Bên ngoài cửa đột nhiên có một người bước vào, đó không phải là Phùng Đông Tường sao? Ông ta trông vẫn vậy, trên người mặc bộ trang phục đời Đường, chân đi đôi giày vải nhưng khuôn mặt già nua kia lại mang vẻ phấn chấn lạ thường.
Tần Minh nhìn Phùng Đông Tường, hỏi: “Ông Phùng nói vậy là có ý gì? Ông ta bị bệnh hay là bị gãy chân? Chẳng lẽ là vì không liên quan gì nữa?"
Phùng Đông Tường nhìn Tần Minh tỏ ra “kiêu ngạo” như vậy thì không thích chút nào, ông ta cảm thấy Tần Minh càng ngày càng khó hầu hạ rồi.
Nhưng Tần Minh đang cố tình làm khó ông ta, thậm chí anh còn muốn thay cái người tên Phùng Đông Tường này đi. Nhưng hiện giờ Thường Hồng Hi vẫn chưa chính thức "thoái vị” nên anh vẫn phải nể mặt ông ta một chút.
Phùng Đông Tường nói: “Tháng trước Hoàng Tiến đã bị tập kích, lúc ông ta lưu trữ tài liệu ở Ý đã bị một băng nhóm bí ẩn tập kích, cuối cùng ông ta mất tích, hơn nữa vẫn chưa có tin tức gì. Công việc của ông ta sẽ tạm thời do tôi tiếp quản, tôi cũng đang cố gắng hết sức tìm ông ta.
Tần Minh sửng sốt, hỏi: “Một chuyện lớn như vậy mà tại sao ông không nói cho tôi biết sớm?”
Phùng Đông Tường nói với giọng điệu hơi bực dọc: “Vì cậu chủ vẫn luôn bố trí nhân sự, sắp xếp chức vị quản lý bên Hoa Hạ, hình như cậu vẫn chưa chú trọng chuyện này.”
Sắc mặt Tần Minh sầm xuống, ông ta đang chỉ trích anh rằng chỉ bổ nhiệm thân tín của mình mà không màng đến sự sống chết của cấp dưới cũ ư? Tần Minh cũng lại càng không thích Phùng Đông Tường nữa, lão già nhà ông đang cậy già lên mặt, cảnh cáo tôi đấy à?
Tần Minh nói: “Khụ khụ... vậy phải thêm người đi tìm đi”
Phùng Đông Tường nói: “Tôi đã phải thêm nhân lực rồi, nhưng hôm nay tôi tới đây là để bàn với cậu chủ về chuyện khác, là chuyện lễ đính hôn giữa cậu chủ và cô chủ Triệu Tầm Nhiên nhà họ Triệu”
Tần Minh nghe vậy bèn bảo: “Được rồi, bảo họ phải người đến thành phố Quảng đi”
Phùng Đông Tường do dự lên tiếng: “E rằng như vậy không thỏa đáng lắm. Tôi vẫn hi vọng cậu chủ có thể đến thủ đô một chuyển, đồng thời cũng có thể gặp mặt với ông chủ nhà họ Triệu của hội đồng quản trị tối cao”.
Tần Minh nói: “Tôi phải đi học, không có thời gian để đi xa như vậy đâu. Hơn nữa lễ đính hôn. cũng không cần tổ chức quá long trọng, tôi vẫn thích đơn giản khiêm tốn một chút.”
Phùng Đông Tường thấy Tần Minh bài xích như vậy cũng không phải là ý hay. Nhà họ Triệu là gia tộc không thể tùy tiện đắc tội, mà nhà họ Triệu có bản lĩnh lớn đến mức nào, ông ta cho rằng Tần Minh chẳng mảy may nghĩ đến.
Triệu Tụng Trí bước tới chém gió trước: "Chú tận mắt chứng kiến, Tiểu Tần, cháu còn trẻ quá, bây giờ thực sự có rất ít người trẻ tuổi đầy triển vọng như Tiểu Tần, đặc biệt là Tiểu Tần còn trẻ mà đã chịu khổ cực, biết rằng cuộc sống không dễ dàng, xã hội khó khăn, tương lai sau này VÔ cùng rộng mở"
Tần Minh không đoán ra được suy nghĩ của người này, lời nói khoác lác như vậy, ước chừng đối phương hạ bút thành văn.
Nhưng dường như Triệu Tụng Trí muốn móc nối quan hệ, Tần Minh nghĩ bây giờ anh và nhà họ Triệu vẫn đang trong thời kỳ trăng mật, cũng không thể hiện thái độ với ông ta, liền nở nụ cười nói: "Ông Triệu quả khen rồi, tôi rất bình thường, nếu như không nhờ có ba nuôi dìu dắt thì tôi chẳng qua cũng chỉ là một người bình thường thôi. Sau này tôi còn một chặng đường rất dài cần phải đi, còn phải học hỏi ông Triệu rất nhiều điều."
“Ấy, Tiểu Tân, cháu xa lạ quá rồi. Cháu đã đính hôn với con gái Tâm Nhiên của chú rồi, sao còn xưng hô xa lạ như vậy?” Triệu Tụng Trí cười hì hì nói: “Nếu cháu không tiện mở lời thì có thể gọi chú là bác trai hoặc gọi một tiếng chú cũng được".
Tần Minh cười nhạt: "Chú Triệu, chủ tới đây bàn chuyện đính hôn sao? Thật ra cháu không muốn làm ầm ĩ. Dù sao thì chú cũng biết tình hình của tập đoàn bây giờ rồi đấy, thời gian lại trùng với bệnh tình của ba nuôi cháu, ông ấy đang bị bệnh nặng, cháu ở bên này mở tiệc đính hôn lớn không hay lắm."