Bạn học kia bị kích động đến mặt đỏ rần, ngo ngoe rục rịch mà lại muốn nghe thêm càng nhiều chuyện bát quái, Vu Thế Châu nhẹ nhàng bước qua lại liếc mắt một cái, "Em còn có việc gì sao?"
Có có có!!! Nhưng không dám nói a!
"Không có ạ."
Lén lút đi vào trong một góc, lấy ra di động liền chụp một đống ảnh lớn, hai người đứng chung một chỗ, thật sự là quá đẹp mắt. Đặc biệt là biểu tình sủng nịnh của núi băng giáo sư, chuyện phiếm này cô có thể nói trong một năm.
Mọi người đều đã đi hết, ngón tay Hứa Duy giật giật muốn rút ra, anh nắm càng chặt.
"Cái kia, hôm nay em có việc, cho nên mới tới muộn." Sờ sờ lỗ tai, quá mất tự nhiên, cô lớn như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên xin lỗi người ta.
Sắc mặt anh lạnh lùng không có biểu cảm, "Anh diễn thuyết hai tiếng đồng hồ, em chỉ nghe được hai mươi phút."
Buổi sáng còn chưa bắt đầu, anh vẫn luôn chờ ở hậu đài, thời gian trôi qua càng nhanh lòng anh càng lạnh.
Trong đầu anh lặp đi lặp lại thiết tưởng một trăm lần bộ dạng cô khi tới, cô sẽ nói cái gì, anh sẽ giới thiệu cô với những người khác như thế nào.
Làm sao để cô quang minh chính đại bước ra ánh sáng ở trong thế giới của anh, trong lòng diễn tập mấy chục lần, lại chỉ cảm động là chính anh, cô căn bản không có tới.
Lông mi thật dài của anh rũ xuống, biểu cảm mất mát rõ ràng, Hứa Duy rối rắm, "Thật xin lỗi, không phải em cố ý đâu, em còn đồng ý lát nữa cùng anh tới bữa tiệc cơ mà."
Cô thật sự sẽ không mắng người, lúc Vạn Lệ Tước và Tô Tĩnh yêu đương, hai người họ cũng không phải là chưa từng có mâu thuẫn tranh chấp, nhưng Vạn Lệ Tước vẫn còn rất tỉnh táo, chưa bao giờ đi tìm Hứa Duy kể khổ.
Cho nên tuy Tô Tĩnh có là người như thế nào, Hứa Duy cũng chưa từng chen chân vào chuyện yêu đương của hai người bọn họ.
Vu Thế Châu thu dọn đồ đạc xong, kéo Hứa Duy tới văn phòng của anh, dọc theo đường đi không biết bao nhiêu lần bị vây xem.
Người đi qua bọn họ tỉ lệ trăm phầm trăm quay đầu, còn chưa bước vào cửa lớn văn phòng, trên trang web trường có một cái thiệp đã bị đẩy lên hàng đầu.
Điều đáng nói chính là bản thân Vu Thế Châu bất kể là diện mạo hay là học thức đều là giấc mộng của muôn vàn thiếu nữ, thanh lãnh trầm mặc, chưa bao giờ có gì mờ ám với nữ sinh.
Nhận dạy học đã nhiều năm, chưa từng có nữ sinh nào bước vào văn phòng của anh, trợ lý cũng đa phần là nam sinh.
Anh càng thần bí không đáp lại nữ sinh thì càng hấp dẫn nữ sinh viên tre già măng mọc, nhân vật thần tiên như vậy, hoàn toàn không tưởng tượng nổi bộ dạng anh lúc yêu đương trông như thế nào.
Hiện tại nhìn bên trong thiệp có mấy tấm ảnh chụp, các cô gái hâʍ ɦộ Thế Châu ở Giao Đại đại khái có chút hiểu rõ, hóa ra nam thần của các cô ấy nói chuyện yêu đương cũng chẳng qua là bộ dạng của một nam sinh bình thường.
Tầm mắt ôn nhu sẽ luôn nhìn chăm chú trên mặt bạn gái, lúc cô ấy cúi đầu nói chuyện anh sẽ hơi hơi cúi đầu, như ánh mặt trời xuyên thấu qua ô cửa nhỏ chiếu vào, khuôn mặt ôn nhu thâm tình.
Tay bàn tay nắm chặt lấy nhau, nhẫn trên ngón áp út nhìn ra chính là một đôi, lúc đi đường sẽ phối hợp với cô gái bên người bước đi song song với cô ấy.
Thấy cảnh tượng như vậy, trong lòng cảm giác chua xót cực độ, người đàn ông hoàn mỹ như vậy, tình yêu tốt đẹp như vậy, rốt cuộc phải nhân tài ưu tú cỡ nào mới xứng đáng có được.
Bạn gái anh làm người tự biết xấu hổ, mặc một chiếc váy dài màu nhạt, làn da trắng trong suốt có thể phản quang, tóc cuộn sóng rũ quanh vòng eo mảnh khảnh, đôi chân thon dài trắng nõn, xinh đẹp đến mức ném vào giới giải trí cũng có thể thấy được sự tồn tại.
"Thật đúng là ghen tị, giáo sư của tôi ơi!!!! Vì sao người thầy ấy nắm tay không phải là tôi?"
"Tỷ muội lầu trên, em cũng muốn hỏi những lời này."
"Nữ sinh được giáo sư nắm tay nhìn quen mắt quá, mấy năm trước trên tường thổ lộ hình như có mấy tấm ảnh chụp của cô ấy."
"Có cái gì hay mà hâm mộ, các cậu thế mà còn tin tưởng vào tình yêu sao? Không biết sinh hoạt cá nhân của các người có bao nhiêu xuất sắc đây."
"Nha, lần đầu tiên nhìn thấy người chanh chua như vậy, trên lầu chắc đang tự nói chính mình. Có đau cậu cũng không chiếm được."
Đây vẫn là lần đầu tiên Hứa Duy vào phòng làm việc của Vu Thế Châu, phong cách bài trí trong phòng cũng giống như những người khác, sạch sẽ đơn giản.
Hứa Duy mới vừa xoay người đã bị anh đè trên bàn làm việc, nụ hôn vội vàng cực lung tung rơi xuống, mông đầy đặn kề vào mép bàn, nửa người trên ngửa ra sau, tư thế này thật vất vả, trong cổ họng tràn ra một tiếng rêи ɾỉ.
Một chân anh để ở giữa hai chân cô, một tay đỡ sau eo, một tay kia cố định cái ót, Hứa Duy được nhẹ nhàng hơn chút, hít vào một hơi. Khóa váy bị kéo xuống, nút thắt áo ngực nhẹ nhàng bị cởi ra, tròn trịa trắng mềm nhảy ra, là liều thuốc kí©ɧ ŧɧí©ɧ nhất thế gian.
Hứa Duy khẩn trương nhìn thoáng qua cửa, "Cửa, có người!"
Đầu tóc xù xù chôn ở trước ngực nàng, đầṳ ѵú phấn hồng lưu luyến với chiếc lưỡi ấm mềm, hút một cái khiến cô run rẩy. Giọng Vu Thế Châu trầm thấp, "Anh khóa rồi."
Khốn kiếp, hóa ra đã lên tốt kế hoạch, đêm qua làm kịch liệt như vậy, nhớ tới cả người như bị điện giật, cô lại run lên một chút.
"Cái kia, vừa rồi thời gian anh diễn thuyết lâu như vậy, vẫn còn chưa kịp uống nước, nghỉ một chút đi đã."
Anh ngẩng đầu, khóe miệng trong suốt mang một mặt đỏ bừng, trên khuôn mặt thanh tuấn hòa lẫn dục sắc, nút thắt áo sơmi mở ra hai viên, xương quai xanh tinh xảo.
Ánh mắt thâm thúy, đầu lưỡi liếʍ qua môi, động tác này để anh làm xong, mạc danh sắc tình, cổ họng Hứa Duy hơi nuốt xuống.
"Anh uống của em."
Bị anh nói một câu làm cho ngây người, lúc có phản ứng lại giữa hai chân đã lạnh căm căm, làn váy sớm bị đẩy đến vòng eo, hai chân thon dài gác trên tay anh.
Anh quét một lượt đi hết đồ vật trên bàn, Hứa Duy kinh ngạc hô một tiếng nằm ngửa lên, toàn bộ bí cảnh giữa hai chân bại lộ ở trước mắt anh. Tiểu huyệt đỏ bừng có chút sưng, mị thịt phấn hồng lộ ra ngoài, lôиɠ ʍυ thưa thớt, tiểu hạch ngoan ngoãn yên tĩnh ẩn nấp dưới lớp thịt bao quanh.
Bị nơi riêng tư bị kinh hách hơi hơi co rút lại, khóe mắt Vu Thế Châu ửng đỏ, quần tây phồng lên một cái lều trại nhỏ, từ bên ngoài nhìn xem, kích thước kinh người.
Hứa Duy bắt lấy cánh tay anh, cắn môi dưới, nơi riêng tư bị anh nhìn chằm chằm, vội vàng muốn kẹp chặt hai chân, không rõ cảm thấy thẹn.
Ôm lấy hông cô, kéo người đến gần mình, không khỏi phân trần cúi đầu ngậm vào, hương vị cũng không khó ngửi, bởi vì là của cô, anh càng thêm thích. Tiểu huyệt lần đầu tiên bị đối đãi như vậy, cực kì mẫn cảm, co rút lợi hại, từ khe hẹp tiết ra dâʍ ŧᏂủy̠, Hứa Duy vặn vẹo khiến nước dính trên mặt anh.
Anh như cố ý trừng phạt cô, hút thật mạnh một ngụm, một dòng mật dịch từ huyệt nhỏ chảy ra, vừa vặn bị tiếp lấy.
Trước nay luôn ở trong trạng thái không thanh tỉnh bị anh ăn qua, quá kí©ɧ ŧɧí©ɧ, hàm răng anh quét qua lớp thịt bao bọc, nhẹ cọ vào tiểu hạch, khiến cho nó run rẩy co chặt. Tay Hứa Duy bất lực nắm lấy tóc của anh, hoàn toàn không biết nên làm gì, rêи ɾỉ nức nở.
Đầu lưỡi của anh bắt chước côn ŧᏂịŧ, nhanh chóng ra vào trong huyệt, từng luồng tê dại như có dòng điện từ nơi riêng tư lan tràn ra toàn thân, chỉ chốc lát sau Hứa Duy đã bị làm cho khóc thút thít tiết ra, cả người mềm oặt không có sức lực.
Hai má ửng hồng, ánh mắt mê ly, đuôi mắt ngấn nước, lại cảm giác phía dưới có đồ vật lớn hơn nữa để lên, tiểu huyệt cũng đã đủ ướŧ áŧ, côn ŧᏂịŧ đi vào không hề có trở ngại, một kích chen vào. Cô có chút không chịu nổi kí©ɧ ŧɧí©ɧ kịch liệt như vậy, nước mắt cũng sắp bị ép chảy ra, dùng sức bóp chặt bờ vai của anh.
Cho dù đã làm qua vài lần, cô vẫn không thể hoàn toàn thừa nhận anh quá lớn, côn ŧᏂịŧ cứng rắn như là côn sắt nung đỏ, thẳng tắp chọc vào chỗ sâu trong thân thể, mị thịt nơi cửa huyệt hoàn toàn bị căng ra, mở banh trong suốt, không có một khe hở dư thừa nào.
Hứa Duy bị đau ngâm một tiếng, giống như bị côn ŧᏂịŧ đâm tới yết hầu, cả người Vu Thế Châu mồ hôi chảy ròng ròng, chờ cô thích ứng cũng không dễ chịu gì, cúi đầu khẽ hôn lên cổ cô, vệt đỏ dày đặc, dùng chút lực cắn lên môi cô, chậm rãi rút ra lại thật mạnh đưa vào trong.
Tiểu huyệt ấm áp co rút chặt chẽ, bao bọc hút chặt lấy côn ŧᏂịŧ, lúc rút ra nhẹ khiến nhục bích nhô lên, kí©ɧ ŧɧí©ɧ huyệt đạo co chặt, sắp cắt đứt cái kia của anh.
Anh dùng sức đè eo cô lại, hung hăng đè người ở trên bàn, bàn cao hơn so với chân khoảng hai mươi centimet, vừa đúng thuận tiện ra vào. Cơ bắp cả người đều trở nên hưng phấn, mỗi lần làm cùng cô, thân thể anh đều phấn khởi không nhịn được.
Cả gian phòng làm việc tràn ngập tiếng bạch bạch, người phụ nữ bị đè lên phát ra tiếng ngâm cùng tiếng người đàn ông hít thở gợi cảm đan xen làm một. Người đàn ông đè bên trên, cơ bắp trên lưng lẫn trên mông qua động tác bày ra tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ tạo cảm giác có lực, bàn tay to bóp chặt, một tay có thể ôm hết eo nhỏ, gân tay rõ ràng.
Phía dưới cảm giác như muốn thiêu rụi, cọ xát ra nhiệt độ nóng bỏng, tiếng nước òm ọp òm ọp, dâʍ ŧᏂủy̠ thậm chí chảy ra trên bàn làm ướt nhẹp mông cô, trơn trượt một mảnh.
Mỗi lần làm cùng anh, cô đều cảm thấy chính mình như trải qua một lần chết đi, ngày thường thanh lãnh ít lời như vậy, hoàn toàn nhìn không ra ở trên giường lại điên cuồng như thế. Ở dưới cú rút ra thọc vào mạnh mẽ của anh, cho dù cô muốn điều hòa hơi thở cũng nói không nên lời, rêи ɾỉ cũng không kìm được.
Tay nổi gân xanh nắm chặt cạnh bàn, mỗi một cái ra vào của anh nếu không phải thổi qua thì chính là trực tiếp đυ.ng vào điểm mẫn cảm của cô, cảm giác như trong thân thể sắp bị rút cạn nước.
Cô tiết ba lần, anh vẫn còn tinh thần, lại cảm giác được một loại hít thở không thông gần chết như tối hôm qua, Hứa Duy chịu không nổi muốn đẩy thân thể bên trên ra, lại bị anh bắt lấy tay ấn vào bên người. Anh mở tay cô ra cùng mười ngón tay của cô đan chặt, cả người mồ hôi ròng ròng.
Tầm mắt anh dán chặt trên mặt cô, anh thích quan sát biểu cảm trên mặt cô lúc làʍ t̠ìиɦ, đáy mắt thâm sâu, Hứa Duy thẹn thùng quay đầu, mân môi có chút sưng đỏ, anh nhanh chóng cúi đầu hôn lấy cô, đồng thời dùng tốc độ nhanh hơn.
Mày đẹp của Hứa Duy nhíu chặt, tiếng rêи ɾỉ đều bị nuốt trở lại trong cổ họng, ngửa cổ lên muốn lui về phía sau, một chút cơ hội anh cũng không cho. Một tay đè eo cô lại liều mạng lao tới mấy chục cái, gầm nhẹ một tiếng, toàn bộ bắn ở trong thân thể cô, nùng tinh nóng bỏng như từ súng bắn nước trào ra.
Hứa Duy bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ bên trong co chặt, hút chặt lấy anh, lại tiết thêm một lần nữa, Vu Thế Châu thoải mái hừ nhẹ, côn ŧᏂịŧ kịch liệt run lên vài cái, chậm rãi nửa mềm xuống.
(ง •̀ω•́)ง(ง •̀ω•́)ง(ง •̀ω•́)ง