Lúc ấy mắt người phụ nữ kia liền sáng, có lẽ vẫn chưa từ bỏ ý định của mình, vừa nhìn thấy Thiệu Tình, A Nhuận đã sẵn sàng lùi lại, anh ta muốn giữ A Kiều, nhưng A Kiều không hợp tác.
Ả ta nhìn xung quanh, có lẽ xem Tần Tử Khê và Thiệu Tình có cùng một nhóm hay không.
Rốt cuộc, khi bọn ả rời đi, xung quanh Thiệu Tình không có nhiều người như vậy, điều này cho thấy những người này gặp Thiệu Tình sau khi bọn ả rời đi.
Lại nhìn xem, tang thi trẻ con không có ở đó, những người khác đều giả bộ giống con người, có lẽ bọn họ còn không biết thân phận Thiệu Tình.
Đúng, ai sẵn sàng đồng hành với một nhóm tang thi ?
A Kiều cảm thấy cơ hội của ả đã đến, trong đám dân tị nạn không có cao thủ, bọn họ cũng không dám chống lại Thiệu Tình, nhưng Tần Tử Khê và những người khác vừa thấy đã biết là siêu cấp cường giả, nhất định sẽ có thể thu thập được nhóm Thiệu Tình!
Nghĩ đến điều này, A Kiều cười quyến rũ hơn rất nhiều, có chút quỷ quyệt, ả ta bước tới quái thanh quái khí: “Ồ, chúng ta lại gặp nhau rồi.”
Thiệu Tình lạnh lùng quét qua, trừ A Nhuận cùng Diệu ca, Những người tị nạn khác đều không thể không lùi bước.
"Sau đó thì sao? Ngươi muốn nói với ta cái gì?" Thiệu Tình nhẹ giọng hỏi.
Khuôn mặt của người phụ nữ kia vặn vẹo. Ả ta chỉ vào Thiệu Tình và nói với Tần Tử Khê cùng những người khác. "Anh nhất định không biết, người phụ nữ này và vài kẻ đằng sau cô ta tất cả là tang thi, tôi tận mắt nhìn thấy !"
Tần Tử Khê lúc này liền thay đổi sắc mặt, ánh mắt nhìn A Kiều, không khỏi mang theo sát ý, cậu ta biết mình không quan tâm thân phận Thiệu Tình, không có nghĩa là mọi người không để ý.
Người phụ nữ này, tùy tiện nói ra bí mật ẩn giấu của Thiệu Tình, hẳn là kẻ bụng dạ không tốt.
Cậu cười chế nhạo, sau đó nói: “Nếu chị Tình là một tang thi, còn để cô nhìn thấy, cô còn có thể sống đến bây giờ sao?”
A Kiều sững người một lúc, các thành viên trong đội liền liên thanh phụ họa: “Đúng vậy, bộ não người phụ nữ này có gì không ổn phải không? Cô nói ai là tang thi, ai là tang thi! "
"Đúng vậy, chúng ta quen cô hả? Tùy tiện xông lên chỉ vào chị... chúng tôi ... e hèm, người ta nói là một tang thi."
"Tôi xem cô lòng dạ khó lường nếu chị Tình thực sự là một tang thi, còn có thể để người biết tiếp tục sống bỏ đi không? "
A Kiều nóng nảy, biện hộ:" Những người sau lưng tôi cũng nhìn thấy! Không tin thì hỏi bọn họ! Là vì
chúng tôi đông, cô ta không dám gϊếŧ người diệt khẩu, A Nhuận, Diệu ca, các người nói đi! ”
Ả ta quay đầu lại và nói với vẻ mặt dữ tợn.
Trong số những người tị nạn đó, có người muốn nói chuyện, nhưng nhìn thoáng qua, thấy Tiểu Hoa quay đầu lại, chậm rãi nở một nụ cười quái dị, răng nanh sắc bén lóe lên tia sáng lạnh lẽo, tựa như có thể dễ dàng xé nát máu thịt của bọn họ thành từng mảnh.
Những người muốn nói lập tức rùng mình, cúi đầu không dám nói ra.
A Nhuận túm A Kiều, có chút xấu hổ nói: "Ngại quá, cô ấy hai ngày nay có điểm không thích hợp, đại khái là bị tang thi dọa sợ tới mức sinh ra ảo giác, nhìn thấy ai đều nói là tang thi."
A Kiều tát một cái lên mặt A Nhuận, tức giận nói: "Tại sao tôi lại theo một tên vô dụng như anh! Ngay cả câu nói thật cũng không dám nói! Diệu ca, ngươi nói!"
"A Kiều, đừng náo loạn!" Diệu ca một phen túm lấy A Nhuận, ánh mắt sửng sốt một hồi, vợ là nên đau, nhưng anh chưa cưới, anh không thể lấy mạng của anh em mình bồi cho một người phụ nữ, còn là một người phụ nữ không biết tốt xấu.
"Ngươi còn định gây chuyện tới khi nào?"
“Tôi gây rắc rối?” Ngực A Kiều run lên, ả ta nhìn lại nhóm người tị nạn: “Một lũ nhát gan, nói bậy bạ!”
“Các người đều biết cô ta là một tang thi, những người phía sau cô ta cũng là tang thi, sao không dám nói? Chỉ vì cô ta mạnh, sợ bị trả thù sao? Có nhiều người như vậy mà!” A Kiều giựt giây, bộ dạng ả ta giống như một tín đồ tà giáo.
Thiệu Tình cười nhẹ, sau đó hỏi Tần Tử Khê: "Tối nay muốn ăn gì?”
Tần Tử Khê suy nghĩ một chút, mới nói: “ Chị làm cái gì, chúng em ăn cái đó. Về phần nữ nhân này, chị không cần phải lo, em sẽ giúp chị xử lý. ”
Thiệu Tình không nói gì nữa, mang theo Nhị Ngốc bọn họ đi, khi ngang qua A Kiều, trả lại cho ả một nụ cười, khiến A Kiều tức chết.
Tần Tử Khê cho người bên cạnh một ánh mắt, lập tức có hai người tiến lên, đem A Kiều kéo đi, A Kiều một bên giãy dụa một bên nói: "Tang thi là không có độ ấm, không có máu, ngươi dám tự chứng minh không?"
Đã muốn đi được một đoạn Yến Kì Nguyệt bình tĩnh cắn ngón tay, vết máu tuyệt đẹp rơi trên đôi môi đỏ mọng của anh, nhìn yêu hoặc lạ thường.
A Kiều còn muốn nói gì nữa, thành viên trong đội của Tần Tử Khê đã bịt chặt miệng ả kéo đi, trong mắt đầy hoảng sợ và tuyệt vọng, lúc này ả mới hiểu rằng đối nghịch với một số người sẽ không có kết cục tốt đẹp.
Ví dụ như Thiệu Tình.
A Nhuận cùng Diệu ca đều biết, bọn họ sẽ gϊếŧ A Kiều, trong mắt hai người đều không đành lòng cùng bất đắc dĩ, nhất là A Nhuận, hắn đuổi theo, lại bị Diệu ca gắt gao ngăn cản.
Hắn không thể để A Nhuận chết vì một người phụ nữ như vậy.
Lại nói tiếp bọn họ dù tình tới ý, ngày thường đối xử với A Kiều tốt lắm, có thể nói là có cầu tất ứng, nhưng là A Kiều thì sao, chiều hư, tùy hứng, mất bình tĩnh mọi lúc mọi nơi. Chỉ như thế cũng liền thôi, còn vì sự ghen tị của cô ta, thiếu chút nữa kéo tất cả mọi người đi chịu chết.
Người phụ nữ như vậy, không cần cũng được.
A Kiều bị giải quyết, Thiệu Tình âm thầm điều khiển thố ti tử cắn nát trái tim của A Kiều, cô phải xác nhận rằng A Kiều đã chết.
Phải diệt trừ hoàn toàn mối đe dọa thì cô mới có thể yên tâm.
Mấy người đi ra ngoài tìm nhiều đồ ăn trở về, vừa quay lại liền nhìn thấy đám người tị nạn vẫn ngồi tại chỗ.
Bọn họ không dám rời đi, vì sợ Thiệu Tình không bằng lòng, gϊếŧ hết bọn họ để làm lương khô, Thiệu Tình mặc kệ họ nấu một nồi cơm to và rán mười mấy món.
Một nhóm người cùng nhau ăn, trong lúc ăn có thành viên trong nhóm nói: "Nữ nhân đó thật sự bị điên, vừa chỉ người bừa bãi, nhìn chị Tình, ai đã thấy tang thi biết nói, nhìn xinh đẹp thế này, còn biết nấu ăn, còn có thể ăn đồ của người bình thường không?"
Thiệu Tình cười cười, nhẹ giọng nói: "Thằng nhóc nhà anh còn bẻ cong khen chị, miệng thật ngọt. "
Đội viên kia nhanh nhảu nói: "Đây không phải hối lộ chị Tình, chị nếu có người giống chị, không, có em gái xinh đẹp bằng một nửa chị, nhớ giới thiệu cho em."
"Một hai lời ngon ngọt có thể thu mua chị sao?" Thiệu Tình lười biếng nói: "Chị giá rẻ vậy hả?"
"Không phải. Không thể. " Đội viên nghiêm nghị nói:" Em sẽ cho chị đội trưởng của em. Đủ ý tứ đi chị Tình, đến lúc đó có thể cho em một cô gái là được. "
Thiệu Tình nằm trong vòng tay Nhị Ngốc cười, gần như lăn lộn ngay khi cô vươn tay ra, Yến Kì Nguyệt duỗi tay ra kéo cô, Thiệu Tình nhéo nhéo ngón tay Yến Kì Nguyệt, miệng vết thương đóng vảy vẫn còn vết máu, cô duỗi đầu lưỡi hồng nhuận liếʍ liếʍ, sau đó nói: "Nhìn thấy không? Hai người này là của chị. Đừng nói những lời như vậy, bằng không nhà ta sẽ ghen tị."
Tần Tử Khê nắm chặt đũa, không biết vì sao, đột nhiên có cái gì đó không nói ra được, cậu ta buồn bực, mím chặt môi dưới cười: "Chị Tình, chị với đám người anh Nguyệt từ bao giờ vậy? Sao không gọi em qua uống rượu mừng."
"Còn chưa kết hôn, đợi mấy ngày nữa, bình tĩnh lại, có lẽ chị sẽ tổ chức đám cưới và cưới cả hai về nhà. ” Thiệu Tình cười nói.
Trước giờ cô không cảm giác được tâm tư Tần Tử Khê, dù sao Tần Tử Khê tuổi tác đặt ở nơi này, trâu già gặm cỏ non gì đó, cũng hơi quá nha.
Cô vẫn còn một chút tiết tháo.
Mãi đến tận bây giờ khi thành viên kia đề xuất, cô mới mơ hồ cảm thấy, trực giác khiến cô lập tức đem hai người quản gia bọn họ nói ra và chấm dứt mọi suy nghĩ của họ.
Nói thế nào nhỉ, cô cho rằng Tần Tử Khê với cô nhiều nhất là hảo cảm, dù sao Tần Tử Khê bây giờ đúng ở tuổi bắt đầu yêu, rất dễ sinh ra mê đắm không phải là yêu với người phụ nữ trưởng thành có mị lực như cô.
Cho nên đau dài không bằng đau ngắn, vẫn làm cho cậu ta chặt đứt tâm tư mới tốt.
Bọn họ thích hợp làm chị em, không thích hợp để trở thành người yêu của nhau.
"Đến lúc đó em nhất định đưa chị Tình một bao đỏ thẫm." Tần Tử Khê cong môi, nhưng lại khiến người ta cảm thấy thực ra cậu ta không vui vẻ.
Nhất là người lúc trước đang đùa với Thiệu Tình, lập tức ngây người, vốn dĩ định giúp sếp, nhưng kết quả …
Anh anh anh, thật khác xa với những gì anh ta nghĩ!
Hôm nay buổi tối hắn chắc chắn sẽ bị đánh.
"Được rồi, ăn cơm trước đi. Đến lúc đó nhất định chị sẽ thông báo cho em." Thiệu Tình không muốn nói đến chuyện này, bởi vì cô biết Yến Kì Nguyệt rất muốn cưới cô, nhưng vì Nhị Ngốc, cô vẫn tiếp tục kéo dài thời gian.
Điều này rất không công bằng với Yến Kì Nguyệt, Yến Kì Nguyệt không nói, cô không muốn đề cập đến vấn đề này quá nhiều, điều này khiến Yến Kì Nguyệt không vui.
Nhóm người tị nạn nơm nớp lo sợ ăn cơm, càng miễn bàn đến việc đi ngủ, cho đến ngày hôm sau, khi Thiệu Tình lười biếng dậy rửa mặt, thì thấy nhóm người tị nạn đang túm tụm ngủ dưới gốc cây, trên lông mày và thái dương còn đọng sương. Nhìn kìa, trông thật tội nghiệp.
Ngay khi Thiệu Tình bước qua, họ cảnh giác ngồi dậy, từng người một căng tinh thần.
Thiệu Tình hỏi Diệu ca, bởi vì hắn thoạt nhìn còn có vẻ lý trí: "Các người chuẩn bị đi đâu?"
"Chúng tôi định tìm một căn cứ lớn, an cư lạc nghiệp, tìm vài chỗ nhưng họ từ chối không nhận chúng tôi, vì vậy chúng tôi chuẩn bị đến thủ đô. ” Diệu ca thành thật nói.
Những căn cứ đó đã trở nên sợ hãi vì trước đây có lũ tang thi xâm nhập, tình nguyện không thêm dân mới cũng không dám nhận người từ bên ngoài vào.
Thiệu Tình gật gật đầu, có phần tiếc nuối.
Nếu họ đi ngang qua Giang Thành, cô cũng muốn giao Tiểu Ngư cho họ và nhờ họ giúp đưa bé trở về.
Bất quá ngẫm lại cũng không có khả năng, những người này lá gan nhỏ như vậy, để cho bọn họ đưa Tiểu Ngư, ước chừng sẽ sợ chết khϊếp.
Từ bỏ ý định hấp dẫn này, Thiệu Tình đi tới bụi cỏ, Tiểu Ngư ôm thân cây vừa ngủ vừa phun bọt khí, thật giống con cá nhỏ.
Cô cho Tiểu Ngư ăn gì đó, chạm vào đầu bé, an ủi bé, sau đó bưng dụng cụ rửa mặt về.
Một lần nữa, họ và đoàn người tị nạn mỗi người một ngả, họ chạy nhanh hơn bất cứ ai khác, có lẽ vì họ sợ Thiệu Tình sẽ hối hận và muốn giữ họ lại gϊếŧ người diệt khẩu.
Thiệu Tình thực sự không động đến bọn họ, tuy rằng tang thi nhiều phương diện bất tiện, nhưng cũng tốt, ví dụ như mỗi tháng tang thi sẽ không có vài ngày nguyệt sự khó chịu như vậy.
Những người thân như dì cả sẽ tuyệt đối không đến.
Năm đó Thiệu Tình đã từng ở trong nhiều môi trường để thực hiện nhiệm vụ. Cô đã từng nằm cả ngày trên bãi cỏ đầy nước mưa lạnh như băng. Cô từng ẩn nấp trong sông vào mùa đông và hầu hết thời gian trong hoang dã, không có điều kiện, cô uống nước lạnh, mỗi lần dì cả đến cô đau muốn chết.
Thành tang thi, cáo biệt dì cả mẹ, hóa ra là một loại phúc lợi.
Nhưng thói quen khiến cô cảm thấy ấm áp vài ngày một lần, hận không thể nằm cho người ta nâng đi.
Đặc biệt là sau lần làm sáng tỏ trước mặt Tần Tử Khê và những người khác, Thiệu Tình lập tức bằng bất kì giá nào, đi hai bước liền để cho Nhị Ngốc cõng trên lưng, để cho Yến Kì Nguyệt ôm mình, còn bánh bao nhỏ thì cắn ngón tay ở một bên. Đây không phải là đãi ngộ của bé sao?
Cuối cùng thay thế Nhị Ngốc cùng Yến Kì Nguyệt, là Đại hùng.
Đại hùng trở thành vật cưỡi độc quyền của Thiệu Tình, anh anh anh, lưng cõng Thiệu Tình, trên đỉnh đầu còn có một bánh bao nhỏ, một Tiểu Hoa.
Ngoại trừ đám người tị nạn kia, bọn họ cũng không gặp phải chuyện gì đặc biệt, nhưng thấy có rất nhiều người tị nạn chung quanh chạy trốn, kéo theo gia đình cố gắng tìm nơi ở.
Mạt thế vừa mới lắng xuống lại rối tung lên, Thiệu Tình có chút mệt mỏi, nếu có lựa chọn, cô thật sự muốn ở lại một phần ba mẫu Anh ở Giang Thành, không đi đâu nữa, nhìn bọn trẻ và trêu chọc người yêu của cô. Đồng hành cùng bạn bè.
Nhưng người sống cả đời, vì cái gì đây?
Người khác không biết, Thiệu Tình chỉ biết ngoài mong muốn người nhà mạnh khoẻ, cô chỉ có một nguyện vọng là sống ngay thẳng và lương tâm an ổn.
Như vậy đủ rồi.
Lương tâm duy nhất của cô ngăn cản không cho cô nhìn thấy cảnh tượng thê thảm như vậy, bằng không cô cũng sẽ không can thiệp.
Lời nói khó nghe, nếu cả thế giới bị hủy hoại mà chỉ còn lại mấy người bọn họ, thì có ý tứ gì nữa?
Chẳng bao lâu, họ đến đích, bờ biển phía Tây.
Từ xa, có thể thấy rất nhiều dị năng giả thành lập một đội khoảng mười người, tuần tra dọc theo bờ biển, một khi phát hiện tang thi vào bờ, các đội khác sẽ tiếp đón cùng nhau xông lên.
Cách nước biển hơi xa chút, khá nhiều lều trại, theo Tần Tử Khê, những đội tuần tra này thay đổi ca trực để đảm bảo có người tuần tra 24/24 giờ, từng phút từng giây.
Vì vậy, trong các lều đều là ca đêm, ngủ bù.
Họ vừa đến bờ biển phía tây, chưa tìm người phụ trách đã nghe thấy ai đó hét lên: "Có tang thi lên bờ"
Một loạt dị năng giả đang nghỉ ngơi lập tức nhảy lên, chạy đến nơi âm thanh phát ra, trừ đội tuần tra, cũng có một số dị năng giả mạnh mẽ, tồn tại giống như một đội cứu hỏa.
Bạn cần di chuyển đi đâu, tang thi chui vào đâu?
Khi chiến đấu thường xuyên, mọi người đều mệt mỏi sẽ lập tức nằm xuống và nghỉ ngơi ngay sau khi ngừng đánh nhau. Đỡ cũng không đứng dậy cả người mềm nhũn.
Mặc kệ thế nào, Thiệu Tình vẫn tôn trọng những người này, ít nhất bọn họ thủ hộ toàn bộ Thiên triều.
Không cần biết họ ôm suy nghĩ gì, dù là để bảo vệ gia đình, hay vì nhiệm vụ của bản thân, ít nhất họ đã làm được, họ xứng đáng nhận được sự tôn trọng của người khác.
Thiệu Tình thấy bọn họ đều dồn dập đến một chỗ, cô nói: "Không phải vội vàng tìm người phụ trách. Chúng ta đi xem tang thi nhập cư trái phép ở cấp độ nào."
Tần Tử Khê gật gật đầu, sau đó nói: "Chị mang theo đứa nhỏ không tiện, đến lúc đó trăm ngàn đừng đến gần quá."
Hắn biết, đứa trẻ của Thiệu Tình , khẳng định cũng là tang thi, bất quá cho dù biết bánh bao nhỏ cùng Tiểu Hoa là tang thi, bề ngoài bọn trẻ đáng yêu, cũng làm cho người ta nhịn không được muốn bảo hộ.
“Chị biết.” Thiệu Tình gật gật đầu, cùng đi theo đám người, ngoài những dị năng giả đang chiến đấu, còn có một số dị năng giả có khả năng trị thương, thành lập đội cứu hộ.
Phàm có dị năng giả bị thương, sẽ được nâng đến chỗ bọn họ, tiến hành cứu trị.
Bất cứ ai được nâng lên chắc chắn bị thương nặng, nhưng người bị thương có các mức độ khác nhau. Những người bị thương nặng hơn được trực tiếp đưa đến một căn lều ở xa, nhẹ hơn một chút, được điều trị và băng bó một chút, họ lại có thể đến chiến trường.
Dị năng giả trong đội cứu hộ chủ yếu là hệ thuỷ và hệ mộc, hai hệ là hệ dễ chữa trị nhất.
Thiệu Tình liếc nhìn họ một lúc, sau đó chuyển mắt về nhóm chiến đấu bên bờ biển.
Bao quanh chính giữa là một tang thi lông vàng, thân hình rất cao, trông rất cường tráng, đầu tóc ánh vàng rực rỡ, mất đi một nửa, khuôn mặt giống như trong phim kinh dị.
Nó chắc là cấp bốn, còn tương đối dễ giải quyết. Phán đoán cấp bậc xong, người chung quanh liền thở phào nhẹ nhõm một hơi, có trật tự chỉ huy dị năng giả tiến lên thử.
Sau khi thăm dò, toàn lực tấn công sẽ có thể hạ gục tang thi.
Thiệu Tình đứng đằng xa, cô nhìn tang thi và cảm thấy có gì đó không ổn.
======={{{{{======
Lời editor: Hơn 3000 chữ thực muốn héo