Vốn dĩ Hứa Duy định tới trường học sớm một chút, nhưng một tác giả do cô quản lý đột nhiên xảy ra chút chuyện, cô phải qua đó xử lý.
Một lần qua mất đến hai ba tiếng đồng hồ cũng chưa xong, lòng nóng như lửa đốt chạy tới trường học, còn đang suy nghĩ phải giải thích như thế nào.
Gọi điện thoại cho Vu Thế Châu, bên kia vẫn không có ai nghe máy, ở trên đường ngăn ngăn một sinh viên lại hỏi ra mới biết được hôm nay hệ vật lý diễn thuyết ở tòa Đức Chính.
Hứa Duy lặng lẽ đi vào từ cửa sau, chọn một chỗ ngồi trên hàng ghế kiểu bậc thang, cô ở phía sau giảng đường tùy tiện chọn một vị trí ngồi xuống.
Người đang diễn thuyết trên đài chính là Vu Thế Châu, quần tây thẳng thớm bao lấy đôi chân dài, áo sơ mi màu đen ngay ngắn khoác trên người, vai rộng eo hẹp, bộ dạng nghiêm túc nói chuyện, từ trong ra ngoài toát lên vẻ xa cách nghiêm túc cẩn thận.
Hàng lãnh đạo phía trước và học sinh trong đại sảnh học sinh đều nghiêm túc lắng nghe, tiếng khe khẽ nói nhỏ rất ít, toàn bộ giảng đường đều ngồi chật kín người.
Hàng phía trước đặc biệt nhiều nữ sinh, mỗi một người đều vô cùng xinh đẹp, cách ăn mặc trang điểm đều toát ra vẻ thanh xuân trẻ trung.
Hứa Duy cảm giác tầm mắt anh như hướng về chỗ cô liếc mắt một cái, nhưng không xác định anh có nhìn thấy mình hay không, cô ngồi chỗ xa như vậy mà.
Biểu cảm của cô cũng có vẻ có chút buồn, qua lát nữa nên giải thích như thế nào, nữ sinh bên cạnh nghiêng người qua tới bắt chuyện với cô, ánh mắt kinh diễm, "Học tỷ? Chị cũng sinh viên của Giao Đại sao? Sao trước kia em chưa từng nhìn thấy chị."
Hứa Duy gật gật đầu, cô xác thật là sinh viên của trường này, chẳng qua là đã tốt nghiệp nhiều năm.
Nữ sinh biết cô đã tốt nghiệp, biểu tình càng thêm ngạc nhiên, "Có phải là vì giáo sư mà trở về hay không, giáo sư của chúng ta mị lực quả nhiên không ai có thể đỡ được. Chị nhìn xem phía trước hàng thứ ba bên trái nữ sinh thứ tư, tên là Trương Na Na, nghe nói trước kia chị ấy thích giáo sư của chúng ta, hôm nay đặc biệt trở về nghe thầy diễn thuyết."
Hứa Duy nhướng nhướng mày, trước kia tầm mắt của cô quá hẹp, bốn phương tám hướng chỉ chú ý tới Vạn Lệ Tước mà quên mất Vu Thế Châu cũng là một loại thanh lãnh quý công tử, ở trường học cũng rất nổi tiếng.
Từng nghe nói qua anh được nữ sinh theo đuổi, nhưng không biết còn có trường tình như vậy, nữ sinh nhìn Hứa Duy chợt cảm thấy có hứng thú, bắt đầu khí thế bừng bừng buôn chuyện, "Nghe nói Trương Na Na vì giáo sư của chúng ta đến giờ vẫn chưa kết hôn, trước kia em cũng từng thấy chị ấy tới trường học."
Hứa Duy nói: "Em là học trò của giáo sư sao?"
"Đúng vậy."
Hệ vật lý bọn họ mỗi một lần đi học, phòng học đều là chật kín, nữ sinh ngoài hệ tới đặc biệt nhiều, đều là vì để ngắm giáo sư của bọn họ.
"Em cảm thấy một chút cơ hội bọn họ cũng không có, giáo sư của chúng ta đã kết hôn, nghe nói hôm nay vợ thầy sẽ đến đó."
Trong chốc lát lúc diễn thuyết còn chưa bắt đầu, nữ sinh đã phát hiện ra giáo sư của bọn họ đặc biệt vui vẻ, tuy khuôn mặt thầy vẫn luôn là không có biểu cảm gì, nhưng vẫn có thể cảm nhận được.
Trợ lý đem nhầm tư liệu đến, thầy cũng chỉ là nói đi đổi lại là được, so với trước kia khẳng định là sẽ đổi trợ lý.
Chỉ là vừa mới lên đài phát hiện ra tâm tình giáo sư lại không tốt, mỗi một lần hệ của bọn họ không hoàn thành nhiệm vụ, ánh mắt lạnh buốt kia của thầy đều có thể đông chết người.
Vừa rồi lại càng nghiêm trọng, quả thực đóng băng tới trình độ xa ngàn dặm, hiện tại nữ sinh còn chưa đoán ra lý do là vì cái gì.
Hứa Duy cũng đoán không ra, ngượng ngùng cười cười, thoát khỏi tay cô gái nhiệt tình kia, "Nếu không, em lại nghe thêm một chút, tiết này còn khoảng bao lâu nữa?"
Cô gái vừa ngốc vừa đáng yêu kia lắc đầu, "Không lâu nữa, chỉ còn có mười lăm phút là kết thúc. Em khá là tò mò về sư mẫu, sinh viện hệ chúng em vốn dĩ đều rất chờ mong, nhưng hiện tại người trong giảng đường nhìn ai cũng không giống. Chị nói xem có phải hay cô ấy không tới hay không?"
Hứa Duy thở phào một hơi, "Khóa diễn thuyết này tổng cộng đã hết bao lâu?"
"Hai tiếng đồng hồ."
Giỏi thật, hai tiếng đồng hồ, cô ngồi không đến hai mươi phút, Hứa Duy có chút thấp thỏm.
Rốt cuộc ngày hôm qua đã đồng ý rồi, hôm nay lại lỡ hẹn, hơn nữa nhìn sắc mặt anh giường như xác thật rất không vui vẻ gì.
Toàn bộ người trong giảng đường đều đứng lên vỗ tay, trước đó ban giám hiệu nhà trường muốn mời mấy vị lãnh đạo tham gia bữa tiệc, Hứa Duy vội vàng bớt chút thời gian lưu lại đi tới hậu trường.
Người đàn ông thanh cao tuấn tú ngồi trên ghế làm việc, trên ngón áp út thon dài còn đeo một chiếc nhẫn, bàn tay khớp xương rõ ràng đang cầm một chai nước.
Hầu kết chậm rãi lăn lộn trên dưới, đôi mắt hẹp dài hơi híp lại, không chút để ý, cảm xúc không tốt.
Hứa Duy bối rối một chút, chuẩn bị đi qua xin lỗi, cô cảm thấy sau khi kết hôn càng ngày càng túng quẫn.
Trước kia gặp trường hợp như vậy, cô đều không cảm thấy do chính mình sai, có việc nên mới đến muộn, cũng là bởi vì không còn cách nào khác.
Chỉ là bộ dạng bình thản kia của Vu Thế Châu tựa như áp xuất núi lửa, chẳng may nói gì sai mà bùng nổ lên thì đến cô cũng gặp xui xẻo.
Hậu trường thoạt nhìn có chút hỗn loạn, sinh viên tới tới lui lui, ra ra vào vào rất nhiều, đại đa số người đều vô tĩnh cố ý mà nhìn giáo sư của bọn họ cùng một nữ sinh nói chuyện.
Nữ sinh kia ăn mặc rất thời thượng, mặc chiếc váy trắng, vòng cổ đeo trên tay lóe ra ánh sáng lộng lẫy, phản chiếu trên làn da trắng nõn của nàng.
Diện mạo không quá xuất sắc, nhưng khuôn mặt tinh xảo, là phụ nữ trí thức đô thị. Trương Na Na hàm chứa ý cười, "Đã lâu không gặp thầy, hôm nay diễn thuyết thật không tồi. Quả nhiên là người năm đó lãnh đạo nhất định phải giữ lại, thậy một chút cũng không cô phụ sự kỳ vọng của ông ấy."
Vu Thế Châu nâng mí mắt lên, nói chuyện du͙© vọиɠ mỏng manh, "Cảm ơn."
Ánh mắt Trương Na Na có chút tham lam, tầm mắt dừng lại trên mặt anh, người mình thích lâu như vậy, đối phương còn càng ngày càng ưu tú đến loá mắt, cô ta một chút cũng chưa có cách nào để buông tay.
Trong lòng than thở một hơi, "Thầy có thời gian không? Cùng đi ăn một bữa cơm đi."
Một vị lãnh đạo trong trường học từ phía trước khán đài đi tới, cười ha hả nói: "Giáo sư Vu đừng đi, qua lát nữa thầy cũng cùng mấy người lãnh đạo chúng ta tham gia bữa tiệc giao lưu một chút."
Trương Na Na chào một tiếng, lãnh đạo trường học cười nói: "Vị này là?"
Ánh mắt đã là có chút ái muội, sợ là đã xem cô ta trở thành vợ của Vu Thế Châu.
Hứa Duy cũng không biết nghĩ như thế nào, ngẩng đầu đi qua ôm lấy cánh tay anh, cười tủm tỉm nói: "Em chào chủ nhiệm Lý, em là Hứa Duy, chủ nhiệm còn nhớ em không?"
Cho dù có quên ai cũng không thể quên được vị đại tiểu thư này, nhà họ Hứa và Giao Đại có giao tình lâu dài, chủ nhiệm Lý bừng tỉnh đại ngộ, lại nhìn hai người đứng bên cạnh nhau.
Còn có cái gì mà không rõ, Vu Thế Châu cầm tay Hứa Duy, tận chức tận trách sắm vai nhân vật thâm tình.
Lý chủ nhiệm vội vàng mời Hứa Duy cùng tới bữa tiệc, chờ hai người đều đồng ý xong, lúc này mới cười tủm tỉm đi ra.
Trương Na Na bị bỏ qua hoàn toàn, chung quanh nhiều người như vậy tầm mắt như cố ý vô tình ngó lại đây, khiến người xấu hổ.
Hứa Duy rất hào phóng, "Bạn học Trương có rảnh không? Lát nữa cùng chúng tôi đi đi."
Trương Na Na cứng đờ nhếch nhếch khóe miệng, Lý chủ nhiệm lại không bảo cô ta đi, thêm một người thì đã tính là cái gì.
Một đôi trai tài gái sắc trước mắt thật sự là làm người ta lóa mắt, khóe miệng Vu Thế Châu hơi hơi nổi lên ý cười, trước nay cô ta đều chưa từng nhìn thấy qua.
Trong lòng chua xót khổ sở sắp rơi lệ, Trương Na Na tùy tiện tìm một lý do rồi chạy trối chết.
Chung quanh còn có những người khác, nhưng tất cả mọi người đều rất thức thời, không buông tha cho nơi này. Nữ sinh vừa nãy nói chuyện với Hứa Duy từ bên ngoài chạy vào, thấy cô dán bên người Vu Thế Châu, kinh ngạc trừng lớn đôi mắt.
"Sư... Sư mẫu?"
Hứa Duy buồn bực nói: "Chị so với em hơn có mấy tuổi."
Tiếp nhận ánh mắt u oán của cô, anh nhẹ nhàng nhéo nhéo lòng bàn tay của cô, ho nhẹ hai tiếng, "Gọi cô ấy là Hứa học tỷ."