Trực giác mách bảo Thiệu Tình có chuyện không hay, trực giác của cô rất chính xác, không biết bao nhiêu lần cô đều dựa vào trực giác để tránh nguy hiểm.
Vừa nhìn thấy tang thi, cô không khỏi nhíu mày, cảm thấy có gì đó không ổn.
Cô nói nhỏ với Tần Tử Khê: “Chị luôn cảm thấy có gì đó không đúng.”
"Không đúng chỗ nào?" Tần Tử Khê không phát hiện vấn đề, liền nhíu mày dùng sức nhìn, nhưng mặc kệ nhìn như thế nào, đây cũng chỉ là một tang thi cấp bốn bình thường mà thôi.
Có thể xem nó phản ứng như thế nào khi bị tấn công.
" Chị không biết phải nói thế nào ..." Thiệu Tình khẽ cắn môi, sau đó nói: "Tin tưởng chị, để mọi người phòng bị kỹ hơn …"
Cô chưa kịp nói hết lời thì hiện trường đã xảy ra sự cố . Đằng sau những tang thi đang hấp hối, một con sâu đen đột nhiên chui ra.
Sâu rất nhỏ, bình thường không thể nhìn thấy, nhưng nếu sâu biến thành một mảnh dày đặc thì sao?
Toàn bộ xác tang thi được bao phủ bởi sâu đen trong vài giây, sau đó chúng bỏ lại tang thi, nhanh chóng bò ra xung quanh.
Có dị năng giả hệ thổ gần đó nhất, nhanh chóng tạo lá chắn đất, anh ta phản ứng rất nhanh, nhưng vẫn như trước kêu thảm thiết một tiếng.
Lũ sâu ngay lập tức bò kín lên người anh ta, khiên đất hoàn toàn không có tác dụng, thậm chí không thể ngăn cản.
Anh ta hét thảm, chạy đến chỗ đồng bạn, chạy chưa được vài bước thì dừng lại, lũ sâu đen bóng tự chạy tán loạn, rơi vãi, xương cốt tung tóe trên mặt đất.
Xương đã được gặm sạch, vẫn còn màu đỏ của thịt, chỉ là trên bề mặt xương không có một chút thịt nào.
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, tất cả mọi người không khỏi thối lui, tuy nhiên tốc độ của sâu rất nhanh, có người không nhịn được ném những thứ như hỏa cầu, đao gió, v.v ... vào đám sâu, rồi kinh hồn bạt vía phát hiện quả cầu lửa hoặc thứ gì đó, sau khi ném vào đàn sâu, nó nhanh chóng biến mất, mà sau đó những con sâu dường như lớn hơn một chút …
Chúng nó có thể cắn nuốt dị năng!
"Mọi người lui về phía sau!" Thiệu Tình bước nhanh về phía trước, dây leo từ dưới đất vươn lên, hóa thành một bức tường dây, ngăn cản lũ sâu.
Lần dừng lại này ngắn ngủi, bởi vì Thiệu Tình có thể cảm giác được bọn chúng đang ăn dây leo, tốc độ ăn khá nhanh.
Mọi người không khỏi bắt đầu lui về phía sau, Tần Tử Khê vội vàng tiến lên tổ chức mọi người lui về phía sau, Thiệu Tình gọi Yến Kì Nguyệt qua: “ Anh thử xem.”
Yến Kì Nguyệt gật đầu, sử dụng kỹ năng của mình, sau đó sắc mặt thay đổi: "Không được, vỏ rất cứng, không thể bóp nát được!"
Thiệu Tình không hoảng sợ. Cô lấy một con dao găm ra, sau đó dùng dây leo túm lấy một con sâu, dao găm chém xuống, đinh một tiếng, lông tóc không tổn hao gì.
Sâu đen có đầu nhọn, răng cưa rất sắc, vỏ màu đen, cực kỳ cứng, trên vỏ có những đường gân nông không thể thấy rõ hình dạng.
Thiệu Tình thừa dịp tường dây chưa bị ăn luôn, gọi vài cá nhân lại đây, dùng các loại biện pháp, cuối cùng phát hiện, lũ sâu này xác thực có thể cắn nuốt dị năng, mặc kệ dị năng gì, dù là lưỡi dao sắc bén đối với chúng nó, đều không có tác dụng.
Sau đó Thiệu Tình tình cờ phát hiện trên bụng con sâu có một điểm màu trắng, cô lặng lẽ vươn móng tay ra, chọc một cái vào bụng con sâu.
Điểm yếu đã được tìm ra ... nhưng ... Mẹ nó lật từng con một chọc rốn sao? Đừng nói chúng nhiều như thế nào, làm thế nào có thể lật từng cái một? Chỉ chọc, cũng mệt chết!
Thiệu Tình có chút tuyệt vọng, cô muốn vứt bỏ xác sâu, nhưng cuối cùng lại tìm chai thủy tinh bỏ cái xác vào: "Tìm người gửi về thủ đô, nghiên cứu xem."
Tần Tử Khê gật gật đầu, tìm dị năng giả tốc độ, đem theo vài người bảo vệ, đưa hắn trở về thủ đô.
“Trực giác cho chị biết đây là một thảm họa khác.” Thiệu Tình mặt không biểu tình nói: “Nhược điểm duy nhất mà chị phát hiện cho đến nay là nó có một đốm trắng trên bụng, rất mềm. Chị không tìm thấy những cái khác, nhưng chúng ta không thể để từng người lật từng cái một, rồi chọc vào bụng chúng. Điểm thứ hai là chúng không quan tâm đến tang thi, sử dụng tang thi làm thuyền. "
Thiệu Tình chỉ tang thi cấp bốn vẫn còn sống, những con sâu này ẩn bên trong tang thi. "Nhập cư trái phép" tới đây.
Cô hiện đang rất tò mò về những gì đã xảy ra ở quốc gia M khiến lũ sâu đen này lẻn vào Thiên triều.
Sau khi thêm một lớp tường dây nữa, bao vây lũ sâu, Thiệu Tình nói: " Cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là một biện pháp. Chúng đang ăn dây leo của tôi, và chúng đang lớn lên …"
Dây leo của cô, cũng chứa dị năng.
Mọi người nhìn nhau, lũ sâu này thật kỳ quái, may mà sức tấn công của chúng không mạnh, có thể xem như gϊếŧ không được, vây không được, cũng làm cho người ta rất đau đầu.
Tổng không thể vây như vậy mãi, gϊếŧ từng con thì gϊếŧ từng con đi?
“Chúng sinh sôi nảy nở!” Có người hét lên, Thiệu Tình cau mày nhìn, sau đó phát hiện đám côn trùng này sau khi đạt đến kích thước nhất định sẽ không phát triển nữa, sau đó sẽ rụng trứng màu trắng và treo trên dây leo, sẽ có một số sâu nhỏ thoát ra khỏi vỏ.
Sâu nhỏ ăn ăn, lớn rất nhanh lập tức đẻ trứng.
Trong chốc lát, Thiệu Tình cảm thấy mình vừa ngứa vừa kinh hãi.
Vỏ cực kỳ cứng và không thể bị gϊếŧ, nó có thể nuốt dị năng, tự tăng cường sức mạnh và sinh sản rất nhanh, điểm yếu của chúng là gì?
Không có khả năng có chủng tộc hoàn mỹ!
Ý tưởng gϊếŧ từng con một cũng tan biến, ước tính việc gϊếŧ sâu không nhanh hơn chúng đẻ.
Thiệu Tình có thể đoán trước được nếu để chúng còn sống rời đi, bọn chúng sẽ nhanh chóng chiếm Thiên triều, sinh sôi nảy nở không ngừng, cuối cùng ... nhân loại diệt vong.
Tương lai này quá khủng khϊếp, cho dù không bị tang thi tấn công thì sao? Điều gì sẽ xảy ra sau khi chỉ còn lại tang thi trên thế giới?
Thiệu Tình trông rất nghiêm túc, cô gϊếŧ thêm vài con bọ rồi giao cho Yến Kì Nguyệt: "Giao cho anh.”
Yến Kì Nguyệt gật đầu hỏi những người xung quanh: “Có chỗ nào yên tĩnh hơn không?” Lập tức có người, đưa anh đi.
Trước khi Yến Kì Nguyệt nghiên cứu ra thứ gì đó để ngăn chặn loại sâu này, họ chỉ có thể từ từ tìm ra giải pháp.
Một nhóm người ngồi đằng sau bức tường dây, bắt đầu sử dụng hết các phương pháp của họ để đối phó với lũ sâu. Thiệu Tình cũng thử, tuy nhiên chất độc của Thu Đường vô dụng, các chất độc Sáng Sáng cũng vô dụng …
Cô đột phát kì tưởng, thố ti tử thì sao?
Vì vậy, cô đã ném hạt của thố ti tử đi, hạt thố ti tử quá nhỏ nên không thể tìm thấy khi dính vào người sâu.
Nhưng ... hạt không vào được ... không thể xâm nhập vào cơ thể của sâu, trừ khi đi qua miệng, nhưng hạt thố ti tử cũng sẽ bị sâu ăn luôn.
Cô bất đắc dĩ, sau khi thử hết thảy, cô mới thả hoa ăn thịt người của mình ra, thở dài: "Đại Hoa a, đây là em gái Tiểu Hoa của ngươi......"
Hoa ăn thịt người nghe không hiểu, nó chỉ nhìn thấy đồ ăn, ngay sau khi nó được thả ra, không nói một lời đầu hoa duỗi ra, các cánh hoa khép lại với nhau, một đám sâu bị nuốt chửng vào trong.
Thiệu Tình vội vàng vỗ Đại Hoa: "Bảo bối a, mau nhổ ra! Thứ này không thể ăn! Chúng nó không chừng còn có thể ăn ngươi!"
Đại Hoa lắc lắc đầu, nó vốn chính là tính tình bá vương, thịt đến miệng còn muốn nó nhổ ra?
Thiệu Tình chỉ có thể bẻ đầu hoa, tách các cánh hoa ra, sau đó cô nhìn thấy những con bọ đang nằm trong "axit dạ dày" của Đại Hoa, chỉ còn lại một ít chân côn trùng và vỏ.
Đại Hoa lắc đầu nở hoa, phun ra một đống vỏ sâu khó tiêu, sau đó vui vẻ vươn đầu hoa ra, gặm một đám sâu vào bụng, hài lòng lắc lắc đầu.
Nó đã lâu không được ăn no, bởi vì không theo kịp tốc độ của Thiệu Tình, đã rất rất lâu, Đại Hoa không được thả ra, tuy rằng Thiệu Tình luyến cũ không muốn thay thế nhưng cô hiếm khi sử dụng nó.
Không nghĩ tới, Đại Hoa không kiêng kỵ ăn uống, cũng hữu dụng.
Khó trách người ta nói vỏ quýt dày có móng tay nhọn.
Thiệu Tình tìm thấy một chai, nói với Đại Hoa, "Phun ít "Nước miếng", hoặc ta sẽ không cho phép ngươi ăn. Sau khi phun, ngươi có thể ăn bất cứ thứ gì ngươi thích."
Đại Hoa vốn dùng lá cây che đầu hoa của mình, sống chết lắc đầu, sau khi nghe được nửa câu sau, quyết đoán mở đóa hoa ra, ói ra một ít chất lỏng trong suốt.
Sau đó cái chai mà Thiệu Tình lấy ra đã bị ăn mòn ...
Loại chất lỏng này tính ăn mòn cực mạnh, chai thủy tinh hoàn toàn không chịu được.
Thấy cái lọ bị ăn mòn, Đại Hoa che đầu hoa lắc lắc cánh hoa như cười, sau đó Thiệu Tình kéo một cánh hoa xuống, cuộn thành một cái cốc ra, hứng chất lỏng.
Đại Hoa:......
Anh anh anh chủ nhân nó thật hung tàn!
Cũng may, chỉ cần Thiệu Tình cung cấp dị năng, cánh hoa của nó vẫn có thể dài ra, cho nên Đại Hoa cũng không đặc biệt đau lòng, chỉ là cánh hoa đau.
Sau khi nhận lấy một ít chất lỏng, Thiệu Tình yêu cầu gửi nó cho Yến Kì Nguyệt, sau đó tìm một nơi ngồi xuống nhìn Đại Hoa ăn cơm.
Đại Hoa đã thể hiện mặt tàn bạo của mình. Dù có ăn thế nào cũng không đủ no. Sâu đen sinh sôi rất nhanh nhưng vẫn chậm hơn một chút so với tốc độ ăn của Đại Hoa.
Nếu như lúc bình thường, Đại Hoa một mình đối mặt với một đám sâu đen, hẳn là đã bị ăn thịt từ lâu, nhưng có Thiệu Tình nhìn, lũ sâu đen không thể tấn công Đại Hoa nên chỉ có thể bị Đại Hoa biến thành đồ ăn vặt, ăn luôn.
Tuy rằng Đại Hoa ăn sâu đen rất nhanh, nhanh hơn tốc độ sinh sản, nhưng cũng không nhanh hơn bao nhiêu, chỉ có thể nói là sâu đen từ từ giảm bớt.
Dù vậy, điều đó cũng đủ khiến những người xung quanh ngạc nhiên, họ reo hò, trông như được cứu giúp.
Thiệu Tình cũng không vui vẻ như vậy, nói với Tần Tử Khê: " Chị nghi ngờ lúc trước có tang thi mang theo sâu đen, bọn chúng đã tiến vào đất liền …"
"Có lẽ là không có, loại sâu đen này tốc độ sinh sản cực nhanh. Nếu thật sự có tang thi mang theo sâu đen tiến vào đất liền, hiện tại đã bộc phát mới đúng. "
Thiệu Tình luôn cảm thấy khủng hoảng sẽ không giải quyết dễ dàng như vậy, cô sờ sờ trên lá Đại Hoa, động viên nó tiếp tục ăn, vừa nói: "Nếu có cơ hội, tốt nhất là đến nước M xem chuyện gì đang xảy ra. Lai lịch tang thi vượt biển, sâu đen nhập cư trái phép. Nói không chừng, nói không chừng có lẽ còn có những cái lộn xộn khác."
Tần Tử Khê chống cằm nói:" Phía thủ đô đã sẵn sàng tổ chức nhân lực đi đến nước M. Trước tiên, muốn thăm dò tình hình nơi đó, đặc biệt là về thực lực, Thứ hai, bởi vì có rất nhiều người Trung Quốc ở nước ngoài, họ đã liên lạc với thủ đô nhiều lần và muốn trở về Trung Quốc, nhưng vì tang thi vây thành, hơn nữa chuyện bờ biển bên này, không có đủ nhân lực, nên chuyện nay đã bị trì hoãn lại."
Thiệu Tình gật đầu, vốn dĩ muốn nói nếu thủ đô cần người đi qua thì đưa cô đi cùng, nhưng sau đó mới biết hiện tại đã không còn như xưa, với thân phận hiện tại của cô sợ rằng không ai dám đưa theo.
Tần Tử Khê dường như nhìn thấu suy nghĩ của Thiệu Tình, cậu nói nhỏ: “Ông nội đã phái người đi tổ chức. Nếu chị muốn đi thì có thể đi cùng.”
"Đến lúc đó rồi nói sau." Thiệu Tình chưa muốn quyết định, đến lúc đó còn không biết chuyện gì sẽ xảy ra, cô khảy khảy những chiếc lá của Đại Hoa, rồi nói: “Mấy ngày này chị không ở trong nước, có tin gì mới không? ”
Dù sao hiện tại chờ tin tức Yến Kì Nguyệt bên kia, ngồi chán, còn không bằng tán gẫu.
“Mấy ngày trước em nghe nói một căn cứ đã chế ra thuốc ức chế rồi. Người bình thường nếu bị tang thi cắn, nếu được tiêm thuốc ức chế thì có thể trở lại bình thường.” Tần Tử Khê chống cằm nói, “Chỉ là tin đồn mà thôi. Chưa có kiểm duyệt, không biết, viện nghiên cứu thủ đô cũng đã phế, sau chuyện của chị lần trước, cấp cao trong viện gần như thay đổi một lần, bây giờ cũng nghiên cứu thuốc về khía cạnh ức chế, nhưng chưa có kết quả. ”
Thiệu Tình gật đầu. Sẽ là một điều tốt nếu thuốc ức chế có thể được sản xuất. Nhưng không biết liệu thuốc ức chế có hiệu quả đối với những người đã bị cảm nhiễm như cô hoặc Nhị Ngốc hay không.
Chỉ là cô cảm thấy thuốc ức chế không chỉ có thể mang lại phúc, mà còn có hoạ, nhất là khi thuốc ức chế không nằm trong tay của chính quyền.
Khi cô đang trò chuyện với Tần Tử Khê, Yến Kì Nguyệt đã nhanh chóng tìm ra thứ quan trọng nhất.
Đây cũng là nhờ Đại Hoa.