Buổi sáng 10 giờ, Hứa Duy còn nằm trên giường chưa dậy, cả người nhức mỏi, nơi riêng tư đau rát, bụng cũng có chút đau.
Nhớ tới tối hôm qua cô nói linh tinh muốn cưỡиɠ ɠiαи Vu Thế Châu, kết quả cuối cùng người không xuống được giường chính là cô liền tức giận.
Thở dài, nhận mệnh bò dậy, chân vừa thả xuống đất suýt chút nữa ngã xuống, một dòng nước ấm từ trong huyệt đạo chảy ra, chảy dọc xuống làm ướt đùi.
Ánh sáng nhàn nhạt ngoài cửa sổ xuyên qua rèm che, chiếu vào người cô, bầu ngực mềm mại trắng nõn, từ trước ngực cho đến đùi như gặp tai họa trải đầy vệt đỏ xanh tím.
Ngồi trên giường, khó khăn duỗi dài tay với lấy khăn tắm, cửa phòng " lạch cạch " một tiếng vang lên. Vu Thế Châu xuất hiện ở cửa, dùng khăn tắm quấn cho cô, Hứa Duy hừ một tiếng, nhéo eo anh.
Mày kiếm hơi dựng lên, anh từ tốn dời ánh mắt xuống, trên tay buông lỏng, khăn tắm rớt ra. Hứa Duy nhẹ a một tiếng, đôi tay theo bản năng che ngực. Đối lập với anh đã áo mũ chỉnh tề, toàn thân cô trần trụi.
Đôi mắt toát ra hai ngọn lửa, trừng lên nhìn anh, "Muốn làm gì?"
"Muốn làm em." Anh ngậm vành tai cô, nhỏ giọng nói.
Hứa Duy cứng đờ, lại lần nữa dùng khăn tắm quấn thân mình kín mít, trịnh trọng nói: "Về sau em không bao giờ không biết tự lượng sức mình muốn cưỡиɠ ɠiαи anh nữa."
Anh cười như không cười, trên khuôn mặt tuấn tú là ý vị trêu chọc, phảng phất đang nói, " thật sao? "
Hứa Duy đẩy bả vai anh, nhỏ giọng nói: "Thật đó, anh tránh ra."
"Nhưng mà anh thích lắm." Anh bất mãn cô không hỏi ý kiến của anh, tự tiện ra quyết định.
"Nhưng mà em không thích!"
"A." Anh kéo dài ngữ điệu, "Không thích người ta nhớ rõ tối hôm qua nước chảy rối tinh rối mù, hút chặt anh không cho đi, cuối cùng vào tận tử ©υиɠ, khóc đến đáng thương, còn nói thoải mái......"
Cô che lại miệng anh một phen, "Anh có thể đừng nói nữa được không." Mặt đã đỏ lựng.
Anh nhẹ nhàng cuốn cô vào trong l*иg ngực, cằm gác ở trên vai cô, "Anh nói thật, anh thích em đối với anh như vậy. Đặc biệt giúp anh dùng miệng......"
Nửa câu đầu bao nhiêu cảm động, một câu sau lại muốn đánh người.
Cuối tuần, cũng không có bao nhiêu thời gian để nghỉ ngơi, buổi tối bà nội Hứa gọi điện thoại kêu hai người bọn họ về nhà.
Ngày mùng 1 tháng 8 tối hôm nay là lễ mừng thọ 80 tuổi của Vạn lão gia, Hứa Duy và Vu Thế Châu cùng trưởng bối nhà họ Hứa đều tới tham gia yến hội. Chúc thọ xong, Vu Thế Châu kéo người lớn tuổi đi nói chuyện.
Hứa Duy cầm một ly rượu ra sân sau hóng gió, Vạn Lệ Tước từ trong đám người xuyên qua, mặc tây trang màu đen, người cũng tuấn lãng phi phàm. Hứa Duy nhìn anh nâng ly, "Về lúc nào thế?"
"Hôm nay."
"Công tác có thuận lợi không? Có mua quà cho em không." Hứa Duy thuận miệng nói.
"Cũng tạm được." Ở dưới màn đêm, ngọn đèn dầu lạnh nhạt, ánh đèn từ đại sảnh hắt ra cũng không đủ sáng, phản chiếu lên thân mình một mảnh mông lung, "Sao có thể thiếu quà cho em được, lát nữa sẽ đưa cho em."
Đại sảnh chật kín người, ăn uống linh đình, quan hệ giao thiệp của nhà họ Vạn không hề nhỏ. Hứa Duy nghiêng đầu nhìn một hồi, không thấy bóng dáng Vu Thế Châu, nói vậy là đang bị ông nội Vạn lôi kéo đi nói chuyện.
Đầu ngón tay Vạn Lệ Tước nhẹ búng chiếc ly, phát hiện ánh mắt cô đang đảo quanh tìm kiếm, " Tìm Vu Thế Châu sao?"
"Đúng vậy, vẫn còn chưa ra." Cô rất hào phóng thừa nhận. Trong lòng Vạn Lệ Tước có chút buồn bã ghen tị, chung quy vẫn áp xuống cảm giác không cam lòng kia, mỉm cười nói: "Như vậy trong chốc lát chưa tách ra được đâu, không giống như em. Ai bảo lâm vào tình yêu cuồng nhiệt, hết cách."
Cô cười, "Nói như là anh chưa từng trải qua vậy đó."
Còn nhớ trước kia, thời điểm Vạn Lệ Tước và Tô Tĩnh yêu đương cũng rất thắm thiết, mỗi ngày xe đón xe đưa, ở vườn trường rêu rao khắp nơi. Tần suất xuất hiện trên mạng một ngày hai tin.
Còn may khi đó trong trường không ai biết cô thích Vạn Lệ Tước, bằng không tình tay ba như một vở kịch. Bây giờ ngẫm lại những ngày ấy thích anh, rõ ràng mới qua đi không lâu, lại giống như đã qua vài năm.
Thấy anh cũng không có phần rung động kia, chỉ có bình tĩnh, ánh mắt không chút gợn sóng. Vạn Lệ Tước cũng là người tỉnh táo, anh cười có chút khô khốc, "Hứa Duy, có đôi khi em đúng là người nhẫn tâm."
Nói quên là quên, rốt cuộc lúc anh đổi ý muốn quay đầu lại. Cô cứ thẳng thắn như vậy, anh nhỏ nhen muốn chơi trò ái muội cũng không thể ra tay, Hứa Duy hơi cúi đầu, không biết có nghe hiểu hay không.
"Hóa ra anh ở chỗ này à." Tô Tĩnh từ phía cửa đi tới, ôm lấy cánh tay Vạn Lệ Tước, cười nói: "Tìm anh một lúc lâu cũng không thấy người."
Mặt mày Vạn Lệ Tước lạnh nhạy rút tay về, "Chuyện gì?"
Tô Tĩnh theo phản xạ có điều kiện nhìn về phía Hứa Duy, thần sắc có chút khó coi, nhấp môi nói: "Anh nhất định phải như vậy sao?"
Vạn Lệ Tước nhíu mày, "Có chuyện gì về nhà rồi nói."
"Vì sao phải về nhà mới nói?" Tô Tĩnh kiên cường ngẩng mặt lên, "Tôi biết anh hối hận, lúc trước không nghe lời mẹ anh ở bên Hứa Duy.
Muốn ly hôn với tôi? Tôi thành toàn cho anh. Nhưng chỉ e là Hứa Duy cũng luyến tiếc Thế Châu đó."
Một từ " cũng ", ngầm có ý cô luyến tiếc Vu Thế Châu lại có ý tứ với Vạn Lệ Tước, lần này đến lượt Hứa Duy xấu hổ. Mặt trầm xuống nói: "Hai ngươi cãi nhau, lôi kéo người khác làm gì, thích ly hôn thì ly hôn, đâu có chuyện gì liên quan tới tôi?"
Trùng hợp Vu Thế Châu từ một bên đi tới, Tô Tĩnh bước lên mở miệng trước, "Thế Châu anh tới vừa đúng lúc, chúng ta là hai đôi thanh mai trúc mã, hiện tại hai người bọn họ đều hối hận rồi, chúng ta phải làm thế nào bây giờ?" Hốc mắt cô ta đỏ bừng, giống như Hứa Duy liên hợp với Vạn Lệ Tước bắt nạt cô ta.
Hứa Duy không khỏi giận dữ, cô ta nói cái gì cơ? Tô Tĩnh sao có thể thêm mắm dặm muối diễn tuồng như thế.
Vu Thế Châu đi đến bên cạnh Hứa Duy, mặt mày mang theo ý cười nhìn cô, "Em hối hận?"
"Ai hối hận?" Hứa Duy bất nhã quăng cái nhìn xem thường, "Cho dù anh có hối hận thì em cũng sẽ không hối hận."
Đột nhiên ngực thả lỏng, lòng bàn tay chảy đầy mồ hôi lạnh, hóa ra vẫn là anh lo lắng khẩn trương quá.
Vu Thế Châu dắt tay cô, nhìn Tô Tĩnh nói: "Cô ấy không hối hận. Cho dù có hối hận, ép buộc người ở bên cạnh cả đời, tôi cũng sẽ không buông tay. Cô tự giải quyết cho tốt."
Hai người nắm tay rời khỏi, mặt Tô Tĩnh có chút trắng bệch, lòng bàn tay run rẩy nắm chặt. Vạn Lệ Tước cười nhạo một tiếng, "Trò hề nhảy nhót." Rồi cũng rời đi.
Tô Tĩnh bụm mặt, chung quy vẫn là cô ta mất đi, Vạn Lệ Tước và Vu Thế Châu, một người cũng không từng bảo vệ cho. Vì sao? Rõ ràng lúc trước hai người bọn họ đều là bảo vệ cô ta.
Suốt quãng đường đi yên tĩnh không nói gì, gió đêm phất qua ngọn cây, ánh trăng nhẹ nhàng tỏa sáng, sương phủ đầy đất. Tay Hứa Duy lắc lắc, nắm lấy khiến Vu Thế Châu ngẩng đầu lên, cô hỏi, "Sao anh không nói gì đi?"
"Không có gì." Ngữ khí nhàn nhạt, không khác gì so với lúc trước, nhưng cô vẫn nghe ra cảm giác buồn bực.
Hứa Duy nghĩ trước nghĩ sau những chuyện đã phát sinh, ông nội Vạn ra tới là gặp cả cô, nói chung sẽ không bị ông giáo huấn. Như vậy vấn đề là ở lúc sau?
Cô bừng tỉnh nói: "Anh vẫn còn tức giận vì câu Tô Tĩnh nói sao?"
Anh dừng bước chân lại, xoay người chăm chú nhìn cô, "Anh không tức giận." Chỉ là lúc Tô Tĩnh nói, không tránh khỏi tim run lên.
"Vừa nãy không phải rất tự tin phóng khoáng sao, cung phản xạ của anh cũng dài ghê ha." Cô vui đùa nói.
"Anh làm gì có chỗ nào tự tin, người em thích lại không phải anh, Vạn Lệ Tước ở trong lòng em mười năm, chúng ta mới được một năm, bất cứ lúc nào em cũng có khả năng hối hận." Anh nói đến đây, giọng nói có chút chua chát.
Cô không biết anh không có cảm giác an toàn đến thế này, bất đắc dĩ nói: "Nhưng mà em không thích anh ấy, Tô Tĩnh nói cũng chỉ là cô ta suy nghĩ như thế, còn em không hối hận."
"Vậy em cũng từng hối hận rồi." Đôi mắt anh nheo lại, xuyên thấu lòng người.
Hứa Duy có chút xấu hổ, ôm anh nói: "Được rồi, sao anh so với con gái còn đa sầu đa cảm hơn thế, em bảo đảm ý nghĩ đáng chết kia về sau sẽ không có nữa.
Anh sợ cái gì?"
"Sợ tình cảm kia của em quá sâu đậm, lại sợ em không có tình cảm, hôn nhân của Vạn Lệ Tước tồn tại trên danh nghĩa, nhà anh ta thích em như vậy. Một khi xoay người, anh chẳng có gì để giữ em lại." Thở dài, bộ dạng có bao đáng thương.
Hứa Duy đồng cảm, đứng ở góc độ của anh thì đúng là như vậy.
"Quả nhiên người động tâm trước đã định sẵn sẽ thất bại thảm hại." Anh lại than một câu.
Hứa Duy cảm thấy anh nói không đúng, ôm mặt anh nói: "Em cũng thích anh mà, thích bằng cả quãng đời còn lại cộng vào. Em giống loại người sẽ uống thuốc hối hận sao? Tin em một lần, cũng tin chính bản thân anh một lần."
Hơi nhón mũi chân, hôn lên khóe môi anh, chờ đến khi đã ươn ướt, mới chậm rãi thăm dò vào trong miệng, ngậm lấy đầu lưỡi anh. Đổi bị động thành chủ động, anh ôm cô di chuyển sang bên cạnh, đặt người áp lên tường.
Điên cuồng hôn một đường từ cổ lan tràn đến xương quai xanh, những nơi đã đi qua như đốt lửa, kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến rùng mình. Ngón tay có chút vết chai mỏng vén váy lên, lửa nóng từ lòng bàn dán trên vòng eo mềm mại, cảm giác nóng bỏng đến tê dại.
Hứa Duy khẽ hừ một tiếng, cánh tay vắt lên bờ vai của anh mới có thể ổn định chính mình. Một tầng vải dệt đơn bạc mềm mại bị đẩy ra, nơi riêng tư bị gió lùa mát lạnh, kí©ɧ ŧɧí©ɧ cô co rúm lại.
Thanh âm cởi bỏ dây lưng vào ban đêm yên tĩnh hết sức rõ ràng, sau đó bị một đồ vật thô thạc nóng bỏng để lên. Hứa Duy cả kinh, thần trí thanh tỉnh phân nửa, giọng khàn khàn: "Không được, đang ở bên ngoài."
"Sẽ không phát hiện......" Anh nhỏ giọng an ủi.
Hoa viên phía sau nhà họ Vạn gia vô cùng rộng lớn, trồng cây cối tươi tốt không có người chăm nom, hai người bọn họ ở góc chết bên đường nhỏ. Người tới từ hai phía có thể thấy từ rất xa, chỉ là lưng Hứa Duy dựa vào cột đèn, không có cảm giác an toàn.
Như vậy giống như đang yêu đương vụиɠ ŧяộʍ, tùy thời có khả năng sẽ bị người ta phát hiện ra bí mật, càng thêm kí©ɧ ŧɧí©ɧ. Môi âʍ ɦộ ở dưới sự vuốt ve của anh biến thành ôn nhu mềm mại, bụng căng chặt, dâʍ ŧᏂủy̠ chảy đầy tay anh.
Chân tinh tế trắng nõn bị đặt lên vòng eo mạnh mẽ, anh chậm rãi hạ eo, côn ŧᏂịŧ bị tiểu huyệt không ngừng mấp máy hút đến chỗ sâu bên trong. Bởi vì khẩn trương, tiểu huyệt ra sức muốn đẩy côn ŧᏂịŧ ra ngoài.
Lại ở trong mấp máy co rút kẹp càng chặt, hai người được khảm chặt chẽ, không có một chút khe hở nào.
Dươиɠ ѵậŧ sưng to dữ tợn, đẩy thịt non trong huyệt đạo ra thọc tiến vào chỗ càng sâu hơn.
Bên trong tầng tầng mị thịt hướng theo một phương. Lúc côn ŧᏂịŧ lui ra, như vảy ngược bị thổi mạnh, giữ lại cản trở mười phần lực. Đặc biệt anh nhẹ cắm chậm đưa như vậy, cảm giác co sát đau đớn đều rành mạch.
Hứa Duy không khỏi nức nở một tiếng, mật đạo bị căng ra đến mức tận cùng, môi âʍ ɦộ ngoài cửa huyệt bám lấy dươиɠ ѵậŧ không buông, thịt non ở cửa động biến thành màu sáng bóng, phun ra nuốt vào dâʍ ɖị©ɧ trong suốt.
Đường đi ẩm ướt nóng ấm, cảm giác no căng truyền thẳng tới đầu dây thần kinh, chỉ còn cảm giác bị xỏ thêm vào. Thấy cô đã thích ứng, anh chậm rãi dùng lực lao tới, chân như bạch ngọc treo trên cánh tay.
Côn ŧᏂịŧ nhiều lần thâm nhập vào chỗ sâu trong mật huyệt, cho dù đường đi có co chặt dùng mười phần lúc hút lấy cũng không gây trở ngại cho côn ŧᏂịŧ cấp tốc ra vào.
Phảng phất như một cây chùy nóng bỏng, thẳng tắp chọc vào chỗ sâu trong thân thể, vách tường trong dũng đạo co rút chặt chẽ tạo ra kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt.
Bụng bắt đầu trường lên, cảm giác tê dại truyền khắp toàn thân, một dòng điện lưu bốc lên từ xương cùng bốc lên ngập đầu. Trong thoải mái pha lẫn một tia nhói đau, không dám lớn tiếng rêи ɾỉ, toàn bộ tiếng thở dốc đều bị đè nén lại.
Đường đi co bóp chặt chẽ, ngậm lấy côn ŧᏂịŧ thật vất vả, thịt mềm nơi cửa huyệt có bị khả năng bị căng vỡ ra bất cứ lúc nào. Mỗi khi cả cây hoàn toàn đi vào rồi lại lui ra đều khó khăn như rút chân ống kim tiêm.
Tiểu huyệt phảng phất như có vô số cái miệng nhỏ, những cái miệng nhỏ này phảng phất như giác hút, hút lấy côn ŧᏂịŧ liền không buông. Thậm chí đâm vào chỗ sâu nhất, nơi nào cũng có một cái miệng nhỏ, nhiều lần hôn lên mã mắt, muốn hút ra toàn bộ tϊиɧ ɖϊ©h͙.
Côn ŧᏂịŧ bị mật đạo hút chặt sinh ra cảm giác đau đớn muốn đứt gãy, hòa tan trong lớp thịt vô cùng mềm mại, kɧoáı ©ảʍ phóng đại lên vô số lần. Trên mặt anh là một loại tình triều điên cuồng trầm mê, bỏ lại tất cả, chỉ có động tác như đóng cọc lặp lại nhiều lần.
Mặt Hứa Duy ửng hồng, bụng co rút vài lần, dâʍ ŧᏂủy̠ chảy đầy chân. Đột nhiên nhíu mày kêu lên một tiếng, chỗ sâu trong mật đạo tạo thành nếp uốn, có một chỗ thịt hơi nhô lên bị anh đột nhiên đυ.ng vào.
Cả người cô run lên, chân mềm nhũn, may mà được anh ôm không đến mức trượt xuống mặt đất. Lúc sau như cố ý bắt nạt cô, côn ŧᏂịŧ biến đổi nhiều góc độ đâm, móng tay vô thức cắm vào lớp da trên lưng anh.
Từng vệt đỏ dưới ánh trăng đều thực bắt mắt, Hứa Duy hừ một tiếng, vừa muốn xin tha, chợt nghe bên ngoài truyền đến tiếng nói chuyện, có người đi ngang qua.
Cô mở lớn đôi mắt, nghe anh thở dốc bên tai, "Có người tới, nhỏ giọng một chút."
Cô cắn môi, vốn tưởng rằng anh sẽ thu liễm một chút, nhưng lại đánh sâu vào điểm mẫn cảm nhiều hơn. Hứa Duy hận chết anh, cố nén không phát ra tiếng, cánh mông tuyết trắng tròn trịa cố ý co rút lại.
Thân thể như bốc cháy, chỗ sâu trong tiểu huyệt nóng rực co rút lại lan ra khắp toàn thân, gương mặt cô đỏ bừng, trên người nóng bỏng. Người lại phảng phất như vớt ra từ trong nước, mồ hôi chảy không ngừng.
Viên thịt nhỏ kia không nổi lực đóng cọc mạnh mẽ đâm vào, lặng yên đỏ bừng, khiến cảm quan càng sâu. Trên người như bị điện giật run lên, không ngừng run rẩy, tiểu huyệt đã vài lần kịch liệt co rút lại, bụng bủn rủn lại không chảy ra nước.
Hứa Duy cắn một cái lên vai Thế Châu, tay hung hăng nhéo anh mới có thể chịu đựng không kêu ra tiếng. Bị chút đau đớn nhỏ này kí©ɧ ŧɧí©ɧ, càng giống như một loại thôi miên, sức lực cả người tập trung vào vùng eo bụng, lao thật mạnh tới.
Tiếng khóc của Hứa Duy rất nhỏ, trên người đã không còn chút sức lực nào, chân mềm không đứng được, dâʍ ɖị©ɧ tϊиɧ ɖϊ©h͙ bao trùm nơi da^ʍ mĩ không chịu nổi.
Môi âʍ ɦộ đỏ bừng sung huyết sưng lên, cửa huyệt không khép được. Một dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c nối tiếp nhau tiếp theo chảy đầy chân, bên trong sưng đỏ có thể thấy một chút thịt mềm.
Anh ôn nhu xử lý xong cho cô, vuốt đầu tóc mướt mồ hôi ra sau đầu, kiên nhẫn hôn môi cô, "Đừng khóc, bọn họ không nghe thấy đâu."
Hứa Duy muốn đẩy anh ra, chỉ là không có sức, vẫn còn cảm thấy thẹn, ở sau hậu viện nhà họ Vạn cùng anh làm lâu như vậy. Vu Thế Châu ôm người trên khuỷu tay, "Trở về đi, anh bôi chút thuốc cho em."
Thời gian địa điểm như vậy khiến anh có chút hưng phấn, đã làm liền không quan tâm hết thảy, hình như còn khiến cô bị thương. Hứa Duy hỏi: "Mấy giờ rồi?"
Mở miệng mới phát giác giọng nói đã khàn đến kỳ cục.
Hơn 9 giờ, bọn họ làm càn 1 tiếng, Hứa Duy sâu sắc cảm nhận được cái gì gọi là không có cách nào gặp mặt người khác, thúc giục anh về nhà. Vu Thế Châu thần thanh khí sảng nửa ôm cô, qυầи ɭóŧ cô ướt sạch, giờ phút này đang nằm trong túi quần anh.
Cho nên váy bên trong cái gì cũng không mặc, cô xấu hổ không ngừng, giữa hai chân nhão nhão dính dính, vừa đi đường huyệt đạo liền chết lặng nhói đau vô cùng. Cảm giác bị mạnh mẽ căng ra vẫn còn rất nặng nề, có cảm giác hư không không khép được chân lại.
"Có phải khi còn nhỏ em và bọn họ chơi đùa trốn tìm ở trong viện này phải không?" Anh rất có hứng thú hỏi.
Mệt không chịu nổi, cô bất lực trả lời, "Vâng."
"Nơi mà chúng ta vừa làʍ t̠ìиɦ, em và Vạn Lệ Tước có từng đi trốn qua không?" Anh dán ở bên tai cô cắn nhẹ, hơi thở nóng bỏng phun lên vành tai.
Thân mình hiện tại của cô phá lệ mẫn cảm, bị anh kí©ɧ ŧɧí©ɧ như vậy, đều cảm giác có một dòng dịch lớn chảy ra, vội vàng kẹp chặt chân, "Không có!"
"Thật sự không có sao?"
Hứa Duy không để ý tới anh, sau một lúc lâu, Vu Thế Châu mở miệng nói: "Thật ghen tị, muốn ở nơi bọn em từng cùng nhau chơi đùa làm em một hồi, hủy diệt hết tất cả hồi ức của bọn em."
Cô mệt không còn sức lực cùng anh phân bua, Vu Thế Châu cẩn thận đỡ người vào trong xe. Hứa Duy ngủ mơ mơ màng màng, cảm giác có người nhìn mình. Sợi tóc còn vương trên má được vuốt ra sau tai, có người nói nhỏ. "Duy Duy, anh thật sự rất yêu em."
.
.
.
Hoàn chính văn.