Xuyên Thư Chi Nghịch Chuyển Nhân Sinh

Chương 532

Lâm Sơ Văn ngồi trong tửu lầu, thản nhiên nhìn phong cảnh dưới lầu.

Chợ chung đã dần dần tới hồi kết thúc, rất nhiều thiên tài địa bảo đều đã hoàn thành giao dịch, bất quá, Lưỡng Giới Thành vẫn rất náo nhiệt, rất nhiều người cũng chưa rời đi.

“Sơ Văn, ngươi ở chỗ này a! Thật trùng hợp a!”

Lâm Sơ Văn nhìn thấy Lâm Mộng Dung, nhíu nhíu mày, trước đó ở Trích Tinh Lâu, Mộ Lăng Thiên đã nói bóng gió với bọn họ, đã làm cho Lâm Sơ Văn đối với Lâm Mộng Dung càng thêm chán ghét.

Lâm Sơ Văn vuốt ve chén trà trong tay, không để ý tới Lâm Mộng Dung.

Lâm Mộng Dung thấy thái độ của Lâm Sơ Văn thì có chút xấu hổ, nhưng vẫn là da mặt dày ngồi xuống.

“Mấy năm nay, ngươi sống tốt không?” Lâm Mộng Dung hỏi.

“Rất tốt.” Lâm Sơ Văn thầm nghĩ: Chỉ cần nơi hắn sống không có Lâm Mộng Dung, hắn liền có thể sống vui vẻ.

“Ta nghe nói, Sở Diệp khế ước một con Bạch Li Miêu.”

“Xác thật là khế ước một con Bạch Li Miêu.”

Lâm Mộng Dung cười cười, nói: “Ta nghe nói, bởi vì ngươi thích Bạch Li Miêu, nên Sở Diệp mới khế ước, hắn đối với ngươi cũng thật chung tình a!"

Lâm Sơ Văn nghiêm túc gật gật đầu, “Ân, A Diệp đối ta xác thật rất chung tình và để ý.”

Lâm Mộng Dung nhìn Lâm Sơ Vă trong lòng toát ra vài phần toan khí, “Hắn đối với ngươi tốt như vậy, ngươi như thế nào lại không ngăn cản hắn làm việc ngu ngốc?”

“A Diệp đã tốn quá nhiều tinh lực cho việc bồi dưỡng ong đàn, nên phó Sủng cũng không cần quá lợi hại, dễ dàng tạo thành tinh lực bị phân tán, Bạch Li Miêu cũng khá tốt.” Lâm Sơ Văn nhàn nhạt nói.

Lâm Mộng Dung híp mắt mắt, nói: “Nhưng ta như nghe nói, con Bạch Li Miêu kia không đơn giản a!”

Lâm Sơ Văn quét mât nhìn Lâm Mộng Dung, nói: “Đường tỷ cảm thấy không đơn giản liền không đơn giản đi.”

Lâm Sơ Văn thầm nghĩ: Tiểu Bạch xác thật không đơn giản, nếu Lâm Mộng Dung hoài nghi, hắn dù giải thích cũng chẳng được gì.

Thấy thái độ của Lâm Sơ Văn, Lâm Mộng Dung cũng khônh biết nên nói cái gì, đành đổi đề tài nói: “Sở Diệp thu thập nhiều thú cốt như vậy để làm gì? Ta nghe nói còn tốn không ít.”

Lâm Sơ Văn nhìn Lâm Mộng Dung giọng điệu có chút không kiên nhẫn nói: “Đây là chuyện của A Diệp lại không tốn tiền của đường tỷ, đường tỷ cần gì lại quan tâm làm như thế?”

“Ta là lo lắng cho ngươi, hắn tiêu xài hoang phí như vậy, ngươi đi theo hắn sợ là sẽ phải chịu khổ.” Lâm Mộng Dung nói.

Lâm Sơ Văn cũng không thèm để ý nói: “Cho dù hắn thật sự làm xằng làm bậy, đem chính mình làm thành người nghèo thì cũng không sao, ta chính là vui lòng đi theo hắn chịu khổ, chỉ cần hắn cao hứng liền tốt rồi.”

Lâm Mộng Dung nhíu nhíu mày, nói: “Chỉ cần hắn cao hứng liền tốt sao? Nhìn dáng vẻ, ngươi thật sự rất để ý hắn.”

“Hắn để ý ta, ta tự nhiên cũng sẽ để ý hắn.” Lâm Sơ Văn đương nhiên nói.