Hứa Duy chồm lên người Vu Thế Châu đè trên giường, xúc cảm trong lòng bàn tay nắm lại hơi lạnh, có ý thăm dò nói: "Chúng ta chơi một trò chơi đi."
"Trò chơi gì?" Tay anh ở vòng eo trơn trượt mềm mại đi tuần, thanh âm khàn khàn.
"Em muốn cưỡиɠ ɠiαи anh!" Dõng dạc.
Vu Thế Châu ngẩn người, ánh mắt sáng lên, xoay người lấy gối đầu nằm xuống, vui vẻ cười nói: "Mau tới đi."
Bò dậy quỳ gối trên giường, Hứa Duy bất mãn, "Kịch bản không đúng, anh hẳn là nên kêu "Không cần, không cần" mới đúng.
Anh cười nói: "Không không, em muốn cưỡиɠ ɠiαи anh, anh rất vui vẻ, là động lực duy trì tích cực nhất."
Đã mạnh miệng nói ra, da đầu Hứa Duy căng lên, tìm dây lưng trói tay anh lại. Nhìn thấy mắt anh sáng như sao, cảm thấy cạn lời, lại lấy khăn che đi.
Ghé vào người anh, hồi tưởng lại bộ đạng trước kia anh hôn cô, nâng mặt anh, ngậm lấy đôi môi mềm mại, câu ra đầu lưỡi không hề có ý tứ chống cự. Hôn trong chốc lát, sờ thấy mạch máu.
Nụ hôn ấm áp ướŧ áŧ chậm rãi đi xuống phía dưới, nhẹ nhàng ngậm lấy hầu kết hơi hơi nhô lên. Hứa Duy dùng sức mυ'ŧ một cái, nghe thấy tiếng kêu rên căng thẳng, cô đắc ý lại liếʍ tiếp.
Sau đó hỏi anh, "Thoải mái không?"
"Thoải mái." Giọng anh đã tắc nghẽn khàn khàn, run run câu dẫn lòng người. Hứa Duy hừ nói: "Em cưỡиɠ ɠiαи anh đó, vậy mà còn thoải mái như thế, không được."
Vu Thế Châu cười nhẹ, cô càng bực bội, vân vê điểm đỏ trước ngực anh lâu một chút, anh phối hợp ngửa đầu hừ một tiếng. Bị cô lăn qua lăn lại cọ rớt khăn tắm trên người.
Hứa Duy tò mò quan sát đại gia hỏa đã vô cùng phấn chấn tinh thần, qυყ đầυ to như trứng gà ngẩng cao, dươиɠ ѵậŧ thô dài, theo động tác của cô mà nhẹ nhàng đong đưa.
Bên trên nổi gân xanh dữ tợn, mạch máu rõ ràng có thể thấy được, trên qυყ đầυ có chất lỏng sáng lấp lánh tràn ra, rải rác quanh nếp uốn. Cô nắm lấy, cảm thấy mông phía dưới đều run rẩy, vội vàng buông ra.
Bị bịt mắt, cảm giác càng thêm nhanh nhạy, có thể cảm giác được rõ ràng côn ŧᏂịŧ bị cô nắm nhẹ một cái. Lòng bàn tay mềm mại hơi lạnh, gặp phải côn ŧᏂịŧ đang hưng phấn nhiệt khí sôi trào, kiểu chênh lệch nhiệt độ lại có lực thế này thoải mái tới cực điểm.
Nhưng lại chỉ nắm một chút liền buông ra, Vu Thế Châu nói giọng khàn khàn: "Duy Duy?"
Hứa Duy bị đại gia hỏa sinh long hoạt hổ kia làm kinh ngạc, phản ứng lại vội vàng tiếp tục nắm lấy.
Căn cứ vào ký ức mơ hồ trong sâu thẳm, bao lại vừa vặn một vòng côn ŧᏂịŧ chuyển động trên dưới.
Cô vốn dĩ cho rằng đồ vật kia của đàn ông đều là một cây thẳng tắp như vậy, hóa ra bên trên còn có một tầng biểu bì bao lại côn ŧᏂịŧ. Lúc loát đến gốc rễ, lộ ra qυყ đầυ bên trên bóng loáng mềm mịn, nếp uốn đều được vuốt phẳng ra.
Lại lần nữa trượt lên, lớp da mềm mại kia lại có thể bao qυყ đầυ lại, cô không nhanh không chậm loát lên xuống mấy cái, chú ý tới hai túi trứng phía dưới côn ŧᏂịŧ.
So sánh với côn ŧᏂịŧ thô cứng kiên cường, tinh hoàn hiển nhiên càng mềm mại hơn, không nhịn được xoa nhẹ mấy cái. Lúc cô làm này đó, Vu Thế Châu không rên một tiếng, chỉ có một tiếng thở dốc bén nhọn, phảng phất như rất thoải mái, cổ vũ cô tiếp tục.
Anh thoải mái, cô cũng vui vẻ, mông lui về phía sau một chút, bám vào người ngậm lấy qυყ đầυ. Trong nháy mắt khi đầu lưỡi cô chạm tới qυყ đầυ, Vu Thế Châu cảm giác trong óc có cái gì đó nổ tung.
"Duy Duy!" Giọng nói vốn đã khàn khàn, dưới tình thế cấp bách có chút lạc đi.
Hứa Duy hoảng sợ, "Sao thế?"
"Em đang làm gì?"
"Anh không cảm giác được sao?" Cô dùng đầu lưỡi liếʍ một cái, Vu Thế Châu cắn chặt răng, khóe mắt đỏ lên, thật sự thực thoải mái. Bị đầu lưỡi ấm áp mềm mại trong miệng của cô bao vây, mã mắt cũng được chăm sóc liếʍ đến.
Anh nhịn xuống kɧoáı ©ảʍ bốc lên từ xương cùng, khắc chế nói: "Không thể."
Hứa Duy khó hiểu, "Vì sao lại không thể? Anh luôn giúp em bằng miệng, em cũng muốn giúp anh."
Anh dùng miệng cho cô là cam tâm tình nguyện, giống như bảo bối Duy Duy, sao lại có thể vì anh làm loại chuyện này. Hứa Duy cũng mặc kệ anh bối rối cái gì, vì sao không cho phép cô dùng miệng.
Cúi đầu, ngậm qυყ đầυ cùng với một đoạn côn ŧᏂịŧ vào trong miệng, có chút hương vị tanh tanh, vẫn còn có thể chịu được. Côn ŧᏂịŧ quá dài, không có cách nào ngậm toàn bộ vào trong miệng, cái miệng nhỏ khép lại, hàm răng nhẹ nhàng quét lên vách tường bên ngoài, có chút căng cứng.
Khoang miệng mềm mại ấm áp bao bọc lấy qυყ đầυ, thỉnh thoảng nhẹ hút một ngụm, kí©ɧ ŧɧí©ɧ cả người anh run rẩy, cơ đùi căng chặt. Lần đầu tiên Hứa Duy khẩu giao cho người ta, không hề có kết cấu, khiến cho anh cũng không quá thoải mái.
Chỉ là kɧoáı ©ảʍ trong tâm lý triệt tiêu đi cảm giác khó chịu này, toàn bộ cảm quan đều tập trung vào thân dưới, máu dồn lại, ở dưới những cái liếʍ láp của nàng mà trướng đến phát đau. Vu Thế Châu nhẹ hít ngụm khí, "Duy Duy, mau nhả miệng ra."
Cô đã cảm nhận được anh lại phình to hơn, theo kinh nghiệm, biết anh sắp bắn, càng thêm ra sức liếʍ, hàm răng dùng chút lực chà lên qυყ đầυ.
Anh đột nhiên nâng eo lên, cơ mông đột nhiên co rút lại, tinh quan mở ra, một dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ nồng đậm bắn vào khoang miệng. Đang ngậm sâu tận yết hầu, Hứa Duy suýt chút nữa nôn khan, liền tiếp bị bắn đầy miệng dính nhớp.
Ăn đầy miệng bạch trọc, má có chút đau, Vu Thế Châu xoay người ngồi dậy, gỡ dây lưng trói cổ tay ra, nâng mặt cô, nhỏ giọng nói: "Duy Duy, mau nhổ ra."
Hứa Duy nghe thấy anh gọi, đã nuốt xuống hơn phân nửa, khóe môi chảy ra một chút sữa màu trắng, trong miệng tanh mùi xạ hương. Thấy cô ăn toàn bộ, lòng Vu Thế Châu cũng mềm nhũn, trên mặt còn có chút màu đỏ đậm, đuôi mắt cũng tràn ra thần sắc lười biếng, nói giọng khàn khàn: "Em đúng là muốn lấy mạng anh."
"Thoải mái không?" Cô hứng thú bừng bừng hỏi.
"Thoải mái." Anh khẽ cười một tiếng.
"Chỉ là anh có chút khó chịu." Cô dạng chân ngồi trên đùi anh, ôm lấy cổ anh, chân tâm đã ướt dầm dề. Đôi mắt đẫm nước, môi hồng diễm diễm sáng bóng, nhỏ giọng nói: "Muốn anh."
Vu Thế Châu dựa ngồi ở đầu giường, khẽ ngẩng đầu lên hôn cô, tay từ phía sau thăm dò đi xuống, cả ngón tay đều trơn ướt. Nhẹ nhàng vân vê nhéo nhéo hoa hạch, cô liền lắc mông lui về phía sau.
Một tay cố định vòng eo mảnh khảnh, miệng huyệt động hơi mấp máy, thịt mềm phấn phấn nộn nộn dán vào nhau. Một đầu ngón tay thăm dò đi vào, lập tức liền bị hút lấy, giống như rắn quấn lên, gắt gao không rời.
Đầu lưỡi mềm mại trêu chọc quả anh đào đỏ trên đỉnh núi trắng nõn tròn trịa, dời đi lực chú ý của cô, ngón tay trái chậm rãi lùi về phía sau. Sau khi lôi ra mị thịt trong huyệt khẩu, lại đi vào thăm dò, đường đi ấm áp dính nhớp, hai ngón tay ra vào vẫn khó khăn.
Gập chân lên, cô liền trượt đến đùi, côn ŧᏂịŧ nóng hầm hập lập tức để ở cửa huyệt. Nơi đó hơi co lại, cắn nuốt qυყ đầυ, anh đỡ eo cô chậm rãi ngồi xuống.
Côn ŧᏂịŧ thô dài ngẩng đầu như lưỡi dao sắc bén, chậm rãi phá vỡ nơi mềm dẻo nhất, căng mật huyệt ra. Mười ngón tay luồn vào mái tóc ngắn của anh, cô ngửa cổ tuyết trắng lên, hơi nhíu mày.
Được khảm vô cùng phù hợp, âʍ đa͙σ chậm rãi nuốt côn ŧᏂịŧ đến chỗ sâu bên trong, để ở một cái miệng nhỏ chặt chẽ khác. Giọng nữ ngâm đau ngữ điệu kéo dài ra, lấp kín huyệt đạo đã bị căng tràn đầy.
Thịt non ngoài cửa huyệt màu hồng nhạt đã căng chặt thành màu trong suốt, hai cánh môi âʍ ɦộ đáng thương hôn lấy gốc rễ côn ŧᏂịŧ. Anh chờ cô thích ứng, chậm rãi nắm eo cô nâng lên một chút, mạch máu và gân xanh trên côn ŧᏂịŧ cọ qua vách trong mềm mại, cảm giác lồi lõm rõ ràng.
Huyệt đạo kẹp chặt không tha cho côn ŧᏂịŧ lui bước, như thịt trai hút lấy gắt gao. Lùi ra chỉ còn qυყ đầυ cực đại ở bên trong, eo mông gầy nhưng rắn chắc bộc phát sức lực thật mạnh đâm lên trên một cái.
C
ôn thịt trong nháy mắt lại lần nữa đi vào thăm dò chiều sâu, hung hăng đánh vào cái miệng nhỏ đóng chặt, Hứa Duy hừ một tiếng, nước mắt đều ép ra. Không thỏa mãn với nhẹ cắm đầy đưa, lúc anh nâng cô lên, đồng thời lùi lại về phía sau.
Bóp chặt eo nhỏ nhiều lần, âʍ ɦộ đã hồng diễm một mảnh, âʍ đa͙σ ào ạt chảy ra mật dịch, ướt nơi giao hợp của hai người. Tư thế nữ ở trên vào rất sâu.
Mỗi một lần qυყ đầυ đều có thể dễ dàng đυ.ng vào miệng tử ©υиɠ đang đóng chặt, vừa kí©ɧ ŧɧí©ɧ vừa thống khoái, cả người rùng mình như bị điện giật, xương cùng tê dại sắp mất đi cảm giác. Cả người Hứa Duy run rẩy, rêи ɾỉ không nhịn được dùng móng tay cào người.
Phảng phất ngồi trên chiếc thuyền nhỏ bị sóng lớn đánh xóc nảy, tìm không được quai chèo, cô cắn môi ở bên tai anh khóc thút thít, "Từ bỏ, ân...... A, đau......"
Da thịt cả người từ trắng sữa đều biến thành hồng nhạt, quá mức mẫn cảm tinh tế, bên hông tràn đầy vết xanh tím, trên bộ ngực trắng bóng mềm mại tản ra lốm đốm hồng mai.
Lao tới quá nhanh, dươиɠ ѵậŧ cọ qua âʍ đa͙σ, làm bốc lên ngọn lửa nóng bỏng, nơi tận cùng bên trong lúc côn ŧᏂịŧ đυ.ng vào rồi lui đi, cảm giác nhói đau nóng rát. Chung quy không nhịn được thời gian dài đưa đẩy, miệng cung khang khẽ nhếch lên.
Hứa Duy cắn môi ôm lấy cổ anh, tiếng rêи ɾỉ nhỏ vụn phảng phất như roi da quất lên kí©ɧ ŧɧí©ɧ người đàn ông hăm hở tiến lên. Lại một lần đóng cọc vọt vào trong, miệng cung thất rốt cuộc bị ép mở ra, qυყ đầυ tắc lại trong khe lõm.
Cả người Hứa Duy run lên, thanh âm đều khàn khàn, âʍ đa͙σ gắt gao co rút lại, như kẹp gãy côn ŧᏂịŧ. Vu Thế Châu tạm dừng trong chốc lát, thời gian vài giây đối với cô mà nói giống như sống một ngày bằng một năm.
Bụng nhỏ ẩn ẩn đau, chỗ càng sâu trong âʍ đa͙σ chết lặng đau như bị xé rách, rồi lại kẹp lấy khiến cả người tê dại sảng khoái, trong đầu hỗn loạn, không phẫn rõ thống khổ nhiều hơn hay là nùng liệt sảng khoái.
Anh bóp chặt eo cô, eo bụng lui về phía sau, dùng một chút lực rút ra, dòng dâʍ ɖị©ɧ theo sau chảy ra tưới lên qυყ đầυ, kí©ɧ ŧɧí©ɧ côn ŧᏂịŧ lại phình lớn hơn vài phần.
Lúc sau mỗi một lần, côn ŧᏂịŧ đều vọt vào cửa tử ©υиɠ nho nhỏ. Cửa cung nhỏ kẹp lấy qυყ đầυ, đi vào đã khó khăn, đi ra càng gian nan, côn ŧᏂịŧ như bị lực hút chặt chẽ làm gãy, sướиɠ đến nghiến răng, mặt vùi vào cổ đầy mồ hôi của Hứa Duy.
Cô nhỏ giọng khóc thút thít, thân mình đã mềm đến rối tinh rối mù, không có sức lực. Bụng có chút cơn đau chết lặng, mỗi một lần anh vọt vào tử ©υиɠ, đều ép cô toát ra mồ hôi lạnh, nói giọng khàn khàn: "Chịu không nổi, ra đi nha...... Ân ách...... A......"
Anh cố định eo cô, hung hăng làm hơn mười cái, nùng tinh tích trữ rốt cuộc được phóng thích vào tử ©υиɠ. Dương cụ cực đại đùng lực phun ra chất lỏng bắn vào tử ©υиɠ, kí©ɧ ŧɧí©ɧ vách trong tử ©υиɠ lại đổ xuống một lượng lớn dâʍ ɖị©ɧ.
Nâng mông kẹp một cái, côn ŧᏂịŧ càng vào sâu vài phần, cửa cung đại khái đã sưng đỏ đến sung huyết, lại không chịu nổi thêm một chút kí©ɧ ŧɧí©ɧ nào nữa. Hứa Duy khóc đáng thương, anh vội vàng nắm eo cô, chịu đựng sướиɠ đau rút côn ŧᏂịŧ ra.
" Ba " một tiếng côn ŧᏂịŧ đã mềm xuống thoát ra khỏi cửa huyệt sưng đỏ, một lượng bạch trọc lẫn dâʍ ɖị©ɧ trong suốt phía sau nối tiếp phía trước chảy ra, cửa huyệt đáng thương bởi vì thời gian dài thọc vào rút ra không có cách nào khép lại, lộ ra động tối nho nhỏ, bên trong còn có thịt mềm phấn diễm.
Vu Thế Châu nhìn mà thèm, cự long phía dưới dữ tợn lại ngẩng đầu lên, ôm Hứa Duy đã không còn sức lực vào trong ngực, côn ŧᏂịŧ theo cửa mật đạo lại trượt vào trong.
(ง •̀ω•́)ง(ง •̀ω•́)ง(ง •̀ω•́)ง
.
.
Editor: Còn 1 chương cuối và 2 PN đều là (H) nha >_