Gia gia trước kia vì phải lo chuyện cung cấp dược tề cho gia tộc, mà thường xuyên phải vất vả, có khi chuyện của bản thân cũng phải bỏ qua một bên.
Gia gia sau khi đi, trong gia tộc có không ít trưởng lão đã nói ra nói vào, vậy mà giờ đây lại đi tìm hắn về muốn hắn trở thành người luyện dược không công như gia gia hắn sau, đừng nằm mơ.
Gia gia hắn vì câu huyết mạch tình thâm mà đã không ít lần nhượng bộ người Lâm gia, nhưng hắn thì không, cũng đừng mông nhác lại tình nghĩa xưa cũ với hắn.
“Vẫn là ngươi phản ứng mau.” Nếu dựa theo ý tưởng của hắn trước đi lấy lại tiền thêu, vậy nói không chừng giờ đã bị bắt gặp.
Sở Diệp cười cười, nói: “Ta đây bất quá là phòng vạn nhất thôi."
Dựa theo nguyên tác, Lâm Sơ Văn sẽ cùng Mộ Lăng Thiên cùng nhau trở về Mộ gia, Sở Diệp nhanh chống rời đi là vì tránh Mộ Lăng Thiên lại tới làm phiền bọn họ.
Truyện trước đó xảy ra ở Long Nhai Thôn giữa hắn và nữ chủ đã làm cho hắn rất sợ hải, hắn sợ chuyện này sẽ phát sinh trên người Lâm Sơ Văn nên hắn mới hành động quyết liệt như thế.
Mộ gia cách Tam Dương Thành rất xa, Mộ Lăng Thiên ở Tam Dương Thành hẳn là không bao lâu sẽ phải rời đi.
Lâm Sơ Văn có chút trào phúng nói: “Đám người kia tới nhanh như vậy chất là do vị đường tỷ tốt đẹp của ta đã đi thông báo với bọn họ."
Sở Diệp lạnh lùng nói: “Thứ cô ta muốn chính là truyền thừa trên tay ngươi."
Lâm Sơ Văn sửng sốt một chút, nói: “Ngươi cũng nghĩ như vậy sao?”
Sở Diệp bĩu môi, nói: “Đó là đương nhiên.”
“Mọi người đều nói, đường tỷ ta là người vô dục vô cầu.” Lâm Sơ Văn nói.
Sở Diệp cười nhạo một tiếng, nói: “Nếu một người mà vô dục vô cầu, thì sớm đã thành Bồ Tát."
Những thứ tốt ngoài kia không phải là nữ chủ không muốn mà là không cần nàng lo lắng thì cũng sẽ tự có người sẽ đem dâng đến cho nàng ta.
Nhiều chuyện tốt như vậy nhưng đều bị hắn liên tiếp cướp đi, nữ chủ liền không có cách nào bảo trì vẽ ngoài vô dục vô cầu nữa.
Mấy người Lâm gia người, canh giữ ở xung quanh biệt viện.
"Bọn họ không trở về đây sao?"
Trước đó ở Long Nhai Thôn bọn họ cũng đã bị hố một lần. Lần này Lâm Mộng Dung lại tiếp tục đưa tin nói Lâm Sơ Văn đang ở Tam Dương Thành nên bọn họ tức tốc đi qua, nhưng lại không thấy người đâu.
“Không phải là còn ở bên ngoài đi dạo chứ."
“Mua linh dược tốn hết mấy trăm ngàn lại còn cho nhân tình mua dược tề hơn một vạn Sơ Văn đệ thật là tài đại khí thô” Lâm Tư Tuyết chua lòm nói
Trước đây vì nạn châu chấu mà không ít linh điền Lâm gia chịu thiệt hại. Nên dẫn đến thu hoạch không được như trước từ đó trong gia tộc phải cắt giảm thu chi.
Một tháng Lâm Tư Tuyết vốn có thể nhận được 200 đồng vàng, hiện tại bị cắt đi một nữa, chỉ còn một trăm đồng vàng, nhưng thật ra đãi ngộ của Lâm Mộng Tuyết đã không tệ, nhưng khi cô ta nghe Lâm Sơ Văn một lần đi dạo mà đã tốn hơn một vạn, nên đã làm cho Lâm Tư Tuyết cảm thấy giận sôi máu.
“Sơ Văn hình như có thể luyện chế ra dược tề Thức Tỉnh Huyết Mạch, vậy thì trình độ của hắn, hẳn là cao hơn gia gia hắn rất nhiều."
Mấy trưởng lão Lâm gia khi nghe được tin tức lòng liền nóng như lửa liền bảo người tìm Lâm Sơ Văn Về, bọn họ nghĩ chỉ cần bắt được Lâm Sơ Văn trở về thì bọn họ sẽ có thể bắt Lâm Sơ Văn luyện chế dược tề để họ đem đi bán vậy thì những tổn thất từ nạn châu chấu sẽ được giả quyết mà còn có được một chuyện làm ăn lâu dài còn có được lợi nhuận khổng lồ.
“Không nghĩ tới, hắn lại thành công."