miệng: “Ta không mệt, ta bồi ngươi làm việc, được không?”
Không mệt là không có khả năng, nhưng mấy ngày nay y chạy lang thang giữa phòng thí nghiệm cùng phòng học, thời gian qua càng ngày càng gấp, trừ bỏ đi học tan học, đã thật lâu cũng chưa từng tiếp xúc nhiều với Lục Kinh Mặc. Có mấy lần còn đang học bị mạnh mẽ kêu đi phòng thí nghiệm, thậm chí vẫn là đối phương tự mình cầm đồ đem về văn phòng.
Y tự nhiên muốn nghỉ ngơi, nhưng càng muốn hảo hảo bồi bồi Lục Kinh Mặc, muốn càng nhiều mà hiểu biết công việc của cậu, tiếp xúc sinh hoạt cậu.
Chỉ cần còn có ước định tiến sĩ làm động lực, y liền không đến mức ở trong bận rộn vô pháp dứt ra mà hoàn toàn chết lặng, còn có thể tại cơ hồ * trắc trong sinh hoạt bài trừ chút không thể lại vụn vặt thời gian tới, đi triều cái kia kỳ vọng trung tương lai lại nghĩ cách gần một bước.
Lại gần một bước.
Đối diện với đồng tử đen nhánh lộ ra tơ máu ôn nhu kia, Lục Kinh Mặc lắc lắc đầu, giang hai tay y cố định ở trên giường: “Công việc có ta, ngươi hảo hảo nghỉ ngơi.”
Thân thể ấm áp nằm trong lòng ngực, không hề khoảng cách mà dán lên như vậy, hơi thở tươi mát bọc quanh thân, gần như có thể cảm nhận được l*иg ngực chấn động rất nhỏ mỗi khi cậu mở miệng nói chuyện.
Mấy ngày cũng chưa thể hảo hảo ngủ một giác, suy nghĩ của Cố Xuyên Bách đã có chút trì trệ, theo bản năng nâng tầm mắt, nhìn phía khuôn mặt thanh tú kia.
Lục Kinh Mặc so lùn hơn y một chút, đè lên y như vậy hiển nhiên có chút cố hết sức, hai tròng mắt đen đến thuần tịnh, quang mang lại vẫn kiên định như cũ đến gần như bướng bỉnh.
Trong lòng tràn ngập ấm áp, Cố Xuyên Bách bất đắc dĩ cười nhạt, còn muốn mở miệng, lại bị một bàn tay phủ lên đôi mắt, đem tầm nhìn che thành một mảnh ôn nhu hắc ám.
Tầm mắt bị che đậy, còn thừa cảm quan liền trở nên càng thêm mẫn cảm.
Cố Xuyên Bách ở hắn bàn tay hạ chớp chớp mắt, cảm giác được nhẹ nhàng chậm chạp dòng khí mơn trớn gò má. Lục Kinh Mặc tựa hồ ở do dự mà cái gì, ở trước mặt hắn tạm dừng một cái chớp mắt, mềm ấm xúc cảm bỗng nhiên nhẹ phủ lên cái trán.
Một chạm liền ròi.
Tiếng nói trong sáng vang ở bên tai, mang theo chút ý vị trấn an, nhẹ nhàng chậm chạp nhưng nhu hòa: “Ngủ.”
……
Trước khi ý thức được đó là cái gì, một dòng điện lưu đã từ xương sống lưng một đường đi lên.
Cố Xuyên Bách bỗng dưng ngừng thở, thậm chí đã bởi vì quá mức kích động mà nhịn không được ho khụ lên, giơ tay muốn đi kéo ra cái tay che khuất tầm mắt kia.
Lực đạo Lục Kinh Mặc mạnh mẽ ngoài ý muốn, một tay giữ chặt bờ vai của y, đem y chặt chẽ áp chế ở trên giường, ngữ khí lại đã nhịn không được chột dạ: “Ngủ……”
Thế giới trước rõ ràng vẫn là dùng tốt.
Tuyến tình cảm thành lập ở trên cơ sở bao đi được quá mức thuận lợi, Lục Đăng còn không có tiếp xúc qua chuyên tình cảm bình thường, thẳng đến một bước này, mới bỗng nhiên sinh ra mê mang vô thố.
Hệ thống còn ở trong máy nước ấm, không kịp biết rõ ràng vì cái gì lúc này đối phương lại phản ứng lớn như vậy, Lục Đăng ẩn ẩn có chút khẩn trương, nhấp khẩn môi nhìn y, bỗng nhiên không biết nên hay không nên buông tay.
Nhạy bén mà bắt giữ bất an trong âm thanh cậu, Cố Xuyên Bách bị cậu áp bách dần dần bình thường lại, tận lực điều chỉnh hô hấp có chút sốt ruột, ngực lại vẫn rung động bang bang như cũ.
Trong bóng đêm, Cố Xuyên Bách chuẩn xác mà sờ soạng được một bàn tay của Lục Kinh Mặc, nắm lấy lòng bàn tay đang nóng lên, ôn tồn nói: “Ngủ không được.”
Tiểu giáo sư của y trộm hôn y.
Tuy rằng chỉ là cái trán, tuy rằng còn che đôi mắt y, nhưng y vẫn là dám cam đoan, vừa rồi tuyệt không phải xúc cảm khi rau câu tiếp xúc với làn da.
Y đương nhiên thích Lục Kinh Mặc, từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy liền thích.
Còn không phải bởi vì lo lắng dọa đến đối phương, lại không muốn Lục Kinh Mặc trầm mê học thuật bất thông nhân sự, một mặt không hề phòng bị mà thân cận người khác, không hiểu đã xảy ra cái gì bản thân đã mơ mơ màng màng bị cõng chạy, cho nên mới vẫn luôn kéo dài tới hiện tại.
Cư nhiên đã bị giành hôn trước.
Bản thân gần đây nhất định là bận quá, cũng chưa phát hiện tiểu giáo sư từ khi nào đã tự học tới một bước này rồi.
Cố Xuyên Bách cứng họng mà gợi lên khóe môi, đem người hướng càng sâu trong lòng. Lục Kinh Mặc trong lòng bất an, do dự mà thả lực đạo, sau lưng bị y bao lấy, liền đâm vào giữ cánh tay y.
“Giáo sư……”
Nệm dưới thân tựa hồ là bị cố ý đổi qua, mềm mại thoải mái khiến người nằm trên đó liền không muốn động nữa. Trên đôi mắt là bàn tay ấm áp, lực đạo kiên quyết rồi lại mười phần cẩn thận, ở ngực dẫn ra một mảnh bủn rủn an bình ấm áp.
Cố Xuyên Bách mặc cậu che lại hai mắt của mình, nghiêm trang mà thay đổi xưng hô. Trong lúc nhịp tim tiểu giáo sư hơi mau nghiêng người dựa qua, chuẩn xác mà đặt lên trán người trong lòng ngực, nhẹ nhàng cọ cọ.
“Ta vẫn chưa học xong.”
Thân thể trong lòng ngực quả nhiên hơi hơi căng thẳng, lộ ra chút hậu tri hậu giác khẩn trương.
Cố Xuyên Bách gợi lên khóe môi, lại không có nóng lòng hôn lên, chỉ là đem người ôm vào trong lòng ngực, dán dán lên gương mặt ấm áp: “Ngươi chờ ta, chờ ta một chút ……”
Y như thế nào sẽ không cao hứng.
Chỉ là y còn một cái kinh hỉ, là dùng để chờ thời cơ thích hợp, lấy ra cho Lục Kinh Mặc xem.
Chờ một chút, chỉ cần chờ một chút.
Lại cho y thêm chút thời gian, hắn là có thể đem kinh hỉ đặt tới trước mặt tiểu giáo sư.
Trong lòng ngực thân thể giật giật, nâng lên hai tay ôm hắn, cực nhẹ mà lên tiếng.
Ôm thân thể mềm ấm an an tĩnh tĩnh vào trong ngực, dòng khí thanh nhuận phất qua gương mặt, thân thể tắm qua nước ấm đã đi trước ý thức hoàn toàn thả lỏng lại. Cố Xuyên Bách dắt một cái tay khác của Lục Kinh Mặc, nhẹ nhàng cầm lấy, rốt cuộc nghe lời mà khép lại hai mắt.
Y đã quá mỏi mệt, cơ hồ là khi nhắm lại đôi mắt, liền hoàn toàn lâm vào giấc ngủ sâu.
*
Thủ đến khi hô hấp của người trên giường dần dần hòa hoãn lâu dài, Lục Đăng mới rốt cuộc đứng dậy, ánh mắt hơi tối xuống.
Ở cốt truyện vốn có, Cố Xuyên Bách là ở năm nghiên cứu sinh thứ hai mà gặp chuyện. Nhưng không biết vì cái gì, đối phương hiện tại liền bận rộn tới tình trạng này, nếu là không nghĩ biện pháp làm cho y hảo hảo nghỉ ngơi, nói không chừng khi nào liền sẽ bởi vì mệt nhọc quá độ mà xảy ra ngoài ý.
Chính mình là có thể không giao bài tập cho y, nhưng Cố Xuyên Bách còn phải học các khóa khác, hơn nữa nhiệm vụ và luận văn mà Chiêm phái giao xuống, vẫn như cũ một chút cũng không ít đi.
Giúp Cố Xuyên Bách đang ngủ say chỉnh tốt tư thế, Lục Đăng đứng ở tại chỗ trầm ngâm một lát, đi khỏi ăn phòng, lấy qua cặp sách của Cố Xuyên Bách.
Cậu lấy một lần không điểm danh làm giao dịch, từ bạn cùng phòng của Cố Xuyên đổi lấy danh sách bài tập của y, thời điểm tất yếu, vẫn có thể giúp đỡ đối phương chia sẻ một chút lượng công việc.
“Túc túc ký chủ ——!”
Một âm thanh hiện ra, hệ thống mới từ máy nước ấm trở về hệ thống liền ở trong đầu cậu hoảng sợ lên tiếng. Lục Đăng dừng lại động tác, nghi hoặc trả lời: “Làm sao vậy?”
Thật vất vả mục tiêu nhân vật mới không bắt ký chủ làm bài tập, ký chủ cư nhiên tính toán chủ động giúp cậu làm.
Chương trình học của nghiên cứu sinh khó khăn không thấp, hệ thống kinh hồn táng đảm, nhanh chóng vận chuyển dữ liệu, liều mạng tìm kiếm lý do: “Tác nghiệp là là cho mục tiêu nhân vật tự mình tăng lên tạo nên cơ hội, ký chủ không nên cướp đoạt y y y quá trình học tập của y……”
Bản thân hệ thống tựa hồ có chút vấn đề, chờ trở về phải hảo hảo kiểm tra sửa chữa một chút.
Lục Đăng dừng lại động tác, trầm ngâm một lát, vẫn là thu hồi tay, đem cặp sách trả về nguyên dạng.
Hệ thống nói đúng, chính mình một lòng muốn làm cho Cố Xuyên Bách không bận rộn như vậy nữa, lại đã quên nghiên cứu sinh năm nhất là quá trình quan trọng tích lũy tri thức cùng kinh nghiệm của y. Rất nhiều khóa học đều chỉ mở một lần, Chiêm Phái tùy thời gọi người đi phòng thí nghiệm làm việc, Cố Xuyên Bách có rất nhiều chương trình học cũng phải kiếm biện pháp trốn đi, bái tập là con đường học tập duy nhất.
Nhưng chính mình vẫn là có việc phải làm.
Lục Đăng ngồi trở lại trước bàn công tác, đem Chiêm Phái nhiềm vụ phiên dịch văn hiến giao cho hệ thống, mở ra máy tính của mình, điều ra cuối cùng chỉnh sửa bản thảo đầu đề.
Chỉ là tìm đọc kiểm tra công tác đối với hệ thống mà nói cũng không khó khăn, âm thanh máy móc chuyển bi thành hỉ, vô cùng cao hứng vội vàng lãnh nhiệm vụ đi. Lục Đăng chuyên chú xem nội dung trên màn hình, ngẫu nhiên nhanh chóng gõ xuống hai hàng phụ chú, lại đem vấn đề dư lại tiếp tục hoàn thiện.
Ánh mắt dừng ở cánh cửa đóng chặt của phòng ngủ, Lục Đăng một tay đặt ở trong túi, cầm cái lục lạc kia, nhẹ nhàng xoay chuyển giữa các ngón tay, khóe môi nhẹ nhàng mà cong lên.
Nếu không có ngoài ý muốn, chờ đến học kỳ sau, bản thân liền có tư cách tuyển nghiên cứu sinh.
Nhưng trước đó, tuyệt đối nhất định phải bảo vệ tốt Cố Xuyên Bách mới được