Chương 87
–o0o–
Nhị sư phụ biểu hiện vô cùng nhiệt tình, Đại sư phụ và Tạ Dật Huân cũng bảo sẽ ra sức hỗ trợ. Thật tốt quá, vậy là sự tình được giải quyết rồi. Ta cảm thấy tâm trạng rất tốt nên cầm một phần điểm tâm lên bỏ vào miệng. Đột nhiên ta nhớ đến Dịch Cừ. Ông ta điều dưỡng cơ thể cũng đã được một tháng. Hôm trước khi ta thử bắt mạch thì thấy thể chất đã có nhiều chuyển biến tốt đẹp, nhưng dù sao thì ta vẫn còn có chút lo lắng. Giờ nhìn thấy Nhị sư phụ thì ta đột ngột nảy ra một chủ ý.
"Nhị sư phụ!"
"Sao?" – Nhị sư phụ vẫn đang vui thích ăn quà vặt mà tùy tiện đáp lời ta.
"Nhị sư phụ, đồ nhi muốn thay một người bó xương. Nhưng việc này thật sự rất nguy hiểm."
"Chỉ là bó xương thôi mà, có gì nguy hiểm chứ?" – Nhị sư phụ kinh ngạc nhìn ta.
"Bởi vì đồ nhi trước hết sẽ đem toàn bộ gân cốt nơi chân của người ấy đánh gãy hết rồi mới nối xương trở lại."
"Thật như vậy sao? Là người nào? Đang ở đâu? Đã có chuyện gì xảy ra? Nói mau lên, Tiêu Nhi!" – Nhị sư phụ quả nhiên hưng phấn dâng cao, thúc giục ta mau nói rõ ràng đầu đuôi sự việc.
Ta mới mang chuyện ra tóm lược một lần. Nhị sư phụ ngay lập tức kéo ta chạy đến xem thương thế của Dịch Cừ rốt cuộc ra làm sao. Lúc Nhị sư phụ kéo ta đến nơi thì Dịch Cừ đang cùng Dịch Thường Hoan nói chuyện ở trong viện. Ngay phía sau lưng là bóng của Đại sư phụ và Dật Huân bước theo. Dịch Cừ và Dịch Thường Hoan trợn mắt há hốc mồm nhìn bốn người chúng ta đột ngột xuất hiện, lòng chẳng hiểu đã có chuyện gì xảy ra.
"Oa, Tiểu Tiêu Nhi, hắn chính là cữu cữu của ngươi sao? Quả nhiên là cháu trai giống cữu cữu mà. Thanh, ngươi mau đến đây mà nhìn, hắn với Tiểu Tiêu Nhi giống nhau như tạc vậy." – Nhị sư phụ tò mò chạy vòng vòng quanh Dịch Cừ nhìn ngó trước sau.
"Ninh, ngươi đang làm người ta sợ đó." – Đại sư phụ lắc đầu nhắc nhở.
"Nhị sư phụ !" – ta vội vàng kéo Nhị sư phụ trở lại – "Nhị sư phụ, đồ nhi mời người đến đây xem bệnh trạng của ông ấy, chứ không phải để xem ông ấy và đồ nhi giống nhau ra sao."
Nhị sư phụ bĩu môi đầy ủy khuất, chạy đến bên Đại sư phụ – "Thanh, Tiểu Tiêu Nhi bắt nạt ta kìa."
Đại sư phụ vội vỗ về Nhị sư phụ rồi chuyển sang ta ra vẻ giáo huấn – "Tiêu Nhi sao có thể nói chuyện như thế với Nhị sư phụ chứ? A, còn không mau tạ lỗi đi!"
Ta chỉ còn biết cùng Đại sư phụ phối hợp thôi – "Nhị sư phụ, là đồ nhi sai rồi."
Sau đó liền nghe cái người đang ủy khuất kia cười vang – "Ngoan, Tiểu Tiêu Nhi của ta thực biết nghe lời."
Dịch Cừ lúc này mới hoàn hồn trở lại, liền tiến đến hành lễ. Ta cũng giúp ông ta giới thiệu – "Cữu cữu, đây là nhị vị sư phụ của cháu. Người này là Đại sư phụ, còn người kia là Nhị sư phụ. Nhị vị sư phụ, đây là cữu cữu của đồ nhi."
Đại sư phụ gật đầu khẽ chào, hai mắt dò xét ngầm đánh giá con người của Dịch Cừ. Nhị sư phụ cũng không nhìn nhiều nữa, chỉ cầm tay bắt mạch cho Dịch Cừ – "Tiểu Tiêu Nhi, ngươi quả thực đã hao tốn không ít công phu. Cơ thể người này điều dưỡng khá tốt, bây giờ đã bắt đầu có thể trị liệu rồi."
Ta gật đầu nhẹ nhõm. Nhị sư phụ đã nói vậy thì hẳn không còn quá nhiều vấn đề nữa.
"Tiểu Tiêu Nhi, ta cùng trị liệu với ngươi được không? Trường hợp như người này thực khó có thể gặp qua." – Nhị sư phụ bỏ mặc Dịch Cừ sang một bên để chạy đến chỗ ta.
Nhị sư phụ đã chịu động thủ thì hiển nhiên là rất tốt rồi. Dù gì ông ấy so với ta hiểu biết nhiều hơn, kỹ thuật lẫn kinh nghiệm đều hơn hẳn ta. Nghĩ vậy nên ta gật đầu – "Chỉ cần cữu cữu của đồ nhi cũng đồng ý thì được rồi."
Nhị sư phụ lại bay đến trước mặt Dịch Cừ, khiến ông ta trong phút chốc cảm thấy giật mình, theo bản năng bước lui về sau mấy bước. Nhị sư phụ giữ chặt lấy ông ta – "Ngươi lui mãi làm gì? Cẩn thận không lại té ngã. Ta hỏi ngươi, ta đến giúp ngươi bó xương có được không?"
Dịch Cừ nhìn Nhị sư phụ, chần chừ – "Chuyện này, Tiêu Nhi..."
Nhị sư phụ khoát tay – "Tiểu Tiêu Nhi là đồ đệ của ta, y thuật của hắn là do ta truyền dạy. Vậy để ta chữa không tốt hơn sao?"
Dịch Cừ khẩn trương nhìn vào cái người đang khoa trương tự cao tự đại trước mặt mình, chỉ còn biết máy móc gật đầu – "Tốt, dĩ nhiên là tốt mà."
Ta vô lực quay mặt đi chỗ khác. Nhị sư phụ đương nhiên là y thuật cao minh, nhưng tính tình lại cổ quái, chỉ khi bản thân cảm thấy hứng thú mới động thủ giúp người khác chữa bệnh, bằng ngược lại chẳng có hứng thú thì dù có người đó có chết ngay trước mắt cũng sẽ chẳng mảy may động tâm. Hiện tại người đối Dịch Cừ cảm thấy hứng thú chẳng biết là may mắn hay là bất hạnh đây.
Dịch Thường Hoan vọt lên phía trước, mang Dịch Cừ che chắn phía sau mình, lớn tiếng nói – "Ngươi, ngươi muốn làm gì sư phụ ta?"
"Hả?" – Nhị sư phụ tò mò nhìn xuống đôi tay trống không của mình, sau đó nhìn về phía Dịch Thường Hoan – "A, ngươi cũng có chút công phu. Tốt, tốt lắm, vậy chúng ta cùng nhau chơi đùa một chút đi."
Nói xong không cần biết Dịch Thường Hoan có đồng ý hay không, cứ thế thản nhiên rượt đuổi hắn chạy dài khắp sân. Dịch Thường Hoan chật vật tìm đủ mọi nơi để trốn tránh sự truy kích của Nhị sư phụ. Đại sư phụ nhìn cả hai người không chớp mắt, môi mím chặt chẳng nói một lời nào, Tạ Dật Huân thì kéo ta tránh sang một bên, còn Dịch Cừ khẩn trương nhìn bộ dạng bị trêu đùa đến đáng thương của Dịch Thường Hoan, vội nói – "Coi kìa, Nhị sư phụ của Tiêu Nhi, xin hãy buông tha cho Thường Hoan đi."
Mãi đến lúc Dịch Thường Hoan mệt đến độ thở chẳng ra hơi thì Nhị sư phụ mới chán nản dừng lại, lại quay trở về bên Đại sư phụ làm ra vẻ mặt đáng thương – "Thanh, chơi với hắn không vui! Vẫn là Tiểu Tiêu Nhi tri kỷ biết nghe lời. May mà người chúng ta gặp được là Tiểu Tiêu Nhi, vạn nhất là tên tiểu tử kia thì rất là không thú vị."
Dịch Thường Hoan nghe được mấy lời đó thì tức giận tột cùng, mặt mũi méo mó khó coi, nhưng lại chỉ thở hổn hển chẳng thể nói được câu nào. Ta cảm thấy thương cảm bèn tiến đến đưa cho hắn vài viên thuốc – "Ngươi là do tiêu hao sức lực thôi, chẳng có gì đáng ngại đâu. Thuốc này có thể giúp ngươi khôi phục thể lực lại."
Dịch Thường Hoan phẫn nộ trừng mắt, vung tay hất mấy viên thuốc ra khỏi tay ta, lớn tiếng nói – "Ngươi không cần giả mèo khóc chuột. Ngươi chẳng qua chỉ giỏi khoe khoang chứ có cái gì hơn người chứ."
Ta nhíu mày nhìn hắn, lòng không tránh khỏi tức giận. Nếu không phải vì nể hắn là đồ đệ của cữu cữu thì ta nhất định sẽ mặc kệ hắn. Thật không biết người này đã từng gặp phải chuyện gì, mà lúc nào cũng như thể khắp cả thiên hạ đều thiếu hắn một món nợ vậy. Tiếp xúc với hắn ít lâu nay mới phát hiện, so với cảm giác lần đầu tiên nhìn thấy hắn ở chỗ Tố Tuyền thì kém hơn rất nhiều. Lúc ấy nghe hắn đối đáp với Lăng Vũ, ta đã nghĩ người này đối với kẻ có quyền thế chẳng chút khúm núm sợ sệt, còn có chút ngưỡng mộ. Rồi lần đầu thấy hắn ở bên Dịch Cừ, thấy hắn đối với ông ta cung kính hết mực thì ta còn có thể bỏ qua mấy lời không tốt của hắn. Nhưng hiện tại thì lại thấy hắn chẳng khác gì một tiểu hài tử. Thật chẳng hiểu Dịch Cừ tìm đâu ra một tên đệ tử kiêu ngạo như thế này, chỉ khiến người ta thấy chán ghét mà thôi.
Ta lãnh đạm nhìn hắn – "Dịch Thường Hoan, ta nói cho ngươi rõ. Nếu không phải ngươi có quan hệ với cữu cữu của ta thì dù ngươi sống hay chết cũng chẳng liên quan đến ta. Ngươi cứ tự mãn cho mình là kẻ có ngoại hình đẹp đẽ, như thế thì đã sao? Chẳng phải vài thập niên sau cũng chỉ còn là một thân xác rữa nát cả đấy à? Vậy ngươi kiêu ngạo để làm gì? Ngươi cho là mọi người đều ham muốn dung mạo của ngươi sao? Thật buồn cười quá đỗi."
Dịch Cừ áy náy chạy đến – "Tiêu Nhi, Thường Hoan thật ra không phải như vậy đâu. Chỉ vì hắn trước kia nếm trải không ít khổ cực nên mới có thái độ như vậy thôi."
"Sư phụ, người chẳng cần mất công phân trần với hắn làm gì. Hắn chẳng qua chỉ là dựa vào cái thân phận nam sủng của Vũ Duệ Vương gia mà diễu võ giương oai cho chúng ta xem mà..."
Lời chưa nói hết thì cả thân hình của hắn đã bay ra phía bên ngoài kèm theo một tiếng kêu thảm thiết vang lên. Nhị sư phụ lúc này đang phiêu phiêu dừng trước mặt hắn, giọng nói lạnh lùng truyền đến – "Ta nói cho ngươi biết. Ta là Ngoan Y Lưu Trọng Ninh. Tiểu Tiêu Nhi là đồ đệ của ta, hắn cho dù có bị khi dễ thì cũng chỉ có thể do ta khi dễ thôi. Còn ngươi, ngươi là hạng người nào mà dám ở nơi này ăn nói bạt mạng. Tiểu Tiêu Nhi tính tình hiền lành không nói đến ngươi, nhưng ta thì không như vậy. Ngươi lưu lạc tứ phương có nghe đến danh xưng Ngoan Y bao giờ chưa? Muốn lấy cái mạng của ngươi kỳ thật chỉ cần động một chút ngón tay cũng đủ rồi. Vừa rồi còn cảm thấy ngươi có lòng lo lắng cho sư phụ mình nên mới chơi đùa với ngươi, lại còn muốn chỉ giáo cho ngươi chút ít công phu, nhưng giờ thì thấy không cần nữa. Ngươi nhớ cho kỹ, Tiêu Nhi không phải người ngươi có thể tùy tiện vũ nhục. Nếu chuyện này xảy ra một lần nữa thì đó là ngày chết của ngươi."
Ta có chút giật mình kinh hãi, mà cơn tức giận đang đang dâng lên trong lòng cũng tự dưng xẹp xuống hết. Thật hiếm khi nhìn thấy Nhị sư phụ có bộ dạng này, nhìn lại mới hay là dọa cho người ta sợ hãi chết khϊếp mà. Đại sư phụ cũng đã di chuyển đến nơi, lãnh đạm nhìn kẻ đang nằm trên mặt đất kia mà nói – "Ninh, làm gì phải nộ khí xung thiên, người như vậy làm sao xứng đáng chứ?" – rồi lại nhìn về phía Dịch Cừ – "Thật là một đồ đệ tốt nhỉ?"
Dịch Cừ thật sự đã ngượng ngùng nói chẳng nên lời. Tạ Dật Huân nắm lấy tay ta, lãnh đạm vứt cho Dịch Thường Hoan một cái nhìn rồi bảo – "Tiêu, chúng ta đi thôi."
Ta khẽ thở dài theo Dật Huân rời đi, lúc ngoái nhìn trở lại thấy Dịch Cừ đang cố sức giúp đỡ Dịch Thường Hoan. Ta phóng một tia nhìn về phía Trà Chúc nãy giờ vẫn canh giữ bên ngoài. Trà Chúc thông minh vội gật đầu rời đi.
Trở lại viện của mình, Nhị sư phụ vẫn chưa thể nguôi giận. Ta cười chợt nghĩ sư phụ tức giận đến vậy đều là vì ta cả thôi, liền mang một chén trà đến dâng lên – "Nhị sư phụ, người dùng chút trà hạ hỏa."
Nhị sư phụ trừng mắt nhìn ta – "Tiểu Tiêu Nhi, ta dạy dỗ ngươi như thế nào mà lại cứ để mặc cho người khác khi dễ mình chứ?"
Ta lắc đầu – "Không phải vậy đâu. Đồ nhi lúc đó đã muốn động thủ, chẳng dè Nhị sư phụ lại nhanh hơn một bước."
"Hừ, loại người đó càng nhìn càng chán ghét."
"Đúng đúng, loại người ấy thực rất đáng ghét, vậy Nhị sư phụ cần chi nhớ đến nữa."
"Là ta tức giận." – Nhị sư phụ nhảy dựng lên.
Ta bất đắc dĩ đành hướng mắt về phía Đại sư phụ cầu cứu. Đại sư phụ bèn lên tiếng – "Dật Huân, Tiêu Nhi, các ngươi trở về nghỉ ngơi đi."
A, ta nhẹ nhàng thở ra liền giao chuyện giúp Nhị sư phụ nguôi cơn giận dữ lại cho Đại sư phụ.
–o0o–
Chương 88