Trước kia bất kể là chuyện gì Vu Thế Châu đều nghe theo Hứa Duy, duy chỉ có ở trên giường, đôi khi muốn theo cô nhưng thân thể không dừng lại được, một khi anh hưng phấn lên, liền không khống chế nổi bản thân mình.
Con mãnh thú trong thân thể như bị thả ra, đến anh cũng bị nó khống chế.
Lực đạo của anh hung ác vô cùng, cơ bắp cùng eo bụng tạo thành khối nhô lên, một lớp mồ hôi mỏng manh bao trùm.
Đôi mắt màu đỏ tươi mang theo tàn nhẫn, cắn chặt hàm răng, tiếng kêu rên khàn khàn tối nghĩa.
Chau mày lại, mồ hôi trên trán từng giọt nối tiếp nhau, rơi ở trên trán và trên ngực tròn trịa trắng nõn của cô.
Nắm chặt mông cô áp lên người mình.
Côn ŧᏂịŧ bị bao vây trong nơi mềm mại ấm áp cực độ, côn ŧᏂịŧ rút ra mang theo chất lỏng trơn trượt. Lúc đi vào dính lên lôиɠ ʍυ của hai người, hoà mình thành bọt biển, nơi riêng tư co bóp chặt chẽ.
Anh gian nan đi vào, nhưng càng khó khăn không chen vào được côn ŧᏂịŧ càng cố tình muốn đi vào.
Gân xanh dữ tợn bên trên cọ qua mị thịt trong huyệt, bị dây dưa mυ'ŧ vào.
Lúc hung hăng đi vào, sẽ thọc vào cửa tử ©υиɠ nhỏ hẹp, toàn bộ qυყ đầυ bị bao vây trong nơi mềm mại.
Vô số cái miệng nhỏ liếʍ láp côn ŧᏂịŧ, sảng khoái đến xương sống cùng tê dại. Vu Thế Châu ôm Hứa Duy ngồi ở trên người, đôi tay nhẹ nhàng lại bức cô đến phát điên.
Cái mông lao về phía trước, thật mạnh tiến vào miệng tử ©υиɠ. Làm một hồi lâu, côn ŧᏂịŧ vẫn thản nhiên cứng rắn như sắt.
Hứa Duy cắn môi trắng bệch, mày nhíu chặt lại, đôi tay vô lực đặt ở trên người anh.
Nơi riêng tư là một mảnh tê dại, bị côn ŧᏂịŧ dùng lực thật mạnh phá vỡ cửa huyệt vọt vào chỗ sâu trong lối đi, lửa nóng bên trong nóng bỏng mang theo cơn đau chết lặng, lúc bị anh đâm đặc biệt đau, tiếng khóc nghẹn ngào.
Sức chịu đựng của Vu Thế Châu rất kinh người, cảm thấy có chút mệt mỏi liền đặt cô ở trên sô pha, gác một chân cô trên cánh tay.
Một cái chân còn lại quấn lấy eo anh, Vu Thế Châu đè lại xương chậu của cô, côn ŧᏂịŧ tiến công càng nhanh chóng.
Cái bụng nhỏ của Hứa Duy bình thản vào lúc anh tiến vào sẽ nhô lên hình dạng một côn ŧᏂịŧ, sau khi rời khỏi sẽ lại biến mất.
Vu Thế Châu một bên thở dốc, một bên kéo tay cô ấn ở nơi đó, hai người cùng nhau cảm thụ quá trình côn ŧᏂịŧ ra vào trong thân thể cô.
Vốn dĩ nhục huyệt tiếp thu dương cụ thật lớn đã cực gian nan, huống chi lại còn đè ép như vậy, Hứa Duy khó chịu vừa rêи ɾỉ vừa khóc nức nở.
Phòng khách ngập tràn hơi thở ái muội, Vu Thế Châu tàn nhẫn đè bả vai Hứa Duy lại, thật mạnh lao tới mấy chục cái.
Côn ŧᏂịŧ lại một lần tiến vào miệng tử ©υиɠ, anh phát ra tiếng hừ nhẹ cực kỳ sảng khoái, đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ một giọt cũng không dư thừa toàn bộ bắn cho cô.
Tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng như áp lực từ súng bắn nước bắn ra, phun lên vách tử ©υиɠ mẫn cảm.
Hứa Duy ý thức mơ hồ nắm chặt lấy cánh tay của Vu Thế Châu, như một con cá mắc cạn đang cận kề bên cái chết há mồm thở dốc.
Làn da của cô rất mẫn cảm, thường xuyên không cẩn thận va chạm đều để lại dấu vết xanh tím ứ đọng trên người.
Lúc này bị Vu Thế Châu đè ép, hung hăng làm hơn một giờ, cả người run rẩy.
Trên người đều bị anh mυ'ŧ ra dấu hôn, còn có vết xanh tím do ngón tay bóp chặt tạo thành, phía dưới hỗn độn.
Nơi riêng tư sưng đỏ sung huyết, một dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng sữa chảy ra bên ngoài, hòa lẫn với dâʍ ŧᏂủy̠ của cô, ái muội dâʍ ɭσạи.
Hứa Duy khóc đến lạc cả giọng, thân mình liên tục run rẩy, vẫn chưa hoàn hồn lại.
Vu Thế Châu thương tiếc hôn khóe miệng cô, nhẹ nhàng bế cô lên.
Hứa Duy vốn dĩ muốn đẩy anh ra, nhưng trên tay lại không còn sức lực, chỉ có thể tùy ý anh ôm cô vào phòng tắm rửa mặt.
Từ phòng tắm bước ra, Vu Thế Châu cẩn thận đặt cô ở trên giường, nhỏ giọng nói: "Nghỉ ngơi một lát đi, anh đi nấu cơm."
Hứa Duy không để ý tới người nào đó nữa, lúc vừa rồi anh tắm rửa cho cô vẫn khóc không ngừng.
Nước mắt rơi như suối, tắm xong rồi vẫn còn chưa ngừng lại, cứ thế lặng lẽ rơi xuống.
Chuyện này anh phải làm thế nào đây, con ngươi Vu Thế Châu hơi tối lại, cô vẫn không thích anh gần gũi sao?
Trong lòng bị nhéo đau một chút, ôm cô vào trong l*иg ngực, giọng nói vẫn còn chút trầm đυ.c sau khi làʍ t̠ìиɦ, "Sao thế?"
Hơi thở của anh nồng hậu vấn vít quanh cô, làm Hứa Duy nghĩ đến mới vừa rồi kề sát cường độ làʍ t̠ìиɦ hít thở không thông, cả người run lên.
Đầu ngẩng lên, đẩy anh sang một bên, nhỏ nhẹ khụt khịt.
Lực đẩy của cô rõ ràng nhẹ như vậy, với anh mà nói lại giống như nặng ngàn cân, khiến anh không dám lại gần cô thêm chút nữa.
V
u Thế Châu nhấp môi, ngón tay không theo khống chế mà nắm chặt, hô hấp cũng trở nên nhẹ nhàng, sợ quấy rầy đến cô.
Ở trước mặt cô, từ trước đến nay anh vẫn luôn hèn mọn thật cẩn thận, sợ cô tức giận, sợ cô rời đi, sợ cô không cần anh nữa.
Không khí giằng co vài giây, hầu kết Vu Thế Châu khẽ nhúc nhích, nhỏ giọng nói: "Duy Duy, thật xin lỗi."
Hứa Duy lau qua loa nước mắt trên mặt, lúc mở miệng giọng nói toát ra đau đớn, "Anh đưa tôi về Hứa gia, tôi muốn đi về."
Trong lòng Vu Thế Châu căng thẳng, l*иg ngực tràn đầy oan ức không cam lòng không tan được, giọng nói hơi nghẹn, "Vì sao? Anh có cái gì không tốt, em nói đi."
Hứa Duy đứng lên, đẩy anh ra muốn tự mình đi ra ngoài, Vu Thế Châu cuốn cô vào trong ngực.
Hơi thở ấm áp phun lên cổ cô, khiến Hứa Duy lại cứng đờ cả người.
Vu Thế Châu hạ giọng nói: "Anh có cái gì không tốt, tự mình không ý thức được, em nói cho anh biết được không? Không cần trở về. Chúng ta là vợ chồng, em đi đâu cũng phải dẫn anh theo."
Hứa Duy thật sự là vừa xấu hổ vừa tức giận, căn bản không biết phải nói như thế nào, chỉ có thể dùng sức đẩy anh.
Vu Thế Châu không chút sứt mẻ, ôm cô vào trong ngực, mặc kệ cô đẩy tới xô đi cũng quyết không buông tay.
Hứa Duy còn đang khóc, môi sưng đỏ trong suốt, hốc mắt cũng đỏ bừng, bộ dạng điềm đạm đáng yêu.
Miệng ngậm chặt không nói lời nào, hạ quyết tâm không mở miệng ra.
Vu Thế Châu cọ cọ ở trên mặt cô, mất tinh thần nói: "Mới vừa rồi chúng ta vẫn còn tốt đẹp như vậy, em đột nhiên vứt bỏ anh mà đi về, làm sao anh chịu đựng được?"
Không đề cập tới chuyện vừa rồi còn tốt, vừa nhắc tới lúc nãy Hứa Duy liền tức giận, nhịn không được duỗi tay đấm anh.
Nhưng mà chút sức lực nhỏ kia của cô, so với đấm lưng còn không bằng, Vu Thế Châu đau lòng hôn lên nước mắt trên mặt cô.
Hứa Duy tức khắc ấm ức đến tột đỉnh, "Mỗi lần xuống giường anh đều tốt đẹp, vừa lên trên giường liền không nghe hiểu tiếng người. Hôm nay, hôm nay em sắp đau đến chết đi, anh còn, còn như vậy......"
Chính cô cũng không nói nên lời, quả thực mất mặt, Vu Thế Châu ở trên giường thật đáng sợ, dùng tiết tấu kiểu đời này nhất định phải làm chết cô.
Trước kia cô đã không chịu nổi cực đại của anh, anh còn có thể ngoan ngoãn chịu đựng không được đầy đủ đi vào, sau đó lại không nghe lời nữa.
Không màng đến cô chưa nuốt được hết, ngang ngạnh chen toàn bộ vào trong, lần đầu tiên làm phía dưới của cô sưng đỏ mất hồi lâu mới hết.
Thật vất vả mới có một chút thích ứng, hôm nay anh lại dám cung giao với cô, cái loại phá vỡ cửa tử ©υиɠ đi vào bên trong này làm cô cảm thấy mình như bị cưỡng bức.
Quả thực quá đau, đau đến đầu ngón chân cũng thắt lại, anh hoàn toàn không cảm nhận được cô sợ hãi đến thế nào, cứ như vậy làm cô suốt nửa giờ.
Cung giao, trước kia cô có nghĩ cũng không dám nghĩ, trước nay chưa từng có như vậy, đạt tới chiều sâu chưa từng có người đến thăm.
Côn ŧᏂịŧ của anh như một cây côn sắt bị nung đỏ, thẳng tắp chọc vào trong thân thể.
Cô không phải đang làʍ t̠ìиɦ, mà là đang chịu hình phạt, Hứa Duy uất ức nước mắt lã chã rơi xuống, cảm thấy Vu Thế Châu quá đáng.
"Anh căn bản là không yêu em, ngoài miệng nói lời thật dễ nghe, mỗi lần em đều không chịu nổi, anh còn bắt nạt em như vậy."
Vu Thế Châu chau mày, không ngờ rằng lần đầu tiên hai người bọn họ xảy ra mâu thuẫn, nàng dâu phải về nhà mẹ đẻ, thế mà lại là bởi vì anh làʍ t̠ìиɦ quá tàn nhẫn?
Anh dở khóc dở cười, không biết nên tự hào hay là nên tự trách, ôm cô dỗ dành nói: "Do người khác có nói phụ nữ ở trên giường nói không cần chính là muốn. Anh cho rằng em đang thoải mái."
Đại đa số thời điểm xác thật là thoải mái đến dục tiên dục tử, chỉ là có chút thời điểm cô thực sự sợ hãi anh như vậy.
Hứa Duy khóc có chút ngượng ngùng, tự mình lau sạch nước mắt, giả vờ đứng đắn, "Em trở về nghỉ ngơi một thời gian, đến lúc đó anh tới đón em là được."
Vu Thế Châu ôm nàng bất động, lặng lẽ kháng cự, một lát sau mới nói: "Chỉ là anh đột nhiên khai trai, có chút không khống chế được chính mình, về sau sẽ tốt hơn, em đừng đi."
Hứa Duy nhân cơ hội đặt điều kiện, "Vậy về sau em nói dừng anh liền dừng, không thể lại giống như hôm nay như vậy được, chính là...... Đi vào nơi sâu như vậy."
Đôi mắt Vu Thế Châu híp lại, mang theo chút giảo hoạt, nói giọng khàn khàn: "Được."
Cô thật sự hoài nghi, chớp chớp đôi mắt trong veo như nước, "Thật sao?"
Anh hôn hôn ngón tay cô, khóe môi mang theo ý cười, "Thật mà, nghe em, em nói như thế nào thì là như thế đó, không được sự đồng ý của em, anh sẽ không bắt em cung giao."
Từ kia vừa mới nói ra mặt Hứa Duy liền đỏ lên, cho nên không chú ý tới ánh mắt gian xảo của anh.