Xuyên Sách: Phía Sau Kết Cục Ngọt Ngào

Chương 30: Phiên Ngoại: Yêu Thầm (H)

Tô Tĩnh yêu đương, đối tượng là nhân vật có tiếng trong trường học Vạn Lệ Tước, danh xứng với thực cao - giàu - đẹp. Đếm không sai biệt lắm phân nửa số nữ sinh trong trường hận không thể bước chân vào những nhà quyền quý đó, mong mỏi có một lần gặp gỡ.

Nhìn sang trái phải bạn bè biết nhau từ bé, bên cạnh Tô Tĩnh không có mấy ai được gọi là bạn bè ưu tú, cũng may có một người là Vu Thế Châu. Từ nhỏ đã là con nhà người ta, sau khi lên đại học lại được giáo sư ưu ái.

Bởi vì khí chất lạnh nhạt thanh thuần cùng diện mạo tuấn tú trắng trẻo, cũng là đối tượng được đại bộ phận nữ sinh trong trường yêu thầm, có một người như vậy tuy không thể so sánh với bạn bè của Vạn Lệ Tước, ít nhất cũng lấy làm tự hào.

Đáng tiếc, Vu Thế Châu luôn thờ ơ với lời mời của Tô Tĩnh, anh tình nguyện ngồi nhà viết đề luận văn khiến người ta sứt đầu mẻ trán cũng không muốn đi tham gia bữa tiệc nhàm chán.

Vốn dĩ đã sắp từ chối thành công, trùng hợp Lâm Cảnh cùng phòng cũng là bạn bè của Vạn Lệ Tước, nghe thấy anh và Tô Tĩnh trò chuyện liền kéo anh đi cùng.

Vì thế, buổi tối Vu Thế Châu và Lâm Cảnh cùng tới hội trường mà Vạn Lệ Tước đã đặt trước làm nơi tổ chức tiệc. Rất nhiều người không quen biết, trong phòng ánh đèn lờ mờ, trên bàn bày đủ loại rượu.

Tô Tĩnh và Vạn Lệ Tước đi ra dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, trai tài gái sắc, lễ phục tây trang. Vu Thế Châu ngồi trong một góc, nghe bọn họ đọc phài phát biểu, sau đó giới thiệu bạn bè cho nhau làm quen.

Chính lúc ấy, một cô gái từ ngoài cửa tiến vào.

Trên người mặc chiếc váy liền thân may bằng vải dệt mềm mại, mái tóc như rong biển nhu thuận phảng phất như lay động đến tận tâm can, ngũ quan tinh xảo, màu da trắng nõn tinh tế, tươi cười xinh đẹp, dáng vẻ cao quý phóng khoáng.

Trên tay đeo chiếc lắc thủy tinh lấp lánh như ngôi sao rơi vào trong mắt, lộng lẫy loá mắt.

Trái tim trong phút chốc như bị thứ gì đó đánh trúng, bùm!

Đáy mắt bất chợt bị lấp đầy bởi cảm giác mê hoặc xa lạ, tầm mắt anh như bị cố định không thể dời đi, từ khoảng cách rất xa thậm chí có thể thấy rõ ràng đầu lông mi hút hồn của nàng.

Suốt một buổi tối anh luôn cảm thấy bản thân mình có chỗ không thích hợp, không rảnh đi xem xét bạn trai của Tô Tĩnh, cũng không để ý tới lời mời của Lâm Cảnh bảo mình đi tham gia  trò chơi.

Giống như bị mê hoặc, cô gái kia xuất hiện đoạt lấy toàn bộ lực chú ý của anh. Anh chú ý tới đầu ngón tay cô nâng chiếc ly đế cao tinh tế tỏa sáng, rồi lại phất lên vành tai mềm mại trắng nõn.

Tâm không theo sự khống chế bị cô hung hăng lôi kéo, không còn ý thức tự chủ, cũng may cũng có không ít người cũng chú ý tới cô, bởi vậy không ai phát hiện ra anh có chỗ không thích hợp. Lâm Cảnh thấy anh hiếm khi nào dồn lực chú ý lên những sự vật khác ngoài những đầu đề, đắc ý giới thiệu, "Xinh lắm phải không, thanh mai trúc mã của Vạn Lệ Tước, tiểu công chúa được nhà họ Hứa đặc biệt sủng ái."

Lâm Cảnh nói tính khí cô rất lớn, người rất kiêu ngạo, thích Vạn Lệ Tước, còn có rất nhiều chuyện về cô, toàn bộ Vu Thế Châu đều không nghe thấy. Anh chỉ biết lâm vào một loại cảm xúc đặc thù đến chính bản thân cũng không thể lý giải, tâm tư ẩn giấu như ngọn lửa thiêu đốt trong bóng đêm, nhiệt độ nóng rực chỉ có chính mình mới cảm nhận được.

Đồng thời nhìn thấy mấy nhân vật phong vân trong trường học đứng xung quanh cô, khoảng cách thân phận lớn như ngăn sông cách núi, anh không tự chủ được lui về phía sau một bước.

Tô Tĩnh kéo tay Vạn Lệ Tước, kiêu ngạo nhìn Hứa Duy giới thiệu Vu Thế Châu, "Đây là hàng xóm của tôi, hai chúng tôi cùng nhau lớn lên, là người đã hoàn thành học phần 2 năm của viện vật lý học trong vòng một học kỳ."

Khóe miệng Hứa Duy vẽ ra ý cười xa cách lại không có độ ấm, không có chút để ý nào, nhàn nhạt nói một tiếng xin chào, quay đầu nhìn Vạn Lệ Tước, nói chuyện với cậu ta. Khẩn trương, lời ấp ủ trong lòng hồi lâu không có cơ hội nói ra, giống như một chậu nước lạnh dội lên đầu.

Lần đầu tiên anh nếm phải cảm xúc thất bại mất mát, trước kia những cô gái nhiệt tình cố nặn ra nụ cười ngọt ngào quanh anh cũng không thể tạo ra cảm xúc nóng rực như vậy, khó khăn lắm mới mạo hiểm một lần, nháy mắt bị đả kích yếu ớt.

Anh là người có thể che dấu cảm xúc vô cùng tốt, cho dù trái tim kia đã tràn đầy cảm giác trướng trướng nóng bỏng tê dại, cả người lại bởi vì cô vô thức tới gần mà căng chặt lên, nhưng khuôn mặt vẫn không có một gợn sóng.

Cô đến gần rồi lại rời đi, tác động lên thần kinh anh, không tự chủ được đi theo bóng dáng của cô.

Mãi đến khi bữa tiệc tàn, Vu Thế Châu mới phát giác đêm nay mình chẳng làm được cái gì, mệt mỏi xoa xoa khóe mắt, thế này là sao vậy.

Ngày sau đó, anh bắt đầu quan tâm đến hội những người nhà quyền quý trong trường học, đồng thời cũng ý thức được nhà Hứa Duy và Vạn Lệ Tước có tiền cỡ nào. Lại còn không rõ nguyên nhân vì sao bản thân mình lại sinh ra loại để ý này.

Anh chỉ biết, anh rất thích nhìn cô, lúc cô đi cùng Vạn Lệ Tước tới học viện thương mại, lúc bọn họ ở phòng nghỉ trong trường học, lúc cô vô tình đi qua lối nhỏ trong vườn trường.

Mãi đến một ngày kia, trong lớp học có một bạn nữ thổ lộ với anh, nói rằng cô ấy để ý tới anh đã từ rất lâu rồi. Đi theo phía sau anh lúc tan học, lúc ăn cơm xong về phòng ngủ, lúc đến thư viện học tập, xem anh cùng các bạn đánh bóng rổ.

Lúc này Vu Thế Châu mới hiểu ra, à, hóa ra loại hưng phấn vui sướиɠ thình lình xảy ra không thể hiểu được này, là bởi vì yêu thầm. Trong nháy mắt thông suốt rộng mở, thế nhưng anh đã thích cô từ lần gặp đầu tiên sao?

Anh cảm thấy có chút không thể tưởng tượng nổi, chưa bao giờ trải qua cảm xúc trái tim bị chiếm cứ, có ngọt có chua. Bức thiết muốn đến gần cô hơn một chút, rồi lại bất lực không có cách nào.

Lâm Cảnh và Tô Tĩnh kinh ngạc phát hiện ra, từ trước đến nay con người chưa từng biểu lộ bất cứ cảm xúc gì, người giống một vị sư khổ hạnh như Vu Thế Châu thế mà lại nguyện ý theo chân bọn họ đi chơi cùng nhau, đặc biệt là mấy hoạt động tập thể.

"Cậu biết uống rượu không? Đi cùng chúng tôi." Lâm Cảnh như quen thuộc khoác tay lên bả vai Vu Thế Châu, ở dưới ánh mắt lạnh lùng của anh lại ngượng ngùng rút tay về.

"Không biết." Đúng lý hợp tình.

Hôm nay là sinh nhật Vạn Lệ Tước, Tô Tĩnh và cậu ta đã ở bên nhau ba tháng, lại là phòng lần trước, giản lược xa hoa, có thể nhận ra được nơi đây được bọn họ bao dài hạn. Vẫn như trong trí nhớ của anh lúc trước, ngồi trong góc yên lặng nhìn cô ấy cũng tốt.

Chỉ là ngoài ý muốn, sở dĩ gọi là ngoài ý muốn, bởi vì nó không thể tính chuẩn xác, đột nhiên tới không kịp phòng bị khiến người ta không có chút sức lực chống cự lại.

Trong nháy mắt lúc Hứa Duy tới ngồi bên cạnh, anh có thể cảm nhận được rõ ràng cả người đều cứng đờ, máu chảy ngược lại, sôi trào mãnh liệt trong mạch máu.

Trái tim đập thình thịch rất nhanh, nhanh đến nỗi muốn rớt ra khỏi l*иg ngực.

Lòng bàn tay chảy đầy mồ hôi, căng thẳng bao trùm toàn thân, anh không nhìn cô, tất cả những gì sót lại trong mắt đều là cô. Muốn nói chuyện với cô, thế mà lúc này lại hận vì sao ngày thường luôn bày ra khuôn mặt núi băng đuổi các cô gái xung quanh đi.

Một chút kinh nghiệm thực chiến cũng không có, tất nhiên trừ cô cố tình tiếp cận người khác ra thì không nể tình chút nào mà đuổi người đi. Trong lòng có loại ngọt ngào sắp tràn ra, mùi thơm nhàn nhạt ngọt thanh như có như không thổi qua, anh cẩn thận hít một hơi.

Cảm xúc rung động mãnh liệt mênh mông không chịu theo khống chế, lý trí trong đại não chống đỡ thật vất vả, khắc chế xúc động dựa vào cô gần hơn một chút, lại sợ bị chán, sợ bị ghét bỏ.

Cô cứ ngồi ở bên cạnh, khoảng cách giữa hai người không đủ 5cm, anh ảo não cuốn ống tay áo lên. Trong lòng luyện tập thêm một lần lại một lần, phải nói gì, dùng loại ngữ điệu nào, dùng biểu cảm gì, mới có thể lập tức đạt được ấn tượng tốt với cô.

Làm đủ công tác tư tưởng, quay đầu lại không có cơ hội nói ra, bởi vì thấy cảm xúc tương tự trên khuôn mặt cô. Cảm giác vui mừng vùi lấp thật sâu nơi đáy mắt, nhìn thấy người mình thích lại không tự chủ được lộ ra ánh mắt mềm mại, khóe miệng tươi cười ôn nhu lưu luyến.

Mà ánh mắt cuối cùng của cô vẫn dừng lại trên người Vạn Lệ Tước, trong lòng dâng lên cảm giác lạnh lẽo, toàn bộ vui mừng trong nháy mắt như bị thủy triều cuốn sạch sẽ, trái tim như có người nắm lấy mà trở nên đau xót, không hề dễ chịu.

Anh nhẹ nhàng nhấp môi, nhiệt tình ở hiện thực tàn khốc chiếu rọi xuống không chỗ che giấu. Các bạn bè ồn ào xúi giục Vạn Lệ Tước và Tô Tĩnh uống rượu giao bôi, anh nhìn thấy cô rũ mí mắt xuống, che khuất cảm xúc ảm đạm, rót một ly rượu lớn, đi ra ngoài.

Trong lòng dày vò, chân theo ý thức của bản thân, anh đi theo phía sau cô, đi đến bậc thềm trên sân thượng. Nghe thấy tiếng bước chân, cô mở đôi mắt đen nhánh sáng ngời.

Đôi mắt híp lại, tựa hồ phân biệt trong chốc lát mới nhận rõ người đến là ai, đầu ngoảnh về phía sau, "Là anh à, thanh mai trúc mã của Tô Tĩnh."

Trên hành lang màu trắng ánh đèn mơ hồ rọi lại đây, chiếu vào sườn mặt anh, khuôn mặt thiếu niên vẫn còn nét ngây ngô, góc cạnh chưa thật rõ ràng. Mái tóc mềm mại rủ xuống, nếu tháo mắt kính ra đôi mắt liền có chút ngay thẳng điềm nhiên, khí chất thanh quý, trầm ổn nội liễm.

Cô nhớ rõ người này, vẫn luôn lui tới bên cạnh Tô Tĩnh, tựa như cô, ở dưới tình huống Vạn Lệ Tước đã có bạn gái, còn chẳng biết xấu hổ không chịu rời xa. Có lẽ đối phương cùng cô đồng bệnh tương liên, rốt cuộc đều đang nghĩ ra trò cười gì?

Khuôn mặt cô dưới ánh trăng mềm nhẵn sáng bóng, màu môi như trái mọng nước, phảng phất đang hấp dẫn người tới hái, lông mi cong vυ't kiều diễm run rẩy. Không giống như khi cô ở trước mặt người khác kiêu căng ngạo mạn, giờ phút này cô toát ra một loại vắng vẻ cô tịch khôn cùng.

Đầu quả tim rung động, anh tiến lên một bước, cũng không rõ chính mình muốn làm cái gì. Cô lại đột nhiên mở to mắt, không khí lạnh lùng khuếch tán, "Sao anh còn ở chỗ này?"

Ánh mắt không hề có chút hảo cảm này, như vô vàn kim tiêm sắc nhọn, bỗng nhiên chui vào trái tim. Vì yêu mà sinh ra sợ hãi, anh khϊếp đảm, chân như bị đóng đinh trên mặt đất, không có cách nào tiến lên.

Hứa Duy đứng lên, chuẩn bị trở về, uống rượu xong lại không ăn gì, chân mềm nhũn một cái, được anh đỡ lấy. Vu Thế Châu ngơ ngẩn nhìn lòng bàn tay của mình, cảm giác trơn trượt mềm mại vẫn còn đây, ấm áp khiến người ta nóng lên, thiêu đốt khiến cả người như bốc cháy.

Có một loại rung động không nói lên lời, khiến toàn bộ thân thể đều hưng phấn, anh hơi ảo não, người ta đã tỏ rõ thái độ không vui, lại bởi vì một cái tiếp xúc thân thể nho nhỏ đã hưng phấn thành cái dạng này, anh chắc chắn là kẻ biếи ŧɦái đi?

Hứa Duy không thích người bên cạnh Tô Tĩnh nhưng lại không dứt bỏ được Vạn Lệ Tước, Vu Thế Châu chỉ có thể dựa vào Tô Tĩnh, đôi khi được nhìn thấy cô một lần. Ở trong trường học đã nhiều năm, nói qua có thể đếm được trên đầu ngón tay. Anh tựa như thảm thực vật sinh trưởng dưới lùm cây âm u nhất không thể thấy được ánh sáng, một đôi mắt chỉ biết dõi theo cô, nhìn chăm chú không dời nhất cử nhất động của cô. Khoảng cách quá gần gũi sẽ bị xua đuổi, bảo trì thỏa đáng lạnh nhạt mới có thể lâu dài.

Tình cảm của Tô Tĩnh và Vạn Lệ Tước trình diễn ở trường học như phiên bản đời thật của câu truyện cổ tích hoàng tử và cô bé lọ lem, vừa phô trương vừa nồng nhiệt, mỗi một ngày kỷ niệm cùng ngày hội đều là ngày bọn họ diễn cảnh ân ái.

Hứa Duy yên lặng không lên tiếng tham dự, lúc cô nhìn bọn họ, anh cũng nhìn cô. Cơ hội chạm mặt nhiều, dường như cái nhìn đối với anh cũng dần thân thiện hơn, không hề dùng mắt lạnh giao tiếp.

Ngẫu nhiên sẽ có một lần mỉm cười nói chuyện, cũng đủ khiến dư vị đọng lại trong anh thật lâu sau đó, lơ đãng tiếp xúc tứ chi, cũng ở dưới ban đêm tịch mịch không sao cho anh ảo giác kiều diễm vô hạn.

Hôm đó trời mưa rất to, Hứa Duy bị kẹt ở trường học, không muốn gọi điện thoại cho tài xế trong nhà, ngồi ngây ngốc trong thư viện. Anh nấp ở phía sau cửa, bóng dáng cao gầy vẫn không nhúc nhích đứng sừng sững rất lâu sau đó, chung quy nhịn không được đi ra ngoài.

"Mưa thế này trong một chốc sẽ không dừng lại đâu, em về như thế nào?" Anh nắm chặt bàn tay, khắc chế nội tâm run rẩy, bình tĩnh hỏi.

Tầm mắt dừng lại bên ngoài cửa sổ, không nhìn nàng. Hứa Duy hoàn hồn, giống như vui đùa nói, "Tới nhà anh trú chân có được không?"

Cô biết, Vu Thế Châu thuê một căn hộ ngay gần trường học.

Vì thế trong mơ màng hồ đồ, hai người đi tới nhà trọ ngoài trường của anh, mở cửa ra là phòng khách sạch sẽ ngăn nắp, đồ vật không nhiều lắm để lộ ra đây là căn hộ chung cư nhỏ của người đàn ông độc thân.

Hứa Duy thay giày, lập tức đi vào trong. Tầm mắt Vu Thế Châu dừng ở trên chân cô, đôi chân trắng nõn mảnh khảnh, đầu ngón tay no đủ mượt mà, móng tay màu hồng phấn, đáng yêu không chịu nổi.

Anh hít một hơi thật sâu, khắc chế thân thể có chút rùng mình, dùng giọng nói cực kì khắc chế, "Đi tắm rửa một cái đi, em ướt hết rồi."

Trong phòng tắm truyền đến tiếng nước ào ào, anh lấy gừng từ tủ lạnh ra, cắt thành lát, thả mấy miếng lê vào nồi bắt đầu nấu. Hơi dựa vào bệ bếp, vòng eo gầy nhưng rắn chắc có thể so với siêu mẫu quốc tế.

Trong đầu không thể ức chế nghĩ tới cô gái giờ phút này đang ở trong phòng tắm cả người trần trụi trắng nõn, bọt nước sẽ từ chiếc cổ mảnh khảnh của cô chảy xuống xương quai xanh trắng nõn, hôn qua bộ ngực trắng mềm tròn trịa không tưởng tượng nổi, liếʍ qua bụng nhỏ mềm mại, chui vào trong rừng cây thần bí.

Nghĩ như vậy, đồ vật phía dưới đã ngẩng đầu lên, một cái rùng mình từ xương cùng bò lên khiến anh hưng phấn đến phát run. Anh thích cô, đối với cô giống như tất cả những người đàn ống đối với người mình thích đều có du͙© vọиɠ chiếm hữu, muốn làʍ t̠ìиɦ với cô, muốn nghe tiếng khóc mềm như bông của cô.

Muốn mang theo cô cùng nhau bị thiêu đốt, hóa cô thành một bãi nước, muốn hung hăng đè lên cô, sau đó cùng chết trên giường.

Anh hung hăng nhắm mắt lại, từ trong nồi truyền ra thanh âm lộc cộc lộc cộc, anh tắt lửa. Đi vào phong mình, cẩn thận chọn một bộ quần áo, là một chiếc áo sơmi đen cổ đứng.

Sau đó thấy cô từ trong phòng đi ra, tầm mắt dừng ở trên người cô, hô hấp cứng lại, dời ánh mắt đi. Quần áo của anh so với cô mà nói có chút to rộng, vạt áo dài tới đùi, một đôi chân tuyết trắng thẳng tắp câu hồn đoạt phách.

Không giống anh tưởng tượng nút khuy áo trên cùng cũng cài vào, ngược lại mở rộng ra, ở trên nền màu đen, xương quai xanh sáng trắng lên. Khuôn mặt sạch sẽ thuần tịnh, tóc vén lên sau tai, ướt dầm dề đọng nước.

Người còn đứng đó, mặc áo của anh, vũ mị gợi cảm như nữ yêu hút tinh huyết con người. Con ngươi dần tối lại, đè nén xuống khát vọng điên cuồng, chịu đựng cảm giác tra tấn ngọt ngào này.

Máu phảng phất chảy nhanh như cơ  hồng thủy mãnh liệt, du͙© vọиɠ che dấu dưới làn da sắp xé rách mà chui ra, hắn không dám lại liếc nhìn nàng thêm một cái. Yết hầu khát khô nói: "Nấu ít nước lê gừng, em uống một chút đi."

Hứa Duy đi đến trước sô pha ngồi xuống, lắc đầu, tỏ vẻ không uống. Vu Thế Châu lấy ra một cái khăn tắm sạch sẽ, đưa cho cô lau tóc, sau đó cô cười nhìn hắn, "Anh lau cho tôi đi."

Lòng bàn tay mềm mại xuyên qua sợi tóc thơm nhẹ, giống như cuốn lấy cả người anh, khiến người ta đắm đuối. Cô ngẩng đầu, một đôi con ngươi đầy sương mù mênh mông, anh đột nhiên duỗi tay che khuất mắt cô.

Hầu kết nuốt nuốt, nghe theo khát vọng thân thể hôn xuống, đứng ở phía sau sô pha, đỡ lấy bả vai cô, hôn đến quên mình. Bốn cánh môi mềm mại chạm vào nhau, liếʍ láp mυ'ŧ vào, đầu lưỡi thăm dò đưa vào khoang miệng dây dưa.

Đây là sự thật chăng? Đây là sự thật chăng? Anh hưng phấn không kềm chế được, đầu ngón tay run rẩy nắm lấy bả vai đơn bạc của cô, nụ hôn nóng bỏng uốn lượn đi xuống, mang theo ngây ngô của thiếu niên lại dồn hết thảy khát vọng nồng đậm.

Đầu chôn vào chiếc cổ tinh tế trắng mềm của cô, không chịu buông tha một tấc da thịt, in lên một cái lại một cái ấn ký màu đỏ tươi. Phảng phất như con gấu lớn tuyên thệ chủ quyền chiếm hữu lãnh địa, lưu lại hơi thở dày đặc của anh ở trên người cô, khắc sâu ấn ký vào cơ thể cô.

Khuôn mặt của cô gái còn có chút ngây ngô không biết là ngượng ngùng hay là vui thích, phiếm ra màu phấn đỏ kiều diễm. Nhẹ nhàng lột bỏ áo sơmi đơn bạc trên người cô, cả người tuyết trắng, cô gái mình thích liền mềm mại nằm ở dưới thân.

Trên mặt anh là điên cuồng, là mừng như điên, mang theo si mê rơi vào du͙© vọиɠ, thân mình thiếu niên còn gầy nhưng rắn chắc, eo hẹp, như trên mạng gọi là thực công cẩu eo. Vớt lên cẳng chân trắng nõn của cô khoanh lại trên eo mình, đỡ gậy sắt đã sớm nóng bỏng no căng chậm rãi trầm xuống.

Một khắc kia rốt cuộc cũng hoàn toàn được khảm ở bên nhau, hai người đồng thời phát ra tiếng ngâm đau, một cái quá lớn một cái quá nhỏ. Cô bóp chặt lấy bờ vai của anh, đau đến hít sâu một hơi, không dám động.

Anh vui mừng ôm chặt lấy cô, nụ hôn nóng bỏng dừng lại trên trán cô, chóp mũi, khóe miệng, hô hấp cực nóng mang theo ý vị trưởng thành, du͙© vọиɠ che trời lấp đất.

Chậm rãi kí©ɧ ŧɧí©ɧ vai lưng, sức lực cơ bắp co duỗi bên dưới làn da tất cả đều phụng hiến cho cô gái nhỏ xinh dưới thân. Gậy sắt nóng bỏng cực đại, qυყ đầυ mượt mà trơn trượt, bị thịt non nơi của huyệt hút chặt, giữa khe hở có vệt nước trong suốt oánh nhuận, côn ŧᏂịŧ một tấc lại một tấc hoàn toàn đi vào cái miệng nhỏ phì nộn phấn hồng.

Cự vật dữ tợn xấu xí dùng thế không thể đỡ, như nghiền nát tâm thế bắt nạt tiểu hoa hạch, một cây thô thạc như vậy rất khó có thể tưởng tượng cửa động nho nhỏ sao có thể nuốt toàn bộ nó vào trong.

Giống như cái miệng đang ngậm lấy một quả trứng ngỗng cực lớn, âm khang căng đến tràn đầy, huyệt khẩu phun ra nuốt vào thực gian nan. Thịt mềm hồng nhạt trướng thành màu trong suốt, bao vây lấy cự vật, lộ ra nhan sắc của nó, lúc rút ra kéo theo thịt non ngoài cửa huyệt, lúc khó khăn trầm xuống đi vào giống như tinh hoàn cũng khát vọng nơi ướt mềm kia.

Thông cảm cô lần đầu vất vả, anh nhẹ cắm chậm rút trong chốc lát, giấu vết cơ bắp trên lưng giật giật thực rõ ràng. Một lớp mồ hôi mỏng bao trùm lên vòng eo thiếu niên rắn chắc lại hẹp hòi, trong động tác gợi cảm nɧu͙© ɖu͙© dâng lên mà ra.

Mồ hôi trên mặt trượt xuống đôi mắt, nhỏ giọt lên bộ ngực trắng nõn mềm mại, dưới thân bị liều mạng căng ra, vừa đau vừa vui sướиɠ. Anh trìu mến quý trọng hôn nước mắt cô rơi xuống, lấp kín môi cô, vòng eo bắt đầu dùng sức kí©ɧ ŧɧí©ɧ.

Mỗi một lần đều dùng sức lực lớn nhất, thọc đến chỗ sâu nhất trong, bức cô nức nở ra tiếng lại bị thu trở về. Tốc độ ra vào càng lúc càng nhanh, âʍ đa͙σ chậm rãi bốc lên nhiệt độ nóng rực, côn ŧᏂịŧ cọ sát với vách trong tạo kɧoáı ©ảʍ chồng chất, càng ngày càng nóng bỏng.

Một dòng kɧoáı ©ảʍ như dời non lấp biển từ xương cụt bùng nổ, dọc theo xương sống lên đến đỉnh đầu, cả người hung hăng run lên. Cô ngửa cổ lên, bụng có một trận chua xót quặn đau. Chỗ sâu trong thân thể nước lũ bùng nổ, âʍ đa͙σ co rút lại gắt gao, kẹp anh vừa đau cừa sướиɠ.

Anh thở gấp, bóp chặt eo cô, hung hăng làm thêm mười cái, để ở xương mu, mã mắt mở rộng. Lần đâu tiên bắn tinh của thiếu niên kéo dài lại nóng bỏng, âʍ đa͙σ khép lại càng chặt, đau khiến anh kêu lên.

Vu Thế Châu hung hăng thở dốc một hơi, mở to mắt, phòng ngủ yên tĩnh, ánh trăng từ ngoài cửa sổ chiếu vào, rắc một mảnh sáng nhàn nhạt. Anh đột nhiên quay đầu lại, không có, cái gì cũng không có, anh nằm trên chiếc giường của chính mình, bên cạnh nào có bóng dáng người nọ.

Chỉ là kiểu làʍ t̠ìиɦ trong mộng này cảm giác hưởng thụ đến mức tận cùng phảng phất như còn còn sót lại, loại hư không này khiến người ta càng thêm tưởng niểm khát vọng đến phát điên. Hóa ra là nằm mơ, anh buồn bã thở dài.

Anh đã quên Hứa Duy đi từ lúc nào, trái phải những chuyện kiều diễm trong mơ một chuyện cũng chưa từng phát sinh, Vu Thế Châu nhấp môi. Ánh mắt dừng lại dươиɠ ѵậŧ đã lên tinh thần không ngừng được, đội chăn mỏng lên thành một cái lều.

Tay phải nắm lấy, trong đầu hồi tưởng lại cô chịu không nổi những động tác quá mãnh  của anh mà kiều mị rêи ɾỉ, tốc độ loát động chậm rãi nhanh hơn, trên mặt đã bị tìиɧ ɖu͙© bao trùm, anh hơi cắn răng, thở gấp mở miệng, "Duy Duy, Duy Duy, cho anh......

Ách...... Ân!"

Cho dù buổi tối mơ ra giấc mộng không chịu nổi như vậy, tỉnh lại còn buồn cười nghĩ tới người ta tự mình giải quyết một lần. Ban ngày lúc đi học vẫn là một bộ mặt không biểu cảm, quần áo chỉnh tề, bộ dạng nam thần cao lãnh cấm dục.

Gặp được đối tượng làʍ t̠ìиɦ trong mộng, cũng có thể bình tĩnh mặt không đổi sắc, cứ như vậy qua hai năm. Càng không chiếm được, lại càng nhẫn nại, càng ảo tưởng sau khi có được cô phải bồi thường cho bản thân như thế nào.

Ánh mắt anh dừng lại ở trên người cô càng ngày càng lâu, giống như nước ấm nấu ếch xanh từng chút từng chút tới gần. Đáng tiếc Hứa Duy quá chú ý Vạn Lệ Tước, đối với anh cơ hồ làm như không thấy.

Vu Thế Châu tự mình đơn phương một người mà không chiếm được cũng dần dần bị du͙© vọиɠ nồng đậm dày vò, có khi anh nhịn đến không tưởng được. Dựa vào chỉ số thông minh của mình, Hứa Duy đã không bày ra thái độ phòng vệ đối với anh, cứ cho là tính kế để có được cô cũng có khiến thể thần không biết quỷ không hay.

Rốt cuộc cũng nhịn xuống, anh không phải loại sâu mọt tϊиɧ ŧяùиɠ xông não trong xã hội. Thứ anh muốn chính là trái tim cô, cả người cô, quyền lời được lên giường với cô cả đời, không phải nhất thời vui thích.

Tin tức Tô Tĩnh và Vạn Lệ Tước kết hôn truyền đến, anh nghĩ rốt cuộc cũng có cơ hội, còn chưa kịp bảy tỏ tâm ý cho cô thấy, thế mà Hứa Duy đã chủ động nói phải gả cho anh.

Lúc ấy Vu Thế Châu liền choáng váng, cho rằng chính mình đang nằm mơ, cứ xác nhận mãi là chính miệng Hứa Duy thừa nhận, khuya khoắt, anh lái xe đến nhà cô, ở dưới lầu đợi suốt một đêm.

Không rõ chính mình muốn làm gì, chỉ là muốn ở gần cô hơn một chút, phảng phất gần một chút thì tin tức này sẽ càng chân thật đáng tin cậy hơn. Người chưa bao giờ hút thuốc, ngày đó trên cửa sổ xe lại có đôi đầu mẩu thuốc lá.

Trên khuôn mặt mà tất cả mọi người đều cho rằng bình tĩnh không gợn sóng, chỉ có chính anh biết được cảm giác vui sướиɠ đến che trời lấp đất cùng máu đều đang sôi trào hưng phấn. Ngày kết hôn, anh vẫn nghiêm túc như cũ, một khác đeo nhẫn lên tay Hứa Duy kia.

Anh nghe thấy trong lòng có một thanh âm nói, "Duy Duy, đời này em chạy không thoát đâu."